Đấu la đại lục

Chương 460: Tử Cực Ma Đồng : Tu La Ma Quang

Dịch giả: hạothiên (A Thiên)
Không nghi ngờ gì, hồn sư có hồn lực càng cao thì trong khi rút lui lại bỏ chạy càng nhanh, một đám người dày đặc này không thể ngăn cản bước tiến của hồn sư cấp cao, cho nên vọt qua hồn sư cấp thấp của phe mình, trực tiếp mạnh mẽ phá thủng một điểm. Rồi đám hồn sư cấp cao này lùi lại rất nhanh về phía sau phòng tuyến của phe mình, cứ như vậy, đám hồn sư cấp thấp cùng đám phụ trợ hệ hồn sư tự nhiên bại lộ trước mặt của Đường gia quân.
Ngựa phi như điên có lẽ trong một thời gian ngắn không đuổi kịp hồn sư cao cấp, nhưng hồn sư cấp thấp và hồn sư phụ trợ khó có thể so với ngựa phi nước đại.
Khi Bỉ Bỉ Đông thấy Gia Cát Thần Nỗ bắn ra lần thứ ba, phụ trợ hệ hồn sư và hồn sư cấp thấp của Thánh Long quân đoàn ngã xuống từng mảng lớn, nàng không khỏi nhắm mắt lại một cách thống khổ, lúc này nàng mới phản ứng lại. Chính mình đã ra mệnh lệnh sai lầm, tuy rằng địch cường hãn, nhưng Thánh Long quân đoàn dù sao cũng là quân đoàn do toàn bộ hồn sư hợp lại mà thành. Nếu như để cho hồn sư đỉnh cấp đứng ở phía trước, rồi phía sau từ từ triệt thoái, thì cho dù có tổn thất cũng tuyệt không có tổn thất lớn lao đến như vậy.
Nhưng mà hiện tại có nói gì thì cũng không còn kịp nữa, sau cùng Bỉ Bỉ Đông nhìn thoáng qua Đường Tam đang ở xa xa, hét lên một tiếng gọi phong hào đấu la của phe mình rồi bay nhanh thối lui về hướng Gia Lăng quan, trước khi rời đi vẫn không quên mang theo Xà Mâu Đấu La đang bị trọng thương. Ngoài Xà Mâu Đấu La bị trọng thương ra, còn có tên phong hào đấu la bị giết trong đoàn hồng quang lúc nãy. Vậy là đã mất hai tên, lại còn thêm Thiên Tượng Hô Duyên Chấn cùng với Thánh Long Thác Bạt Hị. Chuyến này không thể nghi ngờ là Võ Hồn đế quốc tổn thất quá nặng nề.
Lúc này căn bản Đường Tam không quan tâm đến việc đuổi theo, những người khác của Sử Lai Khắc Thất Quái cũng ào tới che chắn trước người hắn. Trong nháy mắt khi vừa bị đánh bay, hai mắt Đường Tam đã trở nên một màu đỏ quạch, hắn sao lại không thấy rõ, người đã thay mình hứng lấy công kích của Bỉ Bỉ Đông là ai?
Chính là người yêu của hắn, Tiểu Vũ! Tiểu Vũ đang thi triển Hư Vô Bạo Sát Bát Đoạn Suất đối phó với Ma Hùng Đấu La, vừa thấy Đường Tam gặp nguy hiểm, nàng không chút do dự mang theo cả thân thể tên Ma Hùng Đấu La bay đến mà nghênh đón.
Ma Hùng Đấu La dưới công kích của Vô Định Phong Ba có thể phóng thích ra lực phòng ngự của mình mà ngăn cản, hoặc là hắn cũng có thể phòng ngự trước công kích từng phần của Hư Vô Bạo Sát Bát Đoạn Suất, nhưng kắn làm sao ngăn cản nổi đòn Không Gian Tê Liệt Chi Thâm Uyên Trảm kinh khủng kia chứ? Cho nên lập tức bị nát thành từng mảnh. Nhưng dư âm của công kích vẫn hung mãnh đánh vào người Tiểu Vũ, đánh bay nàng ra, lại tiếp tục đánh vào thân thể Đường Tam.
Trên người Tiểu Vũ lúc này loang máu, Đường Tam ôm chặt lấy thân thể của nàng, liều mạng đem hồn lực của mình rót vào trong thân thể nàng.
- Ca, ta không có việc gì đâu!.
Tiểu Vũ vừa ho mạnh vừa phun ra một ngụm hồn lực, phun mạnh đến nỗi vạt áo trước của Sử Lai Khắc ngũ quái bay phấp phới.
Đường Tam hơi sửng sốt, đây chính là vì quá quan tâm cho nên loạn, lúc thấy Tiểu Vũ bị thương nặng, hắn vô cùng kinh hoảng, đến khi nghe được thanh âm của nàng mới định thần lại, đưa hồn lực của mình vào trong cơ thể Tiểu Vũ một cách nhu hoà.
Đôi mắt to của Tiểu Vũ khẽ chớp, không có chút gì là suy nhược cả, cười khổ nói:
- Ngốc ca ca của ta ơi, ngươi quên rồi sao, ta có Vô Địch Kim Thân hộ thể mà! Một kích của Bỉ Bỉ Đông không làm gì được ta cả, nhưng ngươi truyền cho ta nhiều hồn lực như vậy, ta chịu không nổi a!
Đường Tam lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, thở hắt ra một tiếng ôm chặt lấy Tiểu Vũ. Hắn cúi đầu kề sát vào gương mặt của Tiểu Vũ:
- Nha đầu, ngươi doạ chết ta rồi!
Không Gian Tê Liệt Chi Thâm Uyên Trảm của Bỉ Bỉ Đông tuy rằng cường hãn nhưng dù sao cũng vẫn chưa đạt tới thần cấp, chưa đủ sức để phá vỡ Vô Địch Kim Thân của Tiểu Vũ. May mắn là Tiểu Vũ còn lại một lần duy nhất Vô Địch Kim Thân để phòng ngự, nếu không sợ rằng nàng cũng bị nát thành từng mảnh giống như số phận của Ma Hùng Đấu La.
Đột nhiên Đường Tam phát một cái vào mông Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nói một cách đáng thương:
- Ca, sao ngươi lại đánh ta?
Đường Tam hừ một tiếng:
- Nếu như ngươi đã dùng hết ba lần Vô Địch Kim Thân, ngươi cũng xông lên như lúc nãy đúng không?
Tiểu Vũ cười hì hì nói:
- Cho nên ngươi càng phải chú ý sự an toàn của mình, nếu không thì không thể trách ta được!
Dù sao đi nữa, rốt cục Tiểu Vũ không có việc gì làm cho Đường Tam thở phào nhẹ nhõm thật to, rồi ôm nàng đúng lên nhìn về phía chiến trường.
Lúc này trên chiến trường cực kỳ hỗn loạn, hai mươi quân đoàn của đại quân Thiên Đấu đế quốc áp thẳng vào Gia Lăng quan, Thánh Long quân đoàn sau khi bị Gia Cát Thần Nỗ bắn ba lượt đã tổn thất gần một nửa, hơn nữa lại còn sự truy kích của hơn sáu ngàn hồn sư của Thiên Đấu đế quốc, con số tử thương không ngừng tăng lên.
Kiếm Đấu La Trần Tâm, Cốt Đấu La Cổ Dong lại thêm Hoàng Kim Thiết Tam Giác đã hoá thân thành Hoàng Kim Thánh Long như một mũi dùi xông lên trước hết, lãnh đạo hồn sư phe mình không ngừng đuổi giết Thánh Long quân đoàn đang bỏ chạy.
Đường gia quân lúc này đã chia làm hai đạo từ hai bên mà âm thầm rút lui không một tiếng động. Trận chiến này tác dụng của bọn họ đã hiển hiện ra, để tránh tổn thất cho họ, Đại Sư ra lệnh cho đệ tử Đường môn ở lại trong trận để hiệp trợ với hồn sư công kích, còn lại một vạn Đường gia quân thì trực tiếp lùi lại, nạp tên cho Gia Cát Thần Nỗ một lần nữa.
Tám quân đoàn trang bị hạng nặng của Võ Hồn đế quốc rốt cục cũng tiến lên phía trước, vượt qua hồn sư của Thánh Long quân đoàn, nghênh đón đại quân của Thiên Đấu đế quốc đang điên cuồng gào thét như hai dòng nước lũ. Một bên tăng tốc tấn công, một bên bản thân đã có sự khiếp sợ, đối chọi với nhau mặc dù số lượng chênh lệch không nhiều, nhưng được sự lãnh đạo của sáu nghìn tên hồn sư thì thắng bại đã rõ ràng.
Lúc này Bỉ Bỉ Đông đã lui về đến đầu thành của Gia Lăng quan, cho đến bây giờ, nàng mới lặng lẽ ộc ra một ngụm máu tươi vào trong tay áo của mình, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Thứ Đồn Đấu La trầm giọng nói:
- Bệ hạ, nếu không phái quân đoàn thiên sứ ra, thì tổn thất của chúng ta…..
- Không thể phái quân đoàn thiên sứ ra được!
Bỉ Bỉ Đông nói với một vẻ âm u bất định:
- Trước khi chưa biết rõ ràng loại vũ khí gì đã giết chết một số lượng lớn hồn sư cùa chúng ta, tuyệt đối không thể để cho quân đoàn hồn sư mạo hiểm. Hồn sư không phải là binh lính, dù ta có xuất ra lực lượng mà ta đã ẩn giấu đó, trong một thời gian ngắn cũng không thể làm được gì nhiều. Truyền mệnh lệnh của ta, quân đoàn thiên sứ cố thủ trên đầu thành phòng ngừa quân địch công thành.
Chỗ bị phá vỡ trên tường thành Gia Lăng quan quá lớn thực sự đã mang lại nguy cơ cho việc thủ thành, một khi đại quân của Thiên Đấu đế quốc qua sông, đây sẽ là một đột phá khẩu.
Vừa hạ lệnh, ánh mắt Bỉ Bỉ Đông vừa nhìn vào Tam Xoa Kích ngăm đen đang bình thản cắm sâu vào tới bên trong tường thành.
Sau cùng, đám hồn sư của Thánh Long quân đoàn còn sót lại dưới sự yểm hộ của tám quân đoàn trang bị hạng nặng đã rút lui về Gia Lăng quan vào trong thành. Thế nhưng nương theo sự rút lui của chúng, quân đoàn hồn sư và quân đoàn khinh trọng kỵ binh của Thiên Đấu đế quốc cũng đã đánh tới sát bên.
Một bên khí thế như cầu vồng, vừa được sáu ngàn tên hồn sư dẫn đầu công kích, vừa có ưu thế tuyệt đối về binh lực. Mà bên kia khí thế đã mất, sau lưng là tường thành Gia Lăng quan với bốn cái cầu treo. Nhân mạng dưới dòng nước lũ gào thét cũng như nhân mạng dưới sự thu hoạch điên cuồng của tử thần.
Tác dụng đáng có của hồn sư trong chiến tranh trong nháy mắt xuất ra, nhất là Hoàng Kim Thiết Tam Giác hoá thành Hoàng Kim Thánh Long cùng với Kiếm Đấu La và Cốt Đấu La. Ba cường giả như hổ lạc đàn dê trong nháy mắt mở ra một cái lỗ hổng trong quân đoàn trang bị nặng của Võ Hồn đế quốc. Trong nháy mắt sáu tên hồn sư tách ra, phụ trợ hệ hồn sư ở phía sau, cường công hệ ở phía trước, mẫn công hệ ở hai bên. Nhưng kết quả lúc này cùng với trước khi Thánh Long quân đoàn của Võ Hồn đế quốc công kích đã hoàn toàn khác.
Thánh Long quân đoàn đối mặt với Gia Cát Thần Nỗ của Đường gia quân, mà lúc này, quân đoàn hồn sư của Thiên Đấu đế quốc lại đối mặt với binh lính bình thường. Tuy rằng
bọn chúng mặc trọng giáp nhưng trước mặt hồn sư, trọng giáp này còn có ý nghĩa gì chứ?
Hồn kỹ mang thuộc tính hoả diễm hàn băng xuất hiện, đúng là uy lực của các đệ tử học viện Tứ Nguyên Tố. Thuỷ hoả vô tình, uy lực tuyệt đối của hai đại nguyên tố này áo giáp căn bản không thể ngăn cản, theo sát sau đó chính là đệ tử Ngự đường và Dược đường của Đường môn tạo thành quân công kích trung ương.
Đệ tử Ngự đường ở phía trước, Dược đường ở phía sau, hai người một tổ, công kích của binh lính trọng giáp gặp phải phòng ngự của áo giáp da tê ngưu trên người Ngự đường đệ tử giống như là gải ngứa. Thế nhưng Phá Hồn Thương từ dưới nách của các đệ tử Ngự đường đâm ra lại xuyên thủng áo giáp của bọn chúng như xuyên qua tờ giấy. Hầu như mỗi bước đệ tử Ngự đường đi tới, quân đoàn trọng giáp của Võ Hồn đế quốc ngã xuống hơn hai trăm thi thể.
Sáu ngàn tên hồn sư giống như một thanh đao nhọn hung hăng cắm vào bụng quân địch, lẽ ra phải xuất hiện ở tình huống mà Võ Hồn đế quốc công kích quân đoàn trang bị nặng của Thiên Đấu đế quốc, nhưng lại xuất hiện ở trên người của quân đoàn trọng giáp của Võ Hồn đế quốc, thương vong quá thê thảm làm cho người ta phải chau mày.
Trên tường thành Gia Lăng quan, tướng lĩnh của các vương quốc công quốc tạo thành Võ Hồn đế quốc lúc này đã quỳ rạp xuống.
- Bệ hạ, xin hãy mau phái quân đoàn hồn sư đi cứu viện, quân đoàn trang bị nặng của chúng ta đã không duy trì được nữa…
- Đúng vậy, bệ hạ, đây là quân tinh nhuệ của chúng ta. Ở Gia Lăng quan chúng ta cũng chỉ có tổng cộng tám quân đoàn trang bị hạng nặng này, nếu như để cho Thiên Đấu đế quốc xông tới, chúng ta làm sao thủ mặt sau đây?
- Bệ hạ, một quân đoàn trang bị hạng nặng đã gần bị tiêu diệt, nếu tiếp tục như vậy, quân đoàn trang bị hạng nặng coi như không còn nữa…
Quân đoàn trang bị hạng nặng ở bất cứ quốc gia nào cũng đều là cực kỳ trọng yếu, muốn lập ra một quân đoàn trang bị hạng nặng đòi hỏi tài lực đầu tư gấp mười lần một quân đoàn bộ binh. Bất luận là trang bị hay tố chất binh lính đều là cao nhất trong hệ thống quân đội. Hợp tất cả vương quốc công quốc của Thiên Đấu Tinh La hai đại đế quốc, mỗi đế quốc có thể có hai quân đoàn trang bị hạng nặng đã không dễ dàng gì, lúc này mắt thấy binh chủng quý giá đó dưới sự trùng kích của Thiên Đấu đế quốc bị tàn sát không ngừng, bọn chúng làm sao không khỏi đau lòng?
Sắc mặt Bỉ Bỉ Đông trầm trọng nhìn đám tướng lĩnh trước mặt rồi quả quyết nói:
- Quân đoàn hồn sư đã không thể tái chiến, ta đã nói rồi, chưa làm cho rõ ràng loại vũ khí nào đã sát thương một số lượng lớn hồn sư thì không thể tiếp tục mạo hiểm. Các ngươi phải hiểu rằng, mặc dù quân đoàn trang bị hạng nặng trọng yếu thật, nhưng tác dụng của quân đoàn hồn sư mới là mang tính quyết định. Chỉ cần quân đoàn thiên sứ còn tồn tại, dựa vào thế hiểm trở của Gia Lăng quan, chúng ta sẽ không sợ bị Thiên Đấu đế quốc công phá. Tiếp theo, hãy truyền mệnh lệnh của ta, triển khai toàn bộ công kích từ xa, yểm hộ cho quân đoàn trang bị hạng nặng lui lại, quân đoàn thiên sứ thủ hộ bên trong tường thành, nếu như quân địch theo vào hãy lập tức ngăn chặn.
Nghe Bỉ Bỉ Đông ra lệnh, các tướng lĩnh đang quỳ rạp không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát lên vẻ phẫn nộ. Đương nhiên là bọn chúng không dám phản kháng mệnh lệnh của Bỉ Bỉ Đông, nói gì đi nữa cũng không ai đến nỗi chán sống, nhưng trong lòng bọn chúng, một mồng mấm u ám đã lặng lẽ gieo xuống. Hành động của Bỉ Bỉ Đông làm bọn chúng không khỏi sinh ra một cảm giác, quân đoàn hồn sư thủ hạ của ngươi là quân tinh nhuệ, vậy binh lính của chúng ta không phải là người hay sao?
Bọn tướng lĩnh đều yên lặng, nhưng bộ dạng giận mà không dám nói ra của bọn chúng lại làm cho Bỉ Bỉ Đông trong lòng càng thêm buồn bực. Từ khi thành lập Võ Hồn đế quốc đến nay, nàng luôn luôn tràn đầy tin tưởng, nhưng đến giây phút này, nàng mới phát hiện ra, chính thức chỉ huy trên chiến trường, mình không phải là thống soái có kinh nghiệm chiến trận. Chỉ huy hồn sư chiến đấu thì còn có thể, nhưng sau khi chiến trường lâm vào hỗn loạn, lòng nàng cũng có chút rối loạn.
Đương nhiên, đó cũng không đủ để thay đổi quyết định của Bỉ Bỉ Đông, trong lòng nàng, không có gì quan trọng bằng đám hồn sư thủ hạ của mình.
Cự nỏ thủ thành trên Gia Lăng quan bắt đầu triển khai uy lực, phối hợp với một số lớn cung tiễn thủ không ngừng bắn từng mảng tên lớn xuống dưới thành.
Qua Long nguyên soái sớm đã có chuẩn bị, mắt thấy quân đội bên mình đã tiến vào tầm bắn của công kích từ xa của đối phương, lập tức hạ mệnh lệnh xuống, từ hai cánh, mười quân đoàn khinh kỵ binh nhảy vào chiến trường rồi nhanh chóng tản ra, từ hai bên tạo nên một cái vòng cung lớn lao về phía sau. Bọn họ cũng không đi xa, chỉ cách chiến trường chừng năm dặm chấn chỉnh nghiêm túc lại đội hình, tuỳ theo tình hình mà chuẩn bị trợ giúp cho phía trước.
Cung tiễn bình thường đối với trọng trang kỵ binh hầu như không có uy hiếp gì đáng kể, mỗi người trọng trang kỵ binh đều như một cái hộp sắt vậy, chiến mã của họ cũng được áo giáp phủ kín, cung tiễn chỉ có thể lưu lại một chuỗi đốm lửa trên áo giáp của bọn họ mà thôi.
Thực sự uy hiếp bọn họ chính là một trăm năm mươi cái cự nỏ thủ thành đặt trên Gia Lăng quan, mũi tên của cự nỏ mỗi cây dài một thước hai chợt bắn ra, lực công kích trong phạm vi ngàn thước còn hơn cả Gia Cát Thần Nỗ. Cho dù là hồn sư bình thường cũng tuyệt đối không dám để cho nó trực tiếp bắn trúng.
Đương nhiên cự nỏ thủ thành tốc độ bắn không thể so với Gia Cát Thần Nỗ được, chỉ cần chuẩn bị tốt, cự nỏ kia muốn bắn trúng hồn sư rất là khó. Hơn nữa mũi tên nỏ vốn rất lớn, nhờ vậy đám hồn sư cấp cao có thể kịp thời chuẩn bị ngăn cản nó bắn tới. Xem như là dưới làn tên của cự nỏ thủ thành, bên phe Thiên Đấu đế quốc bắt đầu thương vong nhiều hơn một chút.

Tám quân đoàn trang bị hạng nặng của Võ Hồn đế quốc vừa đánh vừa lui, bọn chúng đã sớm không còn đấu chí. Một số lượng lớn binh lính rút lui qua cầu treo ở mặt bên, rồi nhờ vào địa thế hiểm trở để cố thủ, phối hợp với cự nỏ thủ thành, lúc đó tình cảnh mới tạm ổn định lại.
Nếu như lúc này Đại Sư dẫn theo quân đoàn hồn sư tấn công mạnh mẽ, đám trọng trang binh lính đương nhiên không thể ngăn cản họ vì lỗ hổng thật lớn kia bày ra trên tường thành Gia Lăng quan.
Nhưng Đại Sư không làm như vậy, sau vài lần công kích bị ngăn cản, Đại Sư và Qua Long nguyên soái nhìn nhau rồi lập tức hạ lệnh lui lại, nổi trống thu binh.
Thiên Đấu đế quốc lần này xuất động toàn bộ là kỵ binh, tốc độ của trọng kỵ binh dù chậm hơn khinh kỵ binh, nhưng dù sao vẫn nhanh hơn bộ binh. Theo dõi số lượng lớn binh lính đang lùi về phía sau như nước thuỷ triều, Đại Sư dẫn theo hồn sư yểm trợ phía sau đề phòng Võ Hồn đế quốc phản kích.
Bên kia, Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đã chạy tới hội hợp cùng Đại Sư.
- Tiểu Tam, Tam Xoa Kích của ngươi…
Đại Sư có chút lo lắng nói với Đường Tam, theo kinh nghiệm nghiên cứu về hồn sư của hắn, tự nhiên nhìn ra thực lực của Bỉ Bỉ Đông và Đường Tam đối lập nhau, nếu như không có Hải Thần Tam Xoa Kích, Đường Tam tuyệt đối không thể ngăn cản công kích của Bỉ Bỉ Đông.
Đường Tam nói:
- Sư phụ, ta tự có biện pháp,ngài yên tâm đi."
Vừa nói, hắn đã nhờ vào sự che chở của hồn sư chung quanh mà lặng yên biến mất. Hắn sao lại chịu bỏ đi thần khí của mình chứ? Hiệu quả ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân Tráo làm cho hắn biến mất giữa hư không, nương theo đại quân bên mình rút lui, hắn cũng lặng yên tách ra chạy nhanh như chớp về phía Gia Lăng quan.
Con sông hộ thành của Gia Lăng quan đã hoàn toàn nhiễm đỏ máu tươi, vô số thi thể nằm tại đó, phần lớn đều là của Võ Hồn đế quốc.
Đường Tam lặng lẽ lần mò hướng về phía Gia Lăng quan, chỉ cần hắn tiếp cận được con song hộ thành, thậm chí không cần qua sông, hắn sẽ nắm chắc nhờ vào Khống Hạc Cầm Long lấy về Hải Thần Tam Xoa Kích của mình. Bỉ Bỉ Đông tuy mạnh, trực tiếp đánh thì không được, nhưng muốn lưu lại hắn thì tuyệt không có khả năng.
Thế nhưng, khi Đường Tam sắp tiến vào phạm vi khống chế hiệu quả của Khống Hạc Cầm Long, đột nhiên hắn cảm thấy căng thẳng, trên tường thành, ánh mắt như lợi kiếm của Bỉ Bỉ Đông đã chiếu thẳng vào mình.
Sao lại có thể như thế? Đường Tam thất kinh, theo ý thức quay người một cái, phanh một tiếng thật lớn bên cạnh hắn, một mũi tên nỏ chợt nổ tung, chính là từ cự nỏ mà Bỉ Bỉ Đông đích thân cầm trên tay.
Đường Tam bị giật mình không dám tiếp tục tiến về phía trước, nhưng hắn không hiểu được, tinh thần lực của mình còn cao hơn Bỉ Bỉ Đông một ít, nếu mình không dùng hồn kỹ công kích, dưới sự bảo hộ của Hãn Hải Hộ Thân Tráo, lẽ ra đến lúc mình lấy được Hải Thần Tam Xoa Kích trở về Bỉ Bỉ Đông mới có thể phát hiện mình mới đúng.
Bỉ Bỉ Đông đứng tên tường thành lạnh lùng chăm chú nhìn về hướng Đường Tam. Không sai, bằng vào tinh thần lực của nàng tự nhiên không đủ để phát hiện Đường Tam, nhưng lúc trước khi ánh mắt nàng rơi vào trên Hải Thần Tam Xoa Kích, cũng đã nghĩ đến lúc Đường Tam sẽ thu hồi siêu cấp vũ khí có thể đối kháng với mình.
Vì vậy, ánh mắt Bỉ Bỉ Đông vẫn theo dõi chăm chú hướng đi của Đường Tam, mặc dù Đường Tam dưới sự che chở của quân đoàn hồn sư ẩn thân vô cùng bí mật nhưng vẫn bị nàng phát hiện. Trong số bọn phong hào đấu la bên cạnh Bỉ Bỉ Đông, có một tên có một kỹ năng dị thường, có thể lấy tinh thần lực của mình tương liên với tinh thần lực của người khác. Một mình tinh thần lực của Bỉ Bỉ Đông không đủ để phát hiện Đường Tam, nhưng dưới sự chú ý toàn lực, liên hợp thêm tinh thần lực của tên phong hào đấu la kia, thu nhỏ phạm vi dò xét, vẫn phát hiện được vị trí của Đường Tam.
Trôi về phía sau, Đường Tam không ẩn thân nữa mà hiện ra bản thể, nhìn Bỉ Bỉ Đông trên tường thành Gia Lăng quan, trên mặt thoáng vẻ thản nhiên cười lạnh. Bằng vào như vậy muốn ngăn cản ta lấy lại Hải Thần Tam Xoa Kích hay sao? Riêng về thực lực, Bỉ Bỉ Đông đương nhiên có thể tin tưởng như vậy, nhưng Hải Thần Tam Xoa Kích là vũ khí chỉ thuộc về Hải Thần, ai cũng có thể dễ dàng đụng tới hay sao?
Đường Tam khi còn cách Gia Lăng quan khoảng hai ngàn thước thì ngưng lại, tìm một khoảng trống sạch sẽ trên chiến trường khoanh chân ngồi xuống.
Tinh thần lực tập trung trong nháy mắt, lạc ấn trên trán của Hải Thần Tam Xoa Kích chợt loé sáng, kim quang mãnh liệt từ trên phủ xuống thân thể Đường Tam.
Lúc trước đánh nhau một trận với Bỉ Bỉ Đông, Đường Tam đã tiêu hao thật lớn, Hải Thần Tam Xoa Kích cố nhiên đã làm cho Bỉ Bỉ Đông bị thương nặng. Nhưng Đường Tam thi triển một chiêu một đi không trở lại như vậy, hồn lực của mình cũng tiêu hao thật lớn. Đối chiến với cấp bậc cường giả như Bỉ Bỉ Đông, mỗi giây mỗi phút sẽ làm hắn tiêu hao thật lớn, nhưng tinh thần lực của Đường Tam lại không tiêu hao mấy. Chỉ khi sử dụng Hải Thần chi quang thi triển Hải Thần Tam Xoa Kích mới tiêu hao một phần mà thôi, so với hồn lực thì hiện tại tinh thần lực của hắn coi như là còn sung túc hơn nhiều.
Mà trên thực tế, trước một kích gần như tuyệt sát của Bỉ Bỉ Đông, Đường Tam vẫn có lưu lại sự chuẩn bị. Tuy dốc hết toàn lực không ngăn cản thành công công kích của Bỉ Bỉ Đông, nhưng Đường Tam vẫn nắm chắc mình sẽ không chết dưới Không Gian Tê Liệt Chi Thâm Uyên Trảm của Bỉ Bỉ Đông. Sự tin tưởng của hắn chính là nguyên nhân duy nhất có thể đối kháng với Bỉ Bỉ Đông,thậm chí còn vượt hơn Bỉ Bỉ Đông về mặt tinh thần.Lúc đó hắn đang chờ đợi Không Gian Tê Liệt Chi Thâm Uyên Trảm tới một khoảng cách nhất định trước người mình, để cho Bỉ Bỉ Đông không có cơ hội kịp phản ứng, tuy có thể bị thương, nhưng sau đó hắn chỉ cần thi triển Tử Cực Ma Đồng, công kích của Bỉ Bỉ Đông khó có khả năng hoàn toàn đánh lên người hắn. Đường Tam sao lại khinh thường đến mức không lưu lại chuẩn bị phía sau cho mình chứ? Đây cũng là nguyên nhân hắn rất là đau xót khi chứng kiến Tiểu Vũ lấy thân ngăn cản.
Lúc này, tinh thần lực của Đường Tam một lần nữa đề thăng, hoàn toàn ngưng tụ trên lạc ấn của Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán, thân thể hắn tựa như bị hoàng kim hoá thành chất lỏng bao phủ từ trên đầu trở xuống, chỉ sau mấy lần hô hấp thân thể cũng đã bị bao phủ kín hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc năng lượng ba động mà phóng xuất, tinh thần ba động kinh khủng cơ hồ trong nháy mắt tăng lên cực điểm. Không sai, nơi này tuy không có rừng cây, Đường Tam cũng không thể sử dụng Lam Ngân lĩnh vực của mình để tăng cường tinh thần lực trên diện rộng, nhưng hắn vẫn còn một lĩnh vực khác.
Hỗn hợp quang mang hai màu trắng hồng từ dưới thân Đường Tam trong nháy mắt bao trùm thân thể hắn. Quang mang ngưng tụ mà không tiêu tán, chỉ đọng tại thân thể hắn, sát khí kinh khủng ngưng tụ hướng thẳng về phía Bỉ Bỉ Đông đang đứng trên tường thành Gia Lăng quan.
Hắn muốn làm gì đây? Bỉ Bỉ Đông cau mày, nàng không tin Đường Tam dưới sự tập trung của mình còn dám đến đây thu hồi Hải Thần Tam Xoa Kích. Nếu như hắn dám đến, bằng vào chính mình cùng với thực lực của đám phong hào đấu la bên cạnh, chắc chắn hắn có đi không về. Nhưng hắn đang ở khoảng cách ngoài xa hai ngàn thước, hồn kỹ của mình cũng không cách nào với tới, khoảng cách quá xa, hắn có thể làm gì được chứ?
Đường Tam đã cho đáp án rất nhanh, hắn đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt hắn đã hoàn toàn bị kim sắc bao phủ, Sát Thần lĩnh vực cô đọng cơ hồ bao trùm toàn thân hắn. Quang mang hai màu trắng hồng mang theo sát khí kinh khủng tới cực điểm dung nhập với kim quang trong mắt hắn phóng xuất ra.
Hai đạo mục quang hoà hợp thành một thể trên không, dưới quang mang hai màu trắng hồng làm cho nổi bật đột nhiên bạo phát, từ khoảng cách hai ngàn thước hướng về phía Bỉ Bỉ Đông ở Gia Lăng quan phóng tới.
Khi Đường Tam phóng xuất ra đạo mục quang đó, trong nháy mắt Bỉ Bỉ Đông chỉ cảm thấy tinh khí thần của mình không thể nào rời khỏi thân thể, ngay cả không khí chung quanh thân thể cũng dường như bị hút đi. Đó không phải chỉ đơn giản là sát khí hoá thành thực thể, với khoảng cách xa như vậy, còn có thể làm cho nàng sinh ra phản ứng như thế có thể chứng minh rất nhiều chuyện. Sát khí kinh khủng đến cực điểm giống như một cái miệng khổng lồ đang thôn phệ, dù chung quanh còn có mấy tên phong hào đấu la bảo vệ, trong khoảnh khắc này Bỉ Bỉ Đông cũng cảm giác được chính mình bị cô lập không ai trợ giúp.
Quang mang trắng hồng mãnh liệt được kim quang bao phủ bên ngoài, khoảng cách hai ngàn thước trong nháy mắt cảm giác như không còn nữa.
Bỉ Bỉ Đông kêu to một tiếng, hoa văn mạng nhện trên đầu chợt biến thành màu tím đen, ngưng tụ lại thành một đạo quang mang màu tím đen mà nghênh đón, cho dù là nàng ở khoảnh khắc này cũng cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt. Nàng đã từng cùng với Đường Tam va chạm tinh thần lực, nhưng khi đó tinh thần lực của Đường Tam mặc dù đã đạt tới Hạo Hãn cảnh giới, nhưng hồn lực vẫn chỉ có hơn tám mươi cấp. Lúc này, hồn lực của Đường Tam đã chính thức đạt tới cấp bậc phong hào đấu la, tinh thần lực tự nhiên tăng lên một lần nữa.
Nhưng đây chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là Đường Tam có được kỹ năng đặc thù hoàn toàn ngưng tụ tinh thần lực tại một điểm mà công kích của Tử Cực Ma Đồng, mà Bỉ Bỉ Đông không có.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Đường Tam có thể phát động công kích tinh thần từ ngoài xa hai ngàn thước mà Bỉ Bỉ Đông không làm được.
Thế nhưng, mắt thấy kim quang mãnh liệt kia sắp tới trước mặt, Bỉ Bỉ Đông thậm chí đã chuẩn bị thật tốt để nghênh đón trùng kích tinh thần, vừa đem tinh thần lực của tên phong hào đấu la kia hợp với tinh thần lực của nàng để phòng ngự, đạo kim quang kia sau khi qua khỏi con sông hộ thành đột nhiên chuyển hướng về phía bề mặt của Hải Thần Tam Xoa Kích.
Bị lừa rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Bỉ Bỉ Đông, liền không chút do dự bay thẳng lên không, lao thẳng xuống Hải Thần Tam Xoa Kích ở dưới thành.
Đại Sư hiểu được, đương nhiên nàng cũng hiểu được. Chỉ cần Đường Tam không thu hồi được thần khí chân chính này, như vậy thực lực của hắn sẽ giảm xuống một bậc, lần sau trong chiến đấu gặp hắn sẽ nắm chắc đánh chết hắn. Vì vậy cho nên bất luận thế nào, Bỉ Bỉ Đông cũng không muốn chứng kiến Đường Tam thu hồi lại thần khí này.
Vào lúc này, Đường Tam ngoài xa hai ngàn thước đã bay lên, Lam Ngân Hoàng xương đùi phải và Tà Ma Hổ Kình Vương xương đùi trái hai đại hồn cốt cùng lúc phát lực đẩy thân thể hắn như một viên đạn bắn thẳng về phía Gia Lăng quan.
Phản ứng của Bỉ Bỉ Đông đã rất nhanh, nhưng vẫn không thể nhanh hơn tốc độ ánh sáng được. Đạo kim quang thêm vào hai màu hồng bạch đang xông thẳng về phía trước, dường như có mắt chiếu thẳng vào Hải Thần chi tâm trên Hải Thần Tam Xoa Kích.
Lúc này thân thể của Bỉ Bỉ Đông đang từ trên cao hạ xuống, đánh về phía Hải Thần Tam Xoa Kích, muốn ngăn cản Đường Tam thu hồi. Ngay khi nàng vừa đem hết tinh thần lực đặt trên người Đường Tam đang chạy tới, đạo kim sắc quang mang lúc nãy đột nhiên tấn công nàng!
Trong lúc vội vàng, Bỉ Bỉ Đông chỉ có thể vội vã thu năng lượng tinh thần trở về rồi lại xuất ra. Năng lượng tím đen chỉ vừa mới xuất ra khỏi thân thể nàng đã va chạm kịch liệt với đạo kim quang nọ. Cùng lúc đó kim quang từ trên Hải Thần chi tâm của Hải Thần Tam Xoa Kích phóng ra mãnh liệt.
Oanh……
Bỉ Bỉ Đông chỉ cảm thấy trong đại não của mình trong nháy mắt phảng phất nổ tung, thống khổ kịch liệt lan tỏa toàn thân, đạo kim quang nọ không chỉ tràn ngập tinh thần lực kinh khủng trùng kích vào đồng thời còn mang theo khí tức thần thánh của Hải Thần Tam Xoa Kích. Cùng với sát khí kinh khủng cô đọng tới cực điểm mang theo khí thế rộng lớn mênh mông, loại sát khí này mang cho nàng cảm giác áp bức kinh khủng nhưng lại có mấy phần quen thuộc.
Trước mắt hoàn toàn trống rỗng, thân thể Bỉ Bỉ Đông trọng thương đồng thời thất khiếu đều chảy máu làm cho nàng nhìn qua cực kỳ kinh khủng. Cả người dưới sự trùng kích mãnh liệt nọ lộn ngược về phía sau một vòng, nặng nề hạ trên thành tường. Cùng lúc đó, tên phong hào đấu la mà Bỉ Bỉ Đông mượn tạm tinh thần lực cũng bị thất khiếu chảy máu, thân thể mềm nhũn ngã xuống tại chỗ.
Va chạm tinh thần lực so với va chạm hồn kỹ còn nguy hiểm hơn, cho dù là thực lực của phong hào đấu la, một khi gặp vấn đề cũng rất có thể là chí mạng.
Mà lúc này Đường Tam đã tới bên bờ sông hộ thành, tay phải vung lên, dưới sự theo dõi chăm chú của mấy vạn tên tướng lĩnh binh lính cùng hồn sư của Võ Hồn đế quốc, Hải Thần Tam Xoa Kích giống như rồng bay ra biển về trong tay hắn.
Đường Tam không dừng lại chút nào, thậm chí không thèm liếc qua Bỉ Bỉ Đông đang bị trọng thương, phóng người lên quay về bên phe mình. Trên tường thành còn có sáu tên phong hào đấu la đầy đủ sức chiến đấu của Võ Hồn đế quốc, trong khoảnh khắc này không tên nào dám đuổi theo, chỉ có thể lấy mắt nhìn Đường Tam ung dung rời đi.
Kiên trì, nhất định phải kiên trì, Đường Tam không ngừng gào thét trong lòng. Bỉ Bỉ Đông bị trọng thương đương nhiên hắn biết, nhưng lúc này hắn cũng như đèn cạn hết dầu. Hắn có thể khẳng định, nếu như lúc nãy mình ngưng tụ lực lượng cuối cùng công kích Bỉ Bỉ Đông một lần nữa, tuy Bỉ Bỉ Đông không chết được nhưng thân thể sẽ lại càng bị thương nặng hơn. Nhưng muốn làm như vậy thì có lẽ mình phải bồi thường cả tánh mạng.
Đường Tam sao lại trở nên suy yếu như vậy? Chính là vì đạo kim quang nọ. Có thể công kích làm cho Bỉ Bỉ Đông bị thương nặng như vậy, nỗ lực của hắn chẳng lẽ ít hay sao? Công kích khi nãy, Đường Tam cơ hồ đã dốc hết toàn bộ tinh thần lực cùng hồn lực của mình.
Tinh thần lực thì thông qua Tử Cực Ma Đồng mà xuất ra, hồn lực thì thông qua Sát Thần lĩnh vực trong nháy mắt mà ngưng tụ. Hồn lực của hắn đã tiến nhập cảnh giới phong hào đấu la, hai đại lĩnh vực đồng thời tiến hoá. Tiến hoá kỹ năng cuối cùng của Lam Ngân lĩnh vực là Hải Nạp Bách Xuyên, còn Sát Thần lĩnh vực thì kỹ năng tiến hoá cuối cùng chính là Tu La Hiện Thân.
Giống như lúc đầu Đường Thần ông cố của Đường Tam đã nói, Sát Lục chi đô vốn là do Tu La Thần lập ra, chỉ bất quá bị La Sát Thần tà ác bôi nhọ mà thôi. Nhưng Sát Thần lĩnh vực này cuối cùng vẫn thuộc về năng lực của Tu La Thần, dù không phải thực lực chân chính nhưng sau khi nó tiến hoá đến trình độ cuối cùng vẫn có thể phóng xuất ra một phần uy lực của Tu La Thần.
Một kích khi nãy, Đường Tam đúng là đã đem Tu La Hiện Thân là tiến hoá cuối cùng của Sát Thần lĩnh vực phóng xuất ra, nhưng không có làm cho ảo ảnh của Tu La Hiện Thân xuất hiện, nhờ vậy mới qua mặt được Bỉ Bỉ Đông. Sau đó lại tạm thời mượn uy lực của Tu La Hiện Thân hoà hợp thành một thể với Tử Cực Ma Đồng của mình mà phóng xuất ra đạo Tu La Ma Quang tấn công Bỉ Bỉ Đông.
Nếu không phải như vậy, tuy tinh thần lực của hắn mạnh thật, nhưng muốn đả thương Bỉ Bỉ Đông ở cách xa hai ngàn thước làm sao có thể được cơ chứ?
Cho dù như thế, công kích của Đường Tam đi qua quãng đường hai ngàn thước cũng đã suy yếu nhanh chóng, Bỉ Bỉ Đông lại phòng ngự trong cự ly gần, dưới tình huống này, công kích của Đường Tam muốn đả thương được Bỉ Bỉ Đông hầu như không có khả năng.
Thế nhưng, cũng vào lúc này, Đường Tam đã thể hiện ra trọn vẹn lực khống chế cùng sự thông minh tài trí trong chiến đấu của mình, hắn mạnh mẽ khống chế đạo Tu La Ma Quang trầm xuống, chiếu vào Hải Thần chi tâm trên Hải Thần Tam Xoa Kích.
Hải Thần chi tâm bị Hải Thần chi quang kích thích nhất thời phóng ra lực lượng của Hải Thần, dung nhập vào trong Tu La Ma Quang. Đồng thời trong nháy mắt thông qua tinh thần lực của Đường Tam hoàn thành quá trình giao tiếp. Dưới sự khống chế của Đường Tam, Hải Thần chi tâm giống như mặt kính sinh ra hiệu quả phản xạ, chẳng những thông qua Hải Thần chi lực đền bù tiêu hao của Tu La Ma Quang sau khi trải qua khoảng cách hai ngàn thước, lại còn đem khí thức thần thánh của bản thân gia nhập vào trong đó, làm cho uy lực của công kích hoàn toàn xuất ra.
Mà bên kia, Bỉ Bỉ Đông vì công kích của Đường Tam chuyển hướng, cho nên tiềm thức cho rằng mục tiêu của Đường Tam chính là Hải Thần Tam Xoa Kích, muốn thu hồi Hải Thần Tam Xoa Kích. Chính vì vậy, sự chú ý của nàng lại càng tập trung vào trên người Đường Tam, chỉ là nghĩ cách làm thế nào để ngăn cản hắn đoạt lại Hải Thần Tam Xoa Kích. Có ai ngờ, đạo quang mang nó làm cho nàng có cảm giác kinh khủng mãnh liệt lại đột nhiên quay về, một lần nữa phủ lên người nàng. Lấy vô tâm đối phó với hữu tâm, phòng ngự của Bỉ Bỉ Đông đã không bằng khi nàng còn ở trên tường thành, cho nên nhất thời bị thương nặng, đồng thời làm liên luỵ đến cả tên phong hào đấu la đã đem tinh thần lực truyền cho nàng.
Đương nhiên, tất cả những chi tiết này, cũng chỉ có duy nhất một mình Đường Tam có thể minh bạch. Cho dù Bỉ Bỉ Đông đã bị thương nặng cũng không rõ Đường Tam làm như thế nào. Thế nhưng, dưới mắt của đại quân tướng sĩ của hai bên, hoàn toàn là một khái niệm khác hẳn. Bọn họ chứng kiến chỉ có Bỉ Bỉ Đông bị đánh trọng thương, thất khiếu chảy máu, té trên tường thành của Gia Lăng quan, còn Đường Tam thì ngạo nghễ đoạt lấy Hải Thần Tam Xoa Kích ung dung trở về, nhưng lại không nhìn thấy thân thể Đường Tam đã suy yếu.

back top