Đại Tình Hiệp

Chương 18: Do thám Mê cung

Con đường chính giữa ấy bằng phẳng lặng lạ thường, không có chút khó khăn hung hiểm gì cả.

 

Nhưng đi được khoảng thời gian ăn xong một bữa cơm, thì Tư Đồ Ngọc bỗng ngừng bước nói :

 

- Miêu công chủ, Công chủ có thấy chúng ta đã đi cả ngày rồi mà vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn ở cửa Mê Hồn giáp hay sao?

 

Xích Phượng đưa mắt dáo dác nhìn chung quanh, mặt ngọc hơi đỏ ửng, nàng bẽn lẽn nói :

 

- Ai mà không thấy thế đâu, hóa ra chúng ta trước sau vẫn không đi được một bước, tựa hồ như chúng ta đã sa vào Mê Hồn trận rồi thì phải.

 

Tư Đồ Ngọc thấy nàng có vẻ bẽn lẽn bèn mỉm cười an ủi :

 

- Miêu công chủ khỏi cần phải buồn rầu như thế, chúng ta đi đường của đối phương bầy ra không bị tắc nghẽn ở giữa thôi thế nào chúng ta cũng sẽ tới được Quát Thương mê cung, Công chủ đừng có lo gì hết.

 

Xích Phượng đăm đăm nhìn Tư Đồ Ngọc, vẫn với vẻ bẽn lẽn, nàng cười nói :

 

- Tư Đồ huynh, lần này đến phiên huynh phải chọn đường, Xích Phượng này xin theo hiệu lệnh của huynh đấy.

 

Tư Đồ Ngọc biết chẳng nên thoái thác lúc này, liền suy nghĩ giây lát rồi mỉm cười nói :

 

- Miêu công chủ để thâu ngắn thời giờ mà cũng là việc thận trọng nữa, cách hay nhất là chúng ta chia hai đường ra mà đi.

 

Xích Phượng hỏi :

 

- Chia là chia như thế nào?

 

Tư Đồ Ngọc đưa tay chỉ một con đường ở khoảng giữa, lớn tiếng cười nói :

 

- Con đường phía giữa kia tuy không phải là đường chính giữa, chúng ta hãy cứ lấy làm tiêu chuẩn đi rồi mỗi người chúng ta sẽ chọn một đường ở bên phải và bên trái của nó sau.

 

Xích Phượng khẽ gật đầu tươi cười nói :

 

- Tôi tán thành biện pháp ấy của Tư Đồ huynh, vậy xin huynh đi theo con đường bên phải, còn tôi xin đi bên trái.

 

Lời vừa dứt, nàng đã tung mình đi ngay, đột nhiên Tư Đồ Ngọc lại cất tiếng nói :

 

- Miêu công chủ, Công chủ đừng quên cái tín hiệu chúng ta đã đồng ý với nhau đấy nhé.

 

Xích Phượng ngạc nhiên dừng chân, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc một cái. Tư Đồ Ngọc trợn mắt lớn tiếng nói :

 

- Nếu như chúng ta đi đường được bình yên thì thôi, không có chuyện gì đáng nói cả, nếu vạn nhất gặp chuyện nguy hiểm ở giữa đường cần người tiếp tay, thì cứ như chúng ta đã quy định, ném tín hiệu lên, hai chúng ta đã cùng có chung một kẻ thù, thì dẫu sao cũng chẳng nên khách sáo với nhau làm chi nữa.

 

Xích Phượng cười nói :

 

- Được, tôi sẽ lưu ý và cũng phải chú ý đến tiếng ré ba ngắn một dài của Tư Đồ huynh và xin Tư Đồ huynh cũng phải chú ý tới ngọn lửa bạc của tôi.

 

Tư Đồ Ngọc lẳng lặng đứng nghe, rồi chàng gật đầu cười, sau đó chàng cùng Xích Phượng mỗi người đi theo một con đường của hai bên trái và phải đó.

 

Tư Đồ Ngọc đã chọn con đường về bên tay phải của con đường giữa kia đi, đi được một lúc, chàng lại thấy cái quang cảnh chung quanh mình có vẻ quen thuộc lắm.

 

Chàng đã tưởng mình đã trở về chỗ cũ, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì thấy hai con đường vừa qua, hai quang cảnh tuy có giống nhau nhưng chỗ chàng đứng hiện tại không phải là chỗ vừa rồi chàng đứng bàn chuyện với Xích Phượng nữa.

 

Tư Đồ Ngọc cau mày, trong lòng hoang mang quá đỗi.

 

Chàng hoang mang là vì chỗ chàng đứng hiện tại đã không phải là chỗ trước kia, thế thì tại sao chàng lại thấy chỗ này có vẻ quen lắm như vậy.

 

Tư Đồ Ngọc biết rằng thế nào bên trong cũng phải có nguyên nhân bèn không xông xáo như trước nữa mà cứ đứng yên lặng suy nghĩ thôi, người ta thường nói ở trên đời này không có việc gì khó mà không chỉ có lòng mà thôi.

 

Tư Đồ Ngọc suy nghĩ hồi lâu cuối cùng chàng tìm ra được đầu mối thấy chỗ cứu cánh.

 

Thế nào là đầu mối, thế nào là cứu cánh?

 

Đầu mối và cứu cánh ấy là việc Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã cho Tư Đồ Ngọc bức đồ hình ở dưới chân Lạc Hồn nhai.

 

Tư Đồ Ngọc chợt nhớ lại bức đồ hình mà Mộ Dung Lâm tặng, thì trên bức đồ hình đó đường ngang ngõ tắt chằng chịt như mạng nhện, tự hồ như ăn khớp với tình hình hiện tại.

 

Chàng đưa mắt dáo dác nhìn chung quanh, trong bụng mừng rỡ quá đỗi, vội vàng lấy bức đồ hình ra xem lại.

 

Xem xong quả nhiên không sai chút nào cả bức đồ hình đúng là vẽ lại những đường đi ở trong Lục Hồn Giáp.

 

Tư Đồ Ngọc quá mừng rỡ, và cảm khái vô cùng.

 

Chàng cảm khái là vì chàng thấy Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã biết chàng có hẹn với Tài Sát Thạch Mại Sùng, cho nên nàng đã tặng chàng bức họa đồ ở trên Quát Thương mê cung.

 

Nào hay trong chớp mắt, chính nàng đã bị ám toán, nàng đã bị Thạch Mại Sùng bắt đem về Quát Thương, thì đồ hình Mê cung giờ đây lại hóa ra cái bùa cứu mạng cho chàng.

 

Sau khi cảm khái hồi lâu, Tư Đồ Ngọc lại nhìn kỹ lên bức hình để dò xem đường lối ở trước mắt, chàng nhìn cho thật thuộc.

 

Bởi vì chàng biết rằng hiện thời đang ở chỗ nguy hiểm, bức đồ hình kia có quan hệ rất lớn, cho nên sau khi đã thuộc lòng đường lối ở trước mặt, chàng lập tức cẩn thận gấp vào bỏ trong bụng thật kỹ.

 

Tư Đồ Ngọc vừa mới xếp bức hình vào chàng đang nghĩ không biết Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng giờ đây không biết an nguy ra sao thì biến cố đột nhiên phát sinh.

 

Đánh “Ầm” một tiếng, ở trên không trung về bên tay trái, đột nhiên có một ngọn lửa màu bạc bốc vụt lên trời.

 

Đó là tín hiệu hai người đã thỏa thuận với nhau, tín hiệu ấy có nghĩa là Hỏa Diệm công chủ bây giờ đang lâm nguy.

 

Tư Đồ Ngọc đâu dám chậm trễ, để cho Xích Phượng an tâm biết chàng đã nhận được tín hiệu rồi chàng liền đề khí ré lên ba tiếng ngắn một tiếng dài để ứng đáp!

 

Vừa ré chàng vừa vội lướt ngay về phía vừa có ngọn lửa bạc bốc lên.

 

Đường lối ở trong Mê Hồn giáp phức tạp vô cùng, Tư Đồ Ngọc không thể căn cứ theo tín hiệu mà có thể tìm ra được tung tích của Xích Phượng được.

 

Nhưng giờ đây chàng đã nhớ thuộc lòng bức đồ hình, cho nên chàng di chuyển một cách rất dễ dàng.

 

Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã tìm tới nơi.

 

Thì ra Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng đã sa chân vào một chỗ toàn những đống đá lởm chởm, và bị Vũ Hầu bát trận hợp thành bởi những tảng đá theo Kỳ Môn độ giáp làm khiếp đảm, cho nên nàng cứ loay hoay ở giữ hoài mà không sao tìm được cửa ra để thoát thân.

 

Tư Đồ Ngọc là đệ tử đắc ý của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, cho nên trừ một thân võ công thượng thừa ra, đối với các loại bói toán, thuốc thang, kỳ môn độn giáp, Âm Dương Sinh Khắc, chàng đều thông hiểu cả.

 

Giờ đây đối với những đường ngang ngõ tắt ở trong Mê Hồn giáp chàng đã thuộc nằm lòng, cho nên chàng rất an tâm vững dạ để Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng ra khỏi Vũ Hầu bát trận.

 

Xích Phượng bị hãm ở trong trận rất sốt ruột nhưng khi nghe được tiếng báo hiệu của Tư Đồ Ngọc rồi thì nàng thở phào ra nhẹ nhõm.

 

Nàng biết Tư Đồ Ngọc đã tới cứu viện, mà Tư Đồ Ngọc cũng đã tới gần rồi, nhưng bởi vì trận pháp quá bí ảo cho nên nàng không sao trông thấy được tung tích của Tư Đồ Ngọc.

 

Vị Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng tuyệt nhiên không phải hạng tầm thường, nàng cũng biết mình bị vây khốn ở trong Vũ Hầu bát trận Đồ, cho nên nàng nhíu mày vận khí nói lớn :

 

- Tư Đồ huynh, huynh...

 

Tư Đồ Ngọc không để nàng hỏi tiếp, liền mỉm cười đáp :

 

- Miêu công chủ, tại hạ đã tới rồi, tại hạ hiện đang ở về bên phía tay phải Công chủ, ở trên đỉnh một vách đá cheo leo, nhưng bởi vì mây gió ở trong trận biến ảo khôn lường, cho nên chỉ có tại hạ là trông thấy Công chủ mà Công chủ không sao thấy được tại hạ là như vậy.

 

Xích Phượng nghe nói vội ngước nhìn lên phía trên về bên tay phải.

 

Ở về phía bên tay phải của nàng vốn có một đống đá rất quái dị cao hơn một trượng, bình thường thì có thể nhún mình là có thể lướt qua được rồi, nhưng giờ đây bởi vì trận pháp làm cho hoa mắt, người bị vây khốn ở trong trận đâm ra nhìn lầm, cho nên Xích Phượng thấy đống đá ấy không chỉ cao có một trượng mà là cao ngất trời, không những cao tới mức không thể nào leo lên được, mà nó còn che mất cả thị giác, khiến nàng không thế nào nhận ra hình bóng của Tư Đồ Ngọc ở đâu cả.

 

Xích Phượng gượng cười nói lớn :

 

- Tư Đồ huynh, hiện thời ở trước mắt tôi cửa ngõ qua nhiều, biến hóa lại rất phức tạp, đã chẳng khác nào Bát trận đồ của Gia Cát Võ Hầu.

 

Tư Đồ Ngọc cười nói :

 

- Miêu công chủ nhận xét không sai chút nào, công chủ cũng như chàng Lục Tốn xưa kia ở bên Đông Ngô, bị vây khốn ở trong Vũ Hầu bát trận Đồ vậy.

 

Xích Phượng nghe nói mình quả nhiên đang bị vây khốn ở trong Bát trận đồ vội đưa mắt nhìn kỹ một hồi rồi mới lên tiếng nói :

 

- Tư Đồ huynh, tôi là người trong cuộc thì mờ mịt, huynh ở ngoài thì sáng suốt, xin giúp tôi phán đoán một phen, cửa sinh có phải ở về phía Tây bắc không?

 

Tư Đồ Ngọc ứng tiếp đáp :

 

- Miêu công chủ thực là cao minh, nhưng nếu Công chủ mà lướt ngay về phía Tây bắc, lúc thân hình Công chủ vừa hạ xuống đất, thì còn gặp phải mây và khói biến hóa, nhưng...

 

Tư Đồ Ngọc mới nói tới đây, thì Xích Phượng đã tươi cười ngắt lời :

 

- Tôi hiểu rồi, dẫu cho nó có biến hóa thế nào đi chăng nữa, thì cũng cứ nhận định phương hướng cho thật chính xác, cứ xông ra cửa sinh thì thế nào cũng thoát được trận.

 

Tư Đồ Ngọc cũng cảm phục thầm Xích Phượng quả nhiên là người có kiến thức rất rộng, bèn gật đầu mỉm cười khen :

 

- Đúng thế, Miêu công chủ nói không sai chút nào cả. Công chủ mau thi hành ngay đi, sau khi chúng ta thoát khỏi nguy khốn rồi thì chúng ta có thể xông thẳng tới Quát Thương mê cung để gặp Mê cung Ngũ sát, để điều tra xem Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh hiện thời ở đâu?

 

Xích Phượng gật đầu cười, cặp mày liễu của nàng dựng ngược lên, nàng thi triển ngay một thức “Tuấn Cô Ma Không” bay mình về phía Tây bắc.

 

Lúc ấy theo Xích Phượng thấy thì hướng Tây bắc toàn là những đá lởm chởm tựa hồ không có đường nào đi được cả.

 

Nhưng sau khi Xích Phượng nhón gót bay người lên, quả đúng như lời Tư Đồ Ngọc, ở chỗ đống đá quái dị có những luồng khói và mây ùn ùn bốc lên biến hóa vô cùng.

 

Gọi là mây khói biến hóa thì chỉ trong chớp mắt thôi là tắt ngay, và cũng chỉ trong chớp mắt đống đá quái dị kia đã biến thành một bức tường cao sừng sững ngất trời.

 

Như gặp phải kẻ tầm thường, thì đứng trước cảnh ngộ hãi hùng ấy, thế nào cũng phải dừng bước không dám tiến tới nữa, rồi đưa mắt tìm đường khác mà ra, nhưng Xích Phượng đã được Tư Đồ Ngọc chỉ điểm, cho nên nàng liền đề khí tung mình lên ngay, chẳng cần phải nghĩ ngợi lâu la gì, cứ nhắm mắt ngay vách đá mà lao thẳng tới.

 

Quả nhiên vách đá chỉ là huyền tượng, thân hình Xích Phượng vừa lao tới, liền gặp phải ngay một trận mây khói phiêu đãng, người nàng liền vượt khỏi đống đá lởm chởm mà ra khỏi Bát trận đồ.

 

Tư Đồ Ngọc buông mình xuống đất mỉm cười nói :

 

- Miêu công chủ, trong khoảnh khắc ấy, chắc Công chủ đã...

 

Xích Phượng gượng cười đỡ lời :

 

- Trận pháp của Vũ Hầu quá nhiên là huyền diệu thông thần, chỉ có một đống đá ngổn ngang thôi thế mà lại hóa ra những ngọn núi lởm chởm, hàng ngàn vạn ngọn cheo leo vây hãm người ta khiến không thể nào có đường ra nữa.

 

Nói tới đây, Xích Phượng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :

 

- Tư Đồ huynh, chúng ta đã phân ra hai đường bên phải bên trái mà đi, chắc bên trong thế nào cũng phải có không biết bao nhiêu hiểm trở cản đường, thế khi tại sao khi tôi phát tín hiệu lên, chỉ trong một thoáng mà huynh lại đã tới tiếp ứng ngay được như vậy?

 

Tư Đồ Ngọc cười nói :

 

- Đối với những đường ngang ngõ tắt lung tung này, tại hạ đã quen thuộc lắm rồi, cho nên từ nay về sau không thể nào lầm lạc được nữa.

 

Xích Phượng phì cười nói :

 

- Tư Đồ huynh, đường lối ở trong Mê Hồn giáp này nhiều và phức tạp dị thường, tôi...

 

Tư Đồ Ngọc biết là nàng không tin nhưng chàng cũng không thích đem việc Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm tặng mình bức đồ hình nói cho nàng biết, mà chàng chỉ mỉm cười đỡ lời :

 

- Nếu như cô nương không tin, thì xin cứ đi theo tại hạ, tại hạ bảo đảm rằng không lâu đâu thì chúng ta sẽ tới được Quát Thương mê cung để gặp mặt đối phương.

 

Nói xong, chàng lập tức thong thả bước đi trước, những đường ngang ngõ tắt chàng đã quá thuộc lòng, chẳng khác gì những đường nét ở trên bàn tay chàng.

 

Xích Phượng vừa đi vừa hoang mang trong bụng không thể nào hiểu được tại sao Tư Đồ Ngọc lúc đầu cũng mờ mịt chẳng biết gì như mình thế mà chỉ trong khoảnh khắc chia tay, chàng lại sáng suốt đến như thế và thông thuộc đường lối đến như vậy?

 

Quả nhiên đúng như lời Tư Đồ Ngọc đã giao hẹn, chừng không đến nửa giờ sau, Tư Đồ Ngọc với Xích Phượng đã đi khỏi đoạn đường Mê Hồn giáp.

 

Ở ngoài cửa Mê Hồn giáp là một cái đèo thật rộng ở chính giữa đèo lưng quay vào núi, mặt nhìn về phía Mê Hồn giáp là một tòa cung điện nguy nga mỹ lệ sừng sững.

 

Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn, buột miệng khen :

 

- Ở nơi thâm sơn cùng cốc này thợ cũng hiếm mà vật liệu cũng khó kiếm, thế mà xây dựng được một tòa điện như thế kia, thì kể Mê cung Ngũ sát quả đều là những tay thông thần...

 

Xích Phượng cười nhạt nói :

 

- Tuy có thông thần thực, nhưng chủ yếu của họ là tích tụ thật nhiều tài vật, Tư Đồ huynh chẳng lẽ không biết rằng có tiền mua tiên cũng được hay sao?

 

Lúc bấy giờ cửa Quát Thương mê cung đột nhiên mở rộng ra, tám đôi cung trang thị nữ rất diễm lệ chia làm hai hàng bước ra.

 

Tư Đồ Ngọc kêu “Ồ” lên một tiếng nheo mắt nói :

 

- Bọn họ nghênh tiếp ai đây, chẳng lẽ tung tích của chúng ta đã bị phát giác rồi sao?

 

Xích Phượng khẽ cười đáp :

 

- Chúng ta trước hãy núp vào trong chỗ tối để xem tình hình ra sao đã. Đối phương đã ỷ y Mê Hồn giáp là nơi đường ngang ngõ tắt, hiểm trở vô cùng, cho nên mới không thèm cắt đặt người để phòng thủ như vậy nên chắc không phải là nghênh tiếp chúng ta đâu, hay là...

 

Tư Đồ Ngọc vội theo Miêu Xích Phượng núp vào trong chỗ tối, rồi chàng buồn bã nói :

 

- Không phải nghênh tiếp chúng ta thì họ nghênh tiếp ai, chẳng lẽ còn có người nào ngang nhiên tới nơi này nữa ư?

 

Xích Phượng cười nói :

 

- Chưa hẳn họ đã nghênh tiếp khách ngoài mà giả hoặc bọn Mê cung Ngũ sát đang về cũng nên?

 

Xích Phượng vừa nói tới đây thì trong Quát Thương mê cung lại bỗng đẩy ra một Thái Cực Đồ Hình thực lớn bằng xe sắt.

 

Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn rồi cau mày nói :

 

- Miêu công chủ coi kìa, ở chính giữa Thái Cực Đồ Hình có hai cái chốt để vặn, tại sao nó lại lồi lên trên mà không bằng phẳng như vậy?

 

Xích Phượng nói :

 

- Không những như thế, mà Thái Cực Đồ kia cũng quá to lớn, chắc là phải có sự gì bí ẩn bên trong đây, chúng ta cứ yên lặng coi xem sao?

 

Ở phía sau Thái Cực Đồ có hai người sánh vai nhau bước ra.

 

Người đi phía tay mặt chính là con người mập ú, lùn xỉnh, mặc áo trường bào, trước ngực có thêu một lá vàng, người ấy chính là Tài Sát Thạch Mại Sùng.

 

Còn người đi bên phía trái là một lão già mặc áo đỏ vẻ mặt hầm giận dữ, nhưng trước ngực áo đỏ của lão lại thêu một quả tim mà ngay chính giữa quả tim đó có thêu một ngọn lửa.

 

Tư Đồ Ngọc cười nói :

 

- Miêu công chủ, trông võ lâm hiện nay, nếu nói về hỏa kỹ thì ba người lệnh sư huynh muội đứng đầu rồi, thế tại sao lão già áo đỏ kia mà cũng thêu một ngọn lửa ở trước ngực như thế?

 

Xích Phượng mỉm cười nói :

 

- Tuy đều là lửa cả, nhưng có chỗ khác nhau. Thế Tư Đồ huynh không nhận ra ở bên ngoài ngọn lửa của y lại còn thêu một quả tim lớn hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Tại hạ vẫn không hiểu trái tim với dụng ý gì?

 

Xích Phượng khẽ nhíu mày tươi cười đáp :

 

- Cái chuyện này cũng dễ hiểu lắm, ngọn lửa của y là ngọn lửa ở bên trong, còn ngọn lửa của chúng tôi lại là lửa ở bên ngoài.

 

Tư Đồ Ngọc lúc này mới vỡ lẽ liền nói :

 

- Ngọn lửa ở bên trong người là ngọn lửa của tức giận, chẳng lẽ lão già kia lại là Khí Sát Ngân Như Bích sao?

 

Xích Phượng gật đầu cười nói :

 

- Tuy tôi không nhận được ra y, nhưng Tư Đồ huynh đoán chắc không sai đâu, chẳng lẽ Tư Đồ huynh không phát hiện ra vẻ mặt của y cứ hầm hầm như đang giận dữ, trong bụng chứa đầy nộ khí hay sao?

 

Hai người thì thầm đến đây thì Tài Sát Thạch Mại Sùng và Khí Sát Ngân Như Bích đã tới trước Thái Cực Đồ, ngồi xuống ghế Thái Sư do bọn thị nữ bầy.

 

Như Bích đưa mắt nhìn bọn thị nữ đứng bên xẵng giọng nói :

 

- Bọn ngươi mau vứt cái lược vải phủ lên cái chốt Thái Cực Đồ đi đi.

 

Tư Đồ Ngọc với Xích Phượng nghe nói mới biết rằng vì quá xa mà lại chưa nhìn thật kỹ, nên vẫn không phát hiện ra ở trên cái chốt Thái Cực Đồ còn có một vật gì phủ lên.

 

Thị nữ nghiêng mình lãnh lệnh đi tới trước Thái Cực Đồ tay giật hai miếng vải che lên.

 

Miếng vải che vừa lật lên thì Tư Đồ Ngọc và Xích Phượng đều giật nẩy mình. Thì ra hai cái chốt lớn ở chính giữa Thái Cực Đồ lại là hai cái đầu người.

 

Một cái tóc dài rõ ràng là đầu của người đàn bà, còn cái kia thì tóc ngắn, hẳn là đầu của một người đàn ông.

 

- Tư Đồ huynh, người đàn ông với người đàn bà kia là ai thế, huynh có nhận ra không?

 

Tư Đồ Ngọc đáp :

 

- Người đàn ông là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, chẳng lẽ Miêu công chủ chưa gặp mặt bao giờ sao?

 

Xích Phượng gật đầu đáp :

 

- Tra Nhị Minh thì tôi đã nhận ra, nhưng chẳng lẽ người đàn bà kia lại là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc khẽ lắc đầu nói :

 

- Thoạt đầu tại hạ cũng tưởng người đó là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, nhưng nhìn kỹ lại, thì mới biết rằng người đó chính là người đã bị tại hạ đuổi theo quá gấp phải nhảy xuống vực tự tuyệt, người ấy chính là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ.

 

Xích Phượng cũng ngạc nhiên hỏi :

 

- Việc này thực là lạ. Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đã bị Thạch Mại Sùng bắt làm tù nhân thì Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh phải cấu kết với Ngũ sát chứ, thế tại sao người bị bắt chưa bị hại mà trái lại kẻ cấu kết lại sớm phải gặp thảm cảnh như vậy?

 

- Chuyện này có nhiều bí ẩn lắm, Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ bị tại hạ đuổi quá gắt, phải từ trên cao lao đầu xuống dưới vực, thế tại sao vẫn chưa bị chết như thế, còn Tài Sát Thạch Mại Sùng với Khí Sát Ngân Như Bích đem bỏ Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ vào trong Thái Cực Đồ to lớn kia với dụng ý gì?

 

Xích Phượng nói :

 

- Theo như tôi hiểu thì họ muốn tế đồ.

 

Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :

 

- Tế đồ? Miêu công chủ nói như vậy là có ý nghĩa gì?

 

Xích Phượng một mặt chú ý nhìn Quát Thương mê cung một mặt mỉm cười đáp :

 

- Tôi nghĩ rằng Mê cung Ngũ sát muốn lấy cái bức Thái Cực Đồ kia để làm vật tiêu biểu cho Quát Thương mê cung hoặc là làm tín vật khai phái, cho nên mới dùng máu người để tế đồ cho oai phong được lẫm liệt.

 

Tư Đồ Ngọc à lên một tiếng gật đầu nói :

 

- Công chủ nhận xét như vậy thực hợp...

 

Xích Phượng không để Tư Đồ Ngọc nói dứt câu, thì bỗng nhiên Tư Đồ Ngọc trợn mắt quay sang bảo Xích Phượng :

 

- Miêu công chủ, nếu như Mê cung Ngũ sát muốn dùng máu người để tế đồ, thì tại sao lại còn mất công trói hai người kia vào sau Thái Cực Đồ chỉ để chừa đầu ra ngoài như vậy, mà tại sao không đem giết ngay Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ đi có phải là hơn không?

 

Xích Phượng bị Tư Đồ Ngọc hỏi không sao trả lời được, suy nghĩ giây lát mới lắc đầu nói :

 

- Tư Đồ huynh nghĩ cũng có lý, nhưng đối với điểm thắc mắc của Tư Đồ huynh thì tôi không thể nào trả lời được.

 

Tư Đồ Ngọc cau mày nói :

 

- Còn người bạn tốt của tại hạ là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu không biết bây giờ ra sao, anh ta với Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm chắc là số phận cũng không hơn gì nhau, không biết đã bị hại hay chưa, hay là...

 

Chàng nói tới đây, Xích Phượng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc rồi mới hạ thấp giọng đáp :

 

- Tư Đồ huynh mau nhìn kìa, lại phát sinh chuyện lạ đấy.

 

Giữa lúc Xích Phượng lên tiếng, thì Tư Đồ Ngọc đã nhìn thấy Tài Sát Thạch Mại Sùng tự tay chụp lên đầu Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ một cái mặt nạ.

 

Ở trong Thái Cực Đồ một bên sắc đỏ, Tra Nhị Minh bị chụp lên một cái mặt nạ màu đen.

 

Còn trên phía màu đen của Thái Cực Đồ, Điền Cổ Lệ bị chụp lên một cái mặt nạ màu đỏ.

 

Làm như vậy, thì hóa ra ở bên màu đen có quả cầu màu đỏ, mà ở trong màu đỏ lại có một quả cầu màu đen, đừng nói là không nhìn ra mặt mày, không phân biệt được nam nữ, và ngay cả hai quả cầu là đầu người ấy cũng không có cách gì nhận ra được.

 

Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ hình như huyệt đạo đã bị phong bế nên không thể cử động, và cũng không thốt lên được, cứ để mặc cho Tài Sát Thạch Mại Sùng muốn làm gì thì làm.

 

Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn kỹ, mới biết Thái Cực Đồ dày độ hai thước, Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ thì bị giam mình ở trong đó, không hiểu người ở bên trong thì hình trạng như thế nào.

 

Xích Phượng bỗng kêu “Hừ” một tiếng, khẽ gật đầu nói :

 

- Tôi hiểu ra rồi.

 

Tư Đồ Ngọc hỏi :

 

- Miêu công chủ hiểu gì?

 

Xích Phượng đưa tay chỉ Quát Thương mê cung nheo mắt nói :

 

- Hình như Tài Sát Thạch Mại Sùng và Khí Sát Ngân Như Bích đi ra khỏi cung để xếp đặt trước, chút nữa đây chắc còn phải có nhiều người nữa xuất hiện, người đó chắc phải có liên quan mật thiết với Tra Nhị Minh cùng Điền Cổ Lệ.

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Công chủ bảo người đó ở ngoài Mê Hồn cốc tới hay sao, hoặc giả xuất hiện từ bên trong Quát Thương mê cung?

 

Xích Phượng nghĩ ngợi giây lát mới nói :

 

- Chuyện này thì khó mà quyết đoán ngay được, huống chi cái việc người ấy từ bên ngoài vào hay là từ bên trong ra cũng không có quan hệ gì cả.

 

Nàng mới nói tới đây thì Tư Đồ Ngọc đã mỉm cười bảo :

 

- Miêu công chủ chẳng cần phải đoán nữa, cái người mà Công chủ nói thế nào cũng phải ở trong Quát Thương mê cung đi ra, mà những người hầu của người ấy cũng không phải là ít đâu.

 

Quả nhiên lúc bấy giờ lại có một bọn người từ ở trong cung chậm rãi bước ra, người đi đầu là một thiếu nữ áo trắng, bởi vì nàng bao mặt bằng một làn lụa trắng, cho nên không có cách gì nhìn rõ được tuổi tác diện mạo của nàng được.

 

Đi sau thiếu phụ áo trắng một bước là hai người sát cánh nhau, người bên tay trái mặc trường bào màu vàng nhạt, ở trước ngực thêu một cái hồ lô rượu lớn, hai mắt nhìn nghiêng mặt mày đỏ như gấc, chắc là đã say khướt rồi.

 

Còn người đi bên mặt thì mặc trường bào màu đỏ, ở trước ngực thêu một đóa hoa Mẫu Đơn, mặt mày có vẻ trong sáng, tuổi trạc ba mươi lăm, nhưng hai mắt lấm lét, khiến mới nhìn cũng đủ biết ngay y là một kẻ dâm tà.

 

Tư Đồ Ngọc nhìn một hồi rồi nói :

 

- Người mặc áo vàng là Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch, người mặc áo đỏ là Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, cứ nhìn qua là có thể biết được ngay nhưng còn thiếu phụ áo trắng và đạo nhân áo đen thì không biết là ai cả.

 

Xích Phượng khẽ đáp :

 

- Thiếu phụ áo trắng thì tôi không nhận ra, nhưng đạo nhân áo đen đầu tóc bù rối thì có thể đoán ra được.

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Miêu công chủ đoán y là ai?

 

Xích Phượng vẻ mặt trịnh trọng khẽ đáp :

 

- Y có thể là một người trong Vũ Trụ thập ác xưa kia, có lẽ là Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo.

 

Tư Đồ Ngọc cau mày ngạc nhiên cười hỏi :

 

- Cái tên Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo ấy oai danh đâu phải là nhỏ có thể nói là cao thủ đệ nhất võ lâm hiện nay, thế mà sao lại đi phía sau thiếu phụ áo trắng với vẻ mặt cung kính sợ sệt như vậy. Vậy thì thiếu phụ áo trắng là ai mà lại ghê gớm như thế?

 

Xích Phượng lắc đầu nói :

 

- Đối với thân phận của thiếu phụ áo trắng thì tôi rất lấy làm hoài nghi, nhưng thực ra không sao nhận được ra thiếu phụ đó là ai cả.

 

Tư Đồ Ngọc nheo mắt nói :

 

- Hiện nay trong võ lâm, những nhân vật vượt hẳn lên trên mọi người về phía nữ thì không nhiều lắm, kinh nghiệm giang hồ của tại hạ còn quá ít, sự hiểu biết rất thiếu sót đã đành, chẳng lẽ Miêu công chủ lại cũng...

 

Xích Phượng gượng cười đáp :

 

- Không phải là tôi không nghĩ ra, nhưng cái người tôi nghĩ đến với cái việc làm và thân phận của người đó tựa hồ không thích hợp với cái việc hiên tại.

 

Tư Đồ Ngọc hỏi :

 

- Miêu công chủ nghĩ đến người nào thế?

 

Xích Phượng đáp :

 

- Tôi nghĩ tới một vị mà xưa kia đã chỉ cần một cây Phụng Thoa lệnh đã sai phái được gần hết các nhân vật trong võ lâm, tôi nghĩ tới Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

 

Tư Đồ Ngọc nghe nói cau mày bảo :

 

- Tại sao Miêu công chủ lại nghĩ tới Nhu Tình Tiên Tử?

 

Xích Phượng đáp :

 

- Mạnh tiền bối là người nhan sắc lộng lẫy kiều diễm nhất trên đời, xưa nay thường thích mặc màu trắng, nay cái vị thiếu phụ đứng ở trước Quát Thương mê cung kia trông hao hao giống như Mạnh tiền bối, huống chi ngoài Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ với oai danh bao trùm thiên hạ, thì còn có vị cao thủ bên nữ giới nào lại có thể khiến cho Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo phải cung kính sợ sệt đến như thế?

 

Tư Đồ Ngọc nghe nàng nói xong mỉm cười lắc đầu nói :

 

- Miêu công chủ đoán có lý nhưng không đúng.

 

Miêu Xích Phượng ngạc nhiên hỏi :

 

- Tại sao lại không đúng?

 

Tư Đồ Ngọc đưa tay chỉ về phía thiếu phụ áo trắng vừa mới ra khỏi Quát Thương mê cung, nheo mắt đáp :

 

- Nhân vật đó tuy thân pháp ngụy dị, rõ ràng là tay không vừa nhưng không phải là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm đâu.

 

Miêu Xích Phượng nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :

 

- Tư Đồ huynh, huynh đã gặp Nhu Tình Tiên Tử...

 

Tư Đồ Ngọc không đợi cho nàng hỏi dứt câu, đã lắc đầu đỡ lời :

 

- Tại hạ cũng chưa được trông thấy Mạnh lão tiền bối...

 

Miêu Xích Phượng cũng cắt đứt lời chàng, tươi cười nói :

 

- Nếu Tư Đồ huynh chưa gặp mặt Mạnh Lão tiền bối thì sao lại biết là tôi đoán không đúng rằng nhân vật ở trước mặt chúng ta đây không phải là Mạnh lão tiền bối. Tôi đoán là có lý do của tôi, Tư Đồ huynh đoán không phải thì huynh cũng phải căn cứ vào một sự thật nào chứ?

 

Tư Đô Ngọc cười nói :

 

- Miêu công chủ đoán nhân vật kia là Mạnh lão tiền bối, đó là do Công chủ đứng về mặt lý luận mà nói, còn tại hạ đoán nhân vật ấy không phải là Mạnh lão tiền bối là tại hạ lập luận căn cứ vào sự thật.

 

Miêu Xích Phượng cau mày hỏi :

 

- Sự thật gì?

 

Tư Đồ Ngọc đáp :

 

- Tại hạ tuy chưa được gặp mặt vị Mạnh lão tiền bối nhưng đã có nói chuyện với bà ta.

back top