Đản Sinh Vương Phi

Chương 86: Bằng hữu

Buổi sáng ngày hôm sau, Diêm Vô Xá nắm tay Phi Nhi đi vào trong phòng bà nội, bà nội vừa nhìn thấy Phi Nhi hoàn toàn thay đổi, sửng sốt một thời gian thật dài mới phản ứng lại, không phải không nhận ra bộ dáng Phi Nhi, mà là bởi vì nhi tử cùng Phi Nhi trao đổi ánh mắt.

 

Ngoại trừ Phi Nhi, bà chưa từng nhìn thấy nhi tử dùng loại ánh mắt thâm tình này xem qua nữ nhân, trước kia còn từng hoài nghi hắn thích nam nhân, làm bà sợ chết khiếp.

 

“Phi Nhi, đến, để cho bà nội hảo hảo nhìn một cái.”

 

Bà nội dang cánh tay, Tiểu Phi Nhi nhào vào ôm ấp của nàng, đáng yêu cọ cọ, ôn nhu hoán câu: “Bà nội!”

 

Tiếng nói tê dại có thể hòa tan bất kì trái tim sắt đá nào.

 

Diêm Vô Xá không khỏi rùng mình một cái, thanh âm Phi Nhi hảo ngọt, hại hắn nổi lên một thân da gà.

 

Bà nội cũng rất hưởng thụ, vỗ về mái tóc dài của nàng, gật mạnh đầu: “Ngoan! Phi Nhi ngoan!”

 

Lòng tràn đầy vui mừng, lệ nóng doanh tròng, trong khoảng thời gian này âm u quét sạch.

 

Diêm Vô Xá tiến lên một bước, đại chưởng còn không quên dắt tay Phi Nhi trở về, nói: “Nương, hôn sự của chúng con liền giao cho người.”

 

Bà nội gật mạnh đầu, vui sướng trả lời: “Đi! Lập tức làm ngay, buổi chiều bái đường.”

 

“……”

 

Diêm Vô Xá liếc cái xem thường, nương so với hắn còn nóng vội hơn.

 

Hôn lễ dưới dự thúc giục của bà nội, buổi chiều hôm đó bắt đầu tiến hành, nhưng không giống như lần trước, mời đến quá nhiều quan to quý nhân, không có yến hội long trọng náo nhiệt phi phàm, không có gánh hát được hẹn trước đến biểu diễn giúp vui, hết thảy giản lược, lại hạnh phúc mỹ mãn.

 

Phi Nhi từ trong phòng Mính Nhi đi ra, trên người mặc kiện giá y đỏ thẫm kia, đầu đột hồng sa, một đôi mắt đẹp như nước trong veo dưới lụa mỏng đang cùng Diêm Vô Xá một thân đồng dạng đỏ thẫm nhìn nhau.

 

Đứng ở trong đại sảnh, Diêm Vô Xá tiến lên vài bước, nắm tay Phi Nhi, khẽ ôm lấy eo của nàng, đi đến trước mặt bà nội cùng Cát Tư.

 

Mính Nhi mỉm cười kêu: “Nhất bái thiên địa!”

 

Hai người xoay người hướng ngoài cửa bái một lạy.

 

“Nhị bái cao đường!”

 

Hai người đối mặt bà nội cùng Cát Tư bái bái, hai má mỗ nam hoạt hạ vô số điều hắc tuyến, hắn từ khi nào biến thành ‘cao đường’?

 

“Phu thê giao bái!”

 

Phi Nhi xoay lại, nhưng vì hơi vợi vàng mà khiến cho đầu hai người đụng vào nhau, Diêm Vô Xá vội vàng xoa xoa đỉnh đầu nàng, đôi mắt đen tràn đầy thâm tình.

 

Lạp Lạp đứng ở một bên, nhìn thấy Phi Nhi dáng vẻ hạnh phúc như thế, cư nhiên lại có loại xúc động muốn khóc, trừu khụt khịt, hốc mắt hồng hồng.

 

Đỗ Yến cảm giác được sự khác thường của nàng, nghi hoặc nhíu mày: “Uy, nàng làm sao vậy?”

 

“Ta muốn khóc.”

 

“…… Tinh Linh không phải không thể khóc sao?”

 

“Muốn một chút không được sao!”

 

“…… Được! Cô nương là lão Đại, cô nương nói được liền được.””

 

“Ân! Cho ta mượn bả vai dựa vào một chút.”

 

Nói vừa xong, Lạp Lạp liền kéo ống tay áo của hắn, lau lau cái mũi, nước mũi toàn bộ được lau khô.

 

Đỗ Yến liếc mắt nhìn quần áo của chính mình, lại không dám đẩy nàng ra, chỉ tùy ý nàng “Dựa vào” Đi!

 

Vợ chồng sau khi tam bái, mọi người cũng không bắt buộc quá nhiều phồn văn tục lệ, liền ngồi xuống, cùng nhau dùng bữa cơm thân mật. Phi Nhi một bên lôi kéo lão công thân ái, một bên kéo ca ca, khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

 

Nguyên nhân?

 

Đương nhiên là vì nàng đã hoàn thành tâm nguyện, rốt cục trở thành thê tử của Diêm Vô Xá, hơn nữa ca ca còn làm chủ hôn nhân của nàng, chứng kiến thời khắc hạnh phúc này, không có cái gì có thể so với lời chúc phúc của người thân.

 

Lạp Lạp đem một khối thịt gà bỏ vào trong bát Phi Nhi, mỉm cười nói:

 

“bây giờ muội đang có baby, nhớ phải ăn nhiều một chút.”

 

“baby? Muội có bb?”

 

Phi Nhi hưng phấn trừng lớn ánh mắt, qua lại nhìn Cát Tư cùng Lạp Lạp, ở đây chỉ có Diêm Vô Xá mới hiểu nghĩa của từ “baby” kia là gì, mỉm cười ôm lấy eo nhỏ của nàng.

 

Cát Tư nhăn mi, gật gật đầu: “Ân, trước khi lột xác, các ngươi từng có quan hệ, cho nên mang theo baby lột xác.”

 

“Baby của ta, ta cùng phụ vương có baby!”

 

“A?”

 

Cát Tư cùng Lạp Lạp lập tức trợn to đôi mắt, quát to một tiếng: “Muội cùng phụ vương có bb?”

 

Tiểu Phi Nhi vội vàng sửa miệng, lắc đầu xua tay nói: “Không không! Ta cùng Xá có baby.”

 

Lạp Lạp vỗ vỗ ngực, nặng nề thở ra nột hơi: “Hù chết ta, còn tưởng rằng phụ vương sống lại.”

 

“Chính là, không có việc cũng gọi phụ vương? Phụ vương hoàn hồn thì muội biết tay.”

 

Cát Tư còn không quên thêm một câu, nhìn Phi Nhi liếc mắt một cái, tiếp tục ăn.

 

Diêm Vô Xá cùng Phi Nhi thâm tình nhìn nhau, tất cả chuyện tình chỉ có bọn họ hai người mới biết được, hạnh phúc ngay tại trước mắt……

 

Buổi tối, bà nội rất sớm đưa Phi Nhi đi vào phòng, tận tình chỉ bảo cho nàng rõ ràng chuyện mà nữ nhân thành gia phải làm, Phi Nhi nghe đến mặt đỏ tới mang tai, đôi mắt trừng thật to, thật không ngờ, cổ đại này, trong đêm tân hôn còn có chương trình học “giáo dục giới tính”, nhưng mà, nàng cùng Diêm Vô Xá đã sớm phát sinh quan hệ, còn cần gì phải “giáo dục” nha?

 

Nhưng nhìn bà nội đang nói vô cùng hưng phấn, Phi Nhi cũng không ngăn cản nàng, hai người liền tiếp tục đỏ mặt, vùi đầu khổ giảng.

 

Trong viện, mọi người đang ngồi nói chuyện phiếm. Từ sau khi Phi Nhi rời khỏi Tinh Linh Quốc, Cát Tư đã bị mẫu hậu bồi dưỡng để trở thành người thừa kế hoàng vị, cho nên ngày mai phải trở về Tinh Linh Quốc, không thể ở lâu.

 

Lạp Lạp cũng như vậy. Nàng cũng phải đi về trường học vu nữ tiếp tục đi học, nhưng khinh công cổ đại nàng còn chưa hưởng thụ hết, hai cái so sánh với nhau, khinh công cùng soái ca càng hấp dẫn hơn. Cho nên nàng lập chí muốn đem khinh công Đỗ Yến học đến tay mới trở về!

 

Cát Tư từ trong bao Lạp Lạp xuất ra một cái hòm màu lam, đặt ở trên bàn, thật cẩn thận mở ra, bên trong là ba viên thuốc màu lam. Hắn liếc mắt một cái, bằng hữu của Phi Nhi ở cổ đại này có bốn người, nhíu mày:

 

“Lạp Lạp, như thế nào chỉ có ba viên?”

 

Lạp Lạp từ trên người Đỗ Yến rút về tầm mắt, đáng yêu xoay xoay tròng mắt, đếm đếm nhân số: “Nha! Bốn người nha!”

 

Cát Tư đưa tay gõ đầu của nàng: “Ta nhớ mẫu hậu rõ ràng cho năm viên, còn hai viên đâu?”

 

“Ách…… Muội làm đường hoàn ăn.” (hình như là kẹo, nhưng để vậy thấy nó cổ đại hơn he m.n ^^)

 

“Muội luyện vu thuật luyện đến choáng váng rồi sao, đây là trường sinh dược, không phải đường hoàn!”

 

“……”

 

“Ha ha ha!”

 

Đỗ Yến nhịn không được cười ha hả, cưng chiều tao tao tóc ngắn của nàng:

 

“Dược cũng có thể làm đường hoàn, tại hạ thật sự bội phục, bội phục!!”

 

Diêm Vô Xá cũng mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, thật không hổ là tỷ tỷ Phi Nhi, đều hồ đồ như nhau, thật đúng là làm khó đại ca luôn luôn tại bên người chờ đợi đâu.

 

Lãnh Tĩnh cùng Mính Nhi đều mỉm cười nhìn chăm chú vào tiểu vu nữ đáng yêu, người củaTinh Linh Quốc thực dễ dàng làm cho người ta thích, không có nửa điểm chán ghét.

 

Lạp Lạp thấy Đỗ Yến đem miệng trương lớn như vậy, nhanh chóng cầm lấy một viên thuốc, ném vào trong miệng của hắn, bàn tay mềm lập tức che cái miệng của hắn lại, xoa bóp yết hầu của hắn.

 

Mỗ nam nhất cô lỗ, ngoan ngoãn nuốt vào viên thuốc, nhất thời trừng lớn ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng: “Cô! cô!… Nàng!”

 

Trong lúc nhất thời nói không nên lời, kia rốt cuộc là cái quỷ gì, vừa vào miệng liền chảy xuống đi.

 

Bất quá thật đúng là rất ngọt.”

 

“Hắc hắc, cái này gọi là ánh sáng Tinh Linh, nhân loại sau khi ăn có thể cùng Tinh Linh cùng tuổi, ta muốn ngươi vĩnh viễn chơi với ta.”

 

“……”

 

Đỗ Yến cái này xem như ăn xong, tiểu gia hỏa này liền vì khinh công của hắn, làm cho hắn cùng với nàng cùng tuổi?

 

Đợi chút!

 

Cùng Tinh Linh cùng tuổi là có ý tứ gì?

 

Thời điểm Đỗ Yến đang muốn đặt câu hỏi, Cát Tư cầm lấy một viên thuốc, đưa cho Diêm Vô Xá, nghiêm túc nói:

 

“Hiện tại Phi Phi đã gả cho ngươi, ta này làm ca ca, thật không muốn sau khi ngươi trăm tuổi, lại thấy muội muội của mình, một mình một bóng, cô đơn lẻ loi, ngày ngày tưởng niệm ngươi. Ánh sáng Tinh Linh này, theo như lời nhân loại các ngươi là trường sinh dược, ăn vào, ít nhất có thể sống thêm năm trăm năm.”

 

Diêm Vô Xá tiếp nhận viên thuốc, cũng không có hoài nghi, bỏ vào trong miệng. Viên thuốc không cần lao lực, vừa cho vào liền hòa tan trong miệng. Diêm Vô Xá mỉm cười, cùng Cát Tư nói: “Đại ca yên tâm, ta sẽ chiếu cố Phi Phi cả đời, không rời không xa.”

 

“Ân! Có thời gian, nhớ mang bọn nhỏ trở về Tinh Linh Quốc thăm ta, thăm mẫu hậu.”

 

“Hảo!”

 

Cát Tư quay đầu lại, nhìn xem Mính Nhi, tầm mắt định ở trên người Lãnh Tĩnh: “hai người đều là hảo hữu Phi Phi, hiện tại chỉ còn một viên thuốc, ai ăn?”

 

Mính Nhi liếc mắt, quyết đoán trả lời: “Để cho Tĩnh Nhi ăn đi, ta trường sinh bất lão cũng không làm gì.”

 

Tầm mắt thoảng qua Diêm Vô Xá, vẻ mặt bi thống đến cực điểm.

 

Diêm Vô Xá đương nhiên biết ý nghĩ của nàng, nhưng việc tình cảm không thể cưỡng cầu, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là hảo muội muội của hắn.

 

Lãnh Tĩnh lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Nữ tử duy nhất khiến ta động tâm cũng đã lập gia đình, làm vợ của người khác, nay chỉ nguyện trở về chấn hưng Nghĩa Môn, cả đời này cũng không còn sở cầu gì nữa rồi.”

 

Cát Tư cùng Lãnh Tĩnh từng ở chung một đoạn thời gian, biết rõ đứa nhỏ này vô cùng cơ trí, là nhân tài hiếm có. Hắn quay đầu lại, nhìn nhìn lại Mính Nhi khuôn mặt sầu bi, một nữ nhân giang hồ điển hình, bên ngoài xinh đẹp tiêu sái, tuy không được nam nhân mình yêu nhất đáp lại nhưng lại không hề oán hận, chỉ có yên lặng thủ hộ, chẳng sợ không có kết quả cũng cam tâm tình nguyện, hắn rất bội phục thâm tình của nàng.

 

Nhưng mà, nếu nàng tiếp tục ở lại Diêm phủ, thì ghen tị lại rất dễ dàng làm thay đổi lòng dạ của nữ nhân, thời gian càng lâu, nàng khó tránh khỏi sẽ không làm ra chuyện thương tổn Phi Phi, hắn cũng không muốn lưu lại bất kì nguy hiểm gì ở lại bên cạnh Phi Nhi.

 

Thân là đại ca, vì muội muội, hắn chỉ có đem nàng mang đi. Hoặc là, thú một nữ nhân cổ đại cũng cũng không phải là chuyện xấu đi? (^^ a thích còn giỏi biện hộ ^^)

 

Nghĩ đến đây, Cát Tư đột nhiên nắm tay Mính Nhi, ôn nhu nói: “Nàng theo ta trở về Tinh Linh Quốc đi.”

 

Lý Mính Nhi đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn chăm chú vào đại chưởng kia, mu bàn tay còn có lam quang thản nhiên, thực kinh ngạc, thực ngoài ý muốn.

 

“Ta uống lên cái chén của nàng, muốn chiếu cố nàng cả đời.”

 

“……”

 

Lạp Lạp bỗng nhiên hưng phấn, trừng lớn ánh mắt, lộ ra một nụ cười vui sướng, ca ca rốt cục muốn kết hôn! Như vậy hắn có thể thuận theo tự nhiên, trở thành người kế vị, trở thành quốc vương Thủy Tinh Linh Quốc. Tốt nhất Mính Nhi nhanh chóng có tiểu baby, như vậy ngôi vị hoàng đế càngcó thể bảo đảm.

 

Mẫu hậu nhất định vui vẻ muốn chết!

 

Diêm Vô Xá vỗ vỗ bả vai Mính Nhi, phụ họa nói:

 

“Vạn Độc môn đem nhà của muội phá nhân vong (có thể hiểu là tan cửa nát nhà ^^), Cảnh Cường phái đã muốn hoàn toàn tan rã, Cát Tư là đại ca Phi Phi, ta tin tưởng huynh ấy sẽ chiếu cố muội chu toàn.”

 

Mính Nhi nhìn Diêm Vô Xá, môi đỏ mọng nhếch, khẽ gật đầu:

 

“Vô Xá, ta biết tâm ý của ngươi, ta sẽ chúc phúc cho các người. Nhưng ta không thể cùng Cát Tư đi, ta…… Ta không muốn rời khỏi nơi này.”

 

Nàng nhẹ nhàng đẩy tay Cát Tư ra, rũ mắt xuống.

 

Cát Tư nhăn mi, nhìn chăm chú vào nàng: “Chẳng lẽ ngươi phải ở lại chỗ này, làm cho Phi Phi không thể an tâm sao?”

 

“Ta không có, ta chỉ là đơn thuần muốn thủ hộ người ta yêu nhất mà thôi, cũng sẽ không phá hư bọn họ.”

 

“Không! Ta không tin ngươi!”

 

Cát Tư lạnh lùng trả lời: “Phi Phi là muội muội ta yêu nhất, nàng thật vất vả mới tìm được hạnh phúc, ta tuyệt đối không thể để cho người ta phá hư, một tia ý niệm trong đầu cũng không thể!”

 

Lý Mính Nhi mạnh đứng lên, đối Cát Tư rống lớn nói: “Vì sao ngươi không thử nghĩ lại, là muội muội ngươi đem hạnh phúc của ta cướp đi!!”

 

Nói xong, nhanh chóng xoay người, chạy khỏi sân.

 

“Ngươi!!”

 

Diêm Vô Xá đè lại Cát Tư phẫn nộ, nói: “Ta đi khuyên nhủ nàng.”

 

Nói xong, đuổi theo sát ra đi.

 

Cát Tư hít vào một hơi thật sâu, không thèm đi quản nữ nhân kia, đem viên thuốc đưa cho Lãnh Tĩnh: “Ngươi ăn đi, Phi Phi cần bằng hữu thủ hộ.”

 

Lãnh Tĩnh nhìn chăm chú vào viên thuốc, thần sắc ngưng trọng, thấp giọng hỏi: “Các người không thấy là ý tưởng này quá mức ích kỷ sao?”

 

“Ân?”

 

“Các người cho rằng, phàm là con người, ai cũng đều muốn có được trường sinh bất lão hay sao? Có được sinh mệnh trăm tuổi thì thế nào? Chỉ vì muội muội thân ái, khiến cho bằng hữu bên cạnh nàng cùng nhau tồn tại, như vậy không khỏi rất bá đạo đi?”

 

Nghe xong lời nói của Lãnh Tĩnh, Cát Tư mỉm cười lắc đầu:

 

“Thủy Tinh Linh rất ít khi cùng ngoại giới tiếp xúc, chúng ta thiện lương, chất phác, nhiệt tình yêu thương hòa bình, sẽ không khơi mào chiến tranh, sẽ không đi đoạt lấy người không thuộc về chính mình. Phi Phi đem ngươi trở thành bằng hữu quan trọng nhất, chứng minh các ngươi cùng nàng có điểm giống nhau, tuy rằng nói ý nghĩ của ta ích kỷ, nhưng mà người tốt có thể sống lâu, đối với thời đại làm nhiều cống hiến, này không phải rất tốt sao?”

 

Hắn nhìn nhìn Đỗ Yến, thấy hắn mỉm cười gật đầu, quay đầu lại tiếp tục thuyết phục Lãnh Tĩnh đang suy nghĩ sâu xa:

 

“Trường sinh bất lão chỉ là định nghĩa của thế nhân, thuốc này chính là kéo dài sinh mệnh, sẽ không vĩnh viễn không chết. Huống chi, thân thể bệnh tật cũng có thể cướp đi sinh mệnh, ta không dám cam đoan, ngay sau khi ngươi uống xong thuốc này lại trúng phải độc dược, sinh mệnh trong nháy mắt tử vong.”

 

Lãnh Tĩnh mặt nhăn nhíu mày, bạc môi nhếch, dứt khoát nhìn chăm chú vào viên thuốc: “Như vậy trường sinh bất lão chỉ là ảo tường, có cũng như không.”

 

Cát Tư thưởng thức sự thông minh của hắn, nhưng thông minh quá có đôi khi lại trở nên mơ hồ. Hắn thay đổi góc độ giải thích:

 

“Như vậy đi, nếu lần này Phi Phi sinh ra nam hài, hắn sẽ vĩnh viễn là hảo huynh đệ của ngươi, cùng ngươi cùng tiến cùng lui. Nếu Phi Phi sinh nữ nhi, thì để cho nàng gả cho ngươi, trừ phi ngươi không thích nàng, lại là một chuyện khác.”

 

“Phi Nhi có thai?”

 

Đỗ Yến cùng Lãnh Tĩnh kinh ngạc hỏi, bọn họ như thế nào một chút đều nhìn không ra a?

 

“Ân!”

 

Cát Tư gật gật đầu: “Cho nên ta mới để cho các ngươi giáo dục đời tiếp theo, làm cho bọn họ trở thành nhân tài hữu dụng. Một Thủy Tinh Linh tốt hay xấy đều có thể ảnh hưởng đến toàn bộ biến hóa của thời đại, các ngươi hiện tại là người nổi bật ở thời đại này, trọng trách như thế chỉ có thể phó thác ở trên người các ngươi. Lực lượng càng lớn, trách nhiệm càng nặng.”

 

Lãnh Tĩnh cùng Đỗ Yến đều túc khởi mi, trầm tư suy nghĩ lời nói của Cát Tư.

 

Theo ánh mắt thay đổi của bọn họ, Cát Tư biết hắn không chọn sai người, Phi Phi có nhóm bằng hữu này, thật sự là phúc khí của nàng.

 

Một lát sau, Lãnh Tĩnh cầm lấy viên thuốc, thật sâu thở dài: “Chỉ mong tài cán vì Minh Quốc làm chút chuyện đi.”

 

Nói xong, đem viên thuốc bỏ vào trong miệng.

 

Đỗ Yến cười, hơi đẩy bờ vai của hắn: “Xem ra, đời này đều phải cùng ngươi làm huynh đệ.”

 

“Yến ca ca đừng cười ta, ta chỉ là cầu nguyện Phi Nhi có thể sinh tiểu mỹ nhân cho ta. Thú không được nương, thú nữ nhi cũng không tệ.”

 

“Ngươi, tiểu tử này, còn nói đùa được, ha ha ha!”

 

Lạp Lạp ở bên cạnh kéo lấy ống tay áo Lãnh Tĩnh, hai mắt lấp lánh, hưng phấn mà bỏ thêm một câu: “Ta cùng Đỗ Yến sinh ra tiểu nữ nhi cũng gả cho ngươi nha.”

 

“……”

 

“!!”

 

Mỗ nam hai má hồng lên, cúi hạ tầm mắt, nhìn chăm chú vào ngón tay tiểu ác ma, nàng có phải đã suy nghĩ nhiều quá hay không?

back top