Quyển 8 - Chương 19
Lần đầu Bàn Tử tỉnh lại là sau đó bốn giờ, chúng tôi ai nấy đều nóng lòng sốt ruột đợi anh ấy, Tiểu Hoa lúc này đã chuẩn bị hết mọi thứ đâu vào đấy cả.
Nhưng sau khi tỉnh lại, anh ta chỉ duy trì được trong vài phút ngắn ngủi rồi lại thiếp đi. Sau đó có tỉnh lại thêm ba lần nữa, nhưng đều là trong tình trạng vô thức, cơ bản không thể trao đổi được điều gì.
Ách Tỷ nói Bàn Tử có xuất hiện triệu chứng kiệt sức, nên cho anh ấy tiếp một chai đạm, trong khoảng thời gian đó, chúng tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu về “bản đồ” trên bụng anh ta.
Chúng tôi căn cứ vào độ mới của miệng vết thương để phán đoán ra hướng đi. Mỗi lần chuyển hướng là một lối rẽ, theo như toàn bộ những vết khắc trên bụng Bàn Tử thì độ phức tạp bên dưới khe đá kia vượt xa cả tưởng tượng của chúng tôi.
Bản thân tôi đang vô cùng nôn nóng, không biết chúng tôi chờ như vậy có phải là lãng phí thời gian hay không, Bàn Tử bảo chúng tôi theo bản đồ này xuống cứu người, chắc chắn là có thể cứ theo con đường này thì sẽ cứu được người bên trong ra.
Tiểu Hoa là người tỉnh táo nhất trong số chúng tôi, hắn cảm thấy trong tay chúng tôi hiện giờ ngoài bản đồ này ra thì không có thêm một tư liệu hữu dụng gì nữa. Đi xuống bên dưới nguy hiểm sẽ rất lớn, có khi chưa cứu được người ra mà ngược lại còn đem vây hãm bản thân mình ở bên trong nữa.
Lúc trước Phan Tử nhắc nhở tôi, nhất định phải có trách nhiệm đối với tất cả sinh mạng của mọi người ở đây, những gì Tiểu Hoa nói quả thực rất đúng. Tôi vẫn luôn tự nhắc nhở mình như vậy, nhưng bất luận là có nhủ thầm bao nhiêu lần trong lòng thì tôi vẫn cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Đợi thêm bốn giờ đồng hồ sau, Bàn Tử không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này Tiểu Hoa mới ra quyết định hành động.
Hắn và Phan Tử trước vẫn dẫn người đi xuống, thăm dò tình hình thực tế của lộ tuyến bên trong thế nào để xem có chính xác hay không. Tôi ở bên trên, tiếp tục chờ Bàn Tử tỉnh lại. Đây cũng là phương án ban đầu của Phan Tử.
Tôi bảo với hắn trăm ngàn lần phải cẩn thận, hắn và Phan Tử hai người đều vô cùng quan trọng đối với tôi, ván cờ này tôi không thể một mình mà hạ được.
Tiểu Hoa nói với tôi, nếu thấy có mùi nguy hiểm, hắn sẽ không liều, bằng không hắn và Phan Tử đã chia thành từng nhóm lần lượt đi xuống. Hai người đó đi cùng nhau cái chính là để phòng nhỡ may có chuyện gì thì vẫn còn người mang được thông tin ra ngoài, bọn họ sẽ ở tại chỗ đợi chúng tôi tới.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi vào trong lều Bàn Tử, mang theo Tú Tú chăm sóc Bàn Tử đề phòng Ách Tỷ gây khó dễ khi tôi chỉ có một mình ở đó.
Tôi tưởng là nhiều nhất là hai giờ sau Bàn Tử sẽ tỉnh lại nhưng không ngờ là đợi cho tới khi Bàn Tử hoàn toàn tỉnh táo, trời cũng đã chuyển sang chạng vạng ngày hôm sau.
Tất cả mọi chuyện có vẻ diễn biến thuận lợi, cũng chưa thấy có tin tức gì tốt truyền lên, tôi tạm thời không thấy có gì đáng lo. Vì thế sau khi thấy Bàn Tử tỉnh lại, tôi còn tương đối kiến nhẫn chờ cho tới khi anh ta hồi phục.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tỉnh lại như vậy. Đầu tiên là anh ta mở trừng mắt nhìn một vòng lều bạt trên đầu, trong vài giây sau mới giật mình chớp mắt, ánh mắt từ từ lia về phía chúng tôi. Sau khi quét xong, anh ta bỗng nhắm mắt lại.
Tôi nghĩ rằng Bàn Tử chuẩn bị ngủ tiếp, bản thân không còn kiềm chế được nữa, tính dùng một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh ta, không ngờ Bàn Tử lại mở trừng mắt, miệng thốt ra một câu:
“Trong mơ có đàn ông, vậy đây chắn chắn không phải mơ rồi.”
Ách Tỷ nói:” trên người anh còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Có, chỉ có điều nếu tôi nói ra sợ là cô sẽ mắng tôi là đồ lưu manh… Tôi muốn gãi chỗ này.” Bàn Tử nói thật chậm rãi.
Ách Tỷ liếc mắt nhìn tôi, rõ ràng chưa từng thấy qua người nào vớ vẩn như vậy, liền xoay người bước thẳng ra khỏi lều. Bàn Tử lại đảo mắt một vòng:” Tam gia, ngài không phải đã chết rồi sao? Thế quái nào, chẳng lẽ Bàn gia tôi cũng chết nốt rồi, là ngài tới đón tôi sao? Mẹ kiếp, con đàn bà thối kia tới chết cũng không chịu đến gặp mặt lão Tử một lần sao?”
“Nói nhảm vừa thôi.” Tú Tú nói, ” anh chưa chết được, mau mau kể lại tình hình một chút, chúng tôi còn phải xuống cứu người.”
Nói tới đây, ánh mắt Bàn Tử bỗng dại đi, thật lâu sau mới phản ứng:” ơ chết tiệt, tôi thiếu chút nữa thì quên mất, tôi ra được mấy ngày rồi?” nói xong dường như cũng lấy lại được tinh thần, muốn ngồi dậy. Nhưng ngủ quá lâu nên các bắp bị cứng lại, ngồi mãi không dậy được. Tú Tú lập tức túm lấy anh ta, nhét vào sau lưng vài cái gối để anh ta dựa vào.
Ánh mắt của Bàn Tử vẫn ngây dại, Ách Tỷ đưa cho anh ấy một cái khăn lau mặt, sau lại vén bạt che cửa lên, để ánh nắng mặt trời chiếu vào, kích thích thần kinh của anh ấy.
Tú Tú kể lại tình huống lúc chúng tôi phát hiện ra anh ta một lượt. Bàn Tử nhìn trời, dường như muốn nhớ lại điều gì, một lát sau mới nói:” tôi rời khỏi đó đã mười hai ngày rồi.” nói xong quay đầu lại, ” Thiên Chân đâu? Tôi hình như nghe loáng thoáng thấy giọng cậu ấy ở đâu đây mà.”
“Nó đi xuống bên dưới rồi, cậu nói nó dùng bản đồ này đi cứu người, nó và Phan Tử đã xuống được bốn mươi tám giờ rồi.” tôi đáp.
Bàn Tử nghe xem lại lẩm bẩm:” bọn họ đi xuống bao nhiêu người?”
“Bốn người”. Tú Tú đáp
Bàn Tử suy nghĩ một lát liền lên tiếng:” nói như vậy, tôi vẫn còn thời gian, tiểu tử này cuối cùng cũng làm được thuận lợi, tôi còn tưởng lần này lành ít dữ nhiều. Tam gia ngài đã xảy ra chuyện gì vậy, sao ngài lại xuất hiện ở đây?”
Tôi cười gượng một tiếng:” chuyện nói ra rất dài. Trước cậu cứ kể lại xem đã có chuyện gì xảy ra.”
Bàn Tử ra hiệu muốn uống nước, Bao Da lập tức đi pha một cốc cà phê, Bàn Tử nói:” tôi sẽ nói sau, giờ các người còn bao nhiêu mạng?”
Tôi nói cho Bàn Tử quân số đội mình, Bàn Tử liền nói:” trong mười hai tiếng nữa chúng ta phải xuất phát ngay, tôi sẽ dẫn đường, may ra sẽ có thể theo kịp bọn họ.”
“Cậu lại muốn đi vào ư?”
“Tình hình bên trong vô cùng đặc biệt, trước khi tôi kể ra đây, nên biết là dựa theo bản đồ của tôi thì không có gì nguy hiểm, thiên chân có thể ứng phó được. Nhưng, cửa cuối cùng bọn họ chắc chắn sẽ không hiểu được.”
Tôi hiểu rõ Bàn Tử, nhìn cách anh ấy nói chuyện là biết anh không hề nói đùa, vì thế ra hiệu cho Bao Da bảo hắn lập tức đi chuẩn bị.
Bàn Tử khởi động xương khớp, tuy vẫn còn có phần khó khăn. Mặt của anh ta dưới ánh nắng càng thêm rõ ràng, mặt bị phù nề nặng, có vẻ càng thêm mỏi mệt, tôi hỏi hay là anh ta ngủ thêm chút nữa, Bàn Tử lắc đầu uống hết sạch cốc cà phê:” không còn thời gian nữa, tôi sẽ kể cho mọi người chuyện tôi gặp phải bên dưới.”
Tôi gật đầu, Bàn Tử liền thở dài:” quái quỷ thật, Tam gia, lần này tôi thực sự đã được mở to con mắt. Không ngờ rằng trên đời này còn có nơi kỳ quái như vậy kia đấy.”
Lần đầu Bàn Tử tỉnh lại là sau đó bốn giờ, chúng tôi ai nấy đều nóng lòng sốt ruột đợi anh ấy, Tiểu Hoa lúc này đã chuẩn bị hết mọi thứ đâu vào đấy cả.
Nhưng sau khi tỉnh lại, anh ta chỉ duy trì được trong vài phút ngắn ngủi rồi lại thiếp đi. Sau đó có tỉnh lại thêm ba lần nữa, nhưng đều là trong tình trạng vô thức, cơ bản không thể trao đổi được điều gì.
Ách Tỷ nói Bàn Tử có xuất hiện triệu chứng kiệt sức, nên cho anh ấy tiếp một chai đạm, trong khoảng thời gian đó, chúng tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu về “bản đồ” trên bụng anh ta.
Chúng tôi căn cứ vào độ mới của miệng vết thương để phán đoán ra hướng đi. Mỗi lần chuyển hướng là một lối rẽ, theo như toàn bộ những vết khắc trên bụng Bàn Tử thì độ phức tạp bên dưới khe đá kia vượt xa cả tưởng tượng của chúng tôi.
Bản thân tôi đang vô cùng nôn nóng, không biết chúng tôi chờ như vậy có phải là lãng phí thời gian hay không, Bàn Tử bảo chúng tôi theo bản đồ này xuống cứu người, chắc chắn là có thể cứ theo con đường này thì sẽ cứu được người bên trong ra.
Tiểu Hoa là người tỉnh táo nhất trong số chúng tôi, hắn cảm thấy trong tay chúng tôi hiện giờ ngoài bản đồ này ra thì không có thêm một tư liệu hữu dụng gì nữa. Đi xuống bên dưới nguy hiểm sẽ rất lớn, có khi chưa cứu được người ra mà ngược lại còn đem vây hãm bản thân mình ở bên trong nữa.
Lúc trước Phan Tử nhắc nhở tôi, nhất định phải có trách nhiệm đối với tất cả sinh mạng của mọi người ở đây, những gì Tiểu Hoa nói quả thực rất đúng. Tôi vẫn luôn tự nhắc nhở mình như vậy, nhưng bất luận là có nhủ thầm bao nhiêu lần trong lòng thì tôi vẫn cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Đợi thêm bốn giờ đồng hồ sau, Bàn Tử không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này Tiểu Hoa mới ra quyết định hành động.
Hắn và Phan Tử trước vẫn dẫn người đi xuống, thăm dò tình hình thực tế của lộ tuyến bên trong thế nào để xem có chính xác hay không. Tôi ở bên trên, tiếp tục chờ Bàn Tử tỉnh lại. Đây cũng là phương án ban đầu của Phan Tử.
Tôi bảo với hắn trăm ngàn lần phải cẩn thận, hắn và Phan Tử hai người đều vô cùng quan trọng đối với tôi, ván cờ này tôi không thể một mình mà hạ được.
Tiểu Hoa nói với tôi, nếu thấy có mùi nguy hiểm, hắn sẽ không liều, bằng không hắn và Phan Tử đã chia thành từng nhóm lần lượt đi xuống. Hai người đó đi cùng nhau cái chính là để phòng nhỡ may có chuyện gì thì vẫn còn người mang được thông tin ra ngoài, bọn họ sẽ ở tại chỗ đợi chúng tôi tới.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi vào trong lều Bàn Tử, mang theo Tú Tú chăm sóc Bàn Tử đề phòng Ách Tỷ gây khó dễ khi tôi chỉ có một mình ở đó.
Tôi tưởng là nhiều nhất là hai giờ sau Bàn Tử sẽ tỉnh lại nhưng không ngờ là đợi cho tới khi Bàn Tử hoàn toàn tỉnh táo, trời cũng đã chuyển sang chạng vạng ngày hôm sau.
Tất cả mọi chuyện có vẻ diễn biến thuận lợi, cũng chưa thấy có tin tức gì tốt truyền lên, tôi tạm thời không thấy có gì đáng lo. Vì thế sau khi thấy Bàn Tử tỉnh lại, tôi còn tương đối kiến nhẫn chờ cho tới khi anh ta hồi phục.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tỉnh lại như vậy. Đầu tiên là anh ta mở trừng mắt nhìn một vòng lều bạt trên đầu, trong vài giây sau mới giật mình chớp mắt, ánh mắt từ từ lia về phía chúng tôi. Sau khi quét xong, anh ta bỗng nhắm mắt lại.
Tôi nghĩ rằng Bàn Tử chuẩn bị ngủ tiếp, bản thân không còn kiềm chế được nữa, tính dùng một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh ta, không ngờ Bàn Tử lại mở trừng mắt, miệng thốt ra một câu:
“Trong mơ có đàn ông, vậy đây chắn chắn không phải mơ rồi.”
Ách Tỷ nói:” trên người anh còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Có, chỉ có điều nếu tôi nói ra sợ là cô sẽ mắng tôi là đồ lưu manh… Tôi muốn gãi chỗ này.” Bàn Tử nói thật chậm rãi.
Ách Tỷ liếc mắt nhìn tôi, rõ ràng chưa từng thấy qua người nào vớ vẩn như vậy, liền xoay người bước thẳng ra khỏi lều. Bàn Tử lại đảo mắt một vòng:” Tam gia, ngài không phải đã chết rồi sao? Thế quái nào, chẳng lẽ Bàn gia tôi cũng chết nốt rồi, là ngài tới đón tôi sao? Mẹ kiếp, con đàn bà thối kia tới chết cũng không chịu đến gặp mặt lão Tử một lần sao?”
“Nói nhảm vừa thôi.” Tú Tú nói, ” anh chưa chết được, mau mau kể lại tình hình một chút, chúng tôi còn phải xuống cứu người.”
Nói tới đây, ánh mắt Bàn Tử bỗng dại đi, thật lâu sau mới phản ứng:” ơ chết tiệt, tôi thiếu chút nữa thì quên mất, tôi ra được mấy ngày rồi?” nói xong dường như cũng lấy lại được tinh thần, muốn ngồi dậy. Nhưng ngủ quá lâu nên các bắp bị cứng lại, ngồi mãi không dậy được. Tú Tú lập tức túm lấy anh ta, nhét vào sau lưng vài cái gối để anh ta dựa vào.
Ánh mắt của Bàn Tử vẫn ngây dại, Ách Tỷ đưa cho anh ấy một cái khăn lau mặt, sau lại vén bạt che cửa lên, để ánh nắng mặt trời chiếu vào, kích thích thần kinh của anh ấy.
Tú Tú kể lại tình huống lúc chúng tôi phát hiện ra anh ta một lượt. Bàn Tử nhìn trời, dường như muốn nhớ lại điều gì, một lát sau mới nói:” tôi rời khỏi đó đã mười hai ngày rồi.” nói xong quay đầu lại, ” Thiên Chân đâu? Tôi hình như nghe loáng thoáng thấy giọng cậu ấy ở đâu đây mà.”
“Nó đi xuống bên dưới rồi, cậu nói nó dùng bản đồ này đi cứu người, nó và Phan Tử đã xuống được bốn mươi tám giờ rồi.” tôi đáp.
Bàn Tử nghe xem lại lẩm bẩm:” bọn họ đi xuống bao nhiêu người?”
“Bốn người”. Tú Tú đáp
Bàn Tử suy nghĩ một lát liền lên tiếng:” nói như vậy, tôi vẫn còn thời gian, tiểu tử này cuối cùng cũng làm được thuận lợi, tôi còn tưởng lần này lành ít dữ nhiều. Tam gia ngài đã xảy ra chuyện gì vậy, sao ngài lại xuất hiện ở đây?”
Tôi cười gượng một tiếng:” chuyện nói ra rất dài. Trước cậu cứ kể lại xem đã có chuyện gì xảy ra.”
Bàn Tử ra hiệu muốn uống nước, Bao Da lập tức đi pha một cốc cà phê, Bàn Tử nói:” tôi sẽ nói sau, giờ các người còn bao nhiêu mạng?”
Tôi nói cho Bàn Tử quân số đội mình, Bàn Tử liền nói:” trong mười hai tiếng nữa chúng ta phải xuất phát ngay, tôi sẽ dẫn đường, may ra sẽ có thể theo kịp bọn họ.”
“Cậu lại muốn đi vào ư?”
“Tình hình bên trong vô cùng đặc biệt, trước khi tôi kể ra đây, nên biết là dựa theo bản đồ của tôi thì không có gì nguy hiểm, thiên chân có thể ứng phó được. Nhưng, cửa cuối cùng bọn họ chắc chắn sẽ không hiểu được.”
Tôi hiểu rõ Bàn Tử, nhìn cách anh ấy nói chuyện là biết anh không hề nói đùa, vì thế ra hiệu cho Bao Da bảo hắn lập tức đi chuẩn bị.
Bàn Tử khởi động xương khớp, tuy vẫn còn có phần khó khăn. Mặt của anh ta dưới ánh nắng càng thêm rõ ràng, mặt bị phù nề nặng, có vẻ càng thêm mỏi mệt, tôi hỏi hay là anh ta ngủ thêm chút nữa, Bàn Tử lắc đầu uống hết sạch cốc cà phê:” không còn thời gian nữa, tôi sẽ kể cho mọi người chuyện tôi gặp phải bên dưới.”
Tôi gật đầu, Bàn Tử liền thở dài:” quái quỷ thật, Tam gia, lần này tôi thực sự đã được mở to con mắt. Không ngờ rằng trên đời này còn có nơi kỳ quái như vậy kia đấy.”