Đàn Chỉ Thần Công

Chương 97: Sinh dạ hoài nghi không hạ thủ

Lam Ngọc Đường tức giận hỏi :

 

- Tại sao vậy?

 

Vô Vi đạo trưởng cười lạt đáp :

 

- Vì Khâu cô nương đã dời khỏi chốn này.

 

Lam Ngọc Đường biến sắc hỏi lại :

 

- Khâu cô nương đã đi rồi ư?

 

Vô Vi đạo trưởng đáp :

 

- Đúng thế. Chắc Khâu cô nương có việc khẩn yếu, mà là trọng yếu hơn cs việc ước hẹn với các hạ. Hoặc giả cô không muốn gặp các hạ nên đã dời khỏi đây.

 

Lam Ngọc Đường hỏi :

 

- Ngọc Tiêu lang quân đâu rồi?

 

Vô Vi đạo trưởng đáp :

 

- Y cũng đi rồi. Nếu y ở đây tất không để các hạ mấy phen chỉ đích danh Khâu cô nương đòi khiêu chiến.

 

Lam Ngọc Đường sửng sốt hỏi :

 

- Ngọc Tiêu lang quân cùng đi với Khâu cô nương hay sao?

 

Vô Vi đạo trưởng đáp :

 

- Cái đó bần đạo cũng không rõ.

 

Lam Ngọc Đường quay lại nhìn Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Đại trang chúa! Khâu cô nương đã dời khỏi đây.

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Lời nói của đàn bà dĩ nhiên không nhất mực. Lam thế huynh sao còn nghĩ tới vụ này hoài?

 

Lam Ngọc Đường trong lòng chán nản, hào khí tiêu tan. Nguyên gã không có ý quyết đấu với Vô Vi đạo trưởng. Gã nhìn lão một cái rồi lùi lại phía sau.

 

Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi :

 

- Lam thế huynh không muốn tỷ đấu với Vô Vi đạo trưởng nữa ư?

 

Lam Ngọc Đường đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong hỏi lại :

 

- Cuộc động thủ bữa nay chẳng phải là chuyện tỷ đấu tranh giành tiếng tăm thông thường trên chốn giang hồ. Tại hạ quyết đấu sinh tử với đạo trưởng làm chi?

 

Thẩm Mộc Phong cười đáp :

 

- Tại hạ cũng không có ý để Lam thế huynh quyết sống chết với Vô Vi đạo trưởng. Có điều Lam thế huynh đã tuyên bố mà đột nhiên đình thủ thì cũng nên kiếm cách hạ đài cho phải phép.

 

Lam Ngọc Đường đáp :

 

- Tại hạ đã ước hẹn cùng Thẩm đại trang chúa là tại hạ sẽ dẫn dụ Tiêu Lĩnh Vu vào ổ mai phục. Còn Đại trang chúa sẽ bắt sống Khâu Tiểu San giúp tại hạ. Nay Tiêu Lĩnh Vu đã bỏ mạng trong biển lửa. Khâu Tiểu San cũng tới đây điếu tế. Thế mà Thẩm đại trang chúa không y lời bắt nàng ngay hôm qua để nàng theo Ngọc Tiêu lang quân đi mất rồi. Tại hạ vì Thẩm đại trang chúa mà đành để anh hùng thiên hạ trách mắng. Tại hạ đã xuất sinh nhập tử, bán mạng sống vì Đại trang chúa, mà Đại trang chúa lại không giữ lời hứa.

 

Thẩm Mộc Phong cặp mắt lấp loáng ánh thần quang, lạnh lùng đáp :

 

- Hiện giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể Tiêu Lĩnh Vu. Y còn sống hay đã chết khó mà đoán trước được. Mặt khác Khâu Tiểu San vẫn còn sống ở nhân gian mà Lam thế huynh nói vậy không khỏi sớm quá.

 

Lam Ngọc Đường cười lạt nói :

 

- Dường như Đại trang chúa chẳng buồn quan tâm tới những điều đã hứa với Lam mỗ. Vậy tại hạ dĩ nhiên bất tất phải liều mạng vì Đại trang chúa nữa.

 

Thẩm Mộc Phong xua tay đáp :

 

- Lam thế huynh đã quyết liệt như vậy, Thẩm mỗ cũng không dám miễn cưỡng. Nếu Lam thế huynh còn dấn thân vào vũng nước đục này là tùy ý Lam thế huynh.

 

Lam Ngọc Đường hắng dặng một tiếng, không nói gì nữa, uể oải bước tới trước linh vị Tiêu Lĩnh Vu, đứng nghiêm trang, miệng lầm rầm khấn khứa nhưng không hiểu gã nói gì.

 

Thẩm Mộc Phong trong lòng phẫn nộ vô cùng nhưng gắng gượng dằn lửa giận xuống không phát tác. Hắn đảo mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng nói :

 

- Lam Ngọc Đường không muốn động thủ cùng đạo trưởng, chẳng hay tại hạ muốn bồi tiếp mấy chiêu nên chăng?

 

Vô Vi đạo trưởng tuy biết võ công mình không địch nổi đối phương, nhưng cũng không thể cự tuyệt liền đáp :

 

- Thẩm đại trang chúa đã coi trọng bần đạo, dĩ nhiên phải nghinh tiếp.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Hay lắm! Thẩm mỗ xin hai tay không đối địch khí giới của đạo trưởng.

 

Vô Vi đạo trưởng thở phào một cái, tay cầm thanh trường kiếm đặt ngang trước ngực toan động thủ thì đột nhiên có tiếng quát lọt vào tai :

 

- Đạo trưởng khoan hãy động thủ.

 

Vô Vi đạo trưởng quay lại thấy Vũ Văn Hàn Đào từ phía sau linh đường thong thả bước ra.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Thẩm mỗ đã nghĩ tới tất các hạ ở đây chủ trương mọi việc. Quả nhiên đúng như điều tiên liệu của tại hạ.

 

Vũ Văn Hàn Đào cười lạt đáp :

 

- Thẩm đại trang chúa còn nhớ tới Vũ Văn Hàn Đào này chứng tỏ vẫn chưa quên mối thâm tình với tiểu đệ, khiến tiểu đệ rất lấy làm vinh hạnh.

 

Thẩm Mộc Phong cười khẩy nói :

 

- Coi cách bố trí nơi đây, tại hạ liền nghĩ ngay tới tiên sinh. Hừ hừ! Đáng lẽ Thẩm mỗ nên giết tiên sinh sớm đi mới phải...

 

Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :

 

- Sự thực thì Đại trang chúa đã định bụng hạ sát tại hạ từ lâu, nhưng chưa lựa chọn được thời cơ mà thôi.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Bữa trước bên ngoài cung cấm Tiêu Lĩnh Vu đã cứu mạng cho tiên sinh. Nhưng nay Tiêu Lĩnh Vu đã chết rồi thì e rằng trên thế gian này không còn ai giải cứu cho tiên sinh được nữa. Dù tiên sinh giảo quyệt đa đoan đến đâu bữa nay cũng khó lòng thoát chết.

 

Vũ Văn Hàn Đào cười khẩy đáp :

 

- Tại hạ hy vọng Đại trang chúa sẽ được như nguyện.

 

Thẩm Mộc Phong xẵng giọng hỏi :

 

- Vũ Văn huynh! Phải chăng là tiên sinh cho rằng Thẩm mỗ không đủ tài năng hạ sát tiên sinh?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Tại hạ tin rằng trước khi Đại trang chúa tới đây nhất định đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng tại hạ cũng đã sắp đặt.

 

Thẩm Mộc Phong từ từ cất bước đi về phía Vũ Văn Hàn Đào, cất giọng thách thức :

 

- Để xem Vũ Văn tiên sinh chuẩn bị thế nào để đối phó với Thẩm mỗ?

 

Vũ Văn Hàn Đào không lùi lại mà còn tiến lên hai bước. Lão cười khanh khách nói :

 

- Tại hạ to đầu, nhưng vẫn chưa hiểu Thẩm đại trang chúa có hăng hái trong vụ này không?

 

Thẩm Mộc Phong bản tính đa nghi. Hắn biết Vũ Văn Hàn Đào không thể chịu nổi một đòn của hắn. Bây giờ hắn thấy Vũ Văn Hàn Đào không lùi lại tiến, chẳng hiểu vì lẽ gì. Hắn động lòng ngờ vực, đột nhiên dừng bước lại.

 

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười hỏi :

 

- Thẩm đại trang chúa! Tại sao Đại trang chúa không chịu ra tay?

 

Thẩm Mộc Phong mắt chiếu ra những tia hàn quang, ngó Vũ Văn Hàn Đào từ đầu tới chân rồi lạnh lùng đáp :

 

- Trước nay Vũ Văn huynh là kẻ tham sanh úy tử, không hiểu sao bữa nay lại có vẻ hăng hái đến vậy?

 

Vũ Văn Hàn Đào cười đáp :

 

- Con người biến đổi là sự thường. Trước kia tại hạ sợ chết thực, nhưng nay lại hào khí ngất trời, coi chết như về. Thực tình mà nói thì Đại trang chúa chỉ đánh một đòn là đủ để tại hạ chấn đoạn tâm mạch mà chết. Nực cười Đại trang chúa bản tính đa nghi lại không dám hạ thủ.

 

Vô Vi đạo trưởng biết Vũ Văn Hàn Đào dùng kế của Tôn Bất Tà, khiêu khích cho Thẩm Mộc Phong động thủ đánh vào trái Phá Sơn thần lôi. Thần lôi nổ là cả hai bên cùng chết. Trong lòng Vô Vi đạo trưởng sinh lòng kính phục Vũ Văn Hàn Đào vô cùng.

 

Thẩm Mộc Phong quả là tay kiêu hùng, người thường không thể bì kịp. Hắn nhìn Vô Vi đạo trưởng cười lạt nói :

 

- Vũ Văn Hàn Đào! Lão là người ham sống sợ chết mà đột nhiên nảy lòng khẳng khái thì nhất định có chuyện mưu đồ. Việc gì đã trái lẽ thường đều có nguyên nhân. Tại hạ suốt đời lúc nào cũng nghiêm thủ hai chữ cẩn thận. E rằng Vũ Văn huynh lại uổng một phen tâm cơ mà thôi.

 

Miệng nói, mắt hắn vẫn nhìn chằm chặp vào người Vũ Văn Hàn Đào, hy vọng tìm ra manh mối.

 

Vũ Văn Hàn Đào cười đáp :

 

- Thẩm đại trang chúa quả là con người thông minh. Nhưng dù Đại trang chúa có tài hoa quán thế, cũng chẳng tài nào tìm ra được vì lẽ gì tại hạ lại bỗng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

 

Thẩm Mộc Phong quay lại nhìn Kim Hoa phu nhân hỏi :

 

- Phu nhân có đem theo con Bạch Tuyến không?

 

Kim Hoa phu nhân đáp :

 

- Hiện nó ở trong người tiện thiếp.

 

Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Vũ Văn tiên sinh đây cũng là tay chuyên dụng độc. Chẳng hiểu con Bạch Tuyến của phu nhân có hại được hắn không?

 

Kim Hoa phu nhân đáp :

 

- Phải chăng Thẩm đại trang chúa muốn tiện thiếp mang Bạch Tuyến xà ra đối phó với y?

 

Thẩm Mộc Phong cười đáp :

 

- Đúng thế! Đột nhiên Vũ Văn Hàn Đào khẳng khái không sợ chết, tại hạ chắc bên trong có điều chi ngoắt ngoéo. Đừng nói hắn chẳng có hào khí như vậy mà cho dù có lòng khẳng khái như vậy cũng chẳng bao giờ cam tâm chịu chết về tay tại hạ. Vì thế tại hạ tiên liệu hắn có quỷ kế.

 

Kim Hoa phu nhân hỏi :

 

- Quỷ kế gì vậy?

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Tại hạ đoán hắn muốn cùng tại hạ đồng ư quy tận.

 

Kim Hoa phu nhân đưa mắt nhìn Vũ Văn Hàn Đào cười hỏi :

 

- Tiện thiếp không nhận ra được y có biện pháp gì để cùng chết với Đại trang chúa?

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Vũ Văn Hàn Đào bụng dạ rất thâm hiểm, không thể suy đoán bằng cách thông thường. Ta nên tin là chuyện có thực, chứ đừng bảo là không. Không chừng hắn giấu hỏa dược trong người để chờ tại hạ đánh trúng là phát nổ để cùng chết cả hai bên...

 

Hắn cười ha hả rồi nói tiếp :

 

- Nhưng dù hắn dùng quỷ kế gì cũng chẳng thể phòng ngừa được con Bạch Tuyến kim xà của phu nhân. Vậy phu nhân hãy thả kim xà ra đối phó với hắn là không có gì đáng lo nữa.

 

Thẩm Mộc Phong tuy đối với Kim Hoa phu nhân rất nể nang, nhưng mụ nghe hắn nói thế cũng không dám trái lời. Mụ thò tay vào bọc móc ra một vật tựa như dóng trúc, lạnh lùng hô :

 

- Vũ Văn huynh! Chất độc của con Bạch Tuyến xà này rất mãnh liệt, Vũ Văn huynh đã biết rồi vậy không cần nói thêm gì nữa.

 

Bây giờ Tôn Bất Tà đứng bên Vô Vi đạo trưởng mới hiểu Thẩm Mộc Phong quả là tay lợi hại phi thường. Lão nghĩ thầm :

 

- “Trên chốn giang hồ người ta chỉ biết Thẩm Mộc Phong là tay tàn độc mà không hay hắn còn là người rất cẩn thận, Thật khó mà đối phó được.”

 

Lại nghe Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :

 

- Con Bạch Tuyến của phu nhân ghê gớm thực, nhưng hay hơn hết là phu nhân không nên sử dụng một cách khinh xuất.

 

Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói :

 

- Thẩm đại trang chúa đã có lệnh, dĩ nhiên tiện thiếp phải tuân theo. Vũ Văn huynh phải coi chừng.

 

Mụ nói xong vung tay mặt ra. Một bóng trắng thấp thoáng bay về phía Vũ Văn Hàn Đào.

 

Giữa lúc Kim Hoa phu nhân phóng Bạch Tuyến xà ra, đột nhiên một luồng ám kình ào ạt xô tới. Tôn Bất Tà đã ra tay phóng chưởng ngăn chặn con Bạch Tuyến.

 

Đồng thời thanh trường kiếm trong tay Vô Vi đạo trưởng đã phóng tới.

 

Con Bạch Tuyến xà bị luồng ám kình đẩy tới phải chậm lại, thanh trường kiếm của Vô Vi đạo trưởng liền chém trúng.

 

Bỗng nghe một tiếng rít quái lạ vang lên. Con Bạch Tuyến xà đột nhiên cuộn mình cuốn lấy thanh trường kiếm.

 

Thanh trường kiếm này tuy là một thần vật thượng cổ, sắc bén vô cùng, nhưng con Bạch Tuyến quấn lấy thanh kiếm mà chẳng sợ gì.

 

Thẩm Mộc Phong đột nhiên cười lạt nói :

 

- Hay quá! Trưởng lão Cái bang và chưởng môn phái Võ Đương liên thủ đối phó với một người đàn bà. Các vị vẫn tự hào là nhân vật hiệp nghĩa mà không thấy hổ thẹn ư?

 

Tôn Bất Tà lạnh lùng nói :

 

- Đây là tại hạ đối phó với độc vật...

 

Lão nhảy lại vung chưởng đánh ra hỏi :

 

- Thẩm đại trang chúa có dám động thủ với lão khiếu hóa này không?

 

Thẩm Mộc Phong vung tay trái đánh ra một chưởng cách không rồi nói :

 

- Lão khiếu hóa! Lão được bao nhiêu hơi sức mà định động thủ cùng tại hạ?

 

Bỗng thấy cát bụi tung bay, hai luồng chưởng phong đụng nhau.

 

Thẩm Mộc Phong đã đề phòng từ trước. Hắn phóng chưởng ra rồi liền tung mình nhảy lùi ra xa hơn hai trượng.

 

Tôn Bất Tà cảm thấy toàn thân chấn động, không khỏi giật mình nghĩ thầm :

 

- “Công lực của Thẩm Mộc Phong quả nhiên ghê gớm.”

 

Thẩm Mộc Phong yên trí Tôn Bất Tà đã ra mặt khiêu chiến với mình tất có âm mưu gì, không ngờ sau khi chịu đựng phát chưởng của mình vẫn chẳng thấy biến hóa nào khác.

 

Vô Vi đạo trưởng cho rằng Kim Hoa phu nhân được Tiêu Lĩnh Vu phái vào làm nội ứng ở Bách Hoa sơn trang nên không có ý giết chết con Bạch Tuyến của mụ.

 

Lão liền rung tay một cái cho con rắn từ trên thanh kiếm rớt xuống.

 

Kim Hoa phu nhân bước lẹ tới lượm con rắn cất vào bọc.

 

Vũ Văn Hàn Đào vẻ mặt thản nhiên đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Y đưa mắt ngó chàng thiếu niên áo xanh tay không đứng đó.

 

Chàng thiếu niên từ lúc xuất hiện chưa nói nửa lời. Thái độ trấn tĩnh phi thường. Đối với những cuộc đấu bên mình tựa hồ chẳng hiểu biết chi hết.

 

Lúc này lão áo vàng vẫn đứng bên cửa, đột nhiên di động đứng chắn giữa cửa.

 

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn quanh tòa linh đường, chợt cảm thấy về khí thế bên mình có phần thua sút liền tính đường rút lui. Hắn khẽ cất tiếng hô :

 

- Chúng ta đi thôi.

 

Rồi lão cất bước thoái lui.

 

Lúc này những người đến quan chiến mỗi lúc một đông. Họ thấy Thẩm Mộc Phong đi ra tiền tới tấp tránh sang một bên để nhường lối.

 

Chỉ có lão áo vàng đứng trấn trước cửa vẫn đứng yên không nhúc nhích.

 

Vũ Văn Hàn Đào trầm giọng quát :

 

- Thẩm Mộc Phong!

 

Thẩm Mộc Phong thấy Vũ Văn Hàn Đào kêu thẳng tên họ mình, chau mày ra chiều tức giận quát :

 

- Vũ Văn Hàn Đào! Xem chừng ngươi càng ngày càng lớn mật.

 

Vũ Văn Hàn Đào hững hờ đáp :

 

- Đại trang chúa! Hiện nay tại hạ không còn là tân khách của Bách Hoa sơn trang. Chúng ta ở tình thế nước lửa đối lập thì đừng nói tại hạ có gọi thẳng tên Thẩm Mộc Phong mà có hô hoán khó nghe hơn nữa cũng chẳng ngại gì.

 

Vũ Văn Hàn Đào cộng sự với Thẩm Mộc Phong lâu ngày, biết rõ vừa rồi hắn phẫn nộ đến cực điểm nhưng vẫn ráng dằn lửa giận, liền nói tiếp :

 

- Hiện nay Tiêu đại hiệp sống chết chưa rõ. Phóng tầm mắt ra nhìn thiên hạ thì những nhân vật có thể đơn đả độc đấu với Thẩm đại trang chúa quả là hiếm lắm...

 

Thẩm Mộc Phong ngắt lời :

 

- Ngươi biết vậy là hay.

 

Vũ Văn Hàn Đào nói :

 

- Vì thế mà tại hạ chẳng thể không thi triển một chút thủ đoạn.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Được lắm! Các vị liên thủ với nhau mà ra tay đi.

 

Vũ Văn Hàn Đào cười nói :

 

- Thẩm đại trang chúa vừa nói vẫn lấy cẩn thận làm đầu, nhưng tại hạ nhận thấy chuyến này trí kế của Đại trang chúa có chỗ không ổn.

 

Thẩm Mộc Phong trầm giọng hỏi :

 

- Không ổn chỗ nào?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Theo ý nghĩ của Đại trang chúa thì chỉ cần đưa bốn tay cao thủ là đủ làm cho bọn tại hạ phải khuất phục. Nhưng thực ra trong thiên hạ những người cừu địch với Đại trang chúa đều đã quyết tâm liều mạng, không để Đại trang chúa dùng võ lực hiếp đáp. Đây là một biến đổi trọng đại. Từ khi Tiêu đại hiệp bị Đại trang chúa mưu hại, ai cũng phẫn khích, hào khí ngất trời. Hiện giờ xung quang tòa linh đường này tụ hội đến hơn ba trăm tay võ lâm đồng đạo. Trong đó có đến vài chục vị đáng kể là tay cao thủ...

 

Thẩm Mộc Phong nổi lên tràng cười cắt ngang câu nói của Vũ Văn Hàn Đào rồi hỏi :

 

- Phải chăng các vị chuẩn bị bao vây để quần công tại hạ?

 

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

 

- Vây đánh một người cũng là một cách Thẩm đại trang chúa thường dùng để đối phó với các cao thủ võ lâm. Các hạ còn ỷ vào độc vật để bức bách người ta phải bán mạng cho mình thì những người bên tại hạ có phải chiến đấu đến chết cũng không đáng tiếc.

 

Thẩm Mộc Phong nói :

 

- Bầy chó tuy đông cũng không đủ vây hãm lão hổ. Bọn ta tuy nhân số có ít, nhưng phá vòng vây để thoát đi cũng chẳng khó gì.

 

Vũ Văn Hàn Đào nói :

 

- Hiện giờ Lam Ngọc Đường dường như cũng không để Đại trang chúa uy hiếp nữa. Lão nói dối bắt sống Khâu Tiểu San làm mồi nhử khiến y liều mạng cho mình. Gã đã nói huỵch toẹt chỗ dụng tâm của Đại trang chúa, dĩ nhiên là không chịu nghe lời sai khiến của lão nữa.

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Nói bậy! Các ngươi cố ý giấu Khâu Tiểu San đi, sao lại bảo ta nói dối gạt người.

 

Bỗng nghe thiếu niên áo xanh cất giọng lạnh như băng hỏi :

 

- Có thật Thẩm đại trang chúa hứa lời bắt Khâu Tiểu San để Lam Ngọc Đường lấy làm vợ không?

 

Thẩm Mộc Phong ngập ngừng nói :

 

- Cái đó... cái đó...

 

Người áo xanh nhíu cặp lông mày nói :

 

- Thẩm đại trang chúa mà không quên thì dường như đã hứa lời đó rồi.

 

Thẩm Mộc Phong là tay xảo trá phi thường mà lúc này vẻ mặt cũng bẽn lẽn.

 

Hắn hắng dặng một tiếng rồi đáp :

 

- Mỹ nữ trên thế gian này có ức vạn, tại hạ không hiểu vì sao các hạ lại chỉ chung tình với Khâu Tiểu San.

 

Thiếu niên chau mày hỏi :

 

- Tại hạ chỉ hỏi Thẩm đại trang chúa có hứa lời với tại hạ như vậy không?

 

Thẩm Mộc Phong tuy dầy công phu hàm dưỡng nhưng bị gã áo xanh nói toạc ra âm mưu dùng trá thuật lừa người, không khỏi biến sắc. Cặp mắt lấp loáng hàn quang. Hắn lạnh lùng hỏi :

 

- Dù cho Thẩm mỗ có nói vậy thì cũng chẳng phải là lỗi lầm gì lớn. Khâu Tiểu San chỉ có một người mà các vị đều tranh giành nhau, đều yêu cầu tại hạ bắt sống y giúp thì tại hạ làm thế nào được?

 

Thiếu niên áo xanh đáp :

 

- Người quân tử không nên hứa lời một cách khinh xuất. Các hạ là địa vị Đại trang chúa mà khinh ngôn bội tín như vậy há chẳng để người ta cười cho thúi óc?

 

Gã nói mấy câu này khiến cho Thẩm Mộc Phong sắc mặt biến đổi, nhưng hắn là người xảo quyệt đa trí liền đáp :

 

- Dĩ nhiên tại hạ không hứa lời một cách khinh xuất. Trong lòng tại hạ đã nghĩ sẵn một biện pháp đối phó.

 

Thiếu niên hỏi :

 

- Xin Đại trang chúa cho nghe lời cao luận được chăng?

 

Thẩm Mộc Phong đáp :

 

- Giả tỷ lão phu bắt được Khâu Tiểu San, nhưng cô chỉ có một thì dù bậc đại trí tài năng đệ nhất thiên hạ cũng không thể biến thành hai được. Khi đó hai vị chỉ còn đường trông vào bản lãnh của mình để phân thắng bại. Ai thắng sẽ lấy được Khâu Tiểu San.

 

Thiếu niên áo xanh cười lạt nói :

 

- Giải pháp của Đại trang chúa tuy hay thực nhưng chưa trọn vẹn, tại hạ còn một cách nữa.

 

Thẩm Mộc Phong hỏi :

 

- Cách gì?

 

Thiếu niên áo xanh đáp :

 

- Ngay bây giờ tại hạ hãy giết chết Lam Ngọc Đường trước đi để khỏi phải giải quyết sau này.

 

Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :

 

- Cách đó ư? Lão phu không tiện chủ trương thay các hạ.

 

Câu nói của hắn có ý tán đồng chỗ dụng tâm của thiếu niên áo xanh.

 

Thiếu niên áo xanh nói :

 

- Thẩm đại trang chúa không tiện chủ trương thì dĩ nhiên tại hạ đành tự mình tác chủ. Có điều tại hạ muốn hỏi Thẩm đại trang chúa một câu trước.

 

Thẩm Mộc Phong giục :

 

- Vậy các hạ thử nói cho nghe.

 

Thiếu niên áo xanh hỏi :

 

- Sau khi tại hạ giết Lam Ngọc Đường rồi, không hiểu còn ai ra tranh đoạt Khâu Tiểu San với tại hạ nữa chăng?

back top