Danh môn khuê tú và nông phu

Chương 120-2: Phiên ngoại Điền Thúy Lan

Chương 120-2: Phiên ngoại Điền Thúy Lan
*HPH: Một phiên ngoại về nữ phụ phản diện rất rất rất… không đâu, nhưng tác giả viết vậy thì ta đây có cách nào đâu, cứ quăng lên đây, ai đọc thì đọc…..
————-
Ta gọi Điền Thúy Lan, Thúy Lan muội tử của Thiết Trụ ca.
Trong sinh mệnh mười bốn năm đầu của ta, ta vẫn cho rằng ta sẽ gả cho Thiết Trụ ca làm vợ, nhưng nhân sinh có họa phúc sớm tối, trong năm Thiết Trụ đi phục nghĩa vụ quân sự năm ấy, những gì ta biết toàn bộ sụp đổ.
Đến lúc này ta mới biết được cái gì gọi là người không thể kháng trời, cái gì gọi là bất đắc dĩ trời không chiều ý người, cái gì gọi là không thể nói trước mọi chuyện.
Ta cảm thấy ta thích Thiết Trụ ca, từ nhỏ đi theo hắn cùng nhị ca, Thiết Trụ ca đối với ta chiếu cố có thêm, thích cũng là đương nhiên.
Chỉ là khi đó còn quá nhỏ, cũng quá cố chấp, trong nhà định thân cho ta cùng Thiết Trụ ca, ta một lòng một dạ muốn làm vợ Thiết Trụ ca.
Thiết Trụ ca đi, thế giới của ta không còn.
Cha mẹ nói từ hôn cho ta, ta không muốn.
Nữ tử lui thân, lại nói như thế nào cũng sẽ bị người nói, huống chi ta thích Thiết Trụ ca như vậy. Trong lúc đó ta từng khóc, ta từng nháo, nhưng thời gian lâu không kiên trì thêm được.
Vì thế trong nhà đi Dương gia lui thân, lại đề thân cho ta một gia đình khác.
Sau đó Thiết Trụ ca trong ấn tượng của ta dần dần nhạt đi, ta thế này mới phát hiện trên thế giới này không có thứ gì có thể vượt qua thời gian. Ta cuối cùng phải lập gia đình, không phải Thiết Trụ ca thì là người khác.
Gả người sau, nam nhân của ta đối xử với ta rất tốt, sinh hoạt rất ngọt mật, cha mẹ chồng đối xử với ta cũng không tệ.
Trong khoảng thời gian này, Thiết Trụ ca tựa hồ đã biến mất trong đầu ta rất lâu rồi.

Có đôi khi ta nghĩ, đây là một loại trừng phạt ông trời dành cho ta, trừng phạt ta bội bạc lui hôn.
Ta vậy mà không thể sinh?
Khi biết được tin tức này, ta thật lâu không thể bình tĩnh, thế giới của ta bắt đầu long trời lở đất.
Thế đạo này không có gia đình nào có thể dung được phụ nhân không thể sinh, ta suốt ngày vô tri vô giác, ta có lẽ sẽ bị hưu, khả năng sẽ thành bị chồng ruồng bỏ, nhưng lúc này ta đã không có tâm tư đi tự hỏi mấy thứ này.
Thế giới của ta hoàn toàn sụp đổ.
May mắn ta có cha mẹ thương tiếc ta, người nhà chồng còn phúc hậu, bọn họ bàn bạc đủ loại định ra lại cưới một cửa bình thê trở về, nhà chồng quyết định không hưu ta, cha mẹ ta khổ cầu rất lâu, thậm chí còn ra chút bạc cho bình thê kia xem như sính lễ.
Không ai dạy ta cái từ hoang đường này, nhưng ta lại cảm thấy rất hoang đường. Chỉ tiếc ta không thể giãy dụa, ta chỉ là một cái nữ tử không thể sinh sắp trở thành bị chồng ruồng bỏ, người trong nhà như vậy cũng là vì tốt cho ta.
Bình thê vào cửa, ta nhường phòng cho nàng cùng nam nhân ta ở, ta chuyển sang ở cùng tiểu cô.
Ta từng âm thầm so sánh, bộ dạng nữ nhân kia kỳ thật không tốt như ta, nhưng tựa hồ cả nhà đều bỏ quên điểm ấy, bọn họ chỉ xem trọng bụng cô gái kia.
Nữ nhân kia bụng thực không chịu thua kém, so với ta không chịu thua kém, rất nhanh đã có.
Nam nhân ta rất vui vẻ, cha mẹ chồng ta rất cao hứng, cả nhà đều vui sướng vây quanh nữ nhân kia, duy chỉ có ta không vui.
Vì sao chỉ có ta không vui đâu? Vì sao vậy chứ?
Thế giới của ta kéo dài sụp đổ ——
Ngày lâu, sắc mặt cha mẹ chồng bắt đầu thay đổi, thấy ta không tươi cười, thậm chí ẩn ẩn có chút sợ xui ghét bỏ. Nam nhân ta mới đầu còn len lén an ủi ta, dần dần tâm tư hắn đều để cái bụng to trên người nữ nhân. Bình thê kia sau khi vào cửa còn có chút ăn nói khép nép đứng ngồi không yên, nhưng dần dần càng ngày càng vênh váo tự đắc, thậm chí đối với ta vênh mặt hất hàm sai khiến.
Nàng đưa ra yêu cầu ta bưng nước rửa chân cho nàng, đưa ra để ta chăm sóc nàng bụng to không tiện, vậy mà người nhà chồng lại đáp ứng.
Tựa hồ mọi người đều quên mất ta mới là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, nữ nhân kia chỉ là bình thê không có danh phận.
Ta, tựa hồ cũng quên.
Khúm núm, mệt mỏi, làm trâu làm ngựa, vì sao không đổi được khuôn mặt một chút tươi cười?
Cho dù ta không ngừng nhường nhịn, tựa hồ ông trời vẫn còn không buông tha ta.
Có đôi khi ta không rõ bình thê kia vì sao muốn trước mặt ta châm biếm ta không đẻ trứng, khoe khoang nam nhân tối ngày hôm trước ở trên người nàng mất bao nhiêu sức lực… Ta không rõ nàng vì sao phải làm vậy.
Nhưng vì sao, ta lại thương tâm chứ?
Ta vì sao sẽ thương tâm?
Vì sao lấy nước mắt rửa mặt lại thành thói quen của ta, cho dù ta luôn khóc sau lưng người?
Có đôi khi ta cũng có một loại ý điên cuồng muốn hủy diệt tất cả, nhưng ta không dám, loại ý tưởng kia chỉ là một cái thoáng lướt qua.
Ta cảm thấy ta bị bệnh, ta bệnh thực nghiêm trọng, trong lúc ta cảm thấy chính mình sắp bệnh chết, cứu chuộc ta xuất hiện ——
Người trong nhà không nhìn được ta sống như thế nữa, tới cửa cầu hưu thư lĩnh ta trở về nhà.
Bình thê kia rốt cuộc cầu người được người, ta rốt cuộc nhường vị trí cho nàng, nàng rốt cuộc không phải kích thích ta. Ta tựa hồ thoát khỏi bể khổ, nhưng thế giới của ta tĩnh mịch.

Sau khi trở lại nhà mẹ đẻ thực bình tĩnh, ta trước đó chưa từng có an bình.
Trong thôn tuy có chút tin đồn, nhưng mẹ nói, kỳ thật người khác vẫn đồng tình ta, sẽ cố kỵ chút, chỉ cần ta sống ngày của mình là được, không cần quá chú ý người khác nhàn ngôn toái ngữ.
Ca ca tẩu tử đối xử với ta rất tốt, ta cảm thấy ta thực hạnh phúc. Nhưng ta vẫn còn u buồn, bởi vì ta biết chính mình đã không có tương lai, một cái bị chồng ruồng bỏ không thể sinh, ngoại trừ trong nhà có chỗ có thể dung được ta, snh mệnh của ta tĩnh mịch…
Thẳng đến khi có lần ở trong thôn gặp được Thiết Trụ ca ——
Ah, đúng rồi, còn có vợ hắn nữa.
Nữ nhân kia bụng lớn, nhan sắc rất tốt, Thiết Trụ ca đối xử với nàng đủ dạng yêu thương.
Ta không nghĩ tới trí nhớ mơ hồ từng sẽ sống lại mau như vậy, tựa hồ trong nháy mắt Thiết Trụ tiến vào trong đầu ta, ta bắt đầu ngày nhớ đêm mong.
Ta nghĩ, kỳ thật ta vẫn rất thích Thiết Trụ ca, chỉ là thế sự bất đắc dĩ, hắn cưới người khác, ta gả người khác, nay thành bị chồng ruồng bỏ trở lại nhà mẹ đẻ.
Ta luôn đi len lén nhìn bọn họ, ta cảm thấy bọn họ rất tốt, ta cũng rất tốt, ta nhìn bọn họ, tựa hồ cảm thấy chính mình cũng có thể hạnh phúc như vậy…
Ta bắt đầu lặng lẽ hỏi thăm hai người này, ở trong đầu ta bịa đặt Thiết Trụ ca trong trí nhớ đã mơ hồ, tất cả ánh sáng đều hướng về người hắn…
Ta Thiết Trụ ca, chính là tốt như vậy, không phải sao? Không phải sao?
Đúng vậy, Thiết Trụ ca của ta chính là tốt như vậy!

Nhưng lại tốt như vậy, cũng không phải là của ta!
Ta cảm thấy chính mình mê muội, ta thậm chí có ý niệm điên cuồng nghĩ nữ nhân kia tại sao không chết đi, nàng chết, ta có thể thay thế nàng hạnh phúc…
Ta ngày một ngày một đau khổ, ta cảm thấy trí nhớ ta thật kém, mỗi khi Thiết Trụ trong trí nhớ sắp mơ hồ, ta điên cuồng thu thập tất cả các tin tức về hắn, mới có thể an ủi tâm ta sớm đã khô hạc.
Ông trời ban cơ hội đến trước mặt ta, đứa bé trong nhà Thiết Trụ ca không có sữa ăn, mà nhà ta có một con dê mẹ đang có sữa.
Không ai có thể hiểu được tâm tình của ta lúc đó, sau khi Thiết Trụ ca cùng trong nhà thương nghị mỗi ngày tới lấy sữa dê, ta len lén ôm con dê mẹ kia khóc.
Nhưng con dê mẹ kia lại không nể mặt ta, nó còn huých ta, ta cảm thấy nó làm hỏng tâm tình tốt của ta, rất muốn trừu nó vài cái. Lại nghĩ tới còn dựa vào nó cho sữa, trừu nó hỏng rồi, ta sao thấy được Thiết Trụ ca nữa. Chỉ có thể đi lấy cỏ non cho nó ăn, mong đợi nó có nhiều sữa.
Lúc Thiết Trụ ca mỗi ngày đến, là thời khắc ta vui vẻ nhất.
Sau đó, ta như nghe được điểu ngữ ngửi thấy hoa thơm, thế giới của ta hoa tươi nở rộ sinh cơ dạt dào.
Trong thôn bắt đầu có chút tin đồn, có người nói Thiết Trụ ca muốn cưới ta làm tục huyền, có người nói người vợ kia của Thiết Trụ ca sắp không tốt …
Ta một bên len lén nghe, một bên len lén cười.
Thật tốt, thật tốt.
Nhưng vì sao Thiết Trụ ca thế nhưng không tới? Vì sao vì sao vì sao vì sao…
Không ai có thể trả lời ta.
Mà cái lão bà tử kia trả lời là Thiết Trụ đang chăm sóc vợ…
Vậy ta đâu, Thiết Trụ ca, ta làm thế nào? Ta nên làm cái gì bây giờ?

Mĩ Phương mang tới tin tức tốt, đúng, ta sao lại quên nữ nhân kia mệnh không lâu hĩ đâu?
Nàng chết nhanh đi, chết đi Thiết Trụ ca có thể đến nhìn ta, mau chết đi mau chết đi…
Mĩ Phương dùng loại ánh mắt hoảng sợ nhìn ta, nhưng ta bất chấp nàng vì sao nhìn ta như vậy.
Trong lòng ta thật gấp, nàng vì sao còn chưa chết, khi nào nàng mới chết?

Ta biết người trong nhà đều đối xử với ta rất tốt, vì thế ta đi cầu người nhà.
Tuy rằng bọn họ mỗi cái biểu tình quái dị, thậm chí còn chỉ trích ta vài câu, nhưng là vì cái gì muốn chỉ trích ta đâu, ta chính là muốn biết nàng thời điểm nào chết mà thôi.
Đúng, chính là như vậy.
Vẫn là mẹ ta thương ta, bà đi nhàThiết Trụ ca, nhưng lại mang về tin tức làm cho ta hoàn toàn hỏng mất.
Thế giới của ta triệt để vỡ nát, rốt cuộc không đứng dậy nổi…
Nhưng vì sao ta vẫn là băn khoăn Thiết Trụ ca, ta điên cuồng tưởng niệm hắn, ta nghĩ tới hắn, ta muốn gặp hắn.
Ta biết người nhà đều thương ta, cho nên ta nghĩ nếu ta vui vẻ, bọn họ cũng sẽ cười đi.
Thiết Trụ ca quả nhiên tới.
Người nhà của ta quả thật rất đau ta, ta yêu bọn họ!

back top