Đại Hán Phi Ca

Chương 94: Phong sói

Lưu Triệt liên tục mấy ngày đều ngủ lại Tiêu Phòng Điện, tôi đứng ở cửa cung có thể nhìn thấy ánh nến lập lòe xa xa.

 

Tôi biết, hắn đang dùng hành động của mình để nói cho bách quan triều thần, nói cho lê dân thiên hạ biết, việc này không liên quan đến Vệ Thanh, địa vị của Vệ thị cũng không hề dao động.

 

Vệ Tử Phu vẫn là Hoàng hậu tôn quý nhất của hắn, Vệ gia vẫn là quyền thần hắn coi trọng nhất.

 

Một mặt đề phòng khắp nơi, một mặt tận lực mượn sức, thiên hạ này giống như một cán cân, không ngừng lấy ra bỏ vào để duy trì những mâu thuẫn một cách cân bằng.

 

Chuyện Lý Quảng tự sát tạ tội với ba quân đã kết thúc trong lặng lẽ, vị lão tướng này chinh chiến trên lưng ngựa cả đời người nhưng lại chẳng có được dấu chấm kết thúc viên mãn.

 

Những lời xì xào bàn tán trên triều, trong vòng nửa tháng sau đã bị một sự kiện khác lấn át, vùi lấp thành tro tàn.

 

Từ sau khi Lưu Triệt thường xuyên ngụ tại Tiêu Phòng, Vệ Tử Phu lần nữa lấy lại được oai phong của bậc mẫu nghi thiên hạ nơi hậu cung, tôi vì có thủ dụ của thiên tử nên được miễn mọi lễ nghi phức tạp.

 

Giữa hè, Trường Thu Điện trăm hoa đua nở, khu vườn từng úa tàn nay lại đua nhau khoe sắc xanh tươi.

 

Vệ Tử Phu mở hội thưởng hoa, phẩm rượu, ai nấy đều đến dự.

 

Chiều đến trời xanh mây trắng, không khí trong lành ấm áp, tôi hôm nay cố ý không ngồi ngự liễn mà tản bộ đến Vĩnh Hạng.

 

Những tháng ngày ở Vĩnh Hạng đã nhạt nhòa không nhớ rõ nữa, chợt nghe phía trước có tiếng tranh cãi ầm ĩ, Nhã Dư đi trước, gạt vài cán y nữ đang tụ tập gần đó ra, “Phu nhân ngọc giá, còn không mau lui ra.”

 

“Là cô… Đúng là cô!” Giọng nói run rẩy đã thu hút tầm mắt của tôi về phía một nữ tử mình vận áo vải thô màu lam.

 

“To gan, dám xưng hô với Phu nhân như vậy!”

 

Tôi nhẹ nhàng gạt tay Nhã Dư, đẩy đám đông qua.

 

Cung nữ mặc y phục thô vội quỳ rạp xuống, phủ đầu, “Nô tì bái kiến… bái kiến Phu nhân.”

 

“Uyển Oánh, Tử Lan cô cô có khỏe không?” Tôi ngồi xuống, gương mặt cũng đã mờ dần trong trí nhớ này không còn trẻ trung nữa.

 

“Năm trước Tử Lan cô cô bệnh nặng, không chống đỡ được đã qua đời rồi.” Trong mắt nàng đã không còn nét chua ngoa, kiêu ngạo khi hắt nước lạnh lên tôi nữa, có lẽ thời gian tịch mịch ở trong cung đã mài dũa những góc cạnh thành ra ảm đạm, buồn thương.

 

Cung nữ nếu không được thánh dụ thì cả đời sẽ cô đơn trong những bức tường cao cung cấm cho đến lúc chết già mới có thể hồn về cố hương.

 

Trong lòng khẽ xúc động, tôi nâng dậy nàng, “Ngày đó ở Vĩnh Hạng, những lời ngươi từng nói vẫn còn như vang vọng bên tai ta.”

 

“Nô tỳ không dám, cầu Phu nhân đặc xá.” Nàng lại quỳ xuống.

 

“Truyền khẩu dụ của Bổn cung, cung nữ Uyển Oánh thăng thành ngự nữ cán y phòng, lương tháng gấp bội.”

 

“Nô tỳ không muốn thăng chức, chỉ mong lúc còn sinh thời có thể trở về cố hương phụng dưỡng mẹ già, Phu nhân lời vàng ý ngọc xin đồng ý cho!” Nàng nắm lấy gấu váy tôi lay động.

 

“Làm càn, còn không bỏ xuống!”

 

Uyển Oánh bị cung tì ấn vai lại, lôi về sau, hai tay còn hướng về tôi, “Phu nhân, nô tỳ cầu xin người…”

 

“Khoan đã!” Tôi khép tay vào trong tay áo, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, “Uyển Oánh phạm thượng, trong mắt không coi Bổn cung ra gì, tước bỏ chức vụ, lập tức giáng chức, trả về quê cũ, cả đời vĩnh viễn không được bước vào Vĩnh Hạng nửa bước.”

 

Uyển Oánh ngây ra như phỗng, mắt mở to nhìn tôi.

 

“Còn không mau lĩnh chỉ!” Nhã Dư lập tức hiểu ý, kéo Uyển Oánh lại, lấy một túi tiền nhỏ nhét vào tay nàng, “Phu nhân đại lượng đã tính toán xong tiền công của ngươi, không được truyền ra ngoài làm mất mặt người.”

 

“Tạ phu nhân, nô tỳ lĩnh chỉ!” Nàng nín khóc mỉm cười, hai tay áp xuống đất, dập đầu không ngừng.

 

“Đi càng xa càng tốt!” Mãi mãi đừng quay lại, dù là đất cằn nhà tranh, dù là gả cho một nông dân bình thường, con cái thành đàn, cũng nên rời khỏi bức tường cao vạn trượng đã nham nhốt lòng người này.

 

“Phu nhân sao lại biết cán y nô đó?” Nhã Dư khó hiểu nói.

 

“Bổn cung cũng từng là cán y nô, ngươi tin không?” Tôi vuốt ve ngọc thắng trên trán, quay đầu nhìn lại, Uyển Oánh vẫn đang quỳ gối ở đó.

 

Nhã Dư thức thời im lặng, dọc đường không nói chuyện nữa, Trường Nhạc Cung lâu rồi không có phi tần ở nhưng đã được tu sửa rất tốt.

 

“Hoàng hậu nương nương, người xem Vân nhi mặc chiếc váy mềm mại này có được không?”

 

Tôi vừa bước vào cửa điện thì thấy các cung tì đang vây quanh Vệ Tử Phu, nữ tử mặc y phục màu vàng sam cười quyến rũ nói.

 

Cả phòng oanh yến líu lo, tiếng cười khúc khích không ngớt, noãn hương ngọc lan hòa cùng mùi huân hương làm say lòng người.

 

Vệ Tử Phu nhìn qua đám người, đứng dậy nói, “Còn không bái kiến Lý phu nhân.”

 

Nữ tử mặc váy vàng nét mặt rạng rỡ quay đầu, các đường nét non nớt trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút gì đó của lòng hâm mộ, háo thắng và chờ mong.

 

“Nô tì bái kiến Phu nhân.” Nàng cung kính cúi mình, nói, “Nghe nói Phu nhân vũ kỹ có một không hai trong hậu cung nên bệ hạ thích nhất.”

 

“Lạ quá, không biết ngươi là cung nhân cung nào?” Tôi nghiêng người vòng qua tháp cao, xiêm áo thoải mái ngồi vào chỗ của mình.

 

Vệ Tử Phu nhẹ nhàng vẫy tay, các cung tì đều gạt ra, nữ tử áo vàng vâng lời dựa vào nàng ngồi xuống.

 

“Phu nhân đều luôn ở Y Lan Điện, nói vậy có điều không biết, trước đó vài ngày, bệ hạ ở yến tiệc đã nhìn trúng Vân nhi, mấy ngày nay đều sủng hạnh, nay đang tạm an trí ở bên sườn điện Tiêu Phòng.”

 

“Bổn cung đương nhiên không biết, đâu bằng Hoàng hậu nương nương thông minh, biết sắp sẵn đường lui cho mình.” Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, vẫn cười nói.

 

Vệ Tử Phu cũng không thèm để ý, nói tiếp, “Sợ Phu nhân đã quen được thánh sủng nên nhất thời không thể thích ứng.”

 

“Ha ha, nếu ta có tâm tranh đoạt thánh sủng, Hoàng hậu nương nương cảm thấy bằng nàng là đủ sao?” Tôi chỉ tay, “Ngươi vừa nói tên ngươi là gì?”

 

Nữ tử áo vàng ra vẻ phục tùng nói, “Nô tì tên Vân nhi.”

 

“Đúng rồi, Vân nhi.”

 

Những tưởng rằng Vệ Tử Phu có thủ đoạn gì cao minh, tuổi tác lớn nên chắc tâm tư cũng đã giảm đi nhiều, muốn nuôi dưỡng thế lực, mượn sức Lưu Triệt mà lại đi chọn biện pháp ngốc nghếch này.

 

“Truyền, ca múa tấu nhạc.” Vệ Tử Phu không nói tiếp, đám phấn hoa xung quanh nối đuôi nhau nhập điện, tay cầm quạt tròn, tóc cài bồ liễu, lả lướt múa ca, thêm tiêu nhạc kèm theo, ai nấy đều xem đến ngây ngất.

 

Dù yến tiệc có mới lạ thế nào cũng luôn vô vị ngớ ngẩn, tôi nheo mắt, cung nhân bưng thực án lên, một bên trái cây trà rượu, Nhã Dư giúp tôi bóc vỏ nhãn, châm rượu.

 

Một bên là các loại thịt thà thơm phức, tôi thử mỗi món một chút, Vệ Tử Phu cũng nhã nhặn nhập tiệc.

 

“Nhân dịp yến hội này, có thể cho nô tỳ được chiêm ngưỡng vũ kỹ của Phu nhân không?” Vân nhi châm rượu cho tôi, cung kính nói.

 

“Không có gì đặc biệt cả, không xem cũng chẳng sao.” Tôi vẫn chưa đón chung rượu nàng dâng.

 

Nhã Dư nhận lấy, đặt xuống án nói, “Phu nhân không uống rượu lạnh, xin nhận tâm ý của Thải nữ.”

 

Vân nhi bị mất mặt, Vệ Tử Phu thì sẵng giọng, “Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.”

 

Không bao lâu, Lưu Triệt đến phá vỡ không khí trên điện.

 

Hắn thần sang khí sảng, triều phục chưa thay, màu đỏ và đen đan xen làm nổi bật phong cách cổ xưa mà tôn kính.

 

“Bệ hạ chính sự bận rộn, lập tức dâng thực án.” Vệ Tử Phu đứng dậy nghênh đón, Lưu Triệt nhìn quét qua điện, thì thầm vài câu với Vệ Tử Phu rồi nhanh chóng đến cạnh tôi, tôi chậm rãi cởi mũ miện cho hắn rồi đưa cho Tô Lâm.

 

“Nô tì đoán rằng, tiền phương nhất định đại thắng, bệ hạ mới hưng phấn như thế.” Vệ Tử Phu dịu dàng nói.

 

“Phiêu Kỵ tướng quân của trẫm quả nhiên khác thường, khác thường!” Lưu Triệt không dấu nổi nỗi vui mừng, uống cạn một chung rồi liên tục tán thưởng.

 

“Bệ hạ quá khen.” Vệ Tử Phu hiển nhiên đã hiểu rõ, còn tôi thì lại càng hiểu sớm hơn tất cả bọn họ.

 

“Phiêu Kỵ tướng quân chỉ mất nửa tháng đã dẫn vạn quân thiết kỵ truy tới Lang Cư Tư Sơn, bắt được Vương đứng đầu của Hung Nô – Hàn vương, tung hoành ngang dọc, một trận này đã trở thành cuộc chiến hào hùng bậc nhất của Đại Hán ta trong suốt mấy chục năm qua.

 

Lưu Triệt nói đến giang sơn thì lồng ngực phập phồng rung chuyển, “Tô Lâm, ngươi nói tiếp đi.”

 

“Vâng.” Tô Lâm khom người cúi đầu, đoạn quay nhìn xuống đại điện, Vệ Tử Phu và chúng cung nhân dập đầu, tôi cũng quỳ xuống.

 

“Phiêu Kỵ tướng quân bắt được tam vương của Hung Nô và các tướng quân, tướng quốc, đô úy, gần trăm người, tiêu diệt bảy vạn tinh binh Hung Nô, toàn bộ quân đội của Tả Hiền Vương. Cuộc chiến chấm dứt, Phiêu Kỵ tướng quân cùng các thuộc cấp trên đỉnh Lang Cư Tư Sơn bái tạ trời đất, nâng cao ngọn lửa chiến đấu trong lòng ba quân, tế lễ thiên địa, an ủi vong linh của con dân Đại Hán, trinh sát báo về, tiếng hô thắng lợi vang vọng tận mây xanh, giương cao uy nghi của Hán quân!”

 

Cúi đầu yên lặng nghe, theo từng câu từng chữ của Tô Lâm mà lòng tôi cũng thoát ly đến đại mạc xa xôi, dưới chân núi Lang Cư Tư, thây chất thành núi, ánh tà dương đỏ rực như máu, một con tuấn mã san bằng núi cao, tỏa ra muôn trượng hào hùng.

 

 

Tiếng chém giết, tiếng ngựa hí xuyên tận trời xanh, ánh kiếm nhiễm đỏ chói lọi khai sáng bá nghiệp thống trị trăm năm của Đại Hán!

 

Đằng sau nỗi sung sướng vô biên của họ, chỉ có tôi biết, tử thần đang lặng lẽ theo dòng thắng lợi trườn về.

 

Chấn động thiên cổ, bắn Thiên Lang, phá quân giặc.

 

Một cơn đau thắt xé rách lồng ngực, tôi nên vui mừng cho chàng, không phải sao?

 

Bởi vì tôi biết, nếu muốn chàng chọn, chàng cũng sẽ dùng hai mươi tư năm ngắn ngủi để đổi lấy nghiệp đồ trăm năm.

 

Nếu chàng không hối hận, tôi cần chi phải sợ hãi?

 

Tôi âm thầm tạm biệt chàng, khuôn mặt chàng đã tạc khắc trong lòng tôi, vĩnh viễn không quên không rời.

 

Nhưng tôi phải chịu đựng, con người thật là ngu xuẩn đáng thương, biết rõ là không có đường về mà vẫn cứ ngoan cố không chùn bước.

 

Cảm xúc đau thương chợt lóe qua, tôi ngẩng đầu lên lại là nụ cười rạng rỡ đến không thể soi mói, “Chúc mừng bệ hạ, Hán triều thịnh vượng!”

 

“Vì giang sơn Đại Hán ta, thiên thu muôn đời.”

 

Trên điện, âm thanh như sóng nhấp nhô, quần thoa e thẹn cúi đầu nhưng Vệ Tử Phu lại không thấy vẻ mừng rỡ, sau khi hồi phục nàng chầm chậm đứng dậy, “Bên phía Đại tướng quân, tình hình chiến đấu thế nào ạ?”

 

Quả nhiên, Lưu Triệt đổi sắc, “Đại tướng quân cũng thắng trong đường tơ kẽ tóc, vài hôm nữa sẽ khải hoàn về kinh.”

 

“Thừa tướng, Thái úy, Đại tư nông diện thánh Tuyên Thất Điện!” Hoàng môn thị lang vào điện báo lại.

 

“Thật là, không để trẫm được nhàn rỗi khắc nào.” Lưu Triệt mỉm cười ôm mặt, nắm tay tôi nói, “Ái phi theo trẫm hồi cung, Trường Thu Điện nóng bức, nàng không chịu được.”

 

Tôi gật đầu, “Nô tì cáo lui.”

 

“Bệ hạ, Vân nhi đã chuẩn bị một màn ca múa cung chúc đại quân khải hoàn, buổi chiều ở Tiêu Phòng Điện…” Vân nhi vội vàng tiến lên, đôi mắt phong tình dựa vào Lưu Triệt.

 

Tôi nhìn thẳng phía trước như không nghe không thấy, Lưu Triệt lại quay đầu nói với tôi, “Y Lan Điện chuẩn bị cơm canh, trẫm sẽ về trễ một chút.”

 

“Thải nữ đã khổ công, bệ hạ chớ để nàng thất vọng, nô tì một mình ở điện cũng đã quen rồi.” Tôi buồn bã nói, trên mặt là vẻ ấm ức.

 

Bởi vì tôi hiểu, nếu muốn kéo dài sự sủng ái của nam nhân thì biện pháp thông minh nhất là để hắn luôn cảm thấy mắc nợ mình, muốn trả nợ cho mình.

 

Trong chốn cung đình âm mưu vụ lợi này, nếu muốn để con tôi không phải chịu thiệt thòi thì tôi phải làm như vậy, tiêu phí tâm tư lấy lòng thánh ý.

 

Trong hậu cung, nữ nhân nào chẳng giống nhau.

 

Lưu Triệt buổi chiều xem ca múa xong vẫn quay lại Y Lan Điện, tôi xoay người ra vẻ ngủ say, hắn một thân đầy mùi rượu nằm xuống cạnh tôi.

 

“Hắn sắp về đến đây, trẫm vẫn biết lòng nàng luôn ở nơi hắn.” Hắn lẩm nhẩm.

 

Tôi mở mắt nhưng không nhúc nhích, hắn trở mình lại nói, “Trẫm biết nàng chưa ngủ, nàng làm sao lại ngủ được?”

 

“Nô tì vui mừng, vì chàng.” Tôi ôm eo hắn, dán mặt vào lưng hắn, “Nhưng cũng vì bệ hạ.”

 

“Hôn kỳ của Bình Dương công chúa và Đại tướng quân đã định là trước trung thu.” Hắn đắp chăn lên người, tôi ở trong lòng hắn không lên tiếng.

 

“Đều do bệ hạ quyết đoán.”

 

“Trẫm mệt rồi, ngủ thôi.” Tôi nghe tiếng thở đều đều của hắn rồi cũng thiếp đi.

 

Nửa tháng sau, đại quân cũng từ từ hồi kinh, Lý Quảng Lợi thừa dịp này sắp xếp Vũ lâm quân nhập vào hàng cuối của đoàn quân.

 

Lưu Triệt hiển nhiên bị hắn thuyết phục, rất vừa lòng nên tức khắc sắp xếp cho hắn ở dưới trướng của Triệu Phá Nô làm phó vũ vệ.

 

Lý Duyên Niên mưu tính quả nhiên cao minh, nếu nóng lòng tranh công, tất sẽ bị Thiên Tử chê trách, nhưng cúi đầu hạ mình từng bước đi tới, nhìn như đi đường vòng nhưng thực ra là làm ít công to.

 

Sắc trời vừa hửng sáng, tôi đã bị Nhã Dư dựng dậy, “Bệ hạ phân phó, Phu nhân rửa mặt chải đầu xong đến Tuyên Thất Điện chờ.”

 

Tôi dụi đôi mắt nhập nhèm, mặc nàng vần vò, vừa đi tới Tuyên Thất Điện, Lưu Triệt cũng vừa lúc đến, theo sau là các trọng thần.

 

Nhìn kỹ thì là Thừa tướng Lý Thái, Đại tư nông Tang Hoằng Dương, Thái phó Trang Thanh Địch, Đình úy Trương Canh, cùng với những khuôn mặt xa lạ, thần thái đều nghiêm nghị.

 

Những lúc thế này, triều thần bái yết lại không thấy Vệ Tử Phu, vậy trong đó có nguyên nhân gì?

 

“Bái kiến Phu nhân.”

 

Tôi nghiêm chỉnh đứng trước điện, nhún gối đáp lễ, Lưu Triệt quay đầu nói, “Các vị ái khanh, hôm nay hãy cùng trẫm nghênh đón Hán quân về thành.”

 

Trước điện, người người ngay hàng thẳng lối, Lưu Triệt và tôi cùng dẫn đầu Long Hiên liễn, sau đó là đám người Lý Thái, Tang Hoằng Dương, theo phẩm hàm mà ngồi trên bốn xe.

 

Đi ngang qua ngự mã giám, phía nam trường ngựa là cổng nam Vị Ương Cung, Lưu Triệt xuống xe, các vị thần tướng phía sau chia ra, tôi cũng uyển chuyển theo sau.

 

Gió nhẹ phất phơ tóc mai, binh lính ngăn hai bên đường, bỗng nhiên cách đó không xa, một người dẫn ngựa từ xa tiến gần lại, thân cao tám thước, khôi ngô tuấn tú.

 

Binh lính hét lớn ba tiếng, thiếu niên vẫn bất động, theo đường cũ chậm rãi đi đến, không chớp mắt đối diện với đám đông chẳng mảy may sợ sệt.

 

Lưu Triệt dừng bước, khoanh tay hỏi, “Ngươi là ai?”

 

“Hồi bẩm bệ hạ, người này là Hưu Chư Vương thái tử Hung Nô, Kim Nhật Đê. Sau đại chiến Hà Tây, Phiêu Kỵ tướng quân đã bắt làm tù binh, áp giải nhập kinh.”

 

“Ngươi là Kim Nhật Đê?” Lưu Triệt liếc mắt nói.

 

“Đúng!” Thiếu niên một tay nắm trước ngực, gập người hành lễ, khí chất hoàn toàn khác với người Hán.

 

Lưu Triệt thấy hắn lời lẽ dõng dạc, đối đáp thong dong, lại thêm khôi ngô sáng láng, rất có khí khái nên sai người đưa hắn đi thay y phục, đội mũ mặc trường sam theo lễ phục người Hán.

 

Kim Nhật Đê là một trong những trọng thần được Hán Vũ Đế uỷ thác, sau này nhiều thế hệ sẽ làm quan ở Đại Hán, trung nghĩa hiếu kính, Lưu Triệt lần đầu tiên gặp hắn đã coi trọng, phong cho hắn làm mã giám, sau thăng lên làm thị trung, nhưng chuyện đó để nói sau.

 

Kim Nhật Đê lui ra sau, chúng tôi đã tới vọng lâu, càng ở nơi cao gió càng lạnh, tay áo tung bay phất phơ.

 

Khi tôi cúi đầu xuống thì bị cảnh tượng trước mắt gây chấn động đến không thốt nên lời.

 

Tầng tầng lớp lớp mái đầu đen nhấp nhô, giáp y phản chiếu ánh mặt trời chói lóa!

 

Bên dưới chân tường thành cao ngất là nghìn nghịt quân Hán giáp y đen đỏ, hàng tướng lãnh thì nhất tề bước xuống khỏi yên ngựa, đại kỳ Hoắc Vệ phần phật tung bay.

 

Hơn vạn người nhưng lại trật tự nghiêm chỉnh, đao kiếm trong tay ánh đồng, khắp nơi ngập tràn không khí cung kính nghiêm trang.

 

Lưu Triệt vung tay, “Mở cửa thành, nghênh đón ba quân.”

 

Kẹt, tiếng động truyền ra ngàn dặm, vạn quân bên ngoài, một người tay cầm trường kiếm, chậm rãi bước ra khỏi hàng.

 

“Trục xuất quân Hồ, Hán triều trường tồn!”

 

Hoắc Khứ Bệnh vung tay hô to, âm thanh xuyên thấu tầng tầng mây mù đến tận chín tầng trời.

 

“Trục xuất quân Hồ, Hán triều trường tồn!”

 

Vạn người cùng đồng thanh hô hào rung chuyển cả chân trời, tôi gần như cảm thấy tường thành dưới chân cũng đang rung chuyển theo.

 

Giờ phút đó, cảm xúc ào ạt tuôn trào, dòng nước nóng dâng lên mấp mé vành mắt, tôi chưa bao giờ cảm thấy may mắn đến thế, tôi có thể đứng ở đây, chứng kiến thời khắc vĩ đại của lịch sử.

 

Âm thanh như nước lũ dâng trào cuốn tôi về trước, tôi chỉ như hạt cát trong sa mạc mênh mông hoang hoải.

 

Phía sau các trọng thần tay cầm ngọc hỗ giương cao hô to, mỗi người ở đây đều tạm thời vứt bỏ ân oán cá nhân hay những tranh giành danh lợi.

 

Vì hưng suy vinh nhục của quốc gia.

 

Tôi rưng rưng nhìn Lưu Triệt, hắn chậm rãi bước ra, cả thế giới chợt an tĩnh lại.

 

Cao xa phía chân trời, giọng hắn trầm thấp vang vọng, quanh quẩn không thôi, “Từ nay về sau, Hung Nô chạy xa, Mạc Nam hưng thịnh.”

back top