Đặt Bút Thành Hôn

Chương 37

 

Hạ Tử Khâm nhìn điện thoại di động xuống, ngẩn người hết nửa ngày, cho đến khi một cái áo khoác choàng lên trên người, mới hồi hồn, hạ Thục Nhàn khe khẽ thở dài:

 

"Tuy nói đã vào xuân, nhưng ban đêm, nơi này vẫn rất lạnh, đừng ngồi ở đây nữa, đi vào nhà thôi!"

 

Hạ Tử Khâm gật đầu một cái, đứng lên, ngiêng mặt tựa vào vai mẹ viện trưởng:

 

"Về sau con sẽ ở đây bồi người được không?"

 

Hạ Thục Nhàn sửng sốt, vỗ lên trán của cô một cái:

 

"Nói càn, đã lớn rồi, sao có thể cả đời đi theo bên cạnh mẹ, con có cuộc sống của mình, vô luận như thế nào, mẹ cũng đều hi vọng con có thể hạnh phúc bình an, chỉ là có những lúc, khó tránh khỏi không được như ý, nhưng không như ý rồi, phải nên tận lực giữ vững bình tĩnh, thản nhiên, nhưng không lạnh nhạt, nếu có thể làm được như vậy thì chính là ‘qua cơn bĩ cực đến ngày thái lai’ rồi."

 

Hạ Tử Khâm nghiêng đầu nhìn mẹ viện trưởng, cho tới bây giờ bà đều luôn có môt loại trí tuệ, trí tuệ ‘có thể biến mục nát thành thần kì’:

 

"Mẹ, con cảm thấy người thật thông minh, còn mình thì rất ngốc, nếu như con là con gái ruột của người thì tốt rồi, có lẽ có thể thừa kế được một nửa trí tuệ của người."

 

Sống lưng Hạ Thục Nhàn hơi cứng lại, kéo cô vào nhà, ấn lên trên ghế sa lon trong phòng khách nhỏ, vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cho cô:

 

" Tử Khâm của chúng ta một chút cũng không ngốc, có chủ kiến riêng rồi, kết hôn, thậm chí là chuyện phẫu thuật, cũng gạt mẹ, thật sự đáng đánh."

 

Hạ Tử Khâm áy náy, chôn đầu vào trong ngực mẹ viện trưởng:

 

"Ngài đây là định tính sổ sao?"

 

Hạ Thục Nhàn lắc đầu một cái:

 

"Chỉ là cảm thấy người làm mẹ như ta đây rất thất trách, đúng ra thì khi còn bé, lúc phát hiện con có bệnh, nên nhanh chóng làm phẫu thuật . . . . . ."

 

Nói xong, bà thở dài. Hạ Tử Khâm đá văng đôi dép dưới chân, nằm lên trên ghế sa lon, gác đầu lên chân mẹ viện trưởng, ngẩng mặt nhìn bà:

 

"Khi đó Cô Nhi Viện chúng ta đang khó khăn, sao có tiền làm phẫu thuật cho con được, thật ra thì không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là do Tịch Mạc Thiên quá lo lắng thôi."

 

Hạ Thục Nhàn cúi đầu nhìn cô hồi lâu, nha đầu này về đây cả ngày rồi, đến bây giờ mới có chút tinh thần như vậy, ánh mắt bà hơi mờ đi:

 

" Vợ trước của Tịch Mạc Thiên hình như là thiên kim Vinh thị?"

 

Hạ Tử Khâm buồn buồn trả lời:

 

« Vâng, là Vinh Phi Loan, một thiên kim tiểu thư vô cùng mỹ lệ, ưu nhã, xuất sắc."

 

Vật đổi sao dời, nhắc tới Vinh Phi Loan, Hạ Tử Khâm vẫn có chút chua chát, chợt nhớ tới vị hỗn huyết mỹ nữ gặp phải trong khu thương mại kia, Hạ Tử Khâm cắn cắn môi. Trước kia không biết rằng Tịch Mạc Thiên có nhiều nợ phong lưu như vậy, người phụ nữ đó nói chắn chắn thế, hơn nữa còn có khuy tay áo của Tịch Mạc Thiên. . . . . .

 

Hạ Tử Khâm lật người, úp mặt vào trong, đưa tay ôm lấy eo mẹ viện trưởng:

 

"Anh ấy chưa bao giờ nói yêu con, tuy rằng anh ấy đối với con rất tốt, nhưng cho tới bây giờ, con vẫn không thể xác định được anh ấy có yêu con không ? Công việc của anh rất bận rộn, thói quen của anh ấy là không hay giải thích nhiều với con, anh ấy chê con hay đón mò, suy nghĩ lung tung, thật ra thì tự con cũng rất phiền điểm này của mình, nhưng là, có một số việc con không có cách nào bắt buộc mình phải nhắm một mắt mở một mắt được. Con tự nhận, đời này con cũng sẽ không làm được, con chính là một người ích kỉ, thích ăn dấm, hay ghen tỵ, mẹ, người nói con nên làm thế nào. . . . . ."

 

Tử Khâm trong ngực, vẫn giống như Tử Khâm khi còn bé, có uất ức, khổ sở gì, sẽ chôn đầu vào trong ngực bà, bộc bạch ra hết, thanh âm yếu ớt mềm mại, chẳng qua là nội dung khi đó thường chỉ là những chuyện vụn vặt của trẻ nhỏ, bây giờ lại biến thành phiền não trong tình yêu, trong hôn nhân, giống như ở trong một lúc bất tri bất giác, cô gái nhỏ bà nghĩ vĩnh viễn không lớn kia, thoáng chốc trưởng thành.

 

Hạ Thục Nhàn vỗ vỗ lưng Tử Khâm, không nói gì, chỉ ngồi nghe những lời than thở của cô:

 

"Còn có Vinh Phi Lân đáng ghét, hiện tại con vẫn không biết, rốt cuộc là mình đã trêu chọc vào anh ta lúc nào, mà anh ta lại cứ hai ngày ba bữa tìm tới gây phiền toái. Đây là chuyện mà con có nghĩ nát óc cũng không thông. Anh ta giống như ‘âm hồn bất tán’ đi theo sau lưng, con vừa cảm thấy yên tĩnh được mấy ngày, anh ta liền nhảy ra gây náo động, lại luôn miệng nói yêu thích con. Anh ta yêu thích con là chuyện của anh ta, nhưng con không thích anh ta, chẳng lẽ cũng sai sao? Anh ta cứ luôn hành động như không muốn con được hạnh phúc, không phá hư là không được vậy."

 

Hạ Thục Nhàn sửng sốt:

 

"Con nói Vinh Phi Lân có phải . . . . . Vinh thị tập đoàn. . . . . ."

 

"Đại Thiếu Gia!"

 

Hạ Tử Khâm ngẩng đầu lên, bĩu bĩu môi:

 

"Tên Đại Thiếu Gia đáng ghét, trước kia con còn cảm thấy anh ta là người tốt, sau này lại không biết bị trúng phải tà gì rồi."

 

Hạ Thục Nhàn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt phức tạp, khó hiểu:

 

"Cậu ta thích con? Là loại tình cảm nam nữ kia?"

 

Mặt Hạ Tử Khâm có chút hồng:

 

"Anh ta nói như vậy, nhưng con lại cảm thấy anh ta rất đáng ghét, nghe Tịch Mạc Thiên nói, lúc nhỏ anh ta không có mẹ, lớn lên cùng chị của mình, trước kia là yêu chị, bây giờ là cố chấp, không thể nói lý."

 

Hạ Tử Khâm nói rất nhanh, đem tất cả uất ức cùng khổ sở trong bụng mấy ngày qua, giống như cây đậu bị cưa ngã, rào rào đổ ra, xong rồi, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không chút để ý tới vẻ mặt của Hạ Thục Nhàn lúc này .

 

Nửa đêm, Hạ Tử Khâm bị ngẹn nước tiểu tỉnh, một tháng gần đây, không biết bị sao, nửa đêm luôn muốn đi nhà vệ sinh, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi dậy phát hiện bên cạnh trống không, mẹ viện trưởng đâu rồi?

 

Cô dụi dụi mắt, xuống đất, đạp lên dép, vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy mẹ viện trưởng đang ngồi ở trên ghế sa lon, khom người, cầm phích nước nóng đổ ra chén trà, tay hơi run rẩy, hơn phân nửa bị vẩy ra ngoài. Bà để phích nước nóng xuống, lấy ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi áo ngủ, lắc mấy viên, đưa vào miệng, bưng chén lên uống một ngụm nước. . . . . .

 

"Mẹ, người uống thuốc gì vậy?"

 

Hạ Thục Nhàn theo bản năng, muốn giấu bình thuốc đi, nhưng tay còn có chút run rẩy không nghe kịp sự điều khiển của lí trí. « Bang » một tiếng, chiếc bình rơi xuống, những viên thuốc màu trắng, nho nhỏ vãi đầy trên mặt đất, bà đưa tay muốn nhặt, tay lại vẫn đang không ngừng run rẩy, lượm mấy lần cũng không nhặt lên được.

 

Hạ Tử Khâm xông tới, cầm bình thuốc lên, nương theo ánh đèn đọc tên nhãn hiệu, đều là chữ nước ngoài, nhưng ở trên cùng có một hàng chữ tiếng Trung cô có thể đọc được, a-xít clo-hy-đrít. Vì viết tiểu thuyết cô đã từng đi tìm tư liệu về phương diện này, thuốc này cô cũng không xa lạ, là thuốc giảm đau loại mạnh, thường dùng cho bệnh ung thư giai đoạn cuối.

 

"Bệnh ung thư" những từ này vừa chui vào trong đầu của Hạ Tử Khâm, toàn thân cô lạnh ngắc, ba chữ này đại biểu cái gì, sợ rằng không ai không biết.

 

Hạ Tử Khâm quay đầu chạy vào trong phòng, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, cầm áo khoác của mẹ viện trưởng bước ra ngoài:

 

« Bây giờ chúng ta phải đi bệnh viện."

 

Thanh âm kinh hoảng có chút run rẩy, Hạ Thục Nhàn đè cô ngồi xuống ghế sa lon, gắng sức khuyên nhủ:

 

"Hiện tại đã quá nửa đêm, chỗ này cũng không tiện gọi xe, Tử Khâm, con đừng tự hù dọa mình, mẹ không có việc gì, thật sự không có việc gì."

 

Hạ Tử Khâm « oa »một tiếng khóc rống lên:

 

"Sao lại không có việc gì, người còn gạt con, thuốc này căn bản không phải dùng cho bệnh nhân bình thường, không có xe, đúng rồi, có xe."

 

Hạ Tử Khâm lấy di động ra , run rẩy nhấn số gọi cho Lão Lưu. Hạ Thục Nhàn biết rõ, đứa nhỏ Tử Khâm này bình thường nhìn rất ngây thơ ôn hòa, nhưng khi đã cố chấp , ai cũng không ngăn được, bao gồm cả bà, mà thực tại bà cũng không có cách nào đi cản cô. Lúc Lão Lưu tới, Hạ Thục Nhàn đã ngất đi.

 

Khi Mạch Tử chạy tới bệnh viện, trời mới tờ mờ sáng, cô nhanh chóng chạy lên khu theo dõi bệnh nhân, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tử Khâm ngây người ngồi bên giường cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm mẹ viện trưởng không chớp mắt. Phía ngoài, trên bầu trời vừa xuất hiện những tia nắng ban mai, xuyên qua lớp cửa thủy tinh chiếu lên khuôn mặt cô, tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt, tựa như trong chớp mắt, cô đã biến thành một bức tượng sáp không có sinh mệnh.

 

Mạch Tử đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng, :

 

"Tử Khâm."

 

Mắt Hạ Tử Khâm khẽ động. Cô ngẩng đầu lên, nước mắt cố nén một đêm lúc này rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ào ào rớt xuống:

 

"Mẹ viện trưởng ngã bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, đã nghiêm trọng như vậy rồi, đến bây giờ, người vẫn không chịu nói cho chúng ta biết, nếu như hôm qua mình không về. . . . . . nói không chừng mẹ viện trưởng liền. . . . . ."

 

Mạch Tử ôm lấy cô, nghiêng đầu nhìn Hạ Thục Nhàn đang ngủ say trên giường bệnh, hô hấp vẫn đều đặn, mang theo cảm giác an tường ấm áp như trong quá khứ. Dịch truyền trong bình còn hơn phân nửa, Mạch Tử bèn nhờ bên dì bên cạnh giường nhìn giúp một chút, rồi kéo Hạ Tử Khâm ra khỏi phòng theo dõi bệnh nhân.

 

Đứng ở trong hành lang, nhỏ giọng hỏi:

 

"Rốt cuộc là bệnh gì? Trong điện thoại cậu nói không rõ."

 

Nước mắt Hạ Tử Khâm lại rớt xuống:

 

"Ung thư gan, bác sĩ nói đã là giai đoạn cuối, bảo chúng ta chuẩn bị tư tưởng, nhiều nhất chỉ còn ba tháng, điều bây giờ có thể làm chính là cố gắng giảm bớt khổ sở cho người."

 

Mạch Tử lặng đi hồi lâu, thì thào nói:

 

"Sao có thể, sao có thể như vậy chứ, mẹ viện trưởng vẫn đang rất khỏe mạnh, hơn nữa, trước đó cũng không có chút triệu chứng nào mà. . . . . ."

 

Hạ Tử Khâm lau nước mắt:

 

"Đó là mẹ viện trưởng gạt chúng ta, bác sĩ nói, bệnh này của người đã không phải là chuyện ngày một, ngày hai rồi."

 

"Cho nên mẹ viện trưởng mới bắt đầu xử lý những vấn đề của cô nhi viện !?" Mạch Tử chợt hiểu ra.

 

"Mạch Tử, mình muốn chuyển mẹ viện trưởng đến bệnh viện Tịch thị, bên kia điều kiện tốt hơn, dễ dàng chăm sóc cho người. Vừa rồi mình đã gọi điện cho viện trưởng, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây nhận người."

 

Lúc Tịch Mạc Thiên biết được tin tức, Hạ Thục Nhàn đã được đưa vào phòng VIP trong bệnh viện Tịch thị, là Sở viện trưởng trực tiếp gọi cho anh. Lúc này Tịch Mạc Thiên mới phát hiện ra chuyện có chút nghiêm trọng, cô vợ nhỏ của anh bây giờ không phải chỉ có chút kì lạ, mà là nghiêm túc muốn chiến tranh lạnh với anh, chuyện lớn như vậy, cũng không nói cho anh biết.

 

Tịch Mạc Thiên không tìm được Tử Khâm ở phòng bệnh, Mạch Tử nói cô đi lấy nước, Tịch Mạc Thiên lại đến phòng vệ sinh, cũng chỉ là vô ích, tìm một vòng, cuối cùng đến cuối hành lang ở khu nghỉ dưỡng mới nhìn thấy cô.

 

Cạnh tay là một phích nước nóng lớn, cô ‘thất hồn lạc phách’ ngồi ở trên ghế, cúi đầu, tóc dài rũ xuống che kín khuôn mặt nhỏ. Không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng lại có một loại tuyệt vọng thật sâu toát ra từ trên người cô, Tử Khâm như vậy, khiến lòng Tịch Mạc Thiên đau đớn.

 

Bóng râm che kín ánh sáng trước mắt, Tử Khâm ngẩng đầu lên, Tịch Mạc Thiên đang ở trước mặt cô, ngũ quan mơ hồ ẩn trong bóng tối, anh đứng đó tựa như một ngọn núi cao lớn an toàn.

 

Hạ Tử Khâm phát hiện mình rất không có tiền đồ, muốn lập tức nhào vào trong ngực anh, cái gì cũng không quan tâm nữa, nhưng cô vẫn cố cắn môi chịu đựng, không muốn không có cốt khí như vậy.

 

Tịch Mạc Thiên thở dài, ngồi xổm xuống, vươn tay ôm cô vào trong ngực:

 

"Anh phải làm gì với em bây giờ. . . . . ."

back top