Đắm Say

Chương 2

Anna tưởng như Karl sẽ làm trật khớp xương cánh tay mình trước khi anh buông ra. Không nói lời nào, anh đẩy cô ra khỏi dòng người, Anna bước trước anh hai bước và cuối cùng, anh đẩy cô vào chỗ ngồi trên xe. Cô lén nhìn lên, vẻ mặt của anh lúc này làm bao tử cô quặn đau. Cô phủi bụi trên cổ áo, hơn bao giờ hết, cô mong rằng mình đã viết thư cho anh và kể hết mọi sự tình. Giọng của Karl nghe thật cứng nhắc khi ra lệnh cho những con ngựa của mình, anh hét lên một tiếng và điều khiển chúng chạy ra đường. Nhưng khi chạy đến khúc cua gần cửa hàng, chiếc xe lảo đảo và đột nhiên dừng lại.

 

Giọng của Lindstrom như xé tan không gian, một giọng điệu mà anh chưa từng sử dụng. Anh nói rõ ràng từng chữ một và âm lượng mỗi lúc một to hơn, "Tôi không muốn cãi vã ngay trước mặt Joe Morisette trong cửa hàng của anh ấy. Tôi không muốn thấy người thích chơi khăm như Morisette biết Karl Lindstrom này cố tình lôi anh ta vào cuộc. Nhưng điều đó đã xảy ra! Tôi nghĩ cô, Anna Reardon, đang lừa phỉnh một tên Thụy Điển ngu ngốc đấy! Cô đã không thành thật và biến Karl Lindstrom này thành một kẻ ngu ngốc ngay trước mặt bạn của hắn!"

 

Kiko_Xiao

 

Cô vẫn ngoan cố. "Sao, ý anh là sao?", cô lắp bắp, gần như là xin lỗi.

 

"Ý tôi là sao à?", anh lặp lại, gằn giọng từng chữ một. "Này cô gái, tôi không có ngu đâu!", giọng anh như bùng nổ, "Đừng có xem tôi là kẻ ngốc! Chúng ta đã thỏa thuận, giữa tôi và cô. Cả mấy tháng nay, chúng ta lên kế hoạch để đưa cô đến đây và chưa một lần cô đề cập đến em trai mình trong thư! Thay vào đó, cô đem sự ngạc nhiên đến cho Karl này phải không? Chắc mọi người sẽ cười vào mũi tôi nếu họ biết đây là lần đầu tiên tôi nghe vợ sắp cưới của mình đem theo một người khách mà mình không hề hay biết!".

 

"Tôi... tôi đoán là tôi nên nói với anh, nhưng..."

 

"Cô đoán à?", anh la lên như bị ai đánh gục. "Cô làm nhiều thứ hơn là đoán nữa kìa! Cô thừa thời gian để lừa phỉnh tôi và cô cho rằng Karl Lindstrom này là một tên Thụy Điển khờ khạo, dễ bị lừa lắm đấy!"

 

"Không, tôi không nghĩ như thế bao giờ. Tôi muốn nói rõ với anh nhưng tôi nghĩ nếu để anh gặp mặt James, anh sẽ biết rằng James có thể phụ việc cho anh. Nó rất giỏi, khỏe mạnh nữa. Vì sao chứ, vì nó là con trai", cô biện hộ.

 

"James mà là trai tráng à? James là một cái miệng ăn khác thì đúng hơn."

 

"Nó đã mười ba tuổi rồi, một hai năm nữa nó sẽ trưởng thành. Nó sẽ giúp việc cho anh gấp đôi và còn tốt hơn tôi."

 

"Tôi không đăng quảng cáo trên báo Boston để tìm người giúp việc, tôi cần tìm vợ."

 

"Thì em đã ở đây còn gì?"

 

"Đúng, đúng thế! Nhưng cô, cộng thêm em trai của cô, đã vượt quá những gì chúng ta thỏa thuận."

 

"Nó có thể giúp việc cho anh, Lindstrom à!"

 

"Đây không phải thành phố Boston, cô Anna Reardon. Ở đây, thêm một người là cần thêm lương thực. Em cô sẽ ngủ ở đâu? Sẽ mặc gì? Liệu có đủ thức ăn cho ba người khi mùa đông đang đến gần hay không? Đó là những điều mà một người đàn ông như tôi sẽ phải lo liệu để có thể sống sót ở đây."

 

Cô biện hộ một cách sốt sắng, từ ngữ cứ tự tuôn trào ra. "Nó có thể ngủ trên nền nhà, quần áo thì cũng đã có đủ cho một năm. Nó sẽ giúp anh trồng thêm hoa màu khi mùa hè sang."

 

"Mọi thứ đã được trồng dưới đất và cô sẽ chăm sóc chúng. Tôi chỉ cần một người và đó là cô."

 

"Em sẽ giúp anh. Cứ nghĩ xem nếu cả ba chúng ta cùng làm thì tốt biết mấy!

 

Tại sao? Tại vì chúng ta sẽ thu hoạch được nhiều hơn..."

 

"Tôi nói rồi, mùa vụ đã bắt đầu. Tôi không biết phải chăm sóc chúng như thế nào đây. Sự thật là cô đã lừa dối tôi và tôi biết phải làm gì bây giờ? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ chọn một kẻ nói dối làm vợ."

 

Anna ngồi thẫn thờ. Cô không còn lời nào để tranh cãi với anh nữa.

 

James, người đã lặng lẽ lên xe, cuối cùng cũng lên tiếng. "Anh Lindstrom, chúng tôi không được lựa chọn. Anna nghĩ rằng nếu anh biết tôi là một phần của thỏa thuận thì anh sẽ không đồng ý." Giọng của James thay đổi từ giọng nam cao sang giọng nữ cao, sau đó trở lại bình thường.

 

"Cậu nói đúng đấy!", Karl phẫn nộ. "Đó chính là điều tôi sẽ làm, tôi nghĩ tôi chỉ có thể làm vậy thôi!"

 

Anna nói với giọng run run, mắt mở to trên gương mặt gầy ốm và lóng lánh những giọt nước mắt.

 

"Anh... anh không định gửi trả chúng tôi về chứ? Ôi không, đừng mà!"

 

"Khi cô nói dối tôi, cô đã vi phạm hợp đồng. Tôi không nghĩ mình phải chịu trách nhiệm về cô thêm một phút nào nữa. Tôi không có thỏa thuận để cưới một kẻ nói dối làm vợ."

 

Anh la to lên với kiểu tự cho mình là đúng, ngồi đó với dáng điệu thỏa mãn và trông rất khỏe mạnh, rõ ràng là người được ăn uống no đủ. Đột nhiên, Anna nổi giận.

 

"Không, anh không cần phải thỏa thuận gì hết, đúng không?" cô vung tay vào không trung. "Không phải, khi mà anh đã có được những thứ quý giá ở Minnesota này, nào rượu, nào gỗ và trái cây!" Giọng cô rỉ rả với vẻ châm biếm. "Không phải, khi mà bản thân anh đã ăn no mặc ấm! Anh chưa từng biết thế nào là đói rét chứ gì? Tôi ước có ngày nhìn thấy anh như thế đấy Karl Lindstrom! Có thể, lúc đó anh mới chịu nói dối một chút để cứu vãn cuộc đời mình. Boston sẽ huấn luyện anh trở thành bậc thầy nói dối rất nhanh đấy!"

 

"Vậy chắc cô hay nói dối lắm nhỉ? Lúc đó cô đã nói gì?"

 

Anh liếc sang cô, thấy đôi má cô ửng hồng dưới những đốm tàn nhang đẫm nước mắt.

 

"Anh đúng là đồ chết tiệt!", cô nguyền rủa với thái độ giận dữ và nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi nói dối để tôi có thức ăn. Tôi nói dối để James có thức ăn. Lúc đầu, chúng tôi không định làm vậy nhưng chúng tôi chẳng có nơi nào để đi. Không ai thuê James cả vì nó quá gầy gò và ốm yếu. Cũng không ai chịu thuê tôi vì tôi là phụ nữ. Rốt cuộc, cuộc sống thật thà chẳng đem lại điều gì, chúng tôi thử dối trá một chút để xem nó có giúp được gì cho chúng tôi không?"

 

"Anna!", anh kêu lên, thất vọng bởi lời nguyên rủa của cô và bởi sự dối trá của cô. "Sao cô lại làm thế? Tôi đã từng thiếu ăn. Nhưng chưa bao giờ tôi thiếu ăn đến độ phải nói dối. Không gì có thể làm Karl Lindstrom này biến thành kẻ nói dối!"

 

"Được, nếu anh có tài biến hóa vạn năng như thế thì hãy giữ lại phân nửa sự thỏa thuận mà cưới tôi đi!", cô lặp lại.

 

"Thỏa thuận nào? Tôi nói thỏa thuận đã chấm dứt vì cô đã lừa dối tôi. Tôi đã trả tiền cho chuyến đi của cô. Đúng không? Cô trả lại tôi chứ? Cô làm được chứ, hay là tôi ngu đến mức rước cô đến đây để rồi mất cả vợ lẫn tiền?"

 

"Tôi không thể trả tiền lại cho anh, nhưng nếu anh chấp nhận thì cả hai chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ cho anh. Đó là cách duy nhất để chúng tôi trả lại tiền." Cô nhìn ra chỗ khác khi thấy sự sửng sốt thật sự trong mắt Karl Lindstrom, nơi mà màu trắng và màu đen đều có thể phân biệt được.

 

"Anh Lindstrom!", James xen vào, "Tôi sẽ trả phần của mình. Anh thấy đấy, tôi mạnh khỏe hơn anh tưởng. Tôi có thể giúp anh dựng lều, dọn cỏ... và trồng trọt."

 

Đôi mắt của Karl xuyên thẳng giữa hai tai con Belle. Quai hàm của anh cứng lại và gần như sưng lên.

 

"Cậu có biết chăn ngựa không, cậu trai trẻ?", anh tiếp lời của James.

 

"Kh... không."

 

"Cậu biết cuốc đất không?"

 

"Tôi chưa làm việc này."

 

"Cậu có biết bừa ruộng hay đập thóc gì không?"

 

"Tôi... tôi có thể học", James lắp bắp.

 

"Học rất tốn thời gian. Ở đây, thời gian thực sự quý giá. Mùa vụ thì ngắn còn mùa đông thì dài. Cậu không có chút kỹ năng nào và muốn tôi huấn luyện cậu biết chăn ngựa, biết đốn củi, biết trồng trọt,... tất cả mọi việc chỉ trong một mùa hè ư?"

 

Anna dường như đã thấy rõ ngay trước mắt thất bại trong kế hoạch của mình, nhưng cô không từ bỏ. "Nó học nhanh thôi, Lindstrom", cô hứa. "Anh đừng lo."

 

Karl nhìn về phía cô, lắc đầu chán nản và cúi đầu sửa lại đôi ủng. "Tôi cảm thấy hối hận. Tôi hối hận với cái ý định tìm vợ qua thư từ. Nhưng tôi đã chờ đợi những người khác đến đây định cư, những người phụ nữ, suốt hai năm qua. Ở Thụy Điển, người ta nói rất nhiều về vùng đất Minnesota này, tôi tưởng những người Thụy Điển khác cũng sẽ theo sau tôi. Nhưng không một ai đến và tôi không thể chờ đợi mãi. Điều này cô cũng biết mà, Anna. Chắc cô đã lợi dụng điều này để đối phó với tôi", anh nói, giọng buồn buồn.

 

"Có lẽ là vậy, nhưng tôi nghĩ thêm người sẽ tốt hơn chứ." Anna vừa nói vừa bứt những sợi vải thừa trên áo.

 

Còn một điều Karl muốn nhưng anh không biết phải nói thế nào để cô không nghĩ anh là người có ham muốn rất lớn. Anh không thể tưởng tượng nổi việc đưa vợ mình vào phòng ngủ nhưng lại chung phòng với em trai của vợ. Nếu anh nói nhiều, cô chắc chắn sẽ ghê tởm anh. Những gì anh có thể làm là đi vào vấn đề một cách từ từ, anh nói, mắt nhìn vào cổ con Belle, "Tôi sống trong căn nhà chỉ có một phòng thôi, Anna".

 

Anna thôi không nghịch áo nữa. Cô cảm thấy đôi má mình âm ấm, cô hiểu những gì Karl đang ám chỉ. Cách nói chuyện thẳng thắn về chuyện vợ chồng của anh chạm đến trái tim cô. Anh khác với những người đàn ông cô gặp trước đây. Cô chưa gặp người nào hoàn toàn xứng đáng cả nhưng người đó có thể là Karl. Lòng tốt của anh làm cô quên đi việc mình phải trả đũa anh và quay lại với cách nói chuyện tử tế như trước.

 

Lúc này, Karl không dám nhìn Anna, nếu không anh sẽ thấy đôi má cô ửng đỏ. Nhưng anh không thấy điều ấy. Anh nhìn chằm chằm vào không trung, cố nghĩ ra điều gì khác. Giả sử, Anna đủ khôn ngoan để nhận ra thiếu không gian riêng tư sẽ giúp cô chối bỏ trách nhiệm làm vợ mà một số bà vợ khác, như anh từng nghe nói, không thấy hứng thú. Tất nhiên, anh không thể buộc tội cô về điều đó, nhất là trước mặt em trai cô.

 

Karl chỉ muốn dẫn vợ mình về căn nhà nhỏ của anh với mọi thứ đã sẵn sàng chào đón họ. Ở đó, anh có thể có thời gian và không gian riêng tư để tâm sự với cô như những cặp vợ chồng khác. Karl nghĩ, cách hai người họ gặp mặt thật lạ lùng, Anna và anh.

 

Trong thâm tâm của Karl Lindstrom ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc. Làm sao anh có thể trông chờ điều gì ở tương lai? Anh luôn nghĩ mình sẽ rất tự hào khi lần đầu tiên dẫn "Anna tóc nâu bé nhỏ" của anh vào nhà. Anh sẽ tự hào chỉ cho cô lò sưởi bằng đá mà anh tự xây, bàn ghế bằng gỗ hạt dẻ cứng cáp mà anh tự thiết kế và đóng chúng. Anh nhớ lại việc đã dành nhiều giờ liền để bện cỏ trâu thành từng sợi làm khung giường cho cô và cẩn thận phơi khô hạt ngô từ năm ngoái để làm món bỏng ngô mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều thích. Anh cũng đã dành một phần trong khoảng thời gian quý báu của mình để đi cắt cỏ chi hương bồ độn gối cho cô. Những sợi dây thừng cỏ trâu đung đưa và cọ vào nhau tạo nên một mùi thơm ngọt ngào cho chiếc giường anh dành riêng cho cô. Cuối cùng, anh hái một bó xạ hương thảo với mùi thơm nồng nàn và đặt chúng vào giữa hai chiếc gối, ngay chính giữa chiếc giường.

 

Với những điều đó, Karl Lindstrom chỉ còn cần tìm cơ hội để chia sẻ với Anna rằng anh rất trân trọng cô, chào đón cô và cố gắng làm cô vừa lòng. Chỉ đến khi cô đến đây, anh mới phát hiện ra cô là kẻ dối trá, không đáng nhận sự quan tâm của anh, một kẻ dối trá mang theo em mình để ngủ dưới sàn nhà ngay trong đêm đầu tiên Karl Lindstrom dẫn cô dâu về nhà.

 

Karl suy nghĩ rất lâu trong im lặng, trong khi đó, Anna và James cũng lặng thinh. Cuối cùng, không thể chịu đựng được sự căng thẳng này hơn nữa, Anna cắn vào phía trong má và nói, "Anh giữ tôi lại và tôi sẽ không nói dối anh nữa".

 

Cuối cùng, Karl cũng nhìn cô. Có một vết nhơ, vết nhơ đầy tội lỗi đang hiện diện trên gương mặt cô, chỉ vậy thôi cũng đủ làm anh đẹp lòng. Nó nói với anh rằng cô đã không nói dối nếu không vì hoàn cảnh ép buộc. Má cô ửng hồng, màu hồng của hoa hồng dại, loài hoa thường mọc ở vườn nhà anh mỗi độ tháng Sáu. Và cứ như sự gặp gỡ tình cờ của họ nơi ngã rẽ con đường mòn, sắc hồng trên má Anna lúc này làm anh muốn hái xuống và đem nó về nhà cùng mình.

 

Anh thấy sợ hãi cảm giác phải tiếp tục sống cô đơn. Lần nữa, anh nghĩ đến việc tìm kiếm những đóa hồng trên má cô, đang đặt trên gối cỏ chi hương bồ ngay bên cạnh anh mỗi khi thức dậy và khuôn mặt anh như nóng bừng lên. Anh cũng nhìn những đốm tàn nhang trên gương mặt cô, chúng làm vơi đi mức độ nghiêm trọng của tội lỗi mà cô gây ra. Chúng khiến cô trông rất ngây thơ. Trong giây phút đó, anh cho rằng lời nói dối của cô chỉ là chuyện trẻ con, có thể cô đã bị em trai mình xúi bảo.

 

"Em hứa với anh như vậy chứ?", anh hỏi khi nhìn thẳng vào mắt cô. "Rằng em không nói dối nữa?", giọng anh dịu lại, không gắt gỏng nữa.

 

"Vâng, em hứa", cô thốt lên, kết nối cái nhìn chằm chằm của anh với lời hứa dứt khoát của mình, và cả sự im lặng của anh.

 

"Vậy em nói cho anh biết, thật ra em bao nhiêu tuổi?"

 

Mắt cô hướng xuống, cô cắn môi trên và Karl biết cô sẽ không nói thật.

 

"Hai mươi", cô trả lời. Nhưng đôi má lại ửng hồng, màu của hoa hướng nhật quỳ và hoa thảo nhi trên thảo nguyên, những loại hoa mà anh chưa từng muốn hái đem về nhà.

 

"Còn nếu anh nói là anh không tin!"

 

Cô chỉ nhún vai, tránh ánh nhìn của anh.

 

"Anh có thể hỏi em của em để biết sự thật, nhưng anh thấy hai người là đồng mưu dàn dựng chuyện dối trá này." Lần này, giọng nói nhẹ nhàng của anh chẳng thể lừa được cô.

 

Cần phải thật cứng rắn mới biết được sự thật.

 

Anna vung hai tay lên cùng một lúc. "Được rồi, vì Chúa! Em mười bảy tuổi?

 

Thì đã sao?" Cô liếc Karl, sự dũng cảm đột ngột này của cô khiến anh phì cười dù đang còn bực bội.

 

"Thì đã sao?", anh lặp lại, nhướng đôi lông mày, tựa người ra sau một cách thư giãn - con mèo thường vờn chuột trước khi hạ gục nó. "Anh cũng tự hỏi em có biết nấu ăn và làm việc nhà như em nói trước đây không?"

 

Cô mím đôi môi nhỏ xinh của mình và ngồi nhìn anh một cách lạnh lùng.

 

"Đừng có quên là anh biết em đang nói dối đấy nhé!", anh nhắc nhở cô.

 

"Em nói em mười bảy tuổi. Anh muốn biết điều gì nữa?"

 

"Anh muốn một người vợ biết nấu ăn. Em biết nấu ăn chứ?"

 

"Chút ít!"

 

"Chút ít?"

 

"Biết, nhưng không nhiều", cô nuốt nước bọt, "Nhưng em có thể học, đúng không?"

 

"Anh không chắc. Làm sao mà học? Chẳng lẽ anh cũng phải dạy em nấu ăn luôn à?"

 

Cô chọn cách im lặng, không trả lời anh.

 

"Em biết làm những công việc nhà nào?" I m l ặn g .

 

Anh thúc thúc cùi chỏ vào cô. "Sao?"

 

Cô giật tay mình ra. "Giống như nấu ăn thôi!"

 

"Em biết cách làm xà phòng không?" Không trả lời.

 

"Em biết cách thắng mỡ không?"

 

Không trả lời.

 

"Còn nướng bánh?"

 

Không trả lời.

 

"Anh đoán rằng em chưa bao giờ làm công việc ở nông trại, vườn tược và cả việc nhà."

 

"Em biết may vá!", đó chính xác là những gì cô nói.

 

"May vá...", anh lặp lại, khá mỉa mai đối với Karl Lindstrom. "Cô ấy biết may", anh nói với cái bánh xe.

 

Sau đó, Karl bắt đầu nói về bản thân mình lúc anh còn ở Thụy Điển và điều này như chọc tức Anna vì cô không thể hiểu được những từ ngữ mà anh đang nói.

 

Lúc sau, anh im lặng, nhìn chằm chằm bánh xe, đầu quay sang hướng khác. Cô ngồi cứng đờ, hai tay bắt chéo trước ngực.

 

"Sao anh không đợi đến lúc mấy cô nàng Thụy Điển qua đây?", cô hỏi một cách chua chát, đến lượt cô nhìn xuống cổ những chú ngựa.

 

"Ừ, anh cũng nghĩ thế!", Karl nói bằng tiếng Anh. Sau đó anh lầm bầm, thêm một lần để đưa ra quyết định, "Mười bảy tuổi, không biết gì ngoài may v á" .

 

Anh nghiền ngẫm vài lần trong im lặng, sau đó quay lại nhìn cô và tự hỏi một người đàn ông ở tuổi anh có thể lên giường với một cô gái mười bảy tuổi mà không có cảm giác cưỡng hiếp được sao? Mắt anh tiếp tục di chuyển xuống ngực cô, sang phía James, rồi trở lại khuôn mặt cô. "Có vẻ có nhiều thứ em không biết làm đấy!"

 

"Tôi có thể làm bất cứ thứ chết tiệt nào mà anh sai bảo, dù tôi mười bảy tuổi hay không phải vậy." Nhưng cô đang cầu nguyện cho khuôn mặt mình đừng ửng đỏ lên.

 

"Em nguyền rủa hay lắm nhưng tôi không cần người phụ nữ đến đây để nguyền rủa." Anh tự hỏi làm cách nào để mình có thể sống sót nửa cuộc đời còn lại với cái tính khí Ireland như thế? Anh tự hỏi làm cách nào để anh có thể sống sót thêm một năm nữa với hai kẻ ngang bướng đến vậy? Tất cả những gì anh chỉ nói là, "Tôi cần suy nghĩ thêm".

 

"Thưa anh...", James bắt đầu nói, "Anna và em...".

 

"Đừng làm phiền tôi khi tôi đang suy nghĩ", Karl ra lệnh. James và Anna nhìn nhau qua khóe mắt. Họ nghĩ anh đang tập trung điều khiển cho ngựa chạy nhưng anh chỉ tiếp tục suy nghĩ trong im lặng. Đó là cách sống của anh, cách mà cha anh đã dạy anh, cách mà ông nội anh đã dạy cha anh. Anh dành thời gian để cân nhắc vấn đề trước khi đưa ra quyết định, để khi đối mặt với nó, anh luôn biết cách giải quyết. Anh ngồi im như tượng trong khi chim chóc đang râm ran những câu chuyện kể đêm khuya êm dịu như muốn ru lũ chim con vào giấc ngủ.

 

Buổi tối mùa hè đè nặng lên vai Anna và cô chợt nghĩ sao chẳng khi nào mình nghe chim hót ở Boston? Nơi đó, cũng vào thời điểm này, âm nhạc sẽ vang lên trong các quán rượu mở cửa mỗi đêm. Anna nhủ lòng rằng cô yêu mến tiếng chim hót hơn. Trong thư, Karl cũng nói ở đây người ta sẽ nghe nhiều tiếng chim hơn bất cứ nơi nào. Cô hy vọng mình sẽ có cơ hội sống ở đây.

 

"Anna!", anh nói, làm cô giật mình, "em phải nói cho anh nghe những chuyện khác mà em dối anh ngay bây giờ. Anh nghĩ mình chưa biết hết sự thật".

 

Anna cảm giác James thúc cô bằng khuỷu tay từ phía sau.

 

"Em chẳng nói dối gì nữa cả! Lạy Chúa tôi! Còn chuyện gì nữa chứ?" Ồ, cô ta đang la lên để thuyết phục mọi người rằng cô ấy đang đứng trên sân khấu.

 

"Tốt nhất là đừng có chuyện gì nữa!", anh cảnh cáo. Nhưng anh vẫn không cho cô biết mình đang nghĩ gì. Anh cầm dây cương lên, điều khiển ngựa chạy đúng hướng.

 

Anh kéo dây cương cho ngựa dừng lại trước hai căn nhà nằm trên con đường mòn. Căn nhà to hơn có hình thánh giá trước cửa trong khi ngôi nhà kia không có. Chắc nơi đó là trường học, cô nghĩ.

 

"Anh có nhiều điều chưa suy nghĩ xong", Karl nói. "Tối nay, chúng ta sẽ ngủ ở đây như dự kiến và anh sẽ đi nhờ cậy sự sáng suốt của Cha Pierrot để chỉ đường cho anh. Sáng mai, anh sẽ đưa ra quyết định - giữ em lại hay đưa em về Boston, bên cạnh dòng sông Red River xuôi dòng." Đột nhiên, Anna nhận ra tầm quan trọng của từ "Cha".

 

"Cha Pierrot?", cô dò xét. "Đây là nhà thờ à?"

 

Thế rồi, đầu óc cô quay cuồng, tự hỏi làm sao mình có thể thoát khỏi đây.

 

"Đúng rồi! Trong thư anh nói với em chúng ta sẽ làm lễ ở đây."

 

"Nhưng... nhưng anh không nói đây là nhà thờ Công giáo."

 

"Tất nhiên đây là nhà thờ Công giáo. Em lo Cha Pierrot không sẵn lòng chứng kiến hôn lễ cho chúng ta à? Mọi thứ đã sẵn sàng, chẳng lẽ cha sẽ không làm chủ tế cho chúng ta vì anh theo đạo Công giáo còn em theo đạo Cơ đốc giáo sao? Mọi thứ đã sẵn sàng vì Cha đã được sự ủy nhiệm từ Giám mục Cretin để có thể làm chứng cho lời thề nguyện của chúng ta. Nhưng em đừng suy nghĩ nhiều vì có thể hôn lễ sẽ không diễn ra."

 

Anna không rõ tương lai cô sẽ ra sao? Sẽ bị đuổi khỏi đây hoặc Karl sẽ lần lượt khai quật từng lời nói dối khác của cô.

 

Karl nhảy xuống, cột lại yên ngựa, sau đó, anh giúp Anna leo xuống. Nhưng lần này, khi anh đặt tay ngang vòng eo nhỏ của cô, anh không thể không nhớ lại lời cô nói về việc anh có nhiều thức ăn. Cô gầy như cây sậy mỏng.

 

Cha Pierrot chào đón họ ngay cửa vào. "À, Karl, thật vui khi được chào đón anh, anh bạn của tôi. Chắc đây là Anna rồi!"

 

"Chào Cha."

 

Anna cúi đầu chào trong khi vị cha xứ tóc sẫm màu nhìn cô cười thân thiện.

 

"Cô có biết chàng trai trẻ này đã đợi cô từ lâu rồi không? Mỗi khi tôi gặp anh ta, anh ta luôn nói về Anna của anh ta, 'Anna tóc nâu sậm bé nhỏ' của anh ta. Tôi cá là nếu cô không đến đây sớm, anh ta sẽ bỏ xứ này, nơi mà anh ta luôn khoe khoang với mọi người về nó, để chạy đi tìm cô."

 

Một cách bất kính, Karl suy nghĩ, ông cũng vậy đó, Cha, ông đúng là to mồm ngay cả khi ông khoác trên người chiếc áo choàng kia! Karl đã từng rất kính trọng các vị giáo sĩ. Cuộc đời đẩy đưa anh làm bạn với vị cha xứ duy nhất nơi đây, xa nơi anh ở hàng trăm dặm, bất chấp anh thuộc giáo phái nào.

 

"Con có phách lối không, Cha?", Karl dò hỏi.

 

"Ồ, đừng lo lắng thế, Karl. Tôi rất thích chọc phá anh."

 

Nhìn sang James, vị cha xứ hỏi, "Còn cậu trai trẻ này là ai?".

 

"Thưa ông, James", cậu thanh niên trả lời, "James Reardon".

 

"Nó là em trai tôi", Anna tuyên bố một cách quả quyết.

 

"Em trai cô,... ừm... Karl quên nói với tôi là cô có em trai. Tin tốt đây.

 

Minnesota có thể trông chờ những người định cư mới khỏe mạnh như cậu. Đây là nơi không tồi để một cậu bé trưởng thành. Cậu có nghĩ cậu thích nơi đây không, James?"

 

"Vâng, thưa ông", James nhanh nhẩu trả lời, "nhưng con cần phải học hỏi nhiều thứ".

 

Vị cha xứ ngẩng cao đầu và cười. "Này, con chọn đúng người để sống chung rồi đấy, con trai. Nếu con có thắc mắc gì về Minnesota, anh chàng Thụy Điển to con này sẽ giải đáp cho con."

 

Đột nhiên Karl cảm thấy khô cổ họng và nói, "Con phải đi lo cho những con ngựa, thưa Cha. Có lẽ Cha sẽ thích nói chuyện với Anna và James về thành phố Boston và vùng đất phía Đông".

 

"Em giúp anh được chứ?", James lập tức hỏi.

 

Karl nhìn cậu thanh niên, có cơ bắp, có da thịt, có sức trẻ và cả sự sôi nổi.

 

Karl thấy mình không nên lôi kéo cậu trai trẻ vào câu chuyện giữa anh và Anna. "Em ở lại đây với Cha và chị của em đi. Em vừa mới có một chuyến đi dài, và còn chưa kết thúc. Nghỉ ngơi đi." Cái nhìn trong mắt của cậu trai trẻ dường như muốn hỏi: Vậy chuyến đi còn lại của em sẽ đưa em trở lại Boston hay đến nhà anh? Karl nhìn đi chỗ khác vì anh chưa có câu trả lời.

 

Nhìn đôi vai rộng của anh lách ra khỏi cửa, đột nhiên Anna nghĩ rằng cô sẽ sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để anh hài lòng vì lợi ích của James. James chưa bao giờ gặp cha mình, và người đàn ông này sẽ là tấm gương tốt dành cho cậu, nhất là ở độ tuổi này. Khi Karl đã đi khuất, hình ảnh tấm lưng khỏe mạnh của anh vẫn cứ lẩn quẩn trong tâm trí cô.

 

Một người phụ nữ Anh-điêng mang lên một món ăn ngon có thịt và bắp. Anna và James dùng bữa một cách ngon lành. Phía bên kia bàn, Karl chăm chú nhìn Anna. Khuôn mặt cô khá quyến rũ, nhưng anh thật sự không thích chiếc áo cô đang mặc, đầu tóc cô có vẻ hoang dại và lộn xộn, chẳng giống kiểu tóc tết vòng hoa của những người phụ nữ Thụy Điển chút nào.

 

Anna vô tình nhìn lên và thấy anh đang nhìn trộm mình. Ngay lập tức, cô đặt bát xuống.

 

Từ "đói" luôn ở trong đầu anh từ lúc cô nói ra nó cho đến bây giờ. Vai cô thõng xuống trong chiếc váy đầm, còn lời mắng nhiếc của cô lớn hơn nhiều so với đôi bàn tay gầy guộc kia, anh chạnh lòng chợt nghĩ không biết cô đã phải chịu đói thế nào lúc ở Boston. Cậu thanh niên cũng vậy, gầy ốm và xanh xao, đôi mắt lộ rõ trên khuôn mặt hốc hác. Karl cố gắng bỏ qua những suy nghĩ này khi đang dùng bữa nhưng chúng cứ ở mãi trong đầu anh.

 

Sau khi dùng bữa xong, Cha Pietrot bảo người phụ nữ Anh-điêng trải giường cho ba người họ nghỉ đêm trong phòng học.

 

Sau khi làm xong việc, bà ta quay lại và gọi hai người đi nghỉ trong khi Karl đang nói chuyện với Cha Pierrot.

 

Hai chị em cảm thấy rất thoải mái với chiếc giường ổ rơm và cỏ trâu này, họ buồn rầu nằm xuống, lo lắng nghĩ về chuyện sắp xảy ra. Màn đêm yên tĩnh và u ám, buổi tối cứ như kéo dài thêm với những suy nghĩ không thành lời.

 

Cuối cùng, James hỏi, "Chị có nghĩ anh ấy sẽ trả chúng ta về Boston không?".

 

"Chị không biết", Anna thú nhận. Cách cậu nói chuyện khiến cô lo lắng.

 

"Em sợ, chị Anna", cậu nói.

 

"Chị cũng vậy", cô thổ lộ.

 

"Nhưng anh ấy cũng giống người tốt", James nói thêm, để cho bản thân một tia hy vọng.

 

"Sáng mai chúng ta sẽ biết."

 

Lần nữa, không khí im lặng lại bao trùm nhưng họ không ngủ.

 

"Chị Anna?", giọng của James lo lắng, thì thầm.

 

"Gì nữa?"

 

"Chị đừng giấu anh ấy những chuyện khác nữa. Chị cứ nói ra hết khi anh ấy hỏi chị."

 

"Chuyện khác nữa là chuyện gì?", cô hỏi, kiềm chế nỗi sợ rằng em trai sẽ biết những chuyện tồi tệ của mình, những bí mật không thể tha thứ.

 

Nhưng cậu chỉ nói, "Về chuyện em chính là người viết thư cho anh ấy, về chỗ ở của chúng ta".

 

"Chị sợ phải nói thật."

 

"Nhưng rồi anh ấy cũng sẽ biết."

 

"Đến lúc đó thì đã quá muộn nếu như chúng ta may mắn."

 

"Điều đó không đúng, chị Anna."

 

Anna nhìn chằm chằm vào màn đêm, cảm thấy nước mắt nghẹn nơi cổ họng.

 

"Chị biết. Nhưng chẳng có chuyện tốt đẹp nào đến với chúng ta cả."

 

Đúng, James tự thú nhận, chuyện tốt đẹp chẳng khi nào xảy đến với họ. Nhưng cậu không nghĩ hai chuyện xấu lại tạo nên một chuyện tốt bao giờ. Cậu biết Karl Lindstrom đã bị sốc như thế nào khi thấy cậu đi cùng Anna - thằng nhóc mà Karl chưa từng biết đến sự tồn tại của nó! Và Karl thật tội nghiệp khi biết chị Anna chỉ mới mười bảy tuổi còn chị ấy thì chẳng thể đổ tội lên đầu ai cả. James công nhận rằng Karl đã xử lý vụ việc một cách êm thấm hơn bất kỳ người đàn ông nào.

 

"Chị nghĩ anh ấy là người thế nào, chị Anna?", cậu hỏi khẽ.

 

"Ôi trời, im mồm lại và ngủ đi!", cô kêu lên trong bế tắc. Sau đó, cô vùi đầu vào hai cánh tay, nghẹn ngào khóc nức nở cho sự ngây thơ của mình, cô đã tin rằng Karl sẽ niềm nở chào đón cô. Anh đã đỡ cô xuống xe, ngỏ ý sẽ mua sắm cho cô. Không, cô thích anh thật rồi! Nhưng cô cũng rất sợ anh. Dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn là một người đàn ông đích thực.

back top