Đại Tình Hiệp

Chương 12: Cửu độc phong vương

 

Trình Di Siêu trợn mắt nói :

 

- Bởi vì hai cái trang sức ấy có điểm rất lạ lùng.

 

Tư Đồ Ngọc hỏi :

 

- Trình huynh nói vậy là có ý gì?

 

Trình Di Siêu ánh mắt sáng ngời, mỉm cười nói :

 

- Thường thường những trang sức của phụ nữ thì trừ những trâm hoa ra, nhiều lắm là gài thêm một đóa ngọc diệp, chứ như con ong mật trắng ở trên đầu thiếu phụ áo đen, thì thực bình sinh tiểu đệ chưa được trông thấy bao giờ.

 

Tư Đồ Ngọc rất đồng ý gật đầu cười đáp :

 

- Trình huynh thấy có lý lắm.

 

Trình Di Siêu nói tiếp :

 

- Đến như cái chữ Thọ trắng thêu trên áo của lão già mập lùn thì lại càng lạ hơn nữa, bởi vì thường thường trên áo dài của những người già chỉ thêu những cái gì tốt tươi may mắn như Ngũ Phúc Châu Thọ, với Tùng Hạc Trường Xuân, chứ không thêu chữ Thọ có hình lá vàng đốt cho người chết trông rất tang tóc như ông già nọ.

 

Tư Đồ Ngọc trợn ngược cặp mày lưỡi kiếm, đăm đăm nhìn Trình Di Siêu mỉm cười hỏi :

 

- Trình huynh, ngoài sự quan sát kỹ lương như thế, huynh còn có kiến giải cao minh nào không?

 

Trình Di Siêu đáp :

 

- Tiểu đệ thấy rằng hai cách phục sức quá lạ lùng ấy, có thể là những biểu hiện đặc biệt của các nhân vật võ lâm.

 

Tư Đồ Ngọc được bạn nhắc nhở hơi vỡ lã ra trợn mắt nói :

 

- Trình huynh, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh chẳng đã từng nói rằng vị thủ lãnh mới của lục lâm bảy tỉnh phương Nam tên là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm.

 

Trình Di Siêu cười nói :

 

- Điều thứ nhất cái tên Mộ Dung Lâm có vẻ là đàn bà, điều thứ hai cái ngoại hiệu Cửu Độc Phong Vương hình như có liên quan tới con ong bạc ở trên mái tóc của thiếu phụ áo đen vừa rồi, điều thứ ba Tra Nhị Minh lại bảo Tổng trại chủ của y đi xa để đón khách...

 

Tư Đồ Ngọc nghe nói đến đây, xen lời nói :

 

- Trình huynh khỏi cần phân tách nữa, thiếu phụ áo đen vừa rồi tất nhiên phải là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, thủ lãnh của lục lâm bảy tỉnh phương Nam rồi. Nhưng không hiểu cái người khách mà y thị đón là ai?

 

Trình Di Siêu cười nói :

 

- Thì là một lá vàng chứ còn là gì nữa.

 

Tư Đồ Ngọc cũng bật cười nói :

 

- Đúng là một lá vàng thực, lão già lùn mập đó không những trên ngực áo thêu một lá vàng mà ngay cả đến dáng dấp của lão trông cũng không khác gì một lá vàng đốt cho người chết cả.

 

Trình Di Siêu mỉm cười nói :

 

- Tư Đồ huynh, huynh không đoán ra “lá vàng” kia là nhân vật nào hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc suy nghĩ giây lát, lắc đầu nói :

 

- Tiểu đệ thực không biết, Trình huynh có kinh nghiệm giang hồ phong phú hơn đệ nhiều, chắc là phải có cao kiến.

 

Trình Di Siêu cũng lắc đầu nói :

 

- Tiểu đệ cũng xin chịu, những căn cứ vào cách đối đãi có vẻ tôn kính của Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đối với lão già kia, thì có lẽ lão già lùn mập ấy không có một thần công lực ghê gớm kỳ ảo thì cũng là người có tiếng tăm lắm.

 

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

 

- Sự phân tích của Trình huynh rất tinh tế tiểu đệ đồng ý với sự nhận xét của huynh.

 

Trình Di Siêu nói tiếp :

 

- Cho nên tiểu đệ mới sực nhớ năm nhân vật quái dị mới nổi tiếng ở trên giang hồ gần đây tiểu đệ thấy lão già lùn mập kia có thể là một trong bọn đó.

 

Tư Đồ Ngọc hỏi :

 

- Năm nhân vật quái dị ấy là những ai?

 

Trình Di Siêu đáp :

 

- Những người ấy là Mê cung Ngũ sát ở trên núi Quát Thương.

 

Tư Đồ Ngọ được Trình Di Siêu nhắc nhở liền nhớ ngay tới những lời của Tiêu Lộng Ngọc và Tần Lộ đã dặn, bất giác bật cười nói :

 

- Tiểu đệ đã biết họ là những ai, lão già lùn mập có thêu lá vàng ở trên ngực, đúng là Tài Sát Thạch Mại Sùng, một trong Mê cung Ngũ sát.

 

Trình Di Siêu ngó Tư Đồ Ngọc trợn mắt cười nói :

 

- Tư Đồ huynh đối với năm lão quái ấy, cũng...

 

Tư Đồ Ngọc cười cướp lời :

 

- Trình huynh không nên quên lúc tiểu đệ mới gặp huynh, thì tiểu đệ đã có nói tới việc Quát Thương sơn.

 

Trình Di Siêu nhíu mày hỏi :

 

- Tư Đồ huynh, huynh định một mình xông pha vào chốn Mê cung để so tài với Ngũ sát hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc cười nói :

 

- Tại sao Trình huynh lại có vẻ kinh ngạc như thế, có phải huynh đã biết rõ sự lợi hại của Mê cung Ngũ sát và cho là tiểu đệ không đủ sức chăng?

 

Trình Di Siêu lắc đầu phì cười nói :

 

- Tiểu đệ vốn biết Tư Đồ huynh là loại kỳ lân ở chốn nhân gian, nhưng nghe nói Mê cung Ngũ sát người nào công lực cũng rất dị kì.

 

Tư Đồ Ngọc ánh mắt sáng ngời trợn mắt nói :

 

- Trình huynh, người ta thường nói, nghe chuyện thì không chắc, nhưng nhìn tận mắt thì mới đúng được, sao chúng ta không lợi dụng dịp này để thử xem công lực của Tài Sát Thạch Mại Sùng lợi hại đến mức nào.

 

Trình Di Siêu cười nói :

 

- Chúng ta vốn chuẩn bị đêm đến vào dò thám ở trong Lạc Hồn nhai đại trại, nay lại thêm một chuyện thú vị như vậy, chúng ta sẽ có dịp được thử công lực của Tài Sát Thạch Mại Sùng, và thiếu phụ trung niên đã danh trấn giang hồ là thủ lãnh lục lâm của bảy tỉnh phương Nam, Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm.

 

Tư Đồ Ngọc dựng ngược cặp mày lưỡi kiếm hỏi :

 

- Trình huynh, đêm nay chúng ta đi dọ thám có cần thay đổi y phục và diện mạo không?

 

Trình Di Siêu nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :

 

- Có lẽ cũng chẳng cần phải hóa trang làm chi cả, nhưng Tư Đồ huynh với Mê cung Ngũ sát sợ có...

 

Tư Đồ Ngọc tươi cười cướp lời :

 

- Tiểu đệ với Mê cung Ngũ sát xưa nay vẫn không oán không thù, lại không hề quen biết nhau, thì tiểu đệ chẳng ngại gì mà sợ họ trông thấy tận mặt.

 

Hai người bàn bạc với nhau xong, thì trời cũng đã sẩm tối, bèn chạy lên Lạc Hồn nhai tức thì.

 

Lạc Hồn nhai đại trại vốn là tổng trại của lục lâm bảy tỉnh phương Nam, cho nên hai người phải phòng bị cẩn thận.

 

Nhưng lũ cướp tầm thường như vậy thì sao có thể tạo nên một chướng ngại lớn lao cho những người mang tuyệt kỹ như Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc và Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh được.

 

Hai người rất nhẹ nhang vượt qua không biết bao nhiêu hố dốc gập ghềnh mới lên được tới đỉnh Lạc Hồn nhai.

 

Trình Di Siêu quay sang khẽ nói với Tư Đồ Ngọc :

 

- Tư Đồ huynh, để tiện việc dò xét xem Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ có ẩn trốn ở đây không, chúng ta hãy phân ra hai ngả mà tìm kiếm, nhưng nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì chúng ta cũng không nên động thủ với đối phương làm chi.

 

Tư Đồ Ngọc gật đầu, Trình Di Siêu giơ tay lên chào rồi đi vòng ra phía sau trại.

 

Trình Di Siêu đã vòng ra phía sau trại thì tất nhiên Tư Đồ Ngọc phải đi tới tiền trại.

 

Nhưng Tổng trại rất rộng, phòng ốc liên miên, Tư Đồ Ngọc vẫn chưa biết Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Tài Sát Thạch Mại Sùng hiện ở nơi nào cả?

 

Giữa lúc chàng đang chần chừ không biết tính sao, thì bỗng nhiên chàng thoáng thấy bóng hai lâu la tay bưng rượu thịt đi về hướng Tây bắc.

 

Tư Đồ Ngọc nghĩ bụng: “Những rượu thịt này chắc lại đem cho bọn Mộ Dung Lâm ăn uống đây, tại sao mình lại không dò theo chúng để coi xem?”

 

Quả nhiên sự dự đoán của chàng không sai chút nào cả, phía Tây bắc trại có một cái đình bát giác, mặt quay về phía tuyệt cốc, hình thế hiểm trở vô cùng, ở dưới đình là một khoảng đất rộng, hình như là chỗ luyện võ của người trong trại.

 

Ở trong đình Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đang hầu tiếp lão già mập lùn tròn trùng trục là Tài Sát Thạch Mại Sùng, còn Câu Hồn Phán Lỗ Phong và ba lão già khác, thì đứng hầu một cách cung kính ở dưới đình.

 

Mộ Dung Lâm nâng chén mời Thạch Mại Sùng, khanh khách cười nói :

 

- Thạch lão gia quá bước tới nơi nhà tranh này, thực là điều vạn hạnh cho bổn Trại chủ. Xin Thạch lão gia chỉ giáo cho bổn trại thì hay quá.

 

Thạch Mại Sùng giơ tay cao lên xoa cái trán bóng loáng, cười khan một tiếng, mắt ngó Mộ Dung Lâm cao giọng nói :

 

- Mộ Dung tổng trại chủ, các hạ đừng quá khách sáo như thế, Lạc Hồn nhai đại trại này là nơi Tổng trại chủ và Tra phó tổng trại chủ chỉ khẽ dậm chân một cái là giang hồ cũng phải rung động, mà cứ nói ngay sự bố trí các phòng ốc theo trận pháp rất cao minh, chỗ diệu dụng thực vô cùng, nếu như Thạch Mại Sùng này không phải là ở địa vị khách, thì chẳng khỏi cái cảnh vào mà không thể ra được.

 

Tra Nhị Minh nghe xong, lập tức rót ba chén rượu ngon, mỉm cười nói :

 

- Thạch lão nhân gia, xin uống ba chén rượu phạt này.

 

Thạch Mại Sùng ngạc nhiên hỏi :

 

- Tra lão đệ, hai chữ “rượu phạt” của lão đệ là có ý nghĩa gì?

 

Tra Nhị Minh mỉm cười đáp :

 

- Sự sắp xếp các phòng ốc theo trận pháp đứng hàng đầu phải kể là Quát Thương mê cung, mà Thạch lão nhân gia lại là chủ nhân của Kim Cốc viên ở trong Mê cung, thì tại sao lại coi trọng cách bố trí sơ sài của Lạc Hồn nhai này như thế được, lão nhân gia đã không lấy sự cao minh để chỉ điểm thêm cho một chút, mà nay còn lấy lời để ngạo báng như vậy, chẳng lẽ lại không đáng phạt sao?

 

Mộ Dung Lâm tươi cười nói :

 

- Tra nhị ca nói đúng đấy, Thạch lão nhân gia mau uống rượu phạt cho.

 

Thạch Mại Sùng xua tay cười nói :

 

- Tại hạ không nhận rượu phạt, Mộ Dung cô nương với Tra lão đệ đừng có quá nhún mình như thế, Lạc Hồn nhai đại trại của nhị vị kiến trúc đã rất là kiên cố, không đơn giản chút nào, mà lại con theo mô hình đã thất truyền từ lâu là Thiên Môn Quỷ Trấn trận.

 

Tư Đồ Ngọc núp ở một chỗ tối cách đình đến mấy trượng, nghe đối phương nói cũng giật nẩy mình.

 

Bởi vì xưa kia chàng đã được nghe ân sư Hải Nhạc Du tiên Lương Thiên Kỳ cho biết rằng Thiên Môn Quỷ Trấn trận là do một tay ma đầu cự phách thời xưa là Thiên Diện Nhân Yêu Hồ Quốc Tân sáng chế ra trận pháp diệu dụng vô cùng và lợi hại không thể tưởng tượng được.

 

Nếu như Tài Sát Thạch Mại Sùng đoán không sai, thì phòng ốc ở trong Lạc Hồn nhai đại trại kỳ này sắp đặt theo Thiên Môn Quỷ Trấn trận. Nếu đúng vậy, thì trong hai người Mộ Dung Lâm với Tra Nhị Minh, chắc phải có một người là đệ tử của Thiên Diện Nhân Yêu Hồ Quốc Tân là môn hạ hoặc là tái truyền đệ tử chứ không sai.

 

Tư Đồ Ngọc mới nghĩ tới đây thì Cưu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm mỉm cười nói :

 

- Con mắt nhận xét của Thạch lão nhân gia thực là cao minh, Thạch lão nhân gia đã nhận biết được những phòng ốc ở trong sơn trại cỏ này bố trí theo Thiên Môn Quỷ Trấn trận, thì tất nhiên cũng đoán ra được trận này chưa được hoàn toàn, mà còn thiếu mất hai vật, cho nên mới không thể phát huy được hết chỗ diệu dụng của nó, trận thế thành ra mất đi một nửa oai lực chứ.

 

Thạch Mại Sùng cười nói :

 

- Mộ Dung cô nương hỏi như thế thì tại hạ xin chịu, cô nương thiếu những vật gì thì tại hạ làm sao mà biết được. Nhưng trong thập nhị pháp vật của Thiên Môn Quỷ Trấn trận, thì pháp vật khó tìm nhất ấy là Ô Kim Quỷ Luyện và cái món phải dùng “Hàn ngọc” “Hỏa Long châu” hợp chế thành Ôn Lương Quỷ Trấn.

 

Mộ Dung Lâm dựng ngược cặp mày liễu lên, rồi mới rót cho Tài Sát Thạch Mại Sùng ba chén rượi ngon.

 

Thạch Mại Sùng giương đôi mắt ti hí nhìn Mộ Dung Lâm mỉm cười hỏi :

 

- Mộ Dung cô nương, tại hạ nói sai rồi chăng mà cô nương lại muốn phạt tại hạ ba chén rượu như vậy.

 

Mộ Dung Lâm cười đáp :

 

- Lần này không phải phạt rượu nữa, bởi vì lão nhân gia đoán không sai một mảy may nào cả, trong Thiên Môn Quỷ Trấn trận của chúng tôi quả nhiên thiếu một Ô Kim Quỷ Luyện và Ôn Lương Quỷ Trấn.

 

Nói tới đây Mộ Dung Lâm nâng chén tươi cười nói :

 

- Kìa, Thạch lão nhân gia, uống rượu đi chứ?

 

Thạch Mại Sùng xua tay cười nói :

 

- Khoan đã! Khoan đã! Rượu thì uống đươc, nhưng rượu mời thì ngại lắm, tại hạ rất nghi rằng cô nương dùng danh từ “rượu mời” để phạt tại hạ đấy.

 

Mộ Dung Lâm thầm rủa Tài Sát Thạch Mại Sùng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ tươi cười nói :

 

- Thạch lão nhân gia nói mà tức cười vậy, Thạch lão nhân gia giàu có bao trùm thiên hạ, thì sao lại còn sợ người khác làm tiền như thế?

 

Thạch Mại Sùng cười nói :

 

- Mộ Dung cô nương, cô nương nói như vậy là lầm rồi, bởi vì trên đời hễ càng nhiều tiền bao nhiêu thì lại càng chắt bóp keo kiệt, bởi nếu không làm như vậy sao mà tích được tài sản đến mức giàu có bao trùm thiên hạ được?

 

Mộ Dung Lâm nghe nói sắc mặt hơi vẻ thất vọng. Thạch Mại Sùng lại cả cười nói :

 

- Mộ Dung cô nương, cô nương thất vọng làm gì, tại hạ biết cô nương mời tại hạ tới Lạc Hồn nhai này đâu phải chỉ để mời tại hạ uống vài chén rượu ngon mà thôi đâu.

 

Mộ Dung Lâm nghe điệu nói của Thạch Mại Sùng liền tươi cười nói :

 

- Thạch lão nhân gia, lão nhân gia đã sớm biết rằng thế nào cũng bị sa vào cảnh này, thế mà vẫn cứ điềm nhiên đi tới, chắc thế nào cũng đã chuẩn bị sẵn mở hồ bao rồi đây, để ban cho chúng tôi một chút tiền bạc gì phải không?

 

Thạch Mại Sùng cười nói :

 

- Mộ Dung cô nương tuy chẳng nên thất vọng, nhưng cũng không nên lạc quan, vấn đề là ở chỗ cô nương định mượn tại hạ như thế nào đây?

 

Mộ Dung Lâm vốn biết đối với tay lão luyện giang hồ này không nên đi vòng vo tam quốc nhiều lời, bèn gật đầu mỉm cười nói :

 

- Không dám nói giấu gì lão nhân gia, trong Thiên Môn Quỷ Trấn trận của chúng tôi còn thiếu mất Quỷ Trấn, chúng tôi đang cần phải hoàn thành cho xong gấp, nhưng nguyên liệu nếu là Ô Kim, Hàn ngọc với Hỏa Long châu, thì nhất thời chúng tôi không có cách gì tìm được.

 

Thạch Mại Sùng buông tiếng cười ha hả nói :

 

- Ba cái thứ đó dưới con mắt của người tầm thường thì đều lo những bảo vật tân kỳ, nhưng ở trong Kim Quỷ Viên của tại hạ thì lại quá tầm thường, không đáng gì cả, Ô Kim chất đầy như núi, còn Hàn ngọc không dưới mười đống và Hỏa Long châu to hơn hạt đào thì có cả mấy thúng.

 

Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh mừng rỡ nói :

 

- Thạch lão nhân gia đã có nhiều vật báu như thế, vậy lão nhân gia định cắt bớt một phần...

 

Thạch Mại Sùng không đợi Lãnh Huyết Lang Quân nói hết câu liền trợn mắt hỏi :

 

- Tra lão đệ, lão đệ không nên nói năng một cách dễ dàng như thế đó phải khó nhọc lắm mới thâu thập được những báu vật kia, tại sao lại đưa cho lão đệ được.

 

Mấy câu hỏi của Thạch Mại Sùng tuy là rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến cho Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh phải đỏ mặt cứng lưỡi, không biết lấy lời gì để đối đáp lại.

 

Mộ Dung Lâm cười nói :

 

- Thạch lão nhân gia đã bảo tôi là không nên thất vọng và lại bảo tôi không nên lạc quan, chắc là lão nhân gia phải có cao kiến gì chỉ giáo?

 

Thạch Mại Sùng gật đầu cười nói :

 

- Quả nhiên thân làm Tổng trại chủ phải thông minh hơn người, Mộ Dung cô nương phải nên biết rằng Thạch Mại Sùng này không phải là không dám cho mượn tiền, nhưng không thích cái cách cho mượn tiền oan uổng, bình sinh Thạch Mại Sùng này mà dứt đi vài nén bạc, nhất định là phải thu về hàng trăm nén mới chịu.

 

Tư Đồ Ngọc nghe nói cười thầm trong bụng, vì cứ lấy lợi tức một phần trăm làm tiêu chuẩn, thì chẳng tránh gì mà Thạch Mại Sùng lại có biệt hiệu là Tài Sát, tự khoe là giàu có bao trùm cả thiên hạ như vậy.

 

Lúc bấy giờ Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm kêu “Ồ” lên một tiếng trợn cặp mày liễu lên cười nói :

 

- Chỉ cần biết rõ giá là tất nhiên chúng ta điều đình xong ngay, xin Thạch lão nhân gia cứ nói thẳng ra, chớ có e ngại gì cả, lão nhân gia định chỉ giáo thế nào?

 

Thạch Mại Sùng cười hì hí, đưa mắt nhìn Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, trầm ngâm giây lâu như có vẻ khó nói.

 

Mộ Dung Lâm hiểu sai ý đối phương tươi cười nói :

 

- Thạch lão nhân gia, lão nhân gia đã không chịu cho giá, thì để tôi định kiệu vậy...

 

Thạch Mại Sùng cười hí hí xen lời nói :

 

- Mộ Dung cô nương, sự định liệu của cô nương có hợp ý của tại hạ không?

 

Mộ Dung Lâm cười đáp :

 

- Có lẽ cũng chỉ xê dịch chút đỉnh thôi, tôi định lấy báu vật sống để đổi lấy báu vật chết của lão nhân gia.

 

Thạch Mại Sùng ngạc nhiên hỏi :

 

- Thế nào là vật báu sống?

 

Mộ Dung Lâm cho là đối phương vừa mới nhìn đăm đăm chắc là đã động tới lòng dục, nên liền tươi cười đáp :

 

- Lão nhân gia chưa hiểu hay sao? Lục châu là vật báu sống, còn Hỏa Long châu, Hàn ngọc và Ô Kim là vật báu chết. Tôi định lấy mười cô gái đồng trinh tuyệt sắc để thêm vào vườn sắc ở trong Kim Cốc viên của lão nhân gia, và nếu yêu cầu, thì cả tôi...

 

Mộ Dung Lâm mới nói tới đó, Thạch Mại Sùng đã xua tay lia lịa ha hả cười lớn nói :

 

- Đa tạ! Đa tạ! Đa tạ thạnh tình mỹ ý của Mộ Dung cô nương nhưng cô nương đã hoàn toàn hiểu sai ý của tại hạ rồi, Thạch Mại Sùng này bình sinh chỉ thích có tiền thôi mà không ham sắc, hơn nữa khi trông thấy mấy cô gái tuyệt sắc còn coi như gặp rắn rết là khác.

 

Mộ Dung Lâm nhíu mày hỏi :

 

- Tại sao lão nhân gia lại sợ gặp những người con gái tuyệt sắc như thế?

 

Thạch Mại Sùng cười hí hí nói :

 

- Một cô gái đẹp tuổi trăng tròn rút phắt kiếm đeo ngang lưng ra giết chết người chồng ngu, tuy không thấy đầu người rơi, nhưng trong lòng vẫn còn kinh sợ người đẹp. Những thiếu nữ trẻ tuổi nếu đi kiếm những người già lão như tại hạ, thì là có ý gì, nếu chẳng phải là muốn lấy cái mạng của chúng tôi để sau đó kiếm tiền, rồi đi kiếm những chàng trai thư sinh trẻ đẹp xứng với họ?

 

Mộ Dung Lâm đỏ mặt, nhưng không tiện nổi giận mà chỉ tươi cười hỏi :

 

- Nếu như lão nhân gia không thích như lời tôi đề nghị, thì lão nhân gia đánh giá như thế nào?

 

Thạch Mại Sùng ánh mắt loang loáng chậm rãi nói :

 

- Tại hạ định lấy vật đổi vật...

 

Tra Nhị Minh ngồi cạnh đó liền cười xen lời :

 

- Cái chữ “vật” mà lão nhân gia nói chỉ e không phải là những vật tầm thường?

 

Thạch Mại Sùng gật đầu cười nói :

 

- Tất nhiên là không phải vật tầm thường, tại hạ muốn vật báu hiếm có trên đời xứng đáng với giá trị của Hàn ngọc và Hỏa Long châu.

 

Mộ Dung Lâm nghe nói trợn mắt hỏi :

 

- Thạch lão nhân gia muốn vật báu hiếm có trên đời nào thì xin cứ nói thẳng ra, nếu trong tay của Mộ Dung Lâm này mà có hoặc là có thể đi tìm được, thì xin sẽ dâng theo tôn ý...

 

Thạch Mại Sùng ha hả cười nói :

 

- Tại hạ định mang đến cho Mộ Dung cô nương mười cân Ô Kim một cục Hàn ngọc và ba viên Hỏa Long châu, để Mộ Dung cô nương đem chế Ô Kim Quỷ Luyện và Ô Lương Quỷ Tỏa.

 

Mộ Dung Lâm mừng rỡ cười nói :

 

- Đa tạ lão nhân gia, Mộ Dung Lâm này vô cùng cảm kích...

 

Thạch Mại Sùng xua tay cười nói :

 

- Mộ Dung cô nương, cô nương hãy khoan cám ơn tại hạ, cô nương vẫn chưa biết tại hạ muốn cô nương đưa cho vật gì cơ mà?

 

Tra Nhị Minh đứng bên mỉm cười xen lời nói :

 

- Xin Thạch lão nhân gia định bảo Mộ Dung tổng trại chủ chúng tôi phải trao lại lão nhân gia vật gì để đổi lấy may món báu vật của lão nhân gia?

 

Thạch Mại Sùng nói :

 

- Giản dị lắm, một lưỡi kiếm, một con dao, một con trùng, hay một bộ quần áo, đó là tùy ở như Mộ Dung cô nương muốn đưa cho tại hạ món gì cũng được.

 

Mộ Dung Lâm thấy Thạch Mại Sùng bảo rất giản dị, nhưng thực ra lại không giản dị chút nào cả, bèn dựng ngược cặp mày liễu mỉm cười hỏi :

 

- Lão nhân gia nói đến đao kiếm chắc là muốn nói những thần vật của đời xuân thu, như Thất Bảo đao, Ngư Trường kiếm...

 

Thạch Mại Sùng cười nói :

 

- Những loại thần vật cổ đó phần đông đều là những vật dụng để chôn cất theo các vị đế vương, chôn sâu dưới mồ rất khó tìm kiếm nếu tôi nói tên ra để đòi cô nương, thì chẳng hóa ra làm khó dễ cô nương hay sao, đâu còn chuyện thành tâm thiện ý lấy hàng hóa với Mộ Dung cô nương nữa.

 

Mộ Dung Lâm tươi cười nói :

 

- Thạch lão nhân gia, tuy ngài không muốn Ngư kiếm, Thất Bảo đao, món thần vật thời cổ đó, nhưng cũng chẳng phải là muốn những vật tầm thương như Cử Xỉ đao, Quỷ Đầu đao, Táng Môn kiếm hay Thanh Cương kiếm đâu phải không?

 

Thạch Mại Sùng xoa xoa cái bụng phệ của y, cười ha hả nói :

 

- Thì tất nhiên là thế rồi, những loại đao kiếm tầm thường thì lấy để làm chi, tại hạ muốn lấy những thứ binh khí của các nhân vật võ lâm danh tiếng lừng lẫy hiện nay. Với tài nghệ của Mộ Dung cô nương thì làm gì mà cô nương chẳng tìm được cho tại hạ.

 

Mộ Dung Lâm tay nâng bình rượu, vừa rót Thạch Mại Sùng vừa tươi cười hỏi :

 

- Lão nhân gia khỏi cần phải ăn nói quanh co nữa, xin cứ nói thẳng ra để xem chủ nhân của những thanh đao kiếm kia là ai, xem Mộ Dung Lâm này có làm nổi không?

 

Thạch Mại Sùng nói :

 

- Tại hạ muốn Ngọc Long nhuyễn kiếm hoặc Hàn Nguyệt Côn Ngô đao.

 

Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh nghe nói giật nẩy mình, Cửu Độc Phong Vương Mô Dung Lâm cũng lập tức gượng cười nói :

 

- Hai món vật này xin lão nhân gia thứ lỗi cho, Mộ Dung Lâm này không có cách gì mà làm nổi, vậy chúng ta hãy bàn sang một món vật khác hoặc là một con trùng, hay là một bộ quần áo đi.

 

Thì ra Ngọc Long nhuyễn kiếm là vật chí bảo để trừ ma của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, còn Hàn Nguyệt Côn Ngô đao là vật tùy thân của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, hai người chủ của hai thanh kiếm và đao trên, danh trấn giang hồ bốn biển, là cao thủ số một ở trong hàng đệ nhất cao thủ trong võ lâm hiện tại, như vậy Mộ Dung Lâm làm sao mà dám trêu ngươi tới hai vị tiền bối.

 

Thạch Mại Sùng cười nói :

 

- Nói về trùng thì giản dị lắm, tại ha chỉ muốn cho Cửu Độc Ngân Phong mà cô nương đang giắt ở trên mái tóc thôi.

 

Mộ Dung Lâm giật nẩy mình hỏi :

 

- Lão nhân gia muốn con Cửu Độc Ngân Phong của tôi để làm chi?

 

Thạch Mại Sùng trợn mắt đáp :

 

- Bởi vì năm anh em chúng tôi có hẹn quyết chiến với kẻ địch rất lợi hại, cho nên trước kỳ hẹn, chúng tôi không thể nào mà không chuẩn bị đầy đủ các binh khí cùng các ám khí tuyệt độc của đủ các môn các phái, để cầu lấy sự toàn thắng.

 

Tra Nhị Minh hỏi :

 

- Môn phái nào mà lại dám hẹn đấu với lão nhân gia như thế?

 

Thạch Mại Sùng xua tay lắc đầu nói :

 

- Y không phải là một môn hay một tôn phái nào, mà chỉ là một người thôi.

 

Tra Nhị Minh vẫn chưa hết kinh ngạc hỏi tiếp :

 

- Hai bên hẹn nhau ở địa điểm nào?

 

Thạch Mại Sùng đáp :

 

- Không ở nơi nào khác, mà chính ngay ở Quát Thương mê cung.

 

Mộ Dung Lâm nghe nói tới đây, rúng động cả cõi lòng, mặt mày biến sắc.

 

Thạch Mại Sùng đưa mắt nhìn vị lãnh tụ của lục lâm bảy tỉnh phương Nam mỉm cười nói :

 

- Mộ Dung cô nương định nói gì?

 

Mộ Dung Lâm đỏ mặt, cau mày lại nói :

 

- Chỉ có đơn thân độc mã mà dám xông xáo vào trong Mê cung thì thực là ghê quá, y... y... là nhân vật nào thế?

 

Thạch Mại Sùng cười đáp :

 

- Là Lâm Thắng Bô.

 

Mộ Dung Lâm kêu “Ồ” một tiếng, y chợt hiểu nói :

 

- Thì ra là Phóng Hạc lão nhân, một người trong Thần Châu tứ dật, thảo nào mà Thạch lão nhân gia không dám coi thường địch nhân...

 

Nói tới đây Mộ Dung Lâm ngừng lại, đưa mắt liếc nhìn Thạch Mại Sùng rồi mới nói tiếp :

 

- Thạch lão nhân gia, anh em của lão nhân gia ước hẹn với Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô vào ngày nào thế?

 

Thạch Mại Sùng cười đáp :

 

- Chúng tôi hẹn gặp nhau vào ngày mùng bảy tháng bảy.

 

Tư Đồ Ngọc ẩn núp ở trong bóng tối, nghe đối phương đề cập tới ngày hội mùng bảy tháng bảy ở Quát Thương mê cung, là việc chàng cũng đang lo liệu, thì chàng lại càng phấn khởi thêm, tập trung tinh thần để nghe cho thực rõ.

 

Mộ Dung Lâm suy nghĩ giây lát, mỉm cười nói :

 

- Thạch lão nhân gia, ý chúng tôi muốn đổi biện pháp, lão nhân gia nghĩ sao?

 

Thạch Mại Sùng ngạc nhiên hỏi :

 

- Đổi biện pháp là đổi như thế nào, tại hạ cũng chưa hiểu rõ ý của cô nương muốn nói?

 

Mộ Dung Lâm tươi cười đáp :

 

- Tôi không định đưa Cửu Độc Ngân Phong cho Thạch lão nhân gia nhưng tôi nghĩ rằng tới ngày hẹn của lão nhân gia và Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, tôi sẽ tới Quát Thương mê cung để trợ lực lão nhân gia.

 

Thạch Mại Sùng uống một hớp rượu, rồi trợn mắt hỏi :

 

- Mộ Dung cô nương, tại sao cô nương lại muốn thay đổi biện pháp như vậy?

 

Mộ Dung Lâm đáp :

 

- Việc làm của tôi có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là tôi không muốn đem vật khiến tôi thành danh giang hồ ra trao cho người khác, nguyên nhân thứ hai là từ lâu tôi đã được nghe danh tiếng của Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, tôi định mượn dịp tốt này để gặp lão xem sao.

 

Thạch Mại Sùng cười nói :

 

- Mộ Dung cô nương kể cũng to gan thực, cô nương định...

back top