Đàn Chỉ Thần Công

Chương 119: Ra khỏi mao xá chạm trán Thần Phong

Khâu Tiểu San đáp :

 

- Trước khác bây giờ khác. Giả tỷ Tiêu huynh đệ mà chết thì dĩ nhiên tỷ tỷ phải tuân theo di mệnh của mẫu thân mà lo liệu công việc về sau cho y, nhưng y còn sống thì Bách Lý muội muội thay ta chiếu cố cho y được rồi.

 

Bách Lý Băng nói :

 

- Không được! Dù Tiêu đại ca có ưng thuận, tiểu muội cũng không chịu đâu.

 

Khâu Tiểu San cười hỏi :

 

- Vậy muội muội muốn sao?

 

Bách Lý Băng đáp :

 

- Tiểu muội cầu tỷ tỷ ưng chịu làm vợ Tiêu đại ca. Hai vị đã có hôn ước và lệnh đường đã để lại di mệnh thì khi nào còn canh cải được.

 

Khâu Tiểu San hỏi :

 

- Còn muội muội thì sao?

 

Bách Lý Băng cúi đầu xuống đáp :

 

- Trước mặt tỷ tỷ tiểu muội không dám giả dối. Tiểu muội đối với đại ca tình thâm nghĩa trọng. Nếu tiểu muội phải dời xa đại ca thì chẳng thà chết đi còn hơn. Nhưng cái đó chẳng trở ngại gì tới cuộc hôn ước của tỷ tỷ với đại ca. Tỷ tỷ có lòng dung thì tiểu muội cam bề thứ thiếp. Bằng tỷ tỷ không dung cho thì tiểu muội làm tỳ nữ cũng được. Chỉ mong thường được thấy mặt tỷ tỷ cùng đại ca là lấy làm mãn nguyện lắm rồi.

 

Khâu Tiểu San thở dài nói :

 

- Băng muội đa tình như vậy ta cũng mừng thay cho Tiêu huynh đệ. Còn ta đã thành truyền nhân của Hồng lão tiền bối, không thể làm vợ ai được. Nhưng trong tâm trí ta vĩnh viễn lưu lại hình ảnh hai vị. Thôi đành thế này vậy. Tẩy Tâm mao xá nguyên là nơi không để cho nam nhân đặt chân tới, song tỷ tỷ thừa kế Hồng lão tiền bối có thể mỗi năm khai phóng một ngày để hai vị tới đây vui chơi cho thỏa thích.

 

Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói :

 

- Tỷ tỷ quyết ý như vậy, tiểu đệ không dám miễn cưỡng. Nhưng trước khi thiên hạ ổn định còn phải trải qua một phen đại loạn. Tỷ tỷ ẩn cư ở đây e rằng cũng không tránh khỏi cuộc phân tranh, đâu dễ đặt mình ra ngoài vòng trần tục.

 

Khâu Tiểu San đáp :

 

- Cái đó tỷ tỷ biết rồi. Hồng lão tiền bối đả thương Ngọc Tiêu lang quân, e rằng Trương lão tiền bối sẽ ra mặt.

 

Nàng lộ vẻ buồn rầu thở dài nói tiếp :

 

- Không chừng cả sư phụ ta cũng xuất hiện.

 

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi :

 

- Hồng lão tiền bối cũng biết việc này ư?

 

Khâu Tiểu San đáp :

 

- Lão nhân gia biết rồi.

 

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Hồng lão tiền bối nhận xét vụ này ra sao?

 

Khâu Tiểu San đáp :

 

- Lão nhân gia đã lập lời trọng thệ quyết không dời xa Tẩy Tâm mao xá ngoài trăm trượng. Bất luận trên chốn giang hồ xảy ra biến cố lớn lao đến đâu cũng mặc. Chỉ trường hợp có người tiến vào trong phạm vi trăm trượng lão nhân gia mới ra tay can thiệp.

 

Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi :

 

- Đối với vụ tranh chấp này Hồng lão tiền bối có phiền trách gì tỷ tỷ không?

 

Khâu Tiểu San đáp :

 

- Không.

 

Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Nếu Trương phu nhân dẫn cao thủ đến xâm phạm, tiểu đệ muốn giúp một tay được chăng?

 

Khâu Tiểu San đáp :

 

- Cái đó tỷ tỷ thấy không cần. Hồng lão tiền bối đã có cách đối phó.

 

Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo của bà già vọng lại :

 

- Thời hạn lưu lại đã hết. Các ngươi đi đi.

 

Tiêu Lĩnh Vu cất cao giọng hỏi :

 

- Tại hạ còn mấy câu chưa hỏi hết. Xin lão tiền bối gia hạn cho một chút được chăng?

 

Thanh âm lạnh lẽo đáp :

 

- Không được! Lão thân nói sao là đúng thế. Nếu hai người không ra tức khắc thì đừng trách lão thân vô tình.

 

Tiêu Lĩnh Vu gượng cười chắp tay nhìn Khâu Tiểu San nói :

 

- Tỷ tỷ hãy bảo trọng. Tiểu đệ xin cáo biệt.

 

Khâu Tiểu San đáp :

 

- Các vị không nên dấn thân vào chốn thị phi nữa. Mau dời khỏi nơi đây.

 

Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Tiểu đệ đã có chủ ý, tỷ tỷ bất tất phải quan tâm.

 

Khâu Tiểu San nhìn theo bóng Tiêu Lĩnh Vu, lòng nàng không khỏi nổi lên mối thương tâm. Hai hàng châu lệ tuôn rơi. Nàng vội trở gót vào trong, không dám nhìn chàng nữa.

 

Giữa lúc nàng xoay mình, Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thấy Khâu Tiểu San chuyển vào linh đường, không ngó chàng lần nào nữa, trong lòng xiết đỗi thê lương.

 

Chàng buông tiếng thở dài não nuột, rảo bước ra khỏi Tẩy Tâm mao xá.

 

Bách Lý Băng chạy theo Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi :

 

- Đại ca! Đại ca bực mình phải không?

 

Tiêu Lĩnh Vu nhăn nhó cười đáp :

 

- Không có đâu. Ta vẫn như thường.

 

Bách Lý Băng thở dài nói :

 

- Đại ca đừng lừa gạt tiểu muội. Tiểu muội đã nhận ra đại ca trong lòng rất phiền não.

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Thật ra chẳng có gì phải buồn phiền, vì Khâu tỷ tỷ tính cách y vẫn thế.

 

Bách Lý Băng hỏi :

 

- Đại ca có thấy Khâu tỷ tỷ rất vô tình với đại ca không?

 

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp :

 

- Khâu tỷ tỷ đối đãi với chúng ta không có điều gì lầm lỗi, nhưng ta cũng nhận thấy thái độ của tỷ tỷ rất lạnh lẽo.

 

Bách Lý Băng hỏi :

 

- Cái đó có liên quan tới tiểu muội không?

 

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi lại :

 

- Sao lại liên quan tới Băng nhi?

 

Bách Lý Băng đáp :

 

- Khâu tỷ tỷ thấy đại ca đã có tiểu muội ở bên nên không muốn nói gì với đại ca nữa.

 

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :

 

- Khâu tỷ tỷ là người chí hiếu, không muốn phản bội lời di mệnh của tiên mẫu nên ở trước mặt mọi người và linh vị của ta đã công nhận là vợ ta, nhưng sự thực nàng chưa nói với ta bao giờ.

 

Hai người đang nói chuyện thì đã ra khỏi rừng trúc. Bỗng nghe thấy tiếng đồng la lọt vào tai.

 

Tiêu Lĩnh Vu biến sắc hô :

 

- Thần Phong bang.

 

Bách Lý Băng hỏi :

 

- Bọn họ tới đây làm chi?

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Vũ Văn tiên sinh nói đúng, Khâu tỷ tỷ là con người tuyệt sắc ở nhân gian và cũng là mầm họa. Bất luận nàng đi tới đâu là tai vạ theo ngay tới đó.

 

Bách Lý Băng nói :

 

- Cái đó trách Khâu tỷ tỷ thế nào được. Dù thượng thiên ban cho tỷ tỷ nhan sắc kiều diễm cũng không phải là chuyên âm dương sai trật.

 

Bỗng thấy bóng người cao lớn ngất ngưởng đi tới.

 

Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày, đứng yên.

 

Bách Lý Băng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Lĩnh Vu, cô rất lấy làm kỳ khẽ hỏi :

 

- Đại ca định làm gì?

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Thần Phong bang hý lộng quỉ thần trên chốn giang hồ dĩ nhiên không phải hạng người tử tế. Bữa nay ta muốn khám phá ra chân tướng của họ.

 

Lúc này tiếng đồng la đã dừng lại.

 

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn ra thấy hai người đi đầu chính là Khai Môn nhị quỷ trước đàn Thần Phong bang, tên gọi là Thiết Phiến Tả Phi và Oan Hồn Phương Hoành.

 

Tả Phi tay cầm Lang nha bổng, Phương Hoành hai tay nắm giữ Tang môn trượng.

 

Tám đại hán khiêng một pho thần tượng cao lớn đã tiến gần tới chỗ hai người, chỉ còn cách chừng hai trượng.

 

Bốn mặt pho tượng có bảy tám đại hán áo đen hộ vệ.

 

Tiêu Lĩnh Vu quay lại hỏi Bách Lý Băng :

 

- Nơi đây cách Tẩy Tâm mao xá đã đến trăm trượng chưa?

 

Bách Lý Băng đáp :

 

- Ngoài trăm trượng rồi.

 

Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Thế thì hay lắm! Chúng ta đối phó với Thần Phong bang ngay ở đây.

 

Bách Lý Băng thấy mặt chàng đầy vẻ nghiêm trọng, tuy trong lòng băn khoăn mà không dám nói nhiều.

 

Khai Môn nhị quỷ đi tới trước mặt Tiêu Lĩnh Vu, thấy chàng đứng giữa đường không khỏi ngạc nhiên liền dừng bước lại.

 

Tiêu Lĩnh Vu lên tiếng trước :

 

- Nếu hai vị còn muốn sống thêm ít ngày thì thông báo với quí Bang chúa đừng hý lộng quỉ thần để hăm dọa người nữa. Ta yêu cầu quí Bang chúa ra đây tương hội.

 

Tả Phi nói :

 

- Khẩu khí các hạ lớn quá.

 

Phương Hoành cũng nói theo :

 

- Khẩu khí như vậy ắt chẳng phải kẻ vô danh. Xin các hạ báo tên họ đi.

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Chúng ta đã chạm trán mấy phen rồi, không ngờ hai vị mau quên đến thế.

 

Tả Phi nói :

 

- Bọn ta gặp võ lâm đồng đạo rất nhiều, làm sao nhớ xiết được?

 

Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Được rồi! Các vị cho quí Bang chúa hay là Tiêu Lĩnh Vu yêu cầu y ra khỏi pho thần tượng để tương hội.

 

Phương Hoành sửng sốt hỏi :

 

- Các hạ là Tiêu Lĩnh Vu ư?

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Chính thị.

 

Tả Phi hỏi :

 

- Có phải Tiêu đại hiệp ở Tẩy Tâm mao xá ra đây không?

 

Tiêu Lĩnh Vu không nhịn được, tức giận quát :

 

- Hai vị không chịu thông báo thì tại hạ đành sấn lại.

 

Chàng rảo bước tiến về phía trước.

 

Tả Phi vung cây Lang nha bổng lên nói :

 

- Dừng lại!

 

Tiêu Lĩnh Vu vươn tay ra chụp lấy cây Lang nha bổng. Đồng thời chàng tung cước đá vào bụng dưới Tả Phi.

 

Bỗng nghe Tả Phi rú lên một tiếng, bắn đi xa bảy tám thước không bò dậy được.

 

Phương Hoành thấy Tiêu Lĩnh Vu chỉ một cái cất tay đã đánh bay Tả Phi thì trong lòng vừa kinh hãi vừa nóng nảy, vội vung Khốc tang bổng đánh ra một chiêu.

 

Tiêu Lĩnh Vu tung mình lên tránh khỏi. Chàng toan xoay tay phản kích, không ngờ Bách Lý Băng đã xông tới đánh một chưởng trúng vào sau lưng Phương Hoành.

 

Phát chưởng rất trầm trọng khiến cho Phương Hoành té lăn xuống đất.

 

Tiêu Lĩnh Vu khẽ dặn :

 

- Băng nhi canh giữ ở đây, đừng để Thần Phong bang chúa tới gần và đề phòng biến hóa kẻo trở tay không kịp.

 

Bách Lý Băng cũng dặn chàng :

 

- Đại ca cũng nên cẩn trọng.

 

Tiêu Lĩnh Vu đi thẳng tới trước mặt Thần Phong bang chúa. Chàng ngó pho thần tượng hung ác một lát rồi lạnh lùng nói :

 

- Bang chúa đừng hý lộng quỉ thần nữa. Hành động này chẳng hăm dọa được ai đâu.

 

Quanh pho tượng thần này bao nhiêu đại hán áo đen đứng đó, chẳng hiểu vì sợ uy danh của Tiêu Lĩnh Vu hay là chưa được lệnh của Bang chúa mà đao đã rút khỏi vỏ rồi nhưng vẫn chưa hành động.

 

Bỗng nghe thấy từ pho thần tượng cao lớn có một thanh âm trong trẻo như tiếng nhạc cất lên hỏi :

 

- Các hạ là Tiêu Lĩnh Vu ư?

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Chính phải. Chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi.

 

Thần Phong bang chúa nói :

 

- Các hạ đã trở thành một vị anh hùng đại hiệp được mọi người trên giang hồ kính trọng.

 

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Không dám! Bang chúa ẩn thân trong pho thần tượng mà không thấy nghẹt thở ư?

 

Bỗng hai mắt pho thần tượng chiếu ra những tia hồng quang rọi thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu.

 

Tiêu Lĩnh Vu tung mình né tránh.

 

Thần Phong bang chúa cười khanh khách nói :

 

- Tiêu đại hiệp đừng sợ. Bản tòa chỉ muốn coi đại hiệp cho rõ mà thôi.

 

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Tại sao Bang chúa lại không dám để cho thiên hạ coi rõ chân tướng?

 

Thần Phong bang chúa đáp :

 

- Bản tòa trưởng thành ở đây, mai hậu cũng chết ở đây.

 

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi :

 

- Chẳng lẽ Bang chúa sinh ra trong pho thần tượng?

 

Thần Phong bang chúa đáp :

 

- Năm ta mười bốn tuổi thừa kế ngôi Bang chúa và đã ở trong này mười hai năm rồi.

 

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi :

 

- Bang chúa có ăn cơm không?

 

Thần Phong bang chúa đáp :

 

- Ta là người, tại sao lại không ăn cơm?

 

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Bang chúa ở trong thần tượng thì ăn uống thế nào được?

 

Thần Phong bang chúa đáp :

 

- Đại hiệp có thấy cái miệng thật lớn kia không? Bọn chúng cứ để vật thực vào đó là ta lấy được.

 

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Bang chúa không muốn ra hay không thể ra được?

 

Thần Phong bang chúa cười hỏi lại :

 

- Đại hiệp hỏi làm chi?

 

Rồi nói tiếp :

 

- Con người giam mình trong thần tượng mười mấy năm, ai lại không muốn ra?

 

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Bang chúa nói vậy là không thể ra được ư?

 

Bỗng nghe thanh âm thô hào cất lên :

 

- Bang chúa không nên tiết lộ điều bí mật trong bản bang.

 

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn xem người nói là ai thì ra là Đàn Tiên hộ pháp Chiêu Hồn Thủ Thường Minh. Chàng cười lạt nói :

 

- Chỉ coi cách sắp đặt của Thần Phong bang cũng đủ biết bang chúng đều chẳng phải hạng tử tế. Bang chúa bị giam trong thần tượng không ra được chắc cũng do bọn này bày đặt. Để tại hạ diệt trừ loài nghiệt chướng này cho quí bang.

 

Chàng không chờ Thần Phong bang chúa trả lời đã sấn lại tấn công.

 

Tay chàng đeo bao tay bằng da giao ngàn năm nên không sợ đao kiếm. Chàng phóng chưởng đánh ngã một tên đại hán áo đen.

 

Bỗng thấy đao quang lấp loáng. Sáu bảy tên áo đen bao vây công kích.

 

Tiêu Lĩnh Vu chưởng phóng chỉ đâm, phóng ra những tuyệt chiêu liên miên không dứt.

 

Hiện nay võ công chàng đã đến độ xuất thần nhập hóa, ra chiêu rất thần tốc.

 

Tay chàng không sợ đao kiếm, cứ việc phóng thủ tấn công.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, bảy tám tên đại hán áo đen hoặc bị trọng thương chạy trốn, hoặc bị điểm trúng huyệt đạo ngã lăn xuống đất.

 

Mấy đại hán khiêng kiệu cũng bị đả thương.

 

Tiêu Lĩnh Vu xuất thủ một hơi thanh trừ xong bọn người tùy tòng của Thần Phong bang. Chàng đảo mắt nhìn pho thần tượng nói :

 

- Những kẻ tùy tòng của Bang chúa đã bị tại hạ thanh trừ rồi. Bây giờ mà tại hạ bỏ đi tất Bang chúa phải chết đói.

 

Thần Phong bang chúa cười đáp :

 

- Bản bang rất đông người. Bọn chúng trốn rồi sẽ quay trở lại, quyết không bỏ bản tòa đâu.

 

Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Nhưng hiện giờ chẳng một ai bảo vệ Bang chúa. Tại hạ tin rằng trước khi viện thủ tới nơi tại hạ có thể giết chết Bang chúa rồi.

 

Thần Phong bang chúa nói :

 

- Pho tượng thần này cứng rắn phi thường. Đại hiệp làm cách nào mà gia hại bản tòa được? Huống chi đại hiệp chẳng có cách nào lại gần bản tòa trong phạm vi một trượng.

 

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Tại sao vậy?

 

Thần Phong bang chúa đáp :

 

- Bốn mặt pho thần tượng đều có thể phóng ám khí rất nhỏ có chất kịch độc. Ai trúng phải là chết liền. Mỗi lần có thể phóng ra hàng chục mũi, chẳng thể đề phòng cho xiết được.

 

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ tự hỏi :

 

- Y nói trước cho ta biết như vậy không hiểu có dụng ý gì?

 

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng hỏi :

 

- Bang chúa cảnh cáo tại hạ như vậy phải chăng với mục đích hăm dọa?

 

Thần Phong bang chúa đáp :

 

- Tiêu đại hiệp không tin thì cứ thử tiến gần lại coi.

 

Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Tại hạ tin rồi. Nhưng những thứ độc châm đó chưa chắc đã đả thương được tại hạ.

 

Chàng ngám ngầm vận cương khí hộ thân rồi từ từ tiến lại.

 

Bỗng nghe những tiếng veo véo rít lên.

 

Tiêu Lĩnh Vu nhìn thấy một làn ngân quang từ trong miệng pho thần tượng bắn ra. Chàng cúi mình né tránh, không lùi mà còn tiến thẳng tới pho thần tượng.

 

Thân thủ chàng rất thần tốc, đám ngân quang bắn vào khoảng không.

 

Trong chớp mắt này, Tiêu Lĩnh Vu đã xông tới phóng chưởng đánh vào pho thần tượng đánh “binh” một tiếng.

 

Pho thần tượng bị chưởng lực hất đổ xuống.

 

Lại nghe những tiếng lách cách liên hồi. Xung quanh pho thần tượng đột nhiên bắn ra nhất nhiều ám khí. Có cả độc châm lẫn khói độc phóng ra bốn mặt.

 

Cát bụi mịt mờ vì ám khí bắn xuống đất.

 

Tiêu Lĩnh Vu vọt mình lùi lại hai trượng. Chàng nghĩ thầm trong bụng :

 

- “Cách cấu tạo pho thần tượng tinh diệu như vậy, nếu không phòng bị trước thì dù công lực cao thâm đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi bị thương vì ám khí.”

 

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, những thứ ám khí bắn ra hết rồi tự nhiên dừng lại.

 

Bách Lý Băng rón rén tiến đến bên Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :

 

- Thần Phong bang chúa ẩn trong pho tượng thần dĩ nhiên không thể tự ra được. Nếu bọn thuộc hạ sinh lòng bội phản thì chỉ việc bỏ đó không chiếu cố đến là y đành chịu chết đói.

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Chúng ta không thể hoàn toàn tin lời y được.

 

Bách Lý Băng mỉm cười hỏi :

 

- Đại ca nói phải lắm. Bây giờ chúng ta đối phó với y bằng cách nào?

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Giản dị lắm. Nếu y không chịu ra thì ta phóng hỏa đốt thần tượng.

 

Bách Lý Băng nói :

 

- Biện pháp này quả nhiên lợi hại. Nếu y ra được tất nhiên không dám ngồi trong thần tượng.

 

Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Trong pho thần tượng đã dấu rất nhiều ám khí, biết đâu chẳng còn loại độc vật gì khác. Chúng ta phải thận trọng mới được. Băng nhi hay lùi ra xa để tiếp ứng cho ta.

 

Bách Lý Băng biết ý chàng sợ mình gặp nguy hiểm liền gật đầu cười nói :

 

- Đại ca cũng phải coi chừng.

 

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu rồi tiến lại gần pho thần tượng.

back top