Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 95

Hiên Viên Hoằng than thở: "Thật đáng thương cho Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, cả đời hận ác như thù, độc chiến Kỳ Liên Tứ Thập Bát Quỷ, tiêu diệt Hắc Ưng Giáo, lưỡi đao trong tay giết vô số ác nhân khiến cho thiên hạ hắc đạo một phen khiếp đảm, không ngờ vì tìm vợ cho đệ đệ mà lại rơi vào bẫy của kẻ thù và có kết quả như vậy, thật sự quả là đáng tiếc cho một đời anh hùng”

 

Xà Ma Thiên Tàn yên lặng gật đầu, nói: "Từ khi Phương Ngọc Thành đến nơi đây thì tất cả mọi hành động đều được theo dõi kỹ càng, vãn bối cũng tham gia vào chuyện này, hiện tại nghĩ lại thật sự là xấu hổ"

 

Hiên Viên Hoằng nói: "Đệ khi đó thân bất do kỷ, cũng không thể trách được”

 

Xà Ma Thiên Tàn cảm kích nói: "Đa tạ lão tiền bối khoan dung đại lượng, Phương huynh đệ đối với vãn bối có ân cứu mạng, vãn bối khi nghĩ đến chuyện này thật muốn lấy cái chết để đền tội”

 

Hiên Viên Hoằng nói: "Thôi, thôi, buông hạ đồ đao lập địa thành phật, sau này đệ cứ ra sức lấy cường phù nhược, làm nhiều việc thiện thì cũng coi như là đã chuộc tội rồi. Chuyện này đừng nên nhắc đến nữa. Đệ hãy kể tiếp chuyện của Phương Ngọc Thành sau khi tới nơi này đi”

 

Xà Ma Thiên Tàn gật đầu, thở dài nói: "Chuyện kể ra thì cũng thật đơn giản, sau khi Phương Ngọc Thành đến nơi đây thì vẫn tìm không được Sở Ngọc Mai, điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ vì tổ chức vốn rất thần bí và Sở Ngọc Mai cũng không xuất đầu lộ diện nên mặc dù ngôi thành này không lớn nhưng muốn tìm một người cũng không phải là một chuyện dễ dàng”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu.

 

Xà Ma Thiên Tàn nói tiếp: "Tuy nhiên sau đó La Nhất Đao không biết vì cớ gì lại đến tìm Phương Ngọc Thành luận võ, với võ công của hắn thì đương nhiên không phải là đối thủ của Phương Ngọc Thành nhưng Phương Ngọc Thành cũng không có giết hắn. Tiếp đó, Phương Ngọc Thành nhờ La Nhất Đao tìm dùm người, La Nhất Đao liền phái thuộc hạ đi truy tìm nơi ở của Sở Ngọc Mai, tìm được vài ngày thời gian nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu cả. Sở Anh Bố thấy thời cơ đã tới liền cố ý bảo Sở Ngọc Mai xuất hiện trong thành, song song hắn cũng chuẩn bị một chỗ ở tạm cho Sở Ngọc Mai và bảo cô ta ở đây chờ đợi, nói là có một vị cố nhân muốn gặp"

 

Hiên Viên Hoằng âm thầm thở dài, ý bảo Xà Ma cứ tiếp tục nói.

 

Xà Ma Thiên Tàn nói tiếp: "Sở Ngọc Mai nào có ngờ rằng người tới là Phương Ngọc Thành, hai người gặp lại, Sở Ngọc Mai chỉ biết khóc nhưng không có cách nào đem mọi sự thật nói ra. Phương Ngọc Thành khuyên bảo Sở Ngọc Mai hãy trở về Thần Long Sơn Trang, Sở Ngọc Mai có khổ mà không thể nói nên chị ậm ừ cho qua. Sau đó cô ấy đi mua rựơu và thức ăn về chiêu đãi Phương Ngọc Thành, hai người ngồi xuống dùng bữa nói chuyện, Phương Ngọc Thành lại dùng nhiều lời khuyên bảo, nói mẹ già nhung nhớ như thế nào, và kể việc Phương huynh đệ lưu lạc tha phương ra sao. Sở Ngọc Mai nghe được chỉ biết âm thầm rơi lệ. Phương Ngọc Thành thấy không có cách nào, tâm tình nặng trĩu nên uống rựơu giải sầu, tửu lượng của anh ta vốn cao nhưng ai ngờ mới uống tới bầu rượu thứ ba thì đã ngã gục trên bàn"

 

Hiên Viên Hoằng thở dài, hỏi: "Rốt cuộc là ai đã hạ độc?”

 

Xà Ma Thiên Tàn cười khổ nói: "Kỳ thật bầu rượu thứ nhất không hề có độc, độc được bỏ vào bầu rượu thứ hai, người hạ độc chính là Kim Hoa Bà Bà”

 

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Có phải là Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán?"

 

Xà Ma Thiên Tàn gật đầu đáp: "Đúng vậy, Phương Ngọc Thành cũng đâu có ngờ em dâu của mình lại hạ độc trong rựơu, thật ra bản thân Sở Ngọc Mai cũng không hề biết trong rượu có độc. Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán quả là lợi hại, không màu không mùi, Phương Ngọc Thành đã uống hết một bầu rượu, do tâm tình buồn bã nên căn bản cũng không để ý cứ uống tiếp và trong lúc không hay không biết đã bị trúng độc. Khi thấy Phương Ngọc Thành ngã gục trên bàn, Sở Ngọc Mai mới lấy làm kinh hãi, trong lòng đột nhiên hiểu ra thì ra mọi chuyện là Sở Anh Bố sắp xếp."

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Tiểu Thần Long là dạng người gì, nếu cùng với người khác uống rượu thì tất nhiên sẽ lưu tâm để ý trong rượu có độc hay không, tuy nhiên uống rượu với người thân thì sẽ không giống vậy, Sở Anh Bố quả nhiên tính toán rất hay, một chiêu này quả thật là thâm hiểm”

 

Xà Ma Thiên Tàn gật đầu nói: "Lão tiền bối nói không sai, đúng là như thế. Sau khi Phương Ngọc Thành ngã gục rồi thì tên Tú ông của kỹ viện cùng với một số cao thủ mới xuất hiện, Sở Ngọc Mai vì bảo vệ Phương Ngọc Thành, đã rút kiếm giết hết mấy người, đúng lúc đó thì Sở Anh Bố cũng xuất hiện. Sở Ngọc Mai không còn cách nào chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Phương Ngọc Thành bị mang đi, cuối cùng …… cuối cùng ……", Xà Ma nói đến đây thì liền thở dài.

 

Hiên Viên Hoằng nói: "Sở Ngọc Mai xem ra cũng là một người có tình có nghĩa”

 

Xà Ma Thiên Tàn than thở: "Đúng là vậy, một người có thể buông bỏ thù hận, đặc biệt là một người phụ nữ nữa, đây đích thật là một chuyện rất khó"

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Đệ cứ kể tiếp”

 

Xà Ma Thiên Tàn kể tiếp: "Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành cứ thế mà bị hạ độc thủ, sau đó đựơc mang đến để trước Hồng Tân Lâu. Ba ngày sau, Nam Cung Tuyết và Liễu Thiếu Kiệt vốn ẩn cư đã lâu nhìn thấy chịu không nổi nên trong đêm tối đã thuê người và xe ngựa đưa Phương Ngọc Thành trở về Thần Long Sơn Trang, tuy nhiên hắn nào có hay biết, điều đó cũng nằm trong kế họach của Sở Anh Bố", nói tới đây thì liền lắc đầu thở dài rồi tiếp: "Nếu không phải vì dẫn dụ Phương huynh đệ đến đây thì cho dù có mười Liễu Thiểu Kiệt cũng không thể nào đưa Phương Ngọc Thành đi được”

 

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy"

 

Xà Ma Thiên Tàn nói: "Sở Anh Bố tâm tư cẩn mật, hãm hại xong Phương Ngọc Thành cũng chưa hóa giải được thù hận trong lòng, hắn còn muốn đem Phương Ngọc Thụ, thậm chí Phương Ngọc Sơn dí vào chỗ chết. Quả nhiên mọi sự như dự liệu của hắn, sau khi Phương Ngọc Thành được đưa trở về thì Phương lão phu nhân liền phái người đi tìm kiếm Phương huynh đệ. Song song với việc Phương huynh đệ khi biết được tin và đến nơi đây thì Sở Anh Bố đã phái người đến tiêu diệt cả gia đình của Liễu Thiếu Kiệt, ai ngờ đã để sót lại hai đứa con của họ”

 

Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Xà Ma Thiên Tàn chậm rãi nói: "Mọi chuyện sau đó thì lão tiền bối cũng đã biết rồi”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu rồi hỏi: "Đệ có biết bọn chúng bây giờ ở đâu không?”

 

Xà Ma Thiên Tàn nói: "Ngôi thành nhỏ này đã nằm trong vòng khống chế của bọn chúng, trong thành nơi nào cũng có ngừơi của bọn chúng ẩn thân, thật sự khó có thể phán đoán."

 

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Đệ có biết hết những chỗ đó không?”

 

Xà Ma Thiên Tàn lắc đầu đáp: "Vãn bối biết đựơc một chút"

 

Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Hiện tại Du nha đầu đã bị bọn chúng bắt đi, đệ có nghĩ ra chúng tới nơi nào không?”

 

Xà Ma Thiên Tàn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Vãn bối đoán chắc bọn chúng nhất định vẫn còn ở trong thành, đệ tử của Cái Bang rất nhiều nên bọn chúng nhất định không dám đem Du cô nương đưa ra ngoài thành đâu, chắc chắn là đang nhốt ở một nơi nào đó trong thành này”

 

Hiên Viên Hoằng chậm rãi gật đầu.

 

*****

 

Trước ánh bình minh.

 

Trời đất vẫn tối đen, tất cả các vì sao trên trời đều biến mất không thấy.

 

Tiếng chạy của một chiếc xe ngựa đột nhiên phá tan khung cảnh yên tĩnh trước ánh bình minh, chiếc xe ngựa rất lộng lẫy, người đánh xe thân thể cường tráng, ngựa kéo mạnh mẽ, bánh xe lăn đều trên đường phát ra âm thanh lộc cộc hướng về phía đông chạy tới. Trong thùng xe trang hoàng rất tinh xảo, có một người mặc áo ngủ bằng gấm đang nằm trong xe. Người đánh xe bề ngoài trông rất già, đang giương roi thúc mã, xe ngựa chạy nhanh như gió cuốn, đảo mắt đã chạy hết một khoảng dài. Lúc này người đánh xe thở phào một hơi, tuy nhiên tay vẫn quất roi liên tục vào con ngựa.

 

Khi xe ngựa chạy được một khoảng thì xuất hiện hai đồi cát, phía trước con đường nằm giữa hai đồi cát là một mảnh tối đen, tuy nhiên người đánh xe vẫn cứ vung roi liên tục thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.

 

Có mấy cái bóng đen đột nhiên từ hai bên đồi cát phóng ra, dàn thành một hàng chặn đầu chiếc xe ngựa. Người đánh xe nhìn thấy cả kinh vội gìm ngựa lại nhưng con ngựa đang chạy nhanh theo quán tính vẫn chạy tới trước. Đột nhiên có một người đứng ở giữa vươn tay ra nắm lấy dây cương bên mặt con ngựa đang phi nước đại, con ngựa hí một tiếng dài nhảy chồm lên, tiếp đó xe ngựa lập tức dừng lại, người đánh xe thiếu chút nữa đã rơi khỏi xe.

 

Người dừng con ngựa lại có vóc người cao ráo, trên mặt không biểu hiện gì, lạnh lùng hỏi: "Trong lúc này các ngươi muốn đi đâu?"

 

Người đánh xe sợ đến phát run, lắp ba lắp bắp nói: "Các vị hảo hán …… chẳng lẽ …… chẳng lẽ muốn..… muốn cướp tiền của?"

 

Bóng đen lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi ngươi muốn đi đâu?"

 

Người kéo xe nuốt nước bọt một cái, đáp: "Ông chủ thân mạng bệnh nặng nên phải trở về quê nhà gấp, trên xe cũng không có vàng bạc gì, xin mấy vị hảo hán bỏ qua cho chúng tôi”

 

Bóng đen hỏi: "Chủ của ngươi là ai?”

 

Người đánh xe cười đáp: "Chính là ông chủ Lý của tiệm đồ khô”

 

Bóng đen lại hỏi: "Ông chủ Lý mắc bệnh gì?”

 

Người đánh xe đáp: "Dạ …… là bệnh lao"

 

Bóng đen hỏi: "Thật vậy à?"

 

Người đánh xe đáp: "Thật …… thật vậy"

 

Bóng đen đột nhiên nở nụ cười, nói: "Đồng Vô Thiên, sao ngươi lại thấp hèn đến nỗi đi đánh xe cho người khác thế?”

 

Người đánh xe ngẩn người, hỏi: "Ai là Đồng …… Thiên gì?"

 

Bóng đen nói: "Ngươi, chính là Đồng Vô Thiên."

 

Người đánh xe đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói: "Bắc Hải Vũ, ngươi thân là bang chủ đứng đầu một bang, chẳng lẽ lại khốn khổ đến nỗi phải ra đây làm cướp sao?”

 

Bắc Hải Vũ hỏi: "Đồng Vô Thiên, trên xe chở ai?”

 

Đồng Vô Thiên mỉm cười nói: "Chỉ là người bệnh thôi, hơn nữa bệnh này lây nhiễm đó nhé”

 

Bắc Hải Vũ nói: "Ta cũng muốn xem một chút bệnh lây nhiễm này nó ra sao?”

 

Đồng Vô Thiên cười lạnh nói: "Nếu ngươi có gan thì cứ xem”

 

Bắc Hải Vũ bứơc nhanh tới đằng sau xe rồi chậm rãi mở cửa xe, từ trong xe mùi thuốc nồng nặc bay ra, Bắc Hải Vũ móc ra một cây đuốc nhỏ soi sáng rồi khẽ vạch tấm chăn ra, chỉ thấy một ngừơi trung niên sắc mặt tiều tụy vàng nhợt nằm đó, hữu khí vô lực, ánh mắt đờ đẫn, xem ra sắp không qua khỏi.

 

Bắc Hải Vũ nhíu mày, chậm rãi nhảy xuống xe, trong xe không có người nào khác, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?

 

Đồng Vô Thiên nói: "Bắc Hải bang chủ, người này và ta có một chút quan hệ thân thích, hắn ta ở đây buôn bán, vì thấy không được tốt nữa nên muốn trở về quê nhà sống hết quãng đời còn lại, ngươi thân là người đứng đầu một bang, chẳng lẻ lại đi làm khó một người bệnh sao?”

 

Bắc Hải Vũ nhìn xe ngựa chạy đi, trầm tư không nói.

 

Roi trong tay Đồng Vô Thiên đột nhiên vung lên quất mạnh vào con ngựa, ngựa lại chạy kéo theo xe đi về phía trước.

 

Bắc Hải Vũ lẳng lặng đứng nhìn xe ngựa chạy đi, trầm ngâm không nói, mấy bóng đen còn lại cũng im lặng không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó.

 

Xe ngựa càng chạy càng nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra xa khoảng hơn mười trượng, trong màn đêm đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

 

Từ phía xa xa truyền đến vài tiếng gà gáy sáng, trong bóng tối Bắc Hải Vũ đột nhiên dậm chân, cả kinh nói: "Bị lừa rồi, mau đuổi theo"

 

Mấy cái bóng đen còn đang nghi hoặc khó hiểu thì Bắc Hải Vũ đã triển khai thân hình, như một con chim khổng lồ vọt về phía trước, mấy cái bóng đen thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

 

Xe ngựa chạy như điên, phía trước là một mảnh tối đen, Đồng Vô Thiên nở nụ cười, hắn lại quất tiếp một roi vào con ngựa, nó càng chạy nhanh hơn, như gió cuốn chạy về phía trước.

 

Một cái bóng đen thật lớn đột nhiên vọt qua nóc xe, trong chớp mắt đã đứng ở giữa đường, đúng là Bắc Hải Vũ. Đồng Vô Thiên cả kinh, đột nhiên lại dùng roi quất mạnh vào ngựa, con ngựa đau đớn hí lên một tiếng, nhanh như điện chớp phóng về hướng Bắc Hải Vũ. Bắc Hải Vũ vung tay ra như tia chớp nắm lấy đầu của con ngựa, con ngựa đột nhiên bị kềm hãm dừng lại, thùng xe phía sau cũng dừng lại theo. Con ngựa hí một tiếng dài rồi nhảy dựng lên, tuy nhiên đôi tay của Bắc Hải Vũ vẫn như kim cương nắm chặt lấy nó rị xuống. Đồng Vô Thiên lúc này đột nhiên nhảy lên không trung, chiếc roi dài trong tay như linh xà phóng tới cổ Bắc Hải Vũ. Đã khống chế được con ngựa, thấy roi phóng đến Bắc Hải Vũ vội vàng chuyển thân tránh né ngọn roi, tiếp đó phóng người lên cao, xuất ra một quyền như tia chớp đánh vào bụng của Đồng Vô Thiên.

 

Đồng Vô Thiên đang lơ lửng trên không trung, sau một roi không thành công, mắt thấy Bắc Hải Vũ phóng đến đánh tới liền vội vàng chuyển người một cái lộn về phía sau mấy trượng, trong bóng tối tiếng cười cùng tiếng nói của hắn truyền đến: "Tên ăn mày, ngươi nhớ kỹ chuyện hôm nay, sớm muộn có một ngày lão phu sẽ lột da của ngươi”, sau đó cùng với tiếng cười dần biến mất trong màn đêm.

 

Mấy cái bóng đen cũng đã phóng đến bao vây lấy chiếc xe ngựa, Bắc Hải Vũ cười cười rồi lại mở cửa thùng xe, thắp sáng ngọn đuốc soi vào, tiếp đó liền lặng người.

 

Trong thùng xe rất hỗn loạn, người bệnh nặng vừa rồi đã không còn thấy bóng dáng, dưới sàn xe có một cái hộc vuông nắp đã mở ra, kích cỡ của cái hộc này vừa vặn chứa được một người.

 

Bắc Hải Vũ chậm rãi nhặt một đồ vật từ trong cái hộc ra, cầm trong tay cẩn thận xem xét. Đây là một cây trâm làm bằng thạch anh, trên đầu trâm có điêu khắc hình một con phụng hoàng hết sức tinh sảo, đúng là vật mà Du Mộng Điệp thường cài trên tóc.

back top