Quyển 5 - Chương 68: Biến mất
Tôi nghĩ thầm, hỏng rồi, vội vàng kiểm tra khắp bốn phía, nhưng ở chung quanh cũng không có, lập tức tay chân luống cuộng, nghĩ bụng thế này là sao, ở đây đồng không mông quạnh, chẳng lẽ lại là quỷ nhập tràng, bèn vội gọi Phan Tử với Bàn Tử lại đây xem.
Hai người kia vừa nhìn cũng ngu người ra, Bàn Tử liền chửi to một tiếng: Chó chết, thằng nào làm? Đều theo phản xạ có điều kiện, tỏa ra khắp nơi tìm kiếm, hành động này chúng tôi không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng vẫn mờ mịt.
Bốn phía hoàn toàn lặng tờ, không có ai, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động của dã thú nào. Tôi lập tức cảm thấy một nỗi sợ hãi ùn ùn kéo tới, trong thành cổ Tây Vương Mẫu chắc chắn không có ai khác, xung quanh túi ngủ này cũng không có dấu chân dã thú, chúng tôi đều rất rõ ràng không thể có thứ gì đó di chuyển thi thể này, thế chẳng nhẽ là quỷ nhập tràng thật?
Nhớ lại giấc mơ quỷ dị lúc trước, cổ họng tôi không khỏi khô khốc lại, nghĩ thầm lẽ nào ác mộng thành sự thật.
Bàn Tử và Phan Tử rốt cuộc vẫn là kẻ lõi đời, lúc này không hề hoảng loạn, mà lập tức ngồi xổm xuống, tìm kiếm lật tung túi ngủ lên, muốn xem xem rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa lật túi ngủ ra, Phan Tử lạnh toát cả người.
Chỉ thấy bên trong túi ngủ toàn là vết bùn do rắn bò qua bò lại, bên dưới túi ngủ cũng toàn những vết bùn đó, dấu vết rất lộn xộn, rõ ràng từng có cực kỳ nhiều rắn bò qua đây. Sờ một cái, nhớt nhớt dính dính, dấu vết còn rất mới, hiển nhiên là vừa mới để lại.
Sắc mặt Bàn Tử đại biến, kinh ngạc nói: “Cái đệch, chẳng lẽ là lũ rắn đó dời xác đi ư?”
Phan Tử đương nhiên là không tin, “Không có khả năng, rắn làm sao có thể mang đi được cả một cái xác nặng như thế?” Nhưng sắc mặt của anh cũng thay đổi, hiển nhiên những dấu vết này cho thấy Bàn Tử đã nói đúng.
Tôi lạnh cả sống lưng, nói không nên lời, nếu như đây là thật, thì việc này quá tà môn rồi. Từ trước đến này tôi có một cảm giác đặc biệt khiếp sợ đối với loại rắn “Cổ gà rừng” này, một phần là vì độc tính của nó, phần khác là vì những câu chuyện thần bí xoay quanh loại rắn này. Trong rất nhiều truyền thuyết kể lại, hành vi của loài rắn này vô cùng quái đản, điều khiến tôi có ấn tượng sâu nhất, đó là thủ đoạn trả thù của chúng quỷ dị vô cùng. Chúng đã di chuyển thi thể của A Ninh đi, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Một con đương nhiên không được, nhưng ông không nhìn xem bây giờ có bao nhiêu con, đến voi cũng khiêng đi được.” Bàn Tử lật hết các túi ngủ lên, bên dưới toàn bộ đều là dấu vết của rắn, từ một túi ngủ đến bên bờ nước lại càng nhiều dấu vết, đến nỗi biến thành một đống bùn nhão, vừa nãy vì vấn đề ánh sáng nên mới không chú ý.
“Nhưng lũ rắn này cần thi thể làm gì?” Phan Tử lại nói, nhìn Bàn Tử. Quả thực, thi thể A Ninh đương nhiên không thể dùng làm thức ăn, xà cũng đâu phải loài động vật có móng vuốt, muốn mở túi ngủ ra, di chuyển một cái xác đi, khó khăn vô cùng. Rắn đâu phải kiến, cần xác chết làm chi?
“Vậy ông đi hỏi tụi rắn mẹ đi cho rồi.” Bàn Tử ngừng một chút rồi lại nói: “Có điều, loài rắn là loài rất thực dụng, chắc chắn không phải để chơi cho vui, nhất định có nguyên nhân. Không ngờ bà chằn này đến chết rồi mà cũng không được yên, nhưng có khi thế lại hợp với tính cách cô ả.”
Tôi suy nghĩ, tâm trạng liền kiềm nén xuống, một loạt những sự việc xảy ra vừa nãy, mỗi sự việc đều không đầu không đuôi, hơn nữa toàn bộ đều không lần mò được manh mối gì cả, cảm giác này thực sự là tệ quá, nghĩ có hơi mất khống chế, tự nhủ sao mình lại có thể để rắn bắt nạt chứ. Nghĩ rồi bèn cầm đèn mỏ lên, nói với hai người kia: “Chúng ta vừa đi vừa về cũng chỉ mất vài phút, thi thể chắc chắn vẫn còn quanh đây, mình đi tìm một chút.”
Còn chưa đứng lên, Phan Tử liền kéo tôi lại: “Tìm cái chim, mấy trăm con rắn, cậu muốn chết à.”
“Nhưng mà! Không thể để cô ấy chôn thân trong ổ rắn được.”
Bàn Tử giựt lấy đèn mỏ của tôi về, Phan Tử vỗ vỗ bả vai tôi: “Cậu Ba, cậu nghĩ thoáng ra, người sống mới là người, người chết là một vật, là cái xác thịt thối rữa mà thôi. Chúng ta đã không thể đưa cô gái này về được nữa rồi, đây cũng coi như là cô ta tự chọn chốn về cho mình thôi, tội gì phải liều mạng vì một cái xác.”
Bàn Tử cũng nói: “Đúng thế, chết là chết, chết ở đâu mà chả là chết, cơ mà, lỡ hôm nào mà Bàn gia tôi cũng tạch rồi, mấy người cứ hỏa thiêu tôi luôn nhé, đừng cho lũ rắn này quấn, có giời mới biết chúng nó cần xác chết để làm gì.”
Tôi nghe xong cũng nhụt chí, ngã ngồi xuống đất, gãi gãi da đầu, trong lòng rất khó chịu.
Bàn Tử nhìn những dấu vết, nói: “Rắn ở đây quả nhiên tà môn, mấy người nghĩ xem để di chuyển một cái xác thì cần bao nhiêu con rắn? Ít nhất cũng phải trăm con rồi, nghĩ xem chỉ ở đây thôi đã bao nhiêu thế rồi, vậy cả khu rừng này rốt cuộc có bao nhiêu loài rắn này? Chúng mình ngồi yên ở chỗ này, chỉ sợ không quá sáng suốt, nhỡ chúng nó lại quay lại, ba đứa mình chỉ e không chịu được mấy phút, đến lúc đó tạch rồi lại gặp A Ninh, còn bị ả đàn bà thối đó cười vào mặt.”
“Thực ra tôi cảm thấy đâu đáng sợ đến thế? Vừa nãy lúc chúng ta ngủ chúng đâu có đến cắn chúng ta.” Phan Tử nói: “Ông đây hồi ở Việt Nam cũng đụng phải bao nhiêu là rắn, bị cắn đến hai ba lần rồi, coi như cũng quen với loài rắn đi, bình thường rắn không chủ động tấn công người đâu, A Ninh lúc đó là ngoài ý muốn, có thể A Ninh tắm nước thác, quấy nhiễu đến con rắn kia.”
Lời này vừa nghe cũng biết là an ủi, nghĩ bụng ai mà thèm tin chứ, nhìn sắc mặt là biết bản thân Phan Tử cũng chẳng tin. Rắn bình thường thì dễ nói rồi, chứ còn cái loại rắn vừa nhìn đã thấy tà môn này, chắc chắn không phải loại lương thiện gì.
Tôi đặt chiếc đèn mỏ xuống vị trí vốn muốn đặt, nhìn túi ngủ trống không, trong lòng chua xót vô cùng, Bàn Tử lại điều chỉnh phương hướng của tất cả các đèn mỏ, chiếu sáng mặt nước khắp xung quanh, nói là muốn cảnh giác một chút.
Hành động của Bàn Tử làm tôi lập tức lo lắng cho Muộn Du Bình, cái tên này chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như là ở trong cổ mộ, tôi đương nhiên sẽ không lo lắng, bởi vì đó là nơi hắn quá đỗi quen thuộc, thế nhưng theo lời Bàn Tử nói, rắn là loài động vật không nói lý lẽ gì cả, cắn một cái là chết, hết cách.
Chúng tôi lại bàn bạc tính kế, cũng không biết phải làm sao bây giờ, chỉ đành tiếp tục ngồi chờ Muộn Du Bình. Đêm nay đương nhiên không dám ngủ, ba người cùng tựa lưng vào nhau, nhìn ra khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này, thực cả cũng không còn sớm nữa, chỉ một chốc nữa thôi là trời sáng, theo những tia nắng ban mai bừng lên, áp lực duy trì suốt cả một đêm cũng đã giảm bớt không ít, chúng tôi thả lỏng một chút, có điều, Muộn Du Bình vẫn chưa về.
Chúng tôi lại dò xét kỹ đầm lầy một lần nữa, không kinh khủng giống hồi tối, có điều tạnh mưa rồi, không có tiếng mưa rơi, chung quanh chỉ còn lại tiếng nước chảy, còn lại, yên tĩnh lạ thường. Khu rừng rậm phía xa xa đen kịt một khoảng, dù là trời sáng hay trời tối dường nhưng cũng không có chút liên quan gì với thế giới tít sâu trong rừng rậm đó.
Thấy không có tin tức gì của Muộn Du Bình, tôi lại bắt đầu sốt ruột, tôi rất ít khi có cái cảm giác “bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi một người” này, hiện giờ lại cảm thấy, mọi người ở đây có thể chết bất cứ lúc nào, đây có lẽ là do cái chết của A Ninh đã phá vỡ ấn tượng ban đầu của tôi.
Phan Tử và Bàn Tử cũng hơi lo lắng, nhưng tốt hơn tôi nhiều. Bàn Tử nói, cùng lắm là tạch chứ gì, làm tôi câm nín.
Chúng tôi ăn chút đồ, Phan Tử quay lại cửa khe núi, chặt ít cành cây đem về phơi khô, đốt lửa lên cho cháy thành một đống than củi.
Tôi hỏi anh làm gì thế, anh ấy nói chúng ta đã đi qua hẻm núi, tình hình cơ bản đều biết rồi, thời gian đã qua mấy ngày, nhóm chú Ba nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là đã đến cửa vào hẻm núi rồi. Hôm qua ở đây tuy còn có mưa nhỏ, nhưng sa mạc ngoài kia thì đã bị mặt trời thiêu đốt mấy ngày, không biết con sông ngầm nổi lên mặt đất ngoài kia có còn hay không, anh phải làm chút khói hiệu, vừa để chỉ rõ vị trí của mình, vừa báo cho chú Ba biết mình đã tiến vào và con đường vào của mình. Hai nữa, cũng có thể cảnh báo cho chú Ba biết tình hình nơi đấy, để bọn họ đề cao cảnh giác.
Phan Tử nói xong, bèn móc từ trong ba lô ra một viên gì đó màu vàng trông như viên thuốc, ném vào đống than, rất nhanh, một làn khói dày đặc bốc lên. Anh ấy bảo tôi, đây là khói hiệu để cầu cứu trong các tai nạn trên biển, thứ này là “quân nhu” của lính dù, do anh nhờ một người chiến hữu vẫn còn đang trong quân ngũ lấy về. Mấy viên như thế này có thể bốc khói trong ba bốn tiếng đồng hồ liền.
Tôi hỏi, liệu có thể báo cho chú Ba biết trong hẻm núi này có rắn độc không?
Phan Tử lắc đầu, nói, các loại khói màu sắc khác nhau thể hiện những ý nghĩa khác nhau, nhưng chỉ là những ý nghĩa đơn giản thôi, khói màu vàng nghĩa là con đường phía trước có nguy hiểm, phải đi thật cẩn thận, chứ còn muốn trao đổi phức tạp hơn, phải chờ chú Ba nhìn thấy khói này rồi hồi âm lại cho ta đã. Có hồi âm rồi, anh ấy mới có thể nghĩ cách truyền thông tin qua, ví trị của chú Ba cao hơn so với ta, hẳn là rất dễ nhìn thấy, chúng ta phải thường xuyên chú ý đến hướng lối ra của hẻm núi, hoặc là ở trên bốn vách đá, để xem có khói hiệu đáp lại hay không.
Đây là một phương pháp liên lạc ở cự ly xa cực kỳ hữu hiệu, tôi nhìn làn khói bay lên không trong, trong lòng bỗng có một chút cảm giác an toàn, nếu như chú Ba đến rồi hội họp với chúng tôi, vậy mọi việc sẽ dễ ăn hơn rồi, bọn chú Ba vừa mạnh trang bị vừa tốt, tôi nghĩ ít nhất buổi tối có thể ngủ ngon một giấc.
Phan Tử cứ cách hai tiếng lại thêm một viên khói, lần đầu tiên sau khi viên khói tắt lửa, không có bất kỳ hồi âm nào, Muộn Du Bình cũng chưa trở về nữa, chúng tôi vẫn không để tâm, tiếp tục chờ đến buổi chiều. Lần thứ hai viên khói đốt được một nửa, đột nhiên Bàn Tử kêu lên: “Có rồi, có rồi! Có hồi âm!”
Tôi đang buồn chán ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, lập tức nhảy dựng lên, cùng Phan Tử nhìn về phía vách đá, mới đầu còn không nhìn thấy gì. Bàn Tử kêu toáng lên: “Bên kia! Bên kia!”
Tôi xoay mấy vòng, mới nhìn thấy từ đằng xa xa có một cột khói bay lên, từ từ bay lên không trung, khói lại có màu đỏ, vừa thoáng nhìn, trông giống như một con rắn mào gà khổng lồ, bốc lên từ bên dưới tán cây ở rất xa.
Tôi reo lên một tiếng hoan hô, theo phản xạ muốn bật cười, nhưng mới cười được phân nửa, bỗng có gì đó cứng ngắc lại, gần như là đồng thời với tiếng hoan hô, tôi lập tức nhận ra có điều không ổn.
Bởi vì nơi khói bốc lên, căn bản không phải là ở ngoài hẻm núi, mà là ở chính giữa vùng thung lũng của chúng tôi, ở sâu trong vùng đầm lầy này.
Tôi nghĩ thầm, hỏng rồi, vội vàng kiểm tra khắp bốn phía, nhưng ở chung quanh cũng không có, lập tức tay chân luống cuộng, nghĩ bụng thế này là sao, ở đây đồng không mông quạnh, chẳng lẽ lại là quỷ nhập tràng, bèn vội gọi Phan Tử với Bàn Tử lại đây xem.
Hai người kia vừa nhìn cũng ngu người ra, Bàn Tử liền chửi to một tiếng: Chó chết, thằng nào làm? Đều theo phản xạ có điều kiện, tỏa ra khắp nơi tìm kiếm, hành động này chúng tôi không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng vẫn mờ mịt.
Bốn phía hoàn toàn lặng tờ, không có ai, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động của dã thú nào. Tôi lập tức cảm thấy một nỗi sợ hãi ùn ùn kéo tới, trong thành cổ Tây Vương Mẫu chắc chắn không có ai khác, xung quanh túi ngủ này cũng không có dấu chân dã thú, chúng tôi đều rất rõ ràng không thể có thứ gì đó di chuyển thi thể này, thế chẳng nhẽ là quỷ nhập tràng thật?
Nhớ lại giấc mơ quỷ dị lúc trước, cổ họng tôi không khỏi khô khốc lại, nghĩ thầm lẽ nào ác mộng thành sự thật.
Bàn Tử và Phan Tử rốt cuộc vẫn là kẻ lõi đời, lúc này không hề hoảng loạn, mà lập tức ngồi xổm xuống, tìm kiếm lật tung túi ngủ lên, muốn xem xem rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa lật túi ngủ ra, Phan Tử lạnh toát cả người.
Chỉ thấy bên trong túi ngủ toàn là vết bùn do rắn bò qua bò lại, bên dưới túi ngủ cũng toàn những vết bùn đó, dấu vết rất lộn xộn, rõ ràng từng có cực kỳ nhiều rắn bò qua đây. Sờ một cái, nhớt nhớt dính dính, dấu vết còn rất mới, hiển nhiên là vừa mới để lại.
Sắc mặt Bàn Tử đại biến, kinh ngạc nói: “Cái đệch, chẳng lẽ là lũ rắn đó dời xác đi ư?”
Phan Tử đương nhiên là không tin, “Không có khả năng, rắn làm sao có thể mang đi được cả một cái xác nặng như thế?” Nhưng sắc mặt của anh cũng thay đổi, hiển nhiên những dấu vết này cho thấy Bàn Tử đã nói đúng.
Tôi lạnh cả sống lưng, nói không nên lời, nếu như đây là thật, thì việc này quá tà môn rồi. Từ trước đến này tôi có một cảm giác đặc biệt khiếp sợ đối với loại rắn “Cổ gà rừng” này, một phần là vì độc tính của nó, phần khác là vì những câu chuyện thần bí xoay quanh loại rắn này. Trong rất nhiều truyền thuyết kể lại, hành vi của loài rắn này vô cùng quái đản, điều khiến tôi có ấn tượng sâu nhất, đó là thủ đoạn trả thù của chúng quỷ dị vô cùng. Chúng đã di chuyển thi thể của A Ninh đi, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Một con đương nhiên không được, nhưng ông không nhìn xem bây giờ có bao nhiêu con, đến voi cũng khiêng đi được.” Bàn Tử lật hết các túi ngủ lên, bên dưới toàn bộ đều là dấu vết của rắn, từ một túi ngủ đến bên bờ nước lại càng nhiều dấu vết, đến nỗi biến thành một đống bùn nhão, vừa nãy vì vấn đề ánh sáng nên mới không chú ý.
“Nhưng lũ rắn này cần thi thể làm gì?” Phan Tử lại nói, nhìn Bàn Tử. Quả thực, thi thể A Ninh đương nhiên không thể dùng làm thức ăn, xà cũng đâu phải loài động vật có móng vuốt, muốn mở túi ngủ ra, di chuyển một cái xác đi, khó khăn vô cùng. Rắn đâu phải kiến, cần xác chết làm chi?
“Vậy ông đi hỏi tụi rắn mẹ đi cho rồi.” Bàn Tử ngừng một chút rồi lại nói: “Có điều, loài rắn là loài rất thực dụng, chắc chắn không phải để chơi cho vui, nhất định có nguyên nhân. Không ngờ bà chằn này đến chết rồi mà cũng không được yên, nhưng có khi thế lại hợp với tính cách cô ả.”
Tôi suy nghĩ, tâm trạng liền kiềm nén xuống, một loạt những sự việc xảy ra vừa nãy, mỗi sự việc đều không đầu không đuôi, hơn nữa toàn bộ đều không lần mò được manh mối gì cả, cảm giác này thực sự là tệ quá, nghĩ có hơi mất khống chế, tự nhủ sao mình lại có thể để rắn bắt nạt chứ. Nghĩ rồi bèn cầm đèn mỏ lên, nói với hai người kia: “Chúng ta vừa đi vừa về cũng chỉ mất vài phút, thi thể chắc chắn vẫn còn quanh đây, mình đi tìm một chút.”
Còn chưa đứng lên, Phan Tử liền kéo tôi lại: “Tìm cái chim, mấy trăm con rắn, cậu muốn chết à.”
“Nhưng mà! Không thể để cô ấy chôn thân trong ổ rắn được.”
Bàn Tử giựt lấy đèn mỏ của tôi về, Phan Tử vỗ vỗ bả vai tôi: “Cậu Ba, cậu nghĩ thoáng ra, người sống mới là người, người chết là một vật, là cái xác thịt thối rữa mà thôi. Chúng ta đã không thể đưa cô gái này về được nữa rồi, đây cũng coi như là cô ta tự chọn chốn về cho mình thôi, tội gì phải liều mạng vì một cái xác.”
Bàn Tử cũng nói: “Đúng thế, chết là chết, chết ở đâu mà chả là chết, cơ mà, lỡ hôm nào mà Bàn gia tôi cũng tạch rồi, mấy người cứ hỏa thiêu tôi luôn nhé, đừng cho lũ rắn này quấn, có giời mới biết chúng nó cần xác chết để làm gì.”
Tôi nghe xong cũng nhụt chí, ngã ngồi xuống đất, gãi gãi da đầu, trong lòng rất khó chịu.
Bàn Tử nhìn những dấu vết, nói: “Rắn ở đây quả nhiên tà môn, mấy người nghĩ xem để di chuyển một cái xác thì cần bao nhiêu con rắn? Ít nhất cũng phải trăm con rồi, nghĩ xem chỉ ở đây thôi đã bao nhiêu thế rồi, vậy cả khu rừng này rốt cuộc có bao nhiêu loài rắn này? Chúng mình ngồi yên ở chỗ này, chỉ sợ không quá sáng suốt, nhỡ chúng nó lại quay lại, ba đứa mình chỉ e không chịu được mấy phút, đến lúc đó tạch rồi lại gặp A Ninh, còn bị ả đàn bà thối đó cười vào mặt.”
“Thực ra tôi cảm thấy đâu đáng sợ đến thế? Vừa nãy lúc chúng ta ngủ chúng đâu có đến cắn chúng ta.” Phan Tử nói: “Ông đây hồi ở Việt Nam cũng đụng phải bao nhiêu là rắn, bị cắn đến hai ba lần rồi, coi như cũng quen với loài rắn đi, bình thường rắn không chủ động tấn công người đâu, A Ninh lúc đó là ngoài ý muốn, có thể A Ninh tắm nước thác, quấy nhiễu đến con rắn kia.”
Lời này vừa nghe cũng biết là an ủi, nghĩ bụng ai mà thèm tin chứ, nhìn sắc mặt là biết bản thân Phan Tử cũng chẳng tin. Rắn bình thường thì dễ nói rồi, chứ còn cái loại rắn vừa nhìn đã thấy tà môn này, chắc chắn không phải loại lương thiện gì.
Tôi đặt chiếc đèn mỏ xuống vị trí vốn muốn đặt, nhìn túi ngủ trống không, trong lòng chua xót vô cùng, Bàn Tử lại điều chỉnh phương hướng của tất cả các đèn mỏ, chiếu sáng mặt nước khắp xung quanh, nói là muốn cảnh giác một chút.
Hành động của Bàn Tử làm tôi lập tức lo lắng cho Muộn Du Bình, cái tên này chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như là ở trong cổ mộ, tôi đương nhiên sẽ không lo lắng, bởi vì đó là nơi hắn quá đỗi quen thuộc, thế nhưng theo lời Bàn Tử nói, rắn là loài động vật không nói lý lẽ gì cả, cắn một cái là chết, hết cách.
Chúng tôi lại bàn bạc tính kế, cũng không biết phải làm sao bây giờ, chỉ đành tiếp tục ngồi chờ Muộn Du Bình. Đêm nay đương nhiên không dám ngủ, ba người cùng tựa lưng vào nhau, nhìn ra khắp bốn phương tám hướng.
Lúc này, thực cả cũng không còn sớm nữa, chỉ một chốc nữa thôi là trời sáng, theo những tia nắng ban mai bừng lên, áp lực duy trì suốt cả một đêm cũng đã giảm bớt không ít, chúng tôi thả lỏng một chút, có điều, Muộn Du Bình vẫn chưa về.
Chúng tôi lại dò xét kỹ đầm lầy một lần nữa, không kinh khủng giống hồi tối, có điều tạnh mưa rồi, không có tiếng mưa rơi, chung quanh chỉ còn lại tiếng nước chảy, còn lại, yên tĩnh lạ thường. Khu rừng rậm phía xa xa đen kịt một khoảng, dù là trời sáng hay trời tối dường nhưng cũng không có chút liên quan gì với thế giới tít sâu trong rừng rậm đó.
Thấy không có tin tức gì của Muộn Du Bình, tôi lại bắt đầu sốt ruột, tôi rất ít khi có cái cảm giác “bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi một người” này, hiện giờ lại cảm thấy, mọi người ở đây có thể chết bất cứ lúc nào, đây có lẽ là do cái chết của A Ninh đã phá vỡ ấn tượng ban đầu của tôi.
Phan Tử và Bàn Tử cũng hơi lo lắng, nhưng tốt hơn tôi nhiều. Bàn Tử nói, cùng lắm là tạch chứ gì, làm tôi câm nín.
Chúng tôi ăn chút đồ, Phan Tử quay lại cửa khe núi, chặt ít cành cây đem về phơi khô, đốt lửa lên cho cháy thành một đống than củi.
Tôi hỏi anh làm gì thế, anh ấy nói chúng ta đã đi qua hẻm núi, tình hình cơ bản đều biết rồi, thời gian đã qua mấy ngày, nhóm chú Ba nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hẳn là đã đến cửa vào hẻm núi rồi. Hôm qua ở đây tuy còn có mưa nhỏ, nhưng sa mạc ngoài kia thì đã bị mặt trời thiêu đốt mấy ngày, không biết con sông ngầm nổi lên mặt đất ngoài kia có còn hay không, anh phải làm chút khói hiệu, vừa để chỉ rõ vị trí của mình, vừa báo cho chú Ba biết mình đã tiến vào và con đường vào của mình. Hai nữa, cũng có thể cảnh báo cho chú Ba biết tình hình nơi đấy, để bọn họ đề cao cảnh giác.
Phan Tử nói xong, bèn móc từ trong ba lô ra một viên gì đó màu vàng trông như viên thuốc, ném vào đống than, rất nhanh, một làn khói dày đặc bốc lên. Anh ấy bảo tôi, đây là khói hiệu để cầu cứu trong các tai nạn trên biển, thứ này là “quân nhu” của lính dù, do anh nhờ một người chiến hữu vẫn còn đang trong quân ngũ lấy về. Mấy viên như thế này có thể bốc khói trong ba bốn tiếng đồng hồ liền.
Tôi hỏi, liệu có thể báo cho chú Ba biết trong hẻm núi này có rắn độc không?
Phan Tử lắc đầu, nói, các loại khói màu sắc khác nhau thể hiện những ý nghĩa khác nhau, nhưng chỉ là những ý nghĩa đơn giản thôi, khói màu vàng nghĩa là con đường phía trước có nguy hiểm, phải đi thật cẩn thận, chứ còn muốn trao đổi phức tạp hơn, phải chờ chú Ba nhìn thấy khói này rồi hồi âm lại cho ta đã. Có hồi âm rồi, anh ấy mới có thể nghĩ cách truyền thông tin qua, ví trị của chú Ba cao hơn so với ta, hẳn là rất dễ nhìn thấy, chúng ta phải thường xuyên chú ý đến hướng lối ra của hẻm núi, hoặc là ở trên bốn vách đá, để xem có khói hiệu đáp lại hay không.
Đây là một phương pháp liên lạc ở cự ly xa cực kỳ hữu hiệu, tôi nhìn làn khói bay lên không trong, trong lòng bỗng có một chút cảm giác an toàn, nếu như chú Ba đến rồi hội họp với chúng tôi, vậy mọi việc sẽ dễ ăn hơn rồi, bọn chú Ba vừa mạnh trang bị vừa tốt, tôi nghĩ ít nhất buổi tối có thể ngủ ngon một giấc.
Phan Tử cứ cách hai tiếng lại thêm một viên khói, lần đầu tiên sau khi viên khói tắt lửa, không có bất kỳ hồi âm nào, Muộn Du Bình cũng chưa trở về nữa, chúng tôi vẫn không để tâm, tiếp tục chờ đến buổi chiều. Lần thứ hai viên khói đốt được một nửa, đột nhiên Bàn Tử kêu lên: “Có rồi, có rồi! Có hồi âm!”
Tôi đang buồn chán ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, lập tức nhảy dựng lên, cùng Phan Tử nhìn về phía vách đá, mới đầu còn không nhìn thấy gì. Bàn Tử kêu toáng lên: “Bên kia! Bên kia!”
Tôi xoay mấy vòng, mới nhìn thấy từ đằng xa xa có một cột khói bay lên, từ từ bay lên không trung, khói lại có màu đỏ, vừa thoáng nhìn, trông giống như một con rắn mào gà khổng lồ, bốc lên từ bên dưới tán cây ở rất xa.
Tôi reo lên một tiếng hoan hô, theo phản xạ muốn bật cười, nhưng mới cười được phân nửa, bỗng có gì đó cứng ngắc lại, gần như là đồng thời với tiếng hoan hô, tôi lập tức nhận ra có điều không ổn.
Bởi vì nơi khói bốc lên, căn bản không phải là ở ngoài hẻm núi, mà là ở chính giữa vùng thung lũng của chúng tôi, ở sâu trong vùng đầm lầy này.