Thế Hiển chơi bida, cậu thấy chán.
Xem phim chưởng, cũng chán nốt.
Chơi game, càng chán.
Trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh con béo phụng phịu dỗi hờn chạy về phòng. Đầu óc thì lý trí, chân thì chỉ muốn chạy ngay xuống xem nó như thế nào?
Cậu suy, rồi cậu nghĩ! Cậu là đại thiếu gia cơ mà? Nó cũng chỉ là một con hầu, tại sao cậu lại phải đánh mất sĩ diện của mình như thế? Cậu đi chơi, mua bắp sen cho nó, tự tay lựa chọn, lúc mang về lòng còn phấn khởi thì lại chứng kiến cái cảnh mùi mẫn mùi mẫn của nó là đứa khác, hỏi thế có đáng giận không?
Đại thiếu gia ghen ư? Không, có gì mà ghen. Cậu khẳng định cậu không ghen!
Cậu là cậu chủ, cậu muốn bao nhiêu người giúp việc chả được. Chẳng phải trong mấy đứa quản gia chọn, cậu hài lòng nhất với đứa này sao? Nó rất thông minh, rất hiểu chuyện, sao vẫn không làm cậu vui được?
Hoàng Thế Hiển hất hàm, Huệ cũng biết điều đi xuống. Mấy ngày hôm nay cậu chủ đều thế, nó cũng chẳng biết cái con bé nhà này có cái gì hơn nó? Chẳng qua là tới sớm hơn chứ gì?
Cũng là người giúp việc thôi mà, lại còn béo quay béo cút, trông đã thấy xấu, người ngợm thì chậm chạp, lại còn hay dỗi cậu chủ. Vậy mà hôm nào, cậu cũng sai Huệ xuống phòng Sen tới chục lần, xem Sen làm gì, như thế nào, buồn không?
Mọi khi đi, ngó vào cửa sổ là được, hôm nay Sen đóng cửa kín, Huệ đành phải gọi.
-“Sen, Huệ nè, cho vào nhé!”
Sen trong phòng, nức nở mãi mới ra mở cửa.
-“Đại thiếu gia gọi mình à?”
Vì cậu đã dặn phải bí mật không cho ai biết, nên Huệ đánh trống lảng.
-“Không, không gọi! ”
Huệ chăm chú nhìn Sen, nó đã xịu mặt ngay rồi. Hôm nay mới có dịp ngắm kĩ phòng Sen, quả là người hầu hạng sang, một màu hồng rực rỡ, gấu bông xếp đầy một tủ, giường ngủ cũng là mô hình lâu đài thu nhỏ, có rèm ngủ đung đưa.
Nhìn góc học tập kìa, toàn truyện mới đẹp ơi là đẹp, giá sách và bàn học được thiết kế liền nhau trông giống một khu rừng cổ tích, bên trên giá còn có bao nhiêu món đồ đẹp lung linh.
Chẳng bù cho mình, phòng thì chia với mấy đứa em, vôi trắng còn tróc ra rồi, huống chi là màu sắc rực rỡ như này. Cô bé bỗng thấy chạnh lòng, nếu như Sen bị đuổi việc, cô sẽ được thay Sen, làm người giúp việc ở lại ban đêm, liệu cô có được ở trong căn phòng này không?
Như thế chẳng phải rất tuyệt hay sao? Cô sẽ xin cậu chủ đưa các em mình tới đây ngủ, bọn chúng chắc sướng điên…
-“Này, Huệ ơi…”
-“…”
-“Huệ!”
-“…”
-“Huệ ơi!”
Huệ giật mình, đáp.
-“Ơi, mình đây!”
-“Nghĩ gì vậy?”
-“À, không có gì…Mình phải lên nhà trên đây, xuống chơi với bạn tý thôi mà…”
-“Ừ! Huệ ơi, nhờ bạn một việc được không?”
-“Việc gì?”
-“Bạn hỏi cậu xem cậu giận mình chuyện gì được không?”
-“Được rồi!”
Huệ định đi, thì thấy có một anh lớn tuổi vào chơi với Sen, anh ấy rất cao, đẹp trai nữa.
-“Anh Sên…à…đây là Huệ…”
-“Ừ, có nghe mẹ anh nói rồi, chào Huệ!”
Anh nở nụ cười, ngọt ngào đến chết người, bàn tay anh, to hơn bàn tay cô bé, cái bắt tay, thật là ấm áp, làm má cô đỏ phừng phừng.
-“Em…chào….anh…ạ…”
-“Ừ, đi thả diều không Sen?”
-“Thật ạ?”
Sen đang buồn thiu, nghe rủ rê tỉnh cả người.
-“Thật chứ không à? Mua sẵn cho cô nè!”
Con bướm màu hồng, nhỏ xinh, cực đẹp.
-“Uầy, thích thế…thích quá…”
-“Thay đồ đi, nhanh không tối!”
Anh Sên bảo, Sen hào hứng vui vẻ, một lúc, nó quay lại.
-“Anh Sên cho bạn Huệ đi với, Huệ đi thả diều không Huệ?”
Huệ lắp bắp từ chối rồi sực nhớ đại thiếu gia đang đợi mình, chạy nhanh lên phòng. Cậu đang ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt đã khó coi lắm rồi.
-“Cậu ạ!”
-“Sao rồi?”
-“Dạ?”
Đại thiếu gia hơi nheo mắt, Huệ mới sực nhớ chuyện, báo cáo.
-“Lúc đầu thì buồn nhưng giờ thì vui rồi ạ!”
Cậu mỉm cười.
-“Thế thì tốt! Mang cái này xuống cho nó ăn, nhưng cấm bảo tao sai!”
-“Dạ, tối mang được không ạ?”
-“Sao?”
-“Dạ…Sen…Sen đi thả diều…với anh Sên rồi ạ!”
CHOANG!
Cái bát yến hầm bị đại thiếu gia ném một phát ra ngoài cửa. Cũng may không ai đi qua, không thì trọng thương rồi. Huệ nín thở sợ hãi, cậu lại cáu rồi đây!
-“Đi!”
-“Dạ?”
-“Đi thả diều, tao với mày cũng đi thả diều!”
-“Cậu không đi xem phim với các bạn nữa ạ?”
-“Không!”
Cô bé tuân lệnh theo, chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi han cậu.
-“Cho em của em đi theo được không? Chỉ cho một đứa thôi ạ!”
-“Được, nhưng bảo người khác đón nó, chúng ta đi trước!”
-“Vâng ạ!”
Huệ khẽ reo lên. Cô cùng đại thiếu gia ra sân cỏ Bảo Tố, sân cỏ này rất đẹp, xanh mướt, một vùng trời rực rỡ sắc màu của những cánh diều.
-“Cậu ơi chỗ này trống, thả chỗ này nhé!”
Đại thiếu gia không nói, hình như cậu vẫn đang tìm kiếm cái gì đó. Cô chỉ còn biết đi theo.
-“Chị…chị…”
Giọng bé nào mà quen thế nhỉ? Chẳng phải là thằng Hiếu nhà cô sao, vội vã ôm em vào lòng, thơm chụt vào cái má đáng yêu, Huệ bế em theo cậu.
Phải mất một lúc lâu, đại thiếu gia mới xác định được chỗ cho ba người chơi. Ba con đại bàng màu đen dần dần được thả lên, nổi bật cả một góc. Con đại bàng của cậu là bay lên nhanh nhất, đúng là đại thiếu gia, cái gì cũng giỏi. Nhưng từ đã, tại sao con diều của cậu bay lạ vậy?
Không phải là bay cao lên, mà cậu đang xoay người, điều khiển cho nó chếch sang phải, cẩn thận, chính xác, tiến tới gần con bướm màu hồng nào đó, để vướng dây vào nhau. Đại thiếu gia làm một cái giật, thật mạnh, con đại bàng đen cùng con bướm hồng cùng tử trận. Ánh mắt cậu đắc thắng, ánh mắt chủ nhân con bướm kia thì bi ai, ấm ức…mà chẳng phải…là Sen đó sao…
-“Chị ơi, chị ơi!”
Huệ quay sang, chết đứng, con diều của đại thiếu gia to quá, một làn gió mạnh thổi qua, thằng Hiếu nhỏ bé đang bay dần lên, cô khóc thét.
Giây phút đó, sợ gần chết, tim tưởng đã rụng ra rồi. May mắn thay, người thanh niên cao to đã kịp kéo chân thằng bé lại, cả người cô thả lỏng.
-“Trẻ nhỏ thì nên thả diều nhỏ thôi…”
-“Anh Sên…cảm ơn anh…”
Trong một ngày, mà tim cô rụng tới hai lần, nhưng lần này, cảm xúc hình như khác lần trước thì phải. Em Hiếu khóc sướt mướt, anh Sên dỗ dành em, rồi kiệu em trên vai, cho thả chung diều của mình, hình ảnh đó, người con trai này, có lẽ mãi mãi cô bé không thể nào quên.
Một phía khác, có hai đứa dường như không biết chuyện gì xảy ra.
-“Cậu, sao cậu lại làm thế?”
-“Cái đấy thì phải hỏi mày trước chứ?”
-“Sao lại hỏi em, em không hiểu gì cả?”
-“Ừ, chơi vui vẻ thế thì còn hiểu gì?”
-“Chơi vui thì liên quan gì tới chuyện cậu làm hỏng con diều của em?”
-“Liên quan đấy, thế mới hay chứ!”
-“Thế cậu hết giận em chưa?”
-“Mày là cái gì mà tao phải giận mày?”
Sen đôi co với cậu một lúc, thấy bên cạnh thiếu thiếu, đưa mắt đi tìm anh Sên, thấy anh đang cõng em bé nào đó, Huệ cũng đi bên cạnh.
-“Đấy là em cái Huệ!”
-“Vâng.”
-“Sao, tiếc hả?”
-“Tiếc gì ạ?”
-“Anh Sên của mày kiệu em nó, không kiệu mày, mày chắc đang ghen lắm à?”
-“Ặc, sao em lại ghen với con nít, cậu hay thật!”
Thế Hiển không nói nhiều nữa, có một việc mà cậu vẫn luôn muốn làm từ lâu. Cậu lấy một con diều khác đặt vào tay Sen, rồi ngồi xuống.
-“Lên!”
-“Lên gì ạ?”
-“Lên tao kiệu…”
-“Thôi…thôi…em béo lắm, mới cả em lớn rồi, ngại lắm…”
-“Mày mà cũng biết ngại hả?”
-“Có chứ!”
Con bé chần chừ mãi, cuối cùng cậu chịu thua, không thèm đôi co, cậu đưa tay ra, ôm lây chân nó, rồi nhấc bổng lên.
-“Á….á…á….á….á…”
-“Thả diều lên đi!”
Sen giờ đầu óc hỗn loạn hết cả, cậu ra lệnh như thế nào thì biết làm theo thôi, ngoan ngoãn buông dây dần dần.
-“Nhẹ quá, tao đã cấm mày giảm cân rồi cơ mà?”
-“Em có giảm đâu mà! Tự nó thế mà…”
-“Điêu toa!”
-“Nói thật mà, mấy hôm nay em không ăn được! Ăn không thấy ngon…”
-“Sao mà không ăn được, cẩn thận con diều kia, mày sắp để nó mắc vào diều của người ta rồi…”
-“Con diều này nặng quá à…”
-“Sao mà không ăn được?”
-“Thì tại cậu giận em còn gì? Cậu không thèm nhìn mặt em nữa luôn…”
Sen khai thật thà, tự dưng Hiển thấy lòng mình ấm áp tới lạ.
Nắng chiều dần tắt, cậu nói.
-“Thu diều đi!”
-“Vâng.”
Đại bàng hạ cánh rồi, nhưng Sen thì vẫn chưa được xuống đất.
-“Đi về thôi…”
-“Cứ thế này mà về ạ?”
-“Mày không thích?”
Thực sự thì thích quá chứ nị, bao nhiêu ngày đại thiếu gia giận, buồn chết đi được. Nó lắc đầu, cậu bế nó, cứ thế đi. Cậu bằng tuổi nó mà giờ nó nhìn lại, mọi người nói cũng không sai, bên cậu, nó đúng như một đứa trẻ vậy.
-“Ơ, không vào xe à cậu?”
-“Thôi xe cho con Huệ với em nó, cả thằng Sên đi, tao với mày đi bộ về nhà!”
-“Dạ?”
Cậu huýt sáo, không thèm để ý ánh mắt ngạc nhiên của Sen. Còn Sen thì, choáng.
-“Cậu không mỏi tay ạ? Em nặng mà…”
-“Nhà mình cũng gần đây mà!”
Gần đâu mà gần, Sen chẳng thấy gần gì ý.
Phía xa xa, có em bé vẫn ngây thở thả diều, có chàng trai nhìn theo hai đứa nọ, ánh mắt thoáng nét buồn. Lại có cô gái nhìn tất cả bọn họ, bỗng thở dài. Số phận, cùng là người giúp việc, sao khác nhau tới thế?
…..
…..
Đại thiếu gia và Sen cuối cùng cũng về tới nhà, nó thì lo cậu mệt, cậu thì vẫn cười rất tươi. Cậu gọi người làm đồ ăn cho nó. Chỉ làm một bát canh hầm thôi, để giữa bàn, chủ tớ ngồi đối diện.
-“Ăn đi…”
Sen ngửi mùi thơm, bụng tự dưng thấy đói. Chẳng hiểu luôn, có cậu ở cạnh, y như rằng nó thấy ngon miệng hơn.
-“Cậu ơi Huệ tìm cậu!”
Chị Na thông báo.
-“Hôm nay cho nó nghỉ việc sớm đi!”
Cậu ra lệnh, rồi cầm thìa xúc ăn cùng Sen, nó trợn tròn ngạc nhiên.
-“Sao? Không cho tao ăn hả?”
-“Không không, cậu ăn đi ạ!”
Hai đứa đánh chén, tý là hết.
-“Mày luôn vô duyên như thế!”
Cậu thở dài. Sen ngây ngô.
-“Sao vậy cậu?”
-“Mày xem, cả bát canh, ăn với mày, tao chỉ ăn được một chút, còn mày ăn tham chén hết phần của tao!”
-“Để em bảo nhà bếp làm cho cậu bát khác nhé!”
-“Thôi, khỏi cần!”
-“Vâng!”
-“Mà nghe nói mày học nấu ăn hả?”
Cậu hỏi thăm, con bé vênh váo.
-“Ôi, em đã biết nấu ăn từ ngày em ở với mẹ em ý, chẳng qua giờ là củng cố thêm thôi, em nấu ngon cực luôn ý!”
-“Tinh tướng!”
-“Thật mà!”
-“Nấu thử xem!”
-“Cậu thích ăn gì? Em làm bánh bao cho cậu nhé, các bác ủ bột sẵn rồi…”
-“Cũng được!”
Sen háo hức lắm, nó đi luộc trứng cút, ngâm mộc nhĩ, nấm hương, chuẩn bị cả thịt xay nữa. Vừa làm vừa hát, cậu cũng chẳng đi đâu, ngồi nhìn nó nấu, ánh mắt hơi bị trìu mến nha.
Khá lâu sau đó, cậu mới được ăn bánh bao do Sen làm. Ăn một miếng, thấy tạm được, ăn miếng thứ hai, cũng ngon, ăn miếng thứ ba, òa, cực ngon. Đây gọi là tình thiếp bỏ trong món ăn, chàng thưởng thức mãi không chán đó nha!
-“Sen này, chỉ được làm bánh bao cho tao ăn thôi!”
-“Vâng!”
-“Từ giờ không được đi với thằng Sên nữa!”
Sen giật mình, hỏi lại.
-“Sao lại thế à cậu?”
-“Tao không thích!”
-“Nhưng anh Sên tốt bụng mà, toàn giúp em nữa, sao cậu lại không cho em chơi với anh ấy!”
-“Tao bảo mày có nghe không?”
Sen phụng phịu, chưa kịp trả lời thì cậu đã cáu.
-“Kinh chưa, luyến tiếc ghê nhỉ, xem ra tao chia rẽ chúng mày rồi, được, thích thì cứ chơi, nhưng tao không chơi với mày nữa!”
-“Sao cậu vô lí thế?”
-“Mày chọn như nào?”
-“Anh Sên chẳng bao giờ bắt em chọn khó như cậu cả!”
-“Còn tâng bốc nó nữa, haha…yêu quý nhau quá nhỉ?”
-“Em…em…”
-“Thôi, mày không phải chọn nữa, từ mai cứ đi chơi vui vẻ với nó đi!”
Cậu giận, về phòng! Vừa mới được vài phút hạnh phúc, cậu đã lại giận rồi, buồn quá à.
Hôm sau, Sen ra sức nhờ Huệ làm gián điệp, đưa đồ nịnh cậu, mà vô ích. Nó cảm thấy rất khó chịu, cậu bảo hôm qua là thật ư? Bây giờ nó không đi với anh Sên nữa, cậu sẽ thân với nó như xưa ư?
Nhưng tự dưng lại đoạn tuyệt anh Sên như thế, anh có buồn và ghét Sen không? Hix. Tính đi tính lại, thôi thì anh Sên có thể cũng sắp đi học đại học rồi, cũng không được gặp nhiều, nhưng cậu thì khác.
Lại cân đo đong đếm tình cảm của mình, chơi với cậu vui hơn mà, nó viết vào tờ giấy, gửi Huệ đưa cho cậu, nói chọn cậu.
Cả ngày Sen hồi hộp chờ tin tức.
-“Mình đưa rồi nhưng đại thiếu gia nói ghét bạn, từ giờ không nhìn mặt bạn nữa!”
Lời Huệ nói ra, Sen ngố lòng nặng trĩu.