Đản Sinh Vương Phi

Chương 14: Phi Nhi xinh đẹp

Khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, lọt qua cửa sổ giấy mà soi lên giường, rọi tới thân mình trắng nõn đang rúc vào trong khuỷu tay cường tráng làm tỏa ra vô vàn những điểm mê hồn. Phi Nhi nằm ở trên giường mà ngủ thật sự say, hàng mi dài nhỏ cong cong, môi hồng nhếch lên hai bên để lộ nụ cười đầy vẻ thỏa mãn.

 

Mái tóc mượt đen bóng phủ lên tấm lưng trần hình thành sự đối lập rõ rệt làm mê hoặc thị giác. Nhìn cảnh ôn nhu này mà cảm giác thỏa mãn ở tận đáy lòng Diêm Vô Xá lặng lẽ tăng lên. Hắn nhẹ vỗ về phía sau lưng, không muốn buông tay, không muốn rời khỏi làn da thịt nhẵn nhụi yêu thích kia.

 

Không nghĩ tới tối hôm qua vừa tiếp xúc với thân thể của nàng, vốn luôn kiêu ngạo cho là mình đủ tự chủ, đủ định lực thế nhưng lại…hoàn toàn không khống chế nổi. Không nghĩ tới mình sẽ sinh ra khát vọng một nữ nhân như thế, thiếu chút nữa liền không đè nén được mà muốn nàng.

 

Nhưng mà, nàng cố tình coi mình như phụ thân……

 

Vốn tưởng rằng chính mình có thể dằn lòng, quyết tâm lên đường tìm kiếm báu. Nhưng qua một đêm thì rốt cục Diêm Vô Xá đã hiểu được, giữ nàng ở trong phủ, lại còn với thân phận con gái của Diêm Vương là điều cực kỳ nguy hiểm!

 

Ngay cả một Diêm Mẫn nho nhỏ cũng đối tốt với nàng như vậy, khó bảo toàn nam nhân khác sau khi thấy hắn rời đi sẽ không xuống tay với nàng, vậy chẳng phải là hắn sẽ vĩnh viễn mất nàng sao?

 

Ai, đều do nàng rất mê người, rất dụ hoặc, rất có mị lực……

 

“Uhm ……”

 

Một tiếng thờ dài như mèo con kêu, cái đầu nhỏ nhắn trong lồng ngực hơi hơi ngóc lên, đôi môi đỏ mọng hếch lên, nàng dụi dụi mắt chống lại ánh mắt cưng chiều của Diêm Vô Xá.

 

“Đa Duy? Người như thế nào …… Ách……”

 

Phi Nhi đột nhiên nhớ tới tối hôm qua Diêm Vô Xá vuốt - ve nàng, hai má lập tức đỏ bừng giống như hai quả táo mê người khiến cho Diêm Vô Xá muốn cắn một miếng để nếm thử.

 

“Hiện tại mới thẹn thùng thì đã hơi trễ, không biết là ai dụ dỗ Đa Duy?”

 

“Đa Duy …… Người cười con!”

 

Phi Nhi mạnh đẩy hắn ra rồi chống tay đứng dậy. Nàng không hề để ý chính mình xích lõa cứ thế bước qua Diêm Vô Xá để xuống giường.

 

Tiểu Tinh Linh nàng cũng có thói quen xích - lõa mà ngủ.

 

“Phi Nhi!”

 

Bàn tay bỗng nhiên kéo mạnh nàng lại, nhanh chóng cầm lấy trường bào ở bên cạnh khoác lên vai rồi không vui trừng mắt liếc nàng một cái.

 

Phi Nhi nhìn thoáng qua thân thể của mình, cười khẽ mà lè lè đầu lưỡi hồng hồng, rồi nhếch môi cười nói: “Quên mặc quần áo.”

 

“Về sau mà quên thì ta sẽ xử phạt con.”

 

“Đa Duy muốn đánh Phi Nhi sao?”

 

“Đương nhiên!”

 

“Được thôi, về sau nhất định con sẽ nhớ kỹ.”

 

Phi Nhi tủi thân cau mày lại, người địa cầu đều biết Tinh Linh có trí nhớ kém cỏi nhất, bỗng chốc phải làm sao bây giờ? Muốn đánh vào ngọc đồn ( mông ý ^^) sao?

 

Cánh tay dài ôm vòng quanh eo nhỏ của nàng, hơi thở ấm áp phun ở bên tai mà hạ giọng nói nhỏ: “Về sau ta sẽ nhắc nhở con, Tiểu Phi Nhi.”

 

“Ha ha…… Rất ngứa! Hì hì……”

 

Phi Nhi rụt cổ lại, không ngừng cười khanh khách rồi dứt khoát xoay người lại, hai tay đẩy mặt Diêm Vô Xá ra không cho hắn tới gần.

 

Cánh tay giữ chặt, con ngươi đen trở nên vô cùng dịu dàng nhìn chăm chú vào tử mâu làm cho mình si mê kia, vương nói khàn khàn: “Phi Nhi, cho ta xuất phát đi nào.”

 

“Được!”

 

Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười ngọt ngào, trong lòng vô cùng hưng phấn, gian kế của nàng đã được thực hiện!!

 

Diêm Vô Xá buông nàng ra, nhanh chóng rửa ráy, với Phi Nhi thì thông báo vài câu liền rời khỏi phòng để chuẩn bị các thứ cho xuất phát.

 

Chờ sau khi Diêm Vô Xá rời khỏi đây, Phi Nhi xoay người sang chỗ khác. Lúc mặc quần áo thì phát hiện trên giường có gì đó lóe ra hào quang xanh da trời. Nàng tò mò cầm lấy thì thấy đó vốn là bộ giáp Thủy Tinh của nàng.

 

Hắc! Có nó thì vết thương của mình có thể lập tức tốt lên!

 

Ấn vào viên ngọc bích trên giáp Thủy Tinh liền bật ra một cái khung loại nhỏ, trong đó khảm một ảnh chụp nam nhân trung niên trông hao hao giống như Diêm Vô Xá. Đặc biệt đôi mắt đen sáng ngời có thần với ánh mắt cưng chiều.

 

Trong tử mâu bỗng dưng nhen nhóm tưởng niệm, từ trong lòng dâng lên một niềm đau đớn, nàng nhẹ nhàng kêu một câu: “Phụ vương……”[ bằng tiếng Tinh Linh ]

 

Không nghĩ khi tới một không gian khác lại xuất hiện một nam nhân so với phụ vương thì giống nhau như đúc. Điều đó làm cho nàng nhớ lại thời thơ ấu ở Tinh Linh Quốc, nhớ tới giai đoạn khoái trá, đơn thuần với cuộc sống vô lo. Khi đó, phụ vương vẫn còn đang sống mà hiện tại lại nằm trong quan tài thủy tinh ……

 

Một cơn chua xót bốc lên, Phi Nhi hít mạnh vào một hơi, bình tĩnh bình tĩnh.

 

Cứ tưởng nhớ tưởng nhớ thì cả đời đều như vậy……

 

Phi Nhi ngừng suy nghĩ, không thèm nghĩ tới chuyện phức tạp kia nữa. Nàng nhìn chăm chú vào giáp Thủy Tinh, trong cái khung nho nhỏ có chứa thuốc chữa thương trong cái hộp xinh xắn. Xoay viên ngọc bích, từ bên trong nhỏ ra một giọt chất lỏng màu lam, sau đó đem bôi nó ở trên cánh.

 

Chỉ nghe thấy miệng vết thương phát ra những tiếng “Tê tê” rất nhỏ, cơn đau đớn mãnh liệt bỗng dưng đánh sâu vào toàn thân. Phi Nhi gắt gao cắn chặt răng, đến lúc trôi qua sẽ không có chuyện gì!

 

Đây chính là thuốc tiên độc môn chữa thương của Thủy Tinh Linh, huống chi Thủy Tinh giáp này còn có thể giúp nàng tìm được cánh cửa thời không dưới đáy biển. Lần trước còn đang buồn phiền nên không biết đã để ở chỗ nào. Chẳng lẽ là Đa Duy thu hồi mà không nói cho nàng?

 

“Phi Nhi, dậy chưa?”

 

Tiếng của lão phu nhân vang lên ở ngoài cửa, Phi Nhi vội vàng khép hộp ngọc bích lại rồi trả lời một câu. Lão phu nhân liền cầm một bộ quần áo màu đỏ đi vào phòng.

 

Lão phu nhân vừa thấy dáng vẻ nàng trần như nhộng thì vội vàng lo lắng nói ai oán: “Ai nha, thời tiết lạnh như thế mà làm sao cháu không mặc quần áo? Xá nhi cũng thật là, cứ để cháu tùy ý như vậy thì đến lại bị bệnh mất thôi? Lại đây lại đây …… thử mặc bộ quần áo mà bà nội mới mua cho cháu.”

 

“Quần áo mới?”

 

Phi Nhi khó hiểu chớp chớp mắt “Cháu đã có rất nhiều quần áo mới.”

 

“Lần này đi xa nhà, nghe nói nữ vương bệ hạ cũng đi theo. Phi Nhi giống như cháu gái thì làm sao có thể thất lễ được?”

 

“…… A.”

 

“Được rồi, bà nội mặc giúp cháu, ăn trưa xong sẽ xuất phát.”

 

“Cám ơn bà nội!”

 

“Ha ha……”

 

Lão phu nhân nhìn thấy trên cổ mảnh khảnh có dấu vết hôn thì cười đến vô cùng sáng lạn, xác định vững chắc là con mình đã muốn ăn nàng. Hiện tại, đừng nói mặc quần áo cho Phi Nhi, kể cả đi giầy cho Phi Nhi thì bà cũng cam tâm tình nguyện.

 

Con dâu thật tốt, Xá nhi thật sự là đi tu mấy đời mới có được phúc khí ấy!

 

Đúng lúc Phi Nhi xuất hiện ở đại sảnh, Diêm Vô Xá đang cùng tổng quản bàn công chuyện bỗng dưng ngừng lại. Con ngươi đen sáng lên, trong sự kinh ngạc còn có sự dịu dàng rung động mà nhìn chăm chú vào hình bóng màu đỏ ở cửa kia.

 

Phi Nhi hếch làn môi đỏ mọng, tử mâu đảo mấy vòng rồi giang hai tay xoay vòng tròn không đổi ở trước mặt Diêm Vô Xá. Một bộ cẩm tú màu đỏ mặc ở trên người làm nàng có vẻ cao quý khác thường. Chỉ cần nụ cười khẽ trên khuôn mặt tươi cười đáng yêu là đủ làm cho người ta vô cùng trìu mến.

 

Ánh mắt quyến rũ, gương mặt ngây thơ, vóc dáng mê người, dáng người đều cùng được phủ lên nét xinh đẹp tới cực điểm.

 

Rốt cuộc là bé gái hay là thiếu nữ quyến rũ? Một cô gái đầy mâu thuẫn.

 

“Đa Duy, đẹp mắt không?”

 

Diêm Vô Xá đã quên trả lời, ánh mắt nhìn xuống rồi cố định ở đôi chân trần bóng loáng long lanh, rồi nhăn mày nói không vui: “Phi Nhi, giày của con đâu?”

 

“Úy, sorry!”

 

Phi Nhi đang muốn chạy về thì Diêm Vô Xá vội vàng kéo nàng lại rồi căn dặn nha hoàn ở bên cạnh: “Đi lấy giày giúp tiểu thư.”

 

“Vâng, thưa vương!”

 

Cánh tay dài lại ôm eo nhỏ của nàng, để nàng ngồi ở bên cạnh mình rồi lập tức bảo tổng quản dọn cơm. Bọn họ đã sắp chậm trễ một buổi sáng, bệ hạ nhất định chờ đợi sốt ruột ở trong cung.

 

Nghe thấy con đang vội, lão phu nhân sợ cơn đói làm hỏng cô bé tham ăn kia bèn liên tiếp gắp vào bát cho nàng những món Phi Nhi thích ăn. Phi Nhi chẳng những không ngăn cản, mà ăn toàn bộ vào trong bụng, ngay cả Diêm Vô Xá mà nhìn thấy cũng hơi hoảng.

 

Cái bụng của nàng có thể chứa được nhiều thứ như vậy sao?

 

Rốt cục hắn phải ra tay ngăn cản, Phi Nhi mới buông bát cơm, liếm liếm môi mình, vỗ vỗ cái bụng rồi thỏa mãn hé miệng: “Ăn no ghê ha!”

 

“……”

 

Diêm Vô Xá cảm giác hai má giật giật vài cái, liếc mắt nhìn vào đám đĩa đặt ở mặt bàn, còn may là nàng nói đã ăn no, đâu còn gì nữa để ăn chứ.

 

“Ăn no là tốt rồi, ăn no là tốt rồi!”

 

Lão phu nhân lấy ống tay áo lau trán, nha đầu kia thật đúng là có thể ăn.

 

“Tốt lắm, vậy xuất phát đi!”

 

“……”

 

Lúc này đến lượt lão phu nhân và Diêm Vô Xá cùng nhau nhìn nàng. Chẳng những có thể ăn, thể lực còn siêu khỏe!

 

Xem như đã ăn xong!!

back top