Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 16: Đêm trước ánh bình minh

Ngoài cửa sổ, ánh trăng như gương tỏa sáng trong đêm đen yên tĩnh, rọi vào trong sân.

 

Phương Thất khinh công vọt vào trong sân nhưng chỉ thấy một bóng đen bay như chim qua nóc tòa nhà đối diện.

 

Phương Thất cũng phi thân lên nóc nhà, đưa mắt nhìn bốn phía, phía dưới là những con đường yên tĩnh vắng vẻ không một bóng người. Phía đối diện là một loạt các cửa hàng, phía sau nữa là các nhà ở của thường dân nằm cạnh nhau chi chit.

 

Ánh trăng đã đứng ở phía tây, xa xa vang lên tiếng gà gáy sáng.

 

Phương Thất khẽ thở dài, chắp tay sau lưng đứng trên nóc nhà, mắt nhìn lên mặt trăng đang trôi về phía tây, lẩm bẩm: "Lại một ngày nữa ……"

 

Đột nhiên có một bóng người phóng lên nóc nhà, tư thế mỹ diệu tuyệt luân, thì ra là Du Mộng Điệp đang mỉm cười đứng bên cạnh Phương Thất.

 

Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Thất ca không đuổi kịp sao?”

 

Phương Thất cười khổ nói: "Huynh truy đến nơi đây thì đã mất dấu”

 

Du Mộng Điệp ngạc nhiên lên tiếng: "Tên đó người đang bị thương mà thân pháp còn nhanh như vậy, quả thật là không thể tưởng tượng được"

 

Phương Thất gật đầu nói: "Khinh công của người này đích thật không thể tưởng tượng được, thân pháp cực nhanh, trên đời hiếm thấy."

 

Du Mộng Điệp cười, tiếng cười như chuông ngân, thanh thúy dễ nghe, giống như hoàng oanh đang hót, như phong linh đung đưa trong gió, nói: "Thất ca quá khiêm nhượng rồi, có ai không biết khinh công của Phương gia nổi tiếng là nhất tuyệt, nếu không thì làm sao lão tổ tông lại có được biệt danh 'Thiên Ngoại Thần Long' được. Chỉ là do Thất ca vừa mới đến đây, không quen thuộc địa hình của nơi này nên mới không đuổi kịp tên đó thôi”

 

Phương Thất quay đầu nhìn Du Mộng Điệp, chỉ thấy Du Mộng Điệp đang dùng ánh mắt nhu tình nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng sáng thật là động lòng người. Phương Thất liền nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cười khổ nói: "Du muội muội đã quá khen! Ngu huynh thật xấu hổ!"

 

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Cửu Công kêu muội tới bảo huynh, địa hình không quen thuộc, nếu đuổi không kịp thì không nên tiếp tục đuổi nữa. Trời đã sắp sáng, chúng ta hãy đi nghỉ ngơi một chút đi”

 

Phương Thất gật đầu, thì thào nói: "Đúng vậy, trời cũng đã sắp sáng, ngày mai, ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây…..?”

 

******

 

Màn đêm dày đặc

 

Đây là thời gian bóng đêm dày đặc nhất trước ánh bình minh.

 

Ánh trăng cùng sao trời đột nhiên biến mất, cả trời đất lâm vào một mảng tối đen..

 

Ngoại trừ một hai tiếng gà gáy sáng vang lên, đêm tối yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Một bóng đen đột nhiên bước ra từ một vách tường, trong màn đêm trông giống như một con chim ưng thật lớn, lướt qua từng mái nhà rồi phóng vào một tòa tiểu viện yên tĩnh và u tối. Bóng đen bước nhanh tới một dãy phòng nằm phía trước rồi dừng lại trước một căn phòng.

 

Bóng đen dừng lại trước cửa phòng một chút rồi đột nhiên đưa tay gõ nhẹ cửa, không chờ người lên tiếng, hắn đã đẩy cửa phòng, bước vào, 'Cạch' một tiếng, cửa đã đóng lại.

 

Bóng tối vẫn dày đặc.

 

Trong phòng màn đêm bao phủ.

 

Bóng đen lẳng lặng đứng ở trước cửa.

 

Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng nói, hỏi: "Có tra ra chuyện gì không?”

 

Bóng đen đáp: "Có!"

 

Tiếng nói lại vang lên: "Là chuyện gì?”

 

Bóng đen trả lời: "Hôm nay đột nhiên có hai người lạ đến đây”

 

Âm thanh trong bóng tối hỏi: "Là ai?"

 

Bóng đen đáp: "Thuộc hạ cũng không thể xác định, có một lão già râu tóc bạc trắng, mặc đồ rách rưới, tự xưng là người trong Cái Bang, hôm nay từng đến Hồng Tân Lâu uống rượu, đêm đến trọ tại quán trọ Duyệt Lai, thuộc hạ nghe được con tiểu nha đầu bên cạnh gọi hắn ta là Cửu Công"

 

Âm thanh ngắt quãng vang lên: "Cửu Công …… Cửu Công …… Cửu Công? Chẳng lẽ là hắn?"

 

Bóng đen nói: "Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy."

 

Tất cả đều yên tĩnh.

 

Một hồi lâu sau, âm thanh trong bóng tối lại vang lên: "Tại sao Hiên Viên Hoằng lại đột nhiên đến đây?"

 

Bóng đen đáp: "Thời gian gần đây chúng ta có gây khó dễ đối với Cái Bang, Cái Bang chịu không được nên mới mời hắn đến đây”

 

Âm thanh trong bóng tối dừng lại một hồi lâu, tiếp đó chậm rãi nói: "Võ công của Hiên Viên Hoằng thâm sâu khó lường, mặc dù hiện tại không còn là bang chủ Cái Bang và không quan tâm đến thế tục nữa, tuy nhiên Cái Bang lại mời hắn ra mặt, xem ra chúng ta quả thật là đã bức bọn ăn mày quá rồi”

 

Bóng đen đáp: "Đúng vậy."

 

Không khí lại trở nên yên tĩnh.

 

Một lúc lâu sau, âm thanh lại vang lên: "Chúng ta tạm thời đừng đụng đến Hiên Viên Hoằng, truyền lệnh ta hãy hủy bỏ tất cả hành động trước mắt đối với Cái Bang."

 

Bóng đen đáp: "Vâng!"

 

Trong bóng tối lại phát ra tiếng hỏi: "Còn người kia là ai?”

 

Bóng đen đáp: "Đi cùng Hiên Viên Hoằng là một tiểu cô nương khoảng hai mươi tuổi, thân mặc một bộ đồ màu xanh, tiếng cười như chuông ngân, thuộc hạ đoán là ……"

 

Âm thanh trong bóng tối hỏi tiếp: "Là ai?"

 

Bóng đen trả lời: "Tiếu Tựa Ngân Linh Du Mộng Điệp."

 

Trong bóng tối tiếng lại vang lên: "Có chắc chắn không?"

 

Bóng đen đáp: "Hiên Viên Hoằng và lão già câu cá Du Vọng Nhạc ở Thái Hồ có quan hệ rất tốt, Du Vọng Nhạc lại cực kỳ yêu thương tiểu nha đầu kia, nếu Hiên Viên Hoằng đã đến Minh Nguyệt Sơn Trang thì chuyện Du Mộng Điệp đi theo hắn ta không có gì lạ cả”

 

Âm thanh trong bóng tối chậm rãi vang lên: "Nếu Du Mộng Điệp đòi theo Hiên Viên Hoằng ra ngoài du ngoạn thì Du Vọng Nhạc nhất định sẽ chiều con gái, cũng chỉ có Hiên Viên Hoằng bên cạnh thì hắn ta mới an tâm thôi."

 

Bóng đen nói: "Vâng."

 

Âm thanh trong bóng tối lại vang lên: "Võ công của Du Mộng Điệp rất có thể được chân truyền từ Du Vọng Nhạc và Hiên Viên Hoằng, không thể khinh thường được."

 

Bóng đen lên tiếng: "Vâng."

 

Âm thanh trong bóng tối tiếp tục vang lên: "Tạm thời đừng đến làm phiền bọn chúng, còn Phương Thất thế nào?”

 

Bóng đen thưa: "Phương Thất hôm nay đã cùng đi chung với đám người Hiên Viên Hoằng, ngày mai sẽ mang vợ chồng Liễu Thiếu Kiệt đi an táng”

 

Trong bóng tối đột nhiên lại im lặng, một lúc lâu sau lại lên tiếng: "Nếu hiện tại Phương Thất đang ở chung với Hiên Viên Hoằng thì chúng ta không dễ dàng ra tay”

 

Bóng đen đáp lời: "Vâng"

 

Âm thanh trong bóng tối tiếp tục vang lên: "Chúng ta đã đánh giá thấp con người Phương Thất và võ công của hắn”

 

Bóng đen đáp: "Vâng."

 

Âm thanh trong bóng tối đột nhiên hỏi tiếp: "Có tìm ra hai chị em đó không?”

 

Bóng đen trả lời: "Vẫn chưa, theo thuộc hạ đoán thì có thể ở trong nhà Liễu Thiếu Kiệt có bố trí mật thất cho nên lúc ấy Hắc Sát không có tìm được, hiện tại xung quanh tiệm gạo toàn là tai mắt của Cái Bang, chúng ta muốn vào tìm cũng rất khó."

 

Không khí lại trở nên yên tĩnh.

 

Tiếp đó, âm thanh trong bóng tối lại vang lên: "Có thể hai chị em đó không biết gì về chúng ta đâu, nếu có thể tìm được thì lập tức giết ngay, còn nếu không thì cũng không nên vội vã, lúc này chúng ta tuyệt không thể bại lộ."

 

Bóng đen nói: "Vâng!"

 

Âm thanh trong bóng tối tiếp tục vang lên: "Mọi hành động gần đây phải đặc biệt cẩn thận, trong tang lễ ngày mai đừng động chạm đến bọn chúng, cứ ở xa giám sát là được"

 

Bóng đen đáp lại: "Vâng, nhưng còn Phương Thất, chúng ta phải làm sao đối phó hắn đây?”

 

Âm thanh trong bóng tối lạnh lùng vang lên: "Tìm cơ hội ám sát hắn lần nữa”

 

Bóng đen lập tức đáp: "Vâng!"

 

Âm thanh trong bóng tối lại vang lên: "Ngươi bị thương à?"

 

Bóng đen trả lời: "Vâng."

 

Âm thanh trong bóng tối lại hỏi: "Có sao không?"

 

Bóng đen đáp lại: "Không có gì."

 

Âm thanh trong bóng tối lại vang lên: "Được rồi , còn chuyện gì nữa không?”

 

Bóng đen đáp: "Tạm thời không có, thuộc hạ xin phép cáo lui."

 

Âm thanh trong bóng tối vang lên: "Được, ngươi đi đi."

 

Bóng đen xoay người lại mở cửa phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó thân hình bay lên, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm dày đặc.

 

*****

 

Bầu không khí trong đêm vẫn yên tĩnh.

 

Ngoại trừ một hai tiếng gà gáy sáng, bốn phía vẫn yên tĩnh.

 

Trong phòng màn đêm vẫn bao trùm.

 

Trong bóng tối đột nhiên có tiếng: "Ngươi ra đây đi."

 

Trong màn đêm một tiếng nhỏ vang lên, một người mở cánh cửa ngầm, chậm rãi bước ra.

 

Màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Trong bóng tối lại vang lên tiến nói: "Ngươi có chuyện gì cần nói không?"

 

Không có tiếng vang lên, quá im ắng.

 

Tiếp đó, trong bóng tối lại vang lên nói: "Nếu không có thì hãy đi nghỉ đi”

 

Cánh cửa ngầm lại mở ra, một người từ trong bước ra, tiếp đó một tiếng vang nhỏ lại vang lên, cánh cửa ngầm từ từ đóng lại.

 

Một tiếng thở dài vang lên trong bóng tối, sau đó thì thào nói: "Trời đã sắp sáng rồi ……"

 

*****

 

Ngày chín tháng sáu.

 

Trùng mã, sát nam.

 

Hạp: cứu tế, cúng tế, xuống tóc, an táng, động thổ.

 

Kỵ: giá thú, khai trương, nộ hỏa, xây bếp, mua bán tài sản, cầu nguyện.

 

Sáng sớm, mặt trời vừa nhô lên ở phía chân trời, không khí lạnh của sa mạc cũng dần dần tan đi, ngôi thành nhỏ đắm chìm trong ánh bình minh sáng rỡ, trông có vẻ rất an bình.

 

Trước cửa và trong sân của tiệm gạo Phương đã có không ít người, có các ông chủ của các cửa hàng lân cận, ngay cả lão chủ mập của Hồng Tân Lâu và lão chủ quán trọ Duyệt Lai Tôn Nhị Hỉ cũng đến, ngoài ra còn có rất nhiều người cùng khổ, trong đám đông ai ai cũng mang vẻ mặt bi thương.

 

Tôn Nhị Hỉ nhìn thấy Phương Thất, liền bước đến hỏi: "Phương đại gia cũng đến đưa tiễn ư?”

 

Phương Thất gật đầu.

 

Tôn Nhị Hỉ cười cười, nói: "Chẳng hay Phương đại gia có bà con gì với ông chủ Phương không?”

 

Phương Thất gật đầu, hỏi lại: "Sao ông cũng tới đây?”

 

Tôn Nhị Hỉ khẽ thở dài: "Phương đại gia có điều chẳng biết, chúng tôi sinh sống tại đây đã lâu, tất cả đều là bạn bè lâu năm cả, và bình thường cũng có làm ăn qua lại, ông chủ Phương là người rất nhân hậu và tốt nữa, thường xuyên giúp đỡ mọi người ở đây, bây giờ ông ấy đã đi rồi, có nói như thế nào thì cũng phải đưa tiễn cho phải đạo làm người chứ ……"

 

Phương Thất yên lặng gật đầu.

 

Trong đám đông buồn bã mặc dù có rất nhiều người nhưng rất yên tĩnh, hầu như không có ai lên tiếng.

 

Phương Thất đột nhiên nhìn thấy trong đám đông có một bóng người quen thuộc hiện ra nhưng trong chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.

 

Phương Thất không khỏi nhíu mày, suy nghĩ.

 

Người đó là ai?

 

Tại sao lại nhìn thấy quen như vậy, nhưng khổ nỗi lại không nhớ đã gặp ở nơi nào?

back top