Chương 92
Lâm Thanh Uyển cũng biết chút ít kiến thức sinh sản cho dù nàng đời trước chưa sinh con bao giờ.
Khi đến thời điểm sinh mà chọn đẻ thuận, lúc đau từng cơn thì đi lại một chút có tác dụng cho đứa nhỏ tiến vào sản đạo. Nàng không nhớ nổi kênh TV nào nói.
Đi tới đi lui được một lúc Lâm Thanh Uyển thấy đau không chịu đựng nổi nữa, cảm nhận rõ rệt trong bụng từng cơn đau quằn quại. Hơn nữa càng lúc càng đau nhiều, vừa rồi lúc ấy còn mười phút tê rần, một lần đau một lát, lúc này thời gian lại ngắn lại, đại khái 5, 6 phút đã đau, lại còn đau liên tục, có thể có lúc ngừng nhưng nàng không cảm giác được.
Lâm Thanh Uyển bắt đầu đổ mồ hôi trên trán, Dương thị đỡ nàng đi, bảo nàng không nên ngừng cứ tiếp tục đi từ từ, cho dù đau cũng phải cố chịu đựng, lúc này nhịn thì lúc nữa sẽ bớt khổ một chút.
Lâm Thanh Uyển gật đầu tiếp tục đi vòng quanh trong phòng.
Dương Thiết Trụ rất nhanh đã mời được bà đỡ đến, bà mụ kia tiến vào nhìn thấy Dương thị đỡ Lâm Thanh Uyển đang đi trong phòng thì cười nheo mắt gật đầu nói đi lại một chút mới tốt.
Nhìn sang phía giường lò đã chuẩn bị xong thì sai Dương Thiết Trụ đi phòng bếp nấu thêm nước nóng.
Dương Thiết Trụ lại vội vàng đi nấu nước, vợ chồng Diêu thị ở bên kia biết Lâm Thanh Uyển sắp sinh mang theo mấy đứa trẻ đi lại.
Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển đang được Dương thị đỡ đi không được cái gì, Diêu thị đành phải đi xem nước nóng đã được chuẩn bị tốt chưa.
Bên này, Lâm Thanh Uyển đã đau đến mức chân nhũn ra. Dương thị nhìn nàng bộ dạng khó chịu muốn đỡ nàng lên kháng. Bà mụ kia không cho, nói phải đi lại trong chốc lát, bây giờ chịu khổ chút thì lát nữa mới bớt khổ.
Kỳ thật Dương thị cũng biết đạo lý này chỉ là bà không nhìn được cảnh Lâm Thanh Uyển mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi.
Bà vừa đỡ Lâm Thanh Uyển đi vừa cầm tấm khăn lau mồ hôi cho nàng, động viên nàng không cần khẩn trương cố kiên trì thêm một chút, lúc này đau quá lát nữa sẽ không đau…
Lâm Thanh Uyển lại đi thêm một lát, lúc này nàng không còn bình tĩnh được nữa, cảm giác sống một ngày bằng cả một năm, mỗi bước chân nhấc lên như vòng mấy vòng mới hạ được xuống. Nhờ có Dương thị thân thể khỏe mạnh, bằng không sẽ không đỡ nổi nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm giác phía dưới có một luồng nước ấm chảy ra. Nàng nghĩ thầm đây là vỡ nước ối, chân vẫn cố nhấc bước, miệng nói với Dương thị nàng bị vỡ ước ối rồi.
Dương thị quay đầu nói với bà mụ.
Bên ngoài vang lên tiếng đã nấu được nước, Dương Thiết Trụ đầu đầy mồ hôi chạy vào muốn nhìn Lâm Thanh Uyển, bà mụ kia đẩy hắn ra ngoài nói nàng sắp sinh rồi.
Bà mụ và Dương thị cùng nhau đỡ Lâm Thanh Uyển lên trên kháng, Lâm Thanh Uyển nằm xuống mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó nàng không có công phu chú ý bên cạnh, đau đớn như thủy triều ập tới, ngay cả nhịp thở cũng không cho nàng. Dương thị cởi quần lót giúp nàng lúc nào nàng không biết, chớ nói chi là bà đỡ nhìn phía dưới nàng xem tình huống.
Dương thị ở bên cạnh nói nếu như đau quá thì cứ hét lên.
Những lời này nàng nghe thấy được nhưng nàng cảm thấy chưa đau tới mức phải hét lên. Hay là đời trước tôi luyện làm sức chịu đựng của nàng tốt hơn người khác một chút?
Đến lúc này rồi mà Lâm Thanh Uyển vẫn còn nghĩ ngợi mấy thứ lung tung đó được.
Cũng có thể là đau lâu thành quen rồi, lúc này nàng thật sự không có cảm giác được đau như thế nào, không phải là đau chết lặng, mà là tình trạng trước mắt này nàng vẫn chịu đựng được.
Bà đỡ nhìn tình hình phía dưới thân Lâm Thanh Uyển, mở miệng nói: “Vợ Thiết Trụ à, không nên hốt hoảng, tình hình rất tốt, chúng ta bây giờ bắt đầu sinh, ta bảo ngươi dùng sức thì ngươi cố gắng lên.”
Lâm Thanh Uyển mặt trắng bệch gật đầu, Dương thị nhanh chóng cầm một khúc gỗ mềm chuẩn bị từ trước đút vào miệng để nàng cắn.
“Đến, dùng sức, từ từ đến không vội…”
Nàng cố gắng nhớ lại những gì Dương thị nói cho nàng biết, biện pháp dùng sức khi sinh con. Dương thị từng nói không được sử dụng sức lung tung, phải dồn sức vào vùng bụng đẩy xuống…
Nàng ngừng thở, hít sâu một hơi, bắt đầu dùng sức đẩy xuống…
Một cỗ đau tê tâm liệt phế ập đến, Lâm Thanh Uyển nhịn không được nức nở một tiếng.
“Đến, lại đến, dùng sức…”
Dương thị và bà đỡ vẫn luôn trấn định, bà đỡ vẫn nhìn tình huống dưới thân Lâm Thanh Uyển, Dương thị vẫn lau mồ hôi cho nàng, đang thì thào bên tai nàng, nếu như đau thì hít sâu…
Lâm Thanh Uyển biết hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình.
Không sao, nàng nhất định qua…
Bởi vì làm tốt công tác chuẩn bị, Lâm Thanh Uyển sinh con không mất bao lâu thời gian, sắc trời chưa tới hoàng hôn đã sinh được đứa nhỏ ra.
Toàn bộ quá trình Lâm Thanh Uyển trong trạng thái thanh tỉnh.
Nàng từng tưởng tượng sinh con rất khủng bố, nhưng trên thực tế đến khi đau chết lặng, đau đến mức không thể đau hơn, không cảm giác được đau nữa, chỉ có thể nghe người khác chỉ huy không ngừng dùng sức. Sau đó đầu óc vẫn không ngừng tự nói với mình, ngươi nhất định phải vượt qua, ngàn vạn lần không thể để nữ nhân khác ngủ với nam nhân của ngươi đánh con ngươi, còn tiêu tiền của ngươi vất vả kiếm được…
Đến khi Lâm Thanh Uyển nghe được một hồi tiếng khóc thì ý thức của nàng đã mơ hồ rồi.
Dương thị đi lại nói cho nàng biết nàng sinh được một bé trai mập mạp, nàng liền nhắm mắt lại ngủ. Giằng có từ sáng tới bây giờ, nàng quả thực mệt vô cùng.
Dương Thiết Trụ ở bên ngoài chờ lòng nóng như lửa đốt, không nghe được động tĩnh bên trong. Gấp đến độ chạy vòng quanh, Dương Thiết Căn ở bên cạnh cùng hắn, không biết trấn an hắn như thế nào, chỉ có thể nhìn nhị ca chạy lòng vòng tới hoa cả mắt.
Diêu thị đun nước nóng bưng tới xong vẫn ở bên cạnh chờ. Nhìn thấy Dương Thiết Trụ gấp đến độ chạy loạn lên, nhịn không được an ủi hắn mấy câu, khuyên hắn đừng nóng vội, phụ nhân sinh con không nhanh như vậy.
Bên trong truyền ra tiếng gọi đòi nước nóng, Diêu thị vội vàng chạy đi bưng nước ấm.
Tới tới lui lui thay đổi vài lần nước ấm, Dương Thiết Trụ nhìn thấy một chậu máu thì chân nhũn ra.
Uyển Uyển của hắn chảy rất nhiều máu… không nghe thấy tiếng khóc la bên trong nên hắn không biết tình huống thế nào rồi…
Diêu thị lại đi thay đổi nước ấm, sau đó không thấy đi ra, còn lại hai nam nhân tiếp tục lo lắng chờ đợi.
Cho đến khi nghe được tiếng khóc oa oa trong phòng truyền ra, Dương Thiết Trụ mới thả lỏng một hơi vọt tới cửa.
Cửa đóng bên trong nên hắn không đẩy ra được, đành phải dán ở trên cửa nghe động tĩnh bên trong.
Một thoáng chốc sau Dương thị mở cửa đi ra, trên tay ôm một bọc nhỏ.
“Tốt lắm tốt lắm, Thanh Uyển sinh một bé mập mạp đây này, mẹ con bình an. Ta chưa từng thấy dựng phụ nào nhịn được đau như vậy đâu, từ đầu tới đuôi không thét một tiếng, mau lại nhìn xem con ngươi này…”
Còn chưa nói xong đã thấy Dương Thiết Trụ như một trận gió bay vào trong, không nhìn một cái con của mình.
Đi tới trước giường lò, lúc này Lâm Thanh Uyển đã ngủ. Sắc mặt bình tĩnh chỉ là cực kỳ tái nhợt thôi.
Dương Thiết Trụ đi tới bên cạnh giường lò, nhìn sắc mặt thì biết nhất định nàng chịu khổ lớn rồi.
Diêu thị đang thu dọn bên cạnh, Dương thị ôm đứa nhỏ đi vào thấy Dương Thiết Trụ đang định gọi Lâm Thanh Uyển thì nhanh chóng ngăn cản hắn.
“Cháu đừng gọi nàng, nàng mệt mỏi cả ngày rồi vừa mới ngủ, ngươi một đại nam nhân chạy vào phòng sinh làm cái gì. Đi ra ngoài trước, chờ chúng ta thu dọn xong hãy vào.” Vừa nói vừa đẩy hắn đi ra ngoài.
Thu thập phòng sinh xong, Dương thị mới lại đi ra mở cửa.
Dương Thiết Trụ định chạy vào nhìn vợ lại nhìn thấy bà mụ đứng ở một bên, vội vàng lấy ra một thỏi bạc từ trong lòng nhét vào trong tay bà ta. Miệng nói vài câu cảm tạ rồi biến thành làn gió bay vào trong phòng.
Bà mụ nắm chặt bạc trong tay sờ soạng, quả thực không dám tin mừng đến mức thấy răng không thấy mắt.
Nông dân vốn nghèo khó, đưa tiền công cho bà mụ những hai ba lượng, thảo nào bà mụ lại vui vẻ như vậy.
Dương thị thấy cháu trai hoang mang rối loạn đi nhìn vợ con thì bất đắc dĩ cười tiễn bà mụ ra về.
“Liêu thẩm, thật là cám ơn lão nhân gia ngài, làm phiền ngài cả buổi rồi.”
bà mụ họ Liêu cười híp mắt: “Không phiền toái không phiền toái.”
“Vậy ngài đi thong thả, hôm tắm ba ngày còn phải phiền toái ngài nữa.”
Liêu bà mụ vỗ ngực một cái nói hôm tắm ba ngày nhất định đến, sau đó vui sướng hài lòng bước chân đi.
…
Lúc Lâm Thanh Uyển tỉnh lại đã là buổi tối. Nàng mới vừa mở mắt ra Dương Thiết Trụ đã biết.
“Vợ à, nàng tỉnh rồi? Vợ ơi nàng còn đau không?” Một đống lớn câu hỏi liên tiếp đổ tới.
Nàng mặc kệ nam nhân này dông dài cái gì đi đẩy hắn.
“Con đâu rồi? Ôm lại đây cho ta nhìn một chút.”
Dương Thiết Trụ lập tức quay người ôm một bọc nhỏ đi lại, Lâm Thanh Uyển thử cựa quậy thấy toàn thân thoải mái, chỉ là phía dưới còn đau, dùng tay chống chậm rãi ngồi dậy.
Dương Thiết Trụ cầm một cái đệm nhét vào sau lưng cho nàng trước sau đó mới đưa cái bọc nhỏ cho nàng xem.
Lâm Thanh Uyển ôm lấy đứa nhỏ, quả thực không dám tin đây là vật nhỏ nàng sanh ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, mắt nhắm lại, lông mày rất nhạt. Có lẽ khi Lâm Thanh Uyển có dinh dưỡng tốt cho nên không có nếp nhăn nào, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn no đủ. Làn da non mịn phảng phất như chạm vào sẽ xước, Lâm Thanh Uyển sợ tới mức lúc ôm nó không dám dùng sức.
Tuy rằng lúc này vật nhỏ này khó coi nhưng nàng cảm thấy nó khẳng định là đứa bé dễ nhìn nhất trên thế giới này.
“Vợ à, nàng nhìn con của chúng ta này thật đẹp nha.”
Xem ra cha mẹ nó nghĩ giống nhau đều cảm thấy con mình là đứa bé đẹp nhất.
Lâm Thanh Uyển thấy mắt mình ướt nhòe rồi, đi tới nơi này, gả cho người đàn ông này, hiện tại ngay cả đứa nhỏ đã được sinh ra.
Dương thị bưng một chén mì sợi đi tới: “Được rồi được rồi, trước ăn tô mì lót dạ đã. Cháu mới sinh không được ăn đồ dầu mỡ, sau hai ngày mới bắt đầu bồi bổ.”
Lâm Thanh Uyển giao con cho Dương Thiết Trụ, tiếp nhận mì sợi. Nói thật hiện tại nàng rất đói bụng, bụng đói kêu vang từ sớm rồi.
Mì sợi là mì canh suông, Dương thị không dám cho nhiều dầu muối, có thả vài miếng lá rau xanh, đánh một cái trứng chần nước sôi thả vào.
Dương Thiết Trụ sợ nàng không có sức không cầm nổi bát, chung quy ở trong lòng hắn nghĩ vợ mình chịu trận khổ vừa rồi nhất định suy yếu nhiều lắm. Không ôm đứa nhỏ mà đưa nó cho Dương thị, tiếp nhận bát trong tay vợ, tay bưng lên cho nàng ăn.
Lâm Thanh Uyển rất hưởng thụ hành động của Dương Thiết Trụ.
Đúng rồi, nàng sinh con cho hắn đau đớn như vậy, hắn bưng cái bát cho nàng thì đâu có là cái gì.
Dương thị ở một bên cười nhìn hai người lại cúi đầu nhìn đứa bé.
Khi Lâm Thanh Uyển ăn hết bát mì lớn kia, Dương thị đặt đứa bé ở trên kháng, lúc này Diêu thị cũng tới bưng một chậu nước ấm vào.
Dương thị đuổi Dương Thiết Trụ ra ngoài nói muốn nhìn Lâm Thanh Uyển có ra sữa hay không, bảo hắn một lát nữa mới vào. Dương thị biết Lâm Thanh Uyển trước khi sinh nửa tháng đã bắt đầu trướng sữa. Hiện tại bà nói cho nàng biết nếu như lúc này có sữa chảy ra thì đứa bé mới có ăn.
Dương thị cởi quần áo giúp Lâm Thanh Uyển, dùng tấm khăn nóng bỏng chườm cho nàng. Chườm trong chốc lát lại thay đổi một tấm khăn nóng bỏng khác, sau đó bắt đầu chậm rãi xoa xoa ngực Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển cảm thấy ngực cực kì nóng, lúc này lại bị Dương thị xoa càng lúc càng mạnh, bảo nàng nhịn không được thì la lên.
“Được rồi, có!” Dương thị kinh hỉ nói, lại thay đổi một lần khăn tiếp tục chườm nóng.
Thông sữa xong, Dương thị ôm cái bọc tới cho Lâm Thanh Uyển mớm.
Đứa bé ngủ say sưa nhưng tựa hồ cảm giác được hương vị sữa mẹ. Đem đầu ti nhét vào trong miệng nó, nó bắt đầu dùng sức mút.
Lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển cho bú sữa ngại ngùng vô cùng, Dương thị ở bên cạnh nhìn cười híp mắt.
Đợi Lâm Thanh Uyển đút sữa xong, Dương thị đổi tã cho đứa bé xong mới cùng Diêu thị đi về.
Dương Thiết Trụ dán chặt ở mép giường, ngồi bên cạnh xem vợ con mình.
Đến buổi tối lúc ngủ Dương Thiết Trụ muốn lên giường lò ngủ cùng Lâm Thanh Uyển nhưng Lâm nàng không cho. Hiện tại nàng đang nhếch nhác, phía dưới còn để chuồng đấy, hơn nữa vừa sinh con xong mùi máu tươi trong phòng còn chưa bay đi hết.
Không cho hắn lên giường, Dương Thiết Trụ đổi một chính sách. Hắn đi lấy hai tấm nệm tới, một cái làm đệm một cái làm chăn, người ta ngủ dưới đất vậy nghỉ, thế nào cũng không đi.
Lâm Thanh Uyển đành tùy hắn, dù sao bây giờ trời không lạnh nên không lo bị cảm lạnh.
Lâm Thanh Uyển cũng biết chút ít kiến thức sinh sản cho dù nàng đời trước chưa sinh con bao giờ.
Khi đến thời điểm sinh mà chọn đẻ thuận, lúc đau từng cơn thì đi lại một chút có tác dụng cho đứa nhỏ tiến vào sản đạo. Nàng không nhớ nổi kênh TV nào nói.
Đi tới đi lui được một lúc Lâm Thanh Uyển thấy đau không chịu đựng nổi nữa, cảm nhận rõ rệt trong bụng từng cơn đau quằn quại. Hơn nữa càng lúc càng đau nhiều, vừa rồi lúc ấy còn mười phút tê rần, một lần đau một lát, lúc này thời gian lại ngắn lại, đại khái 5, 6 phút đã đau, lại còn đau liên tục, có thể có lúc ngừng nhưng nàng không cảm giác được.
Lâm Thanh Uyển bắt đầu đổ mồ hôi trên trán, Dương thị đỡ nàng đi, bảo nàng không nên ngừng cứ tiếp tục đi từ từ, cho dù đau cũng phải cố chịu đựng, lúc này nhịn thì lúc nữa sẽ bớt khổ một chút.
Lâm Thanh Uyển gật đầu tiếp tục đi vòng quanh trong phòng.
Dương Thiết Trụ rất nhanh đã mời được bà đỡ đến, bà mụ kia tiến vào nhìn thấy Dương thị đỡ Lâm Thanh Uyển đang đi trong phòng thì cười nheo mắt gật đầu nói đi lại một chút mới tốt.
Nhìn sang phía giường lò đã chuẩn bị xong thì sai Dương Thiết Trụ đi phòng bếp nấu thêm nước nóng.
Dương Thiết Trụ lại vội vàng đi nấu nước, vợ chồng Diêu thị ở bên kia biết Lâm Thanh Uyển sắp sinh mang theo mấy đứa trẻ đi lại.
Nhìn thấy Lâm Thanh Uyển đang được Dương thị đỡ đi không được cái gì, Diêu thị đành phải đi xem nước nóng đã được chuẩn bị tốt chưa.
Bên này, Lâm Thanh Uyển đã đau đến mức chân nhũn ra. Dương thị nhìn nàng bộ dạng khó chịu muốn đỡ nàng lên kháng. Bà mụ kia không cho, nói phải đi lại trong chốc lát, bây giờ chịu khổ chút thì lát nữa mới bớt khổ.
Kỳ thật Dương thị cũng biết đạo lý này chỉ là bà không nhìn được cảnh Lâm Thanh Uyển mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi.
Bà vừa đỡ Lâm Thanh Uyển đi vừa cầm tấm khăn lau mồ hôi cho nàng, động viên nàng không cần khẩn trương cố kiên trì thêm một chút, lúc này đau quá lát nữa sẽ không đau…
Lâm Thanh Uyển lại đi thêm một lát, lúc này nàng không còn bình tĩnh được nữa, cảm giác sống một ngày bằng cả một năm, mỗi bước chân nhấc lên như vòng mấy vòng mới hạ được xuống. Nhờ có Dương thị thân thể khỏe mạnh, bằng không sẽ không đỡ nổi nàng.
Nàng bỗng nhiên cảm giác phía dưới có một luồng nước ấm chảy ra. Nàng nghĩ thầm đây là vỡ nước ối, chân vẫn cố nhấc bước, miệng nói với Dương thị nàng bị vỡ ước ối rồi.
Dương thị quay đầu nói với bà mụ.
Bên ngoài vang lên tiếng đã nấu được nước, Dương Thiết Trụ đầu đầy mồ hôi chạy vào muốn nhìn Lâm Thanh Uyển, bà mụ kia đẩy hắn ra ngoài nói nàng sắp sinh rồi.
Bà mụ và Dương thị cùng nhau đỡ Lâm Thanh Uyển lên trên kháng, Lâm Thanh Uyển nằm xuống mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó nàng không có công phu chú ý bên cạnh, đau đớn như thủy triều ập tới, ngay cả nhịp thở cũng không cho nàng. Dương thị cởi quần lót giúp nàng lúc nào nàng không biết, chớ nói chi là bà đỡ nhìn phía dưới nàng xem tình huống.
Dương thị ở bên cạnh nói nếu như đau quá thì cứ hét lên.
Những lời này nàng nghe thấy được nhưng nàng cảm thấy chưa đau tới mức phải hét lên. Hay là đời trước tôi luyện làm sức chịu đựng của nàng tốt hơn người khác một chút?
Đến lúc này rồi mà Lâm Thanh Uyển vẫn còn nghĩ ngợi mấy thứ lung tung đó được.
Cũng có thể là đau lâu thành quen rồi, lúc này nàng thật sự không có cảm giác được đau như thế nào, không phải là đau chết lặng, mà là tình trạng trước mắt này nàng vẫn chịu đựng được.
Bà đỡ nhìn tình hình phía dưới thân Lâm Thanh Uyển, mở miệng nói: “Vợ Thiết Trụ à, không nên hốt hoảng, tình hình rất tốt, chúng ta bây giờ bắt đầu sinh, ta bảo ngươi dùng sức thì ngươi cố gắng lên.”
Lâm Thanh Uyển mặt trắng bệch gật đầu, Dương thị nhanh chóng cầm một khúc gỗ mềm chuẩn bị từ trước đút vào miệng để nàng cắn.
“Đến, dùng sức, từ từ đến không vội…”
Nàng cố gắng nhớ lại những gì Dương thị nói cho nàng biết, biện pháp dùng sức khi sinh con. Dương thị từng nói không được sử dụng sức lung tung, phải dồn sức vào vùng bụng đẩy xuống…
Nàng ngừng thở, hít sâu một hơi, bắt đầu dùng sức đẩy xuống…
Một cỗ đau tê tâm liệt phế ập đến, Lâm Thanh Uyển nhịn không được nức nở một tiếng.
“Đến, lại đến, dùng sức…”
Dương thị và bà đỡ vẫn luôn trấn định, bà đỡ vẫn nhìn tình huống dưới thân Lâm Thanh Uyển, Dương thị vẫn lau mồ hôi cho nàng, đang thì thào bên tai nàng, nếu như đau thì hít sâu…
Lâm Thanh Uyển biết hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình.
Không sao, nàng nhất định qua…
Bởi vì làm tốt công tác chuẩn bị, Lâm Thanh Uyển sinh con không mất bao lâu thời gian, sắc trời chưa tới hoàng hôn đã sinh được đứa nhỏ ra.
Toàn bộ quá trình Lâm Thanh Uyển trong trạng thái thanh tỉnh.
Nàng từng tưởng tượng sinh con rất khủng bố, nhưng trên thực tế đến khi đau chết lặng, đau đến mức không thể đau hơn, không cảm giác được đau nữa, chỉ có thể nghe người khác chỉ huy không ngừng dùng sức. Sau đó đầu óc vẫn không ngừng tự nói với mình, ngươi nhất định phải vượt qua, ngàn vạn lần không thể để nữ nhân khác ngủ với nam nhân của ngươi đánh con ngươi, còn tiêu tiền của ngươi vất vả kiếm được…
Đến khi Lâm Thanh Uyển nghe được một hồi tiếng khóc thì ý thức của nàng đã mơ hồ rồi.
Dương thị đi lại nói cho nàng biết nàng sinh được một bé trai mập mạp, nàng liền nhắm mắt lại ngủ. Giằng có từ sáng tới bây giờ, nàng quả thực mệt vô cùng.
Dương Thiết Trụ ở bên ngoài chờ lòng nóng như lửa đốt, không nghe được động tĩnh bên trong. Gấp đến độ chạy vòng quanh, Dương Thiết Căn ở bên cạnh cùng hắn, không biết trấn an hắn như thế nào, chỉ có thể nhìn nhị ca chạy lòng vòng tới hoa cả mắt.
Diêu thị đun nước nóng bưng tới xong vẫn ở bên cạnh chờ. Nhìn thấy Dương Thiết Trụ gấp đến độ chạy loạn lên, nhịn không được an ủi hắn mấy câu, khuyên hắn đừng nóng vội, phụ nhân sinh con không nhanh như vậy.
Bên trong truyền ra tiếng gọi đòi nước nóng, Diêu thị vội vàng chạy đi bưng nước ấm.
Tới tới lui lui thay đổi vài lần nước ấm, Dương Thiết Trụ nhìn thấy một chậu máu thì chân nhũn ra.
Uyển Uyển của hắn chảy rất nhiều máu… không nghe thấy tiếng khóc la bên trong nên hắn không biết tình huống thế nào rồi…
Diêu thị lại đi thay đổi nước ấm, sau đó không thấy đi ra, còn lại hai nam nhân tiếp tục lo lắng chờ đợi.
Cho đến khi nghe được tiếng khóc oa oa trong phòng truyền ra, Dương Thiết Trụ mới thả lỏng một hơi vọt tới cửa.
Cửa đóng bên trong nên hắn không đẩy ra được, đành phải dán ở trên cửa nghe động tĩnh bên trong.
Một thoáng chốc sau Dương thị mở cửa đi ra, trên tay ôm một bọc nhỏ.
“Tốt lắm tốt lắm, Thanh Uyển sinh một bé mập mạp đây này, mẹ con bình an. Ta chưa từng thấy dựng phụ nào nhịn được đau như vậy đâu, từ đầu tới đuôi không thét một tiếng, mau lại nhìn xem con ngươi này…”
Còn chưa nói xong đã thấy Dương Thiết Trụ như một trận gió bay vào trong, không nhìn một cái con của mình.
Đi tới trước giường lò, lúc này Lâm Thanh Uyển đã ngủ. Sắc mặt bình tĩnh chỉ là cực kỳ tái nhợt thôi.
Dương Thiết Trụ đi tới bên cạnh giường lò, nhìn sắc mặt thì biết nhất định nàng chịu khổ lớn rồi.
Diêu thị đang thu dọn bên cạnh, Dương thị ôm đứa nhỏ đi vào thấy Dương Thiết Trụ đang định gọi Lâm Thanh Uyển thì nhanh chóng ngăn cản hắn.
“Cháu đừng gọi nàng, nàng mệt mỏi cả ngày rồi vừa mới ngủ, ngươi một đại nam nhân chạy vào phòng sinh làm cái gì. Đi ra ngoài trước, chờ chúng ta thu dọn xong hãy vào.” Vừa nói vừa đẩy hắn đi ra ngoài.
Thu thập phòng sinh xong, Dương thị mới lại đi ra mở cửa.
Dương Thiết Trụ định chạy vào nhìn vợ lại nhìn thấy bà mụ đứng ở một bên, vội vàng lấy ra một thỏi bạc từ trong lòng nhét vào trong tay bà ta. Miệng nói vài câu cảm tạ rồi biến thành làn gió bay vào trong phòng.
Bà mụ nắm chặt bạc trong tay sờ soạng, quả thực không dám tin mừng đến mức thấy răng không thấy mắt.
Nông dân vốn nghèo khó, đưa tiền công cho bà mụ những hai ba lượng, thảo nào bà mụ lại vui vẻ như vậy.
Dương thị thấy cháu trai hoang mang rối loạn đi nhìn vợ con thì bất đắc dĩ cười tiễn bà mụ ra về.
“Liêu thẩm, thật là cám ơn lão nhân gia ngài, làm phiền ngài cả buổi rồi.”
bà mụ họ Liêu cười híp mắt: “Không phiền toái không phiền toái.”
“Vậy ngài đi thong thả, hôm tắm ba ngày còn phải phiền toái ngài nữa.”
Liêu bà mụ vỗ ngực một cái nói hôm tắm ba ngày nhất định đến, sau đó vui sướng hài lòng bước chân đi.
…
Lúc Lâm Thanh Uyển tỉnh lại đã là buổi tối. Nàng mới vừa mở mắt ra Dương Thiết Trụ đã biết.
“Vợ à, nàng tỉnh rồi? Vợ ơi nàng còn đau không?” Một đống lớn câu hỏi liên tiếp đổ tới.
Nàng mặc kệ nam nhân này dông dài cái gì đi đẩy hắn.
“Con đâu rồi? Ôm lại đây cho ta nhìn một chút.”
Dương Thiết Trụ lập tức quay người ôm một bọc nhỏ đi lại, Lâm Thanh Uyển thử cựa quậy thấy toàn thân thoải mái, chỉ là phía dưới còn đau, dùng tay chống chậm rãi ngồi dậy.
Dương Thiết Trụ cầm một cái đệm nhét vào sau lưng cho nàng trước sau đó mới đưa cái bọc nhỏ cho nàng xem.
Lâm Thanh Uyển ôm lấy đứa nhỏ, quả thực không dám tin đây là vật nhỏ nàng sanh ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, mắt nhắm lại, lông mày rất nhạt. Có lẽ khi Lâm Thanh Uyển có dinh dưỡng tốt cho nên không có nếp nhăn nào, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn no đủ. Làn da non mịn phảng phất như chạm vào sẽ xước, Lâm Thanh Uyển sợ tới mức lúc ôm nó không dám dùng sức.
Tuy rằng lúc này vật nhỏ này khó coi nhưng nàng cảm thấy nó khẳng định là đứa bé dễ nhìn nhất trên thế giới này.
“Vợ à, nàng nhìn con của chúng ta này thật đẹp nha.”
Xem ra cha mẹ nó nghĩ giống nhau đều cảm thấy con mình là đứa bé đẹp nhất.
Lâm Thanh Uyển thấy mắt mình ướt nhòe rồi, đi tới nơi này, gả cho người đàn ông này, hiện tại ngay cả đứa nhỏ đã được sinh ra.
Dương thị bưng một chén mì sợi đi tới: “Được rồi được rồi, trước ăn tô mì lót dạ đã. Cháu mới sinh không được ăn đồ dầu mỡ, sau hai ngày mới bắt đầu bồi bổ.”
Lâm Thanh Uyển giao con cho Dương Thiết Trụ, tiếp nhận mì sợi. Nói thật hiện tại nàng rất đói bụng, bụng đói kêu vang từ sớm rồi.
Mì sợi là mì canh suông, Dương thị không dám cho nhiều dầu muối, có thả vài miếng lá rau xanh, đánh một cái trứng chần nước sôi thả vào.
Dương Thiết Trụ sợ nàng không có sức không cầm nổi bát, chung quy ở trong lòng hắn nghĩ vợ mình chịu trận khổ vừa rồi nhất định suy yếu nhiều lắm. Không ôm đứa nhỏ mà đưa nó cho Dương thị, tiếp nhận bát trong tay vợ, tay bưng lên cho nàng ăn.
Lâm Thanh Uyển rất hưởng thụ hành động của Dương Thiết Trụ.
Đúng rồi, nàng sinh con cho hắn đau đớn như vậy, hắn bưng cái bát cho nàng thì đâu có là cái gì.
Dương thị ở một bên cười nhìn hai người lại cúi đầu nhìn đứa bé.
Khi Lâm Thanh Uyển ăn hết bát mì lớn kia, Dương thị đặt đứa bé ở trên kháng, lúc này Diêu thị cũng tới bưng một chậu nước ấm vào.
Dương thị đuổi Dương Thiết Trụ ra ngoài nói muốn nhìn Lâm Thanh Uyển có ra sữa hay không, bảo hắn một lát nữa mới vào. Dương thị biết Lâm Thanh Uyển trước khi sinh nửa tháng đã bắt đầu trướng sữa. Hiện tại bà nói cho nàng biết nếu như lúc này có sữa chảy ra thì đứa bé mới có ăn.
Dương thị cởi quần áo giúp Lâm Thanh Uyển, dùng tấm khăn nóng bỏng chườm cho nàng. Chườm trong chốc lát lại thay đổi một tấm khăn nóng bỏng khác, sau đó bắt đầu chậm rãi xoa xoa ngực Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển cảm thấy ngực cực kì nóng, lúc này lại bị Dương thị xoa càng lúc càng mạnh, bảo nàng nhịn không được thì la lên.
“Được rồi, có!” Dương thị kinh hỉ nói, lại thay đổi một lần khăn tiếp tục chườm nóng.
Thông sữa xong, Dương thị ôm cái bọc tới cho Lâm Thanh Uyển mớm.
Đứa bé ngủ say sưa nhưng tựa hồ cảm giác được hương vị sữa mẹ. Đem đầu ti nhét vào trong miệng nó, nó bắt đầu dùng sức mút.
Lần đầu tiên Lâm Thanh Uyển cho bú sữa ngại ngùng vô cùng, Dương thị ở bên cạnh nhìn cười híp mắt.
Đợi Lâm Thanh Uyển đút sữa xong, Dương thị đổi tã cho đứa bé xong mới cùng Diêu thị đi về.
Dương Thiết Trụ dán chặt ở mép giường, ngồi bên cạnh xem vợ con mình.
Đến buổi tối lúc ngủ Dương Thiết Trụ muốn lên giường lò ngủ cùng Lâm Thanh Uyển nhưng Lâm nàng không cho. Hiện tại nàng đang nhếch nhác, phía dưới còn để chuồng đấy, hơn nữa vừa sinh con xong mùi máu tươi trong phòng còn chưa bay đi hết.
Không cho hắn lên giường, Dương Thiết Trụ đổi một chính sách. Hắn đi lấy hai tấm nệm tới, một cái làm đệm một cái làm chăn, người ta ngủ dưới đất vậy nghỉ, thế nào cũng không đi.
Lâm Thanh Uyển đành tùy hắn, dù sao bây giờ trời không lạnh nên không lo bị cảm lạnh.