Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 72: Cơ quan dưới lòng đất

 

Giữa người và người vốn không có cái gì khác nhau cả, mỗi người khi vừa sinh ra đều là giống nhau.

 

Trừ phi vừa sinh ra đã tàn tật, những người này đương nhiên là rất bất hạnh.

 

Nếu có sự khác nhau giữa người và người thì chỉ là giới tính, một loại là nam còn một loại là nữ. Đương nhiên cũng có loại thứ ba, thậm chí phát triển ra loại thứ tư, bất quá những người này chỉ chiếm một tỉ lệ cực nhỏ.

 

Người bước đi luôn đứng thẳng, đây cũng là một trong những điểm giống nhau của loài người.

 

Trên đời này tuyệt không có cái gì chính thức là 'Chân Long Thiên Tử' cả, cũng không có người nào sinh ra đã là tên ăn mày, chỉ là hòan cảnh xuất sinh bất đồng mà thôi.

 

Hành vi và phương pháp làm việc của một người cùng với các suy nghĩ và quan điểm về một vấn đề nào đó bị ảnh hưởng rất lớn bởi hoàn cảnh xuất thân.

 

Mạnh mẫu tam thiên (mẹ của Mạnh Tử dời nhà bà lần), là vì muốn tìm ra một hòan cảnh tốt để ở, cho nên Mạnh Tử mới có thể trở thành một thánh nhân được mọi người tôn sùng mấy ngàn năm.

 

Nhạc mẫu thứ tự (mẹ của Nhạc Phi xăm chữ lên lưng con) là vì muốn cho Nhạc Phi nhớ kỹ phải tận trung báo quốc, cho nên cha con Nhạc Phi mới chết tại Phong Ba Đình.

 

Bá Vương Hạng Vũ chết không hối hận, lực bạt sơn hề khí cái thế, khi bại ở Cai Hạ, một đời anh hùng không thể làm gì khác hơn là tự vẫn ở Ô Giang.

 

Lưu Bang xuất thân là dân lưu manh chợ búa, phản phục vô thường, thậm chí còn chiến bại liên miên. Lúc Hạng Vũ uy hiếp giết cha của Lưu Bang thì không ngờ Lưu Bang lại viết: "Ngô phụ ký nhữ phụ, nhữ yếu phanh phụ, đương phân nhất bôi canh cấp ngã", (dịch: “Chúng ta đã kết bái làm anh em, đã là anh em thì phụ thân của ta cũng là phụ thân của ngươi, nếu ngươi nhất định nấu phụ thân của ngươi, thì nhớ để cho ta một bát canh thịt để ta ăn”). Người như thế cuối cùng cũng làm cho Hạng Vũ tự vẫn ở Ô Giang .

 

Trên đời này có thật là phải lấy thành bại để luận anh hùng hay không? Hay không phải?

 

Hảo hán thời đầu nhà Đường có một danh tướng là Đơn Hùng Tín, thà chết không hàng, cuối cùng cũng bị chém đầu. Tuy nhiên rất nhiều người đứng nhìn ông bị chém đầu đều là huynh đệ kết bái năm đó, Đơn Hùng Tín đối với bọn họ đã từng có ân cứu mạng. Đứng nhìn người ân bị chém đầu, chẳng phải sẽ khiến kẻ khác bi ai lắm sao ……

 

Tuy nhiên trên đời này có một điều luôn trái ngựơc, đó là xem mạng người khác như cỏ rác và xem mạng của mình như trân bảo.

 

Ngược đãi người khác đối với bọn họ mà nói là một loại hưởng thụ, nhưng có đôi khi là vì sự sống còn của bản thân mà làm hại người khác để tranh thủ cơ hội sống sót.

 

Vì sự sống còn, bọn họ cái gì cũng có thể làm.

 

Chỉ cần bản thân không chết thì ngay cả cha mẹ ruột chết cũng không sao, bọn họ cũng có thể làm ra được những điều như thế.

 

Người như thế không chỉ có đáng ghét mà còn ghê tởm, đáng hận nữa.

 

Tuyệt không thể thương hại loại người này.

 

Tú ông không thể nghi ngờ chính là một người như thế.

 

Du Mộng Điệp lạnh lùng nhìn tú ông lê từng bước khó nhọc về hướng Chu Trường Phúc.

 

Sắc mặt của Chu Trường Phúc trắng bệch, hắn đã biết chuyện gì sắp phát sinh.

 

Hắn đột nhiên cảm giác được một loại sợ hãi tới cực điểm, một loại sợ hãi thấm vào cả cốt tủy.

 

Loại tâm trạng sợ hãi này từ trước cho tới giờ hắn chưa từng cảm giác được, nhưng hắn vẫn rất thích làm cho người khác cảm thụ được loại cảm giác này, tuy nhiên hôm nay hắn cũng đã chính thức cảm giác được.

 

Bởi vì hắn biết lần này tú ông nhất định sẽ xuống tay với hắn, hắn rất hiểu rõ con người này.

 

Nếu thay đổi là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy thôi.

 

Bắc Hải Vũ móc từ trong ngực áo ra một viên thuốc màu đen, chậm rãi bỏ vào miệng nhai, trên mặt không hề biểu hiện gì, hắn vẫn cứ thản nhiên đưa mắt nhìn hai tên sắp giết nhau, rồi lại hình như cũng không có nhìn thấy gì cả.

 

Trong lòng Du Mộng Điệp đột nhiên cảm thấy rất bội phục con ngừơi này, hắn thoạt nhìn sắc mặt rất bình thản, gặp chuyện không hoảng hốt, xử sự không loạn không sợ hãi, thái độ khiêm tốn, bình dị nhưng mơ hồ lộ ra một loại uy nghiêm, thân thủ cũng tốt, trách không được vì sao Hiên Viên Hoằng lại truyền ngôi bang chủ Cái Bang cho hắn.

 

Bang chủ của thiên hạ đệ nhất đại bang tuyệt không phải là dễ làm và cũng tuyệt không phải dễ có được ngôi vị đó.

 

Ánh mắt của Hiên Viên Hoằng hẳn là sẽ không kém.

 

Phương Thất ngồi ở trên bàn, đột nhiên thở dài một hơi.

 

Xà Ma Thiên Tàn nhìn vào tú ông ngồi chồm hổm trên mặt đất, gương mặt xấu xí của hắn nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chế nhạo.

 

Phương Thất hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

 

Xà Ma Thiên Tàn hỏi lại: "Còn ngươi thở dài cái gì?"

 

Phương Thất chậm rãi nói: "Ta từng phát thệ qua, bất luận là ai hạ thủ với tứ ca của ta thì ta nhất định sẽ trả cho hắn thiên đao vạn quả, bằm thây vạn đoạn, nhưng hôm nay ta gặp mấy tên như thế thì ta sợ ra tay sẽ làm ô uế tay của ta”

 

Gương mặt xấu xí của Xà Ma Thiên Tàn đột nhiên hiện lên một tia thống khổ, chậm rãi nói: "Ta Xà Ma Thiên Tàn luôn độc lai độc vãng, người khác đều nói ta lòng dạ độc ác nhưng đại trượng phu dám làm dám chịu, cùng với mấy con chuột tham sống sợ chết kia đi chung quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này của ta"

 

Phương Thất có chút gật đầu, trầm mặc không nói.

 

Một người tới lúc này rồi còn có thể biết cái gì là sỉ nhục, đây đích thật là một sự việc không thể hiểu nổi.

 

Cả đời của Xà Ma đến tột cùng đã gặp những chuyện gì? Tại sao hắn lại có bộ dáng như thế?

 

Một người không mũi, thiếu lỗ tai, mất một chân, thân thể không còn trọn vẹn nhưng vẫn có thể kiên trì sống sót thì nhất định là một người rất đáng phục.

 

Phương Thất chậm rãi nói: "Ta vốn có thể thả ngươi đi, bất luận thế nào thì ngươi cũng không phải là một người hèn nhát, nhưng ta có huyết hải thâm cừu cần phải báo, cho nên ……", Phương Thất do dự không nói.

 

Xà Ma Thiên Tàn nhìn Phương Thất, chậm rãi nói: "Cho nên ngươi hy vọng ta đem những bí mật của tổ chức nói cho ngươi biết, phải không?”

 

Phương Thất gật đầu.

 

Xà Ma Thiên Tàn nói: "Nếu ta nói cho ngươi thì ngươi sẽ thả ta đi phải không?”

 

Phương Thất đáp: "Đúng"

 

Xà Ma Thiên Tàn nói: "Ta tin tưởng ngươi"

 

Phương Thất chậm rãi nói: "Ngươi nên tin tưởng ta."

 

Xà Ma Thiên Tàn nói: "Nhưng ta không thể nói."

 

Phương Thất khẽ thở dài.

 

Hắn hiểu được ý tứ của Xà Ma và cũng hiểu được nguyên tắc làm người của Xà Ma.

 

Mỗi người đều có nguyên tắc của mình, Xà Ma cũng vậy, cũng là một người có nguyên tắc của hắn.

 

Bất luận hắn bị ép buộc gia nhập vào tổ chức thần bí hoặc là có nguyên nhân gì khác thì hắn cũng không phản bội.

 

Bởi vì cái hắn xem thường và khinh bỉ nhất là những tên tiểu nhân phản phục vô thường, hắn làm sao có thể biến chính bản thân thành người như thế đựơc?

 

Đầu tú ông chảy đầy mồ hôi, rốt cục cũng đã tới bên người của Chu Trường Phúc, con dao sắc bén trong tay hắn toát ra hàn quang lạnh lẽo.

 

Chu Trường Phúc chậm rãi nhắm đôi mắt lại, hắn biết hôm nay khó thoát một kiếp này.

 

Hắn lúc này trơ mắt nhìn người khác sắp sửa làm thịt hắn, sự sợ hãi dâng lên trong lòng quả thực không thể diễn tả.

 

Nhắm mắt lại là một sự lựa chọn có thể coi là tốt nhất trong giờ phút này, ít nhất cũng làm cho bản thân không chứng kiến. Chu Trường Phúc biết chuyện sẽ qua nhanh thôi và hắn vĩnh viễn cũng không nhìn thấy gì nữa bởi vì cặp mắt của hắn cũng sắp bị móc ra rồi.

 

Tựa như lúc ấy hắn đã từng đứng nhìn hai tròng mắt của Phương Ngọc Thành bị móc ra vậy.

 

Chu Trường Phúc đột nhiên cảm thấy rất đau xót, rất hối hận. Hắn hối hận tại sao lại bước trên con đường này.

 

Nhưng trên đời tuyệt không có sự hối hận sau khi đã làm gì đó, tuyệt không có.

 

Bất luận một người làm ra chuyện gì thì cũng đều phải gánh chịu hậu quả, hắn cũng đã cắn răng và quyết định gánh chịu mọi hậu quả diễn ra.

 

Bởi vì cho dù không muốn gánh chịu thì cũng không có đường thứ hai chọn lựa.

 

Du Mộng Điệp lạnh lùng thốt: "Ngươi còn chờ đợi gì?"

 

Thân thể tú ông run run một chút, cắn răng rồi chậm rãi giơ con dao sắc bén trong tay lên đâm tới vai phải của Chu Trường Phúc, động tác vẫn rất nhanh chóng và dứt khóat.

 

Chu Trường Phúc kêu thảm một tiếng, xương vai phải đã bị đánh gãy.

 

Du Mộng Điệp nhịn không được thở dài rồi quay đầu qua nhìn Phương Thất. Phương Thất cũng đang nhìn Du Mộng Điệp.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Du Mộng Điệp hừ nhẹ một tiếng, còn Phương Thất thì lè lưỡi, cả hai người đều quay đầu nhìn sang chỗ khác.

 

Bắc Hải Vũ mỉm cười không nói.

 

Trong giây lát bỗng nhiên có hai tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, vụ nổ làm chấn động khiến cho bụi trên trần mật thất rơi xuống, ngay cả dãy lồng đèn treo trên không cũng đung đưa không thôi.

 

Phương Thất lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn ra cửa mật thật thì thấy có một hàng rào sắt rơi xuống chặn ngay tại đó. Trên hàng rào sắt đầy những gai nhọn lởm chởm to bằng cánh tay người.

 

Nó nằm chặn ngay cửa mật thất, con đường duy nhất ra vào thông đạo.

 

Lại một tiếng ầm vang lên, đồng dạng là một hàng rào sắt khác rơi xuống trong thông đạo nhưng không biết ở chỗ nào.

 

Phương Thất khẽ thở dài, hắn biết bản thân hắn và mọi người đã bị nhốt hết tại lao tù mật thất này.

 

Hơn nữa đây còn là một cái lao tù nằm sâu trong lòng đất.

 

Cửa mật thất đã bị chặn, nếu không nhanh chóng rời đi thì cho dù cao thủ thế nào ở lâu cũng phải chết vì đói.

 

Sắc mặt của Du Mộng Điệp hơi đổi nhưng vẫn gượng cười.

 

Sắc mặt của Bắc Hải Vũ trầm trọng hẳn lên, im lặng không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

Tú ông dừng tay dao rồi đột nhiên ha ha cười to, tiếng cười so với tiếng quỷ khóc còn khó nghe hơn.

 

Xà Ma Thiên Tàn khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trần mật thất, gương mặt xấu xí cũng không có biểu hiện gì.

 

Phương Thất nhảy xuống bàn rồi chậm rãi đi tới cửa mật thất, đứng tấn vững vàng, sau đó hai tay vung ra chụp vào hai thanh gai to trên hàng rào, hít một hơi, tiếp đến hét lớn một tiếng rồi dùng lực đẩy nó.

 

Hàng rào sắt vẫn bất động, giống như một hòn núi.

 

Phương Thất thở dài, xem ra chắc chắn là bị nhốt chết ở đây.

 

Tú ông ha ha cười to.

 

Du Mộng Điệp đột nhiên lăng không bay lên, ở giữa không trung xuất ra một cước đá vào tú ông, tú ông hét thảm một tiếng ngã xuống, vết thương tại hai chân bị nỗ tiến cắm vào trước đó máu tuôn ra làm nhiễm hồng phần eo và hai chân của hắn.

 

Hắn đột nhiên quằn quại trên mặt đất thấp giọng kêu khóc.

 

Du Mộng Điệp lạnh lùng nói: "Còn mở miệng nữa ta cắt đầu ngươi”

 

Trong cổ họng của tú ông phát ra âm thanh ‘ư ư”, cố nén tiếng khóc, một tiếng cũng không dám khóc.

 

Du Mộng Điệp hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn về Phương Thất đang đứng trước cửa mật thất.

 

Phương Thất hít một hơi rồi cẩn thận xem xét hàng rào sắt, những cây sắt đan chéo vào nhau rất dày và to, do đó chỉ tạo thành một lỗ hở rất nhỏ, cho dù người ốm cỡ nào cũng không thể chui qua được.

 

Phương Thất cười khổ, xem ra đây là một cơ quan đã được bố trí lâu rồi.

 

Phương Thất đột nhiên thầm nghĩ, nếu lúc này mà có nước tràn vào thì mọi người sẽ bị ngộp chết không thể nghi ngờ.

 

Bất quá nơi này là sa mạc khô hạn, chắc là không có nhiều nước như vậy. Nghĩ tới đây Phương Thất liền cười khổ, hắn cười bản thân hắn đã lo quá nhiều.

 

Sau đó hắn đột nhiên nghe được tiếng nước chảy cực kỳ nhỏ vang lên, như một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, đột nhiên trở thành như dòng sông chảy mạnh. Phương Thất chậm rãi không cười nữa.

 

Hắn đã thấy có rất nhiều nước từ trong thông đạo tràn vào mật thất, trong nháy mắt đã ngập qua bàn chân.

 

Nước chảy vào càng lúc càng nhiều, dường như có một con đê nào đó đã bị vỡ vậy.

 

Sắc mặt Du Mộng Điệp thay đổi, cắn môi nhìn Phương Thất.

back top