Đại Tình Hiệp

Chương 7: Sự biến kinh hồn

Tư Đồ Ngọc ánh mắt sáng ngời, dựng ngược cặp mày lưỡi kiếm lên cười nói :

 

- Như vậy cũng được, đối với Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu, trước hết chúng ta hãy đối xử ngon ngọt, rồi sau có thế nào mới dùng đến biện pháp mạnh.

 

Vu Mộng Tương nói :

 

- Lão đệ nói cho nghe rõ ràng hơn một chút.

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :

 

- Điều tại hạ muốn nói là trước hết tại hạ kiếm cách để thăm dò tin tức từ Đường Bách Hiểu, nhưng nếu sau không được lão cho biết gì cả thì lúc ấy Điện chủ hãy ra tay.

 

Vu Mộng Tương cười nói :

 

- Nói như vậy chẳng lẽ Tư Đồ lão đệ lại phải một phen tới Lao Sơn Song Môn cốc nữa hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc suy nghĩ một hồi rồi đáp :

 

- Nếu tại hạ dò được tin tức từ cửa miệng Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu, thì không phải tới đây nữa.

 

Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :

 

- Tư Đồ lão đệ, giả như lão đệ biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, thì lão đệ có cho ta biết với hay không?

 

Tư Đồ Ngọc đáp không cần suy nghĩ :

 

- Tất nhiên là có thể chứ. Nếu không có điều gì trở ngại, thì Vu điện chủ cho một người đợi tại hạ ở bên Đại Minh hồ, có tin tức gì người đó sẽ về thưa lại với Điện chủ.

 

Vu Mộng Tương gật đầu cười nói :

 

- Được, chúng ta ấn định một thời gian vậy.

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Mười ngày sau vào lúc hoàng hôn, tại hạ đợi bên Đại Minh hồ, Vu điện chủ phái ai đi thế?

 

Vu Mộng Tương mắt tia ra những ánh sang như điện mỉm cười nói :

 

- Đến lúc ấy phái ai đi, giờ phút này ta cũng chưa thể nói ra trước được. Ta với Tư Đồ lão đệ hãy ước định một ám hiệu, để khỏi có điều sơ sót nhé.

 

Chỉ Phấn Diêm La vừa nói vừa lấy ở trong lòng ra một cánh hoa kỳ là năm sắc có nạm ngọc chia ra làm hai, mỉm cười, đưa cho Tư Đồ Ngọc.

 

Tư Đồ Ngọc giơ tay ra đỡ lấy coi, chàng thấy bông hoa nạm ngọc ấy, chất ngọc thật tốt khi phân ra làm đôi thì ở giữa nó có một cái khớp, nếu không gặp đúng nguyên vật thì không dễ dàng gì vừa khớp và hợp sắc được. Thực rõ ràng đó là một tín vật rất hay.

 

Chàng không nghĩ ngợi lâu la, sau khi nhận được nửa bông hoa nạm ngọc, chàng liền đứng thẳng người dậy cáo biệt Chỉ Phấn Diêm La. Vu Mộng Tương cười nói :

 

- Tư Đồ lão đệ đã nóng lòng muốn biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, ta cũng không tiện giữ nữa, trên giang hồ nếu có duyên thì không sợ gì một ngày kia chúng ta không gặp lại nhau.

 

Tư Đồ Ngọc cũng cười đáp :

 

- Xin Vu điện chủ bảo trọng lấy mình vàng, sớm chữa lành ác tật. Tư Đồ Ngọc này mong được gặp Vu điện chủ trên Thiên Trì kỳ hội, vì lúc ấy tại hạ có điều muốn cậy Vu điện chủ.

 

Hai người đối đáp với nhau xong Vu Mộng Tương liền ra lệnh cho tiểu tỳ áo xanh đứng hầu ở bên dẫn Tư Đồ Ngọc ra khỏi Địa Ngục môn.

 

Tư Đồ Ngọc thấy mình vào trong Địa Ngục môn không phải xung đột với Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương, mà chỉ đàm đạo qua loa không mất bao nhiêu thời giờ, cho nên chàng còn muốn chờ Tiêu Lộng Ngọc ở ngoài Song Môn cốc. Chàng đưa mắt nhìn khắp bốn phía một lượt, bỗng nhiên chàng đã thấy Tiêu Lộng Ngọc đã đứng sừng sững ở bên Song Môn cốc.

 

Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :

 

- Ngọc tỷ bộ chị ở trong cửa Thiên Đường chẳng lẽ lại không gặp trở ngại gì, cho nên mới nhanh chân hơn tiểu đệ.

 

Lời chưa dứt, chàng đã chạy nhanh lại gần Tiêu Lộng Ngọc chàng thấy người thiếu nữ thông minh tuyệt vời kia đã lộ vẻ lo lắng trên làn mi khóe mắt.

 

Tư Đồ Ngọc hơi kinh hoảng vội kêu gọi :

 

- Ngọc tỷ, chị ở trong cửa Thiên Đường đã gặp phải chuyện gì vậy?

 

Tiêu Lộng Ngọc đáp :

 

- Không có chuyện gì cả, vị Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng không có mặt trong cửa Thiên Đường mà đã rời khỏi núi rồi.

 

Tư Đồ Ngọc kêu ồ một tiếng mỉm cười nói :

 

- Thì ra là thế tiểu đệ đang lấy làm lạ tại sao ở trong cửa Địa Ngục không gặp chuyện gì bất trắc cả, mà sao tỷ tỷ lại tới nơi đây trước tiểu đệ như vậy.

 

Tiêu Lộng Ngọc hơi nhíu cặp mày liễu chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc và nói :

 

- Chẳng lẽ vị Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương cũng không có ở trong động phủ chăng?

 

Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :

 

- Vu Mộng Tương bị ác tật hành hạ không thể đi lại được, hiện có mặt ở trong cửa Địa Ngục, nhưng bà ta cũng không hay biết gì về địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội.

 

Nói xong chàng liền đem hết những việc vừa qua kể cho Tiêu Lộng Ngọc nghe.

 

Tiêu Lộng Ngọc lẳng lặng đứng nghe gật đầu nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Được, Ngọc đệ cứ đi Thiên Phật sơn đi, chừng nửa tháng sau ngu tỷ sẽ đi Tế Nam tìm Ngọc đệ.

 

Tư Đồ Ngọc thất kinh hỏi :

 

- Tỷ tỷ không đi cùng đường với tiểu đệ hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc hơi nhíu cặp mày liễu lắc đầu đáp :

 

- Ngu tỷ có việc gấp phải làm, vậy tạm thời chia tay với Ngọc đệ nửa tháng.

 

Tư Đồ Ngọc có vẻ lưu luyến không nỡ chia tay nói :

 

- Nếu tỷ tỷ có việc thì tiểu đệ sẽ giúp Ngọc tỷ trước...

 

Tiêu Lộng Ngọc xua tay cười nói :

 

- Việc này của ngu tỷ Ngọc đệ không thể giúp được đâu, chúng ta chẳng qua mới kết giao sơ qua, cũng như là bèo trên nước gặp nhau chẳng lẽ mới chỉ tạm vắng mặt nhau trong có nửa tháng mà hiền đệ đã lưu luyến như thế hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc tê tái trong dạ, mặt đỏ bừng không dám nói gì nữa.

 

Một lúc lâu sau, Tư Đồ Ngọc mới nuốt nước bọt cố lấy can đảm gượng cười bảo Tiêu Lộng Ngọc :

 

- Ngọc tỷ, tỷ tỷ cho tiểu đệ biết Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng đã không có mặt ở trong động, thì tại sao tỷ tỷ lại bỗng...

 

Tiêu Lộng Ngọc nguýt chàng một cái rồi nói :

 

- Chuyện của đàn bà con gái, đàn ông không nên tò mò hỏi han nhiều như vậy.

 

Tư Đồ Ngọc càng tê tái trong dạ chỉ biết cau mày gượng cười hoài thôi. Tiêu Lộng Ngọc thấy vậy chớp chớp đôi mắt huyền, nhỏ nhẹ nói :

 

- Ngọc đệ đừng làm bộ khờ khạo như thế, mau quyết định một địa điểm đi, ngu tỷ sẽ đến tìm hiền đệ.

 

Tư Đồ Ngọc cười nói :

 

- Những dòng suối nổi tiếng ở Tế Nam rất nhiều, nhưng nửa tháng sau vào lúc tảng sáng, tiểu đệ đợi tỷ tỷ ở bên Trân Châu Thuyền nhé.

 

Tiêu Lộng Ngọc đáp :

 

- Tảng sáng không tốt đâu, chúng ta đổi ra lúc hoàng hôn đi.

 

Tư Đồ Ngọc cắn môi suy nghĩ rồi nói :

 

- Tỷ tỷ nói như vậy phải chăng tỷ tỷ định bắt tiểu đệ phải nhớ mong tỷ tỷ thêm một ngày nữa hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc tươi cười đáp :

 

- Ngọc đệ điên khùng vừa chứ, mấy câu Ngọc đệ nói vừa rồi nghe cũng ngọt ngào lắm, nhưng nhớ tới tỷ tỷ thêm một lúc, thì khi gặp nhau vào lúc hoàng hôn so với hẹn lúc tảng sáng còn nên thơ hơn nhiều. Thôi Ngọc đệ chịu khó đợi nhé.

 

Tư Đồ Ngọc nghe nói thích thú vô cùng, chàng đắm đuối ngắm nhìn trang giai nhân tuyệt sắc đứng trước mặt, giây lâu sau chàng mới cất tiếng nói :

 

- Được, tiểu đệ xin tuân lời tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ phải nhớ kỹ, nửa tháng sau ở bên Tế Nam phủ Trân Châu Thuyền có Ngọc đệ này đang đợi chờ tỷ tỷ, tỷ tỷ không nên đến sớm mà cũng chớ nên đến muộn đừng cho Ngọc đệ này phải chờ đợi đến lúc mặt trời đã khuất núi, đêm đen bao phủ mà cũng chẳng thấy bóng hồng đâu.

 

Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc giây lâu rồi mới tươi cười nói :

 

- Ngọc đệ tiến bộ lắm, lúc mới gặp tỷ tỷ hiền đệ còn là một thư sinh đạo mạo nghiêm trang, thế mà nay đã thoắt biến thành một trang phong lưu tuấn khách. Ngọc đệ cứ yên tâm, tỷ tỷ của hiền đệ nếu không gặp hiền đệ, một con người văn võ toàn tài như vậy thì không biết sẽ phải giết bao nhiêu chàng trai trẻ trong võ lâm mà trở thành một đại tình hiệp đi đến chốn nào cũng để lại tình cảm.

 

Tiêu Lộng Ngọc dứt lời, liền giơ tay ra vẫy Tư Đồ Ngọc rồi thoăn thoắt bước đi, tà áo trắng của nàng bay phất phới, vừa ca:

 

Hoàng hôn phiến nguyệt

 

Tợ phiến địa túy âm, hoàn canh thanh tuyệt

 

Chí bắc chi nam, nhi hữu nghi vũ, cơ độ bối đăng nan triết

 

Y hy thiên nữ ly hồn sứ

 

Moãn bộ xuất, tiền thôn thời tiết

 

Khán dạ thâm, trúc ngoại hoành tà

 

Ứng đố quá vân minh diệt

 

Khuy kính quá van minh diệt

 

Độc bảo cô khiết

 

Mạc thị hoa quang, mô thủ xuân ngân

 

Bất pha lệ tiên suy triệt

 

Hoàng kinh hải thượng, miễn tây khứ.

 

Chiếu thủy để, san hô nghi hoạt,

 

Tố Lộng đắc tửu tỉnh thiên hàn, không đối nhất đình hương tuyết.

 

Tạm dịch:

 

Buổi chiều tà, một mảnh trăng.

 

Tiếng âm thanh nhỏ vang khắp mặt đất, càng nghe càng rõ ràng.

 

Đó đây như có như không, bóng đèn sau lưng thấy thoáng khó mà phân biệt.

 

Tựa như một thiếu nữ lìa hồn.

 

Từ từ bước ra, thời tiết trước thôn

 

Càng về đêm cành trúc ngả ngang

 

Đáng ghen cho đám mây che sáng

 

Soi gương khẻ kẻ mày ngài, nhan sắc không ở diện mạo

 

Chỉ cần cho thật trong sạch

 

Không phải bông hoa tả nổi vẻ xuân

 

Không sợ làm tiêu vẻ đẹp

 

Còn sợ trên biển lúc đất tây giác

 

Soi dáng nước, tưởng san hô còn sống.

 

Làm như vậy, tỉnh rượu rứt trời, chỉ thấy một sân đầy tuyết.

 

Tiếng ca trong trẻo của Tiêu Lộng Ngọc vang lên, khiến Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc nghe qua phải sửng sốt đứng lặng như người gỗ.

 

Bài từ mà Tiêu Lộng Ngọc vừa ca là bài Sơ Ảnh Vịnh Mai của cử nhân đời Nam Tống là Trương Thúc Hạ. Tình ý trong bài từ đã đẹp mà giọng ca của Tiêu Lộng lại hay vô cùng, làm sao chẳng khiến cho Tư Đồ Ngọc ngẩn ngơ được.

 

Nhưng sự thực sự ngây ngất của Tư Đồ Ngọc có nguyên do mà là một nguyên do vô cùng trọng đại.

 

Gọi là nguyên do bởi vì sư phụ của Tư Đồ Ngọc Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỷ co quắp nằm trên giường, suốt ngày chỉ ngâm bài Ngọc Điển Từ Cú đó mà thôi.

 

Ngày thường Lương Thiên Kỳ không những chỉ ngâm nga một mình mà còn bắt Tư Đồ Ngọc phải học thuộc lòng bài từ đó, bảo rằng mai này việc rửa sạch nổi oan uổng của lão có liên quan mật thiết với bài từ kia.

 

Tư Đồ Ngọc nghĩ không ra tại sao từ đời Đường Tống đến ngày nay những thi sĩ chuyên làm từ không dưới ngàn vạn người mà Tiêu Lộng Ngọc lại không ca bài Kim Thuyền, không ca bài Hoàn Hoa, mà lại ca bài Ngọc Điển Từ của Trương Thúc Hạ như vậy.

 

Tiếp Ngọc Điền từ của Trương Thúc Hạ có rất nhiều bài, mà tại sao Tiêu Lộng Ngọc không ca bài Thủy Long Ngâm, không ca Ỷ La Hương mà lại là Sơ Ảnh Vịnh Mai chẳng lẽ...

 

Chẳng lẽ Tiêu Lộng Ngọc... hiểu rằng trừ hai thầy trò nàng ra thực không có ai biết được điều bí mật ghê gớm ấy?

 

Nếu không, thì tại sao trên đời lại có chuyện trùng hợp một cách lạ lùng đến như thế.

 

Bao nhiêu câu hỏi dồn dập hiện ra trong óc, Tư Đồ Ngọc nghĩ đến điên cả đầu.

 

Nhưng không phải chàng chỉ lấy trí tuệ tuyệt vời của mình mà tự phụ nổi, với chàng chẳng còn cách nào khác để giải đáp điều bí mật kia mà phải tìm gặp ngay Tiêu Lộng Ngọc hỏi cho ra lẽ.

 

Nhưng lúc chàng định thần được, thì tiếng ca thánh thót của giai nhân đã xa dần.

 

Tư Đồ Ngọc vội lớn tiếng kêu gọi :

 

- Ngọc tỷ ngừng chân lại đã.

 

Vừa gọi chàng vừa hấp tấp trèo lên một cây cổ thụ cao chọc trời. Đứng trên cao chàng đưa mắt nhìn khắp tứ phía, chàng thấy nào núi, nào nước, nào cây, nào đá, nhưng tuyệt nhiên không còn thấy bóng hình người đẹp đâu nữa.

 

Chàng buông tiếng thở dài áo não rồi tuột xuống đất. Chàng biết rằng mọi nghi hoặc trong bụng ít ra chàng còn phải chịu ấm ức đến cả nửa tháng trời nữa.

 

Chia tay cùng Bạch Y Long Nữ để tìm Vô Song Quái Tẩu, chàng Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc bèn xông pha gió bụi nhắm hướng Tế Nam tiến tới.

 

Chàng đường hoàng lướt đi ở ngoài sáng, nhưng trong bóng tối lại có người lén theo dõi chàng.

 

Người lén theo dõi Tư Đồ Ngọc ở trong tối, nói ra ai cũng phải lấy làm ngạc nhiên, bởi vì đó chính là người vẫn luôn miệng bảo mình là thân mang ác tật không thể đi lại được, người đó chính là Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương.

 

Tục ngữ có câu: “Con bọ ngựa đuổi bắt con ve, có biết đâu lại có chim Hoàng Tước rình ở phía sau”. Cứ theo tình hình hiện tại mà luận thì Tư Đồ Ngọc chính là ve mà Vu Mộng Tương là bọ ngựa vậy.

 

Thế còn ai là Hoàng Tước, có hay không có?

 

Có, nhưng không phải là Hoàng Tước, vì khó tính cũng phải gọi người đây là Bạch Phượng.

 

Nếu đã gọi là Bạch Phượng bởi vì người đó không ai khác hơn, mà lại chính là tỷ tỷ của Tư Đồ Ngọc, Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc.

 

Tiêu Lộng Ngọc dứt tiếng ca bèn lao mình ẩn núp vào một chỗ tối.

 

Nàng theo dõi hành động của Tư Đồ Ngọc, thấy chàng cứ đứng thừ người ra nghĩ ngợi rồi lại lên tiếng gọi: “Ngọc tỷ ngừng chân”. Xong lại trèo lên cây cổ thụ để nhìn dáo dác tứ bề.

 

Biết vậy nhưng Tiêu Lộng Ngọc cố cắn răng không thèm để ý đến chàng, không thèm để ý đến con người tuấn tú khả ái có những hành động như điên khùng là Ngọc đệ của nàng.

 

Nhưng đến khi Tư Đồ Ngọc buồn bã từ trên cây nhảy xuống đất rời khỏi Lao Sơn Song Môn cốc để đi về Tế Nam, thì trong lòng Tiêu Lộng Ngọc lại nóng nảy không yên. Tiêu Lộng Ngọc đi được nửa tuần trà, thì ở trên ngọn núi Lao Sơn, Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương cũng nhanh nhẹn đuổi theo, chẳng hiểu ác tật của bà ở chỗ nào?

 

Vu Mộng Tương mặt lộ vẻ cười nham hiểm, lén đuổi theo Tư Đồ Ngọc, đằng kia Tiên Lộng Ngọc cũng cười nhạt âm thầm đuổi theo y thị để làm một con Bạch Phượng ở phía sau con bọ ngựa.

 

Tư Đồ Ngọc chạy ở đằng trước, tuyệt nhiên chẳng hay biết gì đến những chuyện xảy ra ở phía sau, dĩ nhiên chàng đúng là con ve.

 

Nhưng chàng lại không có vẻ gì là một con ve cả, mà phải nói là một con tằm mới đúng.

 

Bởi vì con tằm đến chết vẫn còn giăng tơ, trong bụng của con tằm đầy những tơ, thì trong bụng Tư Đồ Ngọc cũng đầy sự tương tư.

 

Chàng tương tư ai? Vì ai mà lại ưu tư? Dĩ nhiên là vì Ngọc tỷ tỷ của chàng.

 

Chỉ nguyên cái sắc đẹp lộng lẫy của nàng. Tiêu Lộng Ngọc đã thừa sức làm cho các chàng trai phải điêu đứng cam tâm chết vì tình.

 

Huống chi ngoài sắc đẹp lộng lẫy của nàng. Tiêu Lộng Ngọc cốt cách lại khác phàm!

 

Nàng là người đại trí tuệ nhưng nhiều lúc nàng lại cố che giấu đi, chỉ để lộ một chút thông minh nhỏ.

 

Nàng kiên nhẫn bình tĩnh xử sự khôn ngoan chẳng khác gì một bực lão thành, cũng là người khí khái, như Thái Sơn có đổ sụp ở trước mặt nàng vẫn thản nhiên như không.

 

Đối với một thiếu nữ tài trí tuyệt vời như thế, mà Tư Đồ Ngọc không đem lòng tương tư, thì chẳng hóa ra chàng là con người vô tình như gỗ đá hay sao.

 

Cho nên suốt dọc đường miệng chàng chỉ lẩm bẩm hết gọi tên Bạch Y Long Nữ, hết Ngọc tỷ tỷ lại ngâm bài Ngọc Điền Sơ Ảnh: Hoàng nhô phiến nguyệt tựa phiếm địa thúy âm, hoàn canh thanh tuyệt...

 

Cái câu: “Núi non cách trỏ đường xa gập ghềnh”, chỉ để dành cho người thường, chớ đối với những người có một thân cường lực thượng thặng như Tư Đồ Ngọc, thì có chạy ngàn vạn dặm, cũng chẳng đáng kể gì.

 

Từ Lao Sơn chạy tới Tế Nam, trừ một đoạn đường núi gập ghềnh ra thì đều đường cái quan rộng lớn, Tư Đồ Ngọc ung dung tiến tới thủ phủ Sơn Đông.

 

Trấn Tế nam phong cảnh đẹp tuyệt trần, dân cư đông đúc buôn bán sầm uất.

 

Nhưng Tứ diện hà hoa tam diện liễu, nhất thành sơn sắc bán thành hồ, trên Phật Sơn và Đại Minh hồ cũng đủ sức gây nên vẻ đẹp cho phủ Tế Nam.

 

Tư Đồ Ngọc vừa đặt chân tới phủ Tế Nam, liền chạy thẳng đến Thiên Phật sơn.

 

Ngoài việc chiêm ngưỡng cảnh đẹp ở Thiên Phật sơn lên núi cao để nhìn ra phía xa sông Hoàng Hà và thăm ngôi thành nổi tiếng, việc chủ yếu của chàng là tìm Vô Song Quái Tẩu Đường Bạch Hiểu lai theo như Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương cho biết, Vô Song Quái Tẩu hiện ở trên Thiên Phật sơn.

 

Tư Đồ Ngọc lên tới đỉnh Thiên Phật sơn thì trời đã ngã về chiều chàng đưa mắt nhìn những vách núi cao chót vót có hình tượng Phật. Đứng giữa cảnh bát ngát của thiên nhiên, trong lòng chàng không khỏi cảm khái:

 

Bạch nhật y sơn tận

 

Hoàng hà nhập hải lưu

 

Dục cùng thiên lý mục

 

Canh thượng nhất tầng lầu.

 

Tạm dịch:

 

Mặt trời đã xế non cao

 

Sông hoàng hà nước chảy nhập vào biển Đông

 

Muốn trông ngàn dậm trùng trùng

 

Hãy làm thêm nữa một tầng lầu trên.

 

Người xưa thì nghĩ thế, nhưng ngày nay Tư Đồ Ngọc không phải chỉ lên một tầng lầu mà là phải vượt qua một ngọn núi. Bởi vì như chàng được biết, thì Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu tuy thường dạo chơi ở trên ngọn Thiên Phật sơn, nhưng chỗ ở của lão lại ẩn khuất ở phía sau núi.

 

Quả nhiên Tư Đồ Ngọc chưa lên tới đỉnh Thiên Phật sơn, đã nghe thấy tiếng người từ ở trên đỉnh núi cất tiếng ngâm nga vọng xuống. Người ấy ngâm rằng:

 

Sân điện bạch nhật y sơn tậu

 

Mang dáng Hoàng Hà nhập hải lưu

 

Đáo thử dĩ cùng thiên lý mục

 

Thùy tri tài thượng nhất tầng lầu

 

Tạm dịch:

 

Mặt trời đã vượt non cao

 

Sông Hoàng đằng đẵng nhập vào biển đông

 

Tới nơi nhìn khắp ngàn trùng

 

Ngờ đâu mới tới một tầng lầu trên.

 

Tư Đồ Ngọc nghe ngâm, biết rằng người kia không phải là người tầm thường, chàng vội vàng băng mình như một mũi tên lên trên đỉnh núi.

 

Trên đỉnh núi, một người đang đứng chắp tay sau lưng cất tiếng ngâm nga là một ông già mặc áo xanh, lông mày rất rậm, mặt lộ đầy vẻ kiêu ngạo.

 

Tư Đồ Ngọc vội chắp tay vái chào rồi cười nói :

 

- Xin hỏi lão trượng, phải chăng lão trượng là Đường lão tiền bối?

 

Ông già mặc áo xanh đưa mắt liếc nhìn Tư Đồ Ngọc một cái rồi mới lạnh lùng đáp :

 

- Ta nhất định phải cho các hạ biết mới được hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc hơi chột dạ vì đã gặp phải một người có tính cứng cỏi. Chàng biết ngay ông già này thực không thể với tiếng đồn đại, tính tình quả nhiên rất cổ quái. Chàng bèn tươi cười cung kính thưa :

 

- Tại hạ vì có việc gấp đến đây để tham kiến một vị tiền bối họ Đường.

 

Thanh y lão tẩu kêu “Hừ” một tiếng nói :

 

- Ở đời này đúng là có họ Đường, nhưng người trong thiên hạ phải vất vả lên lận trên ngọn Thiên Phật sơn này làm chi?

 

Tư Đồ Ngọc vẫn tươi cười đỡ lời :

 

- Không phải tại hạ kiếm một người họ Đường tầm thường, mà người họ Đường tại hạ định tìm kiếm là Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu.

 

Ông già mặc áo xanh đứng yên không nói, như thể chưa nghe thấy câu nói của Tư Đồ Ngọc vừa rồi. Tư Đồ Ngọc không biết làm sao, đành phải chắp tay vái chào và lên tiếng hỏi tiếp :

 

- Lão trượng có phải là vị võ lâm đại hiệp Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu không?

 

Ông già áo xanh trợn mắt cau mày hỏi lại :

 

- Các hạ vừa mới hỏi ta có phải là họ Đường không bây giờ lại hỏi ta có phải là Đường Bách Hiểu không là nghĩa lý gì.

 

Tư Đồ Ngọc gượng cười đáp :

 

- Tại hạ có việc cần gấp muốn kiếm để hỏi thăm, kính xin lão trượng mở lượng hải hà chỉ giáo cho.

 

Thanh y lão tẩu đáp :

 

- Không!

 

Tiếng “Không” đó nói rất gọn lỏn mà lại rất nhanh, khiến Tư Đồ Ngọc phải giật nẩy mình.

 

Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu trợn mắt lên nhìn Tư Đồ Ngọc một cái rồi hầm hầm quay đầu bỏ đi. Tư Đồ Ngọc vội vàng kêu gọi.

 

Đường Bách Hiểu đứng lại giận dữ nói :

 

- Ta đã không thích nói chuyện với quân dối gạt, việc làm không đi đôi với lời nói như vậy.

 

Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :

 

- Đường lão tiền bối, tại sao tiền bối lại ví tiểu bối với quân dối gạt như thế?

 

Đường Bách Hiểu hỏi lại :

 

- Mi tới đây làm chi?

 

Tư Đồ Ngọc không biết tại sao lão lại hỏi mình, chàng đành đáp :

 

- Vì tại hạ có chuyện cần hỏi, xin nhờ lão bối giúp cho.

 

Đường Bách Hiểu nói bằng giọng giận dữ :

 

- Những kẻ nói lời mà không chịu làm đúng như lời đã nói, sao lại chẳng phải là quân dối gạt? Mi đã tới đây để hỏi thăm, thế sau khi biết là Đường Bách Hiểu tại sao lại không vái lạy ta?

 

Tư Đồ Ngọc bối rối gật đầu cười đáp :

 

- Lão tiền bối có lòng chỉ điểm, tại hạ xin vái chào ngay.

 

Nói xong chàng vội sửa sang lại y phục, định quỳ xuống vái lạy. Đường Bạch Hiểu bỗng xua tay :

 

- Hãy khoan!

 

Tư Đồ Ngọc cau mày nói :

 

- Lão tiền bối...

 

Đường Bách Hiểu không để chàng nói dứt câu đã lạnh lùng xen lời nói ngay.

 

- Mi đã biết ta là Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu, nhưng ta lại không biết mi là cái giống gì?

 

Tư Đồ Ngọc nghĩ tới việc mình chưa xưng tên tuổi, chàng không khỏi bẽn lẽn liền cười nói :

 

- Tại hạ họ Tư Đồ, tên chỉ có một tiếng là Ngọc.

 

Đường Bách Hiểu đưa mắt nhìn chàng mấy cái, chỉ tay về phía sau núi cười quái dị nói :

 

- Tư Đồ lão đệ, phía sau núi có một khu rừng trúc, trong rừng có một ngôi nhà tranh nay có việc phải đi trước, vậy vào khoảng canh hai lão đệ vào trong chồi tranh đó tìm ta.

 

Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :

 

- Đường tiền bối...

 

Đường Bách Hiểu xua tay đáp :

 

- Tánh tình lão không phải là cổ quái đâu, nhưng lão chỉ nhát gan đấy thôi, khi chưa biết lão đệ tới đây tìm ta định thỉnh giáo việc gì, thì ta đâu dám nhận một lạy của lão đệ như vậy? Vạn nhất cái việc lão đệ hỏi ta không thích đáp hoặc không thể trả lời được thì có phải là phiền phức lắm không?

 

Tư Đồ Ngọc ôn tồn nói :

 

- Lão tiền bối đã định hỏi tiểu bối tới đây để là chi, thì tiện đây tiểu bối...

 

Đường Bách Hiểu trừng mắt nói :

 

- Mi điên à, hai khùng thế, mà nghe không hiểu lời ta nói? Bây giờ ta có việc gấp cần phải đi ngay, vào khoảng canh hai mi đến sau núi, vào trong khu rừng tìm ta ở căn nhà tranh.

 

Vừa dứt lời người lão đã băng đi, thân pháp cực kỳ mau lẹ, chỉ thoáng cái, Đường Bách Hiểu đã khuất dạng trong cảnh nhá nhem của hoàng hôn.

 

Tư Đồ Ngọc vốn biết lão ấy tánh tình quái đản không tiện áp buộc đành đưa mắt uất hận nhìn theo.

 

Đường Bách Hiểu đi rồi, Tư Đồ Ngọc ở trên ngọn Tiên Phật Sơn chắp tay sau lưng đi đi lại lại, bỗng nhiên chàng nghe thấy sáu tiếng ròn rã :

 

- Ai xem bói, ai xem bói..?

 

Tiếp theo đó ở trên sơn đạo có một bóng người đang chạy lại, đó là một lão thầy bói.

 

Lão thầy bói đó râu dài tới ngực người hơi ốm, ở sống mũi lại đeo một cái kính đen, khiến người ngoài không sao nhìn rõ và đoán được tuổi thực là bao nhiêu, nhưng đoán phỏng thì cũng chừng khoảng ngũ tuần.

 

Tay phải thầy bói cầm một cây trúc có buộc một miếng vải dài, trên viết mười hai chữ bằng mực lớn: “Xem quá khứ, đoán hiện tại đoán tương lai”.

 

Tư Đồ Ngọc rất hiếu kỳ, dựng ngược cặp mày kiếm lên cười nói :

 

- Vị tiên sinh đây có thích trong lúc du sơn ngoạn thủy, tái kết một đoạn duyên pháp không?

 

Thày bói gật đầu mỉm cười đáp :

 

- Tại hạ nhờ cái nghề bói toán này mà mưu sinh, trên đường bôn tần hồ hải nay có người gõ cửa thăm hỏi đến, lẽ nào lại không kết bạn.

 

Nói đến đây gã thầy bói thong thả tiến lại gần, đưa mắt nhìn kỹ Tư Đồ Ngọc rồi mới cười hỏi :

 

- Quý tánh tôn danh của công tử là gì?

 

Tư Đồ Ngọc đáp :

 

- Tại hạ họ Tư Đồ tên là Ngọc, còn tiên sinh xưng hô ra sao?

 

Lão thầy bói cười nói :

 

- Tại hạ là Tần Lộ, Tư Đồ công tử định xem việc ở trước mắt hay là muốn luận việc chung thân đại sự tốt hay xấu?

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Việc chung thân đại sự tốt xấu ra sao biết mà làm gì, Tư Đồ Ngọc này chỉ xin Tần tiên sinh chỉ điểm cho việc ở trước mắt mà thôi.

 

Tần Lộ chỉ một tảng đá lớn mỉm cười nói :

 

- Xin mời Tư Đồ công tử ngồi chơi, công tử cho xem bàn tay.

 

Tư Đồ Ngọc ngồi xuống tảng đá, rồi đưa bàn tay trái ra cho Tần Lộ quan sát kỹ lưỡng.

 

Tần Lộ xem xong tay trái rồi lại xem sang tay phải, xem xong tay phải lại nhìn đến tướng mặt, rồi sau cùng còn bảo Tư Đồ Ngọc đứng thẳng người dậy, đi vài bước ho lên một tiếng rồi lão mới nghiêm sắc mặt lại nói :

 

- Tư Đồ công tử, Tần Lộ này nếu có nói thẳng..

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười cắt ngang câu nói của Tần Lộ dựng ngược cặp mày lưỡi kiếm nói :

 

- Người quân tử vấn họa chứ không vấn phước, xin Tần tiên sinh cứ nói thẳng hết ra.

 

Tần Lộ nghiêm nét mặt lại chậm rãi nói :

 

- Tư Đồ công tử có cốt cách rất tốt, trên đời hiếm có, phước duyên một đời rất là sâu, nhưng việc trước mắt như thế có tai họa phải kiêng kỵ vật và quỷ, thận trọng đề phòng kẻ gian ác.

 

Tư Đồ Ngọc cho mấy lời đó chỉ là lời của mấy kẻ giang hồ thuật sỹ nói ra hằng ngày để kiếm tiền, cho nên chàng chỉ cười thầm thôi.

 

Tần Lộ lại nghiêm nét mặt nói tiếp :

 

- Công tử chớ coi thường lời nói của Tần Lộ này, sát khí của công tử đã lộ ra ở mi tâm, nhiều lắm là không qua tối nay, trước ngày mai thế nào cũng có tai họa ứng nghiệm, nhưng kẻ gây ra tai họa là kẻ gian ác thì tiêu trừ tai họa cho công tử cũng là kẻ gian ác. Công tử chỉ cần nhất nhất mỗi việc đều phải thận trọng, thì có thể không việc gì đâu.

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười lấy ra năm quan tiền đưa biếu lão thầy bói. Tần Lộ không khách sáo đưa tay nhận tiền, cám ơn rối rít nói :

 

- Đa tạ công tử, Tần Lộ này đã được đội ơn sâu, vậy cũng xin kính dâng một lời này.

 

- Tần tiên sinh có lời vàng ngọc gì chỉ dạy. Tư Đồ Ngọc này xin cúi đầu bái lĩnh.

 

Tần Lộ cười nói :

 

- Cái tên họ của con người ta có hợp với nhau hay không quan hệ rất lớn đến việc chung thân đại sự quan ấn của công tử rất đẹp.

back top