Đàn Chỉ Thần Công

Chương 22: Công trình vĩ đại trong cung cấm

Lần này Thẩm Mộc Phong không tranh vào trước để lấy cái đỉnh cổ. Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn thấy trên đỉnh cổ đậy nắp, không hiểu bên trong đựng gì liền quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu nói :

 

- Cái đỉnh cổ này do các hạ lấy ra.

 

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc, tiến vào thạch thất đưa tay nhấc đỉnh cổ lên thì thấy nó rất nặng mà không hiểu đựng vật gì. Thẩm Mộc Phong vươn tay mở nắp bình lên thì Tiêu Lĩnh Vu lạng người né tránh. Tuy chàng không chịu mở nắp bình nhưng vẫn động tính hiếu kỳ muốn coi xem vật gì trong đỉnh. Vũ Văn Hàn Đào hắng đặng một tiếng rồi nói :

 

- Nếu trong đỉnh đặt một vật riêng biệt thì dễ bề phân chia, của ai người nấy giữ tránh khỏi chuyện rắc rối.

 

Tiêu Lĩnh Vu hiểu ý lão liền dừng bước lại. Vũ Văn Hàn Đào mở nắp bình lên thấy bên trong toàn là thứ bọt trắng. Một mùi thơm man mác đưa vào mũi. Lão tự phụ là tay học nhiều hiểu rộng mà coi hồi lâu cũng không hiểu đấy là gì. Lão chau mày đậy nắp đỉnh lại nói :

 

- Cái đỉnh này chỉ có thể kể là một đơn vị để phân chia.

 

Trong ba người Vũ Văn Hàn Đào, Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu thì Vũ Văn Hàn Đào võ công kém hơn hết nhưng trí tuệ lão lại hơn hai người kia nên đứng ra làm trọng tài cho toàn cuộc và dĩ nhiên thành một nhân vật đầu não trong quần hào. Thẩm Mộc Phong lườm lườm ngó ngó Tiêu Lĩnh Vu bằng cặp mắt hoằm hoằm. Nỗi tức giận lộ ra ngoài mặt. Hắn bực mình vì chàng không để hắn mở nắp bình mà lại cho Vũ Văn Hàn Đào mở ra. Cái đó làm tổn hại đến uy thế của hắn, hắn hận mình chẳng thể ra tay xé xác chàng cho hả giận. Võ công của Tiêu Lĩnh Vu rất cao thâm, chàng lại mang mặt nạ che dấu chân tướng khiến cho Thẩm Mộc Phong cảm thấy cao thâm khôn lường, không dám mạo phạm một cách khinh xuất. Vũ Văn Hàn Đào đảo cặp mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Thật là đáng tiếc vì chỉ có hai di vật. Nếu thêm một thứ nữa thì chúng ta chia nhau dễ dàng.

 

Thẩm Mộc Phong miễn cưỡng dằn lửa giận xuống cười mát đáp :

 

- Hiện giờ sáu gian thạch thất đã coi hết rồi. Vũ Văn huynh bất tất phải lưỡng lự, chúng ta nên đi sâu vào trong xem sao.

 

Vũ Văn Hàn Đào nói :

 

- Nếu vào sâu để coi những điều bí mật trong cung đã từng đồn đại mấy chục năm trên chốn giang hồ thì chúng ta lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn hiện giờ.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Nếu Vũ Văn huynh lo lắng về tính mạng mình thì không nên vào sâu nữa.

 

Vũ Văn Hàn Đào chú ý nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

 

- Theo tôn ý các hạ thì sao? Chúng ta đứng lại nơi đây hay tiến vào cung cấm?

 

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

 

- Dĩ nhiên chúng ta tiếp tục vào sâu xem sao.

 

Chàng nói bằng lời ngắn ngủi, lại cố ý cải biến thanh âm để Thẩm Mộc Phong không thể nhận ra lai lịch mình.

 

Vũ Văn Hàn Đào nói :

 

- Huynh đài đã muốn tiếp tục vào sâu thì nên thực hiện lời hứa đã.

 

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn một chút, hừ một tiếng rồi đặt cái đỉnh đen xuống. Chàng vung tay quét vào mình Vũ Văn Hàn Đào.

 

Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói :

 

- Té ra Vũ Văn huynh bị người ta điểm huyệt rồi, vậy đừng trách chỉ một mình Thẩm mỗ là hung dữ.

 

Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :

 

- Vị huynh đài này ư? Dù sao y cũng là người thủ tín. Giả tỷ tiểu đệ bị Thẩm đại trang chúa điểm trúng huyệt đạo thì e rằng chẳng chịu giải khai một cách dễ dàng.

 

Thẩm Mộc Phong cười khẩy một tiếng không nói gì nữa. Vũ Văn Hàn Đào được giải khai huyệt đạo rồi, trong lòng thư thái liền cất bước đến trước vách đá cản đường. Lão giơ tay lên gõ vào vách. Nguyên chỗ này không còn đường tiến, một vách đá ngăn chặn trước mọi người. Bỗng nghe Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách nói :

 

- Quả nhiên không ngoài sự tiên liệu của tiểu đệ, đúng chỗ này rồi.

 

Lão vung đoản kiếm đâm vào vách núi một nhát, đoạn tung mình nhảy lùi lại nằm phục xuống. Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu đối với Vũ Văn Hàn Đào vẫn đem lòng cảnh giới. Hai người thấy lão nằm phục xuống lập tức làm theo. Bỗng nghe những tiếng ầm ầm vang lên một hồi, vách đá đột nhiên có một mảng đổ xuống. Tiếp theo là tiếng ám khí rít lên trên không, vô số cung tên bắn ra. May ở chỗ mấy người đã đề phòng trước, tên nỏ chỉ bay lướt trên đầu. Vũ Văn Hàn Đào đứng dậy nói :

 

- Trên vách đá này nguyên có một cửa ngầm. Phía ngoài vách đá có cơ quan để mở nhưng cơ quan đó rất bí mật khó lòng tìm được, nên tiểu đệ gánh mượn sức thanh bảo kiếm chém đứt những dây sắt khống chế cơ quan. Từ nay tòa cửa đá này mất hết diệu dung.

 

Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu tuy miệng không nói gì nhưng trong lòng rất kính phục lão, khen thầm trong bụng :

 

- Người này quả nhiên tài cao học rộng, ít kẻ bì kịp.

 

Vũ Văn Hàn Đào không thấy hai người nói gì liền cười mát cất tiếng hỏi :

 

- Bây giờ thạch thất đã mở rồi, vị nào muốn đi trước dẫn đường?

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Bọn tại hạ không hiểu cách bố trí cơ quan thế nào. Dĩ nhiên phải nhường Vũ Văn huynh khai đạo.

 

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

 

- Như vậy há chẳng là phân công không đều ư?

 

Đường lão thái thái đột nhiên xen vào :

 

- Lão thân dẫn đường được chăng?

 

Mụ giơ cây thiền trượng trong tay lên rảo bước về phía trước. Bên trong cửa đá là một đường hầm chật hẹp, bề rộng không đầy hai thước. Nhiều lắm là đủ chỗ cho hai người sóng vai cùng đi. Vũ Văn Hàn Đào vừa cất bước vừa nói :

 

- Giả tỷ Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên mà bố trí mai phục hiểm độc trong đường hầm này thì e rằng bọn ta khó lòng thoát khỏi đại kiếp.

 

Lão nói khá lớn khiến mọi người nghe thấy không khỏi ớn da gà. Đường hầm rất tối. Đường lão thái thái vận hết mục lực mà chỉ thấy cảnh vật trong vòng ba thước. Quãng đường hầm này dài đến hai chục trượng. Đi hết rồi phía trước hình thế rộng ra. Bỗng thấy khí lạnh quạt vào mặt. Bầu không khí mát mẻ, mọi người hết cảm thấy khó thở như vừa rồi. Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Té ra chỗ này thông với bên ngoài. Nếu mình biết trước thì chẳng cần phải tìm cửa vào cung cấm nữa...

 

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

 

- Chỗ thông phong này không hiểu đã trải qua bao nhiêu khúc quanh? Bao Nhất Thiên phải để một lỗ thông để lấy khí trời. Nếu không thế thì đã chẳng xứng đáng là Xảo Thủ Thần Công.

 

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn quanh quả nhiên chẳng thấy ánh sáng ban ngày đâu. Cảnh vật hình thế xung quanh cũng không nhìn rõ. Vũ Văn Hàn Đào lại hắng đặng mấy tiếng rồi nói tiếp :

 

- Tiểu đệ mang theo hai cây nến, thắp hết một cây rồi. Bây giờ chỉ còn một. Sau khi nó cháy hết là chúng ta đành sờ mó trong bóng tối.

 

Lão vừa nói vừa lần lấy mồi lửa quẹt lên thắp vào cây nến. Bây giờ nhờ ánh lửa mọi người đều trông rõ cảnh vật xung quanh. Về phía chính động là một sảnh đường, hai cánh cửa mở rộng, còn ba mặt đều là vách đá. Chỗ mọi người đứng là một khu đất vuông vắn chừng hai trượng tựa hồ cái sân. Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Ba mặt toàn là vách đá, vậy chỉ có một đường vào nhà đại sảnh thôi hay sao?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Đúng thế. Chỉ có một mặt vào sảnh đường là đi được, nhưng các vị phải coi chừng.

 

Tay trái cầm nến, tay mặt chong kiếm, lão đi thẳng vào sảnh đường. Thẩm Mộc Phong khoa chân chạy trước theo sát Vũ Văn Hàn Đào. Cửa sảnh đường lúc trước mở rộng, nhưng lúc bọn Vũ Văn Hàn Đào lại gần thì đột nhiên hai cánh cửa đóng sập lại. Thẩm Mộc Phong dừng bước nói :

 

- Ngoài cửa sảnh đường này có bố trí cơ quan.

 

Vũ Văn Hàn Đào quay lại mỉm cười đáp :

 

- Đúng thế! Thẩm đại trang chúa sớm nghĩ tới điểm này là phải.

 

Lão ngừng lại một chút ròi tiếp :

 

- Giả tỷ Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên mà đặt cơ quan mai phục trong vách đá trên đầu thì chúng ta đứng trên khu đất vuông hai trượng này liệu còn cơ hội thoát chết được chăng?

 

Tiêu Lĩnh Vu và Thẩm Mộc Phong nghe lão nói không tự chủ được, ngẩng đầu nhìn lên. Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :

 

- Cửa sảnh đường đóng lại rồi thì con đường duy nhất để chạy trốn là lối đi vào vừa rồi. Cửa thông đạo này chật hẹp mà nơi đây tối tăm không có ánh sáng, hành động bị kiềm chế, có thể coi như là một nơi tuyệt địa.

 

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng hỏi :

 

- Thử coi Bao Nhất Thiên có đặt ám khí gì trên nóc động không?

 

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

 

- Giả tỷ họ bố trí độc châm thì Thẩm đại trang chúa tính trốn tránh bằng cách nào?

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Nếu tại hạ không có cách nào trốn được thì tin rằng các vị cũng chẳng một ai thoát chết.

 

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

 

- Bọn tiểu đệ có chết cũng không sao, nhưng Thẩm đại trang chúa thì chết thế nào được?

 

Thẩm Mộc Phong tuy biết lão nói giọng trào phúng nhưng ráng nhẫn nại không muốn nhiều lời. Hắn dừng bước không nhúc nhích, ngấm ngầm đề tụ chân khí phòng bị, đồng thời giám thị cử động của Vũ Văn Hàn Đào. Tiêu Lĩnh Vu vẫn lưu tâm đến cử động của Thẩm Mộc Phong. Trước tình trạng này chàng cần để ý bảo vệ cho Vũ Văn Hàn Đào, vì tuy lão cũng là địch, không phải là bạn nhưng đứng trước cục diện hiểm ác cần giữ thế quân bình. Chàng đã giàu kinh nghiệm giang hồ, lại cơ trí hơn người khiến bao nhiêu âm mưu của Thẩm Mộc Phong đều không làm gì được. Vũ Văn Hàn Đào chậm chạp cất bước đi tới nhà đại sảnh. Lão cầm cây nến giơ cao lên quay lai nói :

 

- Xin hai vị cùng tại hạ đi thẳng vào sảnh đường. Vạn nhất có xảy biến cố thì chúng ta đồng tâm hiệp lực kháng cự.

 

Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Theo ý các hạ thì sao?

 

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu. Chàng giao cái đỉnh cho Bách Lý Băng rồi thủng thẳng tiến về phía trước, miệng không nói gì. Thẩm Mộc Phong chau mày khẽ bảo Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái :

 

- Xin hai vị canh giữ ở đây.

 

Rồi rảo bước tới trước sảnh đường.

 

Vũ Văn Hàn Đào giơ đoản kiếm lên khẽ gõ vào cửa nói :

 

- Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên tính toán hàng ngàn hàng vạn điều mà còn sót một điểm.

 

Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Điểm chi?

 

Vũ Văn Hàn Đào giơ thanh đoản kiếm lên đáp :

 

- Lão chưa tính đến thanh đoản kiếm này sắc bén chặt sắt như bùn. Lão cũng không ngờ chính mình lại chết về thanh đoản kiếm này. Giả tỷ trước khi lâm tử lão giấu thanh kiếm này đi thì chúng ta khó mà phá được những cơ quan bố trí cùng vách đá kiên cố.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Hay nhất là thanh đoản kiếm lại chia phần cho Vũ Văn huynh. Giả tỷ tiểu đệ nhận lấy thanh kiếm này thì Vũ Văn huynh cũng khó vào được cung cấm.

 

Hắn nói tới đây dường như chợt nhớ ra điều gì trọng yếu liền hỏi sang chuyện khác :

 

- Tiểu đệ còn có điều muốn thỉnh giáo Vũ Văn huynh được chăng?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Thẩm đại trang chúa khách sáo quá. Tiểu đệ chỉ e tài mình không dủ giải thích mối nghi ngờ cho đại trang chúa.

 

Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Mười tay cao thủ bị giam hãm trong cung cấm, họ đã có binh khí sắc bén trợ giúp, sao không dùng nó để phá vách động mà ra, lại chịu chết dí ở trong này?

 

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

 

- Phải lắm! Đây là mối hoài nghi khó mà giải thích được.

 

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :

 

- Đại trang chúa hỏi hay lắm! Thanh lợi kiếm này tuy không xuyên thủng được vách núi dầy trăm trượng, nhưng có thể theo đường vào trở ra cửa để thoát thân sao họ lại chịu nằm chết ở đây?

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Mười tay đại cao thủ đều là những nhân vật tài trí tuyệt luân, dù không hiểu cách kiến trúc cơ quan cũng có thể dùng kiếm phá cửa mà ra như lời Vũ Văn huynh nói mới phải.

 

Vũ Văn Hàn Đào gật đầu đáp :

 

- Thẩm đại trang chúa dồn tại hạ vào vấn đề nan giải. Hiện giờ tại hạ chưa thể trả lời được, nhưng trong vụ này tất có nguyên nhân khác. Hoặc giả Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên đã sớm nghĩ tới vấn đề này và dự phòng rồi.

 

Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :

 

- Thẩm mỗ cứ tưởng Vũ Văn huynh chẳng có điều gì là không biết, té ra vẫn chưa tìm được lời giải.

 

Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :

 

- Chúng ta hãy vào trong đại sảnh xem sao đã. Không chừng tại hạ sẽ tìm được nguyên nhân trong đó.

 

Lão giơ cây nến lên coi kỹ lại khuôn cửa đóng chặt một lúc rồi đặt cây nến xuống, đột nhiên nhảy lùi lại phía sau. Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu không hiểu lão có dụng ý gì cũng lật đật lùi lại. Vũ Văn Hàn Đào lùi về chỗ cũ rồi dừng bước. Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu cũng lùi về nguyên chỗ. Bỗng nghe những tiếng lách cách nhỏ nhẹ một hồi. Hai cánh cửa sảnh đường từ từ mở ra. Lúc này Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu mới hiểu dụng ý của Vũ Văn Hàn Đào đã đặt ngọn nến xuống. Nguyên cây nến ở gần cửa, nhờ ánh lửa có thể trông thấy những bộ phận bên trong. Tòa nhà đại sảnh này ở trong lòng núi thâm u mà rất rộng rãi. Ánh lửa soi được tới chỗ trên án đá trong tòa thạch thất có nhiều thứ khí giới khác nhau sắp đặt rất chỉnh tề. Hiển nhiên lúc đặt khí giới, trong lòng quần hùng rất bình tĩnh, tuyệt không có hoang mang hay phẫn nộ chi hết. Nhãn quang của Tiêu Lĩnh Vu đã ngó thấy một cây bạch ngọc tiêu và một thanh trường kiếm để gần nhau, chàng nghĩ bụng :

 

- Không hiểu ống ngọc tiêu kia có phải là di vật của Tiêu Vương Trương Phóng không?

 

Bỗng nghe Thẩm Mộc Phong lên tiếng :

 

- Thẩm mỗ hiểu rồi. Khoảng giữa chỗ chúng ta dừng và cửa đá có đặt cơ quan. Cơ quan này rất linh mẫn. Hễ người đạp trúng cơ quan là hai cánh cửa sảnh đường đang mở sẽ tự động đóng lại.

 

Vũ Văn Hàn Đào nói :

 

- Cơ quan này đã trải qua mấy chục năm mà vẫn còn linh xảo. Hiển nhiên Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên quả là một nhân vật tài năng xuất chúng.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Chỗ này cách cửa sảnh dường chừng hơn một trượng. Chúng ta nhảy vọt một cái là vào được sảnh đường, tưởng không cần hao phí tâm cơ để tìm ra cơ quan khống chế đó nữa.

 

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

 

- Nếu chúng ta nhảy vào sảnh đường rồi, hai cánh cửa đóng chặt không mở ra nữa thì làm thế nào?

 

Thẩm Mộc Phong sửng sốt một chút rồi đáp :

 

- Nếu Thẩm mỗ mà hiểu rõ thì e rằng Vũ Văn huynh đã bị chết về tay Thẩm mỗ rồi.

 

Vũ Văn Hàn Đào cười mát nói :

 

- Hay hơn hết là Thẩm đại trang chúa nên vứt bỏ ý nghĩ sát hại tại hạ đi.

 

Thẩm Mộc Phong biết mình lỡ lời, vội đáp ngay :

 

- Cái đó đã hẳn. Trước khi chưa ra khỏi cung cấm, Thẩm mỗ không nghĩ đến việc hạ sát Vũ Văn huynh.

 

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :

 

- Các vị hãy đứng yên, đừng nhúc nhích.

 

Lão cất bước tiến về phía trước. Đi chừng bốn năm bước, hai cánh cửa sảnh đường đột nhiên tự động đóng lại. Vũ Văn Hàn Đào cúi xuống huy động đoản kiếm, dường như muốn khoét lỗ xuống để tìm mấu chốt cơ quan khống chế cửa sảnh đường. Ngờ đâu lão đâm hai nhát kiếm rồi đột nhiên dừng tay nhảy lùi về chỗ cũ. Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Phải chăng Vũ Văn huynh thấy đá rắn sợ làm mẻ bảo kiếm.

 

Vũ Văn Hàn Đào vẻ mặt nghiêm trang không lý gì đến lời trào phúng của Thẩm Mộc Phong. Lão lắc đầu nói :

 

- Thực là một thủ đoạn cực kỳ lợi hại.

 

Thẩm Mộc Phong cảnh giác thấy chuyện này không phải đơn giản, liền trầm giọng hỏi :

 

- Vũ Văn huynh! Có điều chi nan giải?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Tài năng của Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên quả nhiên phi thường. Tiểu đệ còn kém lão xa...

 

Kim Hoa phu nhân tức giận lên tiếng :

 

- Có chuyện gì sao không nói ra mà cứ hí lộng quỷ thần hoài?

 

Thẩm Mộc Phong nói tiếp :

 

- Nếu Vũ Văn huynh cùng Kim Hoa phu nhân hoặc Đường lão thái thái mà nói năng có điều xung đột cũng không liên quan gì đến tại hạ đâu.

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Có nói ra cũng chỉ là cho các vị hay hiện chúng ta đang ở vào tình trạng rất nguy hiểm chứ chẳng có ích lợi gì...

 

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

 

- Tại hạ nghe dưới lòng đất là mạch nước rất mạnh từ ruột trái núi chảy ra. Nếu nước lũ ùa vào thì chúng ta chỉ còn đường chết trong cung cấm.

 

Thẩm Mộc Phong biến sắc hỏi :

 

- Thật thế ư?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Nếu Đại trang chúa không tin thì thử lắng tai nghe coi sẽ rõ.

 

Thẩm Mộc Phong ngưng thần nghe ngóng quả nhiên thấy chỗ lỗ hổng do mũi kiếm của Vũ Văn Hàn Đào đâm xuống văng vẳng có tiếng nước chảy ào ào thì mối kinh hãi lộ ra ngoài mặt. Vũ Văn Hàn Đào quay lại nhìn hắn nói :

 

- Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên kiến trúc cung cấm trên mạch nước ngầm trong lòng núi thì quả là suy tính rất tinh vi, không ai bì kịp...

 

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

 

- Nếu tại hạ tính không lầm thì tất có cửa ngầm thông với thủy đạo. Chúng ta mà hành động càn rỡ hấp tấp để đụng vào cửa ngầm làm cho mạch nước ào ào xô tới là chết không kịp ngáp.

 

Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Theo lời Vũ Văn huynh thì trong tay tuy cầm bảo đao chặt sắt như bùn cũng không thể phá hoại cách kiến trúc trong cung cấm được hay sao?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Nếu Xảo Thủ Thần Công Bao Nhất Thiên còn nham hiểm hơn sự tiên liệu của tại hạ thì chỗ mấu chốt cơ quan khống chế dòng nước chỉ động vào một chút là thủy môn tự nhiên mở ra.

 

Kim Hoa phu nhân nói :

 

- Lão càng nói càng khủng khiếp, tựa hồ trong cung cấm mỗi bước đều có cạm bẫy, chỗ nào cũng gặp chết thì lùi quách ra cho xong.

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Nếu có người ra khỏi cung cấm được thì tại hạ quyết chẳng ở lại.

 

Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Vũ Văn huynh! Vũ Văn Hàn Đào có muốn ra khỏi đây không?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Tại hạ nghĩ rằng không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

 

Đã vào cung cấm thì đành phó thác cho số phận may rủi, không kể gì đến sống chết nữa. Trước tình trạng này, con người tự cao tự đại là Thẩm Mộc Phong cũng đành cúi đầu, thủng thẳng nói :

 

- Được rồi! Bọn tại hạ cũng theo Vũ Văn Hàn Đào phó cho sự may rủi.

 

Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách hỏi :

 

- Sao bữa nay Đại trang chúa lại lịch sự thế?

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Bậc đại trượng phu phải biết điều năng khuất năng thân.

 

Vũ Văn Hàn Đào nói :

 

- Bây giờ chúng ta hãy nghĩ cách tiến vào nhà đại sảnh đã. Tiểu đệ đã định phá vỡ cơ quan khống chế, nhưng bây giờ đành bỏ kế hoạch đó.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Để Thẩm mỗ thử coi.

 

Dứt lời hắn đề khí từ từ cất bước tiến về phía trước.

back top