Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 117: Bá Đạo

Cả kì nghỉ trở về thôn này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều không có cơ hội gì để gặp được nhau. Dẫu sao thôn không lớn, nếu cô và Tạ Trường Du có động tĩnh gì, nói không chừng ngay giây phút tiếp theo sẽ ầm ĩ đến độ tất cả mọi người đều biết. Thông thường, cô sẽ ngồi ở cửa đón nắng của nhà mình, vừa trông mấy đứa cháu vừa nhìn những người qua lại trên con đường nhỏ phía dưới sân.
Khi đi qua đây, Tạ Trường Du sẽ bất giác bước chậm lại, sau đó bâng quơ nhìn qua, Lâm Tố Mỹ sẽ cười với anh. Đến khoảng cách tiếp xúc cũng không có, nhưng cứ nhìn đối phương từ xa như vậy, dường như nội tâm sẽ thỏa mãn, biết rằng đối phương ở đây, sự thân mật ấy không cần ngôn ngữ để miêu tả.
Thi thoảng, Lâm Tố Mỹ cũng sẽ đi đưa nước cho bố mẹ mình. Khi ấy Trần Đông Mai sẽ bảo cô chuẩn bị thêm chút nước cầm đi chia cho mọi người uống, cũng chỉ là bỏ thêm chút lá bạc hà và đường mà thôi, bây giờ nhà họ Lâm không thiếu chút đồ này.
Những người đó cũng bao gồm hội Tạ Trường Du. Lâm Tố Mỹ cười nói Trần Đông Mai miệng dao tâm đậu phụ, Trần Đông Mai hừ hừ hai tiếng không nói gì.
Mãi cho đến lúc kì nghỉ sắp kết thúc, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mới tìm được cơ hội lén lút gặp nhau một lần.
Trước tiên hai người đào dưa đất ở một vài chỗ râm mát, sau đó lặng lẽ tách nhau ra một trước một sau đến ngọn núi cao ngày xưa từng đến hái dưa đất. Nhưng hai người không hái dưa ở đó, bởi vì lúc này mặt trời chiếu quá gay gắt, vì chút dưa đất thì không đáng. Ngoài ra sau khi trèo lên, có lẽ cũng chẳng có tâm tư nằm dưới ánh mặt trời để nghỉ ngơi.
Chỗ họ đến lần này được coi như nằm ở nơi thấp nhất của ngọn núi, bởi vì địa hình thung lũng, thêm nữa là nơi đó thấp nhất nên có dòng nước chảy xuống rì rào.
Ở một chỗ trũng nào đó hình thành một dòng nước, dòng nước chảy xuống từ một tảng đá cao to, hình thành vô số cột nước. Có cột trượt xuống từ giữa không trung, có cột bám vào vách đá chảy từ từ, diễn giải tính cách khác nhau của chúng, hoặc kịch liệt nhảy vào nước khơi dậy bọt nước, hoặc đồng hành cùng vách đá và rêu xanh.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du liền ngồi cạnh dòng nước này. Vì trũng nên bóng râm xung quanh hình thành một chỗ râm mát độc lập, sẽ không hắt nắng.
Lâm Tố Mỹ cởi giày, ngồi trên một tảng đá, hai chân thò vào trong nước, thi thoảng động đậy, chẳng hiểu sao cảm thấy thú vị.
Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, trán lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, nhưng nụ cười vui sướng còn trong lành, tươi mát hơn dòng nước giữa núi, còn thanh tân, dễ chịu hơn sắc xanh bạt ngàn này. Anh cứ yên lặng ngắm nhìn cô như vậy, khóe miệng mỉm cười. Một lúc lâu sau, anh ngắt một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng.
Lâm Tố Mỹ hơi nghiêng người, học theo ánh mắt anh nhìn mình để nhìn anh. “Bây giờ anh không hút thuốc nữa à?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi cô: “Em thích anh hút thuốc hay không hút thuốc?”.
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ. “Thực ra anh hút thuốc rất đẹp.”
Tạ Trường Du nhướng mày.
Lâm Tố Mỹ lại bổ sung một câu: “Có điều vẫn ít hút thì hơn, cố gắng đừng có hút”.
Kiếp trước cũng không biết cô nhìn thấy một câu ở đâu, nói nếu một người đàn ông vừa không hút thuốc cũng không uống rượu, vậy thì người đàn ông này nhất định siêu ích kỷ. Một dạo, quan điểm này khiến cô cảm thấy không tài nào hiểu nổi. Bởi vì theo lý giải của mọi người đối với việc hút thuốc hoặc uống rượu thì dường như hút thuốc, uống rượu mới là không tốt.
Nhưng khi cô dùng quan điểm này nhìn người bên cạnh thì có một phát hiện kì dị chính là những người vừa không hút thuốc cũng không uống rượu thật sự rất cực phẩm. Có lẽ chỉ tình cờ mà thôi, song cô lại đưa quan điểm này thâm nhập vào não mình.
Chẳng hạn như Tống Thiết không hút thuốc không uống rượu, chẳng hạn như Đào Kim Phong cũng không hút thuốc không uống rượu…
Việc không hút thuốc không uống rượu này không ám chỉ sau này đã cai, mà là ngay từ đầu đã không hút thuốc không uống rượu.
Còn có một câu nói thông tục rằng người ta đều nói hút thuốc uống rượu không tốt, nhưng có người vừa hút thuốc vừa uống rượu, còn hút cả món ấy, kết quả người ta sống được một trăm tuổi.
Suy nghĩ rất lệch lạc và không khoa học, nhưng cô đã bị tẩy não, đến mức cảm thấy Tạ Trường Du biết hút thuốc biết uống rượu thì rất tốt.
“Vậy sau này anh sẽ hút cho em xem.”
Lâm Tố Mỹ liếc anh, hừ một tiếng.
Tạ Trường Du ném cọng cỏ đuôi chó trong miệng, đi đến phía sau cô, cúi xuống, vuốt tóc cô bằng hai tay. Ngón tay anh không ngừng “đưa thoi” giữa tóc cô, khiến cô cảm thấy hơi ngứa, muốn trốn tránh, song lại rất hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật giữa hai người, vì thế cô để anh nghịch tóc mình bằng tâm trạng đầy mâu thuẫn và đắn đo.
Có lẽ anh đã nghịch đủ, bấy giờ mới bắt đầu “công việc”, lấy tay làm lược, muốn buộc tóc lên cho cô.
Đáng tiếc là anh rất hiếm khi làm chuyện thế này, động tác không thành thạo, lại thêm sợ cô đau nên giày vò hồi lâu, anh mới buộc được một chiếc đuôi ngựa phiên bản rối. Tạ Trường Du vốn rất ảo não vì mình không chải mượt tóc cô, nhưng nhìn thế này, anh lại cảm thấy rối như vậy hình như cũng rất đẹp.
“Cảm ơn nhé!” Anh nói. “Trông xinh đẹp, bù đắp cho tay nghề thiếu sót của anh.”
Lâm Tố Mỹ chớp mắt, anh giày vò như vậy, khiến cô chảy đầm đìa mồ hôi. Cô nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện bản thân anh cũng mồ hôi đầm đìa.
“Cái tay nghề của anh chỉ có thể đi xin cơm, biết không?”
“Vậy anh tìm em xin cơm, em có thể thưởng anh hai miếng không?”
“Không thể.”
“Vậy anh sẽ đoạt cơm của em, em ăn cơm khô anh đoạt cơm khô của em, em ăn cháo anh đoạt cháo của em. Ai bảo tay nghề của anh quá kém, cũng chỉ phục vụ cho một mình em chứ?”
Lâm Tố Mỹ hừ hừ hai tiếng.
Chỉ thấy có lẽ anh cũng cảm thấy nóng nên bèn ngồi xuống bên dòng suối không chút kiêng dè gì. Anh vươn tay vốc nước lên té vào mặt mình, nước mát rượi dội xuống mặt kết hợp với cơn gió mơn man giữa núi mới khiến anh cảm thấy mát hơn một chút.
Lâm Tố Mỹ bất giác vẩy chân mình, hất chút nước lên. “Ê ê ê, anh không phát hiện ra anh rửa bằng nước rửa chân của em à?”
Bấy giờ Tạ Trường Du mới phản ứng lại, mặt ngây như phỗng nhìn cô mấy giây. “Bây giờ thì phát hiện rồi.”
Rất hiếm khi cô nhìn thấy dáng vẻ nghệt mặt của anh, cô che miệng cười phá ra. Tiếng cười lanh lảnh, giữa dòng suối chảy róc rách khoan khoái như thế, trong sắc xanh giữa núi đồi mát lành như thế, chỉ khiến nội tâm anh có cơn gió mát thổi qua, sảng khoái, mát lành đến tận tim gan.
Tạ Trường Du cũng cởi giày ra, xắn gấu quần lên rồi giẫm xuống dòng nước nông này. Tiếp đó anh đi vào nơi chính giữa nhất, đưa dòng nước mát lạnh từ chân lan thẳng ra toàn thân.
Sau đó, anh quay phắt đầu, vươn tay té nước về phía cô.
Lâm Tố Mỹ bị té chính diện, hơi đờ ra, rồi lập tức bắt đầu phản công.
Hai người nghịch nước đến độ quên trời quên đất, cho đến khi quần áo đối phương đều đã ướt đẫm, sau đó họ mới nhìn đối phương với vẻ bối rối không biết làm sao.
Có thể làm thế nào được, bây giờ thật sự phải đi phơi nắng rồi.
Mặt thì giấu vào trong bóng râm, cơ thể thì phơi ra dưới ánh mặt trời, Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình hết sức thông minh.
Nhưng mà Tạ Trường Du lại không ngừng trêu cô, phải để hai người cùng đen mới được.
Lý do của anh rất đường hoàng.
Có trắng cùng hưởng, có đen cùng chịu.
Song, Lâm Tố Mỹ không hề có ý định chịu cùng anh, mặc kệ anh kéo kéo lôi lôi, sức lực không bằng anh thì bèn tìm mấy phiến lá to, che toàn bộ mặt mình.
Nhiệt độ rất cao, chỉ một chốc, quần áo của họ được phơi khô. Hai người cũng ở đây đã đủ lâu nên bèn chuẩn bị về nhà.
Lâm Tố Mỹ đi giày, xách dưa đất đã hái, chậm chạp về nhà. Dù sao cũng phải có cớ ra ngoài mà, phải không.
Nhưng hai người đi chẳng bao lâu thì nhìn thấy một chút quả dại.
Lâm Tố Mỹ không gọi ra được tên của chúng, chỉ biết lúc nở hoa, cánh hoa của chúng rất giống hoa dành dành, lúc cánh hoa rách, có cảm giác rất dày dặn. Quả mọc ra thì là quả bầu dục nhỏ màu đỏ, vị rất ngọt, đáng tiếc có tận mấy hạt bên trong.
Cả đường về, hai người không chỉ bắt gặp loại quả này mà còn có cây dưa đất, họ hái hết toàn bộ xuống.
Khi sắp đến thôn, hai người bèn đổi đường, về nhà từ hai con đường khác nhau. Cho dù có người nhìn thấy họ thì cũng sẽ không liên tưởng gì, bởi vì xem con đường họ về thôn thì giống như từ hai hướng ngược nhau vậy.
Lâm Tố Mỹ vừa mới về đến nhà thì đã bị Trần Đông Mai phê bình.
“Nóng nực thế này còn ra ngoài làm gì? Con chỉ thích học theo đám trẻ con thôi.” Trần Đông Mai quan sát con gái tỉ mỉ, thấy cô không bị cháy nắng thì mới yên tâm.
“Mẹ, có phải mẹ coi con thành trẻ con đúng không? Con ra ngoài thì chắc chắn phải đi vào chỗ râm chứ.”
Trần Đông Mai ngẫm nghĩ, đúng là như vậy thật, dì cười lắc đầu.
Còn Lâm Thần, Lâm Dạ thì cực kì vui, thấy quả dại trong giỏ, lập tức dặn cô út mau đi rửa, còn chúng thì chạy đi gọi bè gọi bạn.
Lũ trẻ cũng biết thân sơ, căn bản đều chơi với cháu nhà mấy ông bác của Lâm Tố Mỹ, đều là anh chị hoặc em trai em gái.
Lũ trẻ đi cùng nhau cũng khó tránh khỏi sẽ mâu thuẫn. Có điều gặp phải tình huống này, cách làm của người trong thôn Cửu Sơn khá nhất trí. Trước tiên là mắng hoặc đánh con nhà mình một trận, sau đó mới hỏi chuyện đúng sai, cách làm khá kì lạ.
Nhưng thông thường, lũ trẻ sẽ không thù dai, cho dù hôm trước vừa hục hặc thì sang hôm sau vẫn chơi đùa rất vui vẻ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Thần và Lâm Dạ đã gọi đồng bọn đến.
Lâm Tố Mỹ ở bên cạnh nhìn chúng ăn quả dại.
Trẻ con cũng biết nói những lời đao to búa lớn: “Bố tao đã nói sẽ mua cho tao thứ rất rất đắt rồi. Đến lúc đó tao cũng sẽ cho bọn mày ăn”.
“Thứ rất rất đắt là thứ gì?”
“Dù sao cũng rất rất tốt là được rồi. Cho nên bây giờ tao ăn đồ của mày là tao chịu thiệt, có biết không?”
“Ừ, mày nói đúng.”
……
Lâm Tố Mỹ nghe mà bật cười thành tiếng.
- ---------------------------
Trước khi Lâm Tố Mỹ về trường, ruộng đất trong thôn chính thức được chia cho mỗi người. Có lẽ để bày tỏ sự chúc mừng, người trong thôn quyết định một cách tự phát rằng mỗi nhà đều cầm một chút đồ đến nhà trưởng thôn, nhân lúc bây giờ mọi người đều có mặt, mọi người cùng ăn một bữa cơm.
Người trong thôn thật sự vui vẻ, cầm đồ cũng không dè dặt, cầm gà vịt đều không ít, huống hồ là lương thực. Vào lúc này, chỉ có người không cầm đồ đến mới ngại đi ăn cơm, thế thì coi như không hòa đồng với thôn. Cho nên dù là gia đình khó khăn hơn nữa cũng sẽ xách chút gạo hoặc cầm chút bột mỳ, bột khoai lang đến, vì gia đình họ khó khăn nên người khác cũng sẽ không so đo.
Nhất thời, nhà Lâm Kiến Quốc vô cùng náo nhiệt.
Lâm Kiến Quốc thích nhìn người trong thôn đoàn kết với nhau, cả ngày nay ông đều hớn hở, cực kì vui mừng, còn gọi cả nhà Lâm Kiến Đảng về.
Nói thì cũng kì lạ, dù nhà Lâm Kiến Đảng kiếm được bao nhiêu tiền ở bên ngoài nhưng chỉ cần Lâm Kiến Quốc mở lời, họ đều sẽ không phản bác, vẫn ngoan ngoãn trở về cùng mọi người ăn cơm, thậm chí còn mua chút nộm từ trên huyện về.
Chuyển bàn, lấy nồi lấy bát, náo nhiệt khỏi nói.
Chỉ chiếc bếp bắc tạm bên ngoài nhà Lâm Kiến Quốc đã có tận mấy cái. Tất cả những ai biết nấu ăn đều bị bắt đi làm tráng đinh, phụ trách công việc nấu nướng ngày hôm nay.
Có người đi ngang qua thôn Cửu Sơn tò mò lại là nhà ai làm tiệc mừng thọ hay kết hôn đây, vừa hỏi thì mới biết không phải kết hôn cũng không phải mừng thọ, chỉ là mọi người cùng tụ tập ăn một bữa cơm mà thôi.
Người qua đường biết được sự thật thì có nét mặt phức tạp, cảm khái người ở thôn Cửu Sơn thật đoàn kết, chẳng trách cuộc sống càng ngày càng ấm no.
Hội Tạ Trường Du cũng đang bận bịu.
Cũng không biết là ai đề xuất một cách làm gà mới, mọi người đều chưa từng ăn nên đều muốn thử xem. Vì thế họ dựng lò nung tạm thời, hơn nữa còn dựng nhiều cái, chủ yếu là vì gà quá nhiều, không nói đến chỗ gà mọi người trong thôn đóng góp, chỉ riêng gà rừng họ đi bắt cũng đã không ít.
Cách làm gà rừng này cũng rất đơn giản, chỉ là khá rắc rối vì phải dựng lò nung. Trước tiên dựng lò lớn ở nơi khá thấp, sau đó nung đỏ lò, rồi bỏ gà đã chuẩn bị vào, sau đó bịt lò, cuối cùng dùng bùn phủ lên chỗ bịt, đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi lấy gà ra là được.
Đương nhiên, gà này cũng được đặt bừa, phải nhét hết đùi gà vào trong bụng, sau đó nhồi đủ loại gia vị vào bụng gà, bên ngoài gà cũng sẽ phết các loại gia vị, dùng chiếc lá to đùng bọc lại, phải bọc thật kín, bên ngoài lại bọc bằng một lớp bùn khá dính.
Lâm Tố Mỹ nhìn hội Tạ Trường Du bận bịu một cách trắng trợn.
Người xem nhiều, cô đến bên đó một chút cũng chẳng kì lạ, bởi vì mọi người đều cảm thấy cách làm gà này mới mẻ nên đều sẽ đi xem.
Chỉ là vất vả cho hội Tạ Trường Du, ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi.
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, vào nhà Lâm Kiến Quốc múc một chậu nước ra để họ rửa sơ qua.
Tạ Trường Du vẫn luôn chú ý đến cô, vừa thấy động tác của cô thì đã lập tức đi qua đầu tiên.
“Lát nữa sẽ để dành đùi gà cho em.”
“Vậy em đợi đấy nhé.”
Trước mặt mọi người, hai người lén lút nói chuyện vẫn rất kích thích. Có điều họ đã lập tức tách ra, tuyệt đối khiến người ta không nhìn ra điều gì.
……
Lúc chính thức ăn cơm, Lâm Tố Mỹ quả nhiên nhận được một chiếc đùi gà. Bởi vì mọi người ở bàn của cô đều được chia thịt gà nên cũng không ai cảm thấy lạ.
Chỉ là có vài bàn chỉ được nửa con gà, có vài bàn được chia cho hai con, không ai phát hiện có người đang lấy việc công làm việc tư ở đây.
Thịt gà được chế biến bằng cách đó mềm và có vị, mọi người ăn mà đều khen không ngớt miệng, chỉ hận không bảo họ làm nhiều thêm một chút.
……
Tối hôm ăn cơm, mọi người cũng duy trì niềm vui và sự hưng phấn ấy, đều ăn ốc đã được nấu xong ở trước nhà trưởng thôn, bốc phét, hoặc cùng tụ tập đánh bài, mong mỏi cuộc sống sau này nhất định sẽ càng tốt hơn.
Niềm vui mãnh liệt này dường như đã làm giảm bớt nỗi sợ do kế hoạch hóa gia đình mang đến, khiến mọi người tạm quên đi sự lo âu thấp thỏm đang thầm hiện hữu.
- ---------------------------

Trước khi về trường, Lâm Tố Mỹ cũng gặp Tưởng Xuân Diệp một lần. Dù là Tưởng Xuân Diệp hay Tạ Trường Bình đều chịu ảnh hưởng từ chuyện kế hoạch hóa gia đình, Tưởng Xuân Diệp thấy cực kì may vì mình đã sinh một cậu con trai. Đối với chuyện này, Lâm Tố Mỹ không phát biểu quan điểm.
Còn Tạ Trường Bình thì đã bàn bạc vấn đề này với chồng chị, cuối cùng đạt được ý kiến chung là cho dù sinh ra một cô con gái thì cứ nuôi con gái thôi, chồng của Tạ Trường Bình không có ý kiến.
Tạ Trường Bình cảm thấy rất tốt, chị thực sự xác định mình không lấy sai người.
Lâm Tố Mỹ cũng vui cho Tạ Trường Bình, chỉ cần Tả Minh Sinh thiên về phía Tạ Trường Bình, vậy thì dù bố mẹ Tả Minh Sinh nghĩ thế nào, cuộc sống đều sẽ trôi qua rất tốt.
Sau đó Lâm Tố Mỹ nghiêm túc suy nghĩ một lượt thì lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, với tính cách của Tạ Trường Bình, dù thế nào chị cũng không thể để mình chịu thiệt mới phải.
Sau khi gặp mặt bạn bè, cô lại tám chuyện với Lâm Hải Yến rồi mới cùng hội Tạ Trường Du về trường.
Hơn nửa năm này trôi qua rất nhanh, tình cảm của Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vẫn như trước, bình thường hai người cũng hay dính lấy nhau cùng học bài và ăn cơm.
Lâm Tố Mỹ cũng nhận ra tình hình bên phía lớp gia sư.
Trọng tâm của cô bây giờ đặt vào phía nhà trẻ. Trải qua sự vận động trong mấy học kì, cuối cùng các bạn nhỏ học ở nhà trẻ và các bạn nhỏ không học nhà trẻ đã có khoảng cách rất lớn, một vài phụ huynh ý thức được vấn đề này, bắt đầu lục tục hỏi thăm tình hình của nhà trẻ.
Lúc này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng cảm thấy không cần đợi thêm nữa, việc xây nhà trẻ chính quy đã là việc cấp thiết ngay trước mắt.
Vì thế phòng ốc ban đầu bị phá bỏ hết để xây nhà trẻ mới.
Mọi chuyện đều đã được Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cùng bàn bạc, sau đó họ thiết kế nhà trẻ. Nhà trẻ khác với bên lớp gia sư, không chỉ cần một phòng học là được mà còn phải trẻ con một chút, cho nên ở phương diện thiết kế phòng, hai người khá để tâm và nhọc lòng. Đồng thời, họ còn định làm một vài thiết bị khác, chẳng hạn như làm một vài chiếc cầu trượt và những chiết giỏ bé xinh, vân vân.
Hai người dành gần như toàn bộ thời gian vào những thứ này, thành tích đương nhiên đáng kể. Chỉ là vì trọng tâm đi chệch mà họ đã tảng lờ sóng gió đang dần dần lan rộng trong cuộc sống.
Cho đến sau khi chuyện của Trương Thành An xảy ra, cuối cùng họ mới ý thức được vấn đề này.
Sự tình không hề phức tạp. Một cô gái đổ oan Trương Thành An ve vãn cô ta, hy vọng giải quyết riêng chuyện này với Trương Thành An, may mà được bạn học của Tạ Trường Du là Mạnh Yên Nhiên làm chứng, nếu không Trương Thành An chắc chắn sẽ bị bắt.
Dường như chỉ trong một đêm, “lưu manh” đã nhiều hẳn lên, rất nhiều người đều bị bắt vì tội lưu manh, mà hành vi phạm các tội như trộm cắp, vân vân bị xử phạt khá nặng.
Lúc Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du vội đến đó, chuyện của Trương Thành An đã được giải quyết, nhưng anh chàng cáu điên người: “Mẹ nó nữa đây là chuyện gì chứ”.
Ban đầu, khi tán tỉnh người khác hoặc có hành vi phạm tội khác bị bắt, họ cũng vỗ tay hí hửng, nói bắt hay lắm, nên như thế.
Nhưng không thể chống lại được sự phức tạp của lòng người.
Có người dùng cách này đổi lấy một cuộc hôn nhân, thao tác rất đơn giản, không cưới ấy hả, được thôi, vậy thì kiện anh giở trò lưu manh.
Chỉ cần có một người thành công thì sẽ có người học theo, so với những thứ kiếm được thì mất mặt một chút có là gì.
Mạnh Yên Nhiên an ủi Trương Thành An: “Đừng để bụng, loại người này vẫn là số ít thôi”.
Trương Thành An thở dài. “Hôm nay thật sự cảm ơn em, nếu không có em, anh thật sự xong đời rồi.”
Sự làm chứng của hội Quách Chí Cường hoàn toàn vô dụng, người ta bảo họ là bạn bè nên đương nhiên giúp người mình. Trương Thành An tức đến mức còn muốn đánh cô ả kia ngay trước mặt cảnh sát.
“Nguôi giận nào.” Tạ Trường Du ngồi xuống, nói chuyện với Trương Thành An.
Lưu Khánh Đống cố ý thở dài. “Mày nói xem sao người ta lại đổ oan cho mày mà không biết đường đổ oan cho tao chứ? Ầy, còn không phải vì mày đẹp trai hơn tao, có sức hút hơn tao hay sao.”
Trương Thành An biết Lưu Khánh Đống cố ý nói vậy, không nhịn được mà bật cười. “Xéo!”
“Cứ không xéo đấy, tao phải ở trước mặt mày để tôn lên sức hút của mày.”
……
Trong khi họ nói chuyện, Trương Thành An mới dần phục hồi lại tâm trạng.
Điều khiến Trương Thành An khó chịu nhất là đối phương chẳng bị phạt gì cả, sau khi có người làm chứng, cô ta mặt dày nói đó là hiểu lầm.
……
Chuyện của Trương Thành An giống như một sự khởi đầu mà thôi.
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Tố Mỹ hay không, cô luôn cảm thấy số người kết hôn trong khoảng thời gian này tăng cao, như thể ở đâu cũng đều có người bàn chuyện kết hôn vậy. Đương nhiên, cô không cảm thấy kết hôn đều là do bị tính kế, mà là rất có thể mọi người bị bầu không khí này ảnh hưởng nên lựa chọn kết hôn.
Trong thời gian này, Chu Thanh Vũ lại gặp chuyện. Lần này, cô ta trực tiếp bị nhà trường đuổi học.
Cả khoa, thậm chí cả học viện đều trở nên sôi sục.
Nghe nói Chu Thanh Vũ và một vị lãnh đạo trường nào đó bị cảnh sát tìm đến tận cửa rồi bắt đi, tội danh là thông gian. Vợ của lãnh đạo đó phát hiện sự bất thường của chồng mình, sau đó điều tra ra chuyện này và báo cảnh sát, rồi hai người kia bị bắt.
Một mặt, mọi người cảm khái bầu không khí bây giờ thật khác biệt. Nếu là năm ngoái hay năm kia, xảy ra chuyện này thì đều sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng xảy ra vào năm nay, vậy thì là phạm tội, sẽ ngồi tù.
Điều mọi người bàn tán nhiều hơn vẫn là sao Chu Thanh Vũ phải làm vậy.
Hình như là Chu Thanh Vũ không có học vị cử nhân, còn bị từng bị nhà trường cảnh cáo, sợ không dễ tìm việc nên bèn muốn ở lại trường sau khi tốt nghiệp bằng cách này. Quan điểm này cũng bị người ta lật đổ. Đã bị cảnh cáo rồi, sao nhà trường có thể giữ loại người như thế ở lại, phần nhiều là lãnh đạo kia đã hứa hẹn điều gì với Chu Thanh Vũ.
Ngoài ra, chuyện này còn dẫn ra thứ khác. Trước đây chồng cũ của Chu Thanh Vũ chạy đến nói cô ta dùng thủ đoạn hạ lưu để tham gia thi đại học, Chu Thanh Vũ phủ nhận, bây giờ chuyện này bùng nổ, mọi người đều cảm thấy chuyện kia nhất định là thật.
Bây giờ những người từng giúp đỡ Chu Thanh Vũ đi ra ngoài đều sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí bị người ta nói ít qua lại với những người đó, bởi vì nếu họ đã giúp Chu Thanh Vũ thì nói không chừng xương cốt họ cũng là loại người kia.
Việc bị mọi người phỏng đoán một cách ác ý, lần này đối tượng biến thành họ.
……
Chuyện của Chu Thanh Vũ vẫn chưa kết thúc, bên chỗ Mạnh Diệu Sinh cũng đã xảy ra chuyện.
Cặp đôi từng là tình nhân này lại một lần nữa trở thành nhân vật đình đám, chỉ là kiểu nhân vật đình đám khác.
Nguyên nhân rất đơn giản, Mạnh Diệu Sinh đã kết hôn, đối tượng là một cô gái có ngoại hình rất bình thường song tính cách lại rất đanh đá, đanh đá đến mức độ nào đây - Mạnh Diệu Sinh kết hôn xong rồi đi học, trên mặt còn có vết thương.
Lâm Tố Mỹ nghe chuyện này qua sự truyền đạt của cô gái vàng trong làng hóng chuyện Tô Uyển, biết được chút nội tình.
Sau khi chia tay Chu Thanh Vũ, ở mặt tình cảm, tuy Mạnh Diệu Sinh đã trải qua một khoảng trũng, nhưng vì hắn đẹp trai, thành tích cũng không tệ nên vẫn có chút danh tiếng trong lòng các nữ sinh.
Khi ấy, Mạnh Diệu Sinh liền gần gũi với một mỹ nữ.
Sự phát triển tiếp theo đầy sắc thái kì ảo.
Mỹ nữ có một cô em gái, không phải em gái ruột mà là cô em gái do người mẹ kế mang theo sau khi bố mẹ hai bên tái hôn. Cô em gái đó trông bình thường, tính cách cũng không tốt, mặt nào cũng không bằng mỹ nữ, song lại thích tranh đoạt với mỹ nữ.
Sau khi mỹ nữ dẫn Mạnh Diệu Sinh đến cho em gái làm quen, cô em gái lại sử dụng kĩ năng của cô ta một lần nữa, đoạt “người trong lòng” mỹ nữ đi, bức Mạnh Diệu Sinh kết hôn, nếu không kết hôn thì sẽ ngồi tù.
Mạnh Diệu Sinh chỉ đành kết hôn với em gái của mỹ nữ.
Nghe nói mỹ nữ đó rất đau lòng vì chuyện này, bố mẹ cô ấy cũng cảm thấy hổ thẹn với cô ấy bèn đưa luôn một vài thứ trong nhà cho cô ấy để bù đắp thương tổn cô ấy phải chịu trong chuyện lần này.
……
Lâm Tố Mỹ nghe mà hít vào một hơi, bình luận một câu: “Mỹ nữ đó là nhân tài”.
Mắt Tô Uyển sáng lên. “Chị cũng cảm thấy cô ấy cố ý hả?”
Lâm Tố Mỹ cười, không lên tiếng, cũng không gật đầu.
Vừa nãy Tô Uyển đã nói rồi, mỹ nữ dẫn Mạnh Diệu Sinh đi gặp em gái cô ấy, rất rõ ràng, mối quan hệ giữa hai chị em chẳng ra sao, cô chị cũng biết tính cách của cô em, nếu thật lòng thích Mạnh Diệu Sinh, sao cô chị có thể dẫn hắn đi gặp em gái mình. Mỹ nữ đó phần nhiều là cũng không mê nổi tác phong của Mạnh Diệu Sinh, cho nên mới ra tay. Tương tự, nếu Mạnh Diệu Sinh thật sự sạch sẽ như thế thì cũng sẽ không ngoan ngoãn kết hôn, nói trắng ra là hắn tự làm tự chịu!
Tô Uyển đẩy nhẹ Lâm Tố Mỹ. “Sao chị không nói gì?”
“Chuyện của người khác, sao chị biết được?”
“Haizz, chị toàn thế này, rõ ràng biết mà đều không nói.”
……
Khi Lâm Tố Mỹ lại đến bên nhà trẻ, vậy mà lại chạm mặt Thẩm Thu Vân.
Cô trí thức nữ Thẩm Thu Vân, Thẩm Thu Vân từng có mối quan hệ yêu đương với La Chí Phàm. Lâm Tố Mỹ cảm thấy thế giới này quá ảo.
Thẩm Thu Vân thi đại học đến thành phố khác, nhưng bạn trai của cô ấy lại ở thành phố Vân, lần này cô ấy cùng bạn trai trở về thăm bố mẹ đằng nam, hình như bố mẹ đằng nam đã bị bệnh.
Thẩm Thu Vân vốn rất bận, sau khi gặp Lâm Tố Mỹ, cô ấy lại muốn lảm nhảm với Lâm Tố Mỹ.
“Bây giờ cô độc thân hay có bạn trai rồi?”
Lâm Tố Mỹ đỏ mặt, ấp a ấp úng không đưa ra câu trả lời.
Thẩm Thu Vân cũng không làm khó cô. “Lần này mở to mắt một chút, nhìn rõ một chút, đừng gặp phải loại khốn nạn nữa.”
Lâm Tố Mỹ thở phào. “Cảm ơn.”
“Cảm ơn tôi làm gì. Cô có thể từ bỏ La Chí Phàm, đó là tạo hóa của bản thân cô.” Thẩm Thu Vân hơi ngước cằm, khóe miệng mỉm cười, giễu cợt mà châm chọc. “Có muốn biết kết cục của La Chí Phàm không?”
Kết cục?
Lâm Tố Mỹ nhướng mày, vậy nhất định là không tốt rồi.
“Được đấy, chị nói xem, để tôi cũng vui vẻ chút.”
Thẩm Thu Vân bị Lâm Tố Mỹ làm cho nghẹn, có điều vẫn vui vẻ kể cho Lâm Tố Mỹ.
Hóa ra La Chí Phàm không thi đỗ đại học, sau khi về nhà thì cũng bị mấy anh chị em chê ghét. Ban đầu bố mẹ hắn còn giúp hắn, nhưng sau khi hắn lại thi trượt đại học một lần nữa, còn trách tội người nhà không cho hắn môi trường ôn tập tốt, đến bố mẹ hắn cũng bất lực.
Các anh chị em lập tức trở mặt với hắn, dẫu sao hắn cũng là kẻ vô dụng.
La Chí Phàm cao ngạo, đương nhiên không thể nhịn, sau đó chạy ngay đi, còn nói không làm nên trò trống gì thì tuyệt đối không trở về.
Có lẽ là ra ngoài mới biết thế giới bên ngoài không dễ sống, vậy mà La Chí Phàm lại dây dưa với một người phụ nữ đã có chồng. Chồng của người phụ nữ đó đi công tác quanh năm, môi trường gia đình cao sang, La Chí Phàm đi theo phú bà đó, cuộc sống trôi qua nhàn hạ, còn về nhà “vả mặt” người nhà hắn một lần.
Cảnh đẹp không dài, chồng của người phụ nữ đó trở về, sau khi phát hiện chuyện này thì đánh La Chí Phàm một trận. Người đàn ông đó cũng coi như có bụng dạ tốt, không chỉ trích quá đáng với hành vi của vợ mà chỉ kéo người phụ nữ đó đi ly hôn.
Chuyện đó rất ầm ĩ, bởi vì cuối cùng đằng nữ không chịu ly hôn. Người đàn ông đã nói rồi, nếu như không đồng ý thì không để lại cho mụ ta một xu tiền nào. Bấy giờ mụ ta mới khóc lóc đồng ý ly hôn. Sau khi ly hôn, người đàn ông cho mụ ta một món tiền, nếu hơi tiết kiệm chút thì đời này cũng coi như không lo ăn lo mặc nữa.
……
Thẩm Thu Vân chậc chậc hai tiếng: “Cô nói xem sao La Chí Phàm lại may mắn vậy chứ? Nếu đổi thành năm nay… Hừ, không chết thì cũng róc da rồi”.
Thế mà còn coi là may mắn?
Lâm Tố Mỹ quả thực không dám tin những gì mình nghe thấy.
Thẩm Thu Vân nói xong bèn đi tìm bạn trai, chủ yếu là cô nàng có mối quan hệ hơi vi diệu với Lâm Tố Mỹ vì tên đốn mạt kia nên mới muốn chia sẻ một chút, sau khi chia sẻ thì lập tức cảm thấy viên mãn.
……
Lâm Tố Mỹ đến bên chỗ nhà trẻ, Tạ Trường Du còn đang dặn dò công nhân làm việc.
Cô kể chuyện mình vừa nghe được từ Thẩm Thu Vân cho Tạ Trường Du biết.
Tạ Trường Du chống hai tay vào eo, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cô. “Đừng nói nữa.”
“Hả?”
“Anh không muốn nghe thấy cái tên đó từ miệng em, chuyện xấu cũng không được.”
“…”
Một lúc lâu sau, Lâm Tố Mỹ mới nói khẽ: “Bá đạo ghê ha”.
“Cứ bá đạo thế đấy.” Tạ Trường Du hừ hừ hai tiếng. “Em có thích hay không?”
“…”

back top