Edit: Vi Ánh
Beta: Khôn Linh
Khi thức dậy vào hôm sau, Hoàng Dược Sư đã đi rồi.
An Nhược Sơ ngơ ngơ ngác ngác một hồi, trong lúc nhất thời không có cách nào xác định, tối hôm qua có phải là nàng nằm mơ hay không.
Hoàng Dược Sư vậy mà lại thổ lộ với nàng…Nàng còn tưởng rằng hắn hận nàng thấu xương, hận nàng chiếm mất thân thể ái thê của hắn, nhưng hóa ra, hắn đối với nàng, cũng có tình cảm sao?
Tối hôm qua hắn gọi tên của nàng, mà không phải là tên của Phùng Hành, như vậy có phải đã tỏ rõ hay không, rằng khi hắn đứng trước khuôn mặt này, không phải nhớ tới Phùng Hành, mà là nàng – An Nhược Sơ?
Nàng đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương.
Đã bao lâu rồi chưa thực sự soi gương? Bắt đầu từ ngày hắn hạ phụ cốt châm vào người nàng, nàng cũng rất ít khi soi gương nữa.
Nàng không ngờ bản thân đã quen với việc không chú ý đến khuôn mặt không thuộc về mình, bởi vì việc này sẽ làm cho nàng quên đi việc nàng không phải là Phùng Hành, nữ tử khiến cho hắn yêu đến tan nát cõi lòng.
Vẫn tự lừa dối mình rằng không một chút để tâm, nói cho cùng, để tâm nhất chính là khuôn mặt này, là chính bản thân.
Có đôi khi sẽ nghĩ, nếu như nàng thực sự là Phùng hành, thì tốt biết bao nhiêu. Đáng tiếc là trên thế giới này không có nếu như, nàng chẳng qua chỉ là một sợi linh hồn không nhà để về, vượt qua trăm năm thời không, mượn cơ thể của Phùng hành, lén tranh thủ chút hạnh phúc không thuộc về mình.
Ngoài miệng nói hận hắn, nhưng chỉ có mình nàng biết, lý do chân chính khiến nàng hận hắn.
Không phải bởi vì hắn khiến cho bản thân chịu khổ cực nhiều năm như vậy, mà vì, hắn có thể tổn thương nàng dễ dàng đến thế. Đau lòng trong một khắc kia, còn lớn so với nỗi đau đớn trên thân thể suốt bốn năm qua nhiều lắm.
Việc để tâm nhất, thực ra chính là sự thật hắn không yêu nàng.
Hắn không yêu nàng, nàng đã sớm biết. Tất cả những thứ trước đây hắn làm cho nàng, tất cả đều xây dựng trên cơ sở “Nàng là Phùng Hành”, nàng ngoại trừ thân phận là Phùng Hành, trong mắt hắn, nàng cũng chẳng là gì cả. Trong tâm vẫn rõ ràng là hiểu được, nhưng mà không ngờ, khi thực sự đối mặt với sự lãnh khốc của hắn, tim lại đau đớn đến thế.
Khi lớp vỏ bọc đường xinh xắn kiên quyết bị bóc ra, mới biết được bên trong hóa ra lại là cay đắng như vậy.
Thế nhưng bây giờ, hắn lại nói, người hắn yêu là nàng.
Nàng nên tin tưởng chứ? Có thể lại là một lần lừa mình dối người nữa hay không? Chờ đến khi nàng tưởng rằng bản thân sắp có thể đạt được hạnh phúc, sẽ tàn nhẫn phá hủy tất cả những ảo tưởng tốt đẹp của nàng.
Số mệnh từ trước đến nay đều thích trêu ngươi.
Tâm vừa loạn, ngực liền đau. Mấy hôm nay, trong ngực cứ có một luồng khí, đè ép đến mức khó chịu, có khi sẽ không thể thở nổi trong vài giây. Nàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy song cửa ra, gắng sức hít vào một hơi lớn không khí trong lành.
Nàng biết Hoàng Dược Sư một lòng tìm cách vãn hồi mạng sống của nàng, dược liệu được dùng cũng là càng ngày càng quý báu, nhưng mà trong thâm tâm chính nàng rõ ràng, nàng hẳn là sắp không xong.
Hoàng Dược Sư có lợi hại nữa, tối đa cũng chỉ giảm bớt tốc độ suy kiệt của nàng, nhưng mà đối với kinh mạch bị làm hỏng đến lung tung rối loạn của nàngthì cũng đã vô lực tu bổ. Phụ cốt châm do chính tay hắn làm ra, uy lực của nó hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Hai tay nàng chống cằm, lười biếng ngoài người trên bệ cửa, nhìn vài nhánh đào ngoài cửa sổ.
Chẳng biết còn có cơ hội để nhìn thấy sang năm hoa đào nở không?
Trước mắt chợt hiện lên lần đầu tiên gặp mặt, nét cười tuấn nhã của hắn đẹp tựa hoa đào, vô cùng ăn khớp với một câu thơ của Thôi Hộ “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, tuy rằng kết thúc của bài thơ kia, “nhân diện” chẳng biết đi nơi nào, chỉ còn lại “đào hoa” cười với gió đông(*).
(*) Bài thơ Đề Đô thành Nam Trang của Thôi Hộ:
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Hôm nay, năm ngoái, cửa cài
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi
Mặt người chẳng biết đâu rồi
Hoa đào năm trước còn cười gió đông.
(Bản dịch của Trần Trọng Kim)
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng xoa dịu nỗi chua chát đột nhiên xuất hiện này.
Thì ra từ lần đầu tiên gặp mặt, bóng dáng của hắn cũng đã in dấu trong trái tim nàng… Thừa nhận đi, An Nhược Sơ, ngươi yêu hắn. Nếu như không phải vì yêu hắn, ngươi sao phải khổ sở như vậy? Chỉ có người quan trọng đối với ngươi, mới có thể chân chính làm tổn thương ngươi a.
Nay như ngươi mong muốn, hắn cũng đã yêu ngươi, ngươi còn cứ do dự cái gì chứ?
Biết đâu một khắc sau, tim của ngươi sẽ đột nhiên ngừng đập, ngươi cam tâm cứ chết đi như vậy sao?
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên mở mắt, cứ chân trần chạy ra ngoài. Nàng chạy giữa rừng đào mênh mông vô bờ, những hạt cát nhỏ sắc cứa vào lòng bàn chân non mịn của nàng, nàng cũng không đi để ý tới.
Nàng mở miệng, cố gắng đề cao thanh lượng của mình, dùng giọng nói khàn khàn khó nghe kêu lên: “Hoàng Dược Sư… Hoàng Dược Sư…”
Nàng phải gặp hắn, ngay lập tức!
“Hoàng Dược Sư… Chàng ở đâu…”
Thế nhưng đất trời rộng lớn, đáp lại nàng chỉ có một tiếng chim hót thanh thúy.
“… Chàng ở đâu? Chàng ra đây một chút được không?” Giọng nói của nàng đã khàn đến mức ngay cả bản thân cũng sắp không nghe được.
Chàng ở đâu…
Bàn chân đau đến mức không thể đi được nữa, nàng khuỵu xuống, miệng vẫn còn thì thào tự nói.
Không biết qua bao lâu, một gã ách phó thở hồng hộc đuổi theo, nhìn thấy nàng, vẻ mặt kích động mới thả lỏng một chút. Vừa rồi hắn đi đưa bữa sáng cho nàng, tìm mọi nơi đều không thấy nàng đâu, thiếu chút nữa thì bị dọa mất mật, tưởng rằng nàng lại chạy trốn. Hắn vẫn nhớ rõ năm đó sau khi nàng rời đi không để lại một tiếng, Hoàng Dược Sư đã giận chó đánh mèo sang hạ nhân như thế nào, đoạn thời gian ấy, người người đều như sống giữa nước sôi lửa bỏng, cuộc sống kinh hồn bạt vía ấy, hắn không muốn trải qua lần thứ hai .
An Nhược Sơ vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi hắn có biết Hoàng Dược Sư đi nơi nào hay không. Ách phó gật gật đầu, dùng thủ ngữ nói cho nàng những điều mà Hoàng Dược Sư phân phó.
Thì ra là Hoàng Dược Sư đuổi theo Hoàng Dung.
Lúc này An Nhược Sơ mới hậu tri hậu giác nhớ ra có một sự kiện như vậy.
Đúng rồi, Hoàng Dung đuổi theo bọn Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư sợ nàng đi lên chiếc thuyền vong mệnh kia nên đuổi theo sau.
Nàng đột nhiên bật cười, nàng…nàng còn tưởng rằng…
“Ha ha!” Nàng phá lên cười, ngay cả nước mắt cũng trào ra.
Nàng còn tưởng rằng…tưởng rằng hắn không cần nàng nữa…
Ách phó lo lắng nhìn nàng, không rõ nàng vì sao lại cười. Ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy bàn chân trần của nàng toàn là máu, lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ở đảo Đào Hoa, không ai không biết vị này có bao nhiêu quan trọng với chủ tử, quả thật là nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, mức độ sủng nịnh này, so với Hoàng Dung chỉ có hơn chứ không kém. Có điều vị này có vẻ như không quá cảm kích, mỗi lần hắn ở bên cạnh nhìn thấy chủ tử bị đánh, đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho nàng.
May mà chủ tử sầu não vẫn hoàn sầu não, nhưng trái lại chưa bao giờ so đo với nàng, bằng không nàng có mười cái mạng cũng không đủ bồi.
Cả gan không để chủ tử vào mắt, khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có mình nàng.
Cho nên có đôi khi, hắn thật sự rất kính nể nàng, phải biết rằng, bọn họ ở dưới uy quyền của Hoàng Dược Sư, cũng đã khó chịu hắn rất lâu, thật vất vả mới xuất hiện một người trị được người kia, chuyện này sao không khiến cho bọn hắn kích động khóc rống chảy nước mắt? Có điều tâm tình kích động này tốt nhất là phải giấu đi mới được, bằng không bị một tên nam nhân thích giận chó đánh mèo nào đó biết được, sẽ chết vô cùng thê thảm.
Đợi tiếng cười của nàng dần tắt, ách phó mới đỡ nàng đứng lên, cân nhắc tình huống một chút, quyết định để nàng tự đi về thì hơn.
Tuy rằng đôi chân chảy máu không thích hợp đi đường, thế nhưng hắn cũng chẳng có gan mà ôm nàng, dù sao cũng đã bị thương, tránh không được bị trách phạt, nhưng mà tính mạng phải đảm bảo…
Beta: Khôn Linh
Khi thức dậy vào hôm sau, Hoàng Dược Sư đã đi rồi.
An Nhược Sơ ngơ ngơ ngác ngác một hồi, trong lúc nhất thời không có cách nào xác định, tối hôm qua có phải là nàng nằm mơ hay không.
Hoàng Dược Sư vậy mà lại thổ lộ với nàng…Nàng còn tưởng rằng hắn hận nàng thấu xương, hận nàng chiếm mất thân thể ái thê của hắn, nhưng hóa ra, hắn đối với nàng, cũng có tình cảm sao?
Tối hôm qua hắn gọi tên của nàng, mà không phải là tên của Phùng Hành, như vậy có phải đã tỏ rõ hay không, rằng khi hắn đứng trước khuôn mặt này, không phải nhớ tới Phùng Hành, mà là nàng – An Nhược Sơ?
Nàng đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương.
Đã bao lâu rồi chưa thực sự soi gương? Bắt đầu từ ngày hắn hạ phụ cốt châm vào người nàng, nàng cũng rất ít khi soi gương nữa.
Nàng không ngờ bản thân đã quen với việc không chú ý đến khuôn mặt không thuộc về mình, bởi vì việc này sẽ làm cho nàng quên đi việc nàng không phải là Phùng Hành, nữ tử khiến cho hắn yêu đến tan nát cõi lòng.
Vẫn tự lừa dối mình rằng không một chút để tâm, nói cho cùng, để tâm nhất chính là khuôn mặt này, là chính bản thân.
Có đôi khi sẽ nghĩ, nếu như nàng thực sự là Phùng hành, thì tốt biết bao nhiêu. Đáng tiếc là trên thế giới này không có nếu như, nàng chẳng qua chỉ là một sợi linh hồn không nhà để về, vượt qua trăm năm thời không, mượn cơ thể của Phùng hành, lén tranh thủ chút hạnh phúc không thuộc về mình.
Ngoài miệng nói hận hắn, nhưng chỉ có mình nàng biết, lý do chân chính khiến nàng hận hắn.
Không phải bởi vì hắn khiến cho bản thân chịu khổ cực nhiều năm như vậy, mà vì, hắn có thể tổn thương nàng dễ dàng đến thế. Đau lòng trong một khắc kia, còn lớn so với nỗi đau đớn trên thân thể suốt bốn năm qua nhiều lắm.
Việc để tâm nhất, thực ra chính là sự thật hắn không yêu nàng.
Hắn không yêu nàng, nàng đã sớm biết. Tất cả những thứ trước đây hắn làm cho nàng, tất cả đều xây dựng trên cơ sở “Nàng là Phùng Hành”, nàng ngoại trừ thân phận là Phùng Hành, trong mắt hắn, nàng cũng chẳng là gì cả. Trong tâm vẫn rõ ràng là hiểu được, nhưng mà không ngờ, khi thực sự đối mặt với sự lãnh khốc của hắn, tim lại đau đớn đến thế.
Khi lớp vỏ bọc đường xinh xắn kiên quyết bị bóc ra, mới biết được bên trong hóa ra lại là cay đắng như vậy.
Thế nhưng bây giờ, hắn lại nói, người hắn yêu là nàng.
Nàng nên tin tưởng chứ? Có thể lại là một lần lừa mình dối người nữa hay không? Chờ đến khi nàng tưởng rằng bản thân sắp có thể đạt được hạnh phúc, sẽ tàn nhẫn phá hủy tất cả những ảo tưởng tốt đẹp của nàng.
Số mệnh từ trước đến nay đều thích trêu ngươi.
Tâm vừa loạn, ngực liền đau. Mấy hôm nay, trong ngực cứ có một luồng khí, đè ép đến mức khó chịu, có khi sẽ không thể thở nổi trong vài giây. Nàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy song cửa ra, gắng sức hít vào một hơi lớn không khí trong lành.
Nàng biết Hoàng Dược Sư một lòng tìm cách vãn hồi mạng sống của nàng, dược liệu được dùng cũng là càng ngày càng quý báu, nhưng mà trong thâm tâm chính nàng rõ ràng, nàng hẳn là sắp không xong.
Hoàng Dược Sư có lợi hại nữa, tối đa cũng chỉ giảm bớt tốc độ suy kiệt của nàng, nhưng mà đối với kinh mạch bị làm hỏng đến lung tung rối loạn của nàngthì cũng đã vô lực tu bổ. Phụ cốt châm do chính tay hắn làm ra, uy lực của nó hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Hai tay nàng chống cằm, lười biếng ngoài người trên bệ cửa, nhìn vài nhánh đào ngoài cửa sổ.
Chẳng biết còn có cơ hội để nhìn thấy sang năm hoa đào nở không?
Trước mắt chợt hiện lên lần đầu tiên gặp mặt, nét cười tuấn nhã của hắn đẹp tựa hoa đào, vô cùng ăn khớp với một câu thơ của Thôi Hộ “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”, tuy rằng kết thúc của bài thơ kia, “nhân diện” chẳng biết đi nơi nào, chỉ còn lại “đào hoa” cười với gió đông(*).
(*) Bài thơ Đề Đô thành Nam Trang của Thôi Hộ:
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Hôm nay, năm ngoái, cửa cài
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi
Mặt người chẳng biết đâu rồi
Hoa đào năm trước còn cười gió đông.
(Bản dịch của Trần Trọng Kim)
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng xoa dịu nỗi chua chát đột nhiên xuất hiện này.
Thì ra từ lần đầu tiên gặp mặt, bóng dáng của hắn cũng đã in dấu trong trái tim nàng… Thừa nhận đi, An Nhược Sơ, ngươi yêu hắn. Nếu như không phải vì yêu hắn, ngươi sao phải khổ sở như vậy? Chỉ có người quan trọng đối với ngươi, mới có thể chân chính làm tổn thương ngươi a.
Nay như ngươi mong muốn, hắn cũng đã yêu ngươi, ngươi còn cứ do dự cái gì chứ?
Biết đâu một khắc sau, tim của ngươi sẽ đột nhiên ngừng đập, ngươi cam tâm cứ chết đi như vậy sao?
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên mở mắt, cứ chân trần chạy ra ngoài. Nàng chạy giữa rừng đào mênh mông vô bờ, những hạt cát nhỏ sắc cứa vào lòng bàn chân non mịn của nàng, nàng cũng không đi để ý tới.
Nàng mở miệng, cố gắng đề cao thanh lượng của mình, dùng giọng nói khàn khàn khó nghe kêu lên: “Hoàng Dược Sư… Hoàng Dược Sư…”
Nàng phải gặp hắn, ngay lập tức!
“Hoàng Dược Sư… Chàng ở đâu…”
Thế nhưng đất trời rộng lớn, đáp lại nàng chỉ có một tiếng chim hót thanh thúy.
“… Chàng ở đâu? Chàng ra đây một chút được không?” Giọng nói của nàng đã khàn đến mức ngay cả bản thân cũng sắp không nghe được.
Chàng ở đâu…
Bàn chân đau đến mức không thể đi được nữa, nàng khuỵu xuống, miệng vẫn còn thì thào tự nói.
Không biết qua bao lâu, một gã ách phó thở hồng hộc đuổi theo, nhìn thấy nàng, vẻ mặt kích động mới thả lỏng một chút. Vừa rồi hắn đi đưa bữa sáng cho nàng, tìm mọi nơi đều không thấy nàng đâu, thiếu chút nữa thì bị dọa mất mật, tưởng rằng nàng lại chạy trốn. Hắn vẫn nhớ rõ năm đó sau khi nàng rời đi không để lại một tiếng, Hoàng Dược Sư đã giận chó đánh mèo sang hạ nhân như thế nào, đoạn thời gian ấy, người người đều như sống giữa nước sôi lửa bỏng, cuộc sống kinh hồn bạt vía ấy, hắn không muốn trải qua lần thứ hai .
An Nhược Sơ vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi hắn có biết Hoàng Dược Sư đi nơi nào hay không. Ách phó gật gật đầu, dùng thủ ngữ nói cho nàng những điều mà Hoàng Dược Sư phân phó.
Thì ra là Hoàng Dược Sư đuổi theo Hoàng Dung.
Lúc này An Nhược Sơ mới hậu tri hậu giác nhớ ra có một sự kiện như vậy.
Đúng rồi, Hoàng Dung đuổi theo bọn Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư sợ nàng đi lên chiếc thuyền vong mệnh kia nên đuổi theo sau.
Nàng đột nhiên bật cười, nàng…nàng còn tưởng rằng…
“Ha ha!” Nàng phá lên cười, ngay cả nước mắt cũng trào ra.
Nàng còn tưởng rằng…tưởng rằng hắn không cần nàng nữa…
Ách phó lo lắng nhìn nàng, không rõ nàng vì sao lại cười. Ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy bàn chân trần của nàng toàn là máu, lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ở đảo Đào Hoa, không ai không biết vị này có bao nhiêu quan trọng với chủ tử, quả thật là nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, mức độ sủng nịnh này, so với Hoàng Dung chỉ có hơn chứ không kém. Có điều vị này có vẻ như không quá cảm kích, mỗi lần hắn ở bên cạnh nhìn thấy chủ tử bị đánh, đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho nàng.
May mà chủ tử sầu não vẫn hoàn sầu não, nhưng trái lại chưa bao giờ so đo với nàng, bằng không nàng có mười cái mạng cũng không đủ bồi.
Cả gan không để chủ tử vào mắt, khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có mình nàng.
Cho nên có đôi khi, hắn thật sự rất kính nể nàng, phải biết rằng, bọn họ ở dưới uy quyền của Hoàng Dược Sư, cũng đã khó chịu hắn rất lâu, thật vất vả mới xuất hiện một người trị được người kia, chuyện này sao không khiến cho bọn hắn kích động khóc rống chảy nước mắt? Có điều tâm tình kích động này tốt nhất là phải giấu đi mới được, bằng không bị một tên nam nhân thích giận chó đánh mèo nào đó biết được, sẽ chết vô cùng thê thảm.
Đợi tiếng cười của nàng dần tắt, ách phó mới đỡ nàng đứng lên, cân nhắc tình huống một chút, quyết định để nàng tự đi về thì hơn.
Tuy rằng đôi chân chảy máu không thích hợp đi đường, thế nhưng hắn cũng chẳng có gan mà ôm nàng, dù sao cũng đã bị thương, tránh không được bị trách phạt, nhưng mà tính mạng phải đảm bảo…