Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 105: Cứu tinh

Bóng người lóe lên, Lan Ngọc cũng không nhìn thấy rõ, trường kiếm đã vào tay Hiên Viên Hoằng. Hiên Viên Hoằng không quay đầu lại, trường kiếm trong tay ném ra đằng sau, ‘chang’ một tiếng, trường kiếm cắm chính xác vào trong vỏ kiếm.

 

Lan Ngọc đứng ngây ngốc tại chỗ, trố mắt ra nhìn.

 

Hiên Viên Hoằng không dừng lại chút nào, một tay tóm lấy Nam Cung Khiếu Không đang gào thét trên mặt đất, cổ tay rung lên, Nam Cung Khiếu Không đã bị ném lên cao hơn một con người. Hiên Viên Hoằng đưa tay như ánh chớp xoay hai chân của hắn, Nam Cung Khiếu Không rơi xuống mặt đất, hai chân ngồi khoanh tròn, Hiên Viên Hoằng một tay khẽ đánh vào bả vai của hắn, Nam Cung Khiếu Không chớp mắt xoay tròn người, Hiên Viên hoằng đánh mạnh một chưởng lên hậu tâm của hắn, nội lực cuồn cuồn không ngừng thuận theo lòng bàn tay trút vào trong cơ thể Nam Cung Khiếu Không.

 

Tiếng gào thét của Nam Cung Khiếu Không dần dần lắng xuống, tiếp theo đó là từng tiếng thở gấp gáp, sắc mặt dần dần bình ổn trở lại, nhưng người lại như hư thoát, mồ hôi như hạt đậu thuận theo gò má không ngừng lăn xuống, nhãn thần yếu ớt và thất thần.

 

Hiên Viên hoằng đặt một tay lên sau lưng Nam Cung Khiếu Không, chầm chậm khoanh chân ngồi xuống, dưới ánh đèn mập mờ, trên đỉnh đầu bốc từng làn hơi nóng, sắc mặt nghiêm túc mà chăm chú, trán cũng rịn ra mồ hôi lấm tấm.

 

Lan Ngọc đứng ở cửa, mím chặt lấy môi, nhíu chặt mày nhìn Hiên Viên Hoằng trừ độc cho Nam Cung Khiếu Không, trong ánh mắt lặng lẽ thoáng qua một vẻ kỳ quái.

 

Thời gian đủ một nén hương, sắc mặt của Nam Cung Khiếu Không dần dần hồng nhuận trở lại, lưng ưỡn thẳng, trong ánh mắt cũng từ từ có tinh thần. Làn hơi trên đỉnh đầu Hiên Viên Hoằng càng đậm, mồ hôi trên trán càng dày, đột nhiên đánh một chưởng làm Nam Cung Khiếu Không ‘ọe’ một tiếng, phun ra một ngụm máu đen. Hiên Viên Hoằng hít sâu một hơi, chầm chậm thu hai tay lại, rồi từ từ đứng lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Nam Cung Khiếu Không.

 

Lan Ngọc vội dìu Nam Cung Khiếu Không dậy, hỏi vội: “Khiếu Không, chàng làm sao rồi?”

 

Nam Cung Khiếu Không tay đỡ lấy ngực, thở hổn hển, gật đầu nói: “Ta khỏe hơn nhiều rồi, nàng yên tâm.”

 

Hiên Viên Hoằng thở phào, tay dựa vào mặt bàn từ từ ngồi xuống, Liễu Thanh Thanh vội vàng mang tới một chiếc khăn lau mặt. Hiên Viên Hoằng lau mồ hồi trên mặt rồi nói với Lan Ngọc: “Ngụm máu đen này nôn được ra là hắn tạm thời không lo gì nữa rồi, cổ độc ở trong mười hai canh giờ sẽ không phát tác nữa, ngươi đỡ hắn về phòng nghỉ ngơi đi.”

 

Nam Cung Khiếu Không cảm kích nói: “Đa tạ thế bá!”

 

Hiên Viên Hoằng yếu ớt khoát tay: “Không cần, mau đi nghỉ ngơi đi.”

 

Nam Cung Khiếu Không nói: “Vậy nơi này…”

 

Hiên Viên Hoằng: “Nơi này đã có lão ăn mày trông mấy đứa bọn chúng, các ngươi đi nghỉ đi.”

 

Nam Cung Khiếu Không mặt đầy vẻ hổ thẹn, gật đầu cầm lấy trường kiếm trên bàn, rồi cùng Lan Ngọc mở cửa đi ra.

 

Hiên Viên Hoằng nhìn theo bọn họ rời đi, chầm chậm rót rượu, đặt chén lên môi, nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu tới xuất thần.

 

Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng nói: “Lão gia gia, người làm sao vậy?”

 

Hiên Viên Hoằng cười: “Trời sắp sáng rồi, mau đi ngủ đi.”

 

Liễu Thanh Thanh nói: “Lão gia gia, con không buồn ngủ!”

 

Hiên Viên Hoảng thở dài một tiếng, mỉm cười nói: “Đúng là một đứa bé ngoan, mau đi ngủ đi, ba đứa rúc vào một chỗ, lão gia gia ở đây trông chừng các ngươi.”

 

Liễu Thanh Thanh lặng lẽ gật đầu, đi lên giường mang cả áo nằm ngủ.

 

*******

 

Đã tới giữa trưa.

 

Ánh mặt trời xuyên qua lỗ hổng lớn trên nóc chiếu vào trong phòng, rọi lên một cột sáng trong phòng, trong không khí có bụi bặm đang đảo lộn lên xuống.

 

Phương Thất lặng lẽ nằm ở trên giường, nhìn thanh đao treo trên tường, vỏ đao đen xì như chiếc quan tài, đao còn ở trong vỏ, nhưng người trong quan tài đâu rồi?

 

Phương Thất thầm thở dài, trong lòng nổi lên từng trận chua xót.

 

Vào giữ trưa, khách thương phải lên đường trong khách sạn sớm đã bước lên cát vàng mênh mông, tới hoàng hôn mới có khách thương tới nghỉ trọ. Trong phòng yên tĩnh vô cùng, nhưng hoàn cảnh yên tĩnh liệu có thể làm lòng người cũng có được chút bình tĩnh không?

 

Cữa phòng khẽ vang lên hai tiếng gõ, Liễu Thanh Thanh cười tủm tỉm bưng một bát cháo đi vào, theo sau còn có Tiểu Hồ Tử cúi đầu ủ rũ.

 

Phương Thất mỉm cười, muốn đứng dậy, Liễu Thanh Thanh vội vàng nói: “Phương đại ca, huynh đừng cử động, để muội đút cho huynh.”

 

Phương Thất cười khổ nói: “Ta có phải là trẻ con đâu chứ.”

 

Liễu Thanh Thanh ấn Phương Thân xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tai y mấy câu, Phương Thất nhíu mày, rồi nằm trở lại. Liễu Thanh Thanh mỉm cười nói: “Phương đại ca thật biết nghe lời! Thế này mới giống bệnh nhân chứ!”

 

Phương Thất cười khổ, Liễu Thanh Thanh dùng thìa đút từng chút cháo một cho Phương Thất ăn, Tiểu Hồ Tử ngẹo đầu đứng ở một bên, trên mặt không có chút vẻ tươi cười nào.

 

Ngoài cửa sổ một trận cười sang sảng vang lên, Hiên Viên Hoằng và Nam Cung Khiếu Không, Lan Ngọc đi vào.

 

Phương Thất cựa mình muốn ngồi dậy, Hiên Viên Hoắng khoát tay nói: “Ngươi mình mang trọng thương, cứ nằm cho khỏe đi!”

 

Phương Thất hổ thẹn nói: “Vãn bối thật hổ thẹn vạn phần, làm liên lụy tới cửu công rồi!”

 

Hiên Viên Hoằng cười nói: “Không sao, hành tẩu giảng hồ ai mà có thể không bị thương chứ, cứ nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.”

 

Nam Cung Khiếu Không nói: “Thế bá nói rất đúng, Phương huynh đệ hôm nay thấy thế nào rồi?”

 

Phương Thất lắc đầu, xầu hổ nói: “Thật là hổ thẹn, Nam Cung huynh, hôm nay vẫn toàn thân mệt mỏi yếu ớt, vết thương đau đớn, ngay ngồi dậy ăn cơm cũng có chút vất vả. Xem ra Phương Thất hiện giờ thành phế nhân thật rồi…”

 

Nam Cung Khiếu Không mỉm cười nói: “Phương huynh đệ chớ có ngại, cứ dưỡng thương cho tốt đi.”

 

Phương Thất gật đầu.

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Hiện giờ ngươi nhất định không được cử động, cũng không được dùng sức, nếu vết thương rách ra lần nữa, thì chỉ sợ Hoa Đà còn sống cũng không cứu được ngươi đâu.”

 

Phương Thất gật đầu, vành mắt đột nhiên đỏ hoe, nói: “Phương thất làm liên lụy tới các vị, cũng hại cho Du thế muội hạ lạc không rõ, Phương Thất đúng là kẻ có tội.”

 

Hiên Viên hoằng cười nói: “Du nha đầu đêm qua được cứu về rồi, nhưng bị trúng Nhiếp Hồn Thuật, hiện giờ chỉ đợi ngươi khỏe lại, dùng ‘Hổ Khiếu Long Ngâm’ của ngươi cứu nó.”

 

Phương Thất kinh hãi: “Nhiếp Hồn Thuật ư?”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu.

 

Phương Thất nhíu mày nói: “Trên đời thực sự có loại công pháp này sao? Chẳng phải sớm đã thất truyền rồi ư?”

 

Hiên Viên Hoằng thở dài, nói: “Ngươi hiện giờ mang trọng thương trên người, đừng nên nói chuyện nhiều, Du nha đầu đúng là bị trúng phải Nhiếp Hồn Thuật, lão ăn mày nghĩ, sợ rằng chỉ có ‘Hổ Khiếu Long Ngâm’ tổ truyền của Phương gia các ngươi mới gọi nó tỉnh được.”

 

Phương Thất cả mừng nói: “Thực sao? Vậy thì quá tốt rồi! Vãn bối đi ngay bây giờ!” Nói rồi cựa mình muốn đứng dậy.

 

Sắc mặt Hiên Viên Hoằng trầm xuống: “Ngươi nằm xuống dưỡng thương thật tốt cho ta, hiện giờ nếu thúc đẩy chân khí, thì ngươi chết là cái chắc!”

 

Phương Thất thở dài, rồi chầm chậm nằm xuống.

 

Hiên Viên Hoằng buông một tiếng thở dài, từ từ nói: “Du nha đầu thân trúng Nhiếp Hồn Thuật, thần trí mơ hồ, Khiếu Không thân trúng cổ độc, nguy trong sớm tối. Hiện giờ chính là lúc nguy nan, ngươi nhất định phải dưỡng thương cho tốt, để mau chóng khỏe lại.”

 

Phương Thật lẳng lặng gật đầu.

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói với Liễu Thanh Thanh: “Tiểu Thanh Thanh, chiếu cố Phương đại ca con cho thật tốt, nhất định không cho nó rời giường.”

 

Liễu Thanh Thanh mỉm cười đáp: “Lão gia gia cứ yên tâm đi.”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Chúng ta đi ra cả thôi.” Nam Cung Khiếu Không gật đầu, Lan Ngọc quay đầu lại nhìn Phương Thất, khẽ thở dài một tiếng, ba người thong thả rời đi.

 

**********

 

Trời đã tối mịt.

 

Mặt trời vừa mới lặn xuống núi, mặt trăng còn chưa mọc lên, chính là lúc đất trời mờ mịt.

 

Trên bàn đầy đủ rượu thịt, Hiên Viên Hoằng nhìn Du Mộng Điệp ngủ say trên giường, khe khẽ thở dài.

 

Nam Cung Khiếu Không cố gượng cười, Lan Ngọc buồn bã cau mày, Liễu Thanh Thanh và Tiểu Hồ Tử tựa hồ cũng có tâm sự.

 

Lúc này còn ai có tâm tư mà ăn được cơm? Uống được rượu?

 

Hiên Viên Hoằng cười khẽ, nâng chén rượu nói: “Nào, chúng ta uống một chén!”

 

Nam Cung Khiếu Không và Hiên Viên Hoằng chạm cốc, mỉm cười uống sạch một hơi.

 

Lan Ngọc chần chừ nói: “Lão tiền bối, người nói Xà Thiên Tàn thực sự tối nay sẽ tới sao?”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu, mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, lão ta nhất định sẽ đến.”

 

Liễu Thanh Thanh đột nhiên vành mắt đỏ hoe, vội vàng cúi đầu xuống, hỏi: “Lão gia gia, Du tỷ tỷ thì làm sao đây?”

 

Hiên Viên Hoằng thở dài, mặt mũi hiền từ nhìn cô bé, nói: “Cháu ngoan, cứ yên tâm đi, đợi Phương đại ca của cháu lành vết thương rồi, Du tỷ tỷ của cháu cũng sẽ khỏe, nếu như không khỏe, lão gia gia lại đi tìm lão quái vật kia!”

 

Liễu Thanh Thanh gật đầu, cúi đầu xuống bới cơm trong bát, nhưng nước mắt không kìm được từng giọt nhỏ vào trong bát cơm.

 

Mặt trăng từ từ mọc lên, một vầng sáng trong mát lặng lẽ chiếu vào đình viện, trong gió nhẹ cây Bạch Dương kêu xào xào đem bóng của mình vươn tỏa ra mặt đất.

 

Hiên Viên Hoằng và Nam Cung Khiếu Không thong thả uống rượu, Lan Ngọc mặt mày ủ rũ ngồi ở một bên, Liễu Thanh Thanh đi đưa cơm cho Phương Thất, Tiểu Hồ Tử ngồi ngây ra bên giường nhìn Du Mộng Điệp.

 

Trong vường đột nhiên một tiếng “keng” khẽ vang lên, Hiên Viên Hoằng cười nói: “Tới rồi.” Rồi nói tiếp: “Tới bên này.”

 

Xà Thiên Tàn nhẹ nhàng vượt qua tường, chính đang muốn tới trong phòng Phương Thất, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, rõ ràng như ở bên tai, chỉ thấy trong phòng của Hiên Viên Hoằng ánh đèn sáng lên, cửa phòng mở rộng, thân hình Xà Thiên Tàn lướt tới. ‘Keng’ một tiếng, đã tới cửa phòng, Hiên Viên hoằng mỉm cười ngồi ở trước bàn nói: “Mau mời vào!”

 

Xà Thiên Tàn đột nhiên nhìn thấy Lan Ngọc cũng ngồi ở trước bàn, hơi chần chừ một chút, nhưng vẫn tiến vào, Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc vội đừng dậy nhường chỗ.

 

Hiên Viên Hoằng cười nói: “Đợi ngươi tới đó.”

 

Xà Thiên Tàn nhíu mày, trên khuôn mặt xấu xí thoáng qua một vẻ kỳ quái.

 

Hiên Viên Hoằng chỉ Nam Cung Khiếu Không nói: “Vị này là trang chủ của …”

 

Xà Thiên Tàn đột nhiên nói: “Ta biết, là Nam Cung trang chủ, vị ở bên cạnh hắn ta cũng biết.”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu, cười nói: “Hiện giờ đều là người mình cả rồi, trong lòng ngươi không cần đề phòng.”

 

Xà Thiên Tàn nhíu mày, hết nhìn Lan Ngọc lại nhìn Nam Cung Khiếu Không, chậm rãi nói: “Ngươi trúng cổ độc?”

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ gật đầu.

 

Xà Thiên Tàn hỏi: “Ngươi trúng Hấp Huyết cổ và Ngô Công cổ lợi hại nhất?”

 

Nam Cung Khiếu Không kinh hãi nói: “Làm sao ông biết được?”

 

Khuôn mặt xấu xí của Xà Thiên Tàn cười cười, trông vô cùng dữ tợn, thong thả nói: “Giữa mày của ngươi có một đường màu đen và một đường màu đỏ sẩm, người trúng phải hai loại cổ độc này, giữa mày sẽ xuất hiện thấp thoáng hai đường đó.”

 

Lan Ngọc giật mình, quả nhiên là nhìn thấy giữa đôi mày của Nam Cung Khiếu Không thấp thoáng có hai đường màu đen và màu đỏ, đột nhiên quỳ xụp xuống, hai mắt lấp lánh lệ hoa nói: “Xin ông nhất định phải cứu chàng! Ta biết ông nhất định là có cách mà!”

 

Xà Thiên Tàn lẩm bẩm: “Không ngờ… thật không ngờ Đào Hoa Tiên Tử lại có thể quỳ lạy ta…”

 

Nam Cung Khiếu Không vội vàng đỡ Lan Ngọc lên, than: “Nàng cần gì phải như thế, đại trượng phu sống chết có số, nàng sao có thể tùy tiện quỳ lạy người khác.”

 

Trong mắt Lan Ngọc đột nhiên có nước mắt nhỏ xuống, cắn răng nói: “Để cứu được chàng, bảo thiếp làm gì cũng được!”

 

Nam Cung Khiếu Không buông một tiếng thở dài, cúi đầu không nói.

 

Xà Thiên Tàn nhìn Nam Cung Khiếu Không, nói với Hiên Viên Hoằng: “Lão tiền bối, có phải là đã phát tác một lần rồi?”

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Quả nhiên là nhãn lực tốt! Không ngờ ngay cả điều này ngươi cũng có thể nhìn ra được.”

 

Xà Thiên Tàn nói: “Lão tiền bối làm vãn bối xấu hổ rồi, vãn bối thấy hai đường giữa mi hắn phân chia rõ ràng, nếu chẳng phải là đã phát tác, tất nhiên là đan vào nhau.”

 

Hiên Viên Hoằng than: “Đêm qua đúng là phát tác một lần, lão ăn mày dùng nội lực tạm thời giúp hắn trấn áp, hiện giờ chỉ đợi ngươi tới thôi.”

 

Xà Thiên Tàn hít một hơi khí lạnh, giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng: “Lão tiền bối, việc này phải tiêu hao rất nhiều nội lực! Hơn nữa nếu khi người hành công, nếu có người bên cạnh quấy nhiễu, lão tiền bối tất nhiên không có sức hoàn thủ! Lúc đó…”

 

Hiên Viên Hoằng khoát tay, cười nói: “May mà không sao, hiện giờ ngươi có biện pháp gì không?”

 

Xà Thiên Tàn đáp: “Lão tiền bối không cần lo lắng, vãn bối và Bách Độc Lão Nhân là hảo hữu, may mắn ông ta hiện giờ đã tới đại mạc, vãn bối đi mời ông ta tới chỉ là chuyện như trở bàn tay thôi.”

 

Hiên Viên Hoằng cười nói: “Lão ăn mày đang chờ câu nói này của ngươi đó, chuyện này phải phiền tới ngươi rồi.”

 

Xà Thiên Tàn thở dài: “Lão tiền bối quá khách khí rồi, đây là chuyện vãn bối nên làm mà, giờ vãn bối đi mời Bách Độc Lão Nhân tới ngay, nhưng phía bên Phương huynh đệ thì thế nào?”

 

Hiên Viên Hoằng mìm cười đáp: “Phía bên tiểu huynh đệ không sao, ngươi có thể yên tâm.”

 

Xà Thiên Tàn gật đầu, đột nhiên lại nhíu mày nói: “Vậy thì tốt, chuyện không thể chần chừ, vãn bối đi ngay đây, nếu trước khi vãn bối trở về cổ độc này phát tác, bên cạnh không ai hộ pháp, chuyện này…”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Không sao cả, ngươi mau đi đi!”

 

Xà ThiênTàn gật đầu, lại nhìn Nam Cung Khiếu Không và Lan Ngọc, thiết trượng điểm một cái, người đã tới ngoài cửa, điểm một cái nữa lướt tới bên tường, ‘keng’ một tiếng, đã vượt qua tường cao rời đi.

 

Một cái bóng màu xám nhạt như một con dơi lặng lẽ, mau chóng vượt qua trời đêm, từ xa theo sau Xà Thiên Tàn.

back top