Buổi tối ta tự soi mình trong gương, lần đầu tiên thấy rõ ràng bộ dạng của thân thể mình đang sống nhờ.
Da thịt trắng như tuyết, kiều mị vô cùng, dung sắc tuyệt lệ, không thể nhìn gần.
Đây là lời mà Kim lão tiền bối miêu tả vẻ ngoài của Hoàng Dung, Hoàng Dung rất giống người mẹ Phùng Hành của nàng nên chắc hẳn dùng mấy từ này để hình dung mẹ nàng cũng không sai lắm. Nhưng chính ra, nếu so sánh, ta cảm thấy nữ tử trong gương hơn Hoàng Dung về phần khí chất trầm tĩnh, đương nhiên, đó chỉ là đánh giá của riêng ta.
Ai, đẹp thì đẹp thật nhưng cũng phải nói thân thể A Hành thật sự là không chỉ huy nổi mà. Bây giờ canh một canh hai còn chưa đến đâu, thế mà mí mắt cũng đều đã díp cả lại. Ta vô lực ghé vào giường, trong lòng cảm thán không thôi, từ thời trung học, trước mười hai giờ ta đều không ngủ, không thể tưởng tượng được kỉ lục này bây giờ lại bị phá vỡ.
Ta nửa tỉnh nửa mê, ẩn ẩn nghe được vài tiếng tiêu từ nơi rất xa truyền đến, âm điệu giống như tiếng cười yếu ớt, giống như lời nói nhỏ nhẹ, vạn phần nhu mĩ, mơ hồ hứng thú, triền miên uyển chuyển khiến cho người nghe mặt đỏ tai hồng, tâm tình lay động.
Đây là Bích hải triều sinh khúc trong truyền thuyết sao…Ta bất đắc dĩ mở mắt trừng lên đỉnh giường, Hoàng GG, ngài chắc thật đói khát nên mới thổi khúc này nha.
Mấy ngày hôm trước, Hoàng Dược Sư cầu ái không thành bị ta đá một cước bay ra ngoài cửa, từ lần đó về sau, hàng đêm hắn đều chạy lên ngọn cây thổi tiêu, xem ra oán niệm rất trầm trọng.
Kỳ thật vợ chồng người ta ân ái là một điều chẳng có gì đáng trách, nhưng vấn đề ta lại là giả! Cho dù đến từ thế kỷ hai mươi mốt nhưng ta vẫn vô cùng bảo thủ nha, mặc dù dáng người Hoàng Dược Sư thực khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi…
Đang lúc ta lâm vào vô hạn YY(*) đột nhiên một cái khăn tay trắng đưa tới trước mặt ta. “Nước miếng chảy hết ra ngoài rồi.”
(*) (yi yin) ý không lành mạnh, hoang tưởng, tự sướng. ^^
Ta nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ vẫn đang đóng chặt, vẻ mặt kinh sợ hỏi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi vào bằng cách nào?”
Hoàng Dược Sư cười cười không trả lời.
Ngươi cho là bày ra cái loại nụ cười thần bí này là có thể che giấu chuyện ngươi là cường đạo(*) sao? Ta trong lòng khinh bỉ một chút.
(*) cướp =))
Ta lấy nhanh cái chăn, vẻ mặt cảnh giác cao độ nhìn hắn.
“Nàng không phải nói trong người mệt mỏi sao? Sao còn không ngủ?” Hắn hỏi.
Là ai nửa đêm thổi tiêu khiến người ta không ngủ nổi chứ? Rống!
“Nếu không ngủ được thì tiếp cờ ta đi.”
Này! Không cần khách sáo… Chờ một chút, chơi cờ?
Da mặt ta co rúm một chút, Hoàng GG ngươi đùa giỡn ta sao? Ta đây chỗ nào nhìn ra là có đức hạnh chơi được cờ?
“Ta đã quên cách chơi rồi.”
Hoàng Dược Sư đột nhiên cười đến xuân hoa xán lạn, “Đừng lo, ta dạy cho nàng.”
Tại sao ta lại có cảm giác bước chân vào bẫy nhỉ?
Quả nhiên, trực giác nữ nhân thật chuẩn. Mấy đêm kế tiếp, ta như sống trong địa ngục, ta không khỏi hoài niệm cái cuộc sống vô ưu vô lo trước kia…
Ta cảm thấy tiểu móng vuốt của mình bị ngọc tiêu trong tay người nọ gõ một cái, cùng với tiếng nói rõ ràng thực ôn hoà nhưng nghe vào lại như ma âm: “Thủ thế sai rồi.”
Rốt cuộc là cái tên khốn nào quy định phải dùng ngón trỏ cùng ngón giữa để cầm quân cờ? Dù sao ta cầm thế nào cũng đâu có ảnh hưởng đến tiến trình của ván cờ chứ! Ta ai oán làm lại thủ thế chính xác, tuyệt đốt là hắn đang trả thù! Chắn chắn! Thân là cao thủ hàng đầu võ lâm mà lại đi bắt nạt một tiểu nữ tử trói gà không chặt như ta, nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười sao… Quên đi, người này nếu để ý vần đề hình tượng thì sẽ không bị người ta gọi là Đông Tà rồi.
Ta không giữ hình tượng mà ngáp một cái, lấy tay dụi dụi mắt.
“Mệt mỏi?”
Ta leo lên trên nhuyễn tháp , ngay cả trả lời hắn cũng lười.
Hắn không nói nữa, bên tai ta truyền đến những tiếng va chạm rất nhỏ của quân cờ và bàn cờ mãi cho đến khi ta ngủ.
Ta để ý thức lâm vào một mảnh hắc ám phía trước, mơ mơ hồ hồ nghĩ, qua nhiều năm như vậy, hắn đều tự chơi cờ với chính mình sao?
…Người này, cũng thực quá tịch mịch đi.
*
Buổi sáng khi ta tỉnh lại trên giường thì đã không thấy bóng dáng Hoàng Dược Sư đâu.
Nghĩ đến việc Hoàng Dược Sư ôm mình trở lại giường, tâm lí liền lo lắng không thôi, như thế nào lại ngủ chứ…lần sau giả bộ ngủ cũng được lắm. Đầu rơi máu chảy, tuyệt không được có sắc tâm! Dùng để rửa mắt thì có thể nhưng tuyệt đối không thể cùng hắn XXOO.
Bên tai truyền đến tiếng đập cửa, một tên ách bộc(*) bưng chậu nước tiến vào, ta đem theo ánh mắt tò mò đánh giá hắn. Đọc qua Xạ Điêu mọi người đều biết, Hoàng Dược Sư bắt những kẻ phạm tội ác không thể tha, cắt lưỡi, chọc thủng tai rồi đưa về cho làm nô bộc
(*)nô bộc câm.
Những đại ác nhân đều bị sư uy của Hoàng Dược Sư áp chế, kẻ nào cũng trở nên ngoan như mèo, ta không khỏi cảm thán “ác nhân sẽ có ác nhân trị”. Trọng đạo nghĩa giang hồ, mấy ai có thể chân chính làm được? Đối với kẻ ác, chỉ sợ nhân nghĩa đạo đức so với cặn bã còn không đáng giá, chỉ có cái càng mạnh hơn càng tà ác hơn so với chúng mới có thể khiến chúng phục tùng.
Dùng hai chữ khái quát chính là “đáng đời”.
Vốn ta không nên đồng tình những người này, nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến bọn họ cũng bị nắm trong tay Hoàng Dược Sư, ta liền nhịn không được thương hại.
Rửa mặt chải đầu đơn giản xong, ta đi tìm Hoàng Dược Sư để cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Trước kia luôn lấy ngày làm đêm điên đảo cuộc sống, đã nhiều năm muốn trở lại cảm giác được nếm bữa sáng. Từ bây giờ trở đi, bởi vì phải nhờ vào cái thân thể rách nát này, mỗi ngày phải tập thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm. Mặt khác, đương nhiên là vì Hoàng Dược Sư bây giờ nhàn đến vô sự liền làm đông tây, muốn ta sáng sáng đều đến ăn không được từ chối ngao ngao ngao!
Đi vào Thí Kiếm đình liền thấy Hoàng Dược Sư mặc y phục xanh đang múa kiếm trong rừng trúc, dưới áp lực của kiếm khí, lá trúc đều rơi xuống, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc
Hoa mậu xuân tùng(*)
(*) dịch thoát ý là thế này: (hình dáng) nhẹ như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay, rực rỡ như hoa cúc mùa thu, tươi trẻ như cây tùng mùa xuân.
Trong đầu ta bất giác hiện lên mấy câu trong bài Lạc Thần phú(*), nếu Hoàng Dược Sư biết ta đem hắn so sánh với nữ nhân phải chăng sẽ dùng một chưởng giết ta?
Bị ý nghĩ này của mình làm cho rét lạnh một chút, ta rụt rè bước lên đình.
(*) Bài phú về nữ thần sông Lạc của Tào Thực.
Thí Kiếm đình được Hoàng Dược Sư thiết kế chế tác, giữa rừng trúc xanh biếc là một toà tiểu đình để nghỉ ngơi. Bên trên hai cây cột chống có khắc một đôi câu đối “Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm, bích hải triều sinh tấu ngọc tiêu.”
Không thể không nói, Hoàng Dược Sư là một người đối với phẩm chất cuộc sống yêu cầu rất cao. Không giống Tây Vực Độc Vật kia, luyện công đến tẩu hoả nhập ma, nhi tử cũng không nhận, thật là một nhân vật có cuộc sống bi kịch! Hai người này hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Luyện công xong, hắn đi vào đình ngồi xuống bên cạnh ta. Ta hướng hắn chào hỏi rồi bắt đầu chuyên tâm tiến công một bàn đầy mĩ thực.
“Sao lại không chải đầu?” Ngón tay thon dài trêu chọc mái tóc đã bị ta buộc thành hai cái đuôi.
Bây giờ ta đã quen với mấy động tác nhỏ của hắn, không cứng ngắc giống như trước nữa. Ta ăn một ngụm điểm tâm, nói thực rõ ràng: “Ta không biết.” Đừng trông cậy vào việc một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt có thể búi được những kiểu tóc phức tạp, buộc tóc thành hai bên đã là cực hạn của ta rồi. Nếu không phải vì thân thể này không thuộc về mình, ta đã đem kéo cắt tóc lâu rồi.
“Ta dạy cho nàng.”
Điểm tâm trên tay thẳng một đường rơi xuống.
Vừa nghe thấy bốn chữ này ta đã sởn hết gai ốc.
Kim lão gia tử cho tới bây giờ cũng chưa đề cập đến việc Hoàng Dược Sư thích chơi dưỡng thành du hí nha! Hắn sẽ không định đắp nặn ta thành bộ dạng cũ của Phùng Hành chứ?
Hoàng Dược Sư sai ách bộc về phòng ta đem đến một cái hộp, bên trong bốn bề chất đầy trang sức vàng ngọc, hắn hỏi: “Thích thứ nào?”
Tâm tình có chút buồn bực, ta trở nên cuồng ăn, mồm miệng đầy điểm tâm nói không rõ: “Cái gì cũng không thích.”
Hoàng Dược Sư mặt không đổi sắc hướng gia nhân ý bảo: “Vứt bỏ.”
“Chờ một chút!” Ta trừng lớn mắt, “Vì cái gì mà vứt chứ?”
“Nếu không cái gì cũng không thích thì để lại làm cái gì?”
Ta nhìn một bộ dáng đương nhiên của hắn, cảm thấy chẳng có gì để nói. Ta tùy tiện chỉ một cây trâm ngọc bích, yếu ớt nói: “Cái này cũng được.”
Đại khái ta cũng hiểu được việc có người khác chải đầu hộ cùng tự mình làm là hai việc hoàn toàn khác nhau, Hoàng Dược Sư cũng không thật sự bắt ta học.
Ta ngắm người trong gương đồng với búi tóc đơn giản nhưng không mất đi vẻ tao nhã đến nửa ngày, rồi ngơ ngác quay đầu nhìn về phía người đang đứng phía sau mình, kìm lòng không đậu mà phun ra bốn chữ: “Nghi gia nghi thất(*)…”
(*) nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình.
Thế là ta bị ai đó trừng mắt nhìn…
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tạm thì sẽ không canh tân, tưởng tiếp theo khán xuống phía dưới đích cho biết ta một tiếng.
Da thịt trắng như tuyết, kiều mị vô cùng, dung sắc tuyệt lệ, không thể nhìn gần.
Đây là lời mà Kim lão tiền bối miêu tả vẻ ngoài của Hoàng Dung, Hoàng Dung rất giống người mẹ Phùng Hành của nàng nên chắc hẳn dùng mấy từ này để hình dung mẹ nàng cũng không sai lắm. Nhưng chính ra, nếu so sánh, ta cảm thấy nữ tử trong gương hơn Hoàng Dung về phần khí chất trầm tĩnh, đương nhiên, đó chỉ là đánh giá của riêng ta.
Ai, đẹp thì đẹp thật nhưng cũng phải nói thân thể A Hành thật sự là không chỉ huy nổi mà. Bây giờ canh một canh hai còn chưa đến đâu, thế mà mí mắt cũng đều đã díp cả lại. Ta vô lực ghé vào giường, trong lòng cảm thán không thôi, từ thời trung học, trước mười hai giờ ta đều không ngủ, không thể tưởng tượng được kỉ lục này bây giờ lại bị phá vỡ.
Ta nửa tỉnh nửa mê, ẩn ẩn nghe được vài tiếng tiêu từ nơi rất xa truyền đến, âm điệu giống như tiếng cười yếu ớt, giống như lời nói nhỏ nhẹ, vạn phần nhu mĩ, mơ hồ hứng thú, triền miên uyển chuyển khiến cho người nghe mặt đỏ tai hồng, tâm tình lay động.
Đây là Bích hải triều sinh khúc trong truyền thuyết sao…Ta bất đắc dĩ mở mắt trừng lên đỉnh giường, Hoàng GG, ngài chắc thật đói khát nên mới thổi khúc này nha.
Mấy ngày hôm trước, Hoàng Dược Sư cầu ái không thành bị ta đá một cước bay ra ngoài cửa, từ lần đó về sau, hàng đêm hắn đều chạy lên ngọn cây thổi tiêu, xem ra oán niệm rất trầm trọng.
Kỳ thật vợ chồng người ta ân ái là một điều chẳng có gì đáng trách, nhưng vấn đề ta lại là giả! Cho dù đến từ thế kỷ hai mươi mốt nhưng ta vẫn vô cùng bảo thủ nha, mặc dù dáng người Hoàng Dược Sư thực khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi…
Đang lúc ta lâm vào vô hạn YY(*) đột nhiên một cái khăn tay trắng đưa tới trước mặt ta. “Nước miếng chảy hết ra ngoài rồi.”
(*) (yi yin) ý không lành mạnh, hoang tưởng, tự sướng. ^^
Ta nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ vẫn đang đóng chặt, vẻ mặt kinh sợ hỏi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi vào bằng cách nào?”
Hoàng Dược Sư cười cười không trả lời.
Ngươi cho là bày ra cái loại nụ cười thần bí này là có thể che giấu chuyện ngươi là cường đạo(*) sao? Ta trong lòng khinh bỉ một chút.
(*) cướp =))
Ta lấy nhanh cái chăn, vẻ mặt cảnh giác cao độ nhìn hắn.
“Nàng không phải nói trong người mệt mỏi sao? Sao còn không ngủ?” Hắn hỏi.
Là ai nửa đêm thổi tiêu khiến người ta không ngủ nổi chứ? Rống!
“Nếu không ngủ được thì tiếp cờ ta đi.”
Này! Không cần khách sáo… Chờ một chút, chơi cờ?
Da mặt ta co rúm một chút, Hoàng GG ngươi đùa giỡn ta sao? Ta đây chỗ nào nhìn ra là có đức hạnh chơi được cờ?
“Ta đã quên cách chơi rồi.”
Hoàng Dược Sư đột nhiên cười đến xuân hoa xán lạn, “Đừng lo, ta dạy cho nàng.”
Tại sao ta lại có cảm giác bước chân vào bẫy nhỉ?
Quả nhiên, trực giác nữ nhân thật chuẩn. Mấy đêm kế tiếp, ta như sống trong địa ngục, ta không khỏi hoài niệm cái cuộc sống vô ưu vô lo trước kia…
Ta cảm thấy tiểu móng vuốt của mình bị ngọc tiêu trong tay người nọ gõ một cái, cùng với tiếng nói rõ ràng thực ôn hoà nhưng nghe vào lại như ma âm: “Thủ thế sai rồi.”
Rốt cuộc là cái tên khốn nào quy định phải dùng ngón trỏ cùng ngón giữa để cầm quân cờ? Dù sao ta cầm thế nào cũng đâu có ảnh hưởng đến tiến trình của ván cờ chứ! Ta ai oán làm lại thủ thế chính xác, tuyệt đốt là hắn đang trả thù! Chắn chắn! Thân là cao thủ hàng đầu võ lâm mà lại đi bắt nạt một tiểu nữ tử trói gà không chặt như ta, nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười sao… Quên đi, người này nếu để ý vần đề hình tượng thì sẽ không bị người ta gọi là Đông Tà rồi.
Ta không giữ hình tượng mà ngáp một cái, lấy tay dụi dụi mắt.
“Mệt mỏi?”
Ta leo lên trên nhuyễn tháp , ngay cả trả lời hắn cũng lười.
Hắn không nói nữa, bên tai ta truyền đến những tiếng va chạm rất nhỏ của quân cờ và bàn cờ mãi cho đến khi ta ngủ.
Ta để ý thức lâm vào một mảnh hắc ám phía trước, mơ mơ hồ hồ nghĩ, qua nhiều năm như vậy, hắn đều tự chơi cờ với chính mình sao?
…Người này, cũng thực quá tịch mịch đi.
*
Buổi sáng khi ta tỉnh lại trên giường thì đã không thấy bóng dáng Hoàng Dược Sư đâu.
Nghĩ đến việc Hoàng Dược Sư ôm mình trở lại giường, tâm lí liền lo lắng không thôi, như thế nào lại ngủ chứ…lần sau giả bộ ngủ cũng được lắm. Đầu rơi máu chảy, tuyệt không được có sắc tâm! Dùng để rửa mắt thì có thể nhưng tuyệt đối không thể cùng hắn XXOO.
Bên tai truyền đến tiếng đập cửa, một tên ách bộc(*) bưng chậu nước tiến vào, ta đem theo ánh mắt tò mò đánh giá hắn. Đọc qua Xạ Điêu mọi người đều biết, Hoàng Dược Sư bắt những kẻ phạm tội ác không thể tha, cắt lưỡi, chọc thủng tai rồi đưa về cho làm nô bộc
(*)nô bộc câm.
Những đại ác nhân đều bị sư uy của Hoàng Dược Sư áp chế, kẻ nào cũng trở nên ngoan như mèo, ta không khỏi cảm thán “ác nhân sẽ có ác nhân trị”. Trọng đạo nghĩa giang hồ, mấy ai có thể chân chính làm được? Đối với kẻ ác, chỉ sợ nhân nghĩa đạo đức so với cặn bã còn không đáng giá, chỉ có cái càng mạnh hơn càng tà ác hơn so với chúng mới có thể khiến chúng phục tùng.
Dùng hai chữ khái quát chính là “đáng đời”.
Vốn ta không nên đồng tình những người này, nhưng không biết vì cái gì, nghĩ đến bọn họ cũng bị nắm trong tay Hoàng Dược Sư, ta liền nhịn không được thương hại.
Rửa mặt chải đầu đơn giản xong, ta đi tìm Hoàng Dược Sư để cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Trước kia luôn lấy ngày làm đêm điên đảo cuộc sống, đã nhiều năm muốn trở lại cảm giác được nếm bữa sáng. Từ bây giờ trở đi, bởi vì phải nhờ vào cái thân thể rách nát này, mỗi ngày phải tập thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm. Mặt khác, đương nhiên là vì Hoàng Dược Sư bây giờ nhàn đến vô sự liền làm đông tây, muốn ta sáng sáng đều đến ăn không được từ chối ngao ngao ngao!
Đi vào Thí Kiếm đình liền thấy Hoàng Dược Sư mặc y phục xanh đang múa kiếm trong rừng trúc, dưới áp lực của kiếm khí, lá trúc đều rơi xuống, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc
Hoa mậu xuân tùng(*)
(*) dịch thoát ý là thế này: (hình dáng) nhẹ như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay, rực rỡ như hoa cúc mùa thu, tươi trẻ như cây tùng mùa xuân.
Trong đầu ta bất giác hiện lên mấy câu trong bài Lạc Thần phú(*), nếu Hoàng Dược Sư biết ta đem hắn so sánh với nữ nhân phải chăng sẽ dùng một chưởng giết ta?
Bị ý nghĩ này của mình làm cho rét lạnh một chút, ta rụt rè bước lên đình.
(*) Bài phú về nữ thần sông Lạc của Tào Thực.
Thí Kiếm đình được Hoàng Dược Sư thiết kế chế tác, giữa rừng trúc xanh biếc là một toà tiểu đình để nghỉ ngơi. Bên trên hai cây cột chống có khắc một đôi câu đối “Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm, bích hải triều sinh tấu ngọc tiêu.”
Không thể không nói, Hoàng Dược Sư là một người đối với phẩm chất cuộc sống yêu cầu rất cao. Không giống Tây Vực Độc Vật kia, luyện công đến tẩu hoả nhập ma, nhi tử cũng không nhận, thật là một nhân vật có cuộc sống bi kịch! Hai người này hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Luyện công xong, hắn đi vào đình ngồi xuống bên cạnh ta. Ta hướng hắn chào hỏi rồi bắt đầu chuyên tâm tiến công một bàn đầy mĩ thực.
“Sao lại không chải đầu?” Ngón tay thon dài trêu chọc mái tóc đã bị ta buộc thành hai cái đuôi.
Bây giờ ta đã quen với mấy động tác nhỏ của hắn, không cứng ngắc giống như trước nữa. Ta ăn một ngụm điểm tâm, nói thực rõ ràng: “Ta không biết.” Đừng trông cậy vào việc một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt có thể búi được những kiểu tóc phức tạp, buộc tóc thành hai bên đã là cực hạn của ta rồi. Nếu không phải vì thân thể này không thuộc về mình, ta đã đem kéo cắt tóc lâu rồi.
“Ta dạy cho nàng.”
Điểm tâm trên tay thẳng một đường rơi xuống.
Vừa nghe thấy bốn chữ này ta đã sởn hết gai ốc.
Kim lão gia tử cho tới bây giờ cũng chưa đề cập đến việc Hoàng Dược Sư thích chơi dưỡng thành du hí nha! Hắn sẽ không định đắp nặn ta thành bộ dạng cũ của Phùng Hành chứ?
Hoàng Dược Sư sai ách bộc về phòng ta đem đến một cái hộp, bên trong bốn bề chất đầy trang sức vàng ngọc, hắn hỏi: “Thích thứ nào?”
Tâm tình có chút buồn bực, ta trở nên cuồng ăn, mồm miệng đầy điểm tâm nói không rõ: “Cái gì cũng không thích.”
Hoàng Dược Sư mặt không đổi sắc hướng gia nhân ý bảo: “Vứt bỏ.”
“Chờ một chút!” Ta trừng lớn mắt, “Vì cái gì mà vứt chứ?”
“Nếu không cái gì cũng không thích thì để lại làm cái gì?”
Ta nhìn một bộ dáng đương nhiên của hắn, cảm thấy chẳng có gì để nói. Ta tùy tiện chỉ một cây trâm ngọc bích, yếu ớt nói: “Cái này cũng được.”
Đại khái ta cũng hiểu được việc có người khác chải đầu hộ cùng tự mình làm là hai việc hoàn toàn khác nhau, Hoàng Dược Sư cũng không thật sự bắt ta học.
Ta ngắm người trong gương đồng với búi tóc đơn giản nhưng không mất đi vẻ tao nhã đến nửa ngày, rồi ngơ ngác quay đầu nhìn về phía người đang đứng phía sau mình, kìm lòng không đậu mà phun ra bốn chữ: “Nghi gia nghi thất(*)…”
(*) nên cửa nên nhà, thành vợ thành chồng, cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình.
Thế là ta bị ai đó trừng mắt nhìn…
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tạm thì sẽ không canh tân, tưởng tiếp theo khán xuống phía dưới đích cho biết ta một tiếng.