Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 10: Yêu Chiều

Ăn cơm xong, Lương Anh về phòng cho con bú sữa. Còn Lâm Bình và Lâm An một người thu dọn bàn ăn, một người cầm bát đũa đến phòng bếp rửa. Tay chân hai người nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
Trần Đông Mai ngồi một lát rồi chuẩn bị đến chỗ phòng tằm. Bây giờ đang là thời điểm tằm sắp kết kén, buổi trưa vừa nhặt tằm chín trong nong, buổi chiều đã lại có thể xuất hiện tằm chín tiếp. Cho nên công việc rất rải rác và phiền phức, không có chút nhẫn nại thì thật sự không làm tiếp được. Thời buổi này kiếm chút tiền cũng chẳng dễ dàng gì. Trong thôn có việc làm kiếm được tiền thế này khiến mọi người đều vô cùng vui vẻ, mọi người nuôi tằm cứ như nuôi thứ đồ quý vậy, sợ chúng sẽ nhiễm phải bệnh gì đó.
Trần Đông Mai vẫn chưa kịp ra khỏi nhà thì Tưởng Xuân Diệp nhà họ Tưởng đã đến. Trong tay cô nàng còn cầm giỏ đựng mười quả trứng gà, bên dưới trứng dùng lá lót để đề phòng trứng sẽ bị vỡ khi va đập.
“Thím ba, cháu tìm Tiểu Mỹ ạ.” Tưởng Xuân Diệp cúi đầu sợ sệt, không dám nhìn thẳng vào Trần Đông Mai. Trên thực tế, nếu không phải vì bị mẹ mắng bắt đến nhà họ Lâm chuộc lỗi, cô nàng cũng sẽ không chịu đến đây. Ban ngày thím ba nổi cơn tam bành mắng rất lâu, ở nhà cô nàng cũng có thể nghe thấy, cô nàng sợ đến mức người run như cầy sấy.
Tống San nghe thấy tiếng nên cũng đi ra. Nhìn thấy thứ trong tay Tưởng Xuân Diệp, cô hơi khó hiểu, chuyện gì đây nhỉ.
Tưởng Xuân Diệp nhìn thấy Tống San, những cảm xúc căng thẳng, sợ hãi cũng giảm bớt đi. “Tiểu Mỹ, cậu không sao chứ?”
Tống San hơi sững người, cô có thể có chuyện gì được? Cô ngẫm nghĩ rồi mới vỡ lẽ ra, điều Tưởng Xuân Diệp ám chỉ chắc là chuyện ngã từ trên cây dâu xuống. Vậy mà cô lại cảm thấy dường như đã qua rất lâu, rất lâu rồi. Cô lắc đầu. “Tôi không sao.”
Tưởng Xuân Diệp lập tức thở phào một hơi, mặt mày cũng vui vẻ hơn. Cô nàng đi lên trước, đưa giỏ cho Tống San. “Mẹ tôi nói hôm nay cậu đã bị dọa cho một trận, mẹ bảo tôi cầm mấy quả trứng gà đến cho cậu bồi bổ cơ thể.”
Tống San không nhận chỗ trứng này mà nhìn Trần Đông Mai. Hành động này khiến Trần Đông Mai ngẩn ra. Trước kia con gái làm gì cũng gần như không mấy khi nghe ý kiến của mình, tự nó đã có thể làm chủ.
“Tiểu Mỹ không sao, mày nghe ai nói Tiểu Mỹ nhà thím có chuyện thế?”
“Không… không ạ…” Tưởng Xuân Diệp thật sự sợ Trần Đông Mai. Hơn nữa chuyện lần này quả thực đã tạo ra bóng ma cho cô nàng. Cô nàng cảm thấy mình sẽ không thể nào đi ngang qua hai cây dâu của nhà họ Lâm nữa.
Trần Đông Mai nhìn Tưởng Xuân Diệp một lát. “Mày đợi thím đã.”
Tưởng Xuân Diệp run lẩy bẩy.
Qua một lát, Trần Đông Mai đi ra, tay cầm tờ giấy báo cũ gói dâu ở bên trong, đưa đến trước mặt Tưởng Xuân Diệp. “Đây, cầm lấy, nếu mày thích thì thím cho mày một ít, tránh người khác lại mắng thím sau lưng là thím nhỏ nhen. Chỗ trứng này mày cũng cứ cầm về nhà. Nhà mày không nỡ ăn trứng, còn cầm đến nhà thím, nếu Tiểu Mỹ thật sự có chuyện gì thì còn nói chuyện đền bù, bây giờ con bé vẫn bình thường, mày cầm trứng nhà mày đến thì là kiểu gì? Nói không chừng còn có người mắng thím sau lưng là thím ác đấy, ngay cả mấy quả trứng nhà người ta mà cũng chiếm lấy để kiếm hời.”
“Thím ba, mẹ cháu nói phải mang chỗ trứng này…”
“Cầm lấy, về nhà nói với mẹ mày, dâu là thím cho mày, trứng là thím bảo mày mang về nhà.”
……
Tưởng Xuân Diệp hơi đờ đẫn, không hiểu vì sao mình đến đưa trứng mà kết quả là trứng thì không đưa cho người ta, ngược lại còn được một bọc dâu.
Tống San nhìn hành động của Trần Đông Mai, thoáng suy tư.
Trần Đông Mai xoa đầu con gái. “Mẹ đến phòng tằm giúp mọi người, con ngoan ngoãn ở nhà nhé.”
“Mẹ, con đi cùng mẹ.” Tống San kéo tay áo Trần Đông Mai.
“Trước đây không phải con chê tằm trông ghê lắm à?”
“Tằm trông ghê, nhưng còn có mẹ mà!”
“Thế thì đi nào!”
Trước đây Tống San không có cơ hội đến phòng tằm, những công việc nhẹ nhàng như hái lá dâu cho tằm ăn nhà cô không kiếm được. Cô thường nghe bà Cát Hồng ca cẩm một vài nhà kiếm được việc hời, có thể làm công việc nhẹ nhàng như thế, còn kế sinh nhai của họ thì luôn vừa khổ vừa mệt.
Nhưng Tống San đã từng nhìn thấy kén. Không thể nào tưởng tượng được, bên trong viên trắng trắng hình bầu dục đó lại chứa một loài sinh vật có cánh, nó phải phá kén mới có thể chui ra, nếu chết ở bên trong thì sẽ làm bẩn kén, biến thành kén hỏng. Cô từng thấy một câu ở trong sách, vẻ đẹp của bướm tạo thành bởi những khó khăn mà chúng phải trải qua khi phá kén chui ra. Nhưng thứ phá kén tằm và chui ra không phải bướm mà là con ngài trắng nhợt, cơ thể mũm mĩm, giống như vì quá nặng mà không thể bay cao vậy. Song khi ấy, cô cảm thấy con ngài như thế mới chân thực, mới giống bản thân cô, không cần quá đẹp, chỉ cần có thể mọc ra một đôi cánh, cô sẵn sàng trải qua khổ cực để phá kén chui ra.
“Mẹ, vừa rồi sao mẹ không nhận trứng nhà Tưởng Xuân Diệp mang tới ạ?”
Đây là thời kì thịt thà rất ít, trứng chính là một vật phẩm thay thế, không ăn được thịt thì ăn chút trứng cũng tốt, có thể giải quyết sự thèm ăn. Bởi vì tính chất đặc biệt của trứng mà nó cũng biến thành mặt hàng trao đổi thông dụng. Thông thường, mọi người đều sẽ nói những lời như bao nhiêu trứng có thể đổi được thành muối. Bởi thế, có thể thấy được vị trí của trứng trong thời buổi này.

Trần Đông Mai thở dài. “Nhà nó sống cũng khó khăn, phải cầm chút trứng đi đổi thành dầu muối, cầm tận mười quả trứng đến như thế, sao mẹ có thể nhận cho được? Huống hồ có phải nhà mình không có trứng đâu, không đi chiếm cái hời đó làm gì.”
Thực tế là mặc dù Trần Đông Mai đứng ở nhà mình mắng một trận té tát, nhưng dì cũng biết mình chỉ bực vì người khác bàn tán vớ vẩn sau lưng, cũng tức Tưởng Xuân Diệp thôi. Vả lại Tưởng Xuân Diệp chẳng qua cũng chỉ là một cô bé, độ tuổi này háu ăn vốn là bản chất, không cần thiết phải truy bức người ta mãi không buông. Huống hồ, Tưởng Xuân Diệp chắc chắn cũng bị mẹ nó chỉnh đốn một trận rồi.
Mà cảm giác của Trần Đông Mai với nhà họ Tưởng không xấu, mặc dù người trong thôn cũng thích lấy nhà đó ra làm trò vui.
Thục Phương nhỏ sinh hai cô con gái là Tưởng Xuân Hoa và Tưởng Xuân Diệp. Khi sinh Tưởng Xuân Diệp, bà mẹ của Tưởng Đại Cường đoán con trai sẽ ly hôn, bởi vì bà từng xem bói rồi, người phụ nữ này không sinh được con trai. Tưởng Đại Cường lại luyến tiếc hai cô con gái đó, song bị mẹ già ca cẩm mãi phát phiền. Khi ấy Thục Phương nhỏ đột nhiên trở nên ương ngạnh, cãi cọ, thậm chí mắng mẹ chồng, bảo Tưởng Đại Cường tự chọn xem cần vợ con hay là cần mẹ.
Sau đó Thục Phương nhỏ và Tưởng Đại Cường sống riêng. Thục Phương nhỏ bướng, không chịu sinh con nữa, cứ chỉ có hai cô con gái như vậy. Không phải người khác nói dì đáng thương sao, dì bèn khiến cho những người xem thường dì phải câm miệng.
Trần Đông Mai cảm thấy một người phụ nữ có thể đưa ra quyết định như thế, áp lực phải đối mặt vốn rất lớn, trong lòng dì cũng rất bội phục.
Phụ nữ đều bị bức ép ra cả, nếu không phải là tức tới cực điểm, sao có thể bức mình cứng rắn và ương ngạnh thành người phụ nữ vô lý vừa hung vừa ác chứ.
Bây giờ nhà họ Tưởng và nhà họ Tống ở gần nhau, một nhà cực kì trọng nam khinh nữ, một nhà thì chỉ có hai cô con gái, mấy năm trước ầm ĩ với nhau không ít lần. Nhưng điều kì lạ là Thục Phương nhỏ chẳng hề chịu thiệt, châm chọc hai ông bà già nhà họ Tống đến mức họ không dám đáp lời.
Có điều nhà họ Tưởng không có việc làm lại là chuyện rõ rành rành, cho nên cuộc sống của họ rất túng thiếu. Trong tình hình như thế, Trần Đông Mai đương nhiên không thể chiếm hời từ nhà người ta.
Tống San không biết những lý do đằng sau. Đối với cô, chuyện của người lớn quá phức tạp, mà người dân trong thôn cũng luôn náo loạn vì những chuyện thế này, cho nên thấy mãi cũng đã thành quen.
Đã đến phòng tằm.
Đối mặt với những con tằm đang không ngừng ngọ nguậy, Tống San vẫn không dám chạm vào, chỉ đành đi giúp cầm lá dâu đến cho những con tằm còn chưa chín ăn. Lúc này sức ăn của tằm là lớn nhất, phải bằng hai phiến lá dâu. Tay rạch mấy lỗ trên lá dâu, phủ lên trên tằm, tằm sẽ tự bò lên những cái lỗ đó để ăn lá dâu, chỉ một loáng đã ăn hết sạch.
Cho tằm ăn rất nhẹ nhàng, một lát là xong, Tống San bèn đi đến trước mặt Trần Đông Mai, hơi khó hiểu. “Vì sao phải vứt những con tằm này ạ?”
“Những con tằm thân cứng thế này là trùng đơ già (cương tằm), không kết quả tằm (kết kén), bỏ đây thì cũng chỉ lãng phí lá dâu thôi.” Tay Trần Đông Mai thoăn thoắt. Những con nào là cương tằm, những con nào qua một thời gian nữa không nhặt ra sẽ không thể nhả tơ, vừa nhìn dì đã có thể nhận ra.
Tằm hỏng và tằm không nhả tơ bị ném cho gà ăn. Tằm chín thì được nhặt ra rồi bỏ vào lồng tằm. Những con tằm còn lại tiếp tục được cho ăn lá dâu. Cho đến cuối cùng khi tất cả tằm đều biến thành tằm chín, trên tất cả lồng tằm đều được bỏ tằm chín vào, khâu nuôi tằm này mới được coi như đã hoàn thành.
……
Trần Đông Mai bận việc xong, Tống San mới cùng dì về nhà.
Con đường ngoài nhà họ Lâm đã lên đèn. Lâm Kiến Nghiệp đang đan giỏ. Tống San cảm thấy có lẽ Lâm Kiến Nghiệp đang dùng phương thức này đợi vợ và con gái về nhà.
Quả nhiên, Lâm Kiến Nghiệp thấy con gái và vợ trở về, ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên, cười nói: “Về rồi đấy à!”
“Về rồi đây.” Trần Đông Mai trả lời.
Lâm Kiến Nghiệp dừng động tác lại, thu dọn đồ, cầm vào trong nhà, ngày mai lại tiếp tục lúc rảnh rỗi.
Lâm Bình và Lâm An nhanh nhẹn chia tre hữu dụng và những mảnh tre không cần nữa ra. Những mảnh tre không cần nữa đặt lên trên bờ rào, đợi phơi khô thì có thể cầm vào bếp làm củi đốt.
Lương Anh đã đun xong nước nóng từ lâu, đợi họ về thì có thể rửa mặt rửa chân.
Người trong nhà nhiều, chậu cũng nhiều. Lâm Tố Mỹ có được một chiếc chậu rửa mặt riêng và cả một chiếc chậu rửa chân riêng. Còn Lâm Bình và Lương Anh thì dùng chung một chiếc chậu, họ cũng không lăn tăn nhiều, rửa mặt rửa chân đều dùng chung một chiếc. Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai cũng dùng chung một chiếc chậu. Còn Lâm An chê phiền phức, luôn xối nước ào ào ở bên ngoài là xong, dù sao anh chàng cũng không có vợ cằn nhằn, mà bản thân anh chàng không tự chê ghét mình là được.
Tống San dùng chiếc chậu rửa mặt và chậu rửa chân riêng, vậy mà có phần không thích ứng được. Nhưng trông người nhà họ Lâm đều rất thản nhiên và bình thường. Cô có thể biết được, trong nhà này Lâm Tố Mỹ thật sự rất được yêu chiều, hai anh trai không có chút ý kiến nào, mà chị dâu cũng không có bất cứ suy nghĩ gì.
Lúc này Tống San mới hiểu hàm nghĩa cụ thể của những lời Lâm An nói với Lưu Nhân.

back top