Đào Hoa Truyền Kỳ

Chương 2: Bối hồn ngọc thủ

Nếu thấy một đóa hoa tươi trong tay mình khô héo, tâm lý chắc chắn không tránh khỏi có cảm giác hối tiếc, thậm chí có cảm giác sầu muộn không tả được, cho dù mình không phải là người đa sầu đa cảm, cũng không khỏi thở dài.

 

Sinh mệnh mỹ lệ tại sao luôn luôn ngắn ngủi như vậy?

 

Nhưng nếu nhìn thấy một đôi bàn tay bị chặt đứt, nhìn thấy bàn tay vốn rất mỹ lệ đột nhiên nhăn nhúm, trong tâm lại không những có cảm giác sầu muộn thương tiếc, mà còn nghĩ đến nhiều chuyện khác.

 

Song thủ đó là của ai? Ai đã chém đứt song thủ đó?

 

Sở Lưu Hương bỗng có cảm giác song thủ đó không phải là đôi bàn tay hồi nãy vẫy chàng chàng. Trên lưng bàn tay của đôi bàn tay này có một vết bầm xanh, dấu vết bị người ta bóp thương. Chàng thật sự tin rằng trên đôi bàn tay hồi nãy tuyệt không có dấu vết đó.

 

Song thủ này có phải là tay của Ngải Thanh? Trên thân thể Ngải Thanh có rất nhiều chỗ đáng cho chàng nhìn kỹ hơn là bàn tay.

 

Đây cũng có thể là bàn tay hồi nãy đã dịu dàng vuốt ve trên người chàng.

 

Đôi bàn tay này phảng phất đột nhiên bóp chặt yết hầu của Sở Lưu Hương.

 

Chàng xoay mình xông ra ngoài, ngoài cửa ánh bình minh đã chiếu sáng khắp nơi.

 

Mặt trời đã lên.

 

Dương quang là vật rất kỳ diệu, nó có lúc có thể làm cho con người phát nhiệt, có lúc lại làm cho con người lãnh tĩnh. Sở Lưu Hương luôn thích dương quang. Chàng đứng dưới ánh mặt trời mới lên rất lâu, tận lực làm cho đầu óc không nghĩ đến bất cứ chuyện gì, đợi đến khi đầu óc hoàn toàn bình tĩnh lắng đọng, mới đem sự kiện đó lược lại.

 

Chàng phải nghĩ rất kỹ càng, mỗi một chi tiết đều không bỏ qua.

 

Sự kiện đó vốn là do Ngải Thanh khởi đầu, nhưng kỳ quái là chàng nghĩ tới nhiều nhất, không phải là Ngải Thanh, mà là Trương Khiết Khiết.

 

Lúc chàng nghĩ tới Trương Khiết Khiết, đã nhìn thấy Trương Khiết Khiết.

 

Nàng giống như lúc nào cũng đều có thể xuất hiện trước mặt chàng.

 

Trương Khiết Khiết đang từ trên triền đồi đi xuống.

 

Miệng nàng hát nhỏ một bài sơn ca vui vẻ sống động, tay ngắt đóa huỳnh hoa nho nhỏ, cánh hoa nho nhỏ dao động phất phơ trong gió sớm, bộ y phục vàng nhạt nàng mặc trên người cũng phiêu động trong gió.

 

Những cô gái cùng tuổi với nàng đều thích mặc quần áo vừa vặn thân mình, thậm chí càng bó sát càng tốt, làm cho thân hình xem càng thon thả.

 

Nàng lại không để ý.

 

Y phục của nàng rộng rãi, thùng thình, lại làm cho nàng có vẻ duyên dáng thanh nhã.

 

Màu sắc y phục của nàng có lẽ không hài hòa như Ngải Thanh, nhưng lại càng tiêu sái thoát tục, không tốn công phu đòi hỏi hoàn hảo, cũng không thẳng thớm điệu bộ.

 

Con người nàng giống như bài dân ca nàng đang hát nhỏ, thoải mái hòa mình vào thiên nhiên, vui tươi, đặc biệt vào một sáng sớm tháng ba tươi tắn như vầy, dưới ánh mặt trời mới lên ấm áp dịu dàng, vô luận là ai nhìn thấy nàng, trong tâm đều có cảm giác rất thoải mái.

 

Sở Lưu Hương đã nhìn thấy nàng.

 

Nàng cũng nhìn thấy Sở Lưu Hương, trên mặt hé một nụ cười mềm mỏng, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển như gió xuân.

 

Nàng bước qua, đi tới trước mặt Sở Lưu Hương, bỗng cười nói :

 

- Cung hỉ cung hỉ.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Cung hỉ? Có chuyện gì mà phải cung hỉ?

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Lúc chàng gặp tân lang, không luôn nói cung hỉ hay sao?

 

Sở Lưu Hương không nói gì.

 

Bởi vì Trương Khiết Khiết không để cho chàng mở miệng, lại thốt :

 

- Chàng xem ra đã mệt mỏi gần chết, có phải mới làm việc khổ cực?

 

Nàng cười ngất, lại nói :

 

- Câu hỏi của tôi thật khờ mà, tân lang đương nhiên nhất định rất mệt mỏi, tân lang nào đêm động phòng hoa chúc cũng đều nhất định có rất nhiều chuyện phải làm.

 

Sở Lưu Hương cười cười :

 

- Đó tịnh không phải là làm chuyện khổ cực.

 

Trương Khiết Khiết thốt :

 

- Đương nhiên là không.

 

Nàng cắn môi, vừa cười vừa nói :

 

- Khổ đương nhiên không phải là tân lang, mà là tân nương tử.

 

Sở Lưu Hương chỉ còn nước cười cười.

 

Trương Khiết Khiết nháy mắt, hỏi :

 

- Tân nương tử đâu? Không thể ngồi dậy xuống giường sao?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Ta đang muốn hỏi nàng đây.

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Hỏi ta? Hỏi chuyện gì?

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Nàng ta ở đâu?

 

Trong mắt Trương Khiết Khiết lộ xuất vẻ kinh ngạc :

 

- Ả đã đi rồi?

 

Sở Lưu Hương gật gật đầu.

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Chàng không biết ả đi đâu?

 

Sở Lưu Hương lắc lắc đầu.

 

Trương Khiết Khiết thốt :

 

- Chàng không biết, tôi làm sao biết được.

 

Sở Lưu Hương nói :

 

- Bởi vì nàng đối với chuyện của nàng ta xem chừng biết rất nhiều.

 

Lần này miệng của Trương Khiết Khiết bỗng ngậm chặt.

 

Sở Lưu Hương nhìn nàng chăm chăm, chầm chậm thốt :

 

- Nàng biết nàng ta muốn giết ta, biết nàng ta đeo một đôi hoa tai giết người.

 

Trương Khiết Khiết chung quy gật gật đầu.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Ngoại trừ những chuyện đó, nàng còn biết những chuyện gì?

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Chàng nghĩ tôi còn biết những chuyện gì?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Thí dụ như ai đã sai nàng ta đến giết ta? Tại sao lại muốn giết ta Tròng mắt của Trương Khiết Khiết lay động :

 

- Tôi làm sao biết được những chuyện đó?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Câu hỏi đó cũng chính là ta đang muốn hỏi nàng, nàng có phải...

 

Trương Khiết Khiết ngắt lời chàng :

 

- Có phải chàng nghĩ tôi cũng là người cùng nhóm với ả?

 

Sở Lưu Hương không thừa nhận, cũng không phủ nhận, thái độ đó thông thường là mặc nhận.

 

Trương Khiết Khiết thốt :

 

- Cho dù là thật, tại sao lại phải đem bí mật của ả nói cho chàng biết?

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Nàng nếu không phải, sao lại biết bí mật của nàng ta?

 

Trương Khiết Khiết trầm mặc rất lâu, bỗng đi ngang qua người chàng, bước vào căn nhà.

 

Trong phòng bừa bãi.

 

Những thứ đồ Ngải Thanh dùng để ném Sở Lưu Hương vẫn nằm tản dưới đất, không có ai thu vén.

 

Bọn họ không có thời gian để thu vén.

 

Trương Khiết Khiết lại cười :

 

- Chỗ này xem ra giống như một bãi chiến trường, sao động phòng nào cũng...

 

Thanh âm của nàng đột nhiên đình đốn, nụ cười đã ngưng kết.

 

Nàng đã nhìn thấy đôi tay đó.

 

Sở Lưu Hương luôn nhìn nàng chăm chăm, chú ý biểu tình trên mặt nàng, lập tức hỏi :

 

- Nàng biết đôi tay đó là của ai?

 

Trương Khiết Khiết phảng phất cả hô hấp cũng đều đã ngừng hẳn, qua một hồi rất lâu mới mở miệng đáp :

 

- Đó không phải là tay tôi.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Đó là quỷ thủ sao?

 

Trương Khiết Khiết thở dài :

 

- Quỷ có gì đáng sợ. Chàng có bao giờ nghe quỷ thật sự giết người chưa. Nhưng đôi bàn tay đó...

 

Sở Lưu Hương nhíu mày :

 

- Câu Hồn Thủ?

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Vô luận là ai chỉ cần nhìn thấy một đôi Câu Hồn Thủ, sớm muốn gì cũng bị câu hồn đi.

 

Nàng nói tiếp :

 

- Nghe nói Câu Hồn Thủ còn chia ra làm nhiều loại, loại câu hồn người tệ nhất cũng chỉ bất quá không hơn nửa tháng.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Còn đây là loại nào?

 

Trương Khiết Khiết lại thở dài :

 

- Đây là loại tốt nhất.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Theo như nàng thấy, có phải tay càng hấp dẫn dễ nhìn, câu hồn lại càng nhanh?

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Không sai chút nào.

 

Sở Lưu Hương mỉm cười.

 

Trương Khiết Khiết tròn xoe mắt :

 

- Chàng nghĩ tôi đang dọa chàng sao? Chàng nghĩ buồn cười lắm sao? Đợi đến lúc hồn phách chàng bị câu, chàng không còn cười được đâu.

 

Nàng lạnh lùng nói tiếp :

 

- Không những cười không nổi, cả khóc cũng khóc không xong.

 

Sở Lưu Hương mỉm cười :

 

- Ta muốn biết nó dùng phương pháp gì để câu hồn đi, phương pháp đó nhất định rất thú vị.

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Tôi không biết, không ai biết, người biết đều đã chui vào quan tài.

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Nhưng nàng lại biết.

 

Trương Khiết Khiết nói :

 

- Tôi chỉ biết đây là Câu Hồn Thủ.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Nàng đã từng thấy qua.

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Tôi chỉ nghe người ta nói qua.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Ai nói?

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Một người. Một bằng hữu.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Bằng hữu đó của nàng biết rất nhiều chuyện à?

 

Trương Khiết Khiết đáp :

 

- Nhiều chuyện nói cho chàng nghe, đều là nghe y kể.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Y hiện tại ở đâu?

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Chàng có biết hiện tại là giờ nào không?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Là sáng sớm, rất sớm.

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Sáng sớm như vầy, bằng hữu của chàng thông thường ở đâu?

 

Sở Lưu Hương mỉm cười, chàng bỗng nhớ đến Hồ Thiết Hoa :

 

- Bọn họ có lúc nằm trong lòng người ta, có lúc lại chun dưới bàn trong quán rượu nhỏ mà nằm.

 

Trương Khiết Khiết cũng cười, nhưng lại lập tức nghiêm mặt :

 

- Bằng hữu của tôi không phải là tửu quỷ, cũng không phải là người điên, bọn họ đều rất bình thường, người bình thường giờ này đương nhiên còn ở trong nhà.

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Được, bọn ta đi tới đó.

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Đi? Đi tới đâu?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Đương nhiên là nhà của y.

 

Trương Khiết Khiết tròn xoe mắt :

 

- Tôi sao nhất định phải dẫn chàng đi?

 

Sở Lưu Hương cười cười :

 

- Bởi vì nàng nếu không chịu dẫn ta đi, ta có thể rất khó chịu, nàng đã là hảo bằng hữu của ta, đương nhiên không muốn ta khó chịu.

 

Trương Khiết Khiết cắn môi :

 

- Tôi không dẫn chàng đi, phải để chàng khó chịu, tốt hơn hết là tức chết.

 

* * * * *

 

Nàng đi.

 

Khi một cô gái nói muốn mình tức chết, ý tứ của nàng thông thường lại biểu thị thích mình.

 

Đạo lý đó không ai có thể hiểu rõ hơn Sở Lưu Hương.

 

Trời xanh, mây trắng. Ánh mặt trời lên cao, chiếu sáng hoa đỏ, lá xanh, trên lá còn đọng những giọt sương sớm tinh oanh.

 

Gió cũng tươi tắn, vừa tươi tắn vừa thơm tho, phảng phất như hơi thở của thiếu nữ đa tình.

 

Sáng sớm như vầy, có một cô gái trẻ mỹ lệ bước đi, đi dưới trời xanh mây trắng, giữa hồng hoa lục diệp, đó đương nhiên là chuyện làm cho người ta khoan khoái phi thường.

 

Nhưng Sở Lưu Hương hôm nay lại tịnh không có cảm giác khoái trá lắm, chàng chừng như luôn mang nặng một cái bóng.

 

Cái bóng của đôi bàn tay.

 

Song thủ đó chừng như lúc nào cũng đều có thể thò ra từ trong bóng tối, bóp lấy cổ chàng, bóp cổ chàng đến chết.

 

Trương Khiết Khiết chừng như khoái trá hơn chàng nhiều.

 

Trên tay nàng mới ngắt một đóa hoa dại, miệng vẫn ríu rít bản sơn ca dịu dàng.

 

Nàng vừa trẻ tuổi, vừa mỹ lệ, dạng con gái như nàng, vốn không nên có phiền não.

 

Có lẽ nàng căn bản còn chưa biết thế nào là phiền não, thế nào là u uất.

 

Một cỗ xe la từ sau núi chạy ra, hơn nửa xe chở đầy bắp cải, màu xanh đậm như phỉ thúy.

 

Lão đầu tử đánh xe móc ra bịch thuốc lá phơi khô, đầu tóc trắng ngần lấp lánh như bạc dưới dương quang.

 

Trương Khiết Khiết phóng tới, cười chào hỏi :

 

- Lão bá có phải vào thành không?

 

Lão đầu tử nhíu mắt nhìn nàng, ánh mắt cũng phát sáng, nói lớn :

 

- Đi vào thành bán rau.

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Bọn tôi theo xe lão vào thành có được không?

 

Nàng không đợi người ta đồng ý, đã nhảy lên xe.

 

Một cô gái như vậy nhảy lên xe, nam nhân từ mười tám cho đến tám mươi cũng đều tuyệt không thể bắt nàng đi xuống.

 

Lão đầu tử cười hắc hắc :

 

- Xe còn dư chỗ, cứ leo lên, hai vợ chồng bọn ngươi cứ leo lên.

 

Sở Lưu Hương sờ sờ chót mũi, cũng chỉ còn nước nhảy lên xe.

 

Trương Khiết Khiết nhìn chàng cười ngất, thì thào :

 

- Người ta nói bọn ta là hai vợ chồng, chàng không phủ nhận sao?

 

Sở Lưu Hương cũng cười cười :

 

- Nàng đã không phủ nhận, ta phủ nhận làm gì?

 

Trương Khiết Khiết chớp chớp mắt :

 

- Bọn ta có phải thật giống như vợ chồng không?

 

Sở Lưu Hương nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt :

 

- Ta nếu đã sớm cưới vợ, có con gái chắc cũng cỡ cỡ nàng.

 

Trương Khiết Khiết trừng mắt nhìn chàng :

 

- Chàng cho dù có muốn nhận tôi làm con, lão nương vẫn ghen tị đứa con gái trẻ trung này của chàng.

 

Câu nói đó còn chưa dứt, nàng đã cười ngất, nàng phát giác hai chữ “lão nương” rất mới mẻ, rất thú vị.

 

Nàng chừng như rất bội phục mình có thể nói ra danh từ đó.

 

Sở Lưu Hương nhìn nàng, cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.

 

Có những người trời sinh có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái, Trương Khiết Khiết là dạng người này.

 

Nàng vô luận đối với mình ra sao, mình đều không thể tức giận nàng.

 

Lão đầu tử đánh xe đang quay đầu nhìn bọn họ, cười nói :

 

- Xem bọn ngươi cười nói thân thiết như vậy, nhất định là đôi tân hôn.

 

Trương Khiết Khiết nháy mắt :

 

- Lão nhân gia làm sao mà biết vậy?

 

Lão đầu tử thở dài :

 

- Nếu là vợ chồng lâu năm, làm sao mà cười nổi, thí dụ như ta mà nói, ta một khi gặp lão bà mặt vàng đó, cả khóc cũng khóc không nổi.

 

Trương Khiết Khiết cũng cười, cười ngất, bỗng nhéo mũi Sở Lưu Hương một cái thật mạnh.

 

Sở Lưu Hương chỉ còn nước trừng mắt, tự trách mình sao lại xui xẻo quá.

 

Lão đầu tử lại bất bình giùm chàng :

 

- Sao ngươi lại nhéo hắn?

 

Nam nhân đều bênh vực nam nhân.

 

Môi Trương Khiết Khiết cong cớn :

 

- Tôi sớm muộn gì cũng phải biến thành một lão bà mặt vàng, nếu không ăn hiếp hắn bây giờ, tới lúc đó, chỉ còn nước ngồi yên cho hắn ăn hiếp.

 

Lão đầu tử cười hặc hặc, gật đầu :

 

- Có lý, nói rất có lý, nghĩ lại hồi xưa lão thái bà của ta cũng đẹp lắm, không phải cũng hàng ngày coi ta như là cái bao thụ khí sao?

 

Lão đặt cái gói thuốc phơi khô trên xe, nhìn Sở Lưu Hương vừa cười vừa nói :

 

- Xem ra một nam nhân nếu muốn cưới vợ đẹp, trước hết phải hít hơi vài năm.

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Hiện tại thì sao? Hiện tại ông không thường là cái bao thụ khí của bà ta sao?

 

Lão đầu tử bỗng thở dài, cười khổ :

 

- Hiện tại bao thụ khí vẫn là ta.

 

Trương Khiết Khiết “hứ” một tiếng :

 

- Vô luận làm chuyện gì, chỉ cần làm quen thói, cũng không có gì.

 

Lão đầu tử cười cười :

 

- Ta hiện tại đã dần dần có cảm giác làm cái bao thụ khí cũng có ý nghĩa, lão thái bà của ta nếu ba ngày không cho ta thụ khí, ta lại cảm thấy khổ.

 

Sở Lưu Hương cũng nhịn không được cười.

 

Lão đầu tử bỗng lại thở dài :

 

- Hiện tại ta chỉ có một chuyện còn chưa minh bạch.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Chuyện gì?

 

Chàng cũng sờ sờ chót mùi, bởi vì chàng bỗng cũng có cảm giác lão đầu tử này rất có ý tứ.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Người ta đều nói người sợ vợ có thể phát tài, nhưng ta cho đến nay vẫn nghèo nàn không một xu dính túi, tại sao vậy?

 

Sở Lưu Hương mỉm cười :

 

- Có lẽ chỉ sợ còn chưa đủ lợi hại.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Phải sợ làm sao mới có thể phát tài? Ta quả thật muốn học hỏi.

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Vậy thì ông nên bắt đầu học hỏi từ “tam tòng tứ đức”.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Nam nhân cũng học hỏi “tam tòng tứ đức” sao?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Hiện tại đã bắt đầu phải dần dần học hỏi, tương lai nhất định lại càng phải học hỏi.

 

Lão đầu tử thốt :

 

- Ngươi mau nói cho ta nghe.

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Mệnh lệnh của vợ phải phục tòng, đạo lý của vợ phải manh tòng, theo một cách mù quáng, vợ vô luận đi đâu, lão đều phải cấn tòng, đi theo sát tới đó.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Nguyên lai đó là “tam tòng”, còn “tứ đức”?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Vợ muốn xài tiền, lão phải xả tiền, ý tứ của vợ lão phải hiểu, vợ giận thì lão phải nhịn, lúc vợ đánh lão thì lão phải né trốn, trốn càng xa càng tốt.

 

Lão đầu tử vỗ đùi, cười nói :

 

- Hay, tên trẻ tuổi này có tương lai, ta xem ngươi tương lai nhất định là bách vạn phú ông.

 

Lão cười lớn thốt :

 

- Ta hiện tại đã biết đám bách vạn phú ông sống ra sao rồi.

 

Sở Lưu Hương lại mỉm cười :

 

- Nhưng nam nhân cũng không nhất định phải sợ vợ mới có thể phát tài.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Còn có phương pháp nào khác sao?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Có một phương pháp.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Phương pháp gì?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Không muốn vợ.

 

Nơi đây đã là ngoại thành, bọn họ cười nói huyên thuyên xem chừng rất mau chóng đã đến thành, một người chỉ cần có thể cười, ngày tháng dễ dàng trôi qua.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Vợ chồng bọn ngươi muốn đến chỗ nào trong thành?

 

Trương Khiết Khiết hỏi :

 

- Lão nhân gia thì sao?

 

Lão đầu tử đáp :

 

- Ta đã gần đến rồi, ngay trước mắt thôi!

 

Lão bỗng ngậm miệng, mặt méo xệch.

 

Sở Lưu Hương nhìn theo mục quang của lão, nhìn thấy một lão thái bà vừa cao vừa mập đang từ trong chợ đi ra, trong tay dứ dứ bàn cân.

 

Lão đầu tử nhìn thấy bà ta, giống như gà con nhìn thấy chim ưng, vẫn không mở miệng, lão thái bà đã lôi lão xuống xe, cán cân trong tay gõ vào đầu lão, chưởi lớn :

 

- Lão già trời đánh, lão già thánh đâm. Lão nương đang thấy lạ sao tới giờ này lão còn chưa tới, nguyên lai là lão trên đường cũng vui vầy với nữ nhân khác mà.

 

Lão đầu tử vừa trốn tránh, vừa cầu xin :

 

- Bà đừng có nói bậy, đó là vợ người ta.

 

Lão thái bà càng hung hãn, đánh càng nặng tay :

 

- Mẹ họ, vợ ai, nhìn bộ dạng của tiểu hồ ly đó, từ đầu tới chân không có một chút giống đàn bà đàng hoàng.

 

Trương Khiết Khiết hiện giờ đã hiểu rõ bà ta nói ai, cũng nhịn không được phải ngẩn người.

 

Nhưng mắt nhìn thấy lão đầu tử bị đánh tán loạn bò lăn trên đất, nàng có chút bất nhẫn, cười cười đẩy Sở Lưu Hương :

 

- Vì bọn ta mà lão ta bị hành hạ như vậy, ngươi còn chưa đi khuyên can sao.

 

Sở Lưu Hương thở dài :

 

- Vợ đánh chồng, cả hoàng đế lão tử cũng khuyên không nổi.

 

Trương Khiết Khiết lo lắng :

 

- Chàng ít ra cũng nên đến giải thích giùm lão, nam nhân bọn chàng cũng không thông cảm với nhau sao?

 

Sở Lưu Hương vuốt vuốt chót mũi, chỉ còn nước ló đầu ra gọi “lão thái thái” một tiếng.

 

Lão thái bà đó đã đi đến trước mặt chàng, trừng mắt :

 

- Ai là lão thái thái? Mẹ ngươi mới là lão thái thái.

 

Lão đầu tử vừa lo vừa giận, chạy xộc tới :

 

- Ngươi xem đám đàn bà có phải không nói lý lẽ không, vợ của ngươi rành rành, bà ta lại không tin.

 

Lão thái bà tròn xoe mắt trừng trừng nhìn bọn họ :

 

- Tiểu hồ ly tinh đó có thật là vợ ngươi không?

 

Sở Lưu Hương chỉ còn nước cười khổ gật gật đầu.

 

Chàng bình sinh sợ nhất là đụng phải nữ nhân không nói lý lẽ, nếu gặp phải chuyện còn ghê hơn chuyện đó, chính là đụng phải lão thái bà không nói lý lẽ.

 

Lào thái bà thốt :

 

- Ả thật sự là vợ ngươi, được, ta hỏi ngươi, vợ của ngươi tên là gì?

 

Bà ta hỏi cũng không thể coi là bất ngờ, trượng phu đương nhiên nên biết tên vợ mình.

 

Khi đám bộ khoái đi lùng bắt đĩ điếm, luôn dùng những câu hỏi như vậy để hỏi khách nhà thổ.

 

Sở Lưu Hương cười khổ :

 

- Nàng tên là Trương Khiết Khiết...

 

Chàng thở phào, may là mình còn biết tên của Trương Khiết Khiết.

 

Ai biết được chàng còn chưa nói dứt lời, lão thái bà đã nhảy dựng chưởi lớn :

 

- Giỏi, tên lưu manh kia, rõ ràng là thư thư của ngươi mà dám gọi là vợ, ngươi có là em của vợ ai cũng không cần biết, sao lại dám nhận là chồng của ả, ngươi đã nhận bao nhiêu tiền?

 

Bà ta càng chưởi càng nóng giận, cán cân trong tay quật tàn nhẫn xuống người Sở Lưu Hương.

 

Đó thật sự quá vô lý, lão đầu tử cũng chạy nhanh qua, kéo bà ta lại, hét lớn :

 

- Người ta không phải chồng bà, bà sao lại đánh người ta như vậy.

 

Nghe lão nói câu đó, chuyện vợ đánh chồng xem chừng vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

 

Lão thái bà hét lớn :

 

- Ta phải đánh, đánh chết tên lưu manh này.

 

Hai người một người muốn kéo lại, một người muốn đánh.

 

Sở Lưu Hương nhìn không khỏi ngây người, không biết nên khuyên làm sao, hay hòa giải làm sao.

 

Đột nhiên giữa lúc đó, cả hai người đánh kéo đều mất thăng bằng ngã nhào, ngã về phía thân người chàng.

 

Đến lúc đó, đụng phải trường hợp như vầy, Sở Lưu Hương cũng chỉ còn nước giơ tay đỡ bọn họ.

 

Bỗng ngay lúc đó, lão đầu tử đã từ bên dưới ôm chặt hông chàng, lão thái bà xuất thủ như gió, cán cân trong tay chỉ trong một sát na đã điểm bảy tám huyệt đạo trên người chàng.

 

“Không ai có thể lừa gạt được Sở Hương Soái”.

 

Câu nói đó xem ra đã nên chỉnh sửa lại, ít ra nên thêm vào một câu đằng trước :

 

“Trừ nữ nhân ra, không ai có thể lừa gạt được Sở Hương Soái”.

 

Sở Lưu Hương cũng chợt phát hiện một chuyện: “Lão thái bà cũng là nữ nhân, nữ nhân từ mười tám cho đến tám mươi đều không thể tin được như nhau”.

 

Chàng đã từng phát thệ phải đề phòng nữ nhân gấp bội, chỉ tiếc vẫn quên điểm đó.

 

Mạng của chàng chừng như đã bị xếp đặt phải rơi vào tay nữ nhân.

 

* * * * *

 

Cỗ xe la đã ra khỏi thành.

 

Miệng của lão đầu tử phì phà khói thuốc, dương dương đắc ý ngồi trước xe.

 

Sở Lưu Hương nằm dài trên một đống bắp cải, giống như một trái bắp cải to quá cỡ - chàng luôn rất ít khi mặc y phục toàn màu xanh, hôm nay lại là ngoại lệ.

 

Bộ y phục này là Tô Dung Dung đặc biệt may cho chàng.

 

“Đến nhà người ta bái thọ, luôn luôn phải mặc quần áo màu tươi sáng, tránh để người ta nhìn có tang khí”.

 

Sở Lưu Hương thở dài: “Tại sao không chọn màu đỏ vàng, lại đi chọn màu xanh?”

 

Chàng ghét bắp cải.

 

Chàng luôn luôn nghĩ củ cải và bắp cải là thứ để cho thỏ ăn.

 

Lão thái bà đó đã ngồi canh suốt bên mình chàng, nhìn chàng từ trên xuống dưới, xem chừng rất có hứng thú đối với chàng.

 

Chỉ cần là nữ nhân, tất có hứng thú đối với Sở Lưu Hương, từ mười tám cho đến tám mươi đều như nhau.

 

Còn Trương Khiết Khiết?

 

Trương Khiết Khiết đã biến mất.

 

Lão thái bà bỗng nhìn chàng cười hỏi :

 

- Chuyện lần này, nghĩ chắc cho ngươi một bài học?

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Bài học gì?

 

Lão thái bà đáp :

 

- Bài học ngươi sau này không nên nhúng tay vào chuyện phu thê người ta, nam nhân cho dù có bị vợ của mình đánh gần chết, cũng là chuyện đáng đời hắn, chuyện đó ai ai cũng không nên xen vào.

 

Sở Lưu Hương thở dài :

 

- Chuyện lần này đâu phải cho ta chỉ một bài học.

 

Lão thái bà hỏi :

 

- Ồ? Còn có bài học nào nữa?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Thứ nhất, dạy ta sau này không thể tùy tùy tiện tiện thừa nhận mình là chồng người ta.

 

Lão thái bà hỏi :

 

- Còn gì nữa?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Thứ hai, dạy ta sau này không quên lão thái bà cũng là nữ nhân.

 

Lão thái bà trầm mặc :

 

- Ngươi nãy giờ có chút không tình nguyện rơi vào tay ta?

 

Sở Lưu Hương thở dài :

 

- Hiện tại ta chỉ hối hận ngày hôm qua sao không chịu rơi vào tay đám tiểu cô nương trẻ đẹp kia.

 

Lão thái bà cười lạnh :

 

- Chỉ tiếc ngươi hiện tại muốn cũng đã quá trễ rồi.

 

Sở Lưu Hương cười khổ :

 

- Cho nên ta hiện tại chỉ hy vọng một chuyện.

 

Lão thái bà hỏi :

 

- Chuyện gì?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Chỉ hy vọng biến thành một con thỏ.

 

Lão thái bà ngẩn người :

 

- Tránh được chết sao?

 

Lão đầu tử bỗng quay đầu lại, cười nói :

 

- Lão thái bà ngươi còn chưa phát hiện con người đó có chỗ rất đặc biệt sao?

 

Lão thái bà hỏi :

 

- Đặc biệt chỗ nào?

 

Lão đầu tử đáp :

 

- Đến nước này mà hắn không ngờ còn có tâm tình mà nói chuyện tiếu lâm, hơn nữa còn nói đặc biệt nhiều.

 

Đó đích xác là chỗ đặc biệt nhất của Sở Lưu Hương.

 

Lúc càng nguy hiểm, càng xui xẻo, chàng càng thích nói chuyện.

 

Đó không những vì chàng luôn nghĩ rằng nói chuyện làm cho tâm tình mình thoải mái, mà cũng vì chàng thường có thể nắm bắt được nhược điểm của đối phương từ những cuộc đàm thoại.

 

Đối phương có nhược điểm, chàng mới có cơ hội.

 

Cho dù là không có, chàng cũng có thể chế tạo ra.

 

Cỗ xe la đã chuyển nhập vào một con đường nhỏ rất hoang tịch.

 

Trong mắt của Sở Lưu Hương đảo đảo :

 

- Con đường này dẫn tới đâu, ta có từng đi qua chưa ta?

 

Lão thái bà lạnh lùng đáp :

 

- Đường ngươi chưa đi qua còn rất nhiều, từ từ mà đi.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Sau này ta còn có cơ hội đi sao?

 

Lão thái bà đáp :

 

- Cái đó phải xem sao.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Xem cái gì?

 

Lão thái bà đáp :

 

- Xem bọn ta có cao hứng hay không?

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Nếu không cao hứng thì sao? Có phải sẽ giết ta?

 

Lão thái bà đáp :

 

- Hừm.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Ta với các người vô oán vô cừu, cho dù muốn giết ta, có phải không phải là chủ ý của các người?

 

Lão thái bà bỗng không nói gì nữa.

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Ta biết có người muốn giết ta, lại luôn luôn nghĩ không ra là ai!

 

Tròng mắt chàng lại đảo qua đảo lại :

 

- Còn Trương Khiết Khiết, các người có phải đã biết nàng từ sớm, có phải các người đã thông đồng quán xuyến với nhau từ sớm?

 

Lão thái bà vẫn ngậm miệng, xem chừng đã quyết định chủ ý không nói tiếng nào với người này nữa.

 

Sở Lưu Hương bỗng mỉm cười :

 

- Ta hiện tại mới phát hiện có chỗ rất đặc biệt, cũng là điểm mạnh nhất của bà.

 

Lúc người khác đề cập tới điểm mạnh nhất của mình, rất ít ai có thể nhẫn nhịn không truy vấn.

 

Lão thái bà quả nhiên nhịn không được :

 

- Ngươi nói cái gì?

 

Sở Lưu Hương đáp :

 

- Điểm mạnh nhất của bà là không nhiều chuyện giống như những nữ nhân khác.

 

Lão thái bà “hừm” một tiếng, tuy “hừm” nhưng sắc mặt đã xem chừng vui vẻ hơn.

 

Sở Lưu Hương cười cười, lại nói :

 

- Người khác đều nói lão thái bà nhiều chuyện nhất, bà đã không nhiều chuyện, nghĩ tất còn chưa già.

 

Chàng lại thở dài :

 

- Chỉ tiếc bà không chú ý đến cách trang điểm, cho nên mới nhìn thấy già, phải biết “ba phần tướng mạo bảy phần trang điểm”, mỗi một nữ nhân đều như vậy.

 

Lão thái bà không tự chủ được, rút tay ra khỏi tay áo, sờ lên mặt mình.

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Thí dụ như Trương Khiết Khiết mà nói, nàng nếu không trang điểm một chút như bà, xem chừng không trẻ hơn bà bao nhiêu.

 

Lão thái bà không khỏi thở dài :

 

- Ả còn là tiểu cô nương, ta làm sao có thể so bì được.

 

Sở Lưu Hương hỏi :

 

- Bà năm nay bao nhiêu tuổi, có phải ba mươi tám?

 

Lão thái bà nghiêm mặt :

 

- Ngươi xạo quá.

 

Bà ta tuy ráng nghiêm mặt, lại nhịn không được cười.

 

Tiểu cô nương hy vọng người ta nói mình đã trưởng thành, lão thái bà lại hy vọng người ta nói mình trẻ.

 

Đạo lý đó từ xưa đến nay đều vĩnh viễn không phá vỡ được.

 

Lão đầu tử lại quay đầu :

 

- Lão thái bà, nghe nói cái miệng dẻo quẹo của tên đó đã lừa gạt không biết bao nhiêu nữ nhân, bà nên coi chừng, không nên biến thành nạn nhân của hắn.

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Lời nói của ta là sự thật.

 

Lão đầu tử mỉm cười :

 

- Lẽ nào ngươi thật sự nghĩ bà ta chỉ mới ba mươi tám? Không phải là tám mươi ba?

 

Lão thái bà bỗng nhảy dựng, tát vào mặt lão ta, chưởi lớn :

 

- Con bà mi, lão nương nếu quả thật đã tám mươi ba, ngươi đáng là cháu nội ta.

 

Lão đầu tử rụt đầu, không dám mở miệng.

 

Sở Lưu Hương cười cười, thản nhiên thốt :

 

- Kỳ thực cũng không thể trách lão ta, trong mắt người ta, vợ của mình vẫn đặc biệt già hơn.

 

Lão thái bà còn tức đến mức thở hổn hển :

 

- Cho nên nữ nhân căn bản không nên cưới chồng.

 

Sở Lưu Hương thở dài :

 

- Thật ra mà nói, trên thế giới này, nữ nhân quả thật khó làm người hơn, nếu nói là không cưới, người ta lại cười là không ai thèm cưới, nếu nói là cưới, lại phải đề phòng nam nhân biến tâm.

 

Mặt chàng biểu lộ vẻ đồng tình, thở dài nói tiếp :

 

- Nam nhân xem chừng đều quên một chuyện, đều quên là mình cũng do nữ nhân sinh ra.

 

Thiên hạ sợ rất ít câu nói có thể nói ra làm cho nữ nhân cảm động như câu đó.

 

Lão thái bà nhịn không được cũng thở dài :

 

- Nam nhân trong thiên hạ nếu đều thông tình đạt lý như ngươi, nữ nhân ngày ngày càng cảm thấy vui hơn.

 

Sở Lưu Hương cười khổ :

 

- Nhưng làm người giống như ta lại có tốt đẹp gì? Không phải còn có người muốn lấy mạng ta? Không phải còn có nữ nhân muốn lấy mạng ta?

 

Lão thái bà nhìn chàng, xem chừng đã có điểm đồng tình, có vẻ nhận lỗi, dịu dàng thốt :

 

- Y có lẽ tịnh không thật sự muốn lấy mạng ngươi, chỉ bất quá muốn gặp ngươi.

 

Sở Lưu Hương lắc đầu :

 

- Y nếu chỉ bất quá muốn gặp ta, tại sao lại không trực tiếp tìm ta? Tại sao lại tốn tâm cơ khí lực lừa gạt ta?

 

Chàng thở dài, ảm đạm nói tiếp :

 

- Ta kỳ thực quả thật có thể tha thứ việc làm của y, chết cũng không oan uổng.

 

Oan uổng là ta không những chưa gặp mặt y, cả con người y là ai cũng đều không biết.

 

Lão thái bà cũng thở dài, lẩm bẩm :

 

- Kỳ thực bọn ta cũng không oán không cừu với ngươi, cũng không thật sự muốn hại ngươi, chỉ bất quá... chỉ bất quá...

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Ta biết các người nhất định cũng có nỗi khổ tâm của các người, cho nên cũng không muốn các người thả ta ra, ta muốn... ta muốn...

 

Lão thái bà từ tốn thốt :

 

- Ngươi muốn cái gì cứ nói ra đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định giúp ngươi.

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Nói ra kỳ thực cũng không có gì. Chỉ bất quá ta bình sinh không ăn bắp cải, hơn nữa rất sợ mùi bắp cải, hiện tại chỉ có cảm giác dạ dày đang sôi sùng sục, xem chừng muốn ói mửa.

 

Lão thái bà cũng hiển lộ vẻ đồng tình :

 

- Bắp cải quả thật có mùi lạ, ta biết có rất nhiều người không dám ăn.

 

Sở Lưu Hương thốt :

 

- Hiện tại nếu có rượu cho ta uống, ta nghĩ có thể thoải mái lắm.

 

Lão thái bà cười cười :

 

- Chuyện đó dễ thôi.

 

Đó quả thật là yêu cầu không thể coi là khó khăn, cho dù tù phạm đã phạm tội, trước khi lâm hình, cũng luôn luôn có chén rượu để uống.

 

Lão thái bà đã đứng dậy, la lớn :

 

- Lão đầu tử, ta biết ngươi nhất định có giấu rượu, mau đem ra đây.

 

Lão đầu tử thở dài :

 

- Uống rượu cũng không có gì, chỉ bất quá nhiều huyệt đạo trên ngực hắn đã bị bà điểm, rượu làm sao mà xuống được?

 

Lão thái bà hỏi :

 

- Ta có thể điểm những huyệt đó lại không thể giải khai sao chứ?

 

Lão đầu tử chừng như giật mình, hỏi :

 

- Bà muốn giải khai huyệt đạo của hắn? Nếu để hắn thoát, ai có thể đảm đương trách nhiệm này đây?

 

Lão thái bà cười lạnh :

 

- Ngươi đừng lo, hắn không thể thoát.

 

Sở Lưu Hương cười khổ :

 

- Không sai, nếu điểm huyệt đạo trên hai chân ta, ta làm sao mà chạy trốn.

 

Lão đầu tử bây giờ mới từ từ lôi ra một bình rượu dưới gằm xe, còn muốn uống trước.

 

Lão thái bà lại đã giật bình rượu, giơ trước mặt Sở Lưu Hương :

 

- Tiểu tử, ngươi nghe đây, chỉ vì ta có cảm giác ngươi cũng không tệ, cho nên mới cho người uống bình rượu này, ngươi đừng nên bày trò vặt vảnh, nếu không đừng trách ta không khách khí.

 

Lão đầu tử lẩm bẩm :

 

- Bà ta nếu quả thật không khách khí, ta dám bảo đảm tuyệt không có ai có thể ăn uống gì.

 

Lão thái bà trừng lão một cái, đã thuận tai điểm vào hai đại huyệt trên hai chân của Sở Lưu Hương.

 

Lão đầu tử thốt :

 

- Còn có tay - bà thích hắn như vậy, sao không đút hắn uống.

 

Lão thái bà cười lạnh :

 

- Oái, bằng vào tuổi tác của ta, ít nhất cũng phải gọi ta là... là lão đại thư của hắn, còn có gì mà hiềm nghi ghen tị chứ?

 

Lão đầu tử lẩm bẩm :

 

- Nguyên lai chỉ có thể làm lão đại thư của hắn sao? Ta còn nghĩ bà có thể làm mẹ của hắn luôn kìa.

 

Lão thái bà chưởi mắng vài tiếng, lại điểm vào huyệt đạo trên hai tay Sở Lưu Hương.

 

Bà ta tuy tuổi đã già, nhưng song thủ vẫn còn rất ổn định, bấm huyệt mau mắn, tuyệt không dưới bất kỳ vị danh gia điểm huyệt nào đương thế.

 

Sở Lưu Hương đã nhận thấy đôi phu phụ hai người này nhất định là một đôi vợ chồng võ lâm cao thủ thành danh, nhất thời lại nghĩ không ra bọn họ là ai.

 

Đến lúc đó lão thái bà mới giải khai huyệt đạo trước ngực chàng, sau đó mới đỡ chàng ngồi dậy, rót rượu từ từ vào miệng chàng :

 

- Ngươi từ từ mà uống, không phải ta không tin ngươi, chỉ vì người ta đều nói ngươi vô luận là trong tình huống nguy hiểm cỡ nào đều có thể tìm cách đào tẩu.

 

Sở Lưu Hương uống hai hớp đầy, khà một tiếng, cười khổ :

 

- Thủ pháp điểm huyệt như bà, thiên hạ tối đa cũng bất quá chỉ có hai ba người trên tay, nếu còn có người có thể chạy thoát khỏi tay bà, mới coi là quái sự.

 

Lão thái bà mỉm cười :

 

- Ngươi coi vậy mà biết nhìn... Kỳ thực ta cũng không tin ngươi có thể thoát khỏi tay ta, chỉ bất quá cẩn thận vẫn hơn.

 

Sở Lưu Hương vừa uống vừa gật đầu.

 

Lão thái bà mỉm cười :

 

- Đừng uống mau như vậy, bình rượu này thế nào cũng để cho ngươi mà.

 

Bà ta kéo bình rượu lại, để cho Sở Lưu Hương thở.

 

Sở Lưu Hương quả thật thở gấp, hơi thở rất nhanh vội, cả mặt mày cũng đỏ hồng.

 

Lão thái bà lẩm nhẩm: "Sao nam nhân nào cũng chừng như là tửu quỷ vậy? Ta luôn luôn nghĩ không ra rượu có gì ngon".

 

Bà ta nhanh chóng nghĩ ra. Uống rượu cho dù không có ích lợi gì khác, ít ra còn có một ích lợi.

 

Uống rượu thông thường có thể cứu mạng!

 

Đột nhiên ngay lúc đó, một vòi rượu bắn ra từ miệng Sở Lưu Hương, bắn vào mặt lão thái bà.

 

Lão thái bà thất kinh, phóng lui ra sau, từ trên đống bắp cải té xuống, vòi rượu lại đã bắn trên chân Sở Lưu Hương.

 

Lão đầu tử cũng thất kinh, đang ngồi đầu xe vụt phi thân lên, roi ngựa nhắm cổ Sở Lưu Hương quật tới.

 

Phản ứng của lão thái bà càng nhanh nhẹn, thân mình vừa té xuống, lập tức búng người bay lên, mười ngón tay như vuốt ưng, quăng mình bấu trên người Sở Lưu Hương.

 

Chỉ tiếc bọn họ vẫn chậm một bước. Lúc Sở Lưu Hương muốn đào tẩu, vĩnh viễn không có ai có thể biết chàng muốn dùng phương pháp gì. Đợi đến lúc người ta biết chàng dùng phương pháp gì, luôn luôn đã chậm một bước.

 

Rượu bắn trên chân chàng, đã giải khai huyệt đạo bị điểm trên chân - khí lực của vòi rượu đó đã đủ để giải khai huyệt đạo bị bất cứ ai điểm trụ. Hai chân chàng xoay một vòng, thân mình lập tức búng người phóng lên, bắn mình đứng dậy, còn nhanh hơn so với mũi tên!

 

Thân người Sở Lưu Hương một khi phóng lên, thiên hạ không ai có thể bắt giữ chàng nữa. Tuyệt không có!

 

“Sở Hương Soái khinh công đệ nhất, thiên hạ vô song!” Câu nói đó không phải là nói xàm.

 

Thân chàng vừa đứng lên, lập tức lăng không phi thân, nửa vòi rượu còn dư trong miệng đã thừa cơ giải khai huyệt đạo trên tay phải.

 

Tay phải của chàng vừa phất một cái, thân người lại lăng không bay lên, hữu thủ đã phách khai huyệt đạo trên tay trái.

 

Huyệt đạo trên đôi tay vừa giải khai, càng giống như đại bàng triển cánh, chỉ thấy đôi tay chàng huy vũ, thân hình giống như cối xay gió giữa không trung xoay lộn vòng vòng, người đã phóng hạ lên một nhánh cây ngoài bảy tám trượng.

 

Nhánh cây cơ hồ không rung rinh một chút.

 

Chàng đứng trên nhánh cây, chừng như còn vững chải hơn người ta đứng dưới đất rất nhiều. Lão đầu tử và lão thái bà đó tựa hồ đã ngây người ra.

 

Bọn họ không động đậy, bởi vì bọn họ đã hiểu rõ, cho dù có truy đuổi, cũng truy không được.

 

Hà huống, cho dù có rượt kịp, thì có thể làm gì được? Bọn họ cũng không bỏ chạy, bởi vì bọn họ cũng nhận thấy chạy không thoát.

 

Sở Lưu Hương mỉm cười, bỗng thốt :

 

- Chuyện lần này, nghĩ tất cũng đã cho các người một bài học.

 

Lão thái bà thở dài :

 

- Không sai, ta hiện tại mới biết, lời nói của nam nhân tuyệt không thể nghe, nam nhân nếu khen nịnh mình, mình một chữ cũng không thể tin.

 

Lão đầu tử hỏi :

 

- Đạo lý đó bà tới bây giờ mới minh bạch sao?

 

Lão thái bà đáp :

 

- Bởi vì ta sống cũng đã hơn sáu chục năm rồi, vẫn là lần thứ nhất gặp được hạng nam nhân như hắn.

 

Lão đầu tử mỉa mai :

 

- Bà đã trên sáu mươi? Ta còn tưởng bà chỉ mới ba mươi tám chứ.

 

Lão thái bà xoay tay tát lão một cái.

 

Lào đầu tử hụp đầu tránh, vẫn la lớn :

 

- Lúc lão thái bà muốn đánh mình, mình phải né trốn càng xa càng tốt.

 

Hai người một người đánh, một người chạy, thoáng một cái, hai người đã không biết biến đâu mất.

 

Sở Lưu Hương vẫn mỉm cười, không có một chút ý niệm truy đuổi.

 

Có lẽ ưu điểm lớn nhất của chàng là thường thường vào những giờ phút quan trọng nhất, có thể tha cho người ta một con đường sống.

 

Thân mình chàng vừa tà tà hạ xuống đất, đột nhiên nghe thấy một thanh âm, một thanh âm kỳ quái phi thường, từ một chỗ kỳ quái phi thường truyền lại.

 

Cả chàng cũng không bao giờ nghĩ ra thanh âm đó lại từ chỗ đó phát ra.

 

Sở Lưu Hương tịnh không phải là người thường dễ dàng bị giật mình, nhưng hiện tại lại thật sự giật mình.

 

Tiếng vỗ tay tịnh không phải là một thứ thanh âm rất kỳ quái. Sở Lưu Hương tuy không không hạng ca vũ, nhưng vẫn thường có thể nghe người ta vỗ tay khen tặng chàng.

 

Xe cũng tịnh không phải là chỗ kỳ quái gì. Vô luận là lớn nhỏ cỡ nào, hình thức ra sao, đều là xe.

 

Nhưng vào thời điểm như vầy, dưới cỗ xe lừa đó không ngờ lại có tiếng vỗ tay truyền ra, không những kỳ quái, hơn nữa kỳ quái muốn chết.

 

Chỉ có tay người mới có thể vỗ tay, dươi xe đã có tiếng vỗ tay, nhất định có người.

 

Xe đi thẳng một lèo không dừng chỗ nào, người đó hiển nhiên đã núp dưới xe từ trước.

 

Sở Lưu Hương tuy cũng thất kinh, nhưng trên mặt lập tức lại lộ xuất nụ cười. Chàng đã đoán ra người đó là ai.

back top