Đại Hán Phi Ca

Chương 96: Ngọc tao

 

Tin tức Lý phu nhân Y Lan Điện mang thai đã huyên náo tới từng xó xỉnh ở hậu cung.

 

Với nữ tử thời cổ đại, thế giới chỉ gói gọn trong bốn góc tường, bày mưu tính kế cũng chỉ vì phu quân mình, vì hư vinh sủng ái của mình, trong chốn hoàng cung thì điều ấy lại càng rõ ràng.

 

Đầu tiên là Vệ Tử Phu tặng cho tôi các loại thuốc bổ quý hiếm, tôi nhận lấy, Trịnh mỹ nhân cũng tặng các thứ, đều là mấy bài thơ từ sách cổ.

 

Tôi đong đưa trên một chiếc ghế tre, nữ tử Y Lan rồi đây sẽ tiêu tốn năm tháng hoa xuân tại thâm cung này như thế đấy.

 

Sau khi chết, những phong hoa tuyết nguyệt rồi sẽ chìm vào quên lãng, một gò mộ cao ba thước, ai còn nhớ đến ai.

 

Thực đơn và quy luật nghỉ ngơi mỗi ngày của tôi đều được Lưu Triệt cẩn thận an bài, hắn sợ tôi bất cẩn nên hàng ngày ít thì tới Y Lan Điện hai lần, hoặc dùng bữa, hoặc đọc sách, chính sự bận rộn thì sẽ ở lại chỗ tôi luôn.

 

Không biết từ bao giờ, cách thức ở chung vốn luôn căng thẳng giữa chúng tôi đã hóa thành không xung đột, không gợn sóng.

 

Bình thường, hai người tương đối yên lặng, tôi ngồi bên cửa sổ đánh đàn, hắn phê duyệt tấu chương, tôi nghỉ ngơi trên tháp, hắn ôm tôi gối lên đùi.

 

Lưu Triệt tuổi tác đã hàng năm, tóc bạc ngày thêm nhiều, nhìn qua gương mỗi lúc chúng tôi gần gũi thì dung nhan của tôi vẫn chưa thay đổi là mấy nhưng hắn thì đã thoáng già.

 

Tuổi tác chênh lệch, lúc còn trẻ cũng không hiển hiện nhưng khi đã có tuổi thì càng rõ ràng.

 

Có lẽ tôi thật sự nên ôn nhu với hắn hơn - người nam nhân bầu bạn bên tôi bấy lâu, người đã nắm giữ vận mệnh cả đời tôi.

 

“Suy nghĩ chuyện gì mà chuyên tâm thế?” Hắn gác cằm lên vai tôi, cánh tay đang cầm sách vòng ôm tôi.

 

“Nô tì suy nghĩ về hài tử trong bụng, về ngày chào đời.” Tôi nửa dựa vào vai hắn nói.

 

“Ngốc ạ, là chuyện đó sao?” Hắn âu yếm vuốt tóc tôi.

 

“Nô tì còn nghĩ, Lý Quảng chết trận, Thừa tướng bệnh nặng, Lý Cảm lại mạo phạm Đại tướng quân, thiên mệnh thật không thể trái.”

 

Hắn buông sách xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, một hồi sau quay đầu thở dài, “Trẫm sống ở Y Lan Điện, đăng cơ từ thuở thiếu thời, ngày đó muốn thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích của Thái hoàng thái hậu nhưng mấy năm sau, ở bên Thái hoàng thái hậu quãng đời còn lại thì trẫm mới phát giác, bà đối với trẫm rất tốt, một lòng vì giang sơn nhà Hán, công lao không thể xem nhẹ.”

 

Tôi đi qua, lẳng lặng đứng bên cạnh, đập vào mắt là cành khô lá rụng, tường trắng ngói đen ngoài điện.

 

“Đậu Thái Hậu là một nữ tử tài giỏi.”

 

Đậu Y Phòng ba triều phụ chính, Kinh Văn Đế, Cảnh Đế, Vũ Đế, chứng kiến Hán triều từ rung chuyển cho tới phồn thịnh bây giờ, liêm chính anh minh, vừa không tàn nhẫn như Lã Trĩ vừa không dung tục như Vương hoàng hậu, xứng đáng được xưng là truyền kỳ.

 

“Về sau mẫu hậu tham gia vào chính sự, Vũ An Hầu lạm quyền, trẫm gian nan đứng giữa, làm một hoàng đế an nhàn, con đường này quá khó khăn, hy sinh quá lớn, Ngụy Kỳ Hầu, Vệ Quán và biết bao trọng thần lần lượt ra đi, hoặc từ quan, hoặc bị giết, năm đó Phi Tướng quân kỵ xạ vô địch thiên hạ, làm Hung Nô nghe tên đã sợ mất mật, lúc đó còn chưa có Vệ Hoắc, trẫm cũng không dự liệu được lại kết thúc như thế.”

 

Ngữ điệu của Lưu Triệt thong thả như đang lướt qua từng dòng ký ức, chậm rãi tìm lại bản thân ngày trước.

 

Thân là đế vương, biết rõ không thể nhưng vẫn buộc lòng, không tiếc chính mình, vì đại cục xá gì cá nhân là nguyên tắc bất di bất dịch.

 

“Giang sơn còn rất nhiều nhân tài, Phi Tướng quân chết trên chiến trường âu cũng coi như tâm nguyện cả đời, đủ để cảm thấy an ủi.”

 

“Trẫm hiểu.” Hắn xoay người ôm vai tôi, “Gió lạnh không nên đứng lâu, không tốt cho thai nhi.”

 

“Ở trong điện mãi cũng không tốt.” Tôi cũng dựa vào lòng hắn.

 

“Trẫm sợ nàng bị quấy nhiễu nên đã cố tình bỏ hết yến tiệc, một lòng ở bên nàng, làm hôn quân cũng chịu.” Hắn trêu ghẹo nói.

 

“Nếu bệ hạ phải làm hôn quân thì nô tì làm họa thủy cũng được.”

 

Hắn nghe vậy thì cười, ôm eo tôi bế bổng lên, “Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, trẫm sao có thể bỏ qua?”

 

“Nô tì đang có mang, bệ hạ hay là tìm Thái nữ mới sắc phong đi.” Tôi bật ra lời từ chối.

 

“Đó là ý tốt của Hoàng hậu, trẫm biết thời biết thế chứ, nàng ta sao có thể sánh với nàng, trẫm nay muốn ở Y Lan Điện, không đi đâu cả.” Hắn cởi dây lưng váy, từng tấc từng tấc day cắn lên da thịt tôi, không khí vốn hơi lạnh lại dần nóng lên, những thứ che phủ cũng được cởi ra, chỉ còn lại lớp áo trong, hắn bỗng lật chăn phủ kín người tôi.

 

“Mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi, thái y nói thời gian này không thể được.” Hắn khôi phục hơi thở, nhắm mắt nằm bên, một buổi chiều thanh bình lặng lẽ trôi qua.

 

Những ồn ào tất bật cũng lắng xuống, núi sông nơi nơi chốn chốn đều là cảnh thái bình tươi đẹp làm say lòng người.

 

Mang thai lần thứ hai lại rất bình an, qua ba tháng đầu, bụng tôi dần to hơn, bây giờ đã là mùa đông năm Nguyên Thú thứ tư.

 

Mồng một tết Nguyên Thú năm thứ năm, Thừa tướng Lý Thái lâm bệnh, chấp chính bốn năm ông đã làm trong sạch hoá bộ máy chính trị rồi bệnh nặng mất sớm.

 

Tôi cũng không gặp Lý Thái mấy lần nhưng nghe tin thì vẫn thấy thương tiếc, có lẽ những năm gần đây đã có quá nhiều người ra đi, bên ngoài dù có vẻ cứng rắn thế nào nhưng nội tâm tôi vẫn yếu đuối.

 

Vừa được vài ngày yên ổn lại phải trải qua ly biệt.

 

Địa vị của tôi ngày càng cao thì lại được vài thần tử xem trọng, săn đón tặng lễ vật.

 

Bấy giờ trong triều, thế lực của gia tộc Lý Quảng đã không còn tồn tại, miếng thịt béo bở được đặt lên thớt, bao nhiêu người đỏ mắt muốn được chia phần.

 

Trong cuộc chiến tranh đại phá Hung Nô hùng tráng thì nỗi bi thương của lão tướng tuổi xế chiều đã nhanh chóng bị tham vọng quyền lực của người đời lãng quên.

 

Bởi thế mới nói, trong hậu cung cũng như quan trường, điều cấm kỵ là không được đồng tình xót thương, mỗi người đều vì chủ nhân, vì mưu cầu đường sống, đó mới là vương đạo.

 

 

Lễ tang Lý Thái không long trọng, hắn sinh thời kết giao không rộng, ở trong triều cũng không có vây cánh, ngoài Lý gia thì người đưa tang không có mấy nên khá quạnh quẽ.

 

Vào đông giá lạnh, thêm vào đó còn suy nghĩ nhiều nên từ khi mang thai tới nay, lần đầu tiên tôi bị nhiễm phong hàn.

 

Thể chất thường xuyên suy nhược lại đang trong thời kỳ mang thai nhưng may mắn là tình trạng nôn mửa ngủ vùi vẫn chưa xuất hiện. Thái y đều nói mạch của tôi rất tốt, sức khỏe đầy đủ nên mẫu tử sẽ không có gì đáng lo ngại.

 

Khi khỏi bệnh đã là đầu xuân, Lưu Triệt vì muốn giúp tôi tránh ma trừ quỷ nên cho truyền pháp sư đến làm lễ tế trời, đuổi tà ma, rồi tưng bừng thiết yến tại Y Lan Điện.

 

Tôi bệnh nhẹ mới khỏi, vốn đã không sao nhưng lại không lay chuyển được ý của Lưu Triệt nên đành phải tham gia.

 

Ca múa là một phần không thể thiếu, lúc Vân nhi trang điểm xinh đẹp, hiến một điệu vũ với dáng người mềm mại đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, có thể lấy được sự ưu ái của Lưu Triệt kể ra cũng có thể hiểu.

 

Sau khi tôi nhập cung, Lưu Triệt đã mấy năm chưa nạp phi tần, nay mới có thêm nàng cũng xem là cân bằng hậu cung.

 

“Nô tì xin mượn điệu vũ này cung chúc Phu nhân khoẻ mạnh, mẫu tử bình an.” Nàng nhẹ cúi đầu, chỉ mặc một tầng sa y mỏng nên giữa tiết trời lạnh lẽo càng có vẻ yếu ớt, thật làm cho tôi thấy cũng phải động lòng.

 

“Bổn cung xin nhận.” Tôi dựa bên tháp, đã là yến tiệc tổ chức cho tôi thì dĩ nhiên không cần câu nệ, Lưu Triệt vỗ vai tôi, hài lòng thưởng thức.

 

Sau đó khen ngợi nàng một phen, tức khắc phong thưởng, Vân nhi thấy Lưu Triệt long nhan vui vẻ thì đứng dậy muốn ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Tôi chỉ uống rượu, làm như không thấy, không ngờ Lưu Triệt lại chợt lạnh mặt, “Phu nhân vừa mới lành bệnh, không thể trúng gió lạnh, Thái nữ hãy ngồi tại chỗ đi.”

 

Vân nhi xấu hổ, mặt đỏ ửng nhưng cũng không dám phản bác, chỉ đành vâng dạ, ngượng ngùng trở về chỗ.

 

Một lát sau, tôi mệt mỏi nghiêng ngả, Lưu Triệt lập tức ngả người tôi xuống, cho gối lên đùi hắn

 

Trước mặt mọi người trong hậu cung, hành động này quá mức thân mật không ngại người nhìn, những cung tỳ nhìn thấy nhưng không ngạc nhiên, chỉ im lặng dâng trà.

 

“Ca múa nửa ngày rồi, nên dâng ngự thiện thôi.” Vệ Tử Phu bình tĩnh phân phó, thu xếp yến hội.

 

“Nô tì cũng đói rồi.” Tôi kéo áo Lưu Triệt.

 

“Vậy, truyền ngự thiện.” Lưu Triệt ra lệnh.

 

Lại thêm một khúc khinh ca tấu nhạc, hắn bỗng cúi đầu nói, “Búi tóc trẫm ngứa, làm phiền ái phi gãi cho trẫm.”

 

Tuy là yến nhạc rộn ràng nhưng lời Lưu Triệt nói những người ngồi dưới ai ai cũng nghe rõ.

 

Tôi không đứng dậy, cầm trâm Bàn Long Văn Ngọc trên đầu nói, “Tất cả còn đang nhìn, nô tì nào dám đường đột.”

 

“Vậy trẫm mượn ngọc trâm của ái phi dùng một chút.” Nói xong hắn nhẹ nhàng rút cây trâm, mái tóc đen mượt của tôi cũng theo đó buông xõa, mềm mại phủ lên vạt áo hắn.

 

Lưu Triệt gỡ trâm xuống, không coi ai ra gì gãi đầu, Vệ Tử Phu ngạc nhiên, chằm chằm nhìn từng cử động của hắn, mãi lâu sau mới quay đi.

 

Đợi hắn làm xong thì nâng tôi dậy, các tiểu hoàng môn đã dâng thực án lên.

 

Lưu Triệt còn chưa định dùng bữa, cứ vần vò tóc tôi thành một kiểu đơn giản rồi cuối cùng mới cài trâm lên.

 

“Dùng bữa đi, bệ hạ.” Tôi vuốt lại tóc rồi chọn mấy món gắp vào chén cho Lưu Triệt.

 

“Được.”

 

Lưu Triệt bắt đầu trước mọi người mới lục tục dùng bữa nhưng không ai lên tiếng, chuyện Thiên Tử tự mình búi tóc cho phi tần có lẽ lần đầu tiên họ chính mắt trông thấy, ai cũng có tâm tư, dám nhìn chứ không dám nói.

 

Sau yến hội, việc trâm ngọc đã truyền rộng, Vũ Đế quá yêu chiều Lý phu nhân, dùng trâm ngọc gãi đầu.

 

Từ đó hậu cung người người đều dùng ngọc gãi đầu, ngọc càng quý giá hơn, trong thời gian ngắn giá ngọc ở Trường An tăng vọt, tần phi thị nữ trong hậu cung đều tranh nhau cài trâm ngọc.

 

Ngóng trông được Thiên Tử lâm hạnh, cũng có thể chỉ là một cái liếc mắt, được Long nhan yêu thương đặng thụ hưởng hoàng ân.

 

Đáng tiếc, được trâm nhưng không được lòng người, chung quy cũng chỉ là vật chết, mong chờ dùng nó để thay đổi vận mệnh là điều ngu ngốc cỡ nào.

 

Sau khi thấy ai cũng cài trâm ngọc, tôi bèn thay trâm bằng trang sức đồng.

 

Đầu xuân, cuộc săn bắn quy mô hàng năm ở Cam Tuyền Cung cũng tới.

 

Lưu Triệt vốn không muốn để tôi đi theo, đường xá vất vả động tới thai nhi.

 

Nhưng lâu rồi tôi không ra khỏi cửa nên nằng nặc đòi đi, hắn không làm sao được, đành truyền mang theo bốn thái y, trái phải chăm lo.

 

Đầu xuân tiết trời ấm áp, tôi mang cái bụng to kềnh, nằm trên long liễn, theo dòng người tùy thị đông đảo ngự giá đến Cam Tuyền Cung.

 

Đoàn xe đứng trước Quản môn, Lưu Triệt ôm tôi xuống xe, tôi ngước nhìn đoàn người nghênh giá, không ngoài dự kiến, Hoắc Khứ Bệnh cùng Vệ Thanh dẫn đầu đứng đó, cung kính chờ đợi.

 

Ánh mắt hướng về phía xa, tôi cứng người, đầu óc ầm ầm, phía sau đám người rõ ràng xuất hiện một gương mặt không quá quen thuộc.

 

Đó chính là con trai Lý Quảng, Lang trung lệnh Lý Cảm.

back top