Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 129: Đêm Tân Hôn

Tạ Trường Du bế Lâm Tố Mỹ, đi về căn nhà tân hôn của hai người. Phía sau là cả đám người: có đội nhạc đi theo cùng thổi kèn, đánh trống, chơi nhạc, vang vọng đất trời; lũ trẻ nhốn nháo; còn có người thi thoảng tiếp tục rắc những cánh hoa đủ sắc màu cho hai người, cánh hoa bay lả tả, đẹp nao lòng.
Hai tay Lâm Tố Mỹ ôm cổ anh, cô ngước mắt là có thể trông thấy những cánh hoa rơi xuống đầu anh, bất giác cười khẽ.
Tạ Trường Du cũng nhìn người trong lòng, đón lấy ánh mắt của cô, nụ cười rạng rỡ, dung mạo điển trai.
Cũng may lúc sửa con đường lớn từ nhà máy đến thôn, Tạ Trường Du đã dứt khoát lát một vài con đường nhỏ giữa thôn thành đường xi măng. Đường dễ đi rồi, đến bước chân cũng không cần nhìn, nếu không anh chẳng chăm chú nhìn đường thế này, nói không chừng thật sự sẽ gây ra trò cười trong ngày đặc biệt này cũng nên.
Ngày hôm nay, căn nhà tân hôn của họ mở cửa. Từ lâu đã có người tò mò về căn nhà này rồi, dẫu sao trong thôn cũng từng lan truyền, cho nên người đến đây không ít.
Bây giờ vẫn còn coi như ít người, đợi đến tối khi ăn cơm trên sân xi măng bên ngoài căn nhà thì sẽ còn có càng nhiều người nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong.
Tạ Trường Du cố ý làm vậy. Con người luôn tò mò về một vài thứ, càng không để người khác biết thì người ta sẽ càng tò mò, đợi khi thực sự để người ta tận mắt trông thấy rồi thì cũng sẽ không còn tò mò gì nữa, giảm bớt rắc rối về sau.
Bước chân Tạ Trường Du vững vàng, ổn định.
Trong thôn, hôn lễ cũng có so sánh, mọi người đều muốn thấy hôn lễ sang chảnh đầu tiên trong thôn là thế nào. Không thể không nói, họ hơi thất vọng, còn chẳng bằng Quách Chí Cường kia kìa, nhìn xem lúc Quách Chí Cường kết hôn có cả hàng xe hơi, làm chấn động thôn Cửu Sơn và các thôn lân cận, bao nhiêu người chỉ đến hóng những chiếc xe ấy, hôn lễ kết thúc bao lâu rồi mà vẫn có người nhắc đến cảnh tượng ấn tượng đó.
Có điều Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều ở trong thôn nên đây là điều khó tránh khỏi.
Nhưng mà đây đều là thật ư?
Khi người dân trong thôn gánh từng gánh của hồi môn, mọi người đã thật sự phải ganh tị. Trên con đường từ nhà họ Lâm đến căn nhà tân hôn đều là người gánh đồ, thật sự là bên này đã vào rồi mà bên kia vẫn chưa ra, rất nhiều thứ đồ bên trong đều là thứ có cho họ xem họ cũng chưa thấy bao giờ.
Có người còn đang đứng đó đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu, sao vẫn còn đang gánh vậy!
Điều khiến người dân trong thôn chấn động hơn chính là quà cưới của nhà họ Tạ. Lúc này nhà họ Tạ cũng chẳng giấu giếm, họ tặng chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng chín hào chín xu. Tại sao lại tặng con số này? Bởi vì cô dâu thích số “chín”.
Chính vì thích nên tặng nhiều tiền đến vậy?
Điều này khiến người dân trong thôn càng bị sốc, rồi lại có một khái niệm mới đối với tiền của nhà họ Tạ.
Thế gọi là sốc ư? Cũng không tính. Bởi vì của hồi môn của nhà cô dâu là sáu vạn sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu đồng. Tại sao lại cho nhiều như vậy? Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đã nói rồi, đó đều là tiền Lâm Tố Mỹ mang về nhà cho họ hồi cô còn đi học, còn chưa tặng hết nữa đấy, vì Tiểu Mỹ không cho, nếu không họ còn muốn tặng nhiều hơn.
Tiền của con cái bố mẹ có thể tham lam được sao? Phần lớn bố mẹ sẽ không, cho nên món tiền này nhà họ Lâm cho Lâm Tố Mỹ làm “bảo bối phòng thân” tuyệt đối không sai.
Bấy giờ, đối với người dân trong thôn mà nói, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ liền giống như thần tiên vậy. Không phải vì xinh đẹp hoặc gì khác, chỉ đơn thuần là mọi người cảm thấy mình so với hai người họ đúng là hoàn toàn chẳng bì nổi, họ giàu có như thế, nhà ai có thể giày vò như vậy chứ.
Vì thế khi mọi người tận mắt trông thấy cảnh tượng bên trong Tạ trạch thì đều tê dại, đều cảm thấy người như họ nên sống trong căn nhà thế này. Dẫu sao người ta cũng là sự tồn tại khác biệt với mọi người, chỉ kết hôn thôi cũng tốn kém như thế. Bấy giờ, dựa vào chỗ tiền đó mà hôn lễ này cũng có thể được nhắc đến tận mấy chục năm.
Về chỗ tiền quà cưới và của hồi môn, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cũng cố ý. Họ là ông bà chủ của tập đoàn Du Mỹ, nhất thiết phải cho mọi người ấn tượng rằng họ giàu có thì mới khiến người ta cảm thấy làm ăn cùng họ tuyệt đối đáng giá, tuyệt đối có lợi.
Về việc bố mẹ Tạ Trường Du có ý kiến hay không, họ có thể có ý kiến gì được? Đó đều là tiền của Tạ Trường Du. Hơn nữa, vợ chồng người ta, tiền của Tạ Trường Du không phải chính là của Lâm Tố Mỹ hay sao, bây giờ lấy tiền cho người ta như thế cũng chỉ là vấn đề truyền tay mà thôi.
Cứ vậy, hôn lễ của Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa gây ấn tượng cho mọi người.
Vậy vẫn còn chưa tính, bởi vì nhà họ Tạ và nhà họ Lâm đều có quan hệ với mọi người trong thôn nên một nhóm người ăn cơm cùng nhau, sau khi ăn sáng xong mọi người còn có thể đến nhà họ Tạ ngồi, bởi vì nhà họ Tạ đã mời riêng người biểu diễn cả một ngày, buổi sáng phải biểu diễn, buổi chiều cũng biểu diễn, khiến tất cả mọi người dân trong thôn đều hưng phấn không thôi.
Định Châu cũng có một rạp chiếu phim, nhưng vì số người trong thôn tiêu tiền để xem phim chẳng bao nhiêu, nhất là phải đi đường xa như vậy mới đến được rạp chiếu phim nên nếu không phải là đi mấy lần lúc có đối tượng thì thời gian khác mọi người đều không được đi, cho nên nếu có thể xem biểu diễn ở trong thôn sẽ khá tuyệt.
Còn về quê chiếu phim thì cũng có, nhưng số lần ít đến đáng thương. Lần nào gần như cũng đều là cả thôn ùa đi, trẻ con cũng nhiều, mọi người chạy tới chạy lui, đám trẻ con đùa giỡn, rất nhiều người nhà còn có việc, vậy nên có thể mường tượng được cảm nhận lúc xem phim.
Vì thế có vài người ăn sáng xong thì rất phiền muộn, rốt cuộc bây giờ đi xem biểu diễn hay đến Tạ trạch hóng chuyện đây?
Lúc này Tạ trạch rất huyên náo, phần lớn mọi người chỉ hóng ở ngoài cửa, số ít mới có thể tiến vào, vào rồi cũng rón rén chân tay, luôn cảm thấy căn nhà này không phải nơi họ có thể vào. Ngược lại, đám trẻ con thoải mái làm gì thì làm hơn.
Tạ Trường Du bế Lâm Tố Mỹ lên giường.
“Mệt chưa?” Lâm Tố Mỹ hỏi anh.
Tạ Trường Du lắc đầu. “Con đường này quá ngắn ấy chứ.”
Lâm Tố Mỹ lập tức lườm anh một cái.
Tạ Trường Du không nhịn được cười.
Lúc này có người muốn đến ngắm cô dâu, Lâm Tố Mỹ bèn ngồi nghiêm chỉnh, để mặc mọi người nhìn và nói chuyện, nghĩ bụng cũng chỉ có một lần như hôm nay thôi, nhẫn nhịn là sẽ qua.
Đương nhiên, tâm tư của mọi người không đặt vào Lâm Tố Mỹ. Vậy thì đặt vào đâu đây? Vào số tiền đó.
Họ từng nghe nói đến “bảo bối phòng thân”, song lại chưa từng thấy cảnh đựng tiền vào giỏ rồi gánh như vậy. Hơn nữa số tiền đó còn được gấp thành hình hoa, đẹp mê hồn, ừm, là hoa đẹp nhất mà họ từng thấy. Ai bảo đó là tiền chứ!
Đây đúng là hoa tiền thực sự!
Đợi mọi người náo loạn đủ, Tạ Trường Du mới ngồi xuống bên cạnh cô, lấy ra chút bánh ngọt cho cô ăn lót dạ.
Qua một lúc, Lâm Tố Mỹ mới thay bộ đồ trên người sang một bộ đồ có thể đi đường được. Đó là một chiếc sườn xám xanh ngọc lục bảo, tinh xảo xinh đẹp, khiến cô mặc lên người thì khí chất phi phàm, huống hồ là khi nhìn khuôn mặt ấy của cô thì sẽ diễm lệ đến mức nào.
Thay đồ vẫn chưa là gì, còn phải trang điểm và làm lại tóc để phù hợp với trang phục.
Lâm Tố Mỹ ngồi để thợ trang điểm cho. Sau khi thợ trang điểm và làm tóc xong thì mới tô son môi cho cô, còn lấy đôi hoa tai kẹp cho cô.
“Em có thể bấm lỗ tai, vậy thì đeo hoa tai đảm bảo đẹp lắm. Với lại thực ra bấm lỗ tai không đau đâu.” Thợ trang điểm không nhịn được mà lên tiếng đề nghị, thấy Lâm Tố Mỹ không có lỗ tai thì tưởng là cô nghe người khác nói sẽ đau nên mới không bấm lỗ.
Lâm Tố Mỹ bất giác liếc nhìn Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du đứng sau cô nhướng mày.
Thợ trang điểm lập tức nhìn cô dâu, rồi lại nhìn chú rể, luôn cảm thấy đôi tân lang tân nương này có sự ăn ý ngầm, đây là thứ mà người ngoài như chị ta không thể nào hiểu được.
Bấm lỗ tai?
Lâm Tố Mỹ không có vấn đề gì với việc này, nhưng Tạ Trường Du lại không thích. Tai cô tựa như bị anh đặt trước rồi vậy, phải thỏa mãn một vài sở thích xấu xa nào đó của anh.
Lúc rảnh rỗi, anh sẽ cầm bút vẽ lên tai cô, thật sự là vẽ, còn điểm xuyết gì đó ở dái tai cô. Chuyện này khiến cô thường cảm thấy bất lực. Nhưng nếu anh đã thích như thế thì cũng tùy anh vậy.
Người khác có thú vui vẽ mày, còn anh có thú vui vẽ tai.
Còn những thứ khác ư…
Cô nói không nên lời, mặt đỏ lựng, màu phấn nhàn nhạt kia phối hợp với đôi gò má hồng càng rạng rỡ hút hồn. Tạ Trường Du thích dùng răng cắn nhẹ tai cô và khẽ liếm vị trí ấy, tần suất đó thường khiến cô cảm thấy tai mình sẽ bị anh chơi hỏng, dù rằng tai cô vẫn luôn rất bình thường.
Sau khi trang điểm và đeo trang sức xong, bên phía nhà tân hôn cũng sẽ có người chuyên đến để trông coi, tránh khỏi tình huống bị mất đồ.
Trước lúc ăn cơm trưa, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng phải tiến hành một nghi thức. Họ không muốn phiền phức, bố mẹ hai bên càng không muốn, cho nên nghi thức rất đơn giản: có người chủ trì hướng dẫn hai người trao nhẫn cho nhau, uống một ly rượu giao bôi, sau đó quỳ xuống trước bố mẹ hai bên cảm ơn công dưỡng dục của họ, sau đó mới là gọi bố mẹ hai bên là bố mẹ, sau đó nhận được lì xì phí sửa miệng.
Vai trò người chủ trì này do Mạnh Yên Nhiên đảm nhiệm. Cô xinh đẹp, cũng từng gặp chuyện kiểu này nên làm người chủ trì không có vấn đề gì.
Khi Tạ Trường Du dẫn một nhóm người về giúp đỡ anh và Lâm Tố Mỹ cùng làm ăn, Mạnh Yên Nhiên cũng theo họ về. Chủ yếu là vì phần lớn những người này đều tốt nghiệp từ Nhất Trung, mọi người đều có cảm giác thân thiết, cho dù không học chung lớp nhưng cũng có thể cùng trao đổi những chuyện thời cấp ba, khiến người ta vừa hoài niệm vừa cảm khái.
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ mau chóng hoàn thành nghi thức đơn giản này, Lâm Tố Mỹ cũng thở phào một hơi. Sau nghi thức này, cô lại gọi Trần Tư Tuyết và Tạ Minh là bố mẹ rồi đột nhiên cảm thấy không quá khó khăn nữa, bình thường cứ luôn cảm thấy lúng túng và không thể tưởng tượng nổi.
Có vài nghi thức quả thực có tính bắt buộc và sức hấp dẫn đặc biệt của nó.
Sau nghi thức này, dường như cô và Tạ Trường Du mới được người thân, bạn bè làm chứng rằng họ đã tạo thành một mái nhà thuộc về riêng mình.
Sau nghi thức là thời gian ăn trưa. Tạ Trường Du bèn cùng Lâm Tố Mỹ đến từng bàn kính rượu mọi người.
Kính rượu cũng không rắc rối. Được rồi, như thường lệ, khi đến bàn của hội Quách Chí Cường thì bị gây khó dễ…
Uống rượu ư?
Lâm Tố Mỹ bình tĩnh nhìn Tạ Trường Du uống rượu, không lên tiếng.
Tôn Hữu Vi rất thèm đòn. “Tạ Trường Du, mày nhìn nét mặt vợ mày kìa, chẳng có ý muốn ngăn cản tẹo nào, cứ để mày uống… Cảm giác không được vợ thương khó chịu lắm đúng không? Khó chịu thì uống thêm ly nữa.”
“Tao có vợ tao khó chịu cái gì? Người nên khó chịu không phải là người không có vợ hay sao?” Tạ Trường Du nhướng mày.
Thế này đúng là chọc tức mọi người rồi, tiếp tục chuốc rượu. Cả đống lời chúc phúc, uống uống uống, chẳng lẽ không muốn được họ chúc phúc ư?
Uống xong thì lại lấy một chai nữa.
Còn Lâm Tố Mỹ cũng bị trêu đùa điên đảo.
Lâm Tố Mỹ ho khan một tiếng. “Không được đổ oan cho tôi. Hôm nay là ngày đại hỉ của bọn tôi, bọn tôi vui nên đương nhiên cũng mong mọi người cùng vui, thế nên tôi mới để anh ấy uống tận hứng với mọi người, qua hôm nay thì không có đãi ngộ đặc biệt này đâu.”
“Vậy bọn này càng phải bắt Tạ Trường Du uống…”
Sau đó tiếp tục uống rượu, Tạ Trường Du bị gây khó dễ, ngũ quan nhíu cả lại, bấy giờ mới được tha.
Sau đó Lâm Tố Mỹ đưa Tạ Trường Du đi nôn…
Là nôn thật sự, nhưng không phải vì uống rượu, mà là vì uống quá nhiều nước. Cả bụng toàn nước, cảm thấy đều là nước, nôn ra cũng là nước…
Ngoại trừ ban đầu là uống rượu, sau đó đều là uống nước.
“Anh vẫn ổn chứ?” Lâm Tố Mỹ khẽ vỗ lưng anh.
“Vẫn ổn.” Chính vì bụng quá nhiều nước nên nhìn thấy nước là bụng dạ đã nhộn nhạo.
Sau đó cô dâu và chú rể liền thui thủi trốn trong phòng ăn cơm, không dám ra ngoài. Nếu họ ra bàn ăn thì lại bị người ta túm lấy.
Bữa ăn không được coi là phong phú, nhưng hai người lại ăn rất thỏa mãn, Lâm Tố Mỹ còn uống một bát canh.
Canh này cũng rất đơn giản: sau khi rau xanh được nấu chín thì bỏ vào rổ cho ráo nước, sau đó cho vào nồi xào bằng dầu, rồi lại đổ nước gạo vào nồi, nếu không có nước gạo thì dùng bột năng, sau đó bỏ một thứ đậu người dân địa phương gọi là Damijiao đã được chuẩn bị xong xuôi và nấu chín từ trước vào, nếu có đậu phụ gạo thì cũng bỏ vào. Canh này rất thơm ngon, chỉ là trông không đẹp mắt cho lắm.
Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ viện cớ Tạ Trường Du uống nhiều, dẫn anh đi nghỉ, nếu không hai người họ chắn chắn lại bị mọi người gây rối.
Lần đầu tiên Lâm Tố Mỹ nằm trên chiếc giường trong căn phòng của Tạ Trường Du ở nhà họ Tạ. Căn phòng của Tạ Trường Du thực sự đơn giản, có thể nhìn ra được anh hoàn toàn không có yêu cầu và suy nghĩ đối với mấy thứ này.
“Cảm thấy thần kỳ quá.” Lâm Tố Mỹ lười biếng quan sát phòng của anh.
“Hử?”
“Hình như căn phòng này có mùi của anh.”
“Nào nào nào, ngửi anh đây này, ngửi mùi căn phòng làm gì.”
Lâm Tố Mỹ che miệng cười. “Đáng ghét thật, còn ghen với cả căn phòng nữa à?”
Tạ Trường Du dứt khoát ôm cô vào lòng, bản thân anh cũng cười.
Hai người đều dậy từ sớm tinh mơ, lại giày vò lâu như vậy nên mau chóng ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi hai người nghỉ ngơi đầy đủ, lần này Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du liền về bên Tạ trạch. Mọi người vẫn đang xem biểu diễn ở nhà họ Tạ, không theo họ đến Tạ trạch.
Lâm Tố Mỹ đi tẩy trang, sau đó lại thay một bộ đồ, rồi lại để thợ trang điểm lại.
Có điều ở nông thôn, còn thay đồ thế này thì cũng coi như khác biệt. Nhưng họ thích nên chẳng ai quản nổi.
Đến cả người thợ trang điểm này cũng cảm thấy bất ngờ, vậy mà đã trang điểm ba lần rồi, còn không phải là trang điểm thêm, chẳng trách yêu cầu chị ta chiều mới có thể rời đi. Có điều người ta trả nhiều tiền nên chị cũng không oán than gì.
Sắp đến giờ ăn tối, người dân trong thôn lục tục đến ngoài Tạ trạch ngồi, phần nhiều hơn thì tò mò với mặt tiền nên lại đi tham quan lần nữa.
Có người cũng tò mò với bên trong, có một người dẫn đầu liền có người đi theo.
Bấy giờ, những thứ đồ trong gánh đã được Trần Đông Mai cử người lấy ra bày trong nhà. Những chuyện này trưởng bối như họ phải làm, nếu không đôi vợ chồng trẻ làm thế nào được, còn phải trả lại giỏ cho người ta nữa.
Lúc này cũng không có ai cố ý nhìn những thứ này. Buồn cười, nếu có đồ bị mất thì ai mà giải thích cho nổi?
Cửa phòng đóng chặt, cũng tức là căn phòng này không cho mọi người xem. Có người hậm hực song cũng không dám nói gì, vẫn đi tham quan các phòng khác, sau đó chậc chậc mấy tiếng - thế này phải tốn bao nhiêu tiền chứ, lãng phí quá đi mất, một căn nhà thôi mà, sống ở đâu mà không phải là sống chứ.
Có người liền cười – Không làm thành thế này để mà tiêu tiền, nhiều tiền như thế phải tiêu thế nào.
Nói cũng phải, người ta có thể sửa đường xây nhà máy, còn tưởng là họ không đủ tiền nữa đấy. Kết quả thì sao, còn có nhiều tiền thế này, quà cưới cũng có thể tặng nhiều như thế, rốt cuộc Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ này kiếm được bao nhiêu tiền bên ngoài chứ!
Hai vợ chồng này thực sự giàu có, đây không phải bí mật gì trong thôn. Chủ yếu là vì có người từng hỏi nhà Lâm Kiến Đảng xem Tiểu Mỹ nhà họ mở công ty gì, đã vay bao nhiêu tiền. Lâm Kiến Đảng liền nói họ cũng đã chuẩn bị tiền, bảo Tiểu Mỹ thiếu tiền thì cứ nói. Kết quả thì sao, Tiểu Mỹ người ta tự làm được, tự có tiền, căn bản không đến lượt nhà họ giúp đỡ.
Chuyện này truyền ra ngoài, mọi người đều ngầm hiểu hai người này thực sự có tiền, không có chút giả dối nào.
……
Đến giờ ăn cơm, mọi người đã sớm ngồi vào bàn cỗ. Bữa cỗ tối nay khác với bữa buổi sáng và buổi trưa, có rất nhiều món mới. Mọi người đã nghe nói rồi, họ mời đầu bếp trên huyện đến nấu bữa này, chất lượng thức ăn đương nhiên rất khác biệt. Mọi người đều rất vui mừng và thỏa mãn, ở trong thôn mà có thể ăn được mấy món trên huyện, tất cả đều nhờ vào Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ, bình thường đâu ra cơ hội thế này.
Cho nên bữa cơm này, mọi người ăn mà hài lòng thỏa mãn.
Bữa này Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không đi kính rượu, nhưng sẽ lần lượt chào hỏi từng bàn, mong mọi người ngon miệng.
Bữa cỗ tối ăn khá nhanh, đồ ăn còn thừa đều để người trong thôn gói mang về, sau đó dọn bát đũa, bàn ghế được gửi về từng nhà, sân được quét dọn sạch sẽ, tất cả lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Bên phía nhà họ Tạ còn phải tiếp tục biểu diễn tiết mục, cho nên rất nhiều người chạy đi xem. Nhiều tiết mục như thế, có thể biểu diễn được ư. Có người biết liền nói là đã mời tận mấy nhóm đấy, biểu diễn liên tiếp hai ngày, bắt đầu từ tối hôm qua rồi.
Quả nhiên là có tiền, bình thường người ta mời một nhóm biểu diễn đã phải do dự, còn nhà Tạ Trường Du thì mời đồng thời tận mấy nhóm.
……
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đã sớm có chuẩn bị, cho nên hai người đóng luôn cổng lại.
Đóng cổng có tác dụng không?
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ rầm rập.
“Mở cửa mở cửa…”
Quách Chí Cường cầm đầu, cả hội Trương Thành An vừa đẩy cửa vừa gọi, ai không biết còn tưởng là toán cướp cũng nên, họ gây ra động tĩnh rất lớn.
Lâm Tố Mỹ luôn nghi ngờ họ lấy thứ gì đó đập cửa…

Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, kéo áo Tạ Trường Du. “Có mở không?”
Luôn cảm thấy chắc chắn họ không trốn được.
Tạ Trường Du: “Nào, chúng mình uống một tách trà trước đã, nhốt chúng nó thêm một lúc.”
Lâm Tố Mỹ: …
Trà đương nhiên chẳng có mà uống, nhưng Lâm Tố Mỹ cũng cảm thấy vẫn nên nhốt họ thêm một lúc thì hơn. Bởi vì đợi lát nữa, hai người chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Có lẽ cảm thấy thời gian đã đủ, Lâm Tố Mỹ mới đi qua mở cửa. “Haizz, hôm nay bọn tôi mệt quá nên ngủ quên luôn, vì thế không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
Ha ha, bọn này sẽ tin chắc?
“Tạ Trường Du, Lâm Tố Mỹ, hai đứa bay có ý gì hả? Có còn coi bọn này là anh em nữa không mà cửa còn chẳng buồn mở.” Quách Chí Cường bày tỏ mình rất tức giận.
“Đúng đấy đúng đấy…”
“Tiểu Mỹ ơi, cậu xem Tạ Trường Du đi, đối xử với anh em còn như thế thì cậu còn có thể tin tưởng nó sẽ đối xử tốt với cậu được không?”
Không đợi Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ phí lời, đám người này đã tự nói chuyện, hoàn toàn không cho họ cơ hội chen vào.
“Chuẩn luôn, tao hơi bị nghi ngờ cách Tạ Trường Du đối xử với Tiểu Mỹ sau này."
“Bọn mình nhìn Tiểu Mỹ trưởng thành, sao bọn mình có thể nhìn cô ấy chịu thiệt được chứ?”
Ặc… Cùng nhau trưởng thành có được không? Lâm Tố Mỹ thầm xỉa xói.
“Đúng đấy, bọn mình không thể nhìn cô ấy chịu thiệt được.”
Cho nên…
“Tiểu Mỹ à, bọn tôi đến giúp cậu thăm dò Tạ Trường Du nhé, xem xem rốt cuộc nó có yêu cậu không…”
Nội tâm Lâm Tố Mỹ điên cuồng: Thật sự không cần đâu…
Sau đó Tạ Trường Du bị một đám người túm lấy, Lâm Tố Mỹ cũng bị hội Tạ Trường Bình, Tô Uyển ngăn lại, bắt cô ngoan ngoãn ngồi yên một bên, không được nhúc nhích.
Còn Tạ Trường Du thì đáng thương rồi, anh bị mọi người buộc dây thừng quanh eo, còn buộc tận mấy sợi.
Tạ Trường Du cũng hết cách với đám người này.
Sau đó ư, mọi người kéo dây, mỗi người đứng một chỗ, bảo Tạ Trường Du chạy đến bên Lâm Tố Mỹ…
Tạ Trường Du chạy, họ liền kéo dây…
“Tạ Trường Du, mày vẫn không đủ yêu Tiểu Mỹ nhé, sao không chạy đến được trước mặt cô ấy thế?”
“Đúng đấy, rốt cuộc mày có tận tâm tận lực không vậy?”
“Vừa nhìn đã thấy không tận tâm tận lực rồi.”
“Chuẩn đét… Tiểu Mỹ, tôi thấy cậu nên suy nghĩ về hôn sự này đi.”
……
Lâm Tố Mỹ cũng đã nhìn ra đám người này không chỉnh Tạ Trường Du biết mặt một lần thì họ không chịu bỏ qua.
Tạ Trường Du cũng không phí lời, thật sự tiến từng bước về phía trước trong tình cảnh bị cản bởi nhiều lực như thế. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, tận mấy người kéo anh, mà dây thừng cũng hoàn toàn không đủ dài.
Lâm Tố Mỹ nhìn thấy Tạ Trường Du nháy mắt với mình.
Cô thầm thở phào một hơi, biết anh cũng ngầm hiểu nhất thiết phải khiến họ hài lòng, cho nên cái sự “thảm” này một nửa là thật, một nửa là anh thể hiện ra.
Thế là, sau khi Tạ Trường Du vẫn không chạy được đến bên cô, Lâm Tố Mỹ cũng trở nên bình thản, bình thản cùng cắn hạt dưa với hội Tô Uyển.
Cứ giày vò như vậy một lúc, đột nhiên chẳng rõ tại sao, Tạ Trường Du ngã xuống đất.
“Sao thế?”
Sau khi mọi người đồng thời dừng lại, Tạ Trường Du đứng bật dậy, chạy như bay đến trước mặt Lâm Tố Mỹ.
“Anh đến rồi đây.” Trên người Tạ Trường Du vẫn còn bị buộc dây, song anh đối mặt với Lâm Tố Mỹ bằng nụ cười tươi rói.
Hội Quách Chí Cường lập tức phát hiện mình đã mắc mưu thì ảo não, nhưng thực ra họ cũng không có tâm tư gì khác, làm khó chút rồi thôi, không thể thật sự làm loạn được.
Lâm Tố Mỹ liền đứng dậy, tự tay cởi dây thừng cho anh, còn đưa tất cả chỗ hạt dưa mà vừa rồi cô vẫn bóc bón cho anh ăn.
Tạ Trường Du không ngờ cô vừa ăn vừa bóc cho mình, lập tức bất ngờ và vui mừng đến nỗi không biết nên làm thế nào mới được.
“Vẫn là vợ tao tốt…” Sau đó anh hừ một tiếng. “Hôm nay tao nói luôn ở đây, Tạ Trường Du tao đúng là trọng vợ khinh bạn đấy. Khi anh em bè bạn làm khó tao, cười cợt tao, chỉ có vợ tao bóc hạt dưa cho tao, tao không trọng vợ tao thì trọng ai?”
Ặc…
Sẽ áy náy ư?
Đương nhiên không.
Mọi người như cùng ngầm hiểu ý, tách Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ ra, sau đó nhấc mỗi người lên.
“Á…” Lâm Tố Mỹ đột nhiên bị nhấc lên mà sợ hết hồn.
Còn Tạ Trường Du cũng đang vùng vẫy không ngừng…
Sau đó cô dâu chú rể hôm nay biến thành chuột lột, hai người đều bị ném vào trong ao nước nhà mình.
Thời tiết này mà xuống nước hoàn toàn không vấn đề gì.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nhìn nhau một cái, lập tức lanh lẹ té nước vào đám người đang cười nhạo họ.
Nhất thời tiếng hét vang lên không dứt.
Hội Tô Uyển cũng bắt đầu chơi, chị té em em té chị. Giờ thì hay rồi, mọi người đều đã trở thành chuột lột, cả người đều ướt, vẫn may quần áo bây giờ đều dày, ướt thì cũng không trong suốt.
Mọi người dứt khoát ngồi trên tảng đá cạnh ao nước, không ngừng hất nước bằng chân, nước đó bắn lên cao vút.
Sau đó như cố ý vậy, họ té ướt người bên cạnh…
Trong thoáng chốc, mọi người đều náo loạn cười đùa. Trong khoảnh sân đẹp như tranh, như thơ này, mọi người hòa một khúc nhạc đẹp nhất cho bài thơ, bức tranh ấy, một khúc ca với tiếng cười làm nền tảng.
Sau khi cười đùa xong, mọi người mới rời đi. Đương nhiên, trước khi đi, họ lại nói không ít lời khiến Lâm Tố Mỹ đỏ mặt.
“Bọn mình nên đi rồi phải không?”
“Không đi thì mày còn muốn nhìn người ta động phòng hả.”
“Nói cứ như mày không muốn nhìn ấy.”
“Tao đâu có không có phẩm chất như bọn mày!”
“Đi đi đi…”
“Tạ Trường Du Lâm Tố Mỹ, đợi tụi này đi rồi, hai người cứ từ từ động phòng nhé…”
“Cái thứ đó có thể từ từ được hả?”
“Mày quản người ta chậm hay nhanh mà làm gì… Ha ha ha.”
……
Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều ướt sũng, chỉ đành đi tắm.
Lâm Tố Mỹ đỏ bừng mặt, đứng trong nhà tắm mà nhất thời không biết nên bảo anh ra ngoài, hay là cứ…
Tạ Trường Du bật nước cho cô xong, dùng thanh tăng nhiệt làm nước ấm hơn. Nước không nóng, nhưng cũng không thể là nước lạnh được.
Sau khi tăng nhiệt, Tạ Trường Du đẩy cô. “Mau tắm đi.”
Lâm Tố Mỹ càng đỏ bừng mặt, nhưng nghĩ tới chuyện sau này họ đều sẽ sống cùng nhau, bây giờ xấu hổ cái gì, vì thế cô vẫn đi qua.
“Anh nhìn gì mà nhìn?”
“Anh cho em nhìn, em có cho anh nhìn không?”
Lâm Tố Mỹ trừng mắt nhìn anh, lúc này, cô dứt khoát đẩy thẳng anh ra ngoài, trông Tạ Trường Du đầy tiếc nuối.
Lâm Tố Mỹ tắm, còn bản thân Tạ Trường Du cũng xách một xô nước lạnh, xối nước ở nhà vệ sinh.
Tạ Trường Du tắm nhanh vèo vèo, sau đó đến gõ cửa nhà tắm. “Đã xong chưa?”
“Chưa.”
Qua một lúc. “Đã xong chưa?”
“Chưa.”
……
Lần thứ ba, Tạ Trường Du đứng cười ngoài nhà tắm. “Ấy, anh phải nhắc nhở em là em không mang quần áo để thay vào…”
Quả nhiên bên trong liền truyền đến tiếng hét của Lâm Tố Mỹ.
Tạ Trường Du không nhịn được cười.
Sau đó ư? Tạ Trường Du bảo đảm mình không nhìn, chỉ đến bế cô vào phòng ngủ.
Lâm Tố Mỹ: “Anh coi em là đồ ngốc à? Anh không biết đường lấy quần áo cho em chắc?”
“Ơ đúng ha, sao anh lại quên anh có thể lấy cho em nhỉ.”
Lâm Tố Mỹ: …
Đừng có nói là anh không cố ý.
Nhưng đến cuối cùng, Tạ Trường Du cũng không lấy quần áo cho cô, chỉ mang cho cô một chiếc khăn lông to sụ có thể bọc cơ thể cô lại.
Lâm Tố Mỹ quấn chiếc khăn đó, ít nhất có thể ra khỏi phòng tắm.
Cô vừa mới đến cửa thì đã bị Tạ Trường Du bế lên.
Cô khẽ hét một tiếng kinh sợ, nhưng vẫn vòng hai tay lên cổ anh.
Sau đó Tạ Trường Du bế cô đến chiếc ghế nằm, anh tận tay lau khô tóc cho cô. Khi tóc đã gần khô, anh lại đi lấy một chiếc váy dài ra cho cô, bảo cô mặc.
Lâm Tố Mỹ rất kinh ngạc, vì anh để một chiếc váy như vậy, cũng vì lúc này anh còn bảo cô mặc chiếc váy ấy…
Nhưng cô vẫn mặc vào.
“Sao anh…”
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị anh bế lên. Cô chỉ có thể lại một lần nữa rời khỏi mặt đất, cảm nhận cảm giác mất trọng lượng đột ngột đó.
Cô túm lấy áo anh. “Anh làm gì đấy?”
Tạ Trường Du chỉ cười.
Sau đó anh đặt cô lên giường, còn anh thì trực tiếp phủ lên, không ngừng hôn môi cô, mặt cô, và cả cổ…
Anh vừa hôn cô, vừa tháo dây đai bắt đầu có từ trước ngực cô…
Lâm Tố Mỹ không nhịn được cười. “Anh đã muốn cởi ra rồi lại còn bảo em mặc… Không ngại phiền à?”
“Không ngại.” Anh vui vẻ. “Điều anh muốn là thế này… Anh đã nghĩ từ lâu lắm rồi.”
Lâm Tố Mỹ lại một lần nữa muốn kéo chăn qua che mặt mình lại, nhưng cô cũng thật sự tò mò. “Nghĩ… lúc… nào.”
Tạ Trường Du cười xấu xa nói: “Lúc chị anh kết hôn.”
Lúc cô mặc chiếc váy chị anh chuẩn bị, khoảnh khắc ấy, anh đã ảo tưởng cô mặc trang phục thế này sẽ có cảm giác gì.
Cô nói tà váy quệt dài, bản thân anh đã ảo tưởng vô số lần, sau đó là rất nhiều suy nghĩ thướt tha kiều mị. Đương nhiên trong vô số lần thăng cấp, cô mặc chiếc váy như thế đảm bảo đẹp, nhưng cởi nó từng chút từng chút một thế này, anh cảm thấy nhất định sẽ càng đẹp.
Lâm Tố Mỹ khẽ đánh anh mấy cái.
Tạ Trường Du tiếp tục cười.
Mà cuối cùng, chiếc váy của cô vừa làm váy, cũng vừa làm thảm, thậm chí còn diễn vai thảm trải nhà…
Giường lắc lư, cọt kẹt, trong sắc đêm khi cái nóng dần thối lui, tựa như một nốt nhạc ngân dài. Mặt trăng lén lút trốn vào những tầng mây, như thể đã bắt gặp chuyện gì đó riêng tư nên vô cùng xấu hổ.
“Biết tại sao không thể cho người khác vào ở không?”
Lâm Tố Mỹ “hừ” một tiếng, song cũng không thể nói gì được nữa, miệng đã bị môi anh chặn lại.

back top