Đại lục thất lạc

Chương 4


Giải quyết xong vấn đề đáng sợ nhất kia rồi, Dương Phàm mới chậm rãi bỏ xuống cảnh giác với hắn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt cô đã sinh sống ở đây hơn bốn mươi ngày.

Điện thoại di động của cô, cô đã nhặt lại từ trong rừng, đương nhiên nó đã sớm hết pin. Cô để hắn nhiều lần đem cô đến ngồi chỗ lúc đầu cô tới. Cô thử nhớ lại nguyên nhân vì sao ngày đó cô lại chạy đến nơi đây.

Dương Phàm đoán có lẽ là có một loại từ lực hoặc từ trường, hay là khe hở không gian nào đó. Ngay thời gian và địa điểm ấy, ngẫu nhiên xuất hiện từ trường bị bóp méo hoặc khe hở không gian, thông hai thế giới hoặc nhiều thế giới hơn thế nữa lại với nhau. Thời gian đó tương đối ngắn ngủi, mà cô ngẫu nhiên lại ngay lúc đó đi qua nơi đó, sau đó tới đây.

Cái đầu cằn cỗi của cô chỉ có thể cho ra một cái kết luận như vậy, trừ lý do đó ra, cô không có cách nào để giải thích tất cả mọi chuyện.

Cô đoán về nhà là chuyện không thể nào được, dù sao cô không biết đến tột cùng là cái gì tạo thành chuyện này. Dĩ nhiên cô cũng không có cách tạo ra một hoàn cảnh như lúc ấy để đưa mình trở về. Cô chỉ có thể thường xuyên đến đó ngồi một lát, hy vọng có thể ngẫu nhiên trở về lần nữa.

Nếu như có thể, thậm chí cô muốn ở luôn chỗ đó. Nhưng hắn không đồng ý. Hắn đồng ý mang cô đến đó, nhưng một lúc sau sẽ mang cô rời đi. Mặc kệ cô van xin hay là tức giận đều vô dụng, cô đã thử qua tuyệt thực, móc cổ họng để phun hết thức ăn hắn đút vào, dùng cách này để biểu hiện sự phẫn nộ cùng kiên quyết của cô.

Nhưng phản ứng của hắn lại là đi tìm nhiều thức ăn về hơn, mỗi một loại đều thử đút cho cô.

Dương Phàm bi ai đoán rằng hắn có lẽ căn bản không biết tại sao cô tức giận. Hắn sẽ không nghĩ đến ý nghĩa của cử chỉ của cô. Nếu cô cứ khạc thức ăn ra, hắn liền cho rằng loại thức ăn này cô không thể ăn, cô ói ra là vì sinh bệnh.

Hai bên giằng co một tháng, Dương Phàm đầu hàng, mỗi ngày đều ói là một chuyện rất thống khổ, cô không dám để mình bị bệnh thật, nơi này không có bệnh viện.



Tạm đặt xuống chuyện về nhà —— thật ra thì cô cũng không ôm nhiều hi vọng, cho nên lúc đặt xuống cũng không phải là rất mất mác. Sau đó, cô quyết tâm sắp xếp lại cuộc sống của mình ở đây cho thật tốt trước đã, dù sao cũng không tìm được cách về nhà, xem ra cô phải ở lại thế giới này luôn rồi.

Cô bắt đầu ghi lại thời gian. Bởi vì không biết nơi này một ngày có mấy giờ, cho nên cô lấy một ngày một đêm làm một ngày, ghi lại con số trên vách đá.

Cô đặt cho hắn cái tên là ‘Nick’. Quái vật giống như hắn thì gọi là ‘Người Nick’. Cô chỉ gọi hắn là ‘Nick’ hai lần, hắn liền biết khi cô gọi như vậy thì hắn nên nhìn cô. Nhưng cô không biết rốt cuộc hắn cho ‘Nick’ là tên của hắn, hay có nghĩa là cô cần hắn, hoặc tương đương với ‘nhìn sang’.

Bọn họ thường ăn con vật giống như Báo Biển, cô biết loại động vật này vô cùng giỏi chui xuống đất, lúc bắt chúng nó mà không cẩn thận, nó liền nhanh chóng chui vào đất. Nhưng có lẽ Nick là thiên địch của nó, trong chớp mắt hắn có thể lấy tay ghim thật sâu vào mặt đất, sau đó lôi nó ra. Giống như hắn có thể phát hiện sào huyệt của nó cho dù cách một tầng đất.

Có một lần cô ở bên cạnh nhìn, lúc hắn lôi một con ra thì có một đám 40, 50 con nhỏ cũng xông ra khỏi hang trong đất, sau đó, trong chớp mắt liền phân tán ra khắp nơi rồi chui lại vào đất.

Cô đặt tên cho loại động vật này là chuột đất, mặc dù thoạt nhìn nó giống như Báo Biển, nhưng hành động đào hang lại càng giống chuột, sức sinh sản cũng rất giống.

Cô để hắn hái rất nhiều lá cây mà lúc đó hắn từng dùng để bọc lấy cô. Cô cho rằng loại lá cây này có thể có tác dụng giữ vệ sinh, cho nên đến bây giờ cô luôn kiên trì dùng nó bọc lên người.

Có lẽ Nick cho rằng cô rất ưa thích loại lá cây này nên hái rất nhiều trải lên nệm cỏ.

Cô thử nhai loại lá cây kia để đánh răng, quả nhiên khoang miệng mát mẻ không để lại mùi lạ. Cô quyết định gọi nó là Bạc Hà, mặc dù nó sinh trưởng trên cây, lá cũng lớn đến mức có thể bọc cả người cô lại.


Nick đối đãi với cô giống như đối đãi với một con thú con không có năng lực tự vệ. Cô có thể tự do hành động trên sườn núi này, nhưng không thể đi xuống sườn núi. Lúc hắn đi săn thú, sau khi trở lại chuyện đầu tiên chính là đi tìm cô, nếu như cô không ở xung quanh đây, hắn sẽ tìm cô về trước rồi sau đó mới đi làm cơm.

Dương Phàm dùng một cái cộc gỗ cắm lên mặt đất, dựa theo cái bóng dài ngắn của nó khi mặt trời chiếu xuống cùng hướng đổ bóng để phán đoán thời gian cùng phương hướng chuyển động của mặt trời, đơn giản như thế, khá hơn rồi. Cô bỏ ra một ngày để xác định phương hướng chuyển động của mặt trời, vẽ ra các hướng Đông Tây Nam Bắc. Sau đó cô tìm một khối đá trơn nhẵn vẽ y lại các hướng rồi nói Nick sử dụng ngón tay của hắn khắc lên mặt đá.

Như vậy, cô có một cái đồng hồ.

Mặc dù cô vẫn không thể phán đoán được giờ hoặc phút, nhưng cô có thể đoán lúc nào là sáng sớm, lúc nào là buổi trưa, lúc nào là gần đến tối.

Sáng sớm, căn cứ vào thời gian thì Nick rời giường khoảng bốn giờ sáng, sau đó hắn đi săn thú. Cho đến khi hắn trở lại thì có lẽ là một giờ chiều bọn họ mới có thể ăn bữa ăn thứ nhất, bốn giờ ăn bữa thứ hai, sáu giờ bọn họ sẽ tiến vào hang đá, bảy giờ thì trời tối.

Thức ăn của bọn họ đa số đều là chuột đất, bắt một lần đủ ăn hai ngày. Con chuột đất trưởng thành lớn nhất nặng bằng hoặc hơn hai trăm ký. Mỗi lần Dương Phàm chỉ cần ăn một khối thịt rất nhỏ, Nick luôn đem phần thịt mềm nhất béo nhất gần cổ cho cô. Cô chú ý thấy sức ăn của hắn lớn hơn cô rất nhiều, đặc biệt là bữa thứ hai, hắn có thể ăn nhiều hơn một phần ba so với bữa thứ nhất.

Mỗi ngày Nick đều vào rừng lấy nước suối sạch sẽ cùng quả dại cho cô. Hắn rất ít ăn những thứ này, dường như trừ thịt chuột đất, hắn không cần ăn thức ăn khác.

Dương Phàm ghi nhớ từng loại trái cây mà hắn tìm về cho cô cùng sự biến hóa của chúng nó.


Loại trái cây màu đỏ lần đầu tiên cô ăn thì từ từ càng ngày càng ngọt, màu sắc bên ngoài cũng càng ngày càng đậm, mấy ngày gần đây hắn mang loại trái cây đó về thì vỏ ngoài đã biến thành màu đen, hơn nữa thịt quả bên trong càng ngày càng cứng. Nó to như quả trứng gà, Dương Phàm đặt tên cho nó là táo trứng gà. Cô góp nhặt một ít đặt ở nơi râm mát thông gió, xem thử có thể phơi khô hay không, nếu được không chừng có thể lưu đến mùa đông.

Loại quả dại màu vàng có hình tròn, to giống như dưa Tiểu Nam. Vỏ ngoài càng ngày càng dày, càng ngày càng cứng, thịt quả càng lúc càng nhỏ. Khi nó không thể ăn được nữa thì Nick cũng không hái loại trái cây này cho cô nữa, nhưng Dương Phàm muốn nhìn xem loại trái cây này rốt cuộc có thể biến thành cái dạng gì, có chỗ nào đặc biệt có thể dùng được không, cho nên vẫn muốn hắn hái một ít. Cuối cùng cô phát hiện nếu như đem ruột loại trái cây này lấy ra hết thì có thể xem nó như một cái lọ để sử dụng. Vỏ ngoài của nó rất nhẹ, cũng rất cứng. Dương Phàm lấy lửa đốt thử, phát hiện càng đốt càng trắng, nhưng không bị vỡ.

Cô cảm thấy mình tìm được thứ để thay thế nồi rồi.

Cô khiến Nick dùng móng vuốt của hắn moi hết ruột của loại trái cây này, sau đó mang đi lấy nước suối, cô sẽ đun sôi nước lạnh để uống.

Cô gọi nó là quả nồi.

Màu sắc táo trứng gà biến từ đỏ sang đen tổng cộng cần 94 ngày, đến ngày thứ 127 thì nó cứng giống như hòn đá. Dương Phàm cắn không nổi, dùng nước nấu cũng không thấy nó tan ra.

Dương Phàm thất vọng phát hiện táo trứng gà không thể làm thành táo trứng gà khô. Cô lại thử dùng đá đập nó, mài nó, nghĩ nếu có thể biến nó thành bột thì cũng không tệ.

Nhưng cô vẫn thất bại, cô dùng đá cọ xát nó một ngày cũng không thấy có một chút vụn cặn nào rớt xuống. Cô muốn Nick thử một chút, hắn cầm táo trứng gà cứng như cục đá vặn vặn, đem nó chôn xuống đất.

Đây là cách trồng nó sao? Dương Phàm thấy hưng phấn với suy đoán của mình! Cô lấy hết mấy trăm quả táo trứng gà ra, chọn một mảnh đất đón nắng bằng phẳng trên sườn núi, khoanh ô vuông, đem táo trứng gà chôn xuống từng ô đất. Cô bắt đầu tưởng tượng sang năm cô có thể thu hoạch cả một vườn toàn táo trứng gà.

Nick chỉ giữ thái độ trầm mặc bàng quan với hành vi của cô, hắn không tới đây giúp một tay, chỉ thỉnh thoảng ở bên cạnh nhìn một lát. Cô đoán có lẽ hắn chỉ cho rằng cô đang đùa?

Lúc táo trứng gà dần dần càng ngày càng ngọt, mặc dù Dương Phàm vẫn muốn thu gom nó, nhưng Nick rất ít khi mang về cho cô. Cô phát hiện hắn hay hái cho cô những loại trái cây có nhiều nước, lúc trái cây non nhất giòn nhất sẽ hái về. Sau đó hắn mang về cho cô một loại quả dại có vỏ ngoài màu xanh, to gần bằng quả bí đao.



Loại trái cây dại này có thịt màu trắng, ăn rất giòn, nước rất nhiều, nhưng không có mùi vị gì cả. Một quả cũng đủ cho cô ăn mấy ngày, nhưng mỗi ngày hắn đều mang về một quả, cô ăn không hết, hắn sẽ ăn.

Cô cảm thấy gọi nó là bí đao rất tốt.

Sau đó, quả dại hắn mang về càng lúc càng lớn. Dương Phàm nhìn từ táo trứng gà, quả nồi đến bí đao đều thay đổi về kích cỡ, cảm thấy khả năng đây cũng là một tín hiệu chuyển mùa. Suy tính đến chuyện có thể sẽ phải ăn mặc theo mùa, cô quyết định làm chuẩn bị hai việc.

Từ tin tức phía trên, cô vẫn cảm thấy bây giờ là mùa xuân. Vậy kế tiếp chính là mùa hè, trước mắt cô vẫn chỉ mặc da chuột đất cùng với lá bạc hà, nếu như đến mùa hè, giả thiết mùa hè nơi này có thể sẽ nóng hơn thế giới của cô vậy thì cô cần một vật liệu nhẹ hơn mỏng hơn để làm quần áo.

Thứ đầu tiên cô nghĩ đến chính là loại cỏ mà Nick dùng làm nệm cỏ kia. Loại cỏ đó rất dài, cô đã thử lấy một cọng cỏ vòng quanh tảng đá mà bọn họ ở, được hai vòng rưỡi. Thân cỏ vô cùng mềm dẻo, chiều rộng chừng hai ngón tay, dùng đá cắt cũng cắt không được. Cô bắt đầu nghĩ cách làm sao để biến nó trở thành một tấm để làm quần áo mặc.

Điều thứ hai cô nghĩ đến chính là lá bạc hà. Loại lá này lớn, hơn nữa đắp lên người rất thoải mái, khuyết điểm duy nhất chính là nó không đủ bền, rất dễ rách, hơn nữa không biết đến mùa hè nó có còn hay không. Nhìn táo trứng gà và quả nồi biến hóa, cô lo lắng mấy tháng nữa lá bạc hà cũng không còn. Cô đã bắt đầu thử thu gom lá bạc hà, xé chúng nhỏ ra hoặc cột thành xấp để cất, nhưng lá này quá lớn, rất phiền phức.

Trừ việc chuẩn bị quần áo mỏng hơn, cô cũng phải tính đến chuyện lỡ như mùa tiếp theo là mùa đông thì sao. Vậy thì càng hỏng bét, nhưng cũng rất có thể, dù sao cô không biết thời gian ban ngày dài bây giờ có phải là mùa hè của thế giới này hay không.

Cô bắt đầu thu gom da chuột đất, mỗi một tấm cô đều để Nick lột ra rồi mài tốt, cô còn muốn nhiều da động vật có lông dài hơn nhưng bây giờ Nick rất ít mang cô vào rừng. Cô cũng không biết làm cách nào để biểu đạt khái niệm động vật ‘lông dài’, ‘nhiều lông’. Cô thử vừa nắm tóc mình vừa nói cho hắn, hắn lại nắm tóc cô nhìn một chút, sau đó tính bỏ vào miệng ăn. Từ ngày đó trở đi hắn liền sinh ra hứng thú với tóc cô, luôn thích dùng ngón tay sờ sờ.

Cô lại thử vừa vuốt chuột đất hắn bắt về, vừa nắm tóc mình biểu đạt ý ‘con mồi lông dài’. Hắn cau mày nhìn một chút, ngày hôm sau cô không thấy một con chuột đất nào chưa lột da mà chưa bị nướng nữa, mấy ngày sau cô suy đoán có lẽ hắn nghĩ ý cô là loại chuột đất đó làm thương tổn tóc cô.

Sau đó cô liền buông tha, quyết định chờ lúc nhìn thấy động vật lông dài liền kêu hắn đi bắt, như vậy đơn giản hơn.

back top