Tiết thanh minh năm ấy, khí trời lành lạnh, mưa phùn lất phất, tới mưa cũng nhẹ nhàng, mang một vẻ buồn man mác…
Trước căn biệt thự, có cậu bé con ngồi ở bậc thềm, tay chống cằm đầy suy tư, bà nội cũng ngồi cạnh cậu, hai bà cháu hàn huyên tâm sự.
Cậu bé nói, ở lớp mẫu giáo bé có mấy bạn gái xinh ơi là xinh. Bà nội hỏi, Cu Ty thích bạn nào nhất? Bé trả lời bạn nào bé cũng thích, Cu Ty thích mỗi bạn một ít, các bạn còn rất tốt với Cu Ty, bạn nào bảo Cu Ty thơm má bé cũng thơm cả. Bà nội cười lắc đầu, bà bảo Cu Ty xấu nết giống ông nội, nói cậu chẳng học được đức tính tốt đẹp của ba gì cả.
Cu Ty cãi, bà mắng lại, rõ là Cu Ty lăng nhăng mà.
-“Lăng nhăng là gì vậy bà nội?”
-“Là thích quá nhiều người chứ sao, là con chơi thân với tất cả các bạn nữ…”
-“Như vậy không tốt ạ?”
Cu Ty mở to mắt ngạc nhiên.
-“Không hẳn là không tốt, nhưng có một người đặc biệt vẫn hơn, có nói con cũng không hiểu, nói chung lớn mà nhăng nhít giống ông nội bà đuổi khỏi nhà luôn đó…”
-“Cu Ty không nhăng nhít, Cu Ty ngoan, bà đừng đuổi Cu Ty nha…”
-“Như ba Hiển ý, từ bé tới lớn chỉ chơi với mẹ Nhi, nếu chơi cùng người khác cũng phải có mẹ Nhi chơi cùng…”
Bà hơi khựng lại, từ trước tới giờ đều nghĩ thế là tốt. Thật sao? Nhưng hình như thế đâu phải là tốt? Hoàng Thế Hiển mấy năm nay luôn trầm lắng, bỏ mặc số phận, nó chẳng khác nào cỗ máy được lập trình, hiếm khi thấy nụ cười vui vẻ, có chăng chỉ là giả cười làm yên lòng con trai nó, yên lòng ba mẹ?
Sự ra đi của Nhi, là cú sốc quá lớn với cả gia đình, người ta nói thế gian chẳng cho ai tất cả, nghĩ cũng đúng, hàng xóm, xã hội nói nhà bà có tất cả rồi, mất đi một cô con dâu có là gì, Hiển thì lấy đâu chả được vợ.
Mà ai đã hiểu?
Thiếu đi một mảnh ghép, cảm giác trống vắng tới thế nào? Con bé cứ như thiên thần vậy, bà vẫn còn nhớ ngày đó đón lấy nó chúm chím hồng hồng từ tay sư thầy, cuộc sống có đứa con gái đáng yêu đó, chính là món quà vô giá mà Thượng Đế ban tặng.
Nó ra đi, tới giờ cỏ cũng xanh mộ, mà bà vẫn không thể nào tin nổi? Chiếc xe năm đó, cớ sao nổ một cách dễ dàng? CL Group cho người điều tra, lùng sục khắp ngõ ngách, hi vọng, dù là nhỏ nhoi, vẫn hi vọng, con bé vẫn còn sống.
Mà hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu. Cảnh sát, các cơ quan chức năng rồi cũng đi tới kết luận, trái tim bà nổ tung khi nghe từng dòng chữ họ tuyên bố, con gái yêu dấu, Trương Ngọc Uyển Nhi của bà, sao nó có thể lạnh lùng rời bỏ thế gian này trước cả bà?
Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, cảm giác này có ai thấu?
Chứng kiến con trai duy nhất phát điên gần một năm, lòng bà đau từng khúc. Hoàng Thế Hiển luôn ăn năn, nó hối hận vì hôm đó nó lại cố chủ trì buổi họp cuối cùng của CL Group để bàn giao mọi công việc rồi ra nước ngoài với vợ. Nó hối hận vì nó để cho chiếc xe chở Nhi ra sân bay xuất phát trước, nó hối hận, nhưng bà lại cảm ơn trời phật, bà biết vậy là ích kỉ, nhưng nếu mất thêm đứa con trai, chắc bà không thể cầm cự nổi.
-“Bà nội, bà sao vậy? Bà ơi…”
Cu Ty ngây thơ kéo tay bẹo má bà, sao mà mắt bà lại đỏ thế kia cơ chứ?
Trương Mỹ Ái Như cố cười, cũng may, có thằng bé này, nó làm cuộc sống vui vẻ thêm mấy phần.
-“Bà không sao, đi vào nhà đi…”
-“Bà ơi thôi bà ở nhà đi, con đi với ba, ba Hiển mặc “com lê” đẹp đi đâu ý?”
Nói đoạn, thằng bé ríu rít bám chân ba, ba bồng cậu lên, dỗ dành.
-“Ở nhà ngoan, ba đi công chuyện, lát ba về…”
-“Ba nói dối Cu Ty, ba đi gặp mẹ đúng không? Bao giờ cho Cu Ty gặp mẹ Nhi thế?”
Đứa trẻ dù sao cũng bắt đầu lớn, bắt đầu khôn, chẳng thể nào lừa nó mãi, cái ảnh vô tri vô giác là mẹ nó được, nhưng nhà họ Hoàng lại không ai nỡ nói với cậu bé, rằng cậu sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa.
Bà nội trìu mến vỗ về.
-“Mẹ Nhi đi vắng, con phải ngoan mẹ mới về, ba Hiển là đi công chuyện thật, lát về ba chơi với con, được không?”
-“Nhưng con ngoan mãi mà, có thấy mẹ về đâu mà?”
Cu Ty vặn vẹo.
-“Thì con phải ngoan hơn nữa, con phải nghe lời người lớn, nhớ chưa?”
-“Vâng.”
Khuôn mặt trẻ thơ xịu xuống, bé nhào vào lòng bà nội, phụng phịu dặn dò.
-“Ba Hiển nhanh về chơi với Cu Ty nhé!”
Ba cậu cười hiền, ngoắc tay hứa, chiếc xe thể thao dần khuất khỏi căn biệt thự sang trọng.
……
……
Nghi lễ hạ thổ bắt đầu từ sáng sớm tinh mơ, Alice đứng bần thần nhìn ba ngày một xa mình, khóe mắt rưng rưng đỏ mọng. Cũng may, những ngày khó khăn nhất này, bên cô luôn có anh trai, các cô dì chú bác, họ không quản đường xá xa xôi, tạm gác lại công việc, cùng cô bay về nước lo liệu an táng cho ba.
-“Đừng buồn nữa, ba không muốn thấy em như vậy đâu…”
Joey an ủi Alice.
-“Em phải vững vàng lên, di nguyện của ba, không chỉ có thế, chúng ta còn phải trả thù nữa em hiểu không?”
Anh càng nói, cô em gái nhỏ càng run lẩy bẩy.
-“Alice, toàn bộ tài sản ba đã để lại cho em, phải thấy ba coi trọng em như nào, em nhất định phải nỗ lực…”
-“Xin anh…đừng nói nữa…”
Quản gia bên cạnh phân trần.
-“Cậu chủ, có thể nào không trả thù được không? Hồi ông chủ còn tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy có khúc mắc với CL Group, thêm nữa gia sản nhà chúng ta nhiều như vậy…”
-“Ông câm miệng, tài sản, tài sản, thế đã là gì? Ông có biết CL Group bây giờ bành trướng như thế nào? Tất cả chỗ đó đáng nhẽ phải thuộc về ba tôi, ông hiểu không…”
Quản gia yên lặng, Joey vẫn thao thao bất tuyệt, các cô các dì bắt đầu bàn tán xì xào, Alice đành hứa để anh an tâm, và cả ba nữa, di thư ba để lại, ý nguyện của ba, nhất định cô sẽ hoàn thành.
Theo tập tục của gia đình, cả nhà họ dựng lều trên khoảng đất trống gần mộ, cùng người đã khuất ăn một bữa cơm thân mật cuối cùng, tới xế chiều mới rời khỏi. Alice là người ở lại lâu nhất, cô vẫn muốn hàn huyên với ba lâu lâu.
Tới chập tối, chị giúp việc giục mãi, cô tiểu thư mới chịu về nhà. Quanh cảnh nơi đây thanh tịnh, vắng vẻ tới nao lòng.
-“Cậu kia tới đây trước cả chúng ta…giờ vẫn chưa về…”
Chị Trang thì thầm, Alice nhìn quanh, phải, lúc sáng cô cũng thấy người đàn ông mặc âu phục đen này, dáng anh ta cao lớn, nhưng tại sao cô lại thấy lẻ loi tới khổ sở? Khuôn viên nhỏ đó trồng rất nhiều hoa rực rỡ, cả khu lát gạch thượng hạng, tuy nhỏ nhưng lại sạch sẽ, thoát tục, anh ta đứng rất trầm lặng, nước mưa thấm đẫm âu phục, thi thoảng nếu có chiếc lá rơi xuống, anh ta sẽ tự mình nhặt đi…
-“Mùa này cũng có hoa sen hả chị?”
Alice bất chợt hỏi.
-“Chị nghĩ là không đâu…nhưng mà người ta vẫn có thể trồng trong nhà kính để ra hoa trái mùa…”
-“Chắc người kia thích hoa sen…”
-“Tôi cũng nghĩ vậy cô chủ ạ, theo cô chủ thì là mẹ anh ta, hay ba, hay là…”
-“Là ai thì có vẻ cũng rất quan trọng, chúng ta về thôi chị…”
-“Ừ!”
*****
Căn hộ của Alice và Joey tọa lạc ở tầng cao nhất tại trung tâm thương mại nổi tiếng của thành phố. Joey sẽ qua Thụy Điển tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, việc thâu tóm CL sẽ giao cho Alice, tuy nhiên vì biết cô em khá ngốc, nên anh vẫn sẽ chỉ đạo từ xa.
Dù sao thì trong bốn năm qua, ba cũng đã âm thầm thu thập cổ phần của CL, hiện tại 11% đó được chuyển cho Alice, cô hoàn toàn có quyền tham dự các buổi họp của hội đồng quản trị và bỏ phiếu cho các quyết định. Điều này sẽ giúp việc trả thù của họ được thuận lợi hơn.
Alice nhiều khi không hiểu, vì sao ba cô luôn là một người hiền hậu, lại có thể có khúc mắc lớn tới vậy? Trước đây ba còn sống, ba bao bọc cô như trứng vàng, hàng ngày việc của cô chỉ là đi học đàn, học cắm hoa, thi thoảng vào bếp, giờ nói tới mấy việc công ty này, Alice sợ, sợ bản thân mình không đảm đương nổi, sợ ba lại thất vọng.
Cũng may, vẫn luôn có anh Joey ở bên. Nghĩ vậy, cô lại mỉm cười, nhanh chân tới siêu thị, phải nấu một bữa thật ngon cho anh ấy mới được.
Siêu thị ở Việt Nam thích thật, đủ loại đặc sản quê hương, xem nào, Joey thích ăn nhất là cá kho và ngọn susu xào. Nói tới cá kho, Alice lại thấy tự hào, cả nhà luôn khen cô làm món này ngon nhất.
Đang chọn mấy nhánh giềng tươi ngon, bỗng cô cảm thấy lạ lạ, hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Là một bé trai tầm bốn tuổi, ăn mặc rất bảnh bao, nó cứ nhìn cô mãi, một lúc sau thì òa khóc, chạy tới mếu máo.
-“Mẹ Nhi, mẹ Nhi ơi, mẹ về rồi à, sao mẹ không về nhà gặp Cu Ty…”
Alice bối rối, trẻ con thường sẽ rất nhạy cảm với mẹ ruột, không ngờ lại có đứa trẻ nhầm cả mẹ thế này?
-“Cháu bé…này…cô không phải mẹ cháu…”
-“Không phải, mẹ ơi mẹ con Cu Ty đây mà? Mẹ ơi…con đây mà, con trai mẹ đây mà…”
-“Là cháu nhầm rồi…”
-“Có phải con hư nên mẹ không nhận con không? Mẹ ơi con là con mẹ thật mà, con ngoan lắm, mẹ về nhà đi mẹ…”
-“Cháu này…”
-“Mẹ ơi ba cũng nhớ mẹ lắm, ba hay xuống phòng mẹ lắm, mẹ giận ba à, sao mẹ đi lâu thế? Đi về nhà đi mẹ…”
Thằng bé một mực kéo cô đi, Alice cũng không biết làm như nào nữa, đành dỗ ngọt.
-“Cháu thích ăn kem không? Cô mua cho nhé!”
-“Mẹ mua kem cho con á? Ăn kem nhiều đau họng, nhưng là mẹ Nhi mua thì con sẽ ăn.”
-“Ừ, rồi cô sẽ đưa cháu ra quầy để tìm ba mẹ cháu nhé!”
-“Không phải tìm, mẹ là mẹ con mà…”
-“Nghe này, cô không phải mẹ cháu, giờ cô phải về nấu cơm, cô sẽ mua đồ chơi và kem cho cháu…”
-“Con không muốn, con không muốn, con muốn mẹ cơ…mẹ nấu cơm thì về nhà cũng nấu được mà…mẹ nhé…”
Cu cậu cứ bám lấy người mà nó cho là mẹ mãi không thôi. Hết ôm, nắm tay lại xoa mặt, Alice bị dồn vào thế bí, chẳng biết làm gì, hai người cứ thế đứng cạnh quầy rau củ.
May thay, Joey xuất hiện kịp thời, anh nói cứ để anh giải quyết, cô có thể về trước. Nhìn thằng bé bị Joey bế phỗng lên, nó đánh đấm, giãy giụa khóc lóc, tự dưng cô thấy tim nhói, trong lòng không hiểu sao lại trào lên cảm giác chua xót tột bậc. Nó chỉ là một đứa trẻ không quen không biết, cớ sao lại cô lại có thứ cảm xúc này?
……
……
Nhà họ Hoàng, hôm nay cậu chủ nhỏ phạt hai người giúp việc đứng úp mặt vào tường. Hoàng Thế Hiển hỏi han, hai người thi nhau kể khổ.
-“Lúc chiều cậu theo chúng tôi đi siêu thị, xong lúc chúng tôi mua đồ thì cậu chạy đi chơi…sau đó…sau đó…”
-“Sau đó thì sao?”
-“Sau đó có một người bế cậu, lúc đầu tôi lại tưởng là bị bắt cóc, mà không phải, người ta cũng là mang cậu đi tìm người thân…là lỗi của chúng tôi…nhưng cậu cứ bảo cậu gặp mẹ, bắt bọn tôi đi tìm…mà tìm mãi không thấy…nên cậu phạt bọn tôi…”
Hiển cho hai người giúp việc về phòng, quay sang an ủi con trai đang nước mắt rơm rớm.
-“Có lẽ con nhìn nhầm rồi…”
Thằng bé gân cổ cãi.
-“Con thề, con nhìn thấy mẹ đó, hai người kia thật vô tích sự, kiếm không được mẹ…”
-“Con nhìn thấy mẹ, thế mẹ ra sao?”
-“Mẹ không nhận ra Cu Ty…”
-“Đó, nếu là mẹ Nhi, mẹ sẽ ôm con ngay, sẽ yêu thương con, hôm nay, người con nhận thấy chắc chắn không phải là mẹ…”
-“Không phải, nhất định là mẹ!”
-“Nghe ba nói này…”
-“Con không nghe, ba không tin con, bà nội, ông nội không tin con, con ghét ba, ghét cả nhà, ba đi ra đi…”
-“Thế Anh, con không được hỗn…”
-“Ba không cần mẹ, ba ghét mẹ phải không? Mẹ đi lâu như vậy sao ba không đi tìm? Hay ba làm gì có lỗi để mẹ giận rồi? Mẹ còn không thèm nhận Cu Ty nữa…”
Hoàng Thế Hiển thở dài, sống mũi cay cay, nhẹ nhàng kéo chăn cho con trai rồi về phòng. Nếu được như nó nói thì tốt, giá như cậu không cần người con gái ấy, giá như có thể quên, giá như có thể ghét.
Cuộc sống, nếu vậy có nhẹ nhàng hơn không?
……
Chủ nhật tuần đó, để nịnh con, chủ tịch CL gõ cửa phòng cậu bé, nịnh ngọt.
-“Hoàng Thế Anh, Kẻ Cắp Mặt Trăng, vé VIP, cậu đi chứ?”
Cu Ty nghe thèm nhỏ dãi, ba bận lắm, mắt ba kém nữa, có bao giờ ba đi xem phim với bé đâu? Nó sướng phát điên, chạy vội ra bắt ba kiệu.
-“Đi ba, nhanh đi ba…”
-“Ừ, đi…”
-“Mặc đồ đẹp đi ba, vuốt keo nữa!”
-“Thôi tôi già rồi, cậu mặc đẹp vuốt keo đẹp là được! Bác Hồng, giúp tôi mặc đồ cho Thế Anh…”
-“Không được, ba ăn mặc lôi thôi đi xem phim làm xấu mặt con lắm, ba phải chỉnh tề vào…hôm nay chỉ có hai ba con mình đi thôi nhé…”
-“Ừ…”
-“Nếu gặp bạn gái nào xinh, ba phải ra sức khen con đấy!”
-“Biết rồi.”
-“Nếu con cấu tay ba một phát, ba phải mời ba mẹ và người ta về nhà ăn cơm cho con…”
-“Rồi!”
-“Xong nếu lúc ở nhà, con thấy bạn ấy đáng yêu, con nháy mắt, ba phải bảo ba mẹ bạn ấy cho bạn ấy ở nhà mình chơi mấy hôm…”
-“Rõ, sếp!”
-“Được, con thương ba lắm…haha…”
Giúp việc nhà họ nghe hai ba con đối thoại mà cứ tủm tỉm hoài.
Tới rạp chiếu phim, Cu Ty dắt ba, hai người rất thân thiết, vì chỉ có hai ba con nên cậu bé nhận nhiệm vụ mua bắp răng bơ và nước. Nó cũng mới hơn bốn tuổi, dựa vào chiều cao của nó thì chẳng thể nào mà mua nổi bắp răng bơ. Nhưng thằng bé rất khéo, nó đưa tiền cho chị trước mặt, dẻo miệng nịnh.
-“Chị xinh đẹp tuyệt trần như tiên nữ ơi, mua hộ em hai bắp răng bơ cỡ lớn, hai nước mía với…”
Chị xinh đẹp nhìn bé con đáng yêu, nhìn ba nó bên cạnh đẹp trai ngời ngời, tự dưng mềm nhũn, mua hộ chẳng lấy tiền luôn.
-“Con phải trả cho chị chứ?”
-“Chị cho mình mà ba…”
-“Không được!”
Nghe ba nói vậy, cậu bé lại ngoan ngoãn đưa tở polyme xanh mới cứng cho chị, cười hì hì bảo không cần trả lại.
Hai ba con đang định vào phòng chiếu thì mắt Cu Ty ngời sáng, nó chạy vù lên phía trước. Xem xét cẩn thận mới quay lại dắt ba nó cùng chạy.
-“Mau lên ba…mau lên ba…”
Tay nhỏ xíu của Cu Ty cầm tay ba, rồi bàn tay nhỏ xíu còn lại nắm lấy tay người phụ nữ mặc váy hoa đằng trước, rất chặt, nó vui sướng hét lên.
-“Mẹ Nhi, mẹ Nhi…ba Hiển ơi mẹ Nhi này…ba xem đi, con không nói dối phải không?”
Cả hai người lớn cùng nhìn chằm chằm cậu bé, những người xung quanh cũng quay lại. Alice đỏ bừng mặt, cô vẫn nhận ra đứa trẻ này, thậm chí hôm đó về còn mơ thấy nó, không ngờ còn được gặp lại.
Hoàng Thế Hiển một màn trước mắt đều rất mờ, không thấy người phụ nữ trước mặt lên tiếng, cậu chỉ biết lắc đầu.
-“Xin lỗi, con trai tôi nhận nhầm…”
-“Con không nhận nhầm, là mẹ mà, ba không thấy rõ thì có, mắt ba đâu có tốt như mắt con…”
-“…”
-“Mẹ ơi con mẹ không nhận ra vì chắc con lớn đẹp trai quá phải không? Nhưng mẹ không nhận ra ba nữa à? Cả ba mẹ cũng không nhận ra á?”
Ánh mắt trẻ con tròn xoe mong chờ. Alice ấp úng.
-“Cô, cô…cô không phải mẹ cháu…”
Giọng nói ấy cất lên, ai đó điếng người. Cái giọng nói ấm áp này, đã bao năm rồi không nghe thấy, cái giọng nói ngọt ngào này, đã bao năm chỉ gặp trong giấc mơ?
-“Nhi…”
-“Thấy chưa, ba nhận ra mẹ đó, mẹ ơi, mẹ đừng hòng mà trốn nữa nhé, mẹ ơi, vào xem phim với con và ba đi…”