Đại Tình Hiệp

Chương 15: Ôm cây đợi thỏ

Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :

 

- Trình huynh muốn coi thì cứ coi đi còn đệ thì không có hứng thú ấy đâu.

 

Tư Đồ Ngọc vừa dứt lời thì Trình Di Siêu bỗng kêu ồ lên một tiếng thất kinh nói :

 

- Tư Đồ huynh, đệ đoán sai rồi, cuộn giấy này không phải là thư tình nhưng lại có quan hệ mật thiết đối với huynh.

 

Tư Đồ Ngọc nghe thấy Trình Di Siêu nói vậy, bèn lấy lại cuộn giấy trong tay Trình Di Siêu, chăm chú đọc.

 

Quả nhiên cuộn giấy không có một hàng chữ nào cả, chỉ vẽ mỗi một bức đồ hình thực là tinh mật, trên đồ hình đường lối chi chít, chẳng khác nào mạng nhện.

 

Tư Đồ Ngọc vừa coi vừa ngạc nhiên hỏi :

 

- Kỳ lạ thực, bức đồ hình này là cái gì thế, chẳng lẽ bức đồ hình này lại là Thiên Môn Quỷ Tỏa trận mà Mộ Dung Lâm bày ở trên đỉnh núi Lạc Hồn nhai đại trại ư?

 

Trình Di Siêu cầm lấy bức hình nhìn thực kỹ rồi lắc đầu nói :

 

- Bức đồ hình này tuy là trận pháp thực, nhưng không phải là Thiên Môn Quỷ Tỏa trận.

 

Tư Đồ Ngọc cướp lời nói :

 

- Tiểu đệ cũng nhận thấy như thế, chúng ta hay quen lên núi, thì trong đầu óc đã có một ấn tượng về sự bố trí, kiến truc các phòng ốc ở trên Lạc Hồn nhai đại trại, thấy nó hoàn toàn khác biệt với bức đồ hình này.

 

Trình Di Siêu cau mày trầm ngâm giây lâu rồi mới nói :

 

- Tư Đồ huynh, đệ không nói chơi đâu, cứ nhìn cách Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm có cảm tình với huynh, thì bức đồ hình này giá trị phải lớn lao lắm, chúng ta cần dùng đến nó rất nhiều.

 

Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :

 

- Trình huynh hãy chịu có mất công nghiên cứu thử xem bức đồ hình này dùng để làm chi...

 

Trình Di Siêu suy nghĩ giây lâu rồi nói :

 

- Sự việc không đầu đuôi này, thì trong nhất thời làm sao mà có thể nhìn thấy cho được, Tư Đồ huynh hãy giữ lấy cất kỹ đi để rồi sau chúng ta sẽ thảo luận lại.

 

Tư Đồ Ngọc kêu “Ồ” lên một tiếng, trợn mắt hỏi :

 

- Trình huynh thấy bức đồ hình này giá trị đến nỗi phải cất kỹ đi hay sao?

 

Trình Di Siêu nghiêm nét mặt lại đáp :

 

- Đâu phải chỉ có giá trị nên cất kỹ nó, mà Tư Đồ huynh còn phải sớm tối đem ra đọc thật kỹ, làm sao nhớ nó vào trong óc mới được, khi đã thuộc lòng rồi, thì có thể sẽ xúc động đến linh cơ, mà huynh sẽ nhận ra chỗ diệu dụng của nó. Hơn nữa sau này, vạn nhất huynh bị vây khốn trong trận pháp phức tạp thì cũng biết đường mà ứng phó.

 

Tư Đồ Ngọc bật cười nói :

 

- Tiểu đệ xin tuân mạng, nhưng đệ vẫn không hiểu tại sao Trình huynh lại coi trọng bức đồ hình này như vậy? Hoặc giả Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm định đùa cợt tiểu đệ đây chăng?

 

Vừa nói, Tư Đồ Ngọc vừa gấp bức đồ hình lại giấu ở trong người.

 

Trình Di Siêu cười nói :

 

- Tư Đồ huynh cứ yên tâm, Mộ Dung Lâm không đùa cợt đâu. Tiểu đệ nói bức đồ hình mà nàng tặng huynh có một giá trị cực lớn. Lời nói của đệ không phải là nói bậy đâu. Bởi vì...

 

Tư Đồ Ngọc đăm đăm nhìn Trình Di Siêu, nói :

 

- Bởi vì sao? Trình huynh không nói dứt câu đi?

 

Trình Di Siêu đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc rồi mới mỉm cười, nói :

 

- Bởi vì mỗi khi các cô gái đã cảm ai, thì đối với người đó rất là chăm sóc trìu mến. Nay Mộ Dung Lâm đã mang cả cái chuyện đại bí mật là việc Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện có mặt tại Lạc Hồn nhai đại trại tiết lộ cho anh em chúng ta biết, thì nàng đã có lòng tốt lắm rồi, làm sao mà nàng còn có thể đưa cho huynh một bó giấy vô dụng để đùa cợt được?

 

Tư Đồ Ngọc gượng cười, lắc đầu nói :

 

- Dù cho sự phán đoán của Trình huynh có không sai chút nào đi chăng nữa, thì tiểu đệ cũng không có cách gì mà chấp nhận tấm thịnh tình của Mộ Dung Lâm được. Để giải quyết xong cái việc Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ rồi, chúng ta sẽ trở lại Lạc Hồn nhai đại trại, tiểu đệ sẽ trả lại bức đồ hình này cho nàng ta.

 

Trình Di Siêu đăm đăm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc chậm rãi hỏi :

 

- Tư Đồ huynh, có phải huynh khinh bỉ Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm là người lục lâm...

 

Trình Di Siêu chưa nói dứt câu, Tư Đồ Ngọc đã lắc đầu, cướp lời :

 

- Sao Trình huynh lại nói vậy, ở trong võ lâm thì môn phái cũng đều một nguồn gốc. Trong Bạch đạo thiếu gì những hạng tán tận lương tâm, trong khi bên Hắc đạo nào phải không có những người trong sạch, tâm hồn cao thượng...

 

Trình Di Siêu nghe nói tới đây, xen lời :

 

- Tư Đồ huynh đã là người phóng khoáng như vậy, thì sao lại không chấp nhận Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm? Nàng đã có lòng đối với huynh lắm cơ mà? Nàng là người mà phong tư và công lực đều được cả, nếu có thể đưa nàng về nẻo chánh...

 

Tư Đồ Ngọc không để cho Trình Di Siêu nói đứt câu, đã lắc đầu gượng cười cướp lời :

 

- Trình huynh có chỗ không biết. Tiểu đệ...

 

Trình Di Siêu như hiểu ra, cắt ngang lời Tư Đồ Ngọc :

 

- Đệ hiểu rồi! Phải chăng Tư Đồ huynh đã có bạn đường rồi?

 

Tư Đồ Ngọc lắc đầu, Trình Di Siêu lại cười nói :

 

- Nếu huynh đã không có người bạn đường thì ắt là phải có một người bạn tri âm, hai bên hiểu rõ tình ý của nhau chứ?

 

Tư Đồ Ngọc không tiện lắc đầu chối cãi, đành phải gật đầu cho qua chuyện.

 

Trình Di Siêu mỉm cười hỏi :

 

- Tư Đồ huynh, huynh có thể công khai cho biết một phen được không? Cô gái diễm kiều nào mà lại khiến cho lòng huynh một mực thủy chung, không tơ tưởng đến người khác? Cô gái diễm kiều và có phước ấy là nhân vật như thế nào?

 

Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :

 

- Tiểu đệ đối với nàng tuy nhớ nhung vô hạn, lúc nào cũng ôm ấp hình bóng của nàng, không dám nghĩ tới ai hết, nhưng đệ cũng có thể tạm thời cho huynh biết được. Nàng là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc.

 

Trình Di Siêu hóm hỉnh cười nói :

 

- Vị Tiêu cô nương ấy có thể áp đảo Tư Đồ huynh thì tất nhiên ngoài nhan sắc lộng lẫy, nàng cũng phải có một thân võ học tuyệt luân đấy nhỉ?

 

Trong ánh mắt của Tư Đồ Ngọc có một vẻ bừng sáng. Chàng gật cười nói :

 

- Nói về nhan sắc thì Mộ Dung Lâm tuy cũng là người đẹp, nhưng so với Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ thì Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ mười phần, Mộ Dung Lâm chỉ được có ba. Còn luận về võ công, thì Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của tiểu đệ ít nhất cũng phải cao siêu hơn tiểu đệ gấp bội!

 

Trình Di Siêu thấy Tư Đồ Ngọc ăn nói quá sự thật, bật cười nói :

 

- Tư Đồ huynh quá khiêm nhường chăng? Cứ như đệ thấy một thân võ công siêu tuyệt của huynh, thì Tiêu Lộng Ngọc cô nương làm sao hơn thế?

 

Tư Đồ Ngọc không đợi cho bạn nói dứt câu, liền nghiêm nét mặt nói :

 

- Trình huynh đã nghe rõ lời đệ nói chưa? Đệ không nói là Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của đệ về võ vông cao hơn tiểu đệ gấp bội, mà đệ nói ít nhất nàng cũng phải hơn tiểu đệ gấp bội. Trình huynh nhớ rõ cho là tiểu nhấn mạnh vào chữ ít nhất.

 

Trình Di Siêu giờ mới biết Tư Đồ Ngọc trịnh trọng nói chứ không phải nói cho vui miệng, liền thất kinh than :

 

- Tư Đồ huynh là kỳ lân ở chốn trần gian này, cho nên dĩ nhiên là phải gặp được người cũng siêu phàm tuyệt thế. Nhưng vị Tiêu Lộng Ngọc cô nương về nhan sắc đã như thế, và công lực lại như thế, thì tiểu đệ thật khát vọng muốn được chiêm ngưỡng vô cùng.

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Chuyện này không khó gì cả. Thể kỳ hẹn mồng bảy tháng bảy ở Quát Thương mê cung, tỷ tỷ của tiểu đệ cũng sẽ tới tham dự. Đến lúc ấy tiểu đệ sẽ dẫn tới giới thiệu Trình huynh.

 

Trình Di Siêu gật đầu cười nói :

 

- Tiểu đệ đối với kỳ hội ở Quát Thương sơn Mê cung Ngũ sát, đến ngày nay nhờ cơ duyên mới gặp được có một vị Tài Sát Thạch Mại Sùng mà thôi.

 

Tư Đồ Ngọc ngửng đầu nhìn trời mỉm cười nói :

 

- Chiếu theo lời nói vừa rồi của Mộ Dung Lâm, thì Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ trong nội nhật hôm nay ắt thế nào cũng bị đuổi khỏi Lạc Hồn nhai. Anh em chúng ta phải chú ý lắm mơi được, đừng để cho cô ả trốn thoát mà mang tiếng cười chê.

 

Trình Di Siêu gật đầu cười, hai người liền chọn một chỗ đất cao ở trên đường sơn đạo để dò xét Lạc Hồn nhai đại trại. Bởi vì là việc nghiêm trọng, Trình Di Siêu đang nóng lòng báo thù cho anh, cho nên hai người canh phòng rất nghiêm ngặt.

 

Từ hoàng hôn đến đêm khuya, từ đêm khuya đến tảng sáng...

 

Hai người đợi đã sốt cả ruột mà vẫn không thấy có động tịnh gì cả.

 

Đợi tới lúc mặt trời đã lên cao khỏi núi, ánh nắng chan hòa khắp nơi trên Lạc Hồn nhai mới có tiếng người vẳng lên.

 

Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu phấn chấn tinh thần, cùng đưa mắt chú ý nhìn.

 

Từ trên núi tiếng chân người vang lên, xem ra không phải chỉ có một người bước đi thôi, mà ít nhất cũng có trên bốn người.

 

Trình Di Siêu cau mày nói :

 

- Tư Đồ huynh, nếu Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ bị mời xuống núi thì chỉ có một mình nàng lủi thủi ra đi thôi chứ, mà tối đa cũng chỉ có thêm vị sư huynh của nàng ta là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đi theo mà thôi. Thế tại sao giờ đây lại có nhiều tiếng bước chân người như thế? Chỉ sợ có điều gì bất trắc đây...

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Bất trắc với không bất trắc thì làm gì? Anh em chúng ta chẳng cần biết tới việc đó. Anh em chúng ta cứ việc gương mắt nhìn chốc nữa đây, thì sẽ rõ cuộc diện. Bây giờ có đoán mò với nhau cũng chả có ích lợi gì cả.

 

Tư Đồ Ngọc vừa dứt lời thì bóng người ở trên núi đã xuất hiện. Quả nhiên không nhiều không ít, vừa vặn đúng bốn người.

 

Hai người đi đầu là Tài Sát Thạch Mại Sùng và Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, còn người đi phía sau là hai tên lâu la ở trong trại đang khiêng một cái hòm gỗ thật lớn.

 

Trình Di Siêu thì thầm nói :

 

- Quả nhiên Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ không bị mời xuống núi, mà Tài Sát Thạch Mại Sùng trở về Quát Thương...

 

Trình Di Siêu mới nói tới đây thì Tư Đồ Ngọc đã thì thầm, lẩm bẩm nói :

 

- Lạ quá! Lạ quá!...

 

Trình Di Siêu cau mày hỏi :

 

- Tư Đồ huynh đã phát hiện ra sự việc gì?

 

Tư Đồ Ngọc đáp :

 

- Vị Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm tại sao lúc đầu cung kính mà sau lại lạnh nhạt thờ ơ? Lúc đầu hình như Cửu Độc Phong Vương đã ra đón Tài Sát Thạch Mại Sùng ở mãi tận đằng xa, thế mà lúc Thạch Mại Sùng cất bước trở về, thì lại do Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh thay mặt tiễn khách là cớ làm sao?

 

Trình Di Siêu nghĩ ngợi giây lát, mỉm cười nói :

 

- Việc này không có gì là khó hiểu cả.

 

Tư Đồ Ngọc nhíu mày nói :

 

- Xin Trình huynh cho biết cao kiến?

 

Trình Di Siêu đưa tay chỉ vào cái hòm gỗ lớn, trợn ngược cặp lông mày lưỡi kiếm, nói :

 

- Xin Tư Đồ huynh hãy đoán xem ở trong cái hòm gỗ lớn kia cất giấu vật gì?

 

Tư Đồ Ngọc suy nghĩ hồi lâu rồi cất tiếng đáp :

 

- Cái hòm gỗ kia được hai đại hán khiêng thì rõ ràng nó không phải nhẹ nhàng gì, chắc không phải là vật tầm thường.

 

Trình Di Siêu gật đầu cười nói :

 

- Tư Đồ huynh với tiểu đệ nghĩ không khác nhau. Thạch Mại Sùng đã có ngoại hiệu là Tài Sát thì tất nhiên là phải tham tài tham của, mà Mộ Dung Lâm lại có việc đang nhờ cậy tới lão, cho nên lão mới độc ác đòi vị Tổng trại chủ phải đền đáp bằng một hòm kim khí quý báu...

 

Tư Đồ Ngọc chợt hiểu ra, cười nói :

 

- Đệ hiểu ra rồi, Trình huynh cho là Mộ Dung Lâm bị đòi vật cống nặng cho nên mới chán vị Tài Sát Thạch Mại Sùng không thích tự mình đưa tiễn...

 

Trình Di Siêu gật đầu, bày tỏ mình quả có ý nghĩ ấy.

 

Lúc bấy giờ, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đã đưa Tài Sát Thạch Mại Sùng xuống tới chân núi Lạc Hồn nhai.

 

Tài Sát Thạch Mại Sùng cười ngạo nghễ nói :

 

- Tra lão đệ, về cái việc ấy thì lão đệ tốt nhất là tạm thời giữ cho thật kín, đợi qua ngày mồng bảy tháng bảy rồi hãy tuyên bố ra.

 

Tra Nhị Minh cung kính nói :

 

- Tại hạ hiểu rồi! Lão huynh sau khi ứng phó xong việc Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô thì xin giúp tại hạ tuyên bố cái việc này ra để trấn áp tất cả những sự đột biến có thể xảy ra.

 

Thạch Mại Sùng gật sầu, cười nói :

 

- Lão đệ hiểu như vậy là được rồi. Thôi, chúng ta chia nhau ở nơi đây, ngày sau gặp lại.

 

Nói xong, hai bên vòng tay vái chào nhau. Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh trở về Lạc Hồn nhai đại trại, còn hai tên lâu la thì vẫn cứ khiêng cái hòm gỗ lớn theo chân Tài Sát Thạch Mại Sùng trở về Quát Thương.

 

Đến lúc Tra Nhị Minh trở lên tới đỉnh núi thì trời đã sáng hẳn. Ánh nắng chói chang gay gắt, nhưng Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu vẫn không thấy bóng hình của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ đâu.

 

Trình Di Siêu cố gượng cười lắc đầu than :

 

- Tư Đồ huynh, xem ra bọn ta đã bị lừa gạt rồi. Chúng ta đã bị Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đùa bỡn, bắt chúng ta phải ở nơi đây ôm cây đợi thỏ...

 

Tư Đồ Ngọc không đợi Trình Di Siêu nói hết lời, mắt chàng quắc lên, tía ra những tia lửa, chàng cao giọng nói :

 

- Trình huynh, chúng ta giết Lạc Hồn nhai.

 

Trình Di Siêu đỡ lời :

 

- Giết những người ở trên Lạc Hồn nhai thì có ích gì? Mộ Dung Lâm tất nhiên là dùng kế hoãn binh, một mặc trấn an chúng ta, khiến chúng ta phải chờ đợi mãi ở nơi đây, một mặt thì bảo Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ theo một con đường tắc, vắng vẻ mà trốn đi. Chắc lúc này cô ả đã cao chạy xa bay rồi, chứ đâu còn ở trên Lạc Hồn nhai đại trại này nữa.

 

Tư Đồ Ngọc nghiến răng mím môi nói :

 

- Chúng ta không thể nào để cho thiên hạ đùa cợt như vậy được, nếu không tìm được Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ thì cứ đánh lên đầu Mộ Dung Lâm và Tra Nhị Minh chứ không lôi thôi gì hết.

 

Trình Di Siêu cũng giận run người, mắt bốc lửa gật gù nói :

 

- Được, phải đấy, đệ tán thành ý kiến của Tư Đồ huynh, lần này thì anh em chúng ta phải đập phá tan tành tổng trại của lục lâm này ra mới hả giận.

 

Hai người bàn bạc với nhau xong, lập tức phóng lên Lạc Hồn nhai, giữa đường gặp cái gì là phá cái ấy, chỉ trừ có lũ kiến là hai người không đụng chạm tới thôi.

 

Lên tới đỉnh núi, thì bên Tra Nhị Minh đã được người phi báo, Tra Nhị Minh vội vàng ra Tổng trại, chắp tay vái chào Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu cất tiếng hỏi :

 

- Trình đại hiệp, tại sao lần này lên đây mà lại giận dữ hầm hầm như thế?

 

Trình Di Siêu chưa lên tiếng đáp thì Tư Đồ Ngọc đã xẵng giọng nói :

 

- Tra Nhị Minh, ta không muốn nói chuyện với các hạ, các hạ mau đi kêu Mộ Dung Lâm ra đây.

 

Tra Nhị Minh nghe nói mặt có vẻ xấu hổ, cau mày hỏi :

 

- Tư Đồ bằng hữu định gặp Tổng trại chủ của tại hạ ư?

 

Tư Đồ Ngọc cười nhạt một tiếng nói :

 

- Đúng vậy, ta muốn gặp nàng, chẳng lẽ nàng ở địa vị thủ lĩnh lục lâm phương Nam, mà lại làm chuyện gian dối không coi ai ra gì à?

 

Tra Nhị Minh lắc đầu đáp :

 

- Tổng trại chủ của chúng tôi không phải là khinh thường người, mà không được gặp người...

 

Trình Di Siêu mắng :

 

- Các hạ đừng có che giấu tôi làm gì, cái câu các hạ nói “Không được gặp người” là nghĩa làm sao?

 

Tra Nhị Minh có vẻ hơi yên tâm bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói :

 

- Bởi vì Tổng trại chủ của tại hạ đã sớm xuống núi từ nửa đêm để lo một việc gấp, hiện không có mặt ở trong trại.

 

Tư Đồ Ngọc cau mày nói :

 

- Nói bậy, ta không tin, ta biết Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm chưa xuống núi.

 

Tra Nhị Minh cười nham hiểm nói :

 

- Nếu Tư Đồ bằng hữu không tin, thì có dám đánh cá với tại hạ không?

 

Tư Đồ Ngọc đâu chịu kém người, liền cất tiếng đáp :

 

- Các hạ nói dùng cách nào đánh cá?

 

Tra Nhị Minh cười nhạt nói :

 

- Tại hạ định để cho Tư Đồ huynh kiếm khắp Lạc Hồn nhai đại trại này.

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Không cần ngươi nói ta cũng tự đi kiếm.

 

Tra Nhị Minh cau mày cười, lớn tiếng nói :

 

- Nếu như các hạ tìm thấy tung tích Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, chứng minh được Trại chủ của chúng tôi chưa ra khỏi đại trại, thì Tra Nhị Minh sẽ rút kiếm tự vận trước mặt đông đủ mọi người để tạ tội.

 

Tư Đồ Ngọc thấy đối phương ăn nói cứng cõi như vậy, bất giác đưa mắt dò xét Lãnh Huyết Lang Quân một lượt.

 

Tra Nhị Minh cũng lạnh lùng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc, rồi cất tiếng hỏi tiếp :

 

- Người trên giang hồ làm việc gì cũng phải để ý tới sự công bình, vậy nếu như bằng hữu tìm khắp Lạc Hồn nhai đại trại mà vẫn không thấy tung tích của Mộ Dung Lâm tổng trại chủ đâu cả, chứng tỏ lời Tra Nhị Minh này là không ngoa thì Tư Đồ bằng hữu sẽ phải chịu điều kiện gì?

 

Muốn cá cắn câu, thì cái hay nhất là phải dùng lời nói khích bác hằn học.

 

Tra Nhị Minh rất thông hiểu điều đó, cho nên chỉ cần dùng mấy lời nói cũng đủ khiến cho Tư Đồ Ngọc không thể không chấp nhận ngay cuộc đánh cá.

 

Huống chi, về phần Tư Đồ Ngọc, thì chàng thấy chính mắt Mộ Dung Lâm trở về Lạc Hồn nhai đại trại, và suốt đêm chàng để ý canh phòng, thế mà vẫn không thấy Cửu Độc Phong Vương xuống núi, đủ thấy rằng Mộ Dung Lâm vẫn còn ở trong đại trại, và việc Tra Nhị Minh muốn đánh cá với chàng, y dùng những lời lẽ cứng cõi, thì chằng qua cũng chỉ là cái kế nghi binh mà thôi.

 

Tư Đồ Ngọc nghĩ như vậy, liền gật đầu lên tiếng, nhưng chàng chợt thấy Trình Di Siêu nháy mắt ra hiệu.

 

Tư Đồ Ngọc thầm hiểu rằng kinh nghiệm giang hồ của Trình Di Siêu lão luyện hơn chàng rất nhiều, thấy người bạn đã nháy mắt ra hiệu, thì nhất định là phải có nguyên nhân, cho nên chàng ngưng ngay lại, không cất tiếng nói ra chủ ý của chàng nữa.

 

Trình Di Siêu lợi dụng ngay một thoáng Tư Đồ Ngọc còn trù trừ, vội vàng quay sang cười nói với Tra Nhị Minh :

 

- Tra phó tổng trại chủ, Trình Di Siêu này có một việc muốn xin thỉnh giáo các hạ trước.

 

Tra Nhị Minh hơi khó chịu, nhưng cái oai danh Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của Trình Di Siêu thật ghê gớm trên giang hồ. Nay Trình Di Siêu đã lên tiếng hỏi, thì không thể làm lơ được, y bèn cố tươi cười gật đầu đáp :

 

- Trình đại hiệp có chuyện gì muốn hiểu xin cứ cho biết.

 

Trình Di Siêu cười nói :

 

- Vị Tài Sát Thạch Mại Sùng có còn ở quý trại không?

 

Câu nói của Trình Di Siêu tuy bề ngoài có vẻ tầm thường, nhưng kỳ thực bên trong lại có hai dụng ý thật lợi hại.

 

Dụng ý thứ nhất là qua câu nói của chàng, Tra Nhị Minh không thể biết chàng và Tư Đồ Ngọc đã ở dưới chân núi chờ đợi suốt đêm.

 

Dụng ý thứ hai, là chàng đã tận mắt trông thấy Tài Sát Thạch Mại Sùng xuống núi, thì phải biết tất cả những chuyện xảy ra trên đường đi của Thạch Mại Sùng, chàng nói lời này là để xem Tra Nhị Minh đối đáp ra sao, và nhờ cách đối đáp này có thể biết sự thành thực của Lãnh Huyết Lang Quân tới mức nào, cũng có thể suy ra việc Mộ Dung Lâm rời khỏi trại là thực hay giả.

 

Tra Nhị Minh cũng là người rất khôn ngoan, cho nên nghe đối phương hỏi y không đáp ngay, mà chỉ quay sang hỏi lại Trình Di Siêu :

 

- Trình đại hiệp nói đến Thạch lão nhân gia làm chi?

 

Trình Di Siêu cười đáp :

 

- Sau khi tại hạ với Tư Đồ huynh xuống núi, chúng tôi đã đi được hơn trăm dặm, bỗng nhiên nhớ tới ngày mồng bảy tháng bảy còn một việc bận không thể tới Quát Thương như lời hẹn ước được, cho nên cần phải tìm Thạch Mại Sùng để hẹn là một ngày khác.

 

Chuyện của Trình Di Siêu nói, thực ra là câu chuyện bịa đặt, Tư Đồ Ngọc biết điều đó, cho nên trong bụng thầm cảm phục người bạn này, chàng biết rằng Trình Di Siêu có dụng ý gì đây...

 

Tra Nhị Minh quả nhiên tin ngay câu nói của Trình Di Siêu, liền lắc đầu cười nói :

 

- Trình đại hiệp đến không kịp lúc rồi, bởi vì sau khi hai vị rời khỏi đại trại không lâu thì Tài Sát Thạch Mại Sùng lão nhân gia đã một mình trở về Quát Thương rồi.

 

Trình Di Siêu nghe Tra Nhị Minh nói dứt, trong lòng lập tức đâm ra nghi ngờ ngay, chàng nghi là không hiểu tại sao Tra Nhị Minh không chịu nói thật là Thạch Mại Sùng mới đi cách đây không lâu, mà việc gì phải nói đã đi từ ngày hôm qua như vậy, sự nói dối ấy dụng ý gì?

 

Tra Nhị Minh có lẽ cũng nhận ra Trình Di Siêu có điều gì nghĩ ngợi đây, y liền cười nham hiểm hỏi :

 

- Trình đại hiệp nghĩ gì vậy?

 

Trình Di Siêu cười nhạt, không cần gì phải giấu diếm nữa, liền quắc mắt đáp ngay :

 

- Tại hạ đang nghĩ không hiểu sao Tra phó tổng trại chủ lại nói dối tại hạ như vậy.

 

Tra Nhị Minh giật nẩy mình, nhìn Trình Di Siêu trừng mắt nói :

 

- Trình đại hiệp nói gì vậy, chẳng lẽ lời tại hạ nói có điều gì thất thố không đúng sự thực chăng?

 

Trình Di Siêu lấy tay chỉ Tư Đồ Ngọc rồi lại chỉ vào người chàng lớn tiếng nói :

 

- Tư Đồ huynh và tại hạ đây ngay hôm qua lúc từ biệt các vị may mắn được Mộ Dung Lâm tổng trại chủ có lòng tốt tự đưa tiễn tới dưới chân Lạc Hồn nhai, tại hạ thiết nghĩ Tài Sát Thạch Mại Sùng có mối giao tình rất hậu với chư vị, thì làm sao mà Thạch lão nhân gia lại một mình trở về Quát Thương mà không có người tiễn chân được?

 

Tra Nhị Minh kêu “Ồ” lên một tiếng, mỉm cười nói :

 

- Trình đại hiệp hiểu lầm ý tại hạ rồi, câu tại hạ nói Thạch lão nhân gia một mình trở về Quát Thương, là có ý nói lão nhân gia đã đi rồi, chứ còn việc lễ phép ở trên giang hồ, thì làm sao mà để sơ sót được? Mộ Dung tổng trại chủ của chúng tôi đã đưa tiễn Thạch lão nhân gia ra mười dặm.

 

Tư Đồ Ngọc cười thầm trong bụng, vì Tra Nhị Minh đã hoàn toàn đặt điều ra mà nói, thế mà còn không biết xấu hổ.

 

Trình Di Siêu vờ như không biết, thản nhiên hỏi tiếp :

 

- Sau khi Mộ Dung tổng trại chủ tiễn khách tới mười dặm, thì có trở về không?

 

Tra Nhị Minh lắc đầu đáp :

 

- Mộ Dung tổng trại chủ không trở về nữa, thì vừa rồi tại hạ đã cho Tư Đồ bằng hữu biết là Tổng trại chủ đã rời khỏi đại trại rồi mà Tư Đồ bằng hữu vẫn không chịu tin.

 

Trình Di Siêu xòe chiếc quạt Âm Dương Bão Phiến ở trong tay ra kêu đến “xoạt” một tiếng, cặp mắt sáng như điện nhìn chòng chọc vào Tra Nhị Minh, cặp mày kiếm dựng ngược, miệng cười nhạt, mặt lộ vẻ khinh bỉ...

 

Tra Nhị Minh thấy thái độ của đối phương như vậy vội thối lui một bước, ngạc nhiên hỏi :

 

- Trình đại hiệp, tại sao đại hiệp lại cười như vậy?

 

Trình Di Siêu nói :

 

- Ta cười là cười Tra phó tổng trại chủ, dẫu là người nham hiểm quỷ quyệt mà cuối cùng cũng để lòi đuôi chồn ra.

 

Tra Nhị Minh làm ra vẻ ngơ ngác hỏi :

 

- Để lộ đuôi chồn? Tra Nhị Minh này làm gì mà Trình đại hiệp lại nặng lời như vậy?

 

Trình Di Siêu thản nhiên nói :

 

- Các hạ còn muốn chối quanh nữa hay sao? Ta hãy hỏi các hạ rằng, sau khi Mộ Dung tổng trại chủ đưa tiễn khách, rồi không trở về núi, thì tại sao các hạ biết Mộ Dung tổng trại chủ đã tiễn chân Tài Sát Thạch Mại Sùng ra xa mười dặm?

 

Tra Nhị Minh cứng lưỡi, mặt đã lộ ra vẻ bối rối, y không thể nào ngờ được đối phương lại hỏi ngược ngạo như vậy, đành ngập ngừng nói :

 

- Chuyện này... chuyện này...

 

Trình Di Siêu cười nhạt nói :

 

- Mộ Dung tổng trại chủ, hiển nhiên là đã rất cần đến Tài Sát Thạch Mại Sùng để lấy được Ô Kim, Hàn ngọc và Hỏa Long châu, để hợp lại chế thành Ô Kim Quỷ Luyện, với Ôn Lương Quỷ Tỏa, cho Thiên Môn Quỷ Tỏa trận không thiếu một chất gì, có thể phát huy hết được oai lực, thì chẳng lẽ Mộ Dung tổng trại chủ lại không đi theo Tài Sát Thạch Mại Sùng về Quát Thương để lấy vật báu hay sao?

 

Tra Nhị Minh gật đầu nói :

 

- Trình đại hiệp suy đoán như vậy, có thể...

 

Trình Di Siêu không đủ nhẫn nại để nghe đối phương biện minh, chàng cười nhạt ngắt ngang :

 

- À, có thể, như vậy thì mấy lời Tra phó tổng trại chủ vừa nói rằng Tài Sát Thạch Mại Sùng đã một mình đi về Quát Thương, chẳng phải là lời nói dối hay sao? Tra phó tổng trại chủ đã quen dối trá như vậy, chứ nếu không thì đâu dám rút dao tự vận để đánh cuộc với người khác...

 

Tra Nhị Minh lắc đầu nói :

 

- Trình đại hiệp cứ yên trí, đối với việc này tại hạ không hề nói dối chút nào, vì nếu nói dối thì tại hạ có bao giờ lại dám lấy tính mạng của mình ra đánh cuộc như thế...

 

Trình Di Siêu nói :

 

- Ta hãy hỏi các hạ, trước khi Mộ Dung tổng trại chủ đi, có dặn dò gì không?

 

Tra Nhị Minh tròn xoe mắt, nham hiểm cười đáp :

 

- Tổng trại chủ có bảo là người đã kiếm một câu chuyện đùa giỡn nhị vị chơi!

 

Tư Đồ Ngọc không nhịn được nữa quắc mắt hỏi :

 

- Tra phó tổng trại chủ nói rõ cho nghe một chút câu chuyện vui mà Mộ Dung tổng trại chủ định đùa bỡn bọn ta là chuyện gì?

 

Tra Nhị Minh cười nói :

 

- Có phải Tổng trại chủ đã cho nhị vị biết là sư muội Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ của tại hạ hiện giờ ở trong đại trại đấy không?

 

Tư Đồ Ngọc chưa kịp gật đầu thì Trình Di Siêu đã nhanh nhẹn lắc đầu, vì Trình Di Siêu là người có kinh nghiệm giang hồ lão luyện hơn Tư Đồ Ngọc nhiều, chàng mau miệng nói :

 

- Tra phó tổng trại chủ đoán sai cả rồi...

 

Tra Nhị Minh ngạc nhiên hỏi :

 

- Sao lại sai cả, sai là sai thế nào?

 

Trình Di Siêu làm ra vẻ phẫn nộ, giận dữ nói :

 

- Mộ Dung Lâm thực là một người không đàng hoàng, y thị lại bảo chúng tôi rằng Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện giờ đang ẩn núp trong một ngôi chùa cách nơi đây trăm dặm rốt cục làm hại tôi với Tư Đồ huynh phải mất bao nhiêu công lao vất vả đi đi về về, mà chả được việc gì cả, chúng tôi quá giận dữ bất bình, cho nên mới tìm tới quý trại để đòi Mộ Dung tổng trại chủ phải trả cho chúng tôi một chút công đạo.

 

Tư Đồ Ngọc không hiểu Trình Di Siêu hành động như vậy để làm chi, nhưng cũng ngầm hiểu rằng thế nào người bạn của chàng cũng phải có dụng ý, vì vậy chàng bèn đứng yên một bên để quan sát tình hình xem sẽ biến chuyển như thế nào.

back top