Đắm Say

Chương 13

Ba Công việc nâng xà ngang đã trở thành chất xúc tác để nuôi dưỡng tình cảm giữa Karl và James.

 

Sau ngày hôm đó, giữa họ hình thành một mối tương thích mà James chưa từng có với bất kỳ một người đàn ông nào khác còn Karl cũng cảm thấy điều đó không giống sự chia sẻ giữa anh với các anh trai mình.

 

Họ đã có thể trao đổi với nhau nhiều hơn kể từ khi James có được một lượng kiến thức nhất định về công việc đánh xe ngựa. Họ dễ dàng làm việc với nhau, kẻ học hỏi, người dạy dỗ, và dễ dàng thảo luận với nhau hơn. Họ cảm thấy giữa họ đã có những mối dây liên kết bền chặt để có thể chuyện trò thân mật, cùng có nhiều kỷ niệm đáng nhớ hơn, và cũng có nhiều hy vọng cùng nhau hơn. Karl đã kể cho James nghe vô số những câu chuyện về cuộc sống của mình khi anh ở Thụy Điển, về gia đình gần gũi và yêu thương của anh, về sự cô đơn mà anh đã phải gánh chịu trong hai năm đằng đẵng trước khi Anna và James đến đây. Karl cũng thú nhận thẳng thắn rằng cuộc sống thật tuyệt vời làm sao khi anh không phải ngủ một mình, ăn một mình như trước nữa.

 

Họ cũng thường nói đến Anna. Trong suy nghĩ của James, cậu không nghi ngờ gì việc Karl đã yêu chị của cậu.

 

Kiến thức, kỹ năng để sinh tồn là thứ mà James không có.

 

Nhưng thật ấm áp khi anh từ từ giở từng trang sách để chỉ dạy cậu trở thành một người đàn ông thực thụ. Dần dần, Karl đã đem những tia nắng ấm áp đến với cuộc đời của cậu và Anna, đó cũng chính là những mong mỏi của họ khi đến đây. Nhưng có rất nhiều điều mà James muốn nói. Có những khoảng trống mà cậu không thể lấp đầy, như thể nó quá đau khổ để buộc phải nhớ đến. Một trong những khoảng trống ấy là về mẹ. Mỗi khi nhắc tới bà, cậu lại muốn trốn chạy ra phía sau những chiếc thùng phi, rất giống với những bức tường của ngôi nhà này. Anna cũng không muốn nói nhiều đến bà.

 

Nhưng Karl đã ít nhiều hiểu được rằng rõ ràng hai người không muốn anh biết đến người đàn bà họ gọi là "Barbara" kia. Anh cũng không ép uổng họ và chỉ nói đến từ "Boston" trong những mẩu đối thoại giữa anh và James trước đây hoặc như lúc này để khuyến khích cậu bé kể cho anh nghe những câu chuyện trong quá khứ của mình.

 

Trong suốt khoảng thời gian đó, Karl đã dạy cho James và Anna vô số công việc vặt trong nhà như cách gom sáp ong từ những tổ ong. Sáp ong dường như là thành phần cần thiết để làm xà phòng. Họ định chờ đến mùa thu với hy vọng sẽ săn được một con gấu, lấy mỡ rồi trộn với sáp ong để làm nến.

 

Nó cũng sẽ được dùng để sửa yên cương, lưu trữ thức ăn và làm thuốc.

 

Karl dạy Anna cách đun sôi quần áo, chà sạch chúng trên mặt ván giặt và vắt lên bụi cây để hong khô. Công việc giặt quần áo quả là rất khó khăn đối với Anna. Cô than phiền về việc xà phòng làm bỏng tay cô cho đến khi Karl giải thích với họ rằng cô sẽ quen với triệu chứng mà người ta thường gọi là "nước ăn tay" mà hầu hết những người mới đến từ đồng bằng đều nói rằng da tay họ bị co lại. Triệu chứng này vẫn còn là một bí mật, chưa có cách điều trị, người ta vẫn phải chịu đựng sự ngứa ngáy và sưng phồng tay lên, nó làm Anna và cả James phải chịu đụng những vết bong tróc trên tay rất khó chịu. Và còn công việc làm vườn nữa chứ? Cô cũng chẳng cảm thấy thích thú với nó chút nào trong khi cả công việc giặt giũ và làm vườn về cơ bản là nhiệm vụ của cô.

 

Karl đi tìm sự giúp đỡ từ những người Anh-điêng và làm theo lời vợ Hai Sừng khuyên. Anh làm một hỗn hợp thuốc mỡ bằng cách hái những lá nguyệt quế đầu nhọn còn xanh tươi, đem về phơi khô, rồi tán nhuyễn thành bột và trộn với mỡ lợn. Anna thoa hỗn hợp đó vào tay trước khi đi ngủ.

 

James cũng vậy. Đôi lúc, họ cũng rửa tay với bột lá nguyệt quế và nước.

 

Có vẻ như không còn gì để học hỏi công việc chăn ngựa nữa. Nhưng việc bảo quản bộ yên cương lại là một chuyện khác. Họ phải cẩn thận rửa sạch mồ hôi bám trên nó, nếu không mùi da hôi thối sẽ bốc lên nồng nặc, giống như mùi nước tiểu trong chuồng ngựa không được dọn dẹp nhanh chóng. Karl không phải thợ rèn nên Belle và Bill không được đóng móng ngựa. Do đó, chỉ cần giữ cho móng và chân của chúng luôn ở trong tình trạng sạch sẽ. Những đau nhức dai dẳng có thể làm cho con ngựa bị què nếu chân không sạch sẽ, móng không được tỉa tót hoặc nếu nó sống trong một cái chuồng dơ bẩn.

 

Một ngày nọ, Karl và James cùng chăm sóc móng ngựa trong chuồng. Như thường lệ, James nghiêng người để nhìn từng cử động cua người đàn ông to lớn này khi Karl miêu tả kỹ thuật túm lấy cái móng ngựa và bắt ngựa phải khuỵu chân xuống. Anh quỳ xuống, cầm chân trước của nó, miêu tả cách lấy đất và sỏi ra từ vị trí được gọi là miệng ếch.

 

"Anh rất hài lòng khi em đã dần dần học được cách trở thành một người thợ đóng móng ngựa", Karl tự hào. "Em học nó cũng nhanh như khi em học cách đánh xe ngựa. Nếu không biết trước, chắc chắn anh sẽ nghĩ rằng em biết đánh xe ngựa trước khi em đến đây."

 

"Không, chưa bao giờ", James nói. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, cậu nhanh chóng nói thêm, "Vâng, em có thử một lần. Có một người đàn ông ở Boston đã cho em thử đánh xe ngựa và chỉ có một lần đó."

 

Kiko.Xiao

 

"Vậy mà anh cứ tưởng em chưa bao giờ đánh xe ngựa cả," Karl trêu cậu bé.

 

"Ồ, nhưng đó không phải là một bầy ngựa đâu. Chỉ có một con thôi. Nhưng mà là một con như thế nào chứ? Nó là con ngựa đẹp nhất mà em từng thấy và nó đeo một sợi dây da màu đỏ đẹp nhất quả đất. Thỉnh thoảng, em lại muốn đi vờng quanh chuồng ngựa chỉ để nhìn ngắm nó. Sau khoảng thời gian đó, em đã có một cơ hội. Em không thể tưởng tượng nổi vì sao Saul để cho em dẫn cô nàng đi ra ngoài dạo chơi. Sau ngày hôm ấy, hắn ta không cho em đến gần cô nàng nữa, cho dù em có ý xin hắn để mình đưa cô nàng đi dạo. Em choáng váng cứ như bị ai đá cho một phát khi hắn ta đứng dậy và nói em có thể cầm sợi dây cương xinh đẹp kia và dẫn ngựa đi dạo."

 

Karl vừa tiếp tục chỉ bảo vừa trò chuyện vời James, cố gắng để câu nói của anh không quá khó hiểu.

 

"Em phải nhìn cái miệng ếch này trên móng ngựa, nó không nên bị dính bẩn bởi nếu không, con ngựa sẽ bị nổi mụn nhọt. Vì vậy, nếu em biết người đàn ông đó... Saul gì đó, tại sao anh ta không để em thử chăm sóc ngựa?"

 

"Thật ra, em không biết hắn ta, kiểu như là không thân thiết gì cho lắm. Hắn ta là một người bạn của Barbara. Hắn ta là kiểu người cứ sáp vào chị Anna sau khi Barbara mất."

 

"Vậy anh ta trẻ tuổi chứ? Anh ta bằng tuổi Anna sao?"

 

"Không hắn ta già rồi, thậm chí còn lớn tuổi hơn Barbara."

 

"Khi miệng ếch đã được vệ sinh sạch sẽ, em phải kiểm tra phía xung quanh móng ngựa, xem có vết nứt nào không?"

 

Karl cầm lấy một dụng cụ dùng để chặt, bẻ cong nó, cạo cạo cái móng ngựa và chà vào trong vạt áo. "Cho dù là vậy, khi mẹ em mất, Saul vẫn là bạn của bọn em chứ?"

 

"Em đã nói với anh rồi. Hắn ta chẳng là bạn bè gì cả. Hắn ta thậm chí chẳng thèm nhìn mặt bọn em khi đến thăm mẹ em. Bà ta thường đuổi bọn em ra ngoài mỗi khi hắn đến."

 

"Một khi móng ngựa đã được tỉa tót, chúng ta phải làm tiếp một việc là giũa nó." Karl cầm lấy cây giũa. "Nhưng tự nhiên ngày hôm đó, Saul lại để cho em điều khiển con ngựa và xe ngựa của hắn à?"

 

"Em còn cho cô nàng chạy nước rút xung quanh khu đất đó. Quả là cô nàng chạy rất nhanh và giá mà anh biết mọi người đã nhìn cô nàng chằm chằm như thế nào. Và em đã cười con ngựa hồng xinh đẹp đó tới chỗ Brat của Barbara. Đó là tất cả câu chuyện, Karl em vừa kể cho anh nghe!"

 

Brat của Barbara? Karl nghĩ. Nhưng anh không muốn cắt ngang sự hồi tưởng của James về cuộc sống trong quá khứ của họ khi ở Boston. Thay vì hỏi James những câu hỏi xoáy sâu vào câu chuyện mà cậu đang kể, Karl chỉ tỏ vẻ đồng ý, "Ừ, anh cũng nghĩ vậy. Bây giờ, em nhìn anh và xem cách anh đánh bóng móng ngựa để Bill có thể đứng thăng bằng. Anna nghĩ gì khi cô ấy ngồi phía sau con ngựa đang phi nước rút như vậy?"

 

"Ồ! Chị ấy có chịu ngồi trên đấy đâu?"

 

"Không! Tội nghiệp Anna khi phải lâm vào hoàn cảnh như vậy!"

 

"Chị ấy có vẻ rất sợ và nói rằng chị ấy không tin tưởng con ngựa ấy được.

 

Chị ấy nói cô nàng này hưng phấn quá và đá phăng em ra ngoài."

 

"Anna nên phản ứng mạnh hơn thế nữa để em không dẫn con ngựa đó ra ngoài khi nó quá hung hăng."

 

"Chị ấy nghĩ rằng chắc em không sợ sệt gì, em đoán thế! Chị ấy nói em đã có một cơ hội tốt để cưỡi ngựa, em không nên bỏ lỡ và nên cưỡi nó dù không có chị ấy đi cùng. Lần đó, chị ấy ở lại và tên Saul cũng có mặt ở đó."

 

Tiếng giũa móng ngựa cứ đều đặn vang lên.

 

"Anna nghĩ gì về người đàn ông đó? Ý anh là Saul."

 

"Chị ấy không thích hắn ta cho lắm."

 

"Nhưng hắn ta cứ sáp vào Anna hử?"

 

"Ôi, anh Karl! Anh đang ghen sao? Thật buồn cười! Anh không cần phải ghen tuông với tên Saul đó đâu! Chị Anna luôn luôn chạy trốn mỗi khi hắn ta đến. Chị ấy nói hắn ta luôn đem lại cho chị ấy sự bực bội." James cười khi Karl chăm chú lắng nghe cậu nói, biết rằng anh sẽ không có lý do gì để cau mày tức giận. Anna không bao giờ yêu một người đàn ông nào trước khi gặp Karl. Đây là điều mà James có thể chắc chắn.

 

Nhưng Karl vẫn chưa hết thắc mắc. Anh buộc phải cười gượng và cười để James vui, nhưng tiếng cười của anh nghe rất lạ lẫm, không giống với mọi ngày, nó xuất phát từ phía trên vòm họng của anh. Anh cố gắng mường tượng hình ảnh Anna đang đứng với một người đàn ông mà cô luôn cảm thấy bực bội, người đàn ông mà cô luôn muốn trốn chạy trong khi James đang cười trên con ngựa và phi nước rút. Một khi anh đã tưởng tượng ra sự thật, anh không muốn suy nghĩ về nó nữa.

 

Ngoài mặt, anh tỏ vẻ rất chú tâm vào công việc mài giũa móng ngựa, anh nhìn chăm chăm vào nó khi anh nói, "Anh nghĩ ông ta là một người đẹp trai, giàu có hử, người đàn ông tên Saul ấy? Nên ông ta mới sở hữu sợi dây cương tuyệt đẹp đó."

 

"Em cũng nghĩ vậy. Hắn ta lúc nào cũng mặc đồ đẹp."

 

Một cảm giác nóng rát mệt mỏi len lỏi trong người Karl.

 

"Này, cậu bé! Em thử đánh bóng bên còn lại xem và anh sẽ nhìn xem em làm đúng hay chưa." Nhưng Karl không nhìn vào cậu bé đang đánh bóng móng ngựa, mà chỉ nhìn thấy cảnh Anna đứng bên cạnh chàng công tử tên Saul đó trong khi James đang cưỡi ngựa phóng đi.

 

Buổi tối hôm ấy, Karl có vẻ trầm tư. Khi Anna hỏi anh James làm công việc đánh bóng móng ngựa như thế nào, anh nhìn vào cô rất lâu cho đến khi cô phải hỏi lại anh lần thứ hai.

 

Họ cùng nhau đi tắm hồ như thường ngày nhưng Karl không vui vẻ cười đùa như mọi khi. Anh bơi một mình với một sức mạnh đáng kinh ngạc, anh cứ bơi tới bơi lui chỗ nước sâu từ bờ bên này sang bờ bên kia, bỏ James và Anna với theo bóng mình nếu họ muốn đuổi theo anh. Hiện tại, Anna đã có thể bơi ra chỗ nước qua khỏi đầu cô. Nhưng mỗi khi cô muốn vuốt ve Karl ở góc hồ, phía đối diện đập hải ly, anh lại bảo cô hãy để mình yên, anh không có tâm trí để đùa nghịch cùng cô lúc này.

 

Đến giờ đi ngủ, anh lầm bầm một điều gì đó cùng thái độ khó chịu, nói rằng anh đã có một ngày vất vả. Anh ra hiệu và quay mặt đi, không nhìn cô. Lập tức, cô ôm anh từ phía sau, đặt cánh tay vòng quanh người anh. Nhưng anh không cầm tay cô lâu. Anh chỉ cầm khi cô đưa tay vuốt ve anh, anh siết chặt tay cô đến nỗi cô phải kéo các ngón tay mình lại và đau đớn cằn nhằn. Thuốc mỡ trên những vết thương nơi tay cô dính đầy tay anh và anh phải ngồi dậy, đi lấy khăn để lau tay, không ngừng lầm bầm than phiền về cô.

 

Cuối cùng Anna đã ngủ nhưng Karl vẫn còn thao thức.

 

Mỗi khi muốn chìm vào giấc ngủ, trí tưởng tượng của anh về quá khứ của Anna và James lại hiện về, xé toạc tâm trí anh, gửi gắm vào trong đó những ý nghĩ mơ hồ. Giống như những mảnh ghép, rất nhiều sự việc được kết nối với nhau, nhưng đến khi bức tranh đã hoàn thành, đó luôn là hình ảnh Anna đang đứng cạnh một người đàn ông ăn mặc bảnh bao với tuổi tác gần bằng mẹ cô, trong khi James đang cưỡi ngựa phóng đi.

 

Cảm thấy tội lỗi, Karl mở to mắt trong bóng đêm để xua tan những hình ảnh về Anna mà có thể làm anh phải thảng thốt kêu lên. Nhưng sau đó, những câu nói của James lại xuất hiện, "hắn ta luôn khiến chị em cảm thấy bực bội". Rồi là, "lần đó, chị ấy không chịu ngồi ở phía sau lưng ngựa mặc dù Saul cũng có mặt ở đó".

 

Trong lúc những tia sáng rạng đông đang bay liệng phía chân trời, Karl cũng bắt đầu tìm kiếm thấu đáo về điều mà anh đã lưỡng lự suốt cả đêm qua. Anh nhớ lại đêm đầu tiên mình và Anna ân ái với nhau. Quả thật rất tồi tệ khi anh nghi ngờ cô về điều này. Nhưng anh vẫn để những ký ức của đêm hôm đó ùa về. Anh đã làm việc quá mệt mỏi để có thể chiêm ngưỡng thời khắc quan trọng. Điều quan trọng nhất là có ba điều đã không xảy ra với Anna: Đau đớn, kháng cự và máu.

 

Karl tự hỏi liệu dự cảm của anh có phần nào đúng đắn?

 

Làm sao anh biết được cô có chịu đựng đau đớn hay không?

 

Có lẽ, cô đã che giấu điều này với anh. Nhưng anh nhớ lại lời cô nói khi anh nói với cô, "Anh không muốn làm đau em, Anna". Cô ấy đã nói gì? Chính xác là cô ấy đã nói gì? Anh nghĩ là cô ấy nói, "Em không sao đâu, Karl."

 

Sau đó, anh nhớ cô nói thêm điều gì khác nữa, "Điều gì đó tốt đẹp đã xảy ra, Karl, điều gì đó mà em không ngờ đến."

 

Anh đặt tay lên trán và cảm thấy người mình đổ mồ hôi. Một điều gì khác lại xuất hiện trong trí nhớ của anh, nó rất rõ ràng.

 

Trong ngôi nhà, trước khi họ chạy ra ngoài chuồng ngựa, cô ấy đã nói, "Thật khác biệt, Karl..." Khác biệt cái gì chứ? Anh đang tự hỏi bản thân mình. Ôi, Chúa ơi! Khác biệt với ai chứ?

 

Khi anh không thể chịu nổi sự giày vò thêm được nữa, anh đứng dậy và đi ra phía chuồng ngựa, nơi mà Belle và Bill đang quay lại nhìn anh với vẻ tò mò. Nhưng anh không vuốt ve chúng, anh chỉ đứng đấy, cho hai tay vào túi quần và nhìn vô hồn về phía trước.

 

"Khi nào chúng ta đi cắt cánh cửa đây, Karl?", Anna hỏi với vẻ hớn hở và vô tư như mọi khi.

 

"Sau khi mái nhà đã được làm xong", anh trả lời.

 

"Nhanh chứ, hử?", cô hỏi với vẻ cay cú, nghiêng đầu qua một bên.

 

Thay vì tiếng tặc lưỡi hay véo cằm cô như mọi khi, anh quay gót và để cô nhìn James với vẻ thắc mắc vì sao chồng mình đột nhiên lại trở nên xa lạ như vậy?

 

James suy nghĩ lại những điều mình đã nói, liệu có điều gì đó làm Karl không hài lòng? Nhưng cậu không nghĩ ra.

 

Cậu đã nói cho anh nghe những bí mật của họ về Barbara, nhưng cậu không thật sự nghĩ Karl là loại người thích đổ thừa cho người khác nếu anh không biết Barbara là ai. Đó không phải là Karl. Karl là người tốt nên anh sẽ không làm vậy. Nhưng James vẫn tự hỏi về cuộc trò chuyện mà cậu đã đề cập tới Saul. Liệu Karl có ghen với Saul sau mọi chuyện không? Nhưng không thể nào! Sau tất cả, cậu đã nói với Karl rằng Anna không thích con người của Saul. Nếu có nói điều gì thì cậu đã nhớ ra rồi. Việc Karl ít cười đùa đã trở nên đáng chú ý hơn khi thời gian còn lại trong ngày trôi qua. Anna cố gắng gợi ý những đề tài mà Karl thường hay quan tâm và nhắc đến. Nhưng anh không bị cuốn theo ý cô, thậm chí còn không nở một nụ cười. Anh từ chối việc ân ái cùng cô cho đến một đêm anh thay đổi ý định, đối xử thô lỗ với cô và để cô nằm đó, choáng váng chịu đựng sự đau đớn vì hành động của mình. Đau đớn và bị tổn thương, cô không dám hỏi cũng không dám làm phiền anh. Dẫu trước đó cô đã hỏi nhưng anh vẫn không trả lời.

 

Trong khi ấy, bản thân Karl cũng phải chịu đựng những ngày nặng nề và những đêm không ngủ. Càng ngày càng có nhiều bằng chứng hiện lên trong đầu anh để chống lại Anna.

 

Theo cách riêng của mình, anh không nói gì với cô cho đến khi có thể đưa ra những bằng chứng rõ ràng nhất cho sự nghi ngờ của mình. Nhưng sau cùng, anh không tìm thấy điều gì khác để chứng tỏ những gì mình đang nghi ngờ là sự thật. Có quá nhiều sự trùng khớp, những sự việc mà anh chưa bao giờ đồng hành cùng với Anna trong cuộc sống quý báu của cô và mẹ cô. Karl nhận ra mình không thể cứ như vậy mãi vì khuôn mặt anh đã hiện rõ sự tàn phá của những đêm mất ngủ và lo lắng. Anh hoảng sợ khi phải đối mặt với nó nhưng anh vẫn cần phải biết sự thật.

 

Anna đang chà quần áo lên tấm ván giặt quần áo ngoài sân, cô vẫn mặc chiếc quần của James. Karl không thể nhớ nổi chiếc váy đầm cô đã mặc hôm đầu tiên xuất hiện trên chiếc xe chở hàng từ Long Prairie. Anh đã không thể nhớ ra cho đến tận sáng hôm nay, khi anh đi ra phía gốc cây và nhìn thấy nó và Anna đang bận rộn ngoài sân. Anh chăm chú nhìn cô đang làm việc. Tóc cô xõa lòa xòa trước mặt khi cô cúi xuống chà quần áo. Ồ mái tóc màu rượu Whisky mà anh đã ao ước được nhìn thấy hàng mấy tháng ròng trong nỗi cô đơn và chờ đợi.

 

Anh lặng lẽ đi đến phía sau cô.

 

"Anna, Saul là ai vậy?", anh hỏi một cách đơn giản. Anh thấy đôi vai cô đột nhiên cứng đờ và cô gục đầu lên tay mình.

 

Anna cảm thấy như có vật gì to lớn đang đấm mạnh vào bao tử của cô. Cô chợt nhận ra mình đang ôm chặt tấm ván giặt quần áo, cô giật tay ra và nhìn xuống bồn tắm.

 

"Saul?", cô dò xét điều cô đang nghi ngờ với một câu nói ngắn gọn.

 

"Anh ấy là ai?"

 

"Ông ta là... một người bạn của Barbara."

 

"James nói anh ta luôn tìm cách tiếp cận em."

 

"J... James nói vậy sao?" Cằm Anna cúi sát xuống ngực.

 

Cô mong muốn được quay lại với công việc mình đang làm dang dở.

 

Karl bước đến bên cô và nắm lấy khuỷu tay, quay người cô lại để có thể nhìn thấy mặt cô.

 

Nó có màu đỏ đậm và cằm cô đang run lên phía bên dưới đôi môi hé mở. Cô rùng mình liếc xuống nhìn những cúc áo trên chiếc áo sơ mi Karl đang mặc, không dám nhìn vào đôi mắt dữ tợn của anh.

 

"Phải không?", Karl hỏi, giọng anh nghe có vẻ lạ lẫm và bị tổn thương.

 

"Em đã nói đó là bạn của Barbara, không phải bạn của em."

 

"Bạn kiểu nào?" Ngón tay anh ấn vào da thịt cô.

 

"Chỉ là bạn", cô nói, thình lình giật mạnh tay ra và quay trở lại chỗ giặt quần áo.

 

Karl cố gắng khiến cô nhìn mình bằng cách hơi nghiêng người ra phía trước cô, nhưng cô vẫn cương quyết không nhìn lên và lao mình vào công việc giặt giũ với một năng lượng điên cuồng.

 

"Người đã đuổi em và James đi khi hắn ta muốn ở một mình bên cạnh mẹ của chúng?"

 

Một cơn đau quặn lên trong bao tử của cô. "James nói vậy à?"

 

"Đúng, James đã nói vậy."

 

James đáng nguyền rủa! Sao em lại dám nói thế? Răng Anna cắn chặt lấy phần trong của môi dưới để nó không run rẩy.

 

"Em của em cũng nói rằng em sợ tên Saul đó... rằng hắn ta luôn khiến em bực bội."

 

"Nó nói vậy à? Thì ông ta luôn khiến em sởn da gà mỗi khi nhìn thấy ông ta." Lúc này, cô đang chà quần áo một cách thô bạo, tâm tư cô bị những ký ức bẩn thỉu dồn ép khi những câu hỏi của Karl cứ đào xới chúng lên.

 

"Vậy là em để James cưỡi cỗ xe ngựa đẹp đẽ của ông ta đi còn em thì ở lại cùng với người đàn ông luôn khiến mình sởn da gà hay sao? Tại sao vậy?"

 

Cô không biết phải nói như thế nào. Cô nên nói gì đây?

 

Làm ơn giúp chị với... James ơi... có ai không, giúp tôi nói cho anh ấy hiểu.

 

Nhưng Karl đã hiểu quá rõ bằng một giọng điệu cứng cỏi khi tiếp tục nói.

 

"Hãy nói cho anh biết tại sao người đàn ông giàu có đó với con ngựa chiến và dây cương bằng da cao cấp lại có thể để cho một thằng bé mười ba tuổi cưỡi ngựa đi để rồi chẳng bao giờ cho thằng bé chạm vào nó như trước?"

 

Mí mắt cô bắt đầu rung lên. "Làm sao mà em biết được?"

 

"Sau lúc đó, em phải biết chứ? Tại sao chị của thằng bé không tóm lấy cơ hội nhảy lên phía sau cỗ xe trong khi cô ta biết rõ điều này sẽ giúp cô ta tránh mặt người đàn ông luôn khiến mình sởn da gà?"

 

"Làm ơn đi, Karl..." Mi mắt cô khép lại. Nhưng lần này, anh buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.

 

"Anna, những người đàn ông giàu có như thế không thèm tán tỉnh những cô thợ may đâu và lại càng không có lý do để nhận những cô con gái nuôi."

 

"Ông ta không tán tỉnh em!" Đôi mắt Anna mở ra và cô nhìn anh với vẻ rụt rè. Trên khuôn mặt của Karl, cô đọc được sự thật rằng anh cũng đang cảm thấy khốn khổ vì chuyện này như cô đã từng cảm thấy vậy. Anh nói theo cô với vẻ đồng tình. "Anh cũng không nghĩ ông ta tán tỉnh em... vì ông ta đáng tuổi mẹ em, người mẹ mà bọn em không nói gì khác ngoài từ Barbara. Tại sao bọn em không gọi bà là 'mẹ' như những đứa trẻ khác gọi mẹ của chúng?"

 

Cô không thể trả lời.

 

"Có phải là vì bà không đơn giản là một thợ may? Có phải là vì bà không muốn những người đàn ông như Saul biết bà có hai đứa con? Có phải là vì nó sẽ không tốt cho công việc của bà nếu người khác biết điều này?"

 

Anna nhắm mắt lại. Cô không thể nhìn vào khuôn mặt chân thành của Karl Lindstrom trong khi anh đã đoán ra tội lỗi của cô.

 

"Bà có phải là thợ may không, Anna? Hay đó cũng là một lời nói dối?"

 

Khi cô không trả lời, anh nói tiếp, "Tiền đâu để em lo cho James, mua vé xe và cả quần áo mới nữa?"

 

Đôi má cô nóng bừng lên, bao tử đau kinh khủng và cô sợ mình sẽ nôn ra.

 

Karl ôm lấy khuôn mặt cô bằng một bàn tay to lớn của mình.

 

"Những bộ quần áo nào mà em từ chối mặc chúng trước mặt anh?"

 

Khi những giọt nước mắt lăn xuống từ trong đôi mắt đang khép chặt của Anna và rơi vào những ngón tay của Karl đang ôm lấy khuôn mặt cô, sự thật cuối cùng và cũng thật khủng khiếp nhất đã được tiết lộ. Vì lúc này, những câu hỏi trên hiển nhiên đã được trả lời. Và bởi vì chúng đã được trả lời, chúng không cần thiết phải được hỏi.

 

Nhưng Karl không muốn dừng lại. "Đêm đầu tiên anh và em ân ái với nhau, Anna..." Nhưng anh không thể khiến bản thân mình đi xa hơn nữa để có thể khám phá đến cùng những điều anh không hề muốn biết. Giọng anh vẫn như vậy.

 

Anh bỏ tay ra khỏi khuôn mặt cô, quay đầu và chạy băng qua sân về phía chuồng ngựa, nơi James đang làm việc với những cái móng ngựa.

 

Khi Karl xông vào, James nhìn lên, có lẽ cậu đang mong chờ một lời khen.

 

Thay vào đó, Karl nói với vẻ dứt khoát, "Em trai, anh cần biết sự thật từ em."

 

James nhìn lên đôi chân to lớn, rậm rạp phía trước đùi mình.

 

"Có phải mẹ em là thợ may không?"

 

James trở nên lúng túng khi cầm cái giũa trong tay. Đôi mắt cậu mở to như hai cái đĩa. "Không, thưa anh", cậu thì thầm.

 

"Em có biết bà làm nghề gì để kiếm sống không?" Câu hỏi giống như đang được châm ngòi nổ từ một khẩu súng trường.

 

James nuốt nước bọt. Belle đang giậm chân lách cách trên nền nhà.

 

"Vâng, thưa anh", cậu lại nói thì thầm, lúc này, đôi mắt cậu liếc xuống đôi bàn chân của Karl.

 

Karl không hỏi lại, cũng không cần phải hỏi thêm. Làm sao anh có thể buộc một cậu bé ở tuổi mười ba nói ra sự thật rằng mẹ cậu chỉ là một con điếm, huống hồ lại còn chị của cậu, người mà James rất yêu thương, thậm chí nhiều hơn cả mẹ mình?

 

Giọng của Karl có vẻ nhẹ nhàng hơn. "Vậy là đủ rồi, cậu bé. Em đã đánh bóng cái móng ngựa rất tốt và sạch sẽ. Anh có thể nói rằng cái móng ngựa này có góc độ rất giống với cổ chân ngựa. Sau khi làm xong, em nên cho nó đi ra ngoài đồng cỏ một lúc. Vì nó có thể cảm thấy mệt mỏi vì phải đứng quá lâu."

 

"Vâng, thưa anh." Nhưng câu nói gần như lắp bắp, đôi mắt cậu vẫn dính chặt xuống nền nhà.

 

Anna cư xử rất bất thường trong suốt khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó, với những cảm xúc rất mập mờ. Lúc đầu cô tránh ánh mắt của Karl, nhưng sau đó cô lại liếc nhìn anh chỉ để xem anh có đang nhìn mình hay không. Anh đang đứng gần góc cạnh của ngôi nhà, thận trọng lui lại và cắt sâu vào, khi anh chừa một khoảng trống cho cô đứng, chú ý để quần áo của cô không bay vào người mình. Cô cảm thấy tự ghê tởm bản thân vì đã hoàn toàn làm anh thất vọng.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, nỗi lo sợ của Anna càng tăng lên gấp bội, nó như tóm lấy và bóp nghẹt cuộc đời cô, xóa sạch chút tự tin cô lượm lặt được trong những tháng ngày làm vợ của Karl.

 

Đêm đó, khi anh đặt lưng nằm lên chiếc giường bện vỏ ngô cùng cô, chẳng có âm thanh nào khác, ngoài tiếng kêu lạo xạo Karl nằm im, cứng đờ. Sau những bài học từ cuộc sống mình vừa trải qua, anh vòng hai cánh tay ra phía sau trán.

 

Khuỷu tay anh chạm vào tóc Anna và cô thấy anh cẩn thận nhích sang một bên để tránh chạm vào người mình, dù chỉ là một va chạm nhẹ nhàng.

 

Sau những giây phút nặng nề và chậm chạp nằm bên cạnh thân xác cứng đờ của Karl, Anna không thể nào chịu đựng hơn được nữa, cô nhận ra một trong hai người họ phải mở miệng trước để đi đến hòa giải. Thu hết can đảm, cô quay người lại và dịu dàng đặt lòng bàn tay lên vai anh.

 

Như thể sự vuốt ve của cô là một điều hèn hạ, anh lập tức quay phắt người đi và ngoảnh đầu sang phía đối diện, để lại trong cô nỗi hoang mang, hụt hẫng, cổ họng như nghẹn cứng và đôi mắt thẫn thờ.

 

Ôi Chúa, ôi Chúa ơi, mình đã làm gì thế này? Karl, Karl, quay lại đây với em. Hãy để em nói cho anh hiểu em cảm thấy hối lỗi như thế nào. Hãy để em cảm nhận cánh tay mạnh mẽ của anh quấn quanh người mình, hãy tha thứ cho em. Em xin anh đấy, hãy yêu em như trước và chúng ta sẽ lại sống cuộc sống của trước đây.

 

Nhưng anh đã hoàn toàn từ chối cô. Cô chịu đựng điều này không chỉ đêm hôm đó mà còn những ngày và những đêm tiếp theo. Cô chịu đựng nó trong im lặng của sự chối từ, biết rằng mình xứng đáng phải hứng chịu nỗi đau khổ này. Ban ngày như những trận đòn tra tấn cô còn ban đêm lại càng tệ hơn vì đây là khoảng thời gian họ hồi tưởng lại những lúc gần gũi nhau, vui vẻ cùng nhau và cảm thấy gắn bó với nhau hơn, tình yêu giờ đây đã trôi đi... thật xa...

 

James biết đêm nay đã là mấy đêm kể từ khi Karl và Anna không còn đi ra ngoài dạo đêm, vì vậy cậu cảm thấy ngạc nhiên vì nghe tiếng cửa mở sau khi hai người họ đã nằm cả trên giường. Rồi cậu nhận ra chỉ có Karl đi ra ngoài còn Anna vẫn ở trong nhà. Cô quay người lại và thở dài.

 

Trái tim cậu như trĩu nặng vì những chuyện xảy ra, James nghĩ cậu có thể mở những nút thắt cho chúng. Có thể, cậu sẽ đi ra ngoài và giải thích cho Karl hiểu không phải lỗi của họ khi mà mẹ của họ là một con người như vậy; có thể, cậu sẽ giải thích với Karl một cách chắc chắn rằng Anna ghét chuyện này biết bao nhiêu, chị ấy đã thề thốt với James như thế nào để James có một cuộc sống tốt đẹp hơn, có thể, sau này Karl sẽ không còn cay đắng với chuyện đó nữa.

 

James mặc quần vào rồi đi ra ngoài. Cậu băng qua sân và đi về phía chuồng ngựa, nhưng khi vào trong, cậu nhận ra những con ngựa vẫn bị cột phía ngoài ở chỗ mà cậu cột chúng lúc chiều nay. Cậu chắc chắn rằng Karl đang ở bên cạnh lũ ngựa.

 

Và cậu đã đúng. Ngay cả từ vị trí này, cậu vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Karl đang đứng bên cạnh một con ngựa. James tiến đến và gần như không gây ra tiếng động nào trên cỏ, cậu thấy con Bill đang đứng bên cạnh người đàn ông to lớn ấy. Ánh trăng chiếu rọi lên trán nó và mái tóc của Karl trong đêm. James thấy Karl dụi đầu vào cổ con ngựa, hai tay anh nắm chặt vào cái bờm của nó.

 

Trước khi cho Karl biết cậu đang có mặt ở đây, tiếng khóc nức nở vang dội về phía cậu, đó là những âm thanh không rõ ràng pha trộn giữa tiếng của những con ngựa và vạn vật trong đêm. James chưa từng thấy người đàn ông nào khóc cả. Cậu cũng không biết đàn ông có thể khóc. Cậu nghĩ là một đấng nam nhi thì không thể khóc được. Nhưng lúc này đây, Karl đang đứng trước mặt cậu, người yêu Anna hơn ai hết, ôm chầm lấy con Bill và nức nở nghe thật thảm hại.

 

Âm thanh đó như vỡ òa ra, nó khác với giọng nói thường ngày hay bảo vệ, che chở cho cậu, James chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy âm thanh như thế kể từ khi đến ở ngôi nhà này. Lo sợ, cậu không biết phải làm gì, cậu quay người và bỏ chạy vào nhà, quăng mình lên chiếc giường của cậu, trống ngực đập liên hồi, cậu nuốt nước mắt vào trong, không muốn cởi bỏ y phục, chờ đợi bước chân Karl quay trở vào nhà và lên giường ngủ với Anna. Nhưng cậu không khóc. Cậu không khóc. Bất cứ người nào ở đây cũng không nên khóc.

back top