Đặt Bút Thành Hôn

Chương 41

Edit: Fuly

 

Tịch Mạc Thiên không chút khách khí hất tay cô ta ra: "Jen¬nifer, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, mặt khác, tôi muốn nhắc nhở cô, đừng tìm phu nhân của tôi gây phiền phức, nếu không, tin rằng, cái cô được sẽ không bù đủ cho mất."

 

Giọng nói của Tịch Mạc Thiên lạnh lẽo vô cùng, giống như một chậu nước đá tưới xuống, phút chốc liền dập tắt nhiệt tình tràn ngập trên người Jen¬nifer. Trong mắt cô ta thoáng qua một tia ghen tỵ cùng không cam lòng mãnh liệt, gọi với theo Tịch Mạc Thiên đang bước tới cạnh cửa:

 

"Riza nếu như bây giờ anh đi, hợp đồng của hạng mục này sẽ thất bại, Tịch thị có thể gánh vác được tổn thất lớn như vậy sao? Mặc dù có kháng trụ nổi, chỉ sợ cũng thương động đến gân cốt, vì người phụ nữ kia, lúc này mới thật là ‘được không bù nổi mất’, em không tin anh là một người đàn ông chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, em hiểu rõ anh, cho nên thay vì ra khỏi cửa này mới hối hận, không bằng hiện tại chúng ta ôn lại mộng uyên ương."

 

"Ôn lại mộng uyên ương?" Tịch Mạc Thiên cười: "Jen¬nifer, Trung văn cô học còn chưa đủ để nói đâu, trong quá khứ, tôi và cô miễn cưỡng chỉ có thể coi là bạn bè, thuần túy phát tiết sinh lý, ba từ ‘mộng uyên ương’ này rất sạch sẽ, không thích hợp dùng ở trên người cô, còn nữa, tôi thật yêu giang sơn không yêu mỹ nhân, nhưng Tử Khâm không phải mỹ nhân, cô ấy là phu nhân của tôi, dù có phải tổn thất hơn nửa giang sơn của Tịch thị, mà làm cho cô ấy vui vẻ, cũng rất đáng giá, không phải sao?"

 

Cho đến khi cửa đóng lại, Jen¬nifer vẫn chưa thể hồi hồn, Riza vừa rồi, thế nhưng ….. còn đẹp trai hơn, có sức quyến rũ hơn nhiều so với quá khứ.

 

Tịch Mạc Thiên vào nhà mới phát hiện, cô vợ nhỏ vốn nên nằm ngủ trên giường lại không thấy. Anh cau mày, quay đầu đi đến bệnh viện, lại vừa lúc lướt qua Hạ Tử Khâm đang thất hồn lạc phách, anh chân trước vừa vào thang máy, sau lưng, Hạ Tử Khâm cũng vừa bước ra.

 

Hạ Tử Khâm giống như một con búp bê bị rút đi linh hồn, chậm chạp, du đãng bước trên đường không có mục đích. Thực sự, cô không biết mình nên đi đâu, hình như nơi nào cũng đều không phải là nơi cô nên đến, trước kia còn có Cô Nhi Viện, hiện tại đến ngay cả Cô Nhi Viện cũng bị mất, những kí ức của tuổi thơ trước kia, tràn vào đầu rồi lại hóa thành cát bụi trong nháy mắt, chỉ còn lại một mảnh hoang vu, một mảnh hoang vu không hề có chút hy vọng.

 

Ở sau lưng cô, có một người còn thất hồn lạc phách hơn, Vinh Phi Lân, từ khi bắt đầu biết chuyện, Vinh Phi Lân chưa từng gặp qua mẹ mình, cha nói mẹ anh chết rồi, nhưng dù bà đã chết rồi, sao đến cả một tấm hình, trong nhà cũng không có? Sau này, qua chị Phi Loan, Vinh Phi Lân nhìn thấy được một bức ảnh đã ố vàng, Phi Loan nói đó là mẹ.

 

Người phụ nữ trong ảnh hiền lành, dịu dàng nở nụ cười, khi đó Vinh Phi Lân đã mười tuổi, từ giây phút ấy trở đi, hình ảnh về mẹ trong đầu Vinh Phi Lân liền dừng lại trên người người phụ nữ có nụ cười hiền lành, dịu dàng kia, chưa bao giờ biết, người anh luôn xem là mẹ đó vẫn còn sống, hơn nữa, Tử Khâm. . . . . .

 

Nếu như người phụ nữ trong kia là Vinh phu nhân, là mẹ của chị Phi Loan và anh, vậy Tử Câm chẳng phải là em gái ruột của anh sao?

 

Vinh Phi Lân phải chịu đả kích còn lớn hơn Hạ Tử Khâm. Người mà anh thích, anh yêu, thậm chí không chừa thủ đoạn nào để tranh đoạt, cuối cùng lại là em gái của anh, em gái ruột, trong người bọn họ chảy chung một dòng máu, vậy tình yêu của anh được xem là cái gì? Cấm kỵ? Những từ ngữ kinh khủng này, dùng trên tình cảm anh dành cho Tử Khâm, khiến Vinh Phi Lân khó có thể tiếp nhận.

 

Vinh Phi Lân chợt có một ý niệm điên cuồng, bước đuổi theo Tử Khâm, đưa tay nắm chặt lấy cô: "Tử Khâm, chúng ta đi thôi! Chúng ta đi nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa. . . . . ."

 

Giọng điệu của anh thiết tha lại cuồng loạn, Hạ Tử Khâm bình tĩnh nhìn anh thật lâu, tránh khỏi sự kiềm chế của anh, không chút khách khí nói: "Vinh Phi Lân anh có bị bệnh không!" Nói rồi lại gật đầu một cái: "Anh đúng thật có bệnh, anh muốn đi đến chân trời góc biển, thì tùy anh, đừng có kéo tôi theo. Tôi và anh không là gì cả, một chút quan hệ cũng không có, anh có thể tránh xa tôi ra được không, tôi phiền chết rồi, phiền chết rồi. . . . . ."

 

Sự chán ghét trên mặt cô, cơ hồ làm bỏng tay Vinh Phi Lân, anh theo bản năng buông cô ra, Hạ Tử Khâm nhanh chóng thoát được, trược tiếp ngồi lên một chiếc xe taxi ven đường.

 

Bước chân của Tịch Mạc Thiên vội vã nện lên sàn gạch, vừa qua chỗ hộ lý đặc biệt của Hạ Thục Nhàn đang đứng, liền nghe cô ta nói: "Tịch tổng, Tịch phu nhân vừa mới đi xuống."

 

Tịch Mạc Thiên sửng sốt, xoay người chạy về phía thang máy, đến lầu dưới, nào còn có bóng dáng của Tử Khâm. Anh vừa cầm điện thoại vừa đẩy cửa đi ra ngoài, vẫn không ai nghe máy, Tịch Mạc Thiên đành gởi tin nhắn, phát không biết mấy tin, lại bắt đầu gọi điện thoại, lần này là trực tiếp tắt máy.

 

Tịch Mạc Thiên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vinh Phi Lân. Anh bước qua nắm cổ áo anh ta:

 

"Vinh Phi Lân, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Đừng cho là tôi không biết cậu giở thủ đoạn hạ lưu, mờ ám ở phía sau, Trực quản lý nói, vừa rồi, cậu mang theo một người phụ nữ vào hội quán, có phải là Tử Khâm không? Cậu để cho cô ấy nhìn cái gì, hả?"

 

Vinh Phi Lân nhìn anh, châm chọc cười cười: "Tịch Mạc Thiên, anh sợ cái gì? Trong lòng nếu không có quỷ, thì sợ cái gì? Cái tôi để cho Tử Khâm nhìn đều là sự thật. . . . . ."

 

Tịch Mạc Thiên đánh sang một quyền, Vinh Phi Lân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất. Anh nâng người lên lau khóe miệng, chính là người đàn ông này, đoạt Tử Khâm đi, lại còn không biết quý trọng cô ấy. Vinh Phi Lân hận , nắm chặt quả đấm, đánh lại. . . . . .

 

Lúc Vinh Hồng Thịnh đi ra, vừa đúng nhìn thấy hai người không ai nhường ai, như hai động vật giống đực không còn chút lí trí, đánh nhau thành một đoàn. Ông cau mày, hét lớn một tiếng:

 

"Mạc Thiên, Phi Lân, hai đứa đang làm cái gì vậy?"

 

Hai người bị ông quát, liền nhanh chóng dừng tay, Vinh Phi Lân xông lại: "Cha, người nói cho con biết, người phụ nữ trong kia và con không có quan hệ gì phải không? Con cùng Tử Khâm không phải là anh em, đúng không, người nói đi, mau nói cho con biết đi. . . . . ."

 

Tịch Mạc Thiên cả kinh, níu Vinh Phi Lân lại, hai mắt trừng lớn:

 

"Tử Khâm đâu? Tử Khâm biết những chuyện này rồi sao? Tôi hỏi cậu Tử Khâm đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"

 

Vinh Phi Lân hất anh ra:

 

"Không phải anh đang vui vẻ với hỗn huyết mĩ nữ của mình sao, tìm cô ấy làm gì?"

 

Vinh Hồng Thịnh cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề:

 

"Phi Lân, những gì ta và Thục Nhàn vừa nói, con với Tử Khâm đều nghe hết rồi sao?"

 

Vinh Phi Lân giống như không nghe thấy lời ông, vẫn cố chấp hỏi:

 

"Con và Tử Khâm không phải là anh em? Con và người phụ nữ trong kia không có quan hệ gì phải không? Cha, ngài nói cho con biết, có phải hay không. . . . . ."

 

Vinh Hồng Thịnh thở dài, quyết định nói cho anh sự thật:

 

"Thục Nhàn không phải là mẹ ruột của con, nhưng Tử Khâm đúng là con gái của ta, là em gái cùng cha khác mẹ với con."

 

Cùng lúc này, Tịch Mạc Thiên xâu chuỗi lại mọi chuyện. Ắt hẳn, trước đó Jen¬nifer đã đi tìm Tử Khâm, với sự giảo hoạt cùng tâm kế của cô ta, muốn gạt cô gái ngốc như Tử Khâm, quả thật chỉ là chuyện dễ dàng. Trong khoảng thời gian này, bản thân anh lại quá bận rộn, lạnh nhạt Tử Khâm, cô đang có thai, tâm tình vỗ đã không yên, nên càng suy nghĩ lung tung.

 

Tối hôm nay, chân trước anh vừa ra ngoài, cô chân sau liền chạy tới, cộng thêm Phi Lân sợ thiên hạ không loạn này, mang cô vào hội quán. Hội quán vốn là của Vinh thị, Phi Lân muốn làm gì cũng đều rất dễ dàng. Những gì xảy ra giữa anh và Jen¬nifer ở trong phòng, nếu như Tử Khâm thấy, nhất định sẽ hiểu lầm, khổ sở, với tính tình của Tử Khâm, ắt hẳn sẽ tới bệnh viện tìm mẹ viện trưởng, lại vừa lúc đụng phải Vinh Hồng Thịnh, thân thế của cô rốt cuộc bị vạch trần, lại đúng trong thời điểm không thỏa đáng nhất này.

 

Nhưng Tử Khâm có thể đi đâu đây? Thân thể cô vốn không tốt, còn đang mang thai, Tịch Mạc Thiên nắm lấy cổ áo Vinh Phi Lân, thiếu chút nữa nhấc anh lên mặt đất, cắn răng nghiến lợi: "Cậu còn không nói, Tử Khâm đi đâu? Cô ấy đang mang thai, nếu như có gì sơ xuất, Vinh Phi Lân, có tin là tôi sẽ giết cậu hay không."

 

"Vừa rồi, ở bên cạnh đường sắt kia, Tử Khâm đón xe đi, cô ấy không cho tôi theo, cô ấy nói tôi đừng làm phiền cô ấy nữa. . . . . ."

 

Vinh Phi Lân cô đơn mở miệng. Tịch Mạc Thiên buông anh ra, nhanh chóng lái xe đi, tìm trọn cả một đêm, đến khi trời sáng, cũng chăng có thu hoạch gì. Hạ Tử Khâm giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Cuối cùng cũng không giấu diếm được Hạ Thục Nhàn, dù sao bà cũng là người hiểu Tử Khâm nhất.

 

Hạ Thục Nhàn vốn nghĩ giống Tịch Mạc Thiên, tạm thời che giấu thân thế của Hạ Tử Khâm, dù sao Tử Khâm cũng nhạy cảm mà yếu ớt, nhưng chuyện đời thường cứ như vậy, anh càng muốn giấu thì càng giấu không được, cuộc sống không có bí mật vĩnh viễn, hoặc sớm hoặc muộn chân tướng cũng sẽ phơi bày, nhưng lại đúng vào thời điểm không thỏa đáng nhất này.

 

Hồ Mạch đỡ Hạ Thục Nhàn đứng ở trên sườn núi phía sau Cô Nhi Viện, bà chỉ chỉ phía trên:

 

"Trên kia có một sơn động, khi còn bé Tử Khâm bị uất ức, thường thích núp ở trong đó cả ngày. . . . . ."

 

Tịch Mạc Thiên chưa nghe bà nói xong, đã bước lên theo sườn núi nhỏ, đây là một dốc thoải, không quá cao, sơn động cũng không coi là quá bí mật, nằm ở bên cạnh đường núi. Tịch Mạc Thiên không phí chút hơi sức liền tìm được, Tử Khâm xác thực đã tới, anh nhìn thấy chiếc khăn lụa của cô, nhưng bóng dáng của cô vợ nhỏ lại chẳng có.

 

Đầu Tịch Mạc Thiên “ông ông”, nếu Tử Khâm cố chấp, thật có thể trốn anh cả đời, điểm này giống như mẹ cô vậy, nhưng Hạ Thục Nhàn là nản lòng thoái chí rời khỏi, còn anh chỉ là hiểu lầm.

 

Tịch Mạc Thiên quyết định, về sau dù có đến bất cứ nơi nào cũng đều sẽ mang cô theo, không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của mình lần nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm được cô.

 

Đến hai giờ chiều, bởi vì Tử Khâm có mở điện thoại, nên vệ tinh định vị xác định được vị trí của cô, ở một ngọn núi phía đông nam, nhưng vị trí cụ thể lại không cách nào xác định.

 

Ngọn núi này chỉ mới khai phá một nửa, phần cạnh Cô Nhi Viện vẫn còn nguyên trạng, cao hơn nhiều so với mực nước biển. Đường núi cũng chưa được làm xong, nhưng vẫn có nhiều người thích du lịch, hàng năm luôn có mấy trường hợp gặp nạn cần cứu viện, huống chi Tử Khâm, bình thường là một nha đầu đến vận động cũng lười, lại không mang theo bất kỳ vật dụng nào, không cần phải nói, nhất định là sợ anh tìm được, nên một mình chạy lung tung vào núi .

 

Tịch Mạc Thiên đi theo đội cứu viện, vào núi tìm kiếm, nửa đường gặp được một tổ chức Lư Hữu đoàn nói, giữa trưa ở trên một con đường phía Đông Bắc có gặp qua Tử Khâm.

 

Tịch Mạc Thiên lại cùng đội cứu viện nhanh chóng đi về phía Đông Bắc, tìm kiếm dọc theo đường núi. Đến bốn giờ chiều, thời tiết liền thay đổi, mới vừa rồi còn đang nắng rực, chỉ mấy phút sau, liền bắt đầu có sấm chớp, mưa to trút xuống.

 

Đội cứu viện nghỉ ngơi tại chỗ để trú mưa. Tịch Mạc Thiên không để ý đến đội trưởng khuyên can, đội mưa, tiếp tục đi lên tìm kiếm theo đường núi, càng đi lên, mưa càng lớn, nhiệt độ càng thấp, nước mưa đánh vào mặt anh, khí lạnh bức người, nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng của Tịch Mạc Thiên.

 

Bây giờ anh rất hối hận, hối hận đến ruột xanh mét rồi, biết tính tình của Tử Khâm, lại không giả thích rõ, hối hận vì kinh doanh, lạnh nhạt cô, hối hận, tối đó đi ra ngoài gặp Jen¬nifer, anh có quá nhiều điều hối hận. Hiện tại Tịch Mạc Thiên rốt cuộc hiểu rõ, không có Tử Khâm, dù anh phát triển sự nghiệp lớn hơn đi nữa, cũng không có chút ý nghĩa nào, tiền bạc có nhiều bao nhiêu cũng không sánh bằng nụ cười dịu dàng, ngượng ngùng của cô vợ nhỏ.

 

"Tử Khâm, em ở đâu? Tử Khâm, em trả lời anh đi. . . . . . Tử Khâm, xin em. . . . . ."

 

Thanh âm của Tịch Mạc Thiên khàn khàn khó nghe, mang theo sợ hãi cùng yếu ớt, đâu còn là Tổng giám đốc Tịch thị cao cao tại thượng, mọi việc đều nắm trong tay.

 

Trời hoàn toàn đen lại, ở lúc Tịch Mạc Thiên gần như lúc tuyệt vọng, mới hoảng hốt nghe được thanh âm của Tử Khâm:

 

"Tịch Mạc Thiên. . . . . . Tịch Mạc Thiên. . . . . ."

 

Thanh âm mảnh khảnh nhu nhược loáng thoáng, khiến tinh thần Tịch Mạc Thiên chấn động. Ban đêm, trong núi tối đen như mực, gần như đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng ở trong một sơn động nho nhỏ, Tịch Mạc Thiên tìm được Tử Khâm.

 

Đèn pin trong tay anh trượt xuống, lúc thấy Tử Khâm toàn thân phát run núp ở nơi đó, thần kinh luôn căng ra như sợi dây đàn của Tịch Mạc Thiên thoáng chốc buông lỏng, suýt nữa xụi lơ trên mặt đất. . . . . . .

back top