Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư phụ sao?!”
Mai Siêu Phong liên tục dập đầu: “Đệ tử tội đáng chết vạn lần!”
Hoàng Dược Sư xoa nhẹ ngọc tiêu trong tay, mặt mày có chút khiêu khích, “Hừ? Vậy thì hãy nói ngươi tại sao lại đáng chết?”
“Đệ tử…đệ tử không nên trốn tránh hình phạt của sư phụ.”
“Còn gì nữa?”
“Còn có…” Mồ hôi lạnh từ thái dương Mai Siêu Phong toát ra, “Còn có…đệ tử không nên tới quấy rầy Nhược Sơ cô nương.” Vừa mới nói xong, vai trái đã trúng một chưởng, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.
Hoàng Dược Sư quát: “Hỗn trướng! Ngươi có biết tại sao vi sư lại hạ phụ cốt châm lên người ngươi không?”
“Đệ tử ngu dốt, xin sư phụ chỉ rõ.”
“Ngươi cùng Huyền Phong lớn mật ỷ vào có võ nghệ của cao nhân, làm mưa làm gió trên chốn giang hồ, vi sư đều có thể bỏ qua. Nhưng ngươi có biết tại sao ngươi lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, kết quả cũng chỉ đổi lại được một cái xú danh không? Đó là bởi vì ở trong lòng ngươi không hề phân biệt trắng đen phải trái, việc gì cũng chỉ xuất phát từ quyền lợi của bản thân mình, bất chấp thiện ác, tùy ý làm bậy, đến mức người người phỉ nhổ. Khi đả thương một người tay trói gà không chặt, trong lòng ngươi có một chút không đành nào không? Một người mà ngay cả chút nhân tính cơ bản nhất cũng không có, võ nghệ dù có cao đến bậc nào thì cũng không bằng súc vật! Ngươi làm biết bao nhiêu chuyện thiên lý không dung như vậy mà muốn chết ngay được sao? Trên thiên hạ không hề có loại chuyện tiện nghi như vậy đâu!”
Mai Siêu Phong chỉ có thể dập đầu thật mạnh, “Đệ tử biết sai! Xin sư phụ cho đệ tử một cơ hội thứ hai.”
Hoàng Dược Sư khoanh tay mà đứng, ánh mặt lại nhìn về phía An Nhược Sơ đang cụp mắt nghe bọn họ nói chuyện trên giường, giọng nói chậm lại: “Năm đó thời điểm ngươi làm nàng bị thương, có thể nghĩ đến rằng mình cũng có ngày hôm nay không? Cho dù nàng tha thứ ngươi, vi sư cũng không thể tha thứ…”
An Nhược Sơ ngẩng đầu, cho dù trước mắt vẫn chỉ một mảnh mơ hồ như cũ nhưng nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn đang đặt trên người nàng. Cái loại cảm giác bị người ta nhìn chăm chú thật sâu này khiến cho nàng cảm thấy người xung quanh đều trở nên nhạt thành bối cảnh, giống như trên thế giới chỉ còn bọn họ tồn tại. Câu nói cuối cùng kia của hắn là để cho nàng nghe sao? Ở trong lòng hắn, cũng từng buồn bã hối hận vì chuyện năm đó sao?
Nàng chuyển ánh mắt về phía Mai Siêu Phong đang quỳ trên mặt đất, nhớ tới vận mệnh tương lai của nữ tử này. Nàng ta tuy rằng chuyện xấu gì cũng làm, nhưng đối với Hoàng Dược Sư lại là một mảnh trung tâm, dù chết cũng là chết vì hắn. Nhưng bây giờ xem ra câu chuyện dường như có đi trật một chút, tựa hồ Hoàng Dược Sư thật sự cố ý dùng phụ cốt châm để tra tấn nàng ta. Nếu bởi vì sự xuất hiện của nàng mà làm thay đổi vận mệnh của Mai Siêu Phong cùng Hoàng Dược Sư thì nàng thừa nhận không gánh vác nổi.
Vốn nàng cũng chỉ muốn thường thường mà trải qua hết quãng đời còn lại, không mù quáng làm rối loạn cuộc đời của những nhân vật trong truyện, vậy mà ông trời dường như không chịu buông tha nàng, khiến cho nàng năm lần bảy lượt ở trong vòng bão táp, không thể không quan tâm. An Nhược Sơ thở dài một hơi, nói cho cùng việc này xảy ra cũng bởi vì nàng, tốt nhất vẫn là làm cho nội dung câu chuyện quay trở lại đúng quỹ đạo thôi.
Thanh thanh cổ họng, An Nhược Sơ mở miệng nói: “Chuyện này…”
Mai Siêu Phong cùng Hoàng Dược Sư đồng thời quay đầu lại về phía nàng.
Nàng cứng rắn tiếp tục nói: “Ta có một đề nghị, không biết ý của các ngươi như thế nào?” Hoàng Dược Sư nhìn nàng trong chốc lát, ngón tay không tự chủ mà xoa nhẹ ngọc tiêu, chậm rãi mở miệng nói: “Nàng nói đi.”
“Ngươi làm như vậy đơn giản là muốn Mai Siêu Phong biết lỗi lầm của bản thân, so với dùng phụ cốt châm tra tấn nàng còn không bằng để cho nàng lấy công chuộc tội, dùng hành động thực tế để chứng minh.” Thấy Hoàng Dược Sư không có phản ứng gì, nàng tiếp tục nói: “Nếu nàng trộm Cửu âm chân kinh thì bắt nàng tìm lại, công phu trước đó nàng luyện thì tự mình hủy nó đi, còn có sư huynh đệ vì nàng mà chịu liên lụy cũng để nàng nhất nhất đi bồi tội, đi tìm bọn họ trở về…” Cảm nhận được Hoàng Dược Sư phóng tới ánh mắt nóng rực, nàng chuyển tầm mắt sang một bên, lúng ta lúng túng hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Nghe thấy An Nhược Sơ cầu tình thay cho mình, Mai Siêu Phong cảm kích không thôi, chỉ ngại Hoàng Dược Sư ở phía trước, trong lòng mặc dù mừng như điên nhưng lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể thuận theo yên tĩnh chờ đợi phản ứng của Hoàng Dược Sư .
Qua một lúc lâu sau, Hoàng Dược Sư mới nói: “Dược tính trên phụ cốt châm một năm sau mới phát tác. Trong vòng một năm, nếu ngươi có thể làm xong ba chuyện này thì đến đảo Đào Hoa gặp ta, sẽ có biện pháp rút châm cho ngươi.”
Mai Siêu Phong mừng rỡ, vội nói: “Đệ tử lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm bằng được cho ân sư.”
An Nhược Sơ cũng thở dài nhẹ nhõm, nếu hắn không đáp ứng, nàng cũng không làm gì được hắn. Sau khi Mai Siêu Phong đi rồi Hoàng Dược Sư mới đi vào, nhìn lướt qua Lăng Nhi đang bám lấy An Nhược Sơ như một con bạch tuộc, lạnh nhạt nói một câu: “Người bệnh cần tĩnh dưỡng.”
Lăng Nhi chột dạ thu hồi móng vuốt của mình, ha ha cười nói: “Thật ngại, nhất thời quên mất, rồi sẽ chú ý, sẽ chú ý, hắc hắc.” Nói xong liền tề mi lộng nhãn với An Nhược Sơ, còn nói tỷ không biết hắn?
An Nhược Sơ nhún vai với nàng.
Lần sau nhất định phải bắt tỷ thành thật khai ra! Lăng Nhi nghiến răng.
Không biết nói gì cho tốt, An Nhược Sơ lắc lắc đầu.
Đánh vỡ một chốc bí hiểm, Lăng Nhi nhảy xuống giường, nói với nàng: “Sơ tỷ hãy ngoan ngoãn dưỡng bệnh, muội sẽ chuẩn bị gà rán tỷ thích nhất đợi tỷ trở về ăn.”
“Ừ.” An Nhược Sơ mỉm cười nhẹ gật đầu.
Sau khi Lăng Nhi đi rồi, một lần nữa còn lại hai người là nàng cùng Hoàng Dược Sư. Vì sao lại luôn gặp phải hoàn cảnh xấu hổ này chứ?
Hắn không chủ động mở miệng, đương nhiên nàng cũng sẽ không tìm đề tài. Thế là hai người lại trầm mặc.
Một lát sau, hắn mới mở lời: “Dung nhi đi rồi, con bé để lại cho nàng cái này.”
Một phong thư được đưa tới trước mặt, nàng sửng sốt trong chốc lát mới tiếp nhận lại từ trong tay hắn.
Nắm phong thư mỏng manh kia trong tay, nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy lực chú ý của hắn đang đặt ở những bông hải đường sặc sỡ đang đua nở ngoài cửa sổ, thế là chậm rãi mở phong thư, lấy thư ra bắt đầu đọc.
Nội dung không nhiều lắm, ngoại trừ một vài lời nói muốn nàng phải kiên cường dũng cảm đối đầu với bệnh tật, sau đó thì lời nói đều liên quan đến Hoàng Dược Sư.
“…Sơ tỷ, phụ thân biết người làm sai rồi, tỷ hãy tha thứ cho người đi. Muội cũng chưa từng thấy phụ thân để ý người nào như vậy, tỷ đối với người mà nói nhất định vô cùng quan trọng. Từ sau khi mẫu thân mất, phụ thân vẫn thật cô đơn, muội rất hy vọng một ai đó có thể làm bạn với người, làm cho người vui vẻ. Sơ tỷ, muội thật sự rất thích tỷ, muội thật tình hy vọng chúng ta có thể trở thành người một nhà…”
Đây là cái gì vậy a?
An Nhược Sơ quả thật không còn lời gì để đáp. Nàng có chút hoài nghi thật ra phong thư này là do Quách Tĩnh viết thay. Cất thư đi, thấy Hoàng Dược Sư không biết từ bao giờ đã thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng buông mắt nhìn nàng, hơn nữa trông giống như đã nhìn hồi lâu. Nàng rời mắt đi chỗ khác, giả vờ không trông thấy.
“Trong thư Dung nhi đã nói những gì?”
Vì sao ta phải nói cho ngươi? Nàng âm thầm ném qua một ánh mắt xem thường ở trong lòng.
“Vậy là không muốn nói chuyện cùng ta?”
Đúng vậy, còn không mau lặn đi.
“Đúng vậy a…”
Đột nhiên im lặng. An Nhược Sơ ngẩng đầu nghi hoặc, môi chạm qua cái gì đó, tập trung nhìn lại mới phát hiện thân thể cao lớn của hắn từ trên cao nhìn xuống đang toàn bộ bao phủ nàng, khuôn mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, đôi mắt hẹp dài híp lại, có một loại cảm giác nguy hiểm.
Nàng bây giờ mới hậu tri hậu giác ý thức được thứ môi vừa mới chạm qua chính là hắn… Hai tay nàng chống đỡ ở trên giường, nhanh chóng muốn thối lui, Hoàng Dược Sư vươn tay trái, chế trụ sau thắt lưng của nàng khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
“Buông ra!” Nàng trừng hắn.
Hắn khẽ cười nói: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta?”
Nàng cắn răng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Vì sao muốn nàng ta đi hoàn thành ba việc?”
Nàng sửng sốt một chút, mới hiểu ra hắn đang chỉ Mai Siêu Phong. “Ta thuận miệng nói.”
“Có phải…” Ba việc kia, hắn vốn đã có ý định bắt Mai Siêu Phong đi làm, nhưng mà chính lúc đó lại nghe tin nàng chết, nhất thời quá tức giận mới thay đổi chủ ý. Liên quan đến chuyện này hắn cũng chưa từng nói ra ngoài miệng, rốt cuộc làm thế nào mà nàng lại biết được tâm ý của hắn? Đây có phải là cái gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông(*) không nhỉ? Hắn vì kết luận này mà tâm tình vui sướng vừa lòng, không chút để ý mà hỏi: “Vì sao tha thứ cho nàng ta?”
(*) trong tâm có một điểm thông suốt như sừng con linh tê. Theo sách cổ, có một loại tê giác có ba sừng, ở bên trong một sừng của nó có một vân trắng kéo dài từ gốc đến ngọn. Nó được coi là linh vật, còn gọi là “linh tê”. Ngày nay người ta dùng hai chữ “linh tê” để ám chỉ tâm ý tương thông (giữa hai người yêu nhau).
Nàng nghiêng đầu dời về một bên, lạnh nhạt nói: “Vốn cũng không phải lỗi của nàng ta.”
“Vậy là nói, người mà nàng muốn giết, chỉ có một mình ta?”
“Không.” Nàng lắc đầu.
“Hả?” Hắn nhướng mày. Nếu đúng là lúc trước hắn không thật sự đánh phụ cốt châm vào tận cốt tủy của nàng, vậy thì nàng có lý do gì mà trách hắn? Chuyện tới bây giờ, dường như ngay cả một đối tượng để oán hận cũng không tìm đâu cho thấy. Nàng yên lặng nhìn vạt áo hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng không hề sai, là ta sai. Ngươi cứ coi như cái gì ta cũng chưa nói đi.” Coi như là bị chó cắn một miếng, cuối cùng cũng không thể cắn lại nhỉ? Mấy ngày nay nàng nghĩ đến, cho dù Hoàng Dược Sư có nói cho nàng mệnh môn của hắn ở chỗ nào thì cũng không chắc nàng có năng lực để giết hắn. Hơn nữa sau khi giết hắn, bốn năm phải chịu khổ trước kia cũng sẽ không vì thế mà giảm nhẹ đi chút nào, tội gì phải làm chính mình khó xử?
Ý cười trên mặt Hoàng Dược Sư dần dần nhạt đi.
Ngay cả hận hắn cũng không sao?
Sau đó có phải sẽ coi hắn như người dưng hay không?
Sắc mặt Hoàng Dược Sư u ám vô cùng, cánh tay chế trụ phần eo nàng càng siết chặt hơn, giống như muốn làm gãy thắt lưng của nàng.
Nàng chịu đau đến mức kêu lên một tiếng, hắn chẳng những không giảm lực đạo, trái lại còn có xu thế tăng lên, chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi mà nói: “Ngày mai ta mang nàng trở lại đảo Đào Hoa.”
“Cái gì?” Nàng trừng lớn mắt, không có cách nào để tiêu hóa cái tin tức bất thình lình này.
“Trên đảo Đào Hoa có rất nhiều dược liệu quý báu, có lợi đối với thân thể của nàng.”
“Ta không đi!” Đùa gì vậy, tới một lần đã mất đi nửa cái mạng, nàng sao còn dám tới nữa!
Hắn híp mắt, “Không thể tùy ý nàng được.”
“Ngươi nói ta phải ba tháng mới có thể xuống giường cơ mà!” Nàng dùng những lời hắn đã nói qua để chặn hắn.
“Yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì.” Hắn bình tĩnh nói: “Cứ quyết định như vậy.”
An Nhược Sơ tức giận đến mức cả người phát run, “Ngươi dựa vào cái gì mà quyết định thay ta?”
Hắn buông mắt, sau một lúc lâu, giọng nói không mang theo tình cảm của hắn từ trên đầu truyền đến – –
“Dựa vào việc thân thể nàng đang dùng chính là thê tử của ta.”
Nàng sững sờ tại chỗ, không thể phản bác.
Hắn buông nàng ra, đứng thẳng dậy, quay lưng, ra khỏi phòng.
Nàng có thể hận ta, nhưng tuyệt đối không thể đối xử với ta như với một người xa lạ. Bất kể phải dùng đến thủ đoạn nào, ta cũng phải bắt nàng ở lại bên người!
Mai Siêu Phong liên tục dập đầu: “Đệ tử tội đáng chết vạn lần!”
Hoàng Dược Sư xoa nhẹ ngọc tiêu trong tay, mặt mày có chút khiêu khích, “Hừ? Vậy thì hãy nói ngươi tại sao lại đáng chết?”
“Đệ tử…đệ tử không nên trốn tránh hình phạt của sư phụ.”
“Còn gì nữa?”
“Còn có…” Mồ hôi lạnh từ thái dương Mai Siêu Phong toát ra, “Còn có…đệ tử không nên tới quấy rầy Nhược Sơ cô nương.” Vừa mới nói xong, vai trái đã trúng một chưởng, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.
Hoàng Dược Sư quát: “Hỗn trướng! Ngươi có biết tại sao vi sư lại hạ phụ cốt châm lên người ngươi không?”
“Đệ tử ngu dốt, xin sư phụ chỉ rõ.”
“Ngươi cùng Huyền Phong lớn mật ỷ vào có võ nghệ của cao nhân, làm mưa làm gió trên chốn giang hồ, vi sư đều có thể bỏ qua. Nhưng ngươi có biết tại sao ngươi lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, kết quả cũng chỉ đổi lại được một cái xú danh không? Đó là bởi vì ở trong lòng ngươi không hề phân biệt trắng đen phải trái, việc gì cũng chỉ xuất phát từ quyền lợi của bản thân mình, bất chấp thiện ác, tùy ý làm bậy, đến mức người người phỉ nhổ. Khi đả thương một người tay trói gà không chặt, trong lòng ngươi có một chút không đành nào không? Một người mà ngay cả chút nhân tính cơ bản nhất cũng không có, võ nghệ dù có cao đến bậc nào thì cũng không bằng súc vật! Ngươi làm biết bao nhiêu chuyện thiên lý không dung như vậy mà muốn chết ngay được sao? Trên thiên hạ không hề có loại chuyện tiện nghi như vậy đâu!”
Mai Siêu Phong chỉ có thể dập đầu thật mạnh, “Đệ tử biết sai! Xin sư phụ cho đệ tử một cơ hội thứ hai.”
Hoàng Dược Sư khoanh tay mà đứng, ánh mặt lại nhìn về phía An Nhược Sơ đang cụp mắt nghe bọn họ nói chuyện trên giường, giọng nói chậm lại: “Năm đó thời điểm ngươi làm nàng bị thương, có thể nghĩ đến rằng mình cũng có ngày hôm nay không? Cho dù nàng tha thứ ngươi, vi sư cũng không thể tha thứ…”
An Nhược Sơ ngẩng đầu, cho dù trước mắt vẫn chỉ một mảnh mơ hồ như cũ nhưng nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn đang đặt trên người nàng. Cái loại cảm giác bị người ta nhìn chăm chú thật sâu này khiến cho nàng cảm thấy người xung quanh đều trở nên nhạt thành bối cảnh, giống như trên thế giới chỉ còn bọn họ tồn tại. Câu nói cuối cùng kia của hắn là để cho nàng nghe sao? Ở trong lòng hắn, cũng từng buồn bã hối hận vì chuyện năm đó sao?
Nàng chuyển ánh mắt về phía Mai Siêu Phong đang quỳ trên mặt đất, nhớ tới vận mệnh tương lai của nữ tử này. Nàng ta tuy rằng chuyện xấu gì cũng làm, nhưng đối với Hoàng Dược Sư lại là một mảnh trung tâm, dù chết cũng là chết vì hắn. Nhưng bây giờ xem ra câu chuyện dường như có đi trật một chút, tựa hồ Hoàng Dược Sư thật sự cố ý dùng phụ cốt châm để tra tấn nàng ta. Nếu bởi vì sự xuất hiện của nàng mà làm thay đổi vận mệnh của Mai Siêu Phong cùng Hoàng Dược Sư thì nàng thừa nhận không gánh vác nổi.
Vốn nàng cũng chỉ muốn thường thường mà trải qua hết quãng đời còn lại, không mù quáng làm rối loạn cuộc đời của những nhân vật trong truyện, vậy mà ông trời dường như không chịu buông tha nàng, khiến cho nàng năm lần bảy lượt ở trong vòng bão táp, không thể không quan tâm. An Nhược Sơ thở dài một hơi, nói cho cùng việc này xảy ra cũng bởi vì nàng, tốt nhất vẫn là làm cho nội dung câu chuyện quay trở lại đúng quỹ đạo thôi.
Thanh thanh cổ họng, An Nhược Sơ mở miệng nói: “Chuyện này…”
Mai Siêu Phong cùng Hoàng Dược Sư đồng thời quay đầu lại về phía nàng.
Nàng cứng rắn tiếp tục nói: “Ta có một đề nghị, không biết ý của các ngươi như thế nào?” Hoàng Dược Sư nhìn nàng trong chốc lát, ngón tay không tự chủ mà xoa nhẹ ngọc tiêu, chậm rãi mở miệng nói: “Nàng nói đi.”
“Ngươi làm như vậy đơn giản là muốn Mai Siêu Phong biết lỗi lầm của bản thân, so với dùng phụ cốt châm tra tấn nàng còn không bằng để cho nàng lấy công chuộc tội, dùng hành động thực tế để chứng minh.” Thấy Hoàng Dược Sư không có phản ứng gì, nàng tiếp tục nói: “Nếu nàng trộm Cửu âm chân kinh thì bắt nàng tìm lại, công phu trước đó nàng luyện thì tự mình hủy nó đi, còn có sư huynh đệ vì nàng mà chịu liên lụy cũng để nàng nhất nhất đi bồi tội, đi tìm bọn họ trở về…” Cảm nhận được Hoàng Dược Sư phóng tới ánh mắt nóng rực, nàng chuyển tầm mắt sang một bên, lúng ta lúng túng hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Nghe thấy An Nhược Sơ cầu tình thay cho mình, Mai Siêu Phong cảm kích không thôi, chỉ ngại Hoàng Dược Sư ở phía trước, trong lòng mặc dù mừng như điên nhưng lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể thuận theo yên tĩnh chờ đợi phản ứng của Hoàng Dược Sư .
Qua một lúc lâu sau, Hoàng Dược Sư mới nói: “Dược tính trên phụ cốt châm một năm sau mới phát tác. Trong vòng một năm, nếu ngươi có thể làm xong ba chuyện này thì đến đảo Đào Hoa gặp ta, sẽ có biện pháp rút châm cho ngươi.”
Mai Siêu Phong mừng rỡ, vội nói: “Đệ tử lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm bằng được cho ân sư.”
An Nhược Sơ cũng thở dài nhẹ nhõm, nếu hắn không đáp ứng, nàng cũng không làm gì được hắn. Sau khi Mai Siêu Phong đi rồi Hoàng Dược Sư mới đi vào, nhìn lướt qua Lăng Nhi đang bám lấy An Nhược Sơ như một con bạch tuộc, lạnh nhạt nói một câu: “Người bệnh cần tĩnh dưỡng.”
Lăng Nhi chột dạ thu hồi móng vuốt của mình, ha ha cười nói: “Thật ngại, nhất thời quên mất, rồi sẽ chú ý, sẽ chú ý, hắc hắc.” Nói xong liền tề mi lộng nhãn với An Nhược Sơ, còn nói tỷ không biết hắn?
An Nhược Sơ nhún vai với nàng.
Lần sau nhất định phải bắt tỷ thành thật khai ra! Lăng Nhi nghiến răng.
Không biết nói gì cho tốt, An Nhược Sơ lắc lắc đầu.
Đánh vỡ một chốc bí hiểm, Lăng Nhi nhảy xuống giường, nói với nàng: “Sơ tỷ hãy ngoan ngoãn dưỡng bệnh, muội sẽ chuẩn bị gà rán tỷ thích nhất đợi tỷ trở về ăn.”
“Ừ.” An Nhược Sơ mỉm cười nhẹ gật đầu.
Sau khi Lăng Nhi đi rồi, một lần nữa còn lại hai người là nàng cùng Hoàng Dược Sư. Vì sao lại luôn gặp phải hoàn cảnh xấu hổ này chứ?
Hắn không chủ động mở miệng, đương nhiên nàng cũng sẽ không tìm đề tài. Thế là hai người lại trầm mặc.
Một lát sau, hắn mới mở lời: “Dung nhi đi rồi, con bé để lại cho nàng cái này.”
Một phong thư được đưa tới trước mặt, nàng sửng sốt trong chốc lát mới tiếp nhận lại từ trong tay hắn.
Nắm phong thư mỏng manh kia trong tay, nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy lực chú ý của hắn đang đặt ở những bông hải đường sặc sỡ đang đua nở ngoài cửa sổ, thế là chậm rãi mở phong thư, lấy thư ra bắt đầu đọc.
Nội dung không nhiều lắm, ngoại trừ một vài lời nói muốn nàng phải kiên cường dũng cảm đối đầu với bệnh tật, sau đó thì lời nói đều liên quan đến Hoàng Dược Sư.
“…Sơ tỷ, phụ thân biết người làm sai rồi, tỷ hãy tha thứ cho người đi. Muội cũng chưa từng thấy phụ thân để ý người nào như vậy, tỷ đối với người mà nói nhất định vô cùng quan trọng. Từ sau khi mẫu thân mất, phụ thân vẫn thật cô đơn, muội rất hy vọng một ai đó có thể làm bạn với người, làm cho người vui vẻ. Sơ tỷ, muội thật sự rất thích tỷ, muội thật tình hy vọng chúng ta có thể trở thành người một nhà…”
Đây là cái gì vậy a?
An Nhược Sơ quả thật không còn lời gì để đáp. Nàng có chút hoài nghi thật ra phong thư này là do Quách Tĩnh viết thay. Cất thư đi, thấy Hoàng Dược Sư không biết từ bao giờ đã thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng buông mắt nhìn nàng, hơn nữa trông giống như đã nhìn hồi lâu. Nàng rời mắt đi chỗ khác, giả vờ không trông thấy.
“Trong thư Dung nhi đã nói những gì?”
Vì sao ta phải nói cho ngươi? Nàng âm thầm ném qua một ánh mắt xem thường ở trong lòng.
“Vậy là không muốn nói chuyện cùng ta?”
Đúng vậy, còn không mau lặn đi.
“Đúng vậy a…”
Đột nhiên im lặng. An Nhược Sơ ngẩng đầu nghi hoặc, môi chạm qua cái gì đó, tập trung nhìn lại mới phát hiện thân thể cao lớn của hắn từ trên cao nhìn xuống đang toàn bộ bao phủ nàng, khuôn mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, đôi mắt hẹp dài híp lại, có một loại cảm giác nguy hiểm.
Nàng bây giờ mới hậu tri hậu giác ý thức được thứ môi vừa mới chạm qua chính là hắn… Hai tay nàng chống đỡ ở trên giường, nhanh chóng muốn thối lui, Hoàng Dược Sư vươn tay trái, chế trụ sau thắt lưng của nàng khiến cho nàng không thể nhúc nhích.
“Buông ra!” Nàng trừng hắn.
Hắn khẽ cười nói: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta?”
Nàng cắn răng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Vì sao muốn nàng ta đi hoàn thành ba việc?”
Nàng sửng sốt một chút, mới hiểu ra hắn đang chỉ Mai Siêu Phong. “Ta thuận miệng nói.”
“Có phải…” Ba việc kia, hắn vốn đã có ý định bắt Mai Siêu Phong đi làm, nhưng mà chính lúc đó lại nghe tin nàng chết, nhất thời quá tức giận mới thay đổi chủ ý. Liên quan đến chuyện này hắn cũng chưa từng nói ra ngoài miệng, rốt cuộc làm thế nào mà nàng lại biết được tâm ý của hắn? Đây có phải là cái gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông(*) không nhỉ? Hắn vì kết luận này mà tâm tình vui sướng vừa lòng, không chút để ý mà hỏi: “Vì sao tha thứ cho nàng ta?”
(*) trong tâm có một điểm thông suốt như sừng con linh tê. Theo sách cổ, có một loại tê giác có ba sừng, ở bên trong một sừng của nó có một vân trắng kéo dài từ gốc đến ngọn. Nó được coi là linh vật, còn gọi là “linh tê”. Ngày nay người ta dùng hai chữ “linh tê” để ám chỉ tâm ý tương thông (giữa hai người yêu nhau).
Nàng nghiêng đầu dời về một bên, lạnh nhạt nói: “Vốn cũng không phải lỗi của nàng ta.”
“Vậy là nói, người mà nàng muốn giết, chỉ có một mình ta?”
“Không.” Nàng lắc đầu.
“Hả?” Hắn nhướng mày. Nếu đúng là lúc trước hắn không thật sự đánh phụ cốt châm vào tận cốt tủy của nàng, vậy thì nàng có lý do gì mà trách hắn? Chuyện tới bây giờ, dường như ngay cả một đối tượng để oán hận cũng không tìm đâu cho thấy. Nàng yên lặng nhìn vạt áo hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng không hề sai, là ta sai. Ngươi cứ coi như cái gì ta cũng chưa nói đi.” Coi như là bị chó cắn một miếng, cuối cùng cũng không thể cắn lại nhỉ? Mấy ngày nay nàng nghĩ đến, cho dù Hoàng Dược Sư có nói cho nàng mệnh môn của hắn ở chỗ nào thì cũng không chắc nàng có năng lực để giết hắn. Hơn nữa sau khi giết hắn, bốn năm phải chịu khổ trước kia cũng sẽ không vì thế mà giảm nhẹ đi chút nào, tội gì phải làm chính mình khó xử?
Ý cười trên mặt Hoàng Dược Sư dần dần nhạt đi.
Ngay cả hận hắn cũng không sao?
Sau đó có phải sẽ coi hắn như người dưng hay không?
Sắc mặt Hoàng Dược Sư u ám vô cùng, cánh tay chế trụ phần eo nàng càng siết chặt hơn, giống như muốn làm gãy thắt lưng của nàng.
Nàng chịu đau đến mức kêu lên một tiếng, hắn chẳng những không giảm lực đạo, trái lại còn có xu thế tăng lên, chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi mà nói: “Ngày mai ta mang nàng trở lại đảo Đào Hoa.”
“Cái gì?” Nàng trừng lớn mắt, không có cách nào để tiêu hóa cái tin tức bất thình lình này.
“Trên đảo Đào Hoa có rất nhiều dược liệu quý báu, có lợi đối với thân thể của nàng.”
“Ta không đi!” Đùa gì vậy, tới một lần đã mất đi nửa cái mạng, nàng sao còn dám tới nữa!
Hắn híp mắt, “Không thể tùy ý nàng được.”
“Ngươi nói ta phải ba tháng mới có thể xuống giường cơ mà!” Nàng dùng những lời hắn đã nói qua để chặn hắn.
“Yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì.” Hắn bình tĩnh nói: “Cứ quyết định như vậy.”
An Nhược Sơ tức giận đến mức cả người phát run, “Ngươi dựa vào cái gì mà quyết định thay ta?”
Hắn buông mắt, sau một lúc lâu, giọng nói không mang theo tình cảm của hắn từ trên đầu truyền đến – –
“Dựa vào việc thân thể nàng đang dùng chính là thê tử của ta.”
Nàng sững sờ tại chỗ, không thể phản bác.
Hắn buông nàng ra, đứng thẳng dậy, quay lưng, ra khỏi phòng.
Nàng có thể hận ta, nhưng tuyệt đối không thể đối xử với ta như với một người xa lạ. Bất kể phải dùng đến thủ đoạn nào, ta cũng phải bắt nàng ở lại bên người!