Quyển 1 - Chương 20: Chìa khóa
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy vật kia hình như là một cái chìa khóa đồng khảm châu ngọc, hạt châu màu lục sẫm, xem ra cũng khá quý hiếm. Tôi không đoán ra nó là thứ ngọc gì, chỉ biết cổ nhân có tục đặt hạt châu vào miệng người chết để chống phân hủy. Nếu tôi lấy cái chìa khóa ra, không chừng nữ thi xinh đẹp ngàn năm này sẽ biến thành xác khô chỉ trong nháy mắt. Chuyện kinh khủng như thế, tôi tuyệt đối không mạo hiểm làm. Nhưng tình thế hiện tại cũng thật khó xử, tôi làm sao cõng theo khối thi thể này mà chạy trốn được cơ chứ?
Đang phân vân không quyết, đột nhiên nghe tiếng người gào rú mỗi lúc một gần. Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy ngay một người la hét ầm ĩ, liên tiếp đụng vào bảy tám nhánh cây, cuối cùng bị một nhánh kéo đến treo ngược trên đỉnh đầu tôi. Người này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là tên Bàn Tử chết toi. Xem ra hắn cũng không cầm cự nổi, dẫm trúng vết xe đổ của tôi rồi, mà hình như còn bị thương nặng hơn. Cũng may hắn không đập đầu vào đâu, bị treo lơ lửng còn có sức chửi rủa: “Mẹ nó, không ngờ cái nhánh cây khốn nạn này lại khỏe thế!” Rồi hắn quét mắt qua tôi, vừa thấy tôi đã ngẩn người: ”Đồng chí, không lẽ đang thả dê…”
Tôi dở khóc dở cười, cũng không dám to tiếng, đành ra hiệu bằng tay, nói: “Vớ vẩn, cô ta chết lâu rồi! Anh mau nghĩ cách giúp tôi đi!” Bàn Tử “a” một tiếng, cái mông tròn vo ngọ nguậy giữa không trung, nói: ”Gì thì gì cũng phải thả tôi xuống đã chứ!” Tôi liền phi con dao đang cầm trong tay lên trên, hắn vừa vặn tiếp được, tức khắc đu người lên cắt dây. Ban đầu tôi cũng không để ý, đến khi nghĩ ra thì đã không còn kịp nữa. Tôi vừa định kêu Bàn Tử từ từ đã, Bàn Tử đã la lên oai oái rồi rớt trúng xác chết mặc giáp kia, vừa vặn đánh rớt mặt nạ của nó. Tôi vừa định nghển cổ lên hóng hớt, Bàn Tử đã xoay người, hét to vào mặt tôi: “Tuyệt đối không được nhìn, đây là một con hồ ly mắt xanh!”
Tiếc thay hắn nói quá muộn, trong tích tắc ấy tôi đã nhìn thấy gương mặt dưới lớp mặt nạ. Vừa liếc qua một cái, đầu tôi đã ong ong, sợ đến nỗi nổi gai ốc, lắp bắp: “Đây mà là người ư?”
Phía dưới mặt nạ là một khuôn mặt trắng bệch, nhìn kĩ còn có thể mơ hồ nhận ra ngũ quan. Người này không có lông tóc, không lông mày lẫn râu, gương mặt nhọn hoắt hình tam giác, có thể nói là dị dạng. Đôi mắt hắn gần như tạo thành hai khe hở dài, đôi ngươi màu xanh toát ra hàn quang phía sau hai khe hẹp ấy, còn những ngũ quan khác gần như không thể nhận ra nổi. Có thể nói khuôn mặt này nhìn qua cực kỳ giống một con hồ ly mặt người đang cười gằn. Đặc biệt là hai tròng mắt màu xanh của hắn, càng nhìn càng thấy quỷ dị. Thực tình mà nói thi thể bình thường tôi chẳng coi là cái thá gì, nhưng với khối thi thể đáng sợ này thì tôi không dám nhìn thẳng. Nếu không được chuẩn bị tâm lí từ trước, đang yên đang lành nhìn thấy cảnh này không chừng sẽ bị dọa cho vỡ tim mà chết. Bàn Tử cũng sợ run, xoay người nhảy xuống khỏi giường ngọc, hoảng hốt nói: “Thực sự không ngờ Lỗ Thương Vương lại là dạng người này!”
“Đây có đúng là Lỗ Thương vương không?” Tôi hỏi: “Sao nhìn qua trông giống… giống con hồ ly?”
Ánh mắt Bàn Tử quét qua quét lại trên khối thi thể mặc giáp, kể: “Tôi có một người bạn, người ấy nói đây gọi là xác hồ ly mắt xanh. Rất lâu trước kia có người đào một cổ mộ không biết từ đời nào, khi mở quan tài phát hiện ra bên trên xác chết có một con hồ ly mắt xanh. Hồ ly là giống loài yêu ma, hồ ly nằm trên thi thể là điềm xấu vô cùng. Đáng lẽ phải trả đồ vật lại nguyên xi như cũ, có điều người kia bản lĩnh mò vàng còn chưa đủ, lòng mang ấm ức, mới len lén giữ lại một con rùa ngọc. Mấy năm sau hắn rửa tay gác kiếm, về quê cưới vợ. Vợ hắn mang thai mười tháng, khi chuyển dạ, bỗng dưng bà đỡ hét lớn một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Hắn chạy ào vào xem có chuyện gì thì thấy vợ hắn sinh ra một đứa con có đôi mắt dài màu xanh. Kẻ mò vàng kia ban đầu còn không nhận ra có con hồ ly quấy phá, chỉ nghĩ đứa bé mắc chứng bệnh lạ, chạy chữa khắp nơi. Ai ngờ bệnh tình của đứa bé không thuyên giảm, trái lại lông tóc cứ dần dần rụng sạch, còn khuôn mặt thì càng lớn càng giống hồ ly. Sau đấy kẻ mò vàng kia mới lờ mờ đoán ra, bèn lặn lội đường xa, tìm đến cổ mộ, trả lại con rùa ngọc. Từ đó về sau bệnh tình đứa nhỏ mới hết hẳn, nhưng khuôn mặt hồ ly dị dạng thì không sao trở lại bình thường được nữa.”
Hắn chép chép miệng, lại nói: “Nhưng hồ ly mắt xanh là giống cực kỳ gian ác, nghe nói chỉ liếc qua một cái thôi cũng lây bệnh, mặt sẽ từ từ biến thành dạng hồ ly giống như hắn. Vừa rồi cậu có nhìn không đấy?”
Tuy tôi không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nghe nói mình sẽ biến thành quái vật này thì cũng không khỏi rùng mình, mắng: “Đừng nói bậy, có biến dạng hay không giờ chưa cần lo, anh cứ giúp tôi thoát ra đã rồi có gì ta nói sau!”
Bàn Tử ngẫm qua thấy đúng, ở vào tình huống này mà còn ba hoa chém gió thì thực không phải, vội lại gần giúp tôi gỡ cánh tay của nữ thi. Hắn nín thở lấy đà vận lực mấy lần, nhưng cánh tay kia tựa như đúc bằng sắt, căn bản không hề sứt mẻ. Hắn lại cố sức kéo thêm hai lần nữa rồi mệt mỏi thở dốc, thấy ánh mắt căng thẳng của tôi mới an ủi: “Đừng lo, Bàn gia đây đã có cách rồi, nếu kéo mãi không được thì ta cứ chặt pheng tay nó đi.”
Tôi vội vã kêu lên: “Không được, lỡ đâu trong thi thể này có độc thì toi à, tuyệt đối không được làm ẩu. Hơn nữa ta với người vốn không có thù hận, chưa gì đã tính chặt tay người ta thì tổn phúc lắm.”
Bàn Tử gãi gãi đầu, cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác. Hắn lại nói: “Cậu xem thi thể chết mà không cương, nhất định là có tâm nguyện chưa thành. Chỉ cần cậu hiểu cho tâm nguyện của nó, nó tự khắc sẽ cho cậu đi. Chi bằng cậu thử nhớ lại xem, vừa rồi khi nó bám lấy cậu, có chuyện gì khác thường xảy ra không?”
Tôi hồi tưởng một chút đã nhớ ra, vừa rồi khi tôi đứng lên, miệng cô ta đột ngột mở ra, bên trong hình như có thứ gì đó, nhìn qua hình dáng giống như một cái chìa khóa, chẳng lẽ chính là thứ này? Nghĩ đến đây liền cẩn thận nâng đầu nữ thi, khẽ nói một câu: “Đắc tội.” Sau đó bóp nhẹ lên hai má cô ta, miệng nữ thi liền mở ra he hé, tôi thấy ngay một cái chìa khóa nạm hạt châu xanh biếc nằm phía dưới đầu lưỡi.
Bàn Tử sửng sốt kêu lên: “A, đây đúng là đồ tốt, nhất định nó muốn cậu lấy cái chìa khóa ra rồi. Cậu nghĩ xem miệng nó nhỏ như vậy, phải ngậm một cái chìa khóa thì hẳn là khó chịu lắm.”
Tôi căng thẳng hỏi: “Lỡ đâu cô ta cắn chặt tay tôi thì sao?”
Bàn Tử sốt ruột, nói: “Cậu xem, giờ toàn thân cậu trên dưới trái phải đều có sơ hở, nó thích cắn chỗ nào chẳng được, sao cứ phải cắn tay cậu?”
Tôi thấy hắn nói cũng có lý mới yên tâm phần nào, thầm nghĩ cùng lắm thì mất hai ngón tay. Nghĩ rồi hít sâu một hơi, giơ hai ngón tay, run run đưa vào trong miệng cô ta. Còn chút xíu nữa là chạm vào môi, tôi đột ngột nghe thấy tiếng ai ghé sát bên tai: “Dừng tay.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy vật kia hình như là một cái chìa khóa đồng khảm châu ngọc, hạt châu màu lục sẫm, xem ra cũng khá quý hiếm. Tôi không đoán ra nó là thứ ngọc gì, chỉ biết cổ nhân có tục đặt hạt châu vào miệng người chết để chống phân hủy. Nếu tôi lấy cái chìa khóa ra, không chừng nữ thi xinh đẹp ngàn năm này sẽ biến thành xác khô chỉ trong nháy mắt. Chuyện kinh khủng như thế, tôi tuyệt đối không mạo hiểm làm. Nhưng tình thế hiện tại cũng thật khó xử, tôi làm sao cõng theo khối thi thể này mà chạy trốn được cơ chứ?
Đang phân vân không quyết, đột nhiên nghe tiếng người gào rú mỗi lúc một gần. Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy ngay một người la hét ầm ĩ, liên tiếp đụng vào bảy tám nhánh cây, cuối cùng bị một nhánh kéo đến treo ngược trên đỉnh đầu tôi. Người này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là tên Bàn Tử chết toi. Xem ra hắn cũng không cầm cự nổi, dẫm trúng vết xe đổ của tôi rồi, mà hình như còn bị thương nặng hơn. Cũng may hắn không đập đầu vào đâu, bị treo lơ lửng còn có sức chửi rủa: “Mẹ nó, không ngờ cái nhánh cây khốn nạn này lại khỏe thế!” Rồi hắn quét mắt qua tôi, vừa thấy tôi đã ngẩn người: ”Đồng chí, không lẽ đang thả dê…”
Tôi dở khóc dở cười, cũng không dám to tiếng, đành ra hiệu bằng tay, nói: “Vớ vẩn, cô ta chết lâu rồi! Anh mau nghĩ cách giúp tôi đi!” Bàn Tử “a” một tiếng, cái mông tròn vo ngọ nguậy giữa không trung, nói: ”Gì thì gì cũng phải thả tôi xuống đã chứ!” Tôi liền phi con dao đang cầm trong tay lên trên, hắn vừa vặn tiếp được, tức khắc đu người lên cắt dây. Ban đầu tôi cũng không để ý, đến khi nghĩ ra thì đã không còn kịp nữa. Tôi vừa định kêu Bàn Tử từ từ đã, Bàn Tử đã la lên oai oái rồi rớt trúng xác chết mặc giáp kia, vừa vặn đánh rớt mặt nạ của nó. Tôi vừa định nghển cổ lên hóng hớt, Bàn Tử đã xoay người, hét to vào mặt tôi: “Tuyệt đối không được nhìn, đây là một con hồ ly mắt xanh!”
Tiếc thay hắn nói quá muộn, trong tích tắc ấy tôi đã nhìn thấy gương mặt dưới lớp mặt nạ. Vừa liếc qua một cái, đầu tôi đã ong ong, sợ đến nỗi nổi gai ốc, lắp bắp: “Đây mà là người ư?”
Phía dưới mặt nạ là một khuôn mặt trắng bệch, nhìn kĩ còn có thể mơ hồ nhận ra ngũ quan. Người này không có lông tóc, không lông mày lẫn râu, gương mặt nhọn hoắt hình tam giác, có thể nói là dị dạng. Đôi mắt hắn gần như tạo thành hai khe hở dài, đôi ngươi màu xanh toát ra hàn quang phía sau hai khe hẹp ấy, còn những ngũ quan khác gần như không thể nhận ra nổi. Có thể nói khuôn mặt này nhìn qua cực kỳ giống một con hồ ly mặt người đang cười gằn. Đặc biệt là hai tròng mắt màu xanh của hắn, càng nhìn càng thấy quỷ dị. Thực tình mà nói thi thể bình thường tôi chẳng coi là cái thá gì, nhưng với khối thi thể đáng sợ này thì tôi không dám nhìn thẳng. Nếu không được chuẩn bị tâm lí từ trước, đang yên đang lành nhìn thấy cảnh này không chừng sẽ bị dọa cho vỡ tim mà chết. Bàn Tử cũng sợ run, xoay người nhảy xuống khỏi giường ngọc, hoảng hốt nói: “Thực sự không ngờ Lỗ Thương Vương lại là dạng người này!”
“Đây có đúng là Lỗ Thương vương không?” Tôi hỏi: “Sao nhìn qua trông giống… giống con hồ ly?”
Ánh mắt Bàn Tử quét qua quét lại trên khối thi thể mặc giáp, kể: “Tôi có một người bạn, người ấy nói đây gọi là xác hồ ly mắt xanh. Rất lâu trước kia có người đào một cổ mộ không biết từ đời nào, khi mở quan tài phát hiện ra bên trên xác chết có một con hồ ly mắt xanh. Hồ ly là giống loài yêu ma, hồ ly nằm trên thi thể là điềm xấu vô cùng. Đáng lẽ phải trả đồ vật lại nguyên xi như cũ, có điều người kia bản lĩnh mò vàng còn chưa đủ, lòng mang ấm ức, mới len lén giữ lại một con rùa ngọc. Mấy năm sau hắn rửa tay gác kiếm, về quê cưới vợ. Vợ hắn mang thai mười tháng, khi chuyển dạ, bỗng dưng bà đỡ hét lớn một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Hắn chạy ào vào xem có chuyện gì thì thấy vợ hắn sinh ra một đứa con có đôi mắt dài màu xanh. Kẻ mò vàng kia ban đầu còn không nhận ra có con hồ ly quấy phá, chỉ nghĩ đứa bé mắc chứng bệnh lạ, chạy chữa khắp nơi. Ai ngờ bệnh tình của đứa bé không thuyên giảm, trái lại lông tóc cứ dần dần rụng sạch, còn khuôn mặt thì càng lớn càng giống hồ ly. Sau đấy kẻ mò vàng kia mới lờ mờ đoán ra, bèn lặn lội đường xa, tìm đến cổ mộ, trả lại con rùa ngọc. Từ đó về sau bệnh tình đứa nhỏ mới hết hẳn, nhưng khuôn mặt hồ ly dị dạng thì không sao trở lại bình thường được nữa.”
Hắn chép chép miệng, lại nói: “Nhưng hồ ly mắt xanh là giống cực kỳ gian ác, nghe nói chỉ liếc qua một cái thôi cũng lây bệnh, mặt sẽ từ từ biến thành dạng hồ ly giống như hắn. Vừa rồi cậu có nhìn không đấy?”
Tuy tôi không hoàn toàn tin tưởng, nhưng nghe nói mình sẽ biến thành quái vật này thì cũng không khỏi rùng mình, mắng: “Đừng nói bậy, có biến dạng hay không giờ chưa cần lo, anh cứ giúp tôi thoát ra đã rồi có gì ta nói sau!”
Bàn Tử ngẫm qua thấy đúng, ở vào tình huống này mà còn ba hoa chém gió thì thực không phải, vội lại gần giúp tôi gỡ cánh tay của nữ thi. Hắn nín thở lấy đà vận lực mấy lần, nhưng cánh tay kia tựa như đúc bằng sắt, căn bản không hề sứt mẻ. Hắn lại cố sức kéo thêm hai lần nữa rồi mệt mỏi thở dốc, thấy ánh mắt căng thẳng của tôi mới an ủi: “Đừng lo, Bàn gia đây đã có cách rồi, nếu kéo mãi không được thì ta cứ chặt pheng tay nó đi.”
Tôi vội vã kêu lên: “Không được, lỡ đâu trong thi thể này có độc thì toi à, tuyệt đối không được làm ẩu. Hơn nữa ta với người vốn không có thù hận, chưa gì đã tính chặt tay người ta thì tổn phúc lắm.”
Bàn Tử gãi gãi đầu, cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác. Hắn lại nói: “Cậu xem thi thể chết mà không cương, nhất định là có tâm nguyện chưa thành. Chỉ cần cậu hiểu cho tâm nguyện của nó, nó tự khắc sẽ cho cậu đi. Chi bằng cậu thử nhớ lại xem, vừa rồi khi nó bám lấy cậu, có chuyện gì khác thường xảy ra không?”
Tôi hồi tưởng một chút đã nhớ ra, vừa rồi khi tôi đứng lên, miệng cô ta đột ngột mở ra, bên trong hình như có thứ gì đó, nhìn qua hình dáng giống như một cái chìa khóa, chẳng lẽ chính là thứ này? Nghĩ đến đây liền cẩn thận nâng đầu nữ thi, khẽ nói một câu: “Đắc tội.” Sau đó bóp nhẹ lên hai má cô ta, miệng nữ thi liền mở ra he hé, tôi thấy ngay một cái chìa khóa nạm hạt châu xanh biếc nằm phía dưới đầu lưỡi.
Bàn Tử sửng sốt kêu lên: “A, đây đúng là đồ tốt, nhất định nó muốn cậu lấy cái chìa khóa ra rồi. Cậu nghĩ xem miệng nó nhỏ như vậy, phải ngậm một cái chìa khóa thì hẳn là khó chịu lắm.”
Tôi căng thẳng hỏi: “Lỡ đâu cô ta cắn chặt tay tôi thì sao?”
Bàn Tử sốt ruột, nói: “Cậu xem, giờ toàn thân cậu trên dưới trái phải đều có sơ hở, nó thích cắn chỗ nào chẳng được, sao cứ phải cắn tay cậu?”
Tôi thấy hắn nói cũng có lý mới yên tâm phần nào, thầm nghĩ cùng lắm thì mất hai ngón tay. Nghĩ rồi hít sâu một hơi, giơ hai ngón tay, run run đưa vào trong miệng cô ta. Còn chút xíu nữa là chạm vào môi, tôi đột ngột nghe thấy tiếng ai ghé sát bên tai: “Dừng tay.”