Quyển 5 - Chương 92: Đêm thứ ba: Như đã từng quen
.
“Hả?” Tôi sửng sốt ngẩn ra. Nghĩ thầm, anh mà quen ông ta á, ông ta là thằng bố anh à?
Sau đó Muộn Du Bình nói một câu, tôi lập tức nhận ra mình đã hiểu nhầm ý hắn ta rồi. Hắn nói: “Tám thớt ngựa này, người này là Chu Mục Vương.”
“Chu Mục Vương? Cái người viết ‘Mục thiên tử truyện’ á?”
‘Mục thiên tử truyện’ tôi cũng nghe hết sức quen tai, trước khi đến đây nhóm kia vẫn hay nhắc đến nó. ‘Mục thiên tử truyện’ chủ yếu ghi chép lại câu chuyện Chu Mục Vương suất lĩnh bảy nhóm sĩ phu, cưỡi tám con tuấn mã Xích Ký, Đạo Ly, Bạch Nghĩa, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Lục Nhĩ, do Tạo Phụ đánh xe, Bá Yểu dẫn đường, xuất phát từ Tông Chu, vượt qua sông Chương, đi qua các vùng núi Hà Tông, Dương Hu, núi Quần Ngọc, hướng về phía Tây, đến đất Tây Vương Mẫu, cùng Tây Vương Mẫu yến ẩm.
Nói cách khác, ông ta ngồi xe tám ngựa kéo, đến cung Tây Vương Mẫu chơi, rồi được Tây Vương Mẫu thịnh tình khoản đãi.
Nhưng xem bức phù điêu thì Mục thiên tử này không giống tới thăm thú, lẽ nào truyền thuyết có sai lầm rồi, năm đó quả thực Chu Mục Vương có tới nước Tây Vương Mẫu, nhưng là tới để đánh chiếm?
Tôi lập tức tiếp tục xem các bức phù điêu, bức tranh tiếp theo khiến tôi lạnh cả người, chỉ thấy đội quân của Chu Mục Vương xông vào chém giết một tòa cung điện, trong tranh xuất hiện rất nhiều đàn bà đầu rắn mình người, những người đàn bà này đang đổ cái gì đó vào trong các lỗ vuông của loại tháp kia, sau đó có vô số rắn mào gà trườn ra từ trong tháp, xồ vào cắn xé với quân Chu Mục Vương.
Xem đến đây, tôi mới hiểu ý nghĩa của những tháp đá trong rừng mưa: “Xem ra, năm xưa Chu Mục Vương quả thực đã tiến đánh nơi đây, nhưng đã bị rắn độc ở đây đánh bại. Có lẽ để che giấu sự thất bại của mình, ông ta đã phịa ra câu chuyện kia. Lũ rắn độc đã bảo vệ nước Tây Vương Mẫu, thảo nào bọn họ chăn nuôi cúng tế lũ rắn như thần thánh. Cũng giống như tục không giết quạ đen của người Mãn vậy.”
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy sự việc không chỉ có thế, bên dưới những tháp đá này chắc chắn thông với nhau, lũ rắn sống trong những thông đạo bên dưới tòa thành, được người ta nuôi bằng đầu người, mà khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ dùng thứ gì đó dẫn dụ lũ rắn ra ngoài nghênh địch, đây là một phương pháp phòng thủ đã được thiết kế hoàn hảo. Loài rắn này độc đến thế, tốc độ lại nhanh đến thế, không ai có thể chống đỡ nổi.
Nói cách khác, người thì sống trong thành, rắn thì sống dưới thành, giờ người đã chết hết, rắn liền chui lên mặt đất. Nền văn minh Tây Vương Mẫu này cũng giống như văn minh Amazon vậy, người Amazon dùng cá ăn thịt người để phòng kẻ địch và thú dữ, cũng cúng tế cho cá ăn thịt người bằng người sống và động vật sống. Còn ở đây thì dùng đầu người để tế.
Càng suy ngẫm tiếp lại càng phù hợp với suy luận của chúng tôi. Khái niệm về nơi này của tôi cũng dần rõ ràng hơn.
Đang âm thầm sung sướng, tầm mắt của Muộn Du Bình chợt ngừng lại ngay giữa trung tâm vách tường đá. Bức phù điêu ở đó chạm khắc một hình vẽ to tướng còn nguyên vẹn, rõ ràng là phần trung tâm của bố cục bức phù điêu khắc đá trên vách tường đá này. Trên đó chạm khắc cảnh tượng một con rắn khổng lồ bị vô số con rắn mào gà nhỏ vây kín xung quanh, ra sức đánh nhau. Trong đó, con rắn khổng lồ kia đang quấn lấy một thân cây to tướng, rắn mào gà uốn lượn vây khắp bốn phía xung quanh như những đường hoa văn trang trí.
“Đây là cảnh loài mãng xà song lân đang đánh nhau với lũ rắn mào gà ở nơi này, xem ra dưới thời kỳ Tây Vương Mẫu nơi đây đã có hai loại rắn rồi, loài mãng xà song lân này có thể chính là thiên địch của lũ rắn mào gà.” Tôi nói.
Muộn Du Bình sờ lên vết đá khắc, lắc đầu: “Sai rồi, đây là giao phối.”
“Giao phối?” Tôi sửng sốt, có chút không hiểu nổi, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của hắn: “Ý anh là, lũ rắn mào gà này với con mãng xà song lân kia đang giao phối? Nhưng mà, đây là hai loài rắn khác nhau mà? Hơn nữa, khác biệt kích thước cơ thể lớn đến vậy, giao phối thế nào được?”
“Cậu biết ‘lão bảo’ là gì không?” Đột nhiên Muộn Du Bình hỏi tôi.
“Lão bảo?” Tôi ngơ ngác, nghĩ thầm sao hắn đột nhiên lại hỏi cái này: “Lão bảo là tú bà, tú bà thì mở kỹ viện chứ sao.”
“Đó là tên gọi đùa thôi, lão bảo thực ra là một loài chim. Thời cổ có người phát hiện, chim bảo chỉ có chim cái, không có chim đực, chúng muốn sinh con đẻ cái, có thể giao phối với bất kỳ loài chim khác giống nào, là vợ của vạn loài chim, cho nên người ta mới dùng tên nó để gọi kỹ nữ.” Muộn Du Bình thản nhiên nói. “Nhưng mà, trên thực tế, cổ nhân đã hoàn toàn sai lầm về loài chim bảo. Chim bảo thực ra có chim đực, nhưng mà, loài chim này, kích cỡ con đực với con cái chênh nhau quá lớn, con đực to hơn con cái gấp mấy lần, cho nên bị nhận lầm là hai loài chim khác nhau.”
Tôi nghe hiểu lời của hắn, lập tức hiểu rõ ý của hắn là gì. “Nói như vậy, anh cho rằng hai loại rắn này kỳ thực là cùng một loài, chỉ là hai loài đực cái có hình thể khác nhau thôi, vậy anh nói con nào là con đực, con nào là con cái?”
“Dựa vào số lượng mà phân tích thì, con nhỏ chắc là con đực, con lớn là con cái, có điều, cũng có thể là ngược lại.” Hắn miết lên bề mặt đá, bỗng giơ ngón tay dài đến kỳ quái của mình ra, chạm vào bức hình mãng xà song lân uốn lượn quanh gốc cây đại thụ. “Lạ thật.”
“Sao thế?” Tôi cũng giơ tay ra sờ, nhưng chẳng hiểu mô tê gì cả. Bèn nhìn hắn, thấy hắn nhíu mày, bỗng lùi ra sau mấy bước, cầm mảnh than tô lên nốt phần dưới của phù điêu.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ chỉnh thể cả bức phù điêu hiện ra, tôi cũng lùi ra sau một bước nhìn xem, đến khi nhìn thấy rõ toàn cảnh, tôi lập tức há hốc miệng giật mình.
Chỉ thấy trên bức phù điêu, cây đại thụ mà con mãng xà song lân kia uốn quanh, khi đứng ra xa nhìn mới nhận ra, đó vốn không phải là cây cối gì, mà là một con rắn khổng lồ hơn nữa đang uốn thành vòng tròn. Con rắn này quá đỗi khổng lồ, so sánh với con mãng xà song lân kia thì quả thực trông như chiếc đũa với cái chày cán bột vậy, còn lũ rắn mào gà thì đúng là thành cây tăm luôn. Bởi thế mà khi chỉ nhìn một phần phù điêu mới không nhận ra đó là rắn.
“Đây… đây là cái gì? Rồng à?” Tôi líu cả lưỡi. Đôi mãng xà song lân kia đã to tướng lắm rồi, thế mà con rắn này còn lớn hơn gấp mấy lần, vậy không phải là to bằng cái xe tải Giải phóng rồi hay sao, cái thứ này có còn là rắn nữa không vậy?
Muộn Du Bình kinh ngạc nhìn xem, không nói lời nào, dùng tay sờ lên những hoa văn hình rắn mào gà kia, sờ soạng một hồi lâu rồi mới nói: “Cậu xem, lũ rắn nhỏ này không uốn thân mình quanh con rắn hoa này, chúng chỉ tụ thành bầy bao quanh nó thôi, để giúp nó không bị tuột xuống. Đang giao phối thật sự, mới là con rắn hoa và con rắn khổng lồ này…”
Tôi lập tức ngước nhìn, nhìn theo tay hắn đang lần sờ theo những hoa văn thân rắn uốn lượn, chúng không uốn quanh thân con rắn hoa kia, mà chỉ có con rắn hoa đang sít sao quấn chặt lấy thân con rắn khổng lồ nọ. Tôi kinh ngạc, bỗng nhận ra được điều gì, bèn lạnh cả người kêu lên: “Ối trời ơi, Bàn Tử nói đúng rồi!”
.
“Hả?” Tôi sửng sốt ngẩn ra. Nghĩ thầm, anh mà quen ông ta á, ông ta là thằng bố anh à?
Sau đó Muộn Du Bình nói một câu, tôi lập tức nhận ra mình đã hiểu nhầm ý hắn ta rồi. Hắn nói: “Tám thớt ngựa này, người này là Chu Mục Vương.”
“Chu Mục Vương? Cái người viết ‘Mục thiên tử truyện’ á?”
‘Mục thiên tử truyện’ tôi cũng nghe hết sức quen tai, trước khi đến đây nhóm kia vẫn hay nhắc đến nó. ‘Mục thiên tử truyện’ chủ yếu ghi chép lại câu chuyện Chu Mục Vương suất lĩnh bảy nhóm sĩ phu, cưỡi tám con tuấn mã Xích Ký, Đạo Ly, Bạch Nghĩa, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Lục Nhĩ, do Tạo Phụ đánh xe, Bá Yểu dẫn đường, xuất phát từ Tông Chu, vượt qua sông Chương, đi qua các vùng núi Hà Tông, Dương Hu, núi Quần Ngọc, hướng về phía Tây, đến đất Tây Vương Mẫu, cùng Tây Vương Mẫu yến ẩm.
Nói cách khác, ông ta ngồi xe tám ngựa kéo, đến cung Tây Vương Mẫu chơi, rồi được Tây Vương Mẫu thịnh tình khoản đãi.
Nhưng xem bức phù điêu thì Mục thiên tử này không giống tới thăm thú, lẽ nào truyền thuyết có sai lầm rồi, năm đó quả thực Chu Mục Vương có tới nước Tây Vương Mẫu, nhưng là tới để đánh chiếm?
Tôi lập tức tiếp tục xem các bức phù điêu, bức tranh tiếp theo khiến tôi lạnh cả người, chỉ thấy đội quân của Chu Mục Vương xông vào chém giết một tòa cung điện, trong tranh xuất hiện rất nhiều đàn bà đầu rắn mình người, những người đàn bà này đang đổ cái gì đó vào trong các lỗ vuông của loại tháp kia, sau đó có vô số rắn mào gà trườn ra từ trong tháp, xồ vào cắn xé với quân Chu Mục Vương.
Xem đến đây, tôi mới hiểu ý nghĩa của những tháp đá trong rừng mưa: “Xem ra, năm xưa Chu Mục Vương quả thực đã tiến đánh nơi đây, nhưng đã bị rắn độc ở đây đánh bại. Có lẽ để che giấu sự thất bại của mình, ông ta đã phịa ra câu chuyện kia. Lũ rắn độc đã bảo vệ nước Tây Vương Mẫu, thảo nào bọn họ chăn nuôi cúng tế lũ rắn như thần thánh. Cũng giống như tục không giết quạ đen của người Mãn vậy.”
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy sự việc không chỉ có thế, bên dưới những tháp đá này chắc chắn thông với nhau, lũ rắn sống trong những thông đạo bên dưới tòa thành, được người ta nuôi bằng đầu người, mà khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ dùng thứ gì đó dẫn dụ lũ rắn ra ngoài nghênh địch, đây là một phương pháp phòng thủ đã được thiết kế hoàn hảo. Loài rắn này độc đến thế, tốc độ lại nhanh đến thế, không ai có thể chống đỡ nổi.
Nói cách khác, người thì sống trong thành, rắn thì sống dưới thành, giờ người đã chết hết, rắn liền chui lên mặt đất. Nền văn minh Tây Vương Mẫu này cũng giống như văn minh Amazon vậy, người Amazon dùng cá ăn thịt người để phòng kẻ địch và thú dữ, cũng cúng tế cho cá ăn thịt người bằng người sống và động vật sống. Còn ở đây thì dùng đầu người để tế.
Càng suy ngẫm tiếp lại càng phù hợp với suy luận của chúng tôi. Khái niệm về nơi này của tôi cũng dần rõ ràng hơn.
Đang âm thầm sung sướng, tầm mắt của Muộn Du Bình chợt ngừng lại ngay giữa trung tâm vách tường đá. Bức phù điêu ở đó chạm khắc một hình vẽ to tướng còn nguyên vẹn, rõ ràng là phần trung tâm của bố cục bức phù điêu khắc đá trên vách tường đá này. Trên đó chạm khắc cảnh tượng một con rắn khổng lồ bị vô số con rắn mào gà nhỏ vây kín xung quanh, ra sức đánh nhau. Trong đó, con rắn khổng lồ kia đang quấn lấy một thân cây to tướng, rắn mào gà uốn lượn vây khắp bốn phía xung quanh như những đường hoa văn trang trí.
“Đây là cảnh loài mãng xà song lân đang đánh nhau với lũ rắn mào gà ở nơi này, xem ra dưới thời kỳ Tây Vương Mẫu nơi đây đã có hai loại rắn rồi, loài mãng xà song lân này có thể chính là thiên địch của lũ rắn mào gà.” Tôi nói.
Muộn Du Bình sờ lên vết đá khắc, lắc đầu: “Sai rồi, đây là giao phối.”
“Giao phối?” Tôi sửng sốt, có chút không hiểu nổi, suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của hắn: “Ý anh là, lũ rắn mào gà này với con mãng xà song lân kia đang giao phối? Nhưng mà, đây là hai loài rắn khác nhau mà? Hơn nữa, khác biệt kích thước cơ thể lớn đến vậy, giao phối thế nào được?”
“Cậu biết ‘lão bảo’ là gì không?” Đột nhiên Muộn Du Bình hỏi tôi.
“Lão bảo?” Tôi ngơ ngác, nghĩ thầm sao hắn đột nhiên lại hỏi cái này: “Lão bảo là tú bà, tú bà thì mở kỹ viện chứ sao.”
“Đó là tên gọi đùa thôi, lão bảo thực ra là một loài chim. Thời cổ có người phát hiện, chim bảo chỉ có chim cái, không có chim đực, chúng muốn sinh con đẻ cái, có thể giao phối với bất kỳ loài chim khác giống nào, là vợ của vạn loài chim, cho nên người ta mới dùng tên nó để gọi kỹ nữ.” Muộn Du Bình thản nhiên nói. “Nhưng mà, trên thực tế, cổ nhân đã hoàn toàn sai lầm về loài chim bảo. Chim bảo thực ra có chim đực, nhưng mà, loài chim này, kích cỡ con đực với con cái chênh nhau quá lớn, con đực to hơn con cái gấp mấy lần, cho nên bị nhận lầm là hai loài chim khác nhau.”
Tôi nghe hiểu lời của hắn, lập tức hiểu rõ ý của hắn là gì. “Nói như vậy, anh cho rằng hai loại rắn này kỳ thực là cùng một loài, chỉ là hai loài đực cái có hình thể khác nhau thôi, vậy anh nói con nào là con đực, con nào là con cái?”
“Dựa vào số lượng mà phân tích thì, con nhỏ chắc là con đực, con lớn là con cái, có điều, cũng có thể là ngược lại.” Hắn miết lên bề mặt đá, bỗng giơ ngón tay dài đến kỳ quái của mình ra, chạm vào bức hình mãng xà song lân uốn lượn quanh gốc cây đại thụ. “Lạ thật.”
“Sao thế?” Tôi cũng giơ tay ra sờ, nhưng chẳng hiểu mô tê gì cả. Bèn nhìn hắn, thấy hắn nhíu mày, bỗng lùi ra sau mấy bước, cầm mảnh than tô lên nốt phần dưới của phù điêu.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ chỉnh thể cả bức phù điêu hiện ra, tôi cũng lùi ra sau một bước nhìn xem, đến khi nhìn thấy rõ toàn cảnh, tôi lập tức há hốc miệng giật mình.
Chỉ thấy trên bức phù điêu, cây đại thụ mà con mãng xà song lân kia uốn quanh, khi đứng ra xa nhìn mới nhận ra, đó vốn không phải là cây cối gì, mà là một con rắn khổng lồ hơn nữa đang uốn thành vòng tròn. Con rắn này quá đỗi khổng lồ, so sánh với con mãng xà song lân kia thì quả thực trông như chiếc đũa với cái chày cán bột vậy, còn lũ rắn mào gà thì đúng là thành cây tăm luôn. Bởi thế mà khi chỉ nhìn một phần phù điêu mới không nhận ra đó là rắn.
“Đây… đây là cái gì? Rồng à?” Tôi líu cả lưỡi. Đôi mãng xà song lân kia đã to tướng lắm rồi, thế mà con rắn này còn lớn hơn gấp mấy lần, vậy không phải là to bằng cái xe tải Giải phóng rồi hay sao, cái thứ này có còn là rắn nữa không vậy?
Muộn Du Bình kinh ngạc nhìn xem, không nói lời nào, dùng tay sờ lên những hoa văn hình rắn mào gà kia, sờ soạng một hồi lâu rồi mới nói: “Cậu xem, lũ rắn nhỏ này không uốn thân mình quanh con rắn hoa này, chúng chỉ tụ thành bầy bao quanh nó thôi, để giúp nó không bị tuột xuống. Đang giao phối thật sự, mới là con rắn hoa và con rắn khổng lồ này…”
Tôi lập tức ngước nhìn, nhìn theo tay hắn đang lần sờ theo những hoa văn thân rắn uốn lượn, chúng không uốn quanh thân con rắn hoa kia, mà chỉ có con rắn hoa đang sít sao quấn chặt lấy thân con rắn khổng lồ nọ. Tôi kinh ngạc, bỗng nhận ra được điều gì, bèn lạnh cả người kêu lên: “Ối trời ơi, Bàn Tử nói đúng rồi!”