Hiệp sĩ chính là Triệu Sĩ Nguyên.
Chàng dùng bổn thân chân lực, theo bí pháp đánh mạnh vào tâm của Phổ Tế đại sư, thức tỉnh u mê của lão ta, giúp lão thu hồi lương tri.
Cũng may, Phổ Tế đại sư chưa đến đổi tán tận lương tâm nên qua phút giây bàng hoàng, lão tỉnh ngộ.
Lão buông xuôi tay xuống, cúi đầu thốt:
- Đệ tử biết tội rồi, xin các vị tổ sư và ân sư xử tội.
Lão lùi lại một bước, ngã xuống.
Liễn Nhân mở mắt ra nhìn Triệu Sĩ Nguyên một lúc lâu, niệm phật hiệu rồi gật đầu:
- Lành thay! Thiếu lệnh chủ là bậc đại trí tuệ, thức tỉnh được nghịch đồ, công đức rất lớn! Thinh danh của bổn phái nếu còn cũng là nhờ Thiếu lệnh chủ!
Triệu Sĩ Nguyên nghiêng mình:
- Có gì đâu! Lão tăng dạy quá lời!
Liễu Nhân tổ sư nhìn qua Phổ Tế đại sư:
- Tán Công Tán của ngươi đó đã được Thiếu lệnh chủ giải độc rồi, ngươi đừng tưởng hành vi ám muội của ngươi cải được số trời. Nhờ Thiếu lệnh chủ mà ngươi thoát chết dưới một chưởng của Liễu Phi tổ sư, thì mạng sống của ngươi do Thiếu lệnh chủ ban cho vậy!
Hãy bước tới tạ Ơn người!
Phổ Tế đại sư đến lúc đó mới biết mình suýt chết nơi tay Liễu Phi tổ sư, sợ toát mồ hôi lạnh.
Phổ Tế đại sư đứng lên lạy tạ bốn vị tổ sư, kế đến ân sư, sau cùng là Triệu Sĩ Nguyên.
Với Triệu Sĩ Nguyên, lão thốt:
- Bần tăng trong một phút lỗi lầm, dấy động lòng tham, thành mang tiếng nhơ, ngàn năm không rửa sạch. Nhờ Thiếu lệnh chủ đề tỉnh cứu thoát tánh mạng thì trọn kiếp dư sinh này, vĩnh viễn bần tăng xin khắc ghi ơn cao đức trọng.
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
- Việc nhỏ mọn, đại sư đừng để tâm!
Phổ Tế đại sư lùi lại, đứng nép qua một bên, chờ lịnh phát lạc.
Liễu Nhân gọi:
- Trí Năng!
Trí Năng thiền sư bước tới:
- Có đệ tử là Trí Năng đây!
Liễu Nhân hỏi:
- Ngươi có lời gì để nói chăng?
Trí Năng thiền sư chấp tay chữ thập:
- Đệ tử kém đức, không cảm hóa được môn đồ, xin tổ sư từ bi thứ tội!
Liễu Nhân gật đầu:
- Đáng trách là nghịch đồ, ngươi chẳng có tội gì cả!
Đoạn lão sư nhìn qua Phổ Tế đại sư, hỏi luôn:
- Gieo nhân nào gặp quả nấy. Ngươi hãy tự xử!
Phổ Tế đại sư chấp tay chữ thập, nghiêng mình:
- Đệ tử hiểu!
Lão cúi đầu, quay mình bước ra.
Đúng như Liễu Nhân tổ sư đã nói, chính Triệu Sĩ Nguyên mang thuốc giải độc vào Tổ sư động, cứu nạn bốn vị.
Sau khi ly khai tòa Thất cấp phủ đồ, chàng trực nhớ lại một việc, tự trách mình sơ sót không hỏi kỷ Tiền Vạn Năng xem, Tứ Phật Thiếu Lâm ở tại chỗ nào.
Bây giờ chàng muốn đến nơi đó, song còn biết do đường nào đi?
Đang lúc do dự chàng chợt nghe tiếng y phục phất gió, đồng thời thoáng nghe kẻ vừa lướt ngang qua, thốt mấy tiếng Tổ sư động.
Triệu Sĩ Nguyên giật mình, lập tức chạy theo sau.
Phía trước, hai tiểu sa di vừa chạy vừa trò chuyện với nhau, tuy giữ khoảng cách xa xa, Triệu Sĩ Nguyên vẫn nghe lọt câu chuyện của chúng, không sót một tiếng.
Một tiểu sa di thốt:
- Vô Cực phái có vẻ hung dữ lạ, bốn vị sư tổ thì chừng như mấy lúc sau này không được an khang, như vậy còn ai đâu đối phó với đại địch, xem ra bổn phái khó tránh khỏi kiếp vận đen tối này rồi?
Sa di thứ hai đáp:
- Sao sư huynh tâng bốc người mà hạ thấp mình như thế chứ? Vô Cực phái dù mạnh, Thiếu Lâm tự há lại kém chúng sao? Sư huynh quên là La Hán trận của phái Thiếu Lâm được xem như vô địch trong thiên hạ sao?
Sa di thứ nhất tiếp:
- Nếu chúng không vào trận mà chỉ thách một thì chúng ta cầm chắc cái bại rồi! Ngu huynh nghĩ, trừ Tứ vị tổ sư ra, trong toàn phái của công tử, chẳng có ai đánh thắng vị chưởng môn họ Châu của Vô Cực phái. Mà, bốn vị sư tổ thì mấy lúc gần đây, không còn tha thiết lắm với hoạt động của bổn phái...
Sa di thứ hai cười hì hì:
- Sư huynh biết lo xa như vậy, trong tương lai có hy vọng trở thành chưởng môn lắm đó!
Sa di thứ nhất thở dài:
- Biết lo xa, mới tránh được họa gần! Ngu huynh tự hỏi trong mấy năm sau này, bổn phái đã làm gì mà giang hồ chừng như mất tín nhiệm phần nào! Nếu cứ đà này mà đi thì không lâu lắm Thiếu Lâm sẽ phải mất chỗ đứng xứng đáng trong võ lâm đó!
Sa di thứ hai khuyên dứt:
- Sư việc ngoài nhiệm vụ của chúng ta, dù có nói gì cũng vô ích thôi! Chúng ta hãy về gấp, báo cáo cho các vị trưởng hộ pháp rõ, là chưởng môn nhân đã hạ lệnh mọi người chuẩn bị sẵn sàng, trong ba hôm nữa sẽ quyết đấu với Vô Cực phái. Đó là điều quan trọng.
Cả hai gia tăng tốc độ đó, Triệu Sĩ Nguyên cũng gia tăng tốc độ.
Chàng thầm nghĩ cơn may đưa đến, khiến hai sa di dẫn đường nếu không thì chàng phải phí mất một thời gian lâu mới tìm ra Tổ sư động.
Đợi cho hai tiểu sa di vào rồi, Triệu Sĩ Nguyên mới xuất hiện trước cửa động.
Bởi Thiếu Lâm tự sắp đương đầu với đại địch, nên trong toàn khu vực, đâu cũng được phòng thủ nghiêm mật, người ta giới bị đến cả cỏ cây, sỏi đá, tình hình hết sức nghiêm trọng.
Cho nên các vị trưởng lão đích thân canh phòng bên ngoài cửa động Tổ sư.
Và khi Triệu Sĩ Nguyên đến nơi, chàng không khỏi bị nghi ngờ, bởi các trưởng lão chưa hề biết mặt chàng.
Chàng chưa cất tiếng, một vị trưởng lão hỏi trước:
- Thí chủ không ở tại khách phòng dùng trà, lại đến đây có việc gì?
Vị trưởng lão cứ tưởng chàng là một du khách từ phương xa đến viếng chùa, như hằng ngàn du khách khác.
Chàng vòng tay chào, đoạn thốt:
- Tại hạ Triệu Sĩ Nguyên có việc cần muốn bái kiến bốn vị tổ sư.
Cái tên Triệu Sĩ Nguyên giờ đây không còn lạ đối với khách giang hồ nữa.
Vị trưởng lão giương tròn đôi mắt nhìn chàng một lúc lâu, song không nói gì.
Chừng như lão sư chưa tin lắm.
Triệu Sĩ Nguyên bắt buộc phải lấy chiếc Long Phụng lệnh ra, trao cho trưởng lão rồi tiếp:
- Lão tiền bối nhìn vật này, sẽ biết tại hạ là người thật hay giả.
Vị trưởng lão đó là sư huynh của Trí Năng thiền sư, lúc Trí Năng làm chưởng môn thì lão là vị chủ tọa La Hán đường, cho nên lão từng thấy Long Phụng lệnh.
Nhìn thoáng qua, lão liền niệm phật hiệu, rồi chấp tay chữ thập chào lượt nữa, đoạn thốt:
- Cảm phiền Thiếu lệnh chủ chờ một chút, bần tăng vào thông báo cho các vị tổ sư hay.
Triệu Sĩ Nguyên đáp lễ:
- Đa tạ lão tiền bối!
Không lâu lắm, trưởng lão trở ra cho Triệu Sĩ Nguyên biết là các vị tổ sư không thể thân hành ra nghinh tiếp chàng, và mời chàng vào luôn trong động.
Triệu Sĩ Nguyên được bốn vị tổ sư dành cho cách đối xử hết sức long trọng.
Do đó chàng mới cảm thấy phụ thân chàng rất được kính nể trên giang hồ. Và chỉ có những vị có cả tài và đức cùng cao mới được những vị thần tăng ngưỡng mộ cùng cực.
Hiện tại thì chàng thụ hưởng sự ngưỡng mộ đó, kể ra đúng là một di sản quý báu của cha chàng dành lại cho chàng.
Triệu Sĩ Nguyên lấy ba hạt xá lợi, hai tay dâng lên bốn vị tổ sư hỏi:
- Bốn vị lão tiền bối biết vật này chứ?
Bốn vị Tổ sư giật mình, cùng đứng lên, cùng chấp tay, hỏi lại:
- Làm sao Thiếu lệnh chủ có được ba vật báu trấn môn của bổn phái?
Triệu Sĩ Nguyên cứ tưởng ba hạt xá lợi là những vật tương đối quan trọng trong Thiếu Lâm thôi, chứ không ngờ nó là vật trấn môn.
Chàng kinh ngạc đáp:
- Tại hạ vâng lệnh gia phụ mang ba báu vật đến đây, trao hoàn cho bốn vị lão tiền bối.
Còn như tại sao gia phụ có nó trong tay thì tại hạ không được biết.
Liễu Nhân tổ sư thở dài:
- Năm mươi năm trước đây, bỗng nhiên ba vật báu đó không cánh mà bay. Sự kiện ấy đã một lúc gây chấn động khắp giang hồ. Không ngờ năm mươi năm sau, vật về chủ cũ!
Giả như nó lọt vào tay người nào khác, thì chắc gì người ấy quy hoàn cho bổn tự? Suy theo đó, đủ biết cái đức liêm khiết của lệnh tôn sáng chói như thế nào!
Dừng lại một chút, lão tiếp:
- Toàn thể phái Thiếu Lâm khắc ghi ơn trọng của lệnh tôn và Thiếu lệnh chủ!
Lão cung kính tiếp lấy ba hạt xá lợi, đặt trước bàn phật rồi tất cả bốn vị cùng lạy đủ lễ.
Sau đó họ trở về bô đoàn.
Triệu Sĩ Nguyên trong lòng nghi hoặc, hỏi:
- Chẳng hay trong trường hợp nào quý phái để mất ba vật quý đó?
Liễu Nhân tổ sư gật đầu:
- Lệnh tôn gìn tâm liêm khiết không hề chiếm hữu vật của người khác, điều đó khiến bọn bần tăng cảm kích vô cùng, thì bần tăng có ngại gì mà chẳng nói cho Thiếu lệnh chủ biết qua việc xa xưa? Chỉ nội cái việc lệnh tôn giữ kín sự tình, ngay cả với Thiếu lệnh chủ là con cũng đủ khiến cho bần tăng kính ngưỡng đức độ cao nhã của lệnh tôn!
Triệu Sĩ Nguyên tỉnh ngộ, thì ra phụ thân chàng dấu nhẹm sự tình với chàng, là chẳng muốn kể công, nhận công mà cầu danh? Như vậy, chàng còn tìm hiểu làm gì, cho phạm cái đức liêm khiết của cha?
Chàng đổi ý, thốt:
- Nếu vậy tại hạ không còn yêu cầu lão tiền bối cho biết làm chi. Tại hạ phải tôn trọng tâm ý của gia phụ!
Liễu Nhân tổ sư niệm phật hiệu:
- A di đà phật! Thiếu lệnh chủ gìn hiếu tâm như vậy, bần tăng phải chiều tình!
Triệu Sĩ Nguyên tiếp:
- Tuy nhiên tại hạ thỉnh cầu các vị lão tiền bối giữ kín sự việc này, đừng tiết lộ là chính gia phụ chuyển hoàn vật báu về quý tự!
Liễu Nhân tổ sư do dự một chút:
- Cũng được, song nếu dấu diếm sự tình thì chẳng hoá ra bổn phái vong ân...
Triệu Sĩ Nguyên chận lời:
- Lão tiền bối không ngại là gia phụ sẽ vì việc đó mà phiền nhiễu sao?
Liễu Nhân thở dài:
- Bần tăng bắt buộc phải vâng theo ý muốn của Thiếu lệnh chủ!
Nghĩ ra vì cố kỵ Tào Duy Ngã, lo sợ cho cha già, Triệu Sĩ Nguyên mất nghe một đoạn cố sự hẳn kỳ thú lắm! Đáng tiếc cho chàng thật!
Ba hạt xá lợi đó ngoài tinh thần tượng trưng di thể của các vị tổ sư từ Đạt Ma xuống đến chưởng môn nhân đời thứ hai thứ ba thứ tư chi đó, còn có cái giá trị tối cao là trên các hạt xá lợi, có ghi khắc những bí quyết luyện những môn công kỳ diệu.
Những môn công đó không thuộc trong số bảy mươi hai tuyệt kỷ của Thiếu Lâm phái.
Do đó mà ba hạt xá lợi trở thành những báu vật trấn môn của phái Thiếu Lâm.
Đã được chấp nhận vào vòng thân mật rồi, Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười tiếp luôn:
- Vô Cực phái có đính ước với quý tự trong ba hôm nữa sẽ tiếp nhận ngôi chùa, chẳng hay các vị lão tiền bối có đồng ý để tại hạ giúp một tay chăng?
Liễu Nhân tổ sư cảm kích vô cùng:
- Nếu được như vậy là bổn tự may mắn lắm!
Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
- Cùng là người đồng hội, đồng thuyền, cái lẽ tương trợ dĩ nhiên phải có, lão tiền bối dạy quá lời!
Chàng thuật lại những điều tai nghe mắt thấy về sự cấu kết giữa Phổ Tế đại sư và Tiền Vạn Năng cho các vị tổ sư nghe.
Các vị tổ sư tỉnh ngộ.
Gần đây, trong lúc vận khí hành công, họ cảm thấy có sự khác lạ trong cơ thể, họ ngưng ngay.
Bây giờ biết ra chính là họ trúng độc Tán Công Tán.
May mà họ ngưng hành công đúng lúc, chứ nếu không thì đã có điều tai hại lớn lao xảy ra rồi.
Triệu Sĩ Nguyên lấy thuốc giải độc cho bốn vị tổ sư uống vào liền.
Sau đó bốn vị tổ sư ngấm ngầm sai đệ tử điều độ Trí Năng hòa thượng đến động, cho Triệu Sĩ Nguyên xem qua tình trạng, tìm cách chữa trị.
Nhờ thế, Trí Năng hòa thượng khôi phục nguyên trạng.
Vừa đúng lúc, Phổ Tế đại sư cùng ba mươi sáu vị trưởng lão đến, thỉnh cầu bốn vị sư tổ xuất trận, đối địch với Vô Cực phái.
Phổ Tế đại sư chưa kịp nói gì bị Liễu Phi sư tổ hỏi tội trước.
Không lâu lắm, Phổ Tế đại sư sai người đưa Trí Quang thiền sư đến, nhờ Triệu Sĩ Nguyên chữa trị luôn.
Trí Quang hòa thượng đồng chứng bịnh với Trí Năng, Triệu Sĩ Nguyên y theo phương pháp cũ, chữa trị.
Kế đó, tiểu sa di lại đưa Phổ Độ đại sư đến nữa.
Phổ Độ đại sư vốn không biết Triệu Sĩ Nguyên có mặt tại Tổ sư động, nên gặp nhau rồi đôi bên cảm xúc phi thường.
Phổ Độ đại sư gật gù:
- Có sư đệ Ở nơi đây thì lo gì chẳng áp đảo nổi bọn Vô Cực phái!
Lúc phóng thích Phổ Độ đại sư, Phổ Tế đại sư không hề tiết lộ Triệu Sĩ Nguyên có mặt tại Tổ sư động.
Phổ Tế đại sư chỉ nhờ Phổ Độ đại sư mang bức thơ trình lên tứ vị tổ sư thôi.
Tiếp nhận bức mật thơ, Liễu Nhân xem rồi niệm phật hiệu, trao qua cho Liễu Duyên tổ sư xem.
Lần lượt các vị xem qua, chỉ có Triệu Sĩ Nguyên và Phổ Độ đại sư chưa xem đến mà thôi.
Trí Quang hòa thượng bỗng thốt:
- Chưởng môn nhân lấy một quyết định nghịch thường như thế này, chừng như có kém suy nghĩ!
Trí Năng hòa thượng gật đầu, điểm một nụ cười:
- Đành là thế, song sự chọn lựa người kể ra cũng đúng lắm! Phổ Độ có đủ tư cách đảm đương trọng nhiệm.
Phổ Độ đại sư chẳng hiểu được gì cả, nhìn qua Trí Quang hỏi:
- Chưởng môn nhân nói chi trong thơ đó ân sư?
Trí Quang nghiêm sắc mặt:
- Phổ Tế chưởng môn nhân nhượng vị cho ngươi đó!
Phổ Độ đại sư kinh hãi:
- Điều đó... tại sao...?
Triệu Sĩ Nguyên thấy Phổ Độ đại sư liếc khẽ sang chàng, chàng gật đầu tỏ vẻ mừng cho y.