Đạo Ma Nhị Đế

Chương 36: Niềm riêng tâm sự

Triệu Sĩ Nguyên cau đôi mày, cất giọng sang sảng:

 

- Điều ân oán giữa quí phái và tại hạ trong nhất thời không thể giải thích, tại hạ mong rằng dù sao đi nữa, các vị không nên dồn tại hạ vào cái thế cực đoan.

 

Chàng ưỡn ngực quắc mắt nhìn thẳng vào Chấp Pháp trưởng lão.

 

Thực ra chàng đang ngầm vận dụng Thiên Linh Nội Công, biến khí thành cương, để chuẩn bị chàng tiếp ngọn chỉ của đối phương.

 

Chàng muốn biểu lộ phần nào oai dũng, chứng tỏ cho Vô Vi phái biết chàng chẳng phải là dễ khinh miệt.

 

Vì giận mà xuất thế, Chấp Pháp trưởng lão đã làm một việc quá phận, có hối thì cũng muộn rồi, hơn nữa thái độ của Triệu Sĩ Nguyên là cả một sự thách thức, tiến lão cũng khổ, thoái lại không thể.

 

May thay Vô Vi Tiên Tử hét:

 

- Trưởng lão không được xuất thủ!

 

Chấp Pháp trưởng lão lập tức thu tay về, đồng thời nhảy lùi về phía hậu, lách qua bên tả Triệu Sĩ Nguyên xa hơn năm thước.

 

Vô Vi Tiên Tử do cứu lão thoát ra cảnh khó xử.

 

Phát chiêu đã mạnh, thu chiêu lại nhanh, thu phát tùy ý, việc đó chẳng phải mỗi người mỗi làm được.

 

Triệu Sĩ Nguyên phải khâm phục lão, chàng thầm nghĩ võ công của lão rất cao, trên hẳn Thiên Du Tử Huỳnh Ngươn Long.

 

Vô Vi Tiên Tử nhìn Triệu Sĩ Nguyên, rồi từ từ bước đến trước mặt chàng.

 

Tiên Tử chưa đến nơi một âm thinh do phép truyền âm nhập mật vang khẽ bên tai chàng:

 

- Triệu thiếu lệnh chủ nên vì sự tao ngộ với Quân Sơn Dạ Tẩu và Thiên Du Tử, nhượng một bước, nếu chưa đến lúc bắt buộc xin đừng đả thương người trong bổn phái. Bởi nơi đây ai ai cũng có ít nhiều cảm tình với Thiếu lệnh chủ.

 

Triệu Sĩ Nguyên chợt tỉnh ngộ.

 

Chàng nhìn Vô Vi Tiên Tử, tự hỏi có phải chính Tiên Tử liên lạc với chàng, hay một vị nào khác?

 

Tiên Tử đã đến gần chàng, dừng chân lại, đoạn thốt:

 

- Thiếu lệnh chủ đả tự cho mình có trách nhiệm lo liệu mọi sự việc cho toàn thể võ lâm, thì hẳn cũng có nghĩ đến cái kế trường cửu tránh gây thù, tìm giao hảo, như vậy mới có lợi, xin Thiếu lệnh chủ nghĩ kỷ lại.

 

Bốn ánh mắt chạm nhau, Triệu Sĩ Nguyên nhận ra Vô Vi Tiên Tử có niềm lo thầm kín và chàng có cảm giác là niềm lo đó liên quan mật thiết với chàng.

 

Bất giác chàng xúc động mạnh, thốt:

 

- Nếu quí phái dùng lễ đối xử với khách thì tại hạ không thấy có ai trở ngại ở lại đây mấy hôm.

 

Vô Vi Tiên Tử nghiêm sắc mặt:

 

- Thiếu lệnh chủ trọng lễ giáo thì chắc chắn là tại hội nghị Các Trưởng Lão tới đây, Thiếu lệnh chủ sẽ được xét xử rất công bình.

 

Nàng cao giọng phân phó thuộc hạ:

 

- Đưa Thiếu lệnh chủ đến khách phòng an nghỉ!

 

Một lão nhân bước ra, nghiêng mình trước mặt Triệu Sĩ Nguyên cung kính thốt:

 

- Xin mời Thiếu lệnh chủ.

 

Triệu Sĩ Nguyên day qua chào Vô Vi Tiên Tử, rồi cùng Nhất Mục Song Nhân bước ra khỏi miếu.

 

Nhất Mục Song Nhãn còn hận, trừng mắt nhìn người đã động thủ với lão trước đó.

 

Ra khỏi miếu họ đi vòng theo tường, đến phía hậu, nơi đó có năm gian nhà ẩn trong rừng dày.

 

Họ được đưa vào gian nhà giữa.

 

Đêm đó trôi qua chẳng còn gì lạ xảy ra nữa.

 

Sáng sớm hôm sau chính Tố Dung cô nương mang thức ăn điểm tâm đến cho họ.

 

Nàng không nói năng một tiếng nào, mang thức ăn rồi lại lui ra nhanh chóng.

 

Ngày đó lại qua vô sự.

 

Triệu Sĩ Nguyên nhân dịp nhàn hạ, thuật lại sự tình từ lúc gặp người trong phái Vô Vi cho Đơn Minh hiểu đại khái.

 

Đơn Minh trừng con mắt độc nhất nhìn sững chàng, trầm giọng thốt:

 

- Thì ra Quân Sơn Dật Tẩu Ngô Độc Hạc là người trong phái Vô Vi. Võ công của lão ta cao lắm.

 

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

 

- Phải! Tuy nhiên Ngô tiền bối vẫn chưa phải là cao thủ thượng đỉnh trong Vô Vi phái.

 

Như vậy, Đơn bá bá phải hiểu là phái Vô Vi có thực lực phi thường, với thực lực đó, nếu họ muốn hoành hành trong thiên hạ, thì liệu có môn phái nào chống đối họ nổi?

 

Đơn Minh thở ra:

 

- Lần này Vô Tình lệnh chủ đã gián tiếp va chạm đến họ rồi, chắc chắn là họ sẽ không bỏ qua. Tào Duy Ngã sẽ gặp nhiều phiền phức do họ tạo nên đấy.

 

Song, Triệu Sĩ Nguyên lại nghĩ khác. Chàng nghĩ đến một sự cam kết giữ Vô Vi phái và Vô Tình lệnh chủ.

 

Chàng tự hỏi, việc tế thần của phái Vô Vi là điều bí mật, hơn nữa thánh địa của Vô Vi phái cũng bí mật không kém, nếu chẳng có sự cấu kết với nhau thì làm sao Vô Tình lệnh chủ biết được hai điều đó?

 

Nếu đúng là có sự cấu kết thì Triệu Sĩ Nguyên cầm như đêm nay đã sa vào cạm bẫy rồi.

 

Huống chi, còn có mảnh giấy bí mật gồm mấy chữ: Rất tiếc! Rất tiếc!

 

Mảnh giấy đó có tác dụng dụ dẫn chàng đến đây rõ ràng.

 

Rất có thể người trong phái Vô Vi ném mảnh giấy đó cho chàng lắm.

 

Chàng lẩm nhẩm thành tiếng:

 

- Hay là người trong phái Vô Vi viết lên mấy chữ đó!

 

Tố Dung cô nương vừa trở lại, nghe lọt câu đó, hỏi liền:

 

- Người trong bổn phái viết những chữ gì?

 

Nàng trông thấy mảnh giấy nơi tay Triệu Sĩ Nguyên, vội chụp lấy xem.

 

Xem xong nàng ạ lên một tiếng, đoạn bước ra, cầm luôn mảnh giấy theo nàng.

 

Triệu Sĩ Nguyên bỗng bật cười ha ha, tự thốt:

 

- Cầu nhân, đắc nhân! Cái ý tứ đó thế mà có.

 

Đơn Minh kinh dị, hỏi:

 

- Có chi đáng cho ngươi cười?

 

Triệu Sĩ Nguyên bí mật:

 

- Bá bá đợi một chốc nữa sẽ rõ!

 

Đơn Minh bực dọc:

 

- Đợi! Đợi để xem cái gì chứ?

 

Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:

 

- Bá bá đừng nóng! Đã có người đến bên ngoài rồi kìa!

 

Đơn Minh ngưng thần lắng nghe.

 

Quả nhiên có tiếng chân người vang lên rất khẽ bên ngoài, tiếng chân bước rất nhanh, thoáng mắt đã đến bên cửa.

 

Chân người dừng lại, Tố Dung cô nương cất tiếng thốt vọng vào:

 

- Chưởng môn nhân bổn phái đã đến!

 

Triệu Sĩ Nguyên và Đơn Minh cùng bước ra cửa nghinh tiếp.

 

Tố Dung dẫn đầu, theo sau Vô Vi Tiên Tử còn có Chấp Pháp trưởng lão.

 

Triệu Sĩ Nguyên giật mình thầm nghĩ các vị trưởng lão này hầu như phải có mặt khắp mọi nơi, ở bất cứ cuộc họp nào của chưởng môn nhân.

 

Lão ta giám thị Tiên Tử hay Tiên Tử cần có một vị cố vấn ở bên cạnh luôn luôn!

 

Dù sao, Triệu Sĩ Nguyên không thích sự có mặt của một đệ tam nhân, khi sự có mặt đó không cần thiết.

 

Khách vào phòng rồi, tất cả cùng an vị, song đôi bên trầm lặng một lúc lâu.

 

Sự trầm lặng nặng nề đến khó chịu.

 

Vô Vi Tiên Tử cất tiếng trước:

 

- Châu trưởng lão vì nhiệm vụ chấp pháp trong bổn phái, nên phải chí công vô tư, giả như trưởng lão có cần thỉnh giáo điều chi, xin Thiếu lệnh chủ vui lòng giải thích.

 

Triệu Sĩ Nguyên thầm nhủ, Tiên Tử luôn luôn có thái độ thành thật với chàng, chàng không nên quá nghi ngờ mà thành ra phụ cái hảo ý của người trong Vô Vi phái.

 

Chàng cười nhẹ, gật đầu:

 

- Bình sanh tại hạ rất tôn trọng sự thật, chưởng môn nhân yên trí.

 

Châu trưởng lão đưa mảnh giấy lên, nghiêm giọng hỏi:

 

- Mảnh giấy này do Thiếu lệnh chủ mang đến đây?

 

Triệu Sĩ Nguyên gật đầu:

 

- Phải! Trước khi đến đây, tại hạ đã tiếp nhận nó. Các vị hẳn đã hiểu nguyên nhân đưa tại hạ vào vùng cấm địa của các vị rồi chứ?

 

Chấp pháp trưởng lão không đáp, chỉ hỏi lại:

 

- Thiếu hiệp có thể cho biết mục đích đến Kim Đỉnh Sơn này chăng?

 

Triệu Sĩ Nguyên không giấu, đem việc Thanh Liên Ngọc Nữ thất tung và Vô Tình lệnh chủ ước hội, thuật lại cho Trưởng lão và Tiên Tử nghe.

 

Vô Vi Tiên Tử cau mày:

 

- Trước khi cử hành lễ tế điện, bổn phái đã quan sát kỷ quanh vùng, trong nội chu vi trăm dặm, nếu Vô Tình lệnh chủ đặt sào huyệt trong vùng thì bổn phái đã phát hiện ra rồi.

 

Như thế rõ ràng là Thiếu lệnh chủ đã bị lừa rồi đó!

 

Chấp pháp trưởng lão tiếp:

 

- Cuộc tế lễ của bổn phái được giữ gìn bí mật, nếu chẳng có gian tế bên trong thì không thể nào ngoại nhân biết được, sự kiện này làm lão phu nghĩ ngợi vô cùng...

 

Đơn Minh trừng con mắt duy nhất hỏi:

 

- Bút tích trên giấy có phải là của người trong phái các vị chăng?

 

Chấp pháp trưởng lão gật đầu:

 

- Bút tích thì chưa có thể quyết đoán, còn mẩu giấy thì đúng là của bổn giáo!

 

Đơn Minh cười lạnh:

 

- Bây giờ lão phu ngồi chờ xem các vị sẽ xử trí như thế nào.

 

Chấp pháp trưởng lão chính sắc mặt:

 

- Bằng mọi cách, bổn phái phải tra cứu minh bạch về việc này.

 

Đơn Minh căm hận:

 

- Còn về bọn lão phu? Các vị định làm sao đây?

 

Chấp pháp trưởng lão đáp:

 

- Tra cứu xong việc này, bổn phái sẽ đưa quý vị ly khai Kim Đỉnh Sơn.

 

Đơn Minh trầm giọng:

 

- Giả như một ngày mà chưa xong?

 

Trưởng lão điềm nhiên:

 

- Thì các vị phải ở lại một ngày.

 

Đơn Minh hừ một tiếng:

 

- Nếu một tháng chưa xong?

 

Trưởng lão vẫn điềm nhiên:

 

- Các vị phải lưu lại một tháng.

 

Đơn Minh quát:

 

- Làm gì có việc đó? Làm gì có việc đó?

 

Lão quát luôn mấy lượt, lộ vẻ giận dữ.

 

Chấp phái trưởng lão cười nhẹ:

 

- Lão phu phải tôn trọng quyết định của toàn thể, không vì tình riêng đối với các vị mà vi phạm qui luật được.

 

Triệu Sĩ Nguyên quắc mắt bắn tinh quang chớp ngờ cất giọng sang sảng:

 

- Quí phái chỉ biết có mình, mà không trọng quyền lợi ngoại nhân, tại hạ không thể chấp nhận cái tác phong đó.

 

Chấp pháp trưởng lão cười khổ:

 

- Nếu không hành sứ đúng theo quy luật thì lão phu làm sao điều khiển tất cả môn đồ?

 

Triệu Sĩ Nguyên bật cười ha hả:

 

- Tiền bối cho rằng tại hạ không đủ sức để tự ly khai nơi này?

 

Đơn Minh tiếp luôn:

 

- Đi được, hiền điệt cứ đi, để một mình lão phu ở lại đây, không lẽ Vô Vi phái ăn tưới nuốt sống lão phu?

 

Chấp pháp trưởng lão ngưng trọng thần sắc:

 

- Từ hôm nay trở đi, bổn phái dùng trọng lễ để tiếp đãi hai vị như là thượng khách, rất mong hai vị hiểu cho nỗi khổ khó khăn của bổn phái mà lượng thứ cho cái việc bắt buộc phải làm. Phàm ở đời, ai ai cũng nên xử sự với chủ trương thành nhân chi mỹ.

 

Đơn Minh bật cười cuồng dại:

 

- Các vị có việc khó khăn, bọn này lại chẳng có việc khó khăn à? Thành Liên Ngọc Nữ sa vào cạm bẫy của Vô Tình lệnh chủ, chưa rõ an nguy thế nào, nếu các vị cố tình gây trở ngại, không cho bọn lão phu giải cứu nàng kịp thời, các vị sẽ chịu trách nhiệm đấy nhé!

 

Vô Vi Tiên Tử thoáng giật mình:

 

- Như vậy, bổn phái không dám cưỡng ép hai vị lưu lại đây. Bất quá bổn tòa có điều lo nghĩ, mong Triệu thiếu lệnh chủ châm chước phần nào!

 

Triệu Sĩ Nguyên cau mày:

 

- Chưởng môn cứ nói.

 

Vô Vi Tiên Tử cười nhẹ:

 

- Thiếu lệnh chủ có biết kết quả cuộc đại hội trưởng lão trong bổn phái như thế nào chăng?

 

Triệu Sĩ Nguyên cười thầm nghĩ:

 

"Chung quy rồi nàng cũng đưa ta trở lại khởi điểm".

 

Chàng lắc đầu đáp:

 

- Làm sao tại hạ hiểu được?

 

Vô Vi Tiên Tử thở dài:

 

- Ai ai cũng giữ ý kiến riêng biệt, chẳng ai nhượng ai. Thành ra đại hội chẳng đi đến kết quả nào!

 

Đơn Minh cười mỉa:

 

- Hội mà không nghị, nghị mà không quyết, đúng là Vô Vi.

 

Chấp pháp trưởng lão chớp mắt:

 

- Làm gì có hội mà không nghị, không quyết? Chẳng qua chưởng môn nhân bênh vực hai vị, nên chưa đi đến kết quả đó thôi.

 

Như vậy là cuộc nghị quyết của các trưởng lão phái Vô Vi, nếu có, thì rất bất lợi cho cả hai.

 

Nhờ Vô Vi Tiên Tử can thiệp, nên đại hội chưa lấy quyết định cuối cùng.

 

Triệu Sĩ Nguyên nghiêng mình:

 

- Đa tạ chưởng môn nhân.

 

Vô Vi Tiên Tử tỏ vẻ trầm buồn:

 

- Bổn tòa đã được các vị trưởng lão nể nang, chấp thuận theo sở cầu đình hoãn quyết nghị lại mấy hôm, mong rằng trong mấy hôm đó sẽ thuyết phục được các vị. Ngờ đâu bỗng nhiên lại có mảnh giấy đó, thành ra sự dự tính của bổn tòa không còn duy trì được nữa. Bổn tòa chẳng biết phải làm sao.

 

Đơn Minh hừ một tiếng:

 

- Không biết phải làm sao, thì các vị hãy để cho bọn lão phu ra đi. Các vị không làm khó bọn lão phu, thì sẽ được cái tiếng là thông tình đạt lý.

 

Vô Vi Tiên Tử nhìn Nhất Mục Song Nhãn Đơn Minh, lắc đầu đáp:

 

- Mảnh giấy đó xuất hiện làm cho sự tình thêm nghiêm trọng. Dù cho gian tế là ai, bổn tòa cũng có phần nào trách nhiệm. Bởi cái trách nhiệm đó, bổn tòa cảm thấy nguy cơ cho chính mình.

 

Tiên Tử dừng lại một chút, đoạn tiếp:

 

- Nếu Thiếu lệnh chủ đi ngay bây giờ, thì đúng là mưu mô của bọn gian thành tựu rồi đó.

 

Bởi tất cả mọi người trong bổn phái đều oán hận Thiếu lệnh chủ, riêng về bổn tòa không thể ức chế lòng công phẫn của toàn thể, mà vô tình trung chúng ta lại tạo cái lợi cho Vô Tình lệnh chủ. Nếu các vị thấy xa hiểu rộng, tất cả phải ước lượng hậu quả tai hại như thế nào.

 

Triệu Sĩ Nguyên giật mình, thầm sợ Vô Tình lệnh chủ lợi hại trên chỗ chàng tưởng.

 

Lão dùng một kế mọn, biến chàng thành công cụ của phái Vô Vi.

 

Chàng thì cho rằng Vô Vi Tiên Tử có lý, còn Đơn Minh lại nghĩ khác.

 

Lão hừ một tiếng, trầm giọng thốt:

 

- Các vị định bịa chuyện để uy hiếp bọn này chắc?

 

Vô Vi Tiên Tử thở dài:

 

- Bổn tòa nào có ý đó...

 

Triệu Sĩ Nguyên chận lời:

 

- Tại hạ đáp ứng cô nương! Tại hạ xin lưu lại đây, như cô nương đã đề nghị.

 

Đơn Minh kêu lên:

 

- Không được, Sĩ Nguyên! Ngươi không thể không nghĩ đến Thanh Liên Ngọc Nữ!

 

Triệu Sĩ Nguyên lộ vẻ khổ sở:

 

- Được việc này, phải mất việc khác, biết làm sao hơn, Bá bá! Phế bỏ tư mà giữ tròn được công.

 

Rồi chàng tiếp như để an ủi lấy mình:

 

- Công lực của nàng rất tăng tiến, nàng lại thông minh, mẫn tuệ, nàng có thừa cơ trí ứng phó với mọi biến cố bất ngờ, tiểu điệt tin rằng nàng sẽ có cách thoát hiểm.

 

Đơn Minh hừ lạnh:

 

- Ngươi yên trí được, thì ta chẳng hiểu nổi ngươi rồi! Giả như nàng có bề nào thì ngươi còn mặt mũi đứng giữa giòng đời nữa chăng?

 

Vô Vi Tiên Tử chen vào:

 

- Bổn tòa có gặp Thanh Liên Ngọc Nữ một lần, nàng là con người rất tốt! Bất quá...

 

Đơn Minh chặn lại:

 

- Chưởng môn có biết sự liên hệ giữ Thanh Liên Ngọc Nữ và Triệu Sĩ Nguyên chăng?

 

Triệu Sĩ Nguyên vội chặn lại:

 

- Đơn bá bá! Không phải lúc nói đến chuyện riêng tư của mình.

 

Đơn Minh hừ một tiếng:

 

- Tại sao không phải lúc? Thế lúc nào mới thuận tiện?

 

Vô Vi Tiên Tử gấp giọng:

 

- Thanh Liên cô nương có liên hệ như thế nào với Thiếu lệnh chủ?

 

Đơn Minh đáp:

 

- Nàng là vị hôn thê của Triệu Sĩ Nguyên. Các vị còn toan ngăn chận hắn cứu vợ hắn nữa chăng?

 

Vô Vi Tiên Tử biến sắc.

 

Thân hình nàng rung lên thấy rõ, chứng tỏ nàng bị kích động mãnh liệt.

 

Nàng rung giọng hỏi:

 

- Sự thật như vậy sao?

 

Đơn Minh không chú ý đến thần sắc của Vô Vi Tiên Tử, hừ lạnh, gằn từng tiếng:

 

- Lão phu đâu phải là người hồ đồ!

 

Vô Vi Tiên Tử cúi đầu, chừng như lệ thảm ngưng đọng nơi khóe mắt.

 

Nàng nín lặng không nói gì nữa.

 

Tố Dung nhìn Triệu Sĩ Nguyên với ánh mắt thật kỳ quái, chừng như nàng thầm trách chàng không tế nhị chút nào.

 

Chàng có làm chi đâu mà nàng hờn trách? Chỉ tại Đơn Minh vô tình đề cập đến việc đó, lỗi tại lão ta!

 

Hờn trách chàng như vậy là oan cho chàng quá!

 

Tố Dùng dùng phép truyền âm nhập mật, nhắc khéo Tiên Tử nên giữ tác phong của một chưởng môn.

 

Vô Vi Tiên Tử giật mình, nhận ra sự thất thố, vội chỉnh dung diện, điểm một nụ cười, thốt:

 

- Bổn tòa không biết được sự tình như thế, phàm sự gì không biết là không có tội! Chắc thiếu lệnh chủ cũng lượng thứ cho tôi vậy. Nhưng, bổn tòa nghĩ ra một phương pháp lưỡng toàn, chẳng hay thiếu lệnh chủ có chấp nhận phương pháp đó chăng?

 

Làm gì Triệu Sĩ Nguyên chẳng hiểu tình ý của Vô Vi Tiên Tử đối với chàng?

 

Bây giờ chàng thức ngộ ra, sở dĩ nàng tìm cách che chở, giúp đỡ chàng trong mọi trường hợp là vì nàng đã có tình ý với chàng từ lâu.

 

Nhưng chàng đâu có thể tiếp nhận cảm tình của nàng?

 

Bởi chàng đâu còn tự do nữa?

 

Chàng điểm nhẹ một nụ cười, thốt:

 

- Chưởng môn nhân có phương pháp như thế nào, xin nói cho tại hạ biết để nghiên cứu xem có thực hiện được chăn g?

 

Chàng không dám dùng hai tiếng cô nương để xưng hô nàng nữa, tránh đi sâu vào tình cảm.

 

Vô Vi Tiên Tử quay nhìn Chấp pháp trưởng lão một thoáng đoạn tiếp:

 

- Bổn tòa muốn thiếu lệnh chủ nhận lãnh chức hộ pháp danh dự trong bổn phái. Chẳng hay trưởng lão nghĩ sao?

 

Chấp pháp trưởng lão trầm ngâm một lúc:

 

- Chỉ có những người từng thi ân với bổn phái mới có đủ tư cách nhận lãnh. Mà Triệu thiếu lệnh chủ thì...

 

Lão không dứt câu, song cái ý đã rõ lắm rồi.

 

Vô Vi Tiên Tử gật đầu:

 

- Về điểm đó bổn tòa đã có cách.

 

Nàng hướng sang Triệu Sĩ Nguyên, tiếp luôn:

 

- Nhận lãnh chức đó, thiếu lệnh chủ sẽ trở thành người của bổn phái, các đệ tử không còn dám xem thiếu lệnh chủ là kẻ thù nữa. Trong tương lai sẽ chẳng có những điều đáng tiếc xảy ra. Chẳng hay thiếu lệnh chủ có chấp nhận chăng? Chấp nhận điều đó, là thiếu lệnh chủ giúp ích cho bổn phái rất nhiều, vì Vô Tình lệnh chủ đang chực chờ lợi dụng mọi sơ thất của chúng ta.

 

Triệu Sĩ Nguyên không phải đắn đo, đáp nhanh:

 

- Nếu có cơ hội chuộc tội với quí phái, thì tại hạ quyết chẳng từ khước bất cứ việc gì, dù phải vào lửa cháy, dầu sôi!

 

Vô Vi Tiên Tử nghiêm sắc mặt, thốt:

 

- Thiếu lệnh chủ khoan đáp ứng vội! Bởi một chức vị đều có trách vụ, có khó mà cũng có dễ, khó như lên trời và dễ như trở bàn tay, bổn tòa chỉ sợ sau này thiếu lệnh chủ thấy khó rồi hối hận. Tốt hon, nên nghĩ kỷ lại!

 

Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:

 

- Đại trượng phu nói làm sao là giữ như vậy. Việc có phải làm, dù gặp nguy hiểm cũng phải làm, hà tất suy đi nghĩ lại!

 

Vô Vi Tiên Tử mỉm cười, day qua Chấp pháp trưởng lão tiếp:

 

- Trưởng lão nêu điều kiện, phải là người có thi ơn với bổn phái mới được cử vào chức vị đó. Thì đây, bổn tòa sắp sửa nhờ Triệu thiếu lệnh chủ làm một việc...

 

Nàng vội vàng nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên, nghiêm sắc mặt, thốt:

 

- Bổn tòa yêu cầu Thiếu lệnh chủ giúp cho bổn phái trở về hàng ngũ võ lâm Trung Nguyên.

 

Triệu Sĩ Nguyên kinh ngạc:

 

- Quí phái phát xuất từ võ lâm Trung Nguyên à?

 

Vô Vi Tiên Tử gật đầu:

 

- Năm trăm năm trước bổn phái có địa vị rất cao trong võ lâm Trung Nguyên.

back top