Đào Chi Yêu Yêu

Chương 35

Từ sau khi quay lại đảo Đào Hoa, ngày ngày An Nhược Sơ ăn ngon ngủ ngon, còn có mỹ sắc để thưởng thức, cuộc sống hàng ngày rất dễ chịu. Nhưng mà người rảnh rỗi liền đặc biệt dễ dàng suy nghĩ miên man. Có một việc An Nhược Sơ cứ canh cánh trong lòng: Cũng đã về đảo được hai tháng, mặc dù nàng đã ngủ cùng giường với Hoàng Dược Sư, nhưng mà ngoại trừ thỉnh thoảng lại kéo nàng lại hôn Hoàng Dược Sư cũng không tiến thêm bước nào! Mặc dù lúc đầu nàng cũng có chút yên lòng, dù sao “chuyện đó” thì nàng cũng phải chuẩn bị tinh thần cho tốt mới được, nhưng mà qua lâu ngày, nàng càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, nhìn thế nào cũng không thấy Hoàng Dược Sư là người quân tử như thế a, nàng bắt đầu có chút lo lắng có phải bản thân lớn tuổi xuống sắc rồi hay không, còn không gợi nổi dục vọng của Hoàng Dược Sư.
Vì thế An Nhược Sơ quyết định chủ động xuất kích.
Tuy rằng nàng chưa làm mấy chuyện như quyến rũ người khác như thế này, nhưng dù chưa ăn thịt lợn thì cũng đã thấy lợn đi, nàng tin rằng việc này cũng không khó. Nàng bèn tự nhốt mình trong khuê phòng, lấy ra một đống quần áo cũ để tiến hành sửa chữa. Muốn mát mẻ bao nhiêu có bấy nhiêu, chất liệu muốn mỏng bao nhiêu có bấy nhiêu, sau khi sửa xong, mặc thử lên người, An Nhược Sơ suýt nữa thì phun máu mũi ngay tại chỗ!
Không thể ngờ Phùng Hành dáng người tuy nhỏ nhưng “nội thất” lại đầy đủ cả(*), dáng người đúng thật không thể chê vào đâu được. Lần đầu tiên bị việc nhìn thân thể của mình làm cho thẹn thùng, An Nhược Sơ lo lắng có nên mặc thêm một lớp áo choàng nữa hay không… A a a! Không được không được! An Nhược Sơ ôm đầu mình, đến lúc này rồi sao có thể lùi bước nữa? Đã quyết tâm là phải làm, phải tiến hành kế hoạch đến cùng!
(*) Nguyên văn là câu “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ”, chỉ mấy người bề ngoài bình thường nhưng bên trong cũng chẳng kém ai =))
Cũng không biết mấy ngày nay Hoàng Dược Sư bận gì, ban ngày thường thường không thấy bóng người. Hỏi ách phó hắn đi đâu, ai cũng đều lắc đầu nói không biết. Sắp sửa tiến hành chuyện không đạo đức, từ buổi sáng An Nhược Sơ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, đợi cả ngày, chạng vạng khi nghe thấy Hoàng Dược Sư trở về, nàng suýt thì thét chói tai nhảy dựng lên.
Hai người vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện phiếm.
Hoàng Dược Sư nhíu mày nhìn nàng trong chốc lát, hỏi: “Sắc mặt kém như vậy, có phải khó chịu chỗ nào hay không?”
An Nhược Sơ lắc đầu lia lịa, vội vàng phủ nhận: “Không có không có, không khó chịu gì cả!”
Cảm thấy nghi ngờ, Hoàng Dược Sư vừa gắp thức ăn cho nàng vừa tỉnh bơ hỏi: “Hôm nay đã làm những gì?”
An Nhược Sơ vùi đầu tận lực ăn, nói lúng búng: “Đọc…đọc sách.”
“Oh…đọc sách nào?”
An Nhược Sơ thầm kêu khổ trong lòng, đáp: “Cuộc đời của tú bà họ Ngô tập mười tám…”
Hoàng Dược Sư dừng đũa quay sang liếc nàng một cái, nhíu mày hỏi: “Quyển sách này còn chưa ra hết sao?”
An Nhược Sơ cố cười ha ha: “Đúng a, năng lượng sáng tác của tác giả này vô cùng dồi dào, chắc là đặc biệt túng tiền. Ở chỗ của chúng ta có một phụ nữ tên là Rowling sống dựa vào viết sách, viết một loạt, tập một, tập hai…Đến khi viết đến tập thứ bảy thì từ một phụ nữ sống nhờ trợ cấp liền biến thành một bậc tỷ phú. Ta vẫn hay ngẫm nghĩ, vị tác giả này chắc hẳn có rất nhiều oán niệm a không thì sao có thể viết không ngừng như vậy được, dè đâu tác giả của truyện Cô bé bán diêm còn có oán niệm sâu hơn nữa…” Vốn tưởng rằng hắn không có hứng thú nghe mấy chuyện đó, không ngờ ánh mắt hắn lại rất chăm chú, An Nhược Sơ ngừng lại, cuối cùng có chút ngượng ngùng.
“Rất thú vị, sau này hãy kể cho ta nhiều hơn về cuộc sống trước kia của nàng.” Hoàng Dược Sư vừa cười nói vừa với nàng.
An Nhược Sơ ôm mũi, hứ, cười đến động lòng người như vậy, rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai hả? Bình tĩnh! Nàng phải bình tĩnh! Tuyệt đối không được để hắn quyến rũ lại, rống!
Ăn xong bữa tối, hai người tản bộ trong rừng đào một lúc, vốn thật nhàn nhã, nhưng trong lòng người nào đó có quỷ, chỉ cảm thấy một giây dài như một năm.
Thấy bộ dạng nàng hốt hoảng, Hoàng Dược Sư không dò hỏi mà xem mạch cho nàng, thấy thân thể nàng cũng không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay nàng ra nói: “Nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đến thư phòng đọc sách một lát.”
An Nhược Sơ như nhận được đại xá, gật đầu lia lịa, đi được vài bước, nhớ đến chuyện gì nên lại trở lại, vò góc áo ấp úng nói: “Này…chàng cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hoàng Dược Sư sắc mặt ấm áp, gật đầu nói: “Đã biết.”
Vừa về đến phòng, An Nhược Sơ đầu tiên liền tắm cho mình thơm ngào ngạt, bất chấp khó khăn mặc vào bộ quần áo mát mẻ đã qua sửa chữa kia, sau đó bò lên giường, buông một bên rèm trong suốt xuống, nằm ở trên giường im lặng chờ đợi Hoàng Dược Sư trở về.
Thời tiết đã vào đông, An Nhược Sơ mặc đồ mỏng dính nên lạnh đến mức răng cũng phát run, lòng tràn đầy đấu tranh nhìn xuống tấm chăn bông mềm mại dưới người, cố gắng khắc chế xúc động muốn chui vào ngay lập tức.
Nằm ở trên giường chờ rồi chờ, chờ đến khi cả người đều buồn ngủ, mới nghe thấy cửa phòng truyền đến tiếng động. An Nhược Sơ vội vàng vỗ vỗ mặt mình, duy trì tỉnh táo, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Thấy bóng dáng cao ngất phía ngoài mành đang đi từng bước một về phía nàng, An Nhược Sơ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài theo đường miệng. Trong lòng vừa sợ vừa mong.
Khi Hoàng Dược Sư vén rèm giường lên, phản ứng của hắn bị chậm mất hai giây.
Chỉ thấy người trên giường một tấm áo khoác lụa mỏng nửa trong suốt, bên trong lụa mỏng mặc một bộ váy tím nhạt thấp ngực, một chiếc đai lưng dài lướt thướt bó chặt vòng eo nhỏ nhắn lại, làn váy tỏa ra như đóa hoa bừng nở, lộ ra đôi chân nhỏ bé trắng ngần. Nét đỏ ửng tự nhiên trên mặt càng làm nàng thêm vẻ mong manh, giống một đóa hoa nhỏ nhẹ nhàng đung đưa trong gió khiến người ta muốn hái lấy.
Sau một lúc lâu, Hoàng Dược Sư mới tìm lại được giọng nói của mình, vừa mở miệng mới phát hiện nó sớm đã trở nên khàn khàn: “Sơ nhi, nàng đang làm gì vậy?”
An Nhược Sơ chống người ngồi dậy, lụa mỏng theo động tác của nàng chậm rãi tuột xuống, lộ ra một nửa bờ vai trắng như tuyết. Mặt nàng vô tội hỏi: “Đây là xiêm y ta mới làm, chàng có thấy đẹp không?”
Hoàng Dược Sư ho khan một tiếng, đáp: “Đẹp.”
Nghe thấy hắn khen, An Nhược Sơ vui vẻ nói: “Chàng thích chứ?”
“Thích.” Thích muốn chết!
“Vậy từ bây giờ ta đều mặc như vậy được không?”
Vừa nghĩ đến bộ dạng này của nàng bị những người khác nhìn thấy, Hoàng Dược Sư liền hận không thể móc hết mắt của tất cả mọi người, thế là giọng điệu cứng ngắc đáp: “Không được!”
“Vì sao?” Khuôn mặt nhỏ của An Nhược Sơ xịu xuống, cuối cùng cũng không thành sao?
“Nàng sẽ lạnh.” Không hổ là Hoàng Dược Sư, lập tức đã nghĩ ra được lý do tuyệt hảo.
Sắc mặt An Nhược Sơ dãn ra một chút, hóa ra là lo lắng nàng bị lạnh. Cơ mà cũng lạnh thật. Không xong, phải nhanh chóng lừa hắn lên giường mới được, nếu không nàng cũng thành món ăn nguội. Thế là An Nhược Sơ quyết định sử dụng đòn sát thủ: giương mắt 45 độ, điềm đạm đáng yêu nói: “Chàng cũng mệt mỏi rồi đúng không, mau lên giường nghỉ ngơi đi.” Mau lên đây đi! Đi lên đi!
Hoàng Dược Sư nhìn nàng vài giây, thở dài một tiếng khó có thể nghe thấy, lấy tay xốc chăn bông lên đắp thật kín lên người nàng, sau đó cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán nàng: “Nàng cứ nghỉ trước đi, ta muộn nữa mới ngủ.”
Tại sao có thể như vậy! Rõ ràng ánh mắt hắn vừa rồi nhìn nàng còn có kinh diễm, hắn không phải không có cảm giác với nàng! An Nhược Sơ trong lòng hoảng hốt, giữ chặt góc áo hắn, nói vội: “Chàng muốn đi đâu?”
Hoàng Dược Sư quay đầu thoáng nhìn nàng, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, giống như tất cả sự nồng nhiệt vừa rồi đều là ảo giác của nàng. “Ta còn có chút việc chưa làm xong, đêm nay không quay về ngủ. Ngoan ngoãn ngủ đi, thân thể của nàng rất cần nghỉ ngơi đầy đủ.” Nói xong liền dời đi ngay trước mặt An Nhược Sơ lúc này đang trợn mắt há mồm.
Cả đêm cắn chăn, An Nhược Sơ cũng không thể nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào.
Buổi sáng rời giường tự soi gương, nhận thấy tình trạng Phùng Hành bẩm sinh đã tốt, vài năm nay nàng ôm tâm lý được ngày nào hay ngày ấy, căn bản cũng chẳng quan tâm bảo dưỡng, thế mà làn da vẫn tinh tế như trẻ mới sinh, quả thật là vẻ đẹp trời sinh khó mà mất đi được(*), thảo nào có thể sinh ra một mĩ nhân như Hoàng Dung.
(*) Thiên sinh lệ chất nan tự khí, câu năm bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
Ánh mắt dừng lại trên mái tóc bạc kia, nhớ tới lời nói của Ngốc cô mấy ngày hôm trước… Hay là vấn đề nằm ở tóc? Nàng vốn chẳng chút để ý, có thể cứu lại một mạng nàng đã cảm thấy quá tốt rồi, cho tới bây giờ ánh mắt người ngoài với nàng mà nói không là vấn đề. Nhưng mà, nếu Hoàng Dược Sư để ý thì sao? Nhìn mái tóc như của một bà già này, hắn cảm thấy ghê tởm sao? An Nhược Sơ phát hiện chính mình rất khó dùng thái độ khi đối diện những người khác để đối diện hắn.
Tuy biết không nên hoài nghi tâm ý của hắn, nhưng mà chỉ một ý nghĩ thôi cũng đủ để tâm ma sinh ra.
Nàng thoáng chốc đi đến thư phòng, Hoàng Dược Sư không ở bên trong. Vốn định tìm một quyển sách nào đó để đọc, nhưng khi nàng đi qua bàn của Hoàng Dược Sư lại nhìn thấy bên trên có một đống tranh cuốn, nàng không khỏi tò mò mở ra nhìn một chút.
Tất cả các bức tranh đều vẽ một nữ tử, hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc cười hoặc lo, xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề(*).
(*) Hai câu trong Kinh Thi ca ngợi vẻ đẹp thê tử của Vệ Trang Công: “Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.”
Nếu không có mái tóc đen nhánh kia, nàng suýt nữa đã nghĩ nữ tử trong tranh chính là mình rồi.
Nàng buông tranh cuốn, đứng ngây ngốc một lúc rồi mới dời bước đi về phía giá sách, tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được cuốn sách mình muốn, sau đó lặng yên không tiếng động rời đi.
HỒI CUỐI
Khi sẩm tối thì trời bắt đầu mưa tầm tã như trút nước, cơn mưa này tới vừa vội vừa nhanh, cả trời tối đen lại.
Sắc mặt Hoàng Dược Sư rất khó coi, hắn mới đi ra ngoài nửa ngày, lúc về đã phát hiện An Nhược Sơ biến mất! Điều động mọi người cũng không tìm thấy bóng dáng của nàng.
Cúi đầu, mới phát hiện tay mình run nhè nhẹ .
Không! Không thể được! Nàng không thể trở về cái thế giới chết tiệt kia của nàng được! Nhất định nàng còn đang ở một chỗ nào đấy trên đảo Đào Hoa!
Hỏi một ách phó, hắn ta nói lần cuối cùng nhìn thấy nàng là ở thư phòng, Hoàng Dược Sư chạy tới thư phòng, bên trong cũng không có ai. Khi hắn xoay người định đi, khóe mắt liếc qua đống tranh cuốn trên bàn, hắn cầm một bức trong số đó lên, híp mắt nhìn nút thắt phía trên, kiểu buộc này không phải là của hắn.
Trên đảo Đào Hoa không có người nào dám táy máy vào đồ của hắn, duy nhất chỉ có Sơ nhi.
Nói thầm một tiếng “Đứa ngốc”, hắn rốt cuộc không chờ nổi nữa, ra khỏi thư phòng, sau khi căn dặn ách phó nếu như có ai tìm được nàng nhớ phải đốt lửa làm ký hiệu, chính hắn cũng gia nhập đội ngũ tìm người.
Đảo Đào Hoa lớn như vậy, nếu như có ý muốn trốn thì thật sự không dễ tìm. Hoàng Dược Sư biết chắc rằng lúc này nàng không muốn nhìn thấy hắn, cho nên nhất định sẽ không đến những nơi bình thường, loại bỏ những nơi mà thể lực của nàng không thể đến được, hắn nhanh chóng vẽ ra một giới hạn trong đầu.
Ngốc cô đang chạy băng băng về phía nhà tránh mưa, nhìn thấy Hoàng Dược Sư ô cũng không mang mà chạy ra ngoài liền kêu lên: “Gia gia, trời mưa lớn như vậy, người muốn đi đâu?”
Hoàng Dược Sư dừng lại một lát, quay đầu hỏi: “Ngốc cô, hôm nay ngươi có gặp Sơ nhi hay không?”
Ngốc cô từng bị Hoàng Dược Sư cảnh cáo riêng không cho gọi An Nhược Sơ là bà cụ hay lão bà bà nữa, lần này nhớ lại, không gọi nàng là bà cụ nữa, cười hì hì trả lời: “Người nói Nhược Sơ tỷ tỷ sao? Lúc nãy con còn thấy nàng đang đùa với một con thỏ trắng mà.”
Hoàng Dược Sư vội hỏi: “Ngươi nhìn thấy nàng ở đâu?”
“Oh, ngay ở chỗ tấm bia đá.”
Tấm bia đá? Mộ của Phùng Hành!
Hoàng Dược Sư không chờ đợi nữa, nhanh chóng chạy về phía mộ của Phùng Hành, khi tới nơi, nhìn thấy trên đất quả thật có vài dấu chân nho nhỏ, hắn lần theo dấu chân đi đến trước bia mộ.
Ấn vào cơ quan, tấm bia đá chậm rãi di chuyển, lộ ra một cái cửa ngầm, Hoàng Dược Sư mở cửa ngầm ra rồi đi vào, quả nhiên nhìn thấy An Nhược Sơ đang thu mình trong góc tường lạnh run.
Hắn đi đến, ngồi xuống trước mặt nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, thương tiếc vén những sợi tóc ẩm ướt của nàng ra sau tai. Sau đó dang hai tay ôm lấy nàng, phát động nội lực, hong khô hơi nước trên mình hai người, mãi đến khi sắc mặt tái nhợt của nàng bắt đầu trở nên hồng hào, hắn mới dừng lại.
“Còn lạnh không?” Hắn hỏi.
An Nhược Sơ lắc lắc đầu.
Tuy rằng nàng tỏ vẻ không lạnh, nhưng mà Hoàng Dược Sư vẫn ôm nàng thật chặt, giống như nếu lơi tay thì nàng sẽ biến mất vậy. Một lát sau, cảm thấy trong lòng nàng có cái gì đó đang động đậy hắn mới lùi ra, phát hiện ra là một con thỏ cả người đều đen thui, hơn nữa trên lông con thỏ này còn tản ra một mùi hương gay mũi!
Hoàng Dược Sư xách con thỏ lên đánh giá một lúc lâu, sau khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt không khỏi trở nên tái xanh. Hỏi: “Từ đâu có được thứ thuốc nhuộm màu này?”
An Nhược Sơ cúi đầu né tránh giống như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Ta mà muộn một chút nữa thôi thì có phải tóc nàng cũng biến thành đen luôn không?”
An Nhược Sơ cúi đầu càng thấp.
Hít sâu một hơi, tự nhủ phải tỉnh táo, Hoàng Dược Sư quyết định trước tiên phải làm rõ vấn đề: “Vì sao phải làm như vậy?”
An Nhược Sơ bĩu môi, giọng điệu có vị chua nói: “Không phải chàng thích tóc đen sao?”
Hoàng Dược Sư ngẩn ra, không vui: “Ai bảo nàng ta thích tóc đen?”
An Nhược Sơ quay mặt đi, không muốn để ý đến hắn.
“Nàng xem những bức họa ta đặt trong thư phòng?”
An Nhược Sơ quay đầu, giống như bắt được nhược điểm của hắn, chỉ vào hắn nói: “Chàng xem! Ta không cần nói thì chàng cũng chột dạ mà! Nếu không thì sao lại đoán ra nhanh như thế được?”
Hắn thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ sờ sờ đầu của nàng: “Sơ nhi, sau này muốn làm trộm thì đừng có để lại chứng cứ rõ ràng như vậy.”
An Nhược Sơ trừng lớn mắt, “Ta để lại chứng cứ bao giờ? Cái nào ta cũng đặt lại đúng chỗ cũ!”
Hoàng Dược Sư muốn cười nhưng không dám cười, đành phải cứng mặt nói: “Nàng không để ý cách nàng thắt nút không giống với ta sao?”
An Nhược Sơ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nhìn lén đồ của người khác bị phát hiện, khí thế không khỏi yếu đi một bậc. “Là…là tại chàng cứ để chỗ nổi bật như vậy, ta chỉ là không cẩn thận nhìn thấy thôi.”
Biết nàng tự ái, Hoàng Dược Sư cũng không so đo chuyện nhỏ nhặt như vậy với nàng, chỉ hỏi: “Nàng cho là ta vẽ ai?”
An Nhược Sơ cúi đầu không nói.
Hoàng Dược Sư không cho nàng trốn tránh, nâng đầu của nàng lên, nhìn nàng nói, “Sơ nhi, nghe kỹ, nữ tử trong tranh đều là nàng.”
An Nhược Sơ run rẩy một chút, mới biển mếu máo nói: “Gạt người, người kia rõ ràng là Phùng Hành!”
“Sao nàng biết không phải là nàng?” Hoàng Dược Sư hỏi lại.

“Ta tóc trắng, nữ tử trong tranh là tóc đen.”
Hoàng Dược Sư cảm thấy như khí cả đời đều dùng để thở dài vào lúc này rồi, “Sơ nhi, nàng đã nhìn ngày tháng ở trên lạc khoản(*) chưa? Đó là ta vẽ trong bốn năm nàng rời đi, lúc ấy ta cũng không biết rằng tóc nàng đã bạc. Trong bốn năm đó, không lúc nào là ta không nghĩ tới nàng, nghĩ nàng sẽ ở đâu, sống tốt không, có bị người khác bắt nạt không, phụ cốt châm trên người có thể phát tác hay không…Nghĩ nhiều muốn điên rồi.” Mặt hắn đau khổ nhìn nàng. Đó là đoạn thời gian khó khăn nhất với hắn, đoạn thời gian hối hận nhất, cho tới bây giờ không ai có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn như nàng.
(*) Chỗ này thường ghi họ tên, chức tước của người viết (vẽ) và ngày tháng, địa điểm khi viết (vẽ). Chú thích dành cho những ai chưa đọc qua sgk lớp 10 tập hai trang 53.
An Nhược Sơ im lặng một lát, sau đó ngập ngừng hỏi: “Vậy nghĩa là chàng không ghét bỏ mái tóc bạc của ta sao?”
Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc nàng, hơi giận: “Ai nói ta ghét chứ? Ta rất thích, nàng không biết như vậy nàng xinh đẹp biết bao nhiêu đâu, nàng mà dám nhuộm đen nó, ta đánh vào mông nàng.”
An Nhược Sơ ngơ ngác tiêu hóa nội dung những lời hắn nói, lời của hắn với tưởng tượng của nàng trái ngược hoàn toàn. “Nếu đã thế thì vì sao tối qua chàng không chịu chấp nhận ta?”
“Không phải nàng vẫn ồn ào muốn ta cầu hôn nàng sao? Nàng còn chưa đồng ý gả cho ta, ta làm chuyện kia với nàng sao được? Ta muốn cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, một thân phận thê tử.” Hắn dán vào tai nàng nói chuyện, vừa lòng nhìn mang tai của nàng phát đỏ.
Buông nàng ra, hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn dương chi bạch ngọc, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Sơ nhi, nàng có đồng ý gả cho ta, để ta chăm sóc nàng một đời một kiếp không?”
An Nhược Sơ không thể tin được những gì mình thấy, “Chàng…chàng không phải nói rằng sẽ không quỳ xuống trước mặt nữ tử sao?”
Hoàng Dược Sư mặt không đổi sắc nói: “So sánh giữa thê tử với tôn nghiêm thì thê tử vẫn quan trọng hơn.”
An Nhược Sơ nhìn chiếc nhẫn kia, rồi nhìn sang hắn, rốt cuộc nước mắt không nhịn được tuôn ra ào ào, “Mấy ngày nay chàng đều vội vàng làm chiếc nhẫn này sao?”
Hoàng Dược Sư gật đầu, đau lòng vươn tay lau đi nước mắt của nàng, nói: “Đừng khóc.”
“Ta quá cảm động thôi.”
“Nếu cảm động thì mau đồng ý đi.”
An Nhược Sơ nín khóc mỉm cười: “Làm gì có ai như vậy chứ, chàng đây là bức hôn, không phải cầu hôn.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà vẫn nhận lấy chiếc nhẫn của hắn, để hắn nâng nàng lên.
Hoàng Dược Sư cảm thấy mỹ mãn tiến lên hôn nàng, vừa hôn vừa lẩm bẩm nói: “Ba ngày sau chúng ta sẽ thành thân.”
Nghe vậy An Nhược Sơ che lên miệng của hắn không cho hắn tiếp tục hôn, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
“Việc như thế này đương nhiên phải càng nhanh càng tốt.” Sự chịu đựng của hắn cũng đã sắp đến điểm giới hạn. Có trời mới biết mỗi ngày hắn phải ôm lấy người mình yêu đi vào giấc ngủ nhưng cái gì cũng không thể làm có biết bao tra tấn.
“Dung nhi cùng tiểu tử Quách Tĩnh kia tháng sau sẽ thành thân, đương nhiên chúng ta phải sớm hơn chúng rồi.”
An Nhược Sơ ngẫm lại cũng đúng nên liền đáp ứng.
Ba ngày sau, nàng gả cho hắn làm vợ, trở thành nữ chủ nhân của đảo Đào Hoa.
Hết thảy vinh sủng, không thành vấn đề.
Ghi chép chuyện giang hồ: Đông Tà Hoàng Dược Sư sau khi thất bại tại Hoa Sơn luận kiếm, tái giá lấy một nữ tử tóc bạc, cực kì sủng ái. Người trong võ lâm đều ngó nghiêng, Hoàng đảo chủ có một mối tình thắm thiết với người vợ cũ, hơn mười năm không thay lòng, vì sao lại đột nhiên có tình cảm với một nữ tử tóc bạc? Trải qua một phen điều tra nghe ngóng mới biết vẻ ngoài của nữ tử nổi tiếng này giống hệt Phùng Hành, cho nên được Hoàng đảo chủ ưu ái, lấy làm vợ. Hoàng đảo chủ đối vợ trước tình sâu như biển, cảm động lòng người, chuyện xưa chép lại.
PHIÊN NGOẠI THIÊN
“Sơ tỷ! Sơ tỷ!”
An Nhược Sơ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Dung đang lén lút ngoài cửa. Chỉ thấy Hoàng Dung vẫy tay gọi nàng đi ra ngoài. Nàng nhìn thoáng qua Hoàng Dược Sư đang đọc sách say mê, thấy hắn mắt cũng không nâng, nàng liền buông kim chỉ trong tay, đứng dậy ra ngoài.
Đi ra ngoài cửa, nàng hỏi: “Dung nhi, muội tìm ta có chuyện gì?”
Hoàng Dung nhìn thoáng qua Hoàng Dược Sư đang ngồi trong phòng, cảm thấy đây không phải là chỗ tốt để nói chuyện, bèn kéo An Nhược Sơ đến một nơi không người, lúc này mới e lệ mở miệng nói: “Muội có một chuyện muốn thỉnh giáo tỷ.”
Hoàng Dung thông minh tuyệt đỉnh cũng có lúc phải thỉnh giáo nàng? Đúng là chuyện lạ. An Nhược Sơ vỗ vỗ ngực, một giọng “không cần khách khí với ta đâu”: “Muội cứ việc hỏi! Sơ tỷ đây nhất định biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết!(*)”
(*) Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.
Chỉ thấy Hoàng Dung muốn nói lại thôi, An Nhược Sơ cũng không thúc giục nàng, im lặng đợi nàng lên tiếng. Một lát sau, Hoàng Dung giống như hạ quyết tâm, cắn môi nói: “Sơ tỷ, tỷ dạy muội phải làm gì trong đêm tân hôn đi!”
An Nhược Sơ suýt thì sặc nước bọt, “Đêm…đêm tân hôn?”
Hoàng Dung hai tay nâng má, bộ dạng phiền não, “Tỷ cũng biết mẹ muội mất sớm, không ai dạy muội mấy chuyện như thế này cả. Tĩnh ca ca ngốc như vậy, chắc hắn cũng không biết. Muội nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muội chủ động một chút thì hơn, nhưng mà sao muội hỏi phụ thân được? Sơ tỷ, chỉ có tỷ giúp muội được thôi.”
Kỳ thật đến bây giờ An Nhược Sơ còn rất khó chấp nhận chuyện bản thân trở thành mẹ kế của Hoàng Dung, cảm thấy mình phải đảm đương trách nhiệm này, thế là nàng liền vỗ vỗ vai Hoàng Dung, một bộ dạng “dày dặn kinh nghiệm” nói: “Không có vấn đề, cứ trông cậy vào tỷ!”
“Thật tốt quá! Muội biết tỷ hiểu muội nhất mà, không giống phụ thân, lúc nào cũng phạt này phạt kia, chẳng thương muội chút nào.”
An Nhược Sơ lắc lắc đầu không đồng ý, dí vào đầu nàng: “Muội đừng có bất công với cha muội, muội không biết hắn thương muội bao nhiêu đâu, đừng có mà sống trong phúc mà không biết hưởng.”
Hoàng Dung le lưỡi, kéo tay nàng làm nũng: “Phụ thân có thương muội nữa cũng không bằng một phần vạn thương tỷ, muội cũng phải ghen tị.”
Mặt An Nhược Sơ lập tức phồng lên, “Nói bậy! Hắn mà thương tỷ? Cả ngày không được cái này không được cái kia, đúng là tức chết ta!”
Bây giờ đổi lại thành Hoàng Dung an ủi : “Tỷ không nên trách phụ thân, người cũng chỉ muốn tốt cho tỷ thôi, tỷ xem không phải bây giờ thân thể của tỷ tốt hơn nhiều sao, phụ thân quản tỷ cũng có đạo lý của người.”
Nói tới đây, hai người đột nhiên dừng lại, nhìn nhau phì cười.
Được rồi, kỳ thật hai người đều là kẻ sống trong phúc mà không biết hưởng, Hoàng Dược Sư cũng không dễ chịu.
Cười một trận, Hoàng Dung nhớ tới mục đích nàng tìm đến An Nhược Sơ, hỏi lại: “Sơ tỷ, tỷ còn chưa nói cho muội biết đêm động phòng hoa chúc phải làm gì đâu.”
“Đúng nhỉ, suýt nữa thì lạc đề.” An Nhược Sơ vỗ vỗ đầu mình, trong đầu vô thức hiện lên tình cảnh đêm tân hôn của nàng, mặt không khỏi đỏ một mảnh lớn. “Ách, chính là…chính là nằm xuống, sau đó cởi hết quần áo trên người, rồi…rồi…”
Hoàng Dung nghe thấy chẳng hiểu ra sao, không nhịn được xen mồm hỏi: “Nhất định phải nằm xuống rồi mới cởi quần áo? Thế thì không phải sẽ rất khó cởi sao?”
“Sẽ…sẽ thế hả?” An Nhược Sơ ngẩn ngơ, bởi vì lần nào cũng không phải là nàng tự cởi, cho nên nàng chưa lo đến vấn đề khó khăn này, có điều nhìn bộ dạng Hoàng Dược Sư cởi giống như là rất dễ dàng. Lập tức nàng lại nhớ ra, hiện tại là Hoàng Dung phải giúp Quách Tĩnh cởi, độ khó có vẻ cao, bèn nói: “Vậy muội cứ cởi xong rồi nằm xuống đi…”
Hoàng Dung mặt đỏ hồng, lại hỏi: “Nhất định phải cởi hết sạch sao? Thế thì không phải sẽ rất ngượng?” Nghĩ đến việc mình sắp cùng Tĩnh ca ca lõa thể nhìn nhau, Hoàng Dung liền xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố tự chôn mình.
“Khụ, cũng không phải là nhất định phải cởi sạch sẽ…” Giống như bỗng nhiên nghĩ đến một cảnh tượng gì đó, mặt An Nhược Sơ nhất thời đỏ như tôm luộc.
Hoàng Dung lập tức không ngượng ngùng hỏi tiếp: “Vậy khi nào thì cần cởi khi nào thì không cần cởi?”
“Cái này…Váy thì nhất định phải cởi, chuyện này muội với hắn tự quyết định đi…” An Nhược Sơ đột nhiên rất muốn khóc, nàng không ngờ nhiệm vụ này gian khổ đến thế a.
Hoàng Dung gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi tiếp: “Cởi xong thì sao nữa?”
An Nhược Sơ bắt đầu hối hận bản thân vì sao lại đáp ứng sảng khoái như vậy, chính nàng cũng là một đại cô nương, sao có thể không biết xấu hổ nói những chuyện thế này ra mồm chứ? Không bằng nàng trực tiếp gọi Hoàng Dược Sư đi dạy Quách Tĩnh, cho hai đại cô nương các nàng đỡ phải ở chỗ này giải thích đến sung huyết não cũng chẳng ra cái nguyên cớ gì.
Vò vò góc áo, sau khi trải qua một phen đấu tranh, An Nhược Sơ dứt khoát tiến lên dán vào bên lỗ tai Hoàng Dung, nói lại đại khái toàn bộ quá trình một lần, chỉ thấy Hoàng Dung nghe thấy mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, cuối cùng chuyển thành màu đỏ sẫm.
Một lát sau, Hoàng Dung mới lúng ta lúng túng hỏi: “Nghe nói nữ hài tử lần đầu làm chuyện kia đều đau, có thật không vậy?”
“Hẳn là thế…” An Nhược Sơ gãi gãi đầu, kỳ thật nàng cũng không dám khẳng định, bởi vì thân thể Phùng Hành đã sớm không phải xử nữ, cho nên nàng cũng không biết bình thường nữ hài tử làm lần đầu tiên sẽ có cảm giác gì. Tuy thế, mỗi lần lúc vừa mới bắt đầu nàng vẫn có chút không thoải mái, may mà Hoàng Dược Sư rất săn sóc, cũng không làm nàng đau.
Chờ đến khi Hoàng Dung cuối cùng cũng buông tha An Nhược Sơ, hai người ôm tâm tư khác nhau người nào về phòng nấy. Hoàng Dung thì vì sắp đến đêm tân hôn mà thẹn thùng không thôi, An Nhược Sơ thì lại vì sự ngốc nghếch của mình mà mất mặt không thôi.
Trở lại trong phòng, thấy Hoàng Dược Sư đã không đọc sách nữa mà đang cầm mấy thứ đồ nàng đang làm dở để xem, An Nhược Sơ quýnh lên, vội vàng chạy tới cướp lại: “Không được xem!”
“Cái gì mà phải bí mật như vậy?”
“Không nói cho chàng! Tóm lại trước khi làm xong thì không được xem! Nói xong nhét cái yếm đang làm dở kia vào một chiếc túi lớn bên cạnh.
Biết nàng lại đang làm mấy thứ hiếm lạ kỳ quái gì đó, Hoàng Dược Sư không truy vấn, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, rót một ly trà cho nàng, nói chuyện phiếm: “Dung nhi tìm nàng làm gì vậy?”
“Vì một chuyện đặc biệt.” An Nhược Sơ chột dạ đáp.
Nàng cùng Hoàng Dung tâm sự cái gì làm sao qua mắt được Hoàng Dược Sư? Thấy trên mặt nàng hiện ra màu ửng đỏ dị thường, Hoàng Dược Sư nhếch môi cười cười, duỗi tay ra kéo nàng vào lòng, ngón tay xoa xoa hai má của nàng, nhẹ giọng nói: “Sơ Nhi, mặt của nàng thật hồng.”
“Trời nóng, ha ha.”
“Thật không?” Hoàng Dược Sư sờ nhẹ lên đai lưng của nàng, “Chi bằng cởi một lớp ra?”
“Cởi…cởi?” An Nhược Sơ trừng lớn mắt, bây giờ còn đang là tháng hai trời lạnh, cởi là chắc chắn cảm mạo, nàng vội vàng lắc lắc đầu, “Không không không, không cần, ta chịu nóng!”
“Nóng ốm mất thì không tốt lắm, vẫn cứ cởi bỏ một lớp đi.” Nói xong lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo đai lưng của nàng, nhìn nàng chân tay luống cuống kéo lại những lớp áo bị tản ra, Hoàng Dược Sư tâm tình tốt dị thường. Mỗi lần nhìn bộ dạng nàng do thẹn thùng mà tay chân luống cuống, hắn liền đặc biệt tâm động.
Không biết hắn sao lại muốn bắt nạt mình như vậy, An Nhược Sơ khóc không ra nước mắt.
“Sơ nhi, nàng có nhớ ta không?” Hoàng Dược Sư hôn hai má của nàng, hỏi.
“Đang yên đang lành ta nhớ chàng làm gì… Chờ, chờ một chút, đừng cởi nữa, đáng giận, tất cả tản ra hết rồi! Chàng có biết phải mặc bao lâu không? Không biết đâu, chàng mặc lại từng cái một cho ta!” Rống!
Hoàng Dược Sư cười khẽ, “Được, chút nữa ta sẽ mặc lại giúp nàng, hiện tại, không cần nói chuyện…” Nói xong hắn không cho nàng kháng nghị, hôn lên môi nàng, bàn tay to cũng xâm nhập vào tầng tầng lớp lớp quần áo vuốt ve làn da nhẵn nhụi của nàng.
“Ô ô… Tránh ra, ngày hôm qua chàng vừa mới…Ta không chịu nổi rồi!” Nàng đánh đám vào người hắn, không biết vì sao hắn lại đột nhiên hóa thân cầm thú, theo thói quen bình thường của hắn thì sẽ không chạm vào nàng hai ngày liên tiếp.
Nhưng mà động tác của nàng đối với hắn mà nói là châu chấu đá xe không nghi ngờ, một chút tác dụng cũng không có.
Hoàng Dược Sư hảo tâm nhắc nhở: “Sơ nhi, tiết kiệm chút sức lực đi, miễn cho lại giống lần trước làm được một nửa đã ngất xỉu, khiến vi phu rất khó xử.”
Bây giờ An Nhược Sơ cũng muốn ngất rồi! Vùng vẫy trong chốc lát, cảm thấy có chút mệt, đành phải tâm không cam tình không nguyện mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Trong mắt Hoàng Dược Sư hiện lên thương tiếc, thân mình còn yếu như vậy, hắn cam lòng ép buộc nàng sao cho được? Bình thường hắn đều kiềm chế, số lần cũng cố gắng hết sức không để quá thường xuyên. Giống như lần này, hắn cũng chỉ muốn đùa nàng chút, cho nên vào lúc quan trọng nhất, hắn nhịn xuống, mặc lại quần áo từng cái từng cái một cho nàng.
An Nhược Sơ còn đang choáng váng vui sướng, mãi đến khi quần áo trên người toàn bộ đều trở về vị trí cũ, mới ngây ngốc nhìn mặt hắn, khó hiểu hỏi: “Chàng từ bỏ sao?”
“Ừ, từ bỏ.”
An Nhược Sơ trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng: “Là vì lo lắng cho cơ thể của ta sao?”
Hoàng Dược Sư vừa lấy ngón tay chải tóc nàng vừa nói: “Với tình trạng thân thể của nàng bây giờ thì không chịu nổi.”
An Nhược Sơ hơi xin lỗi nhìn hắn, “Có phải chàng nhịn vất vả lắm hay không?”
“Nếu không muốn ta vất vả thì nàng phải ngoan ngoãn điều dưỡng thân thể cho tốt, ba bữa đúng giờ, không được kiêng ăn, ngoan ngoãn uống thuốc, không được ngủ muộn…”
Một lần Hoàng Dược Sư nói những lời này là một lần mặt An Nhược Sơ liền giống cái bánh bao, toàn bộ những thứ hắn nói nàng đều không làm được. Ỷ vào sủng ái hắn dành cho nàng, không phải chơi xấu thì là làm nũng, làm cho hắn vừa giận vừa không biết làm sao.
Nay nghĩ đến, bản thân hình như đã có chút ích kỷ rồi, An Nhược Sơ âm thầm sám hối, nhịn đau nói: “Được rồi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ hối cải để làm người mới !”
Hoàng Dược Sư tán thưởng sờ sờ đầu nàng, “Tốt lắm, đừng quên những gì nàng đã nói.”
An Nhược Sơ nhịn không được vươn lên hôn khóe miệng của hắn: “Vất vả cho chàng.”
Hoàng Dược Sư cười khổ, cái này gọi là tự làm tự chịu nhỉ?
Cũng được, còn nhiều thời gian, một ngày nào đó nhất định hắn phải đòi lại tất cả những khoản nàng nợ hắn!
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: được rồi, kỳ thật đây là điền văn...
♥ TOÀN VĂN HOÀN ♥

back top