Đản Sinh Vương Phi

Chương 77: Phi Nhi giải độc

Một lát sau, Lãnh Tĩnh dần dần khôi phục, mày chậm rãi dãn ra, thống khổ biến mất, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Phi Nhi vỗ vỗ bờ vai của hắn, đang muốn buông tay hắn ra, ai ngờ đại chưởng không hề có ý tứ buông ra, ngược lại nắm càng chặt. Phi Nhi nghĩ rằng hắn là vì lo lắng tâm huyết kia có thể giải độc cho Lãnh Nghĩa hay không, nên mới muốn tìm một nơi để cho mình trấn định, dựa vào, cho nên liền tuỳ hắn đi.

 

Đỗ Yến đem bát huyết đưa cho Lãnh Nghĩa, Lãnh Nghĩa hai tay bưng lấy bát huyết kia, không khỏi lão lệ tung hoành, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây chính là con trai đã ẩn nhẫn, chịu nhục hai năm, mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm, tự tay vì hắn nhỏ tâm huyết. Nếu không phải có dược chữa thương kia, chỉ sợ này cả đời hắn cũng không thoát khỏi vô hồn.

 

Phi Nhi thấy hắn động tác của Lãnh Nghĩa chậm chạp, vội vàng nhắc nhở nói:

 

“Lãnh thúc thúc, thúc vẫn là trước đem huyết uống nhanh lên, sau mới lại chậm rãi nhớ lại đi.”

 

Thật đúng là lo lắng là tâm huyết này không có tác dụng.

 

“Nga, hảo!”

 

Lãnh Nghĩa nhịn xuống mùi máu tươi nồng hậu kia, một hơi đem chén huyết uống vào bụng, một giọt không dư thừa.

 

Huyết vừa tiến vào, Lãnh Nghĩa cảm thấy bộ vị trái tim bắt đầu xôn xao, như là có hai quân đội ở bên trong đánh giặc. Huyết mới gia nhập thực rõ ràng lực lượng cường thịnh, không ngừng đánh sâu vào, va chạm, khiến cho trái tim hắn mãnh liệt chấn động.

 

Lãnh Nghĩa thống khổ che ngực, tận lực làm cho chính mình tỉnh táo, để cho máu đẩy lùi độc dược vô hồn. Máu bắt đầu cuốn hút toàn thân, giống như một chút xuân phong xẹt qua thân thể, mang theo ấm áp, hòa tan tế bào sớm cứng ngắc, kích hoạt lực lượng ngủ say đã lâu.

 

Lãnh Tĩnh thoáng nhìn sắc mặt phụ thân bắt đầu chuyển biến, con ngươi đen lại có sức sống, khôi phục sáng rọi, rốt cục buông xuống tảng đá lớn trong lòng.

 

Hắn bất giác buộc chặt ngón tay, Phi Nhi bỗng dưng nhăn lại mi, giãy dụa vài cái, rút tay ra.

 

Diêm Vô Xá nhìn chăm chú vào bàn tay mềm mại hơi hơi đỏ lên kia, vươn đại chưởng nắm giữ, ngón tay thô ráp đau lòng ma sát, thư hoãn đau đớn của nàng.

 

Phi Nhi ngẩng đầu, đối Diêm Vô Xá lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tiểu đầu dựa vào ở vòm ngực to lớn, nhìn Lãnh Nghĩa biến hóa.

 

Diêm Vô Xá ở đỉnh đầu của nàng hôn môi một chút, đôi mắt tràn đầy cưng chiều, nhẹ giọng nói:

 

“Để cho phụ tử bọn họ đoàn tụ một chút, chúng ta đi ra ngoài đi.”

 

“Hảo!”

 

Diêm Vô Xá nắm tay nàng, lướt qua Mính Nhi, nhìn nàng một cái, hai người vượt qua cửa đi ra nội thất.

 

Đỗ Yến biết chữa thương dược đối trái tim Phi Nhi không có hiệu quả, sợ hãi nha đầu kia vì Diêm Vô Xá hy sinh chính mình, vội vàng đi theo.

 

Lãnh Tĩnh nhìn bóng dáng hai người, cúi hạ tầm mắt, ánh mắt trở nên ảm đạm. Nàng đối với hắn là yêu sâu đậm, chính mình liền ngay cả một cơ hội đều không có.

 

Một chút cơ hội cũng không có……

 

Phi Nhi nắm Diêm Vô Xá, đi đến một gian nội thất khác, đây là phòng của Diêm Vô Xá ở Vạn Độc môn, liền ngay cả không khí lý đều tràn ngập hương vị của cha, thật sự làm cho nàng hảo hoài niệm.

 

Hai người ngồi ở trên giường, mười ngón giao triền, con ngươi đen nhìn chăm chú vào ngón tay tinh tế kia, trầm thấp nói: “Phi Nhi chịu không ít khổ.”

 

“Ngô……”

 

Phi Nhi lắc đầu,“Có thể khiến cho phụ vương tốt lên, chút khổ ấy không tính là gì.”

 

“Nhìn Tĩnh Nhi thống khổ như thế, độc của ta vẫn là không cần giải, dù sao hiện tại không phải tốt lắm sao? Có khả năng trong khoảng thời gian này, ta có thể khống chế vô hồn.”

 

“Không được!”

 

Phi Nhi lập tức ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn:“Ta nhất định phải giải độc cho phụ vương, không ngại bất kì đại giới nào.”

 

Diêm Vô Xá lộ ra một chút đạm cười, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nắm cằm của nàng: “Ta là không muốn Phi Nhi chịu khổ.”

 

“Ta cũng không muốn phụ vương áp lực cảm tình.”

 

“Đứa ngốc, ta ở bên cạnh nàng, nàng chỉ cần biết trong lòng ta chỉ có một mình nàng là tốt rồi, độc này cũng không cần giải.”

 

Phi Nhi bỗng dưng phủng trụ mặt của hắn, còn thật sự chăm chú nhìn hắn:

 

“Hãy nghe ta nói, phụ vương. Tĩnh Nhi từng nhắc nhở ta, cần phải phân rõ thân tình cùng tình yêu, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Tuy rằng chàng cùng phụ vương có chút giống nhau, nhưng ta đối với chàng cảm tình tuyệt đối không phải chỉ là cảm tình đối phụ vương không muốn xa rời, mà là chân chính là tình cảm nam nữ.” (tình cảm biến chuyể, pan thay đổi xưng hô nhá ^^)

 

“Phi Nhi……”

 

“Thời điểm phụ vương mất đi, ta thực đau lòng, đem chính mình nhốt trong phòng suốt một tháng, không thèm nghĩ nữa, không đi hỏi, không đi để ý tới mọi người. Sự tình sau khi đi qua, ta còn là phải đối mặt chuyện hiện thực mất đi phụ vương, dần dần thoát khỏi áp lực. Nhưng mà hiện tại, ta chỉ cần nghĩ đến thống khổ của chàng, liền một giây cũng không chịu được, không thừa nhận được có một ngày nào đó sẽ thiếu đi chàng, tưởng tượng không được không có sự yêu thương của chàng, Phi Nhi sẽ biến thành như thế nào. Cho nên…… Ta đối với chàng trừ bỏ thân tình, còn có tình yêu, mong chàng đừng cự tuyệt huyết giải độc ghê tởm, xin chàng nhanh chút khôi phục, hảo hảo yêu ta!”

 

“Phi Nhi!”

 

Đột nhiên, Đỗ Yến từ bên ngoài vọt vào, nhìn hai người ôm nhau, đang muốn nói chuyện.

 

Phi Nhi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, vội vàng theo trên giường nhảy xuống, hai tay cắm ở bên hông, hung ác gào thét hắn:

 

“Yến ca ca, ta còn chưa tính sổ với ngươi, cho nên ngươi cái gì đều không cần nói, cái gì đều không cần hỏi!”

 

“…… A?” Đỗ Yến bị mắng mạc danh kỳ diệu, không hiểu.

 

Tử mâu mãnh trát, ý bảo hắn đừng mở miệng, Phi Nhi biết Lãnh Tĩnh nhất định kêu Yến ca ca tới khuyên mình, việc tình này trăm ngàn đừng làm cho cha biết.

 

“Nhưng mà……”

 

“Không có nhưng mà! Huynh đi cầm chén cùng chủy thủ đến, ta muốn vì phụ vương giải độc.”

 

“Không được!”

 

“Huynh không có tư cách nói không được!”

 

“Phi Nhi!”

 

“Đừng nữa nói, lòng ta đã quyết, phụ vương là người quan trọng nhất đối với ta, chỉ có chút sự tình cũng làm không xong, ta về sau có thể nào trở thành đại tướng đắc lực của chàng!”

 

“Ta có tư cách nói không được!“

 

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một vị thiếu niên đi vào nội thất, nhìn chăm chú vào Phi Nhi:

 

“Ngươi là thê tử của ta, ta tuyệt đối có tư cách.”

 

“Cái gì!”

 

Phi Nhi trừng lớn ánh mắt, kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh.

 

Diêm Vô Xá nhăn mi, xoay người xuống giường, đem Phi Nhi giữ lấy, kéo vào trong lòng mình: “Nàng vì sao là thê tử của ngươi?”

 

Phi Nhi chỉ có thể là thê tử của hắn!

 

Lãnh Tĩnh có vẻ phi thường bình tĩnh, đạm cười, ôn nhu dắt tay Phi Nhi, con ngươi đen tràn đầy thâm tình: “Ta cùng Phi Nhi đã làm lễ chu công.”

 

Thân thể cao lớn mạnh sửng sốt, đại chưởng trên vai Phi Nhi bất giác cứng ngắc, đôi mắt tràn ngập khó có thể tin, tùy ý thiên hạ trong lòng bị chậm rãi lôi ra, tiến vào vòng ôm của Lãnh Tĩnh.

 

Diêm Vô Xá trong đầu một mảnh hỗn loạn, huyết khí bắt đầu đảo lưu. Không ngừng mà suy nghĩ, Phi Nhi cùng nam nhân khác trên giường….!

 

Tại sao có thể như vậy? Phi Nhi có thể nào để cho nam nhân khác chạm vào nàng?

 

“Chu công chi lễ?”

 

Phi Nhi kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Lãnh Tĩnh,“Chuyện gì là chu công chi lễ?”

 

Lãnh Tĩnh cưng chiều điểm điểm chóp mũi của nàng, ôn nhu nói: “Còn có người ngoài, đợi lát nữa lại giải thích.”

 

“……”

 

Lãnh Tĩnh thừa dịp thời điểm Diêm Vô Xá dại ra, nhẹ giọng ở bên tai Phi Nhi nói: “Phối hợp với ta, bằng không ta đem chân tướng nói cho phụ vương nàng.”

 

Phi Nhi mạnh túc khởi mi, lấy khuỷu tay hung hăng đánh vào trong ngực của hắn: “Ngươi uy hiếp ta!”

 

Lãnh Tĩnh tuỳ thời bắt lấy tay nàng, vẫn như cũ mỉm cười: “Muốn cứu hắn hãy nghe lời ta!”

 

“……”

 

Nàng thấy Lãnh Tĩnh chính là giúp hắn, không có tiếp tục giãy dụa, ngoan ngoãn oa ở trong lòng hắn.

 

“Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế trước mang Phi Nhi đi ra ngoài thương lượng việc này, thỉnh chờ một lát.”

 

Diêm Vô Xá cũng không có trả lời hắn, tầm mắt cúi hạ, xoay người đi đến bên giường.

 

Lãnh Tĩnh một tay lôi kéo Phi Nhi, một tay lôi kéo Đỗ Yến, ba người đi ra nội thất, hướng phòng Lãnh Nghĩa đi đến.

 

……

 

“Không! Ta phản đối! Ta không thể để cho Phi Nhi mạo hiểm.”

 

Đỗ Yến không nói hai lời, là người đầu tiên nhấc tay phản đối Phi Nhi giải độc, ngồi ở bàn ảo não uống mạnh hớp trà.

 

Lãnh Tĩnh hai tay khoanh ở trước ngực, gật gật đầu: “Ta cùng Đỗ đại ca ý tưởng giống nhau, cũng phản đối.”

 

Phi Nhi chà chà chân, phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, xoay người đi đến bên cạnh Lãnh Nghĩa, lấy lòng hỏi hắn:

 

“Lãnh thúc thúc, ý kiến của thúc thế nào?”

 

Lãnh Nghĩa sủng ái tao tao đầu nàng, mỉm cười nói:

 

“Vô hồn tạm thời đối Diêm Vô Xá không có thương tổn quá lớn, hơn nữa Minh Vương võ công cao cường, còn có thể áp lực vô hồn. Bất quá nếu kéo dài thời gian, có hay không giống ta điên điên khùng khùng liền khó nói.”

 

“Nha, các ngươi nghe thấy được đi!”

 

Đỗ Yến đối với Diêm Vô Xá là tin tưởng mười phần, kiên định nói: “Ta tin tưởng Diêm thúc thúc sẽ rất nhanh đi qua.”

 

“Rất nhanh đi qua? Một tháng? Một năm? Cả đời sao?”

 

“……”

 

Con ngươi đen bỗng dưng cúi hạ, Đỗ Yến nhất thời không nói, thừa nhận hiện tại chỉ là tạm thời thích ứng, cũng sẽ không trị tận gốc.

 

Phi Nhi thấy hắn trầm mặc không nói, tầm mắt chuyển tới trên người Lãnh Tĩnh, thấy hắn cũng tiến vào suy nghĩ sâu xa, lập tức nói:

 

“Ngay cả các ngươi cũng vô pháp đánh giá vô hồn độc khi nào thay đổi tư tưởng của hắn, phụ vương càng không biết. Hơn nữa, để cho ta trơ mắt nhìn chàng chịu khổ, chẳng thà một đao kết thúc ta còn thống khoái hơn. Loại cảm thụ này, Lãnh Tĩnh, huynh là người rõ ràng nhất.”

 

Lãnh Tĩnh mặt nhăn mày, nhíu không có đáp lời.

 

“Lại nói, chữa thương dược tuy rằng không thể làm cho ta khỏi hẳn, nhưng ta vẫn có thể chịu được một tháng. Nếu có thể trở lại Tinh Linh Quốc, để cho ca ca ta đem thánh quan đến, là ta có thể trọng sinh, thành công tiến vào lần lột xác thứ ba a!”

 

Đỗ Yến mạnh ngẩng đầu, nói ra mấu chốt:

 

“Vấn đề là, Tinh Linh Quốc ở nơi nào? Chúng ta làm như thế nào mới có thể đi?”

 

Tử mâu bỗng dưng ảm đạm, Phi Nhi cúi hạ tầm mắt, tiếng nói trở nên trầm thấp:

 

“cửa vào Tinh Linh Quốc ở đáy biển, chỉ là người bình thường không thể lẻn vào, nhất định phải là ta……”

 

“Chẳng lẽ trên người ngươi có thương tích, còn có thể lặn xuống sao?”

 

“Ta có thể, ta là Thủy Tinh Linh!”

 

Lãnh Tĩnh vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Phi Nhi, ngươi không phải nói có pháp thuật sao?”

 

“Ân.”

 

“Có hay không có loại pháp thuật khiến nước có thể tách ra hai bên?”

 

Phi Nhi cùng Đỗ Yến chậm rãi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

 

Lãnh Tĩnh đứng thẳng thân mình, nghiêm túc nói: “Kỹ năng bơi của ta tốt lắm, nếu ngươi có thể tận lực sắp xếp nước tách ra hai bên, ta có thể lẻn vào đáy biển tìm kiếm cửa vào Tinh Linh Quốc.”

 

“Tĩnh Nhi!”

 

Lãnh Nghĩa lo lắng hoán một tiếng, phàm nhân đều có lòng ích kỉ của riêng mình, hắn không muốn nhi tử chính mình lại đi mạo hiểm.

 

Lãnh Tĩnh tiến lên từng bước, nhìn Lãnh Nghĩa:

 

“Cha, Phi Nhi…… Phi Nhi là bạn tốt của hài nhi, bằng hữu gặp nạn, hẳn là giúp đỡ lẫn nhau. Nói sau, nàng từng dùng sinh mệnh bảo hộ con, vì nàng làm chút chuyện, báo đáp ân cứu mạng của nàng, đây là đương nhiên.”

 

Đỗ Yến nghe Lãnh Tĩnh nói xong, mỉm cười gật đầu, đại chưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, sớm nhận rõ cảm tình là chuyện tốt.”

 

Lãnh Tĩnh đạm cười, tầm mắt trở lại trên người Phi Nhi: “Ý tứ của ngươithế nào?”

 

Phi Nhi nhăn mi, nhẹ giọng nói: “Phương pháp này có thể, chính là pháp thuật vừa mất, dòng nước sẽ lập tức xác nhập, rất nguy hiểm.”

 

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!”

 

……

 

Đỗ Yến thấy Phi Nhi do dự, giúp nàng cầm chú ý:

 

“Phi Nhi, ngươi trước giải độc cho Diêm thúc thúc, để cho Tĩnh Nhi giúp ngươi đi Tinh Linh Quốc một chuyến. Ta tin tưởng, một tháng thời gian vậy là đủ rồi.”

 

“Ân.”

 

Lãnh Tĩnh nhận thức đồng địa điểm gật đầu.

 

“Tĩnh Nhi, thời điểm ngươi trở về, Minh Môn nhất định có thể giúp thiên hạ đệ nhất môn trọng chấn hùng phân!”

 

“Đỗ đại ca!”

 

Lãnh Tĩnh hai tròng mắt bỗng dưng lóe sáng,“Minh Môn chịu giúp ta?”

 

“Đương nhiên! Mọi người đều là người một nhà, ngươi vì Phi Nhi mạo hiểm, chúng ta há có thể thấy chết mà không cứu được.”

 

“Hảo!” Lãnh Tĩnh hưng phấn mà quát,“Nhớ rõ giúp ta giết Đinh Oánh Oánh, tiện nữ nhân kia!”

 

“Nhất định!”

 

Ba người đạt thành nhận thức chung, Phi Nhi khẩn cấp yêu cầu giải độc, Đỗ Yến đành phải lấy đến một bát cái sạch sẽ đã chuẩn bị từ trước, Lãnh Tĩnh cầm Thủy Tinh giáp, dựa theo Phi Nhi phân phó canh giữ ở một bên,

 

Phi Nhi cầm chủy thủ, thật sâu hít vào một hơi, kéo áo ra, lộ ra Bra tự chế gợi cảm, hai nam nhân lập tức mặt đỏ bừng lên. Lại không thể ngẩng đầu, tầm mắt chỉ có thể dời đến mặt của nàng, thời khắc chuẩn bị.

 

“Tốt lắm! Bắt đầu đi!”

 

“Ân.”

 

“Hảo!”

 

Chỉ thấy Phi Nhi đem chủy thủ đặt ở vị trí trái tim bên ngực trái, mày nhất túc, mạnh đâm vào! Thống khổ rời đi truyền khắp toàn bộ thân thể, Phi Nhi không quên hơi hơi gấp khúc thân thể, để cho máu theo chủy thủ chảy vào trong bát Đỗ Yến, ba người đều bị vây trong trạng thái khẩn trương.

 

Máu chảy ra đầy bát, Đỗ Yến lập tức quát: “Đủ rồi!”

 

Lãnh Tĩnh lập tức rút ra chủy thủ, quăng bừa trên mặt đất, từ Thủy Tinh giáp đổ ra chữa thương dược màu lam, học theo Phi Nhi vừa rồi, đại chưởng nắm giữ trụ tay nàng, cho động lực, cho duy trì.

 

Đỗ Yến tay kia thì cũng nắm Phi Nhi, con ngươi đen nhìn không chuyển mắt nhìn nàng: “Cố lên, Phi Nhi! Cố lên!”

 

Phi Nhi nắm chặt bọn họ, loại thống khổ này nàng trải qua quá vô số lần, sớm thành thói quen. Chính là nghĩ đến phụ vương rất nhanh liền khôi phục, trong lòng một trận thoải mái. Bất giác, trên khuôn mặt tái nhợt hiển lộ một nụ cười ngọt ngào, thực áp lực, cũng rất hạnh phúc.

 

Một lát sau, dược tính dần dần biến mất, chính là nàng vẫn như cũ suy yếu vô cùng, một chút khí lực đều không có.

 

Lúc này, thân ảnh cao lớn từ cửa hướng lại đây, đẩy hai nam nhân ra, một phen ủng trụ Phi Nhi, Diêm Vô Xá lo lắng nhìn Phi Nhi:

 

“Phi Nhi, nàng thế nào? Phi Nhi!”

 

Phi Nhi suy yếu lắc đầu, ngay cả lực đạo nói chuyện cũng không có. Chỉ biết là mí mắt rất nặng, rất muốn đi ngủ.

 

Đỗ Yến cầm chén đưa qua, trầm thấp nói: “Diêm thúc thúc, đừng lãng phí tâm huyết của Phi Nhi.”

 

Diêm Vô Xá phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người bọn họ:

 

“Sớm biết rằng các ngươi khuyên nàng như thế, ta sẽ không để cho nàng rời đi.”

 

Hai nam hài áy náy gục đầu xuống, không dám nói lời nào.

 

Lãnh Nghĩa đứng dậy, tiếp nhận bát trong tay Đỗ Yến, đưa cho Diêm Vô Xá: “Minh Vương, đừng trách bọn nhỏ, bọn họ chính là muốn ngươi cùng Phi Nhi ngày càng thêm hạnh phúc mà thôi.”

 

Diêm Vô Xá nhìn bát máu kia, trầm mặc không nói.

 

“Phi Nhi mạo hiểm giải độc cho ngươi, nếu ngươi không tốt lên, như thế nào chiếu cố nàng suy yếu đâu? Lại nói, bọn nhỏ hữu tình có nghĩa, cởi mở, ngươi có thể nào nhẫn tâm trách cứ đâu?”

 

Diêm Vô Xá thật sâu hô khẩu khí, tiếp nhận bát uống một hơi cạn sạch, toàn bộ tức giận chuyển dời đến trên người Vạn Độc môn, trầm thấp quát: “Bổn vương nhất định phải diệt Vạn Độc môn!!”

back top