Đạo Ma Nhị Đế

Chương 31: Đêm dài lắm mộng

Bát Diện thư sinh giật mình:

 

- Thiếu lệnh chủ không tin được tư cách của Lý phu nhân à?

 

Ý của Triệu Sĩ Nguyên hướng về một đường, lão cố diễn ra một nẽo. Lão cố khích nộ Băng Diện Hằng Nga, nếu không thành trong thâm ý ly gián đối phương.

 

Lão cố gán cho Triệu Sĩ Nguyên một thái độ mà chàng chẳng bao giờ có, tự nhiên bọn Bang chủ Cái Bang và các vị lão anh hùng đều thấu đáo, và ai ai cũng hiểu là lão sắp giở thói bất lương.

 

Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

 

- Chỉ vì các hạ quá tin tưởng nơi bổn lệnh chủ khiến bổn lệnh chủ hết sức kinh hoàng không dám tiếp nhận một vinh dự lớn lao.

 

Bát Diện thư sinh Ngô Lương thoáng đỏ mặt:

 

- Thiếu lệnh chủ khéo đa nghi.

 

Dừng lại một giây, lão nghiến răng tiếp nói:

 

- Bây giờ chỉ còn có cách là lão phu ở lại đây làm con tin, còn Lý phu nhân trao viên ngọc cho bọn Địa Sát Thiết Vệ mang đi về bổn cung phóng thích các đệ tử Cái Bang khi nào các đệ tử trở lại đây rồi, lão phu sẽ từ biệt. Các vị nghĩ sao?

 

Băng Diện Hằng Nga cười nhẹ:

 

- Ngươi ở lại đây không sợ ta sẽ giết ngươi à?

 

Bát Diện thư sinh lắc đầu:

 

- Giả sử ngày trước, chẳng bao giờ lão phu dám liều như thế, song hiện tại tình thế bất đồng. Phu nhân ngày nay nghiễm nhiên là một bậc chánh nhân quân tử, phong độ nghiêm minh, dù cái vẻ chánh nhân quân tử, dù cái phong nghiêm minh đó có giả tạo, nhất định phu nhân không thể hành động kém suy nghĩ. Lão phu tin chắc mình vẫn an toàn.

 

Băng Diện Hằng Nga lấy viên ngọc trao cho Châu Nghiêu Văn rồi trầm giọng thốt:

 

- Trước hết, Châu bang chủ hãy quan sát các vị đệ tử từng người một, khi nào nhận thấy không ai bị chúng làm hề hấn gì, lúc đó hãy trao viên ngọc, rồi Bang chủ trở lại đây. Bang chủ về đến Tổng đàn rồi, chúng sẽ buông thả Ngô Lương không muộn.

 

Châu Nghiêu Văn tiếp nhận viên Ngọc, dẫn bốn vị trưởng lão cùng đi theo mười tám tên Địa Sát.

 

Như đã giao kết, Bát Diện thư sinh Ngô Lương ở lại Tổng đàn Cái Bang làm con tin.

 

Không lâu lắm, Cam Thảo long trung Thư Tiếu Thiên, một trong bốn vị Trưởng lão Cái Bang trở về, báo cáo:

 

- Bọn đệ tử Cái Bang đều được trả tự do đủ số và không hề bị chúng làm thiệt hại gì.

 

Băng Diện Hằng Nga nhìn sang Bát Diện thư sinh gật đầu:

 

- Ngươi rời Tổng đàn được rồi, không ai quên lời giao kết, làm khó dễ gì ngươi đâu.

 

Bát Diện thư sinh cười âm trầm:

 

- Đa tạ phu nhân tặng ngọc! Lão phu cáo từ.

 

Lão đắc ý bước đi, lão có ngờ đâu là lão đang vớ phải một ảo ảnh.

 

Hao phí bao nhiêu tâm cơ, công lực để cuối cùng tiếp nhận một phế vật.

 

Sau khi Bát Diện thư sinh đi khỏi Tổng đàn rồi, các vị chưởng môn, trưởng giáo các môn phái hiện diện đều lắc đầu thở dài. Họ đã mục kích thủ đoạn tàn độc của Ngô Lương, họ đã có một ấn tượng rõ rệt về hành động của Vô Tình lệnh chủ, họ đã bắt đầu tin tưởng những gì Triệu Sĩ Nguyên tiết lộ với họ vừa rồi.

 

Trước đó, dù họ không nghi ngờ nhưng lòng tin không được mãnh liệt lắm, giờ thì họ có thể lấy một thái độ vững chắc đối với Vô Tình cung, họ bắt đầu lo ngại cho kiếp vận võ lâm, nếu Vô Tình lệnh chủ thực hiện mộng bá chủ giang hồ, và họ cũng thừa hiểu bất cứ với giá nào Tào Duy Ngã cũng thực hiện dã tâm của lão.

 

Trong số quần hùng có mặt trước khi Bát Diện thư sinh xuất hiện đã có mấy vị rời khỏi Tổng đàn rồi theo lời thỉnh cầu của Triệu Sĩ Nguyên họ trở về sơn môn để thu xếp cho đệ tử hạ sơn giúp chàng trong công cuộc bảo vệ chánh nghĩa.

 

Giờ đây, chỉ còn lại Triệu Sĩ Nguyên, Nhất Mục Song Nhân, mẹ con Băng Diện Hằng Nga cùng Bạch Vân đạo trưởng của phái Võ Đang.

 

Châu Nghiêu Văn, bang chủ Cái Bang chưa trở về.

 

Vì Triệu Sĩ Nguyên có ngỏ ý cùng đi với Bạch Vân đạo trưởng Võ Đang sơn, xem tình hình tẩu hỏa nhập ma của chưởng môn nhân như thế nào. Đạo trưởng ở nán lại chờ chàng, nếu không thì đạo trưởng đã cáo từ cùng một lượt với những vị kia rồi.

 

Họ cùng thảo luận chương trình ứng phó với Vô Tình lệnh chủ trong tương lai.

 

Băng Diện Hằng Nga giao Thanh Liên Ngọc Nữ cho Triệu Sĩ Nguyên để từ đây cả hai cùng sánh bước trên đường hành đạo cho bà rảnh rang lo liệu việc riêng của bà. Dù sao bà vẫn không an lòng về trường hợp của Âm Dương lệnh chủ. Ông ta rời Câu Lậu sơn với một tình trạng bi đát, thương thế trầm trọng cho đến nay không rõ ông đã khôi phục nguyên trạng hay chưa, bà rất lo ngại cho ông.

 

Bà nhất định phải tìm gặp lão, nếu cần cũng có thể nối lại nghĩa cũ tình xưa và nhân đó bà thuyết phục lão hồi đầu hướng thiện.

 

Bà ân cần dặn dò đôi bạn trẻ những điều cần thiết đoạn cáo biệt mọi người ra đi.

 

Triệu Sĩ Nguyên có ý đến Võ Đang, sở dĩ nhiên Thanh Liên Ngọc Nữ cũng phải theo chàng đến nơi đó.

 

Nhất Mục Song Nhân là con người vô định, đi đâu cũng được thấy Triệu Sĩ Nguyên đi Võ Đang sơn lão cũng xin đi theo, tự nhiên Triệu Sĩ Nguyên rất tán thành.

 

Bạch Vân đạo trưởng đi trước, Nhất Mục Song Nhân, Triệu Sĩ Nguyên và Thanh Liên Ngọc Nữ theo sau. Trên đường đến Võ Đang sơn có bốn người cùng hiệp đoàn vượt dặm dài.

 

Họ đi ngày đi đêm nghỉ, họ không gặp điều gì trở ngại dọc đường.

 

Rồi một hôm họ đến nơi. Họ đến huyện Bảo Khương dựa chân núi Võ Đang.

 

Nhân những đệ tử trong phái Võ Đang hiểu lầm Triệu Sĩ Nguyên, họ nuôi thù lửa hận đối với chàng rất nặng, nếu bất ngờ đôi bên gặp nhau, hẳn phải xảy ra cuộc xô xát hải hùng.

 

Do đó Bạch Vân đạo trưởng đề nghị Triệu Sĩ Nguyên nên ở tại Bảo Khương huyện chờ lão, lão lên núi trước tìm lờ giải thích cho các đồng đạo thấu đáo sự tình, sau đó lão sẽ cho người xuống núi để thỉnh chàng.

 

Đạo trưởng còn có một ý nghĩ sâu sa hơn, lão muốn cuộc tiếp rước Triệu Sĩ Nguyên lên núi phải được sắp đặt hết sức long trọng có như vậy mới xứng đáng với thịnh danh một Long Phụng lệnh chủ, có như vậy mới tỏ rõ tác phong trọng khách của phái Võ Đang.

 

Huyện Bảo Khương nằm sát Võ Đang sơn, do đó phải chịu nhiều ảnh hưởng của phái Võ Đang, tuy không thuộc hẳn trong vòng kiểm soát của phái song người trong phái có mặt tại thành tuyệt không kiếm. Họ có mặt thường, họ có mặt rất đông, thế lực của Võ Đang phái luôn luôn được duy trì, và thế lực đó càng vững chắc. Bất cứ người từ trời phương nào đến Huyện Bảo Khương cũng phải kiên nhường họ, nếu không thì khó tránh được xô xát, và dĩ nhiên phần bại phải về những kẻ từ xa đến, lữ khách luôn luôn kém lợi thế và địa chủ luôn luôn thừa yếu tố bắt buộc mọi người phải tôn trọng quyền uy.

 

Bọn Nhất Mục Song Nhân, Triệu Sĩ Nguyên, Thanh Liên Ngọc Nữ thuê phòng trọ trong một ngôi khách sạn do một đệ tử tục gia phái Võ Đang khai thác.

 

Cả ba được tiếp đón một cách nồng hậu, cũng như mọi du khách thuê phòng.

 

Phòng trọ được sắp xếp làm nhiều dãy, mỗi dãy gồm có ba phòng. Ngoài ra còn có khách sảnh cho từng dãy, tại khách sảnh luôn luôn có gia đồng, tỳ nữ ứng trực chờ sai khiến.

 

Chủ nhân khách sạn là một lão nhân tác độ lục tuần, thân vóc gầy cao.

 

Đêm đó tất cả đều ngủ sớm.

 

Nhưng, đến canh hai đột nhiên Triệu Sĩ Nguyên bừng tỉnh, chàng bị một tiếng động đánh thức, tiếng động đó là một âm thanh truyền đến theo pháp nhập mật:

 

- Chưởng môn nhân bổn phái có kính ý thỉnh Thiếu lệnh chủ mật đàm, yêu cần Thiếu lệnh chủ phải rời khách sạn mà theo hướng Tây Bắc, đến một nơi nào đó sẽ có người hướng chỉ dần.

 

Câu nói lập đi lập lại mấy lần, chừng như người phát âm sợ chàng say ngủ, không thức dậy kịp lúc để đón nhận, nên phải nói mãi nói đến khi nào chàng thu nhận được âm thanh.

 

Câu nói văng vẳng bên tai chàng một lúc, có lẽ người phát âm đã biết chàng tiếp nhận rồi, nên ngưng bặt.

 

Triệu Sĩ Nguyên do dự, chàng thầm nghĩ:

 

- Không lẽ Bạch Vân đạo trưởng về đến sơn môn rồi không thể thuyết phục được đồng đạo? Vì không thuyết phục được nên đạo trưởng mới ước hội thầm kín với ta như thế này?

 

Hừ ta có hảo ý muốn tiếp trợ Võ Đang chống lại kẻ thù của họ, họ lại nghi ngờ ta. Ta muốn giải nan cho chưởng môn của họ, họ lại định lừa ta! Nếu không thì họ cũng lợi dụng ta. Họ muốn ta hành động mờ ám, muốn làm lu mờ thinh danh của ta.

 

Tuy nhiên, chàng có sợ gì?

 

Chàng nhẹ nhàng nhảy xuống giường,mặc y phục vào người, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

 

Ra khỏi khách sạn, chiếu theo phương hướng do lời truyền âm nhập mật vừa bảo, chàng phóng mình đi về phía Tây Bắc đến chỗ Võ Đang sơn, có một đạo sĩ trung niên nghênh tiếp chàng.

 

Đạo sĩ hỏi:

 

- Thí chủ là Triệu thiếu lệnh chủ?

 

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

 

- Phải. Tại hạ là Triệu Sĩ Nguyên.

 

Đạo sĩ trung niên tiếp nối:

 

- Xin thí chủ theo bần đạo vào núi.

 

Đạo sĩ không nói nhiều, thốt xong mấy tiếng vội quay mình đi trước. Triệu Sĩ Nguyên theo sau.

 

Đạo sĩ đi nhanh, không cần quay lại nhìn xem Triệu Sĩ Nguyên có đi theo hay không, y cứ đi tới, sâu vào núi.

 

Thần sắc của y hết sức lạnh lùng, vẻ lạnh lùng cố tỏ ra, hơn nữa tự nhiên gia dĩ y lại không nói nhiều, điều đó chứng tỏ y không lấy làm vui thích tiếp đón Triệu Sĩ Nguyên. Việc làm này ngoài chỗ mong muốn của y, y tỏ ra miễn cưỡng vô cùng.

 

Y miễn cưỡng, y hành động theo một mạng lệnh dĩ nhiên không thể có một hảo ý nào đối với Triệu Sĩ Nguyên.

 

Triệu Sĩ Nguyên đã thấu đáo tâm trạng của đạo sĩ, chàng cười lạnh, không cần phải gợi chuyện với y làm gì. Dù sao chàng cũng là một lệnh chủ, chàng được liệt ngang hàng với chưởng môn nhân của y, thì tội gì chàng phải cần đến y?

 

Cho nên chàng chỉ xem y như kẻ hướng đạo không hơn không kém, mà kẻ hướng đạo có lạnh nhạt với chàng cũng chả sao, miễn là y đừng vô lễ với chàng là được rồi.

 

Họ đã đi vào một sơn cốc quá hẹp. Hai bên vách đá đứng sững, cao tận mây, vầng trăng sáng đã leo ngay đỉnh đầu, chiếu xuống lạnh lùng.

 

Trăng lạnh, cảnh vắng, núi hoang, hai bóng người căm lặng, tất cả đều nói lên cảnh tha ma quỷ khí ngợp không gian.

 

Đột nhiên đạo sĩ trung niên dừng chân lại, đoạn thốt:

 

- Bần đạo không được phép tiến sâu vào cốc, Thiếu lệnh chủ hãy tạm dừng lại đây chờ người đến nghênh tiếp.

 

Y nghĩ ngợi một chút rồi tiếp:

 

- Hoặc giả, nếu Thiếu lệnh chủ nóng vào cũng có thể đi một mình.

 

Dù hoài bảo một võ công huyền diệu, Triệu Sĩ Nguyên cũng cảm thấy ngài ngại khi bước chân đến đây. Ngài ngại chứ không nao núng, bởi chàng chưa có thể lấy một thái độ quyết định. Võ Đang sẽ dành cho chàng cảm nghĩ gì, ác hay hiền? Chàng chưa có thái độ, chàng chưa nghĩ có cách đối phó phó hữu hiệu. Giả sử vào đây biết là mình vào hang cọp, Triệu Sĩ Nguyên chẳng bao giờ sọ hài.

 

Nhưng thực sự, ai đã dùng phép truyền âm nhập mật gọi chàng đến đây? Có đúng là Bạch Vân đạo trưởng chăng?

 

Do đó chàng phải dè dặt.

 

Theo lời đạo sĩ, chàng phải đứng tại đây chờ đợi, nhưng chờ đợi đến bao giờ? Tại sao chàng không tự mình vào trong ấy? Chàng sợ gì chứ? Họ tốt, chàng đối xử tốt, họ xấu, chàng sẽ trả đũa ngay.

 

Chàng gọi đạo sĩ trung niên, cười nhẹ hỏi:

 

- Tại hạ phải vào trong ấy một mình?

 

Đạo sĩ điềm nhiên:

 

- Cái đó, tùy thiếu lệnh chủ. Nhưng nếu lệnh chủ không đợi người trong ấy ra kịp, bần đạo xin dùng phép truyền âm gọi họ ra đây đưa đường. Lòng cốc tối quá, xòe tay không thấy ngón, thiếu lệnh chủ làm sao đi được?

 

Triệu Sĩ Nguyên nhướng cao đôi mày, mặt lộ vẻ giận khi thấy đạo sĩ chu mồm toan hú vọng, gọi người trong cốc ra đón. Chàng gằn giọng:

 

- Không cần.

 

Rồi chàng phi thân vọt đi liền, không buồn nhìn lại đạo sĩ.

 

Với công lực của chàng hiện tại, đi trong bóng tối chàng vẫn rõ sự vật như ban ngày, con đường dẫn sâu vào trong phơi lộ trước mắt chàng.

 

Gió lạnh cứ rít từng cơn, gió luồn vào cốc càng lạnh lùng, với tiếng kêu âm u vi vút...

 

Lòng cốc dài độ dặm đường, chỉ trong thoáng mắt chàng đã đến tận đầu.

 

Miệng cốc có trăng rọi, lòng cốc tối đen giờ đây vào đến tận đầu trong bóng trăng lại rọi.

 

Dưới ánh trăng, Triệu Sĩ Nguyên trông thấy năm đạo sĩ từ chỗ nấp xông ra chận đầu chàng.

 

Trong năm đạo sĩ, người đứng đầu tác độ lục tuần, râu dài rất đẹp, dáng dấp rất đạo mạo, còn các đạo sĩ kia đồng tác với nhau, độ trên dưới bốn mươi, mắt sắc hơn điện, tay cầm bảo kiếm, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.

 

Lễ nghĩa vi tiên, Triệu Sĩ Nguyên vòng tay hướng sang lảo đạo trưởng cung kính thốt:

 

- Tại hạ, Long Phụng lệnh chủ Triệu Sĩ Nguyên, theo lời mời của chưởng môn quí phái đến đây họp nghị!

 

Năm đạo sĩ kể cả già lẫn trung niên, nghe chàng xưng danh hiệu đều biến sắc.

 

Bốn đạo sĩ trung niên quắc mắt sáng ngời chừng như họ xúc động mạnh, nên người nào cũng thở gấp.

 

Có lẽ họ muốn phát tác lắm, song quy củ của Võ Đang phái rất sum nghiêm, không một môn đồ nào dám vọng động khi chưa có lệnh của thượng cấp, và hiện tại thì họ chịu dưới quyền điều khiển của lão đạo trưởng, một vị thuộc hàng sư thúc bá của họ, khi vị đạo trưởng đó chưa có thái độ gì họ phải im lặng.

 

Họ bất động, họ lại không mở miệng hừ một tiếng, khiến tất cả những phẫn uất trong lòng hoọ chỉ biểu lộ lên ánh mắt.

 

Triệu Sĩ Nguyên đã hiểu, chàng biết Bạch Vân đạo trưởng không thành công trong việc cởi mở sự ngộ nhận. Cho nên, người trong phái Võ Đang vẫn còn nuôi thành kiến đối với chàng.

 

Chàng biết tình hình nghiêm trọng lắm, nếu sơ hở một chút chẳng những không xóa bỏ được thành kiến cũ mà cái lối ngộ nhận càng đào sâu hơn.

 

Chàng ngưng trọng thần sắc, nhìn đối phương chờ họ tỏ thái độ.

 

Đạo nhân cao niên lạnh lùng thốt:

 

- Bần đạo nào đã biết ai truyền âm với thí chủ đến đây, lời nói của thí chủ lấy gì bảo đảm? Có chứng gì cứ thuyết trình để bắt bần đạo quyết định?

 

Giọng nói của lão đạo không có một điểm thiện cảm chừng như lão không tin chàng là một lệnh chủ. Dù lão có tin đi nữa lão cũng chẳng xem chàng ra quái gì.

 

Triệu Sĩ Nguyên căm hận, khẽ cau đôi mày:

 

- Chưởng môn nhân quí phái có mật ước với bổn lệnh chủ, nếu đạo trưởng không tin hãy cho người hỏi lại.

 

Chàng không chịu nêu danh hiệu của người đã truyền âm cho chàng, chàng cũng không xuất trình một tín vật nào.

 

Lão nhân cười mỉa:

 

- Chưởng môn nhân hiện giờ đang nhập định không thể làm kinh động đến người được, thí chủ không có tín vật bần đạo làm sao tin được. Bần đạo khuyên thí chủ nên cấp tốc lui ra khỏi sơn cốc trở về nguyên xứ nếu không vì Bạch Vân sư thúc dời thí chủ đến đây nhờ định, bần đạo không để cho thí chủ an nhiên ra về đâu.

 

Giọng nói của lão càng phút càng ngạo mạn.

 

Điều đó Triệu Sĩ Nguyên không thể trách được bởi ai ở vào trường hợp của lão đạo cũng phải có thái độ như lão.

 

Chàng là kẻ thù, chàng đã gây tai hại cho chưởng môn nhân, người ta không khỏi tội chàng để cho chàng được thong thả ra về như vậy chàng còn trách ai với một vài lời vô lễ?

 

Giả sử người ta đánh chết chàng cũng được như thường, chàng không oán hận được.

 

Có oán hận chăng là oán kẻ đã di oan giá họa cho chàng, kẻ đã tạo nên sự nghi ngờ khiến cho phái Võ Đang xem chàng là thủ phạm trong việc chưởng môn nhân tẩu hỏa nhập ma.

 

Sơn cốc đó nằm về phía hậu Võ Đang sơn, một vùng vừa bí mật vừa trọng yếu.

 

Từ lúc Nguyên Thông đạo trưởng, chưởng môn nhân phái Võ Đang bị tẩu hỏa nhập ma, người được đưa đến nơi này vừa tiện cho đạo trưởng chửa trị vừa tu dường võ công và đạo pháp.

 

Không phải bất cứ đạo sĩ nào cũng có thể lui tới tại vùng này, chỉ có một số cao thủ luân phiên canh phòng tại đây đến những vị trưởng lão là hạng người có thân phận cực cao cũng không năng lui tới nếu không có việc trọng đại.

 

Họ sợ làm kinh động chưởng môn nhân thành trở ngại công cuộc chửa trị và tu dưỡng của đạo trưởng.

 

Người trong phái vòn bị nghiêm cấm huống hồ người ngoài.

 

Nếu đạo nhân không chịu tin là chàng tiếp được mật ước của chưởng môn nhân qua phép truyền âm nhập mật, thì đương nhiên chàng phạm vào điều cấm kỵ của phái vVõ Đang rồi. Và như vậy chàng khó mà tránh khỏi tử hình, nếu chàng bị họ chế ngự.

 

Lão đạo dù muốn dù không cũng phải có thái độ lạnh lùng đối với chàng. Nếu còn nể mặt Bạch Vân đạo trưởng, sư thúc của lão, đó là lão còn hiểu lẽ phải lắm.

 

Nhưng, Triệu Sĩ Nguyên nằm mộng cũng không tưởng được sơn cốc này là cấm địa, chàng cao giọng thốt:

 

- Bổn lệnh chủ theo mật ước đến đây, người đưa đường còn đứng ở ngoài sơn cốc kia, sự thật là thế đó. Đạo trưởng lại không tin được sao? Nếu đạo trưởng nghi ngờ, xin cho người vào thông báo với Bạch Vân đạo trưởng ngay, Bạch Vân đạo trưởng sẽ xác nhận sự kiện.

 

Lão đạo sĩ lắc đầu:

 

- Bạch Vân sư thúc hiện tại không có mặt trong sơn cốc.

 

Triệu Sĩ Nguyên gằn giọng:

 

- Thì đạo trưởng cứ cho người đi tìm. Có thể Bạch Vân đạo trưởng ở tịnh thất.

 

Lão đạo sĩ lắc đầu:

 

- Những đệ tử tại đây, ai cũng có nhiệm vụ cả chứ ai bỏ nhiệm vụ đi nơi khác không được.

 

Lão dừng lại một chút đoạn tiếp:

 

- Hiện bây giờ, Bạch Vân sư thúc đang ở tại Tam Ngươn Quán, cách đây khá xa, bần đạo làm thế nào thông báo được.

 

Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:

 

- Như vậy, bổn lệnh chủ không thể nào gặp được chưởng môn nhân rồi.

 

Vừa lúc đó, có tiếng y phục quét gió rẹt rẹt, một thiếu niên anh tuấn, vận y phục chẹt màu tro theo hàng đệ tử tục gia từ nơi cánh rừng gần đó vút bổng thân hình lên không đáp xuống trước mặt lão đạo sĩ.

 

Hắn nhìn Triệu Sĩ Nguyên với ánh maắt lạnh lùng, hắn cất giọng lạnh lùng hỏi Triệu Sĩ Nguyên:

 

- Tôn giá là ai? Từ đâu đến đây gây huyên náo trong sơn cốc. Nếu làm kinh động chưởng môn nhân, tội đó không phải nhỏ đâu.

 

Triệu Sĩ Nguyên phẫn hận tràn lòng, cao giọng hỏi:

 

- Bổn toạ Long Phụng lệnh chủ Triệu Sĩ Nguyên, y ước mà đến, đến rồi lại chẳng để cho bổn tòa được hội kiến chưởng môn nhân, hành động đó nếu không có thâm ý bỉ nhục bổn tòa thì là gì?

 

Thiếu niên đệ tử tục gia ngẩng mặt lên không bật cười khanh khách:

 

- Chưởng môn sư huynh bổn phái từ ngày qua đã nhập định đến nay chưa hồi tỉnh, dù là Bạch Vân sư thúc cũng không dám khinh động đến người, Long Phụng lệnh chủ là nhân vật quan trọng như thế nào lại toan đột nhập phá khuấy sự yên tỉnh rất cần của bổn môn?

 

Thiếu niên đệ tử tục gia chính là người sư đệ trẻ tuổi nhất của chưởng môn nhân phái Võ Đang, hắn họ Châu tên Đằng Giao, nhập phái từ lúc còn thơ ấu, nhờ vậy hắn có đủ thời gian học tập tất cả công phu tuyệt kỹ của phái Võ Đang, võ công của hắn cực cao, những bậc suư huynh của hắn hết sức yêu, hắn nghiểm nhiên trở thành một kiều tử trong toàn phái, nên hành động có phần nào phóng túng.

 

Tự nhiên, hắn sanh tánh cao ngạo đối với người trong phái bất quá hắn kính nể, chứ chưa hẳn hắn phục tài, thì đối với người ngoài hắn có xem ai ra gì.

 

Vả lại, dù coi danh Long Phụng lệnh chủ vang dội trên giang hồ, song Triệu Sĩ Nguyên chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên vào trang tuổi của hắn, như vậy hắn có nể nang gì?

 

Hắn buông lời cao ngạo, hắn có thái độ hống hách là lẽ dĩ nhiên của hạng thiếu niên hiếu thắng.

 

Tuy nhiên, ngoài cái tánh cao ngạo hắn chẳng có một tật xấu nào khác.

 

Còn lão đạo nhân là vị sư huynh thứ năm của Châu Đằng Giao, đạo hiệu Ngươn Lãng.

 

Triệu Sĩ Nguyên tuy giận vô cùng, song chàng cố dằn lòng, do lời nói của Châu Đằng Giao chàng nghĩ đến ngay hai sự kiện.

 

Sự kiện thứ nhất là việc chàng tìm đến Võ Đang sơn, Bạch Vân đạo trưởng chưa chánh thức cáo tri chưởng môn nhân, sự kiện thứ hai là hiện tại chưởng môn đang bận nhập định không thể dùng pháp truyền âm nhập mật ước hội với chàng.

 

Hai sự kiện đó vừa phát hiện ra, Triệu Sĩ Nguyên giật mình, chàng không còn nghi ngờ gì nữa, quả thật có kẻ nào đó đang theo dõi chàng, tùy cơ dẫn dụ chàng đến đây, tạo cho chàng thành cái thế cởi cọp rất có thể song phương sẽ xung đột với nhau.

 

Chàng gây thù kết oán với Võ Đang, hay Võ Đang phái quyết chống đối với chàng, song phương đều bất lợi cả, mà kẻ kia ngồi nhàn thủ cái lợi của ngư ông.

 

Vả lại, nếu chàng trở thành đối địch với phái Võ Đang, rất có thể còn nhiều phái chống đối với chàng, như vậy chàng còn thể nào thực hiện việc lớn lao?

 

Bất giác chàng sôi giận với bọn đệ tử phái Võ Đang, chàng căm hờn kẻ nào đó đã thi hành thủ đoạn tàn độc dụ chàng vào thế kẹt.

 

Rồi chàng cũng hận luôn mình sao chẳng đắn đo suy nghĩ kỷ trước khi đến. Giả sử chàng cáo tri cho Nhất Mục Song Nhân hoặc cùng Thanh Liên Ngọc Nữ hay sự tình, rồi cùng nhau bàn bạc, chàng có thể tránh được một hành động không cách cứu này.

 

Chàng sôi giận, nhưng thần sắc không biến đổi nhờ chàng có công phu hàm dưỡng rất thâm hậu, gia dĩ chàng tiếp nhận được tuyệt học của Thiên Linh tử, công phu có gia tăng quan trọng, hiện tại chàng trầm tĩnh vô cùng, có thể ví bằng mặt đá, dù gió bão quát qua, mặt đá vẫn không xao dợn.

 

Chàng lấy thái độ ôn hòa, điểm một nụ cười thốt:

 

- Nếu quý chưởng môn nhân nhập định chưa tỉnh còn Bạch Vân đạo trưởng lại ở tại Tam Ngươn quán cách đây khá xa, tại hạ không hy vọng gặp một trong hai vị đó, vậy tại hạ xin cáo từ, mong các vị thứ tội quấy nhiễu đêm nay nhé.

 

Chàng toan quay mình trở đi.

 

Đột nhiên từ nơi đỉnh núi cao trên vách có tiếng hú vang dội vọng xuống.

 

Tiếng hú có vẻ ma quái, khiến người nghe phải rợn mình, kinh khiếp. Tiếp theo tiếng hú có nhiều tiếng động khác rộn rịp, rồi nhiều bóng người hiện ra, những bóng đó đều lao nhanh đến cục trường.

 

Cùng một lúc những tiếng động vang lên, những bóng người xuất hiện, Châu Đằng Giao hét lớn:

 

- Hay cho tặc lữ! Ngươi định chạy đi đâu? Đúng là ngươi đến đây định hạ thủ đoạn gì, hiện tại hành tung của ngươi đã bại lộ rồi, đừng mong chạy thoát.

 

Thanh kiếm trong tay hắn chớp lên, thanh kiếm rít gió rẹt rẹt, chém xuống đầu Triệu Sĩ Nguyên.

 

Trong thoáng mắt, bốn chiêu trong kiếm pháp Thiên Cương đã vèo đến Triệu Sĩ Nguyên.

 

Là sư đệ thân yêu của chưởng môn, dĩ nhiên Châu Đằng Giao không phải tay vừa, hắn lại xuất thần lực vung kiếm, thế công của hắn phải mãnh liệt vô lường.

 

Bốn chiêu kiếm tuy cùng xuất phát một lượt, song có đủ áp lực bọc quanh mình Triệu Sĩ Nguyên, phía nào chàng cũng bị tấn công chẳng khác nào do bốn tay kiếm đứng bốn phía công vào.

 

Khi mình có ý nhường nhịn đối phương lại cố làm già tự nhiên mình phải tự vệ.

 

Tự vệ trước những chiêu công tàn độc, ác liệt, toàn là những tử chiêu, tức nhiên mình cũng phải giở tuyệt học phản ứng, và như vậy là cuộc ác chiến phải khai diễn, hòa khí tiêu tan, vô tình chàng và người trong phái Võ Đang phải rớt vào cạm bẫy của kẻ nào đó.

 

Dù sao đi nữa, Triệu Sĩ Nguyên cũng thấy hận bọn đệ tử Võ Đang phái, chàng đã hết lời phân giải họ vẫn ngoan cố, không chịu hiểu cho chàng, đã thế còn toan dồn chàng vào cảnh chết.

 

Chàng thầm nghĩ:

 

"Họ toàn là những kẻ cuồng vọng hành động hồ đồ, nếu ta không thẳng tay sửa trị họ một lần, quyết chẳng khi nào họ biết kiêng nể ta. Ta không thể mất thinh danh Long Phụng lệnh chủ được." Triệu Sĩ Nguyên thừa sức dùng tay không bức thoái Châu Đằng Giao, nhưng chàng nghĩ làm như vậy rất khiếm nhã đối với người trong phái Võ Đang, có khác nào chàng sinh cường tự tung tự tác, không xem ai ra gì, dù có phải tự vệ cũng tự vệ một cách kín đáo, vừa phải đừng để cho đối phương tưởng là mình ỷ tài.

 

Chàng vội lấy chiếc Long Phụng chưởng cầm tay, đợi kiếm địch đến vừa tầm vung Long Phụng chưởng lên, hai vũ khí chạm nhau, bật thành tiếng keng keng.

 

Vũ khí chạm vũ khí, bên bại không thấy thẹn bằng tay không bức thoái kẻ cầm vũ khí, bởi tay không chế ngự được vũ khí là bản lĩnh song phương quá cách biệt.

 

Châu Đằng Giao lảo đảo đôi chân, lùi lại mấy bước.

 

Kiếm pháp Thiên Cương rất lợi hại, mỗi lần thi triển trên giang hồ là địch không mất mạng cũng bị thương, nhưng trước một Triệu Sĩ Nguyên, kiếm pháp đó không còn ứng dụng nữa, họ Châu đã xử dụng đúng bốn chiêu, trọn bốn chiêu đều vô ích, hắn còn lùi lại bốn bước. Nếu hắn thi triển đủ tám chiêu ra, hắn phải lùi ít nhất tám bước.

 

Một sự kiện trên chỗ tưởng của Châu Đằng Giao, một con người tự phụ vì từ lúc vung thép kiếm ngang dọc trên đời hắn chưa từng bại.

 

Hiện tại hắn phải lùi mà lùi đến bốn bước, mỗi chiêu đánh ra là bị bức thoái một bước.

 

Dĩ nhiên hắn không phục, hắn tưởng mình có thể tạo phi thường bất quá cái bại vừa rồi chỉ do một sơ xuất nào đó thành địch nắm được ưu thế.

 

Hắn xốc lại thanh trường kiếm lướt tới giở ngay tuyệt kỷ Lục Hạp Di Trần, cũng thuộc kiếm pháp Thiên Cương, nhắm đúng ba mươi sáu yếu huyệt trên người Triệu Sĩ Nguyên công vào.

 

Triệu Sĩ Nguyên thét to:

 

- Khá lắm đó!

 

Thân hình nghiêng quá một bên mường tượng thoái hậu, nhưng thực sự chỉ để nhấn gót xoay người như chiếc vụ, Triệu Sĩ Nguyên lướt tới ba bước vẫn với Long Phụng chưởng, tay tả đánh ra thức Cổn Long Khở Thủ, tay hữu cũng vung một long phụng chưởng tiếp trợ thức đó, chàng ngang nhiên xông xáo giữa vầng kiếm quang của địch.

 

Long Phụng chưởng và Thiên Cương kiếm lại chạm vào nhau, kiếm chậm lại, kiếm không còn vùn vụt như trước theo vũ thuật, như vậy là vũ khí bị phong tỏa rồi và chẳng sớm thì muộn phải bị địch hạ tại cục trường.

 

Lần này Châu Đằng Giao dù muốn dù không cũng phải kinh hãi, tánh tự cao tự phụ lắng dịu, hắn phải nhìn nhận đối phương có võ công trên hắn mấy bậc.

 

Vừa lúc đó sư huynh thứ năm của hắn là Ngương Lăng đạo trưởng bật cười ha hả:

 

- Quả nhiên Long Phụng lệnh chủ danh bất hư truyền, bần đạo muốn thỉnh giáo lệnh chủ một vài chiêu học thêm cái hay, chắc lệnh chủ không nở khước từ.

 

Lão thốt, song lão không chờ đối phương tỏ thái độ, chỉ chờ cho Châu Đằng Giao đút kiếm vào vỏ, sở dĩ lão vội tấn công là vì muốn tránh tiếng hai đối một như vậy dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Vả lại Võ Đang sơn không có thói cậy đông hiếp cô, cậy mạnh hiếp yếu.

 

Phái Võ Đang nhờ chủ trương đó mà được giang hồ trọng vọng khí phách của phái, của môn là điều tối quan trọng, trên hẳn một tuyệt học do môn phái đó sở cậy.

 

Nhưng nếu có con mắt sâu xa tất thấy rõ thâm ý của lão đạo nhân. Lão biết rõ Châu Đằng Giao ngán đối phương rồi, ngán mà không dám bỏ cuộc, tiến tới thì không mong thủ thắng, bỏ cuộc thì còn thể diện gì? Hơn nữa không lẻ đứng ỳ ra đó.

 

Cho nên Ngươn Lăng đạo nhân mới chen vào vụ liền, giúp cho Châu Đằng Giao có một lối thoát. Châu Đằng Giao còn chờ đợi gì mà không tra kiếm vào vỏ để nhường trận cho ngũ sư huynh.

 

Họ có biết đâu Triệu Sĩ Nguyên hết sức khiêm nhượng, nếu chàng muốn chàng đã đánh rơi kiếm của Châu Đằng Giao rồi, nhưng làm như vậy thì mất mặt các cao thủ của phái Võ Đang quá.

 

Vì không muốn làm mất mặt họ, chàng khiêm nhường, chàng chỉ phong tỏa kiếm của địch, bắt buộc địch phải chấm dứt cuộc giao đấu vô lý thôi.

 

Chàng thấy rõ Châu Đằng Giao đã khiếp, song Ngươn Lăng đạo nhân còn sính tài, chàng buông thỏng họ Châu đoạn day qua đạo nhân điểm một nụ cười nhã nhặn thốt:

 

- Cung kính không bằng được phụng mạng, nếu đạo trưởng muốn thấy trò múa rối của tại hạ, tại hạ phải làm vui mắt của đạo trưởng.

 

Trong lúc mà Triệu Sĩ Nguyên tiến vào trong sơn cốc có bảy bóng người cùng theo vào.

 

Dù chàng biết thế vẫn nghĩ là họ ở trong phái Võ Đang, theo dõi chàng để dò xét hành động.

 

Hiện tại họ cũng có mặt tại cục trường.

 

Trong khi chàng cùng với Ngươn Lăng đạo nhân sắp sửa xuất thủ võ công, một trong bảy người đó cao giọng gọi chàng:

 

- Thời cơ cấp bách, một phút trôi qua một phút bỏ phí, lệnh chủ hà tất phải khách sáo với chúng.

 

Triệu Sĩ Nguyên giật mình, chưa kịp nói gì người đó lao vút vào sâu trong cốc, sáu người kia cấp tốc theo sau.

 

Châu Đằng Giao sôi giận đùng đùng, hét một tiếng vang như sấm:

 

- Đứng lại.

 

Thân pháp của hắn nhanh không tưởng nổi, hắn chỉ vọt nhẹ mình, thanh trường kiếm chưa kịp tra vào vỏ đã chớp lên, thanh kiếm chiếu xuống tên đi đầu.

 

Bốn tên đệ tử Võ Đang lãnh phần việc ngăn những tên khác.

 

Song, bốn tên đệ tử mỗi người chỉ có thể ngăn chận có một tên địch, thừa lại hai tên chúng vọt mình vào trong bóng tối khuất dạng.

 

Đột nhiên một tiếng rú thảm vang lên dội rền khắp lòng sơn cốc.

 

Trong một đường kiếm tuyệt luân, Châu Đằng Giao đã kết liễu tánh mạng của tên áo đen bị hắn chận đầu. Thanh kiếm của hắn còn rõ máu ròng ròng.

 

Đồng thời gian, Ngươn Lăng đạo trưởng cao giọng thốt:

 

- Thì ra vị đại lệnh chủ có thinh danh chấn động võ lâm chỉ là kẻ đáng khinh đáng bỉ, một kẻ tiểu nhân, danh dự của lệnh tôn suốt mấy mươi năm dài sáng chói trên giang hồ bỗng chốc lại bị người làm hoen ố. Bần đạo còn tha thứ ngươi làm sao được nữa.

 

Triệu Sĩ Nguyên cấp tốc nhảy lùi về phía hậu ba bước, quát to:

 

- Dừng tay! Tại hạ có lời phân giải...

 

Vô ích, chàng còn thì giờ đâu phân giải?

 

Chàng muốn phân giải, dù cho bên cánh Võ Đang phái để cho chàng phân giải, bọn bí mật nào đó cũng không chịu để yên cho chàng phân giải. Tình hình diễn tiến quá nhanh chóng, chàng không còn mong gì xoay chiều cục diện bằng những lý do thỏa đáng.

 

Hơn mười bóng đen từ ngoài cửa bay vào, trong mười bóng đó có kẻ cao giọng gọi chàng:

 

- Không cần phân giải chi nữa, lệnh chủ ạ! Cứ giết hết lũ này càng chóng càng hay.

 

Câu nói đó vừa được buông ra át cả câu nói của chàng, chàng quát to. Câu nói buông dứt hơn mười bóng đen biến vào đêm tối.

 

Dĩ nhiên Châu Đằng Giao phi thân đuổi theo liền.

 

Ngươn Lăng đạo trưởng lại cao giọng tiếp:

 

- Ngươi mang theo bao nhiêu người tất cả? Hiện tại chúng đã vào hết trong cốc rồi, ngươi còn muốn phân giải nữa sao? Ngươi sẽ nói gì chứ.

 

Khẻ nhích động thân hình đạo trưởng lao vút tới.

 

Triệu Sĩ Nguyên trong một thoáng đã hiểu rõ tình hình, chàng kinh sợ âm mưu thâm độc của kẻ toan hãm hại chàng.

 

Ngươn Lăng đạo trưởng đã đến bên chàng rồi.

 

Trong tình thế đó chàng biết làm sao cho ổn? Tự vệ là điều tối trọng, xuất thủ thì lại là điều tối kỵ, chàng phải làm sao?

 

Chàng né tránh, nhường cho Ngươn Lăng đạo trưởng đánh qua, không xuất thủ ngăn đón.

 

Nhưng đạo trưởng đã quá giận, có bao giờ chịu bỏ. Hụt một chiêu lão tiếp nối một chiêu khác, lão xoắn tít quanh mình Triệu Sĩ Nguyên, nhất định phải hạ chàng cho kỳ được.

 

Triệu Sĩ Nguyên cố giữ bình tĩnh, né tránh vừa tìm một biện pháp giải tỏa sự nghi ngờ của lão đạo.

 

Chính đang lúc chàng hết sức lo ngại, một tiếng quát vang lên to như sấm:

 

- Hay cho tên mũi trâu! Vô sỉ đến thế là cùng. Lão phu nhất định lấy mạng ngươi.

 

Từ trên không trung một bóng người lao vút xuống, chân chưa chấm đất, từ tay áo bay ra một đạo tụ phong cuốn đi ào ào nghênh đón thanh trường kiếm của Ngươn Lăng đạo nhân.

 

Triệu Sĩ Nguyên nghe tiếng quát đã hiểu người sắp đến nơi là ai, rồi không cần trông thấy, chàng thở dài:

 

- Thế là xong, chẳng còn phương cách gì cứu vãng tình hình.

 

Người đó chính là Nhất Mục Song Nhân dùng liên hoàn chưởng ngăn chận đạo nhân, bức thoái đối phương lùi lại đồng thời gọi Triệu Sĩ Nguyên:

 

- Sĩ Nguyên! cấp tốc xâm nhập vào cốc cứu người, nhanh lên, nếu không chẳng còn kịp nữa.

 

Triệu Sĩ Nguyên giật mình:

 

- Cứu ai?

 

Nhất Mục Song Nhân hét to:

 

- Bọn đạo sĩ Võ Đang là phường vô sĩ cố dẫn dụ ngươi đến đây rồi thừa cơ cướp Linh cô nương mang về căn cứ, lão phu theo chúng mới gặp ngươi nơi này.

 

Lần này thì Triệu Sĩ Nguyên không dằn được cơn phẫn nộ nữa, mặc cho bọn đạo sĩ Võ Đang nghĩ sao thì chàng vọt mình vào sâu trong cốc liền.

 

Chàng vừa chạy đi vừa suy nghĩ, có thể hai toán người trước đó là những bằng hữu của Nhất Mục Song Nhân gọi đến để tiếp trợ lão, bởi lão giao du rất rộng, nơi nào cũng có bằng hữu, trong một lúc lão có thể động viên hằng chục hằng trăm người.

 

Chàng chạy được một quảng bỗng nghe có tiếng rú thảm thiết phía trước mặt.

 

Chàng tăng gia thêm tốc độ, lao vút người đi như mũi tên bắn. Thoáng mắt đã trông thấy hơn mười bóng người, đang hướng về một tòa nhà nhỏ bằng đá. Họ đang công phá vào một tòa nhà đó.

 

Tiếng rú phát ra từ bên cạnh tòa nhà.

 

Từng loạt hoa lửa từ dưới đất bay vút lên không, chiếu sáng một góc núi.

 

Gần đến tòa thạch thất, Triệu Sĩ Nguyên bỗng dừng chân lại, một ý niệm chợt phát sanh.

back top