Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 38: La nhất đao

Trên đường lúc này người vây quanh ngày càng nhiều và cũng chính mắt thấy được hai lão ăn xin đột nhiên lăn ra chết, tuy nhiên tất cả đều chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thất và xác của hai lão ăn xin.

 

Du Mộng Điệp đứng đó dùng ánh mắt cẩn thận quan sát mỗi một người trong đám đông vây quanh.

 

Phương Thất ngơ ngác nhìn Thư Hùng Song Sát bị trúng châm độc chết nằm trên đống rác.

 

Bỗng phía sau có tiếng nói vang lên: "Ta chính là La Nhất Đao."

 

Phương Thất đột nhiên quay đầu lại thì thấy tên ăn xin cụt tay đứng đó, đúng là hắn đã phát ra những lời này. Du Mộng Điệp cũng quay đầu lại kinh ngạc nhìn vào hắn.

 

Phương Thất nhíu mày lại, mặt Du Mộng Điệp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, tên ăn xin cụt một tay quần áo rách nát, tóc tai bù xù phủ xuống gương mặt, không thể nhìn thấy rõ cả khuôn mặt hắn, cho dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào thì Phương Thất cũng không nghĩ ra tên này lại là La Nhất Đao.

 

Trong sự tưởng tượng của Phương Thất, La Nhất Đao ít nhất cũng không mặc đồ của người ăn xin và không thể có bộ dáng thế kia.

 

Phương Thất nhìn tên ăn xin cụt tay, hỏi: "Ngươi quả thật là La Nhất Đao?"

 

Tên ăn xin liền đáp: "Đúng vậy”

 

Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi đến tìm ta?"

 

Tên ăn xin thản nhiên trả lời: “Đúng”

 

Phương Thất gật đầu, tiếp đó cũng dùng ánh mắt nhạy bén quan sát đám đông xung quanh, chỉ thấy có một số người đang rất phẫn nộ, một số người dường như đang cảm thấy tiếc nuối, một số người im lặng không hề lên tiếng, ai ai cũng trông có vẻ rất bình thường, không thể nhìn ra là ai đã ẩn trong đám đông ra tay phóng độc châm vào Thư Hùng Song Sát.

 

Phương Thất khẽ thở dài rồi quay sang nhìn Du Mộng Điệp, nàng cũng khẽ lắc đầu.

 

Phương Thất gật đầu rồi quay về hướng đám đông nói lớn: "Mọi người hãy mau tản đi đi, hai người kia đã giả trang thành ăn xin, bọn họ ở trên giang hồ tiếng xấu vang xa gọi là Thư Hùng Song Sát, hôm nay đến nơi đây với mục đích là giết chết ta, không có gì nhìn đâu, mọi người đi đi”

 

Đám người nhìn lẫn nhau rồi từ từ tản đi, người thì cũng đã chết rồi còn nói cái gì là Thư Hùng Song Sát, mọi người cũng bán tín bán nghi nhưng đại đa số đều bỏ đi.

 

Chỉ có một số người vẫn đứng tại chỗ, chờ xem những phút náo nhiệt cuối cùng, màn hay lúc nào cũng ở sau chót cả.

 

Du Mộng Điệp nhíu mày, lớn tiếng quát: "Đi đi, còn nhìn gì nữa"

 

Số người còn lại nghe xong vẫn không chịu rời đi, thật không biết là muốn xem náo nhiệt hay là nhìn Du Mộng Điệp nữa.

 

Du Mộng Điệp đích thật là mỹ nhân, chẳng những nụ cười rất đẹp, ngay cả lúc nhíu mày tức giận cũng xinh đẹp lạ thường, người đẹp ở ngôi thành nhỏ rất là hiếm thấy, có thể có được cơ hội nhìn ngắm như vậy thì sao lại bỏ qua.

 

Chợt có một người lớn tiếng nói: "Mọi người hãy đi đi, Tôn mỗ đây có thể làm chứng, vị Phương đại gia kia tuyệt không phải là người xấu, anh ta là một vị đại hiệp, hơn nữa đã từng giúp cứu mạng của ta và các tiểu nhị trong quán trọ"

 

Người nói chuyện đúng là ông chủ của quán trọ Duyệt Lai Tôn Nhị Hỉ, mọi người ở đây đều biết hắn nên khi hắn nói ra những lời này thì mọi người đều tin tưởng.

 

Phương Thất mỉm cười nói: "Đa tạ ông chủ Tôn"

 

Tôn Nhị Hỉ mỉm cười nói: "Phương đại gia đừng khách khí, đây là việc tại hạ nên làm mà", tiếp đó lại lớn tiếng nói với đám người: "Mọi người hãy đi đi nào”

 

Đám người này trong thoáng chốc đã bỏ đi hết, có tiếp tục ở lại cũng không còn chuyện gì xem nữa.

 

Tôn Nhị Hỉ cũng xoay người bỏ đi.

 

Phương Thất đột nhiên lên tiếng: "Ông chủ Tôn đi thong thả."

 

Tôn Nhị Hỉ quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười đáp lời: "Xin hỏi Phương đại gia có cái gì phân phó?"

 

Tôn Nhị Hỉ này ở trong quán trọ đối đãi với khách rất là khách khí, nói chuyện lúc nào vẻ mặt cũng tươi cười, mở miệng ngậm miệng cũng luôn là 'đại gia' 'phân phó' một loại từ ngữ, dường như đã thành thói quen.

 

Mở quán trọ làm ăn xem ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

 

Phương Thất mỉm cười nói: "Phân phó thì không dám, chỉ là có chuyện muốn phiền ông chủ Tôn một chút, tại hạ đây có chút bạc nhờ ông chủ Tôn giúp đỡ tìm người mang hai cái xác này ra ngoài thành chôn dùm, không biết ông chủ Tôn có thể giúp đỡ không?"

 

Vẻ mặt Tôn Nhị Hỉ lập tức nghiêm nghị hẳn lên, thở dài nói: "Ái dà, thật không nghĩ tới Phương đại gia lại là người có tấm lòng nhân nghĩa như vậy, chuyện này cứ giao cho tại hạ, tại hạ sẽ lập tức làm ngay!"

 

Phương Thất mỉm cười nói: “Xin đa tạ ông chủ Tôn”

 

Tôn Nhị Hỉ vẻ mặt tươi cười nói: "Phương đại gia đừng nói như vậy, Phương đại gia đã cứu mạng của tại hạ, và là người nhân nghĩa như thế, một chút việc nhỏ này không tính vào đâu”

 

Phương Thất gật đầu, móc ra một thỏi bạc đặt vào trong tay Tôn Nhị Hỉ, nói: "Xin làm phiền ông chủ Tôn vậy”

 

Tôn Nhị Hỉ vui vẻ nói: "Phương đại gia đừng khách khí, tại hạ đi làm ngay"

 

Phương Thất gật đầu, nói: "Được, đa tạ ông"

 

Tôn Nhị Hỉ mất hứng nói: "Phương đại gia lại khách khí nữa rồi, thôi tại hạ đi tìm người giúp đỡ đây”, nói xong liền xoay người bỏ đi.

 

Phương Thất quay đầu lại nhìn tên ăn xin cụt tay, nhíu mày hỏi lần nữa: "Ngươi quả thật là La Nhất Đao?"

 

Tên ăn xin cụt tay cười khổ nói: "Ngươi nghĩ rằng ta tự nhiên cải trang thành La Nhất Đao để bị truy sát sao?”

 

Phương Thất gật đầu, nói: "Được, ngươi hãy theo ta về quán trọ cái đã, trước tiên hãy đi tắm rửa rồi nói chuyện sau, đi thôi."

 

Tên ăn xin cụt tay dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Thất, sau đó đáp lời: "Đựơc"

 

Thật là một cảnh rất đặc biệt diễn ra trên đường, Phương Thất và tên ăn xin cụt tay toàn thân bốc mùi hôi thối cùng nhau bước song song, ở phía sau có một cô nương xinh đẹp bịt mũi theo sát hai ngừơi.

 

Quán trọ Duyệt Lai.

 

Hiên Viên Hoằng và Phương Thất ngồi tại một cái bàn, trên bàn có rượu có thịt.

 

Tên ăn xin cụt tay đã tắm rửa xong cũng ngồi đó, hắn hiện đang mặc đồ của Phương Thất, hắn là một người trung niên, mày rậm mắt to, trên mặt hiện lên vẻ kiên nghị và hung hãn, người hắn đã không còn mùi hôi thối nữa, nhìn hắn thuận mắt hơn rất nhiều.

 

Du Mộng Điệp và Liễu Thanh Thanh ngồi ở bên giường, Tiểu Hổ thì trừng cặp mắt tròn xoe đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào La Nhất Đao.

 

Phương Thất nhìn vào tên ăn xin cụt tay nói: "Hãy ăn một chút gì đi”

 

La Nhất Đao gật đầu, một lời cũng không nói, rồi cúi đầu ăn như chưa từng được ăn.

 

Hiên Viên Hoằng và Phương Thất đưa mắt nhìn La Nhất Đao, song lại chậm rãi uống rượu, cũng không ai lên tiếng.

 

La Nhất Đao rốt cục cũng đã ăn no, hắn uống liền vài chén rượu rồi đứng lên đưa tay sờ sờ cái bụng, hít một hơi dài rồi lại ngồi xuống.

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nhìn hắn, Phương Thất cũng vậy.

 

La Nhất Đao khẽ thở dài nói: "Ngươi thật sự là Phương Ngọc Thụ, tiểu đệ của Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành?”

 

Phương Thất cười khổ nói: "Ta cam đoan với ngươi”

 

La Nhất Đao gật đầu hỏi: "Không biết vị tiền bối này là ai?”

 

Phương Thất trả lời: "Vị lão tiền bối này được người đời gọi là Hiệp Nghĩa Cái Vương, Hiên Viên lão tiền bối."

 

Lúc La Nhất Đao vừa nghe xong bốn chữ Hiệp Nghĩa Cái Vương, trong mắt hắc đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ, miệng há hốc một hồi lâu nói không ra lời. Một lúc lâu sau nữa, mới kích động nói: "Tại hạ may mắn được chiêm ngưỡng phong thái của Hiên Viên lão tiền bối, thật sự là …… thật sự là chuyện may mắn trong đời. Vãn bối xin ra mắt lão tiền bối", dứt lời liền vội vã đứng dậy cúi người.

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Không cần khách khí, ngồi xuống nói chuyện đi."

 

La Nhất Đao liền đáp: "Tạ lão tiền bối!"

 

La Nhất Đao ngồi xuống nhưng vẻ mặt vẫn ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Hoằng, dường như đang nhìn thấy một kỳ cảnh nào đó.

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười rồi lại nâng chén rượu lên uống.

 

Phương Thất nhìn La Nhất Đao, lên tiếng: "Cánh tay trái của ngươi bị sao vậy?”

 

La Nhất Đao đưa mắt nhìn vào ống tay áo bên trái rồi khẽ thở dài, tiếp đó cười khổ một tiếng nói: "Bị người ta chém đứt"

 

Phương Thất nhíu mày hỏi: "Là ai chém?"

 

La Nhất Đao trả lời: "Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành."

 

Phương Thất kinh ngạc nhìn La Nhất Đao và ống tay áo trái của hắn.

 

La Nhất Đao đột nhiên cười khổ nói: "Hai vị có biết trước đây tên của ta không phải là La Nhất Đao”

 

Phương Thất nhíu mày hỏi: "Vậy ngươi tên gì?"

 

La Nhất Đao lại cười khổ một tiếng, giống như là đang cười nhạo chính bản thân hắn, nói: "Tại hạ trước đây gọi là La Phi Vũ”, nói xong liền cúi đầu thấp xuống, tiếp đó lại thở dài nói: "Tại hạ cũng đã từng khổ luyện nhiều năm, ra tay cũng không cần sử dụng đến đao thứ hai cho nên tại vùng sa mạc nho nhỏ này đặt cho tại hạ biệt danh là La Nhất Đao, sau đó lại thêm vào cái gì, à là Bán Thiên Phong La Nhất Đao, tại hạ cũng tự cho là đao pháp của mình đã rất cao siêu nên cũng vui vẻ tiếp nhận danh xưng đó ……"

 

Phương Thất chậm rãi gật đầu.

 

Một người khi cho rằng bản thân có một phương diện nào đó cao siêu thì nhất định sẽ gặp rắc rối ở phương diện đó.

 

La Nhất Đao lại cười khổ nói: "Khi đó La mỗ kiêu căng vô cùng, tự cho rằng đao pháp của mình đã là thiên hạ vô địch, nào biết đâu rằng chính bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, thật chẳng biết thiên hạ to lớn bao nhiêu, cũng giống như thần sông vậy, nhìn thấy trâu bò ở hai bên bờ đã tưởng là có hết thảy rồi"

 

Phương Thất mỉm cười trêu chọc: "Tiếp đó ngươi có đến Đông Hải xem biển rộng thế nào không?”

 

La Nhất Đao gật đầu, cười khổ nói: "Chỗ này mặc dù hẻo lánh và vắng vẻ nhưng tại hạ cũng đã nghe qua danh tiếng của Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, và nghe đồn là anh ta cũng sử dụng đao, hơn nữa đao pháp rất cao, xuất đao cực nhanh, do đó trong biệt hiệu có chữ “Thần”, trong lòng tại hạ có ý nghĩ không phục nên tại hạ đã đi gặp anh ta"

 

Phương Thất gật đầu.

 

Đây là giang hồ.

 

Người dùng kiếm nếu nghe nói có người nào đó có kiếm pháp cao siêu thì nhất định sẽ dùng mọi cách đi gặp người đó một lần. Cao thủ dùng đao cũng thế, nếu nghe nói có ngừơi nào có đao pháp cao hơn so với mình thì nhất định cũng sẽ đi tìm người đó.

 

Có rất nhiều người khổ luyện nhiều năm là vì muốn trở thành thiên hạ đệ nhất. Vì danh dự này, rất nhiều người đã đi khắp nơi tìm người khác luận võ và đã có rất nhiều người ngã xuống, máu nhuộm đỏ mặt đất. Người chiến thắng thì trở thành anh hùng trong mắt mọi ngừơi, còn người thất bại thì bị thương hoặc chết, chết thì trở về cát bụi, bị thương thì không thể gượng dậy nổi nên ẩn tính mai danh.

 

Giang hồ vốn là như thế.

 

Đây là sự đáng buồn của giang hồ, và cũng là sự bất đắc dĩ và sự tàn khốc của nó.

 

Nhân tại giang hồ đều thân bất do kỷ cả, ngươi không đi tìm người thì người cũng sẽ tìm đến ngươi.

 

Phương Thất gật đầu, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

 

La Nhất Đao cười khổ nói: "Cũng không biết là trời an bài hay là sự bất hạnh của La mỗ nữa, mấy tháng trước tại hạ đột nhiên nghe đựơc tin Tiểu Thần Long đã tới vùng sa mạc này, vì vậy tại hạ đã lập tức đi tìm, rốt cục cũng gặp đựơc anh ta tại một tửu lâu, tại hạ ngồi ở phía sau quan sát anh ta rất lâu, tiếp đó bước đến báo ra danh tính rồi hẹn anh ta ra ngoài luận võ”

 

Phương Thất chậm rãi gật đầu.

 

La Nhất Đao buồn bã cúi đầu.

 

Du Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tiếp đó thì sao? Kết quả thế nào?”

back top