Hơn bốn giờ sáng Hề Thành Hạo mới về đến nhà, trời tảng sáng, không gian lờ nhờ trắng xanh bao trùm tòa nhà, khiến nó trở nên lẻ loi lạnh lẽo. Anh bước nhẹ lên lầu, trên người vương mùi bệnh viện, sợ nhiễm mầm bệnh, anh tắm qua rồi mới đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp toát ra từ chiếc đèn ngủ đầu giường, cô đang nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu lại, hình như đang ngủ, một giấc ngủ chật vật bất an. Anh không sao cưỡng lại được ý định đưa ngón tay cái chạm nhẹ vào hàng mi dài của cô… Lúc đang ngủ, cô đẹp như một nàng búp bê, vẻ đẹp dịu dàng luôn làm con tim anh xao xuyến. Anh ôm cô, nhẹ nhàng để cô gối lên tay mình.
Trong lúc mơ màng, cử động nhẹ của anh cũng khiến cô tỉnh giấc.
Anh hôn lên đôi mắt xinh đẹp vẫn vương làn nước kia, “Xin lỗi, làm em tỉnh giấc rồi.”
Đôi mắt cô dần tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan biến, cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt to đẹp sóng sánh nước chất chứa nỗi sầu muộn làm tim anh se lại. Anh siết tay lại, “Sao không tắt đèn mà ngủ?” Anh khẽ đưa tay vuốt ve gò má nõn nà hơi xanh xao của cô.
Cô cúi đầu, tựa trán vào ngực anh, né tránh cánh tay anh.
“Giận rồi à?” Anh giữ chặt cằm cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, cô không thể phản kháng, đành ngẩng đầu lên. Anh hôn nhẹ lên môi cô, “Bố anh ông ấy…”
Lông mày cô lập tức co lại, mở trừng mắt, đôi mắt đen tuyền phảng phất hơi nước ấy có thể nuốt chửng những thứ đẹp đẽ khác. Cô bất ngờ hôn lên môi anh, cắt ngang lời giải thích của anh. Cánh tay cô quàng qua cổ anh, toàn thân anh nóng dần. Nụ hôn kéo dài một lúc, lúc kết thúc mắt cô đã nhắm lại, lời thì thầm của cô vừa như rên rỉ vừa như nói mơ, “Em không cần anh giải thích…” Những giọt lệ nối đuôi nhau trào ra, dưới ánh đèn nhàn nhạt, chúng long lanh mê hoặc làm người ta mềm lòng, tim anh như tan ra thành bọt biển, “chỉ cần trở về là tốt rồi.” Cô nói.
“Tư Tư!” Anh xúc động ôm chặt cô, không biết anh muốn làm cô hòa vào cơ thể mình, hay là muốn mình hòa vào cơ thể cô. “Xin lỗi, xin lỗi…” Rõ ràng anh cũng nghi bố lâm bệnh chỉ là diễn khổ nhục kế, nhưng anh vẫn không thể lạnh lùng bỏ đi được, dù biết cô đang đơn độc đợi mình ở nhà, nhưng anh vẫn muốn làm tròn đạo nghĩa làm con…
Cô không hề trách móc hay chất vấn, điều duy nhất cô muốn là sự trở về của anh… điều này càng khiến anh đau lòng buồn khổ hơn. Anh là chồng của cô, là người thân duy nhất của cô, nhưng vẫn cứ khiến cô cảm thấy cô đơn và buồn bã.
“Ngủ đi, anh mệt rồi.” Cô khẽ nói, dùng cánh tay có phép thuật mà anh không có cách nào chống cự được, nhẹ nhàng đẩy anh nằm lên gối, cô ngồi dậy, kéo chăn đắp cho anh.
“Em đi đâu thế?” thấy cô định xuống giường, anh bèn kéo tay cô lại.
“Em ngủ đủ rồi.” Cô mỉm cười, “Anh ngủ đi.” Nụ cười của cô là sự vỗ về lớn nhất với anh, anh buông tay ra, cũng được, chứ nằm gần cơ thể quyến rũ kia, thì làm sao anh ngủ được. Đến chiều, sau một giấc ngủ sảng khoái, Hề Thành Hạo mới thức dậy, anh nằm trên giường lắng tai nghe cuộc đối thoại của Giản Tư và người giúp việc, ánh nắng rực rỡ bị tấm rèm dày cộm che mất, ánh đèn lười nhác khiến thời gian dường như ngưng lại. Anh thích cảm giác này, cô ở ngay bên cạnh anh, trong thế giới của anh. Đây là cảm giác mãn nguyện mà một người đàn ông cần nhất khi đến tuổi ổn định, lúc này anh mới thực sự lĩnh hội tại sao đàn ông lại phải kết hôn.
Di động đã chuyển sang chế độ im lặng, màn hình vẫn không ngừng nhấp nháy, anh biết bệnh tình của bố không có gì đáng ngại, tự bảo mình phải lạnh lùng một chút. Chỉ vì hôm qua nhất thời mềm lòng, đã khiến bố mẹ có thêm hi vọng, hôm nay liên tục gọi anh về, huy động cả thư ký, bạn bè của anh.
Lúc Giản Tư bưng khay đồ ăn vào phòng ngủ, thì bắt gặp Hề Thành Hạo đang sầm mặt nhìn màn hình di động, thấy cô bước vào, lông mày giãn ra, anh tắt luôn di động.
“Tối qua chắc anh không ăn uống gì, ăn chút mì nóng đi, dạ dày sẽ dễ chịu hơn.” Cô thận trọng đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường, anh nhìn bát mì bốc khói nghi ngút, trong lòng ấm áp vô cùng.
Giản Tư lên sân thượng thu quần áo, cô không quen để người giúp việc làm mấy chuyện tế nhị này. Cô nhìn thấy xe của Hề Thành Hạo đã trở về, liền bước tới lan can mỉm cười nhìn xuống dưới, Hề Thành Hạo xuống xe tay xách một đống đồ đạc, ngẩng đầu mỉm cười với cô, trong chớp mắt, như có ánh dương ấm áp nhất chiếu sáng từng góc sâu trong tim, kể cả khu vực luôn được cô phòng thủ kiên cố. “Anh mua cà phê cho em này, còn nóng, mau xuống đây.” Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Dưới nắng thu tinh khiết, anh và cô nhìn nhau mỉm cười, cảm giác hạnh phúc chậm chạp xóa mờ vết sẹo thời gian, dường như bọn họ lại quay trở về với mối tình đầu thơ dại ngày nào.
Giản Tư hai tay ôm cốc giấy, từ từ thưởng thức cốc cà phê thơm lừng mùi sữa, ngồi trên ghế nhìn Hề Thành Hạo thành thạo hấp bánh chẻo đông lạnh mua từ siêu thị về. Mấy hôm nay cô đến kì kinh nguyệt, Hề Thành Hạo tình nguyện đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm, mặc dù chỉ là thức ăn nấu sẵn hoặc đồ ăn đông lạnh, nhưng anh đã tốn không ít công sức.
Chẳng trách Hề Thành Hạo thích nhìn bộ dạng bận bịu nấu nướng của cô, thì ra… cô cũng thích nữa. Cuộc sống mãi là sự lặp lại của những việc vụn vặt, nhìn anh làm những việc vụn vặt này vì cô, cảm giác thanh bình hạnh phúc dấy lên trong cô rõ rệt mãnh liệt hơn nhiều lúc anh nhét cho cô cả đống tiền.
“Em cười gì thế?” Anh hỏi, tay vẫn cầm muôi có lỗ, ống tay vén lên tận khủy, rất ra dáng “Thục nữ”.
Cô đang cười sao? “Thích nhìn bộ dạng lúc nấu cơm của anh.” Cô thẳng thắn thừa nhận sự vui vẻ của mình, niềm vui lúc này là thật, cô đang thả sức tận hưởng nó.
Anh ép mình tạm xa khuôn mặt tươi cười của cô trong chốc lát, quay người đổ thêm chút nước lạnh vào nồi, đậy nắp, rồi chạy như bay đến bên cô, cô ho một cái, nhận ra tín hiệu quen thuộc trong mắt anh.
Anh nhẹ nhàng ôm cô lên, nhăn mày làm bộ nén giận, “Hôm nay… em hết rồi phải không? Anh sắp bí bách mà chết mất.”
Cô đỏ mặt, cứ đến tối… không, bất cứ lúc nào người đàn ông bảnh bao trầm tĩnh này cũng có thể biến hình.
Vào lúc cô tưởng anh định giở trò bậy bạ, anh đột nhiên cười hì hì kéo cô ngồi xuống ghế, rồi chạy vào bếp nấu nốt món bánh chẻo đông lạnh của mình, “Anh cho em ăn no trước đã, sau mới đến lượt em cho anh ăn no.”
Cô nhíu mày, cắm cúi uống cà phê, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Tiếp đó mọi việc diễn ra đúng như mong đợi của anh, sau khi no bụng, anh bế cô vào phòng ngủ, cô hơi thẹn thùng lật tung ngăn kéo đầu giường, sau rồi đỏ mặt tròn mắt nhìn anh: “Anh đi siêu thị có mua không…”
“Mua cái gì?” Anh cố tình hỏi, lông mày nhướng cao.
“Bao… bao cao su.” Cô lắp bắp.
“Hết rồi à?” Anh đè cô xuống dưới giường, vẻ mặt kinh ngạc như thật, “Mau hết quá nhỉ.” Rồi cười hí hửng.
Mặt cô nóng bừng, không biết do bị anh đè mà khí huyết xáo trộn hay bị nghẽn họng bởi câu nói vô duyên kia.
Cánh tay hư hỏng của anh đã bắt đầu hành động, cô giữ chặt áo ngủ của mình, nét mặt đột nhiên ảm đạm, “Đừng… nhỡ có con thì biết làm sao.”
Cơ thể anh bất giác cứng đờ, anh ngồi dậy, để cô tựa vào cánh tay mình, “Có thì sinh chứ sao.” Anh hôn lên đôi mắt đã nhuốm màu bi thương của cô, dịu dàng nói: “Anh đền bù hạnh phúc cho em, em trả lại con cho anh.”
Sống mũi cay cay, cô thầm trách dòng nước mắt khó bảo của mình… Đứa con của cô và anh, đứa con đã không được chào đời, là cơn đau giấu kín mà cô không muốn nhắc lại.
“Tư Tư…” Anh thở dốc, “Sinh cho anh một đứa con.” Mắt anh dấy lên một cảm xúc phức tạp, “Năm đó em trách anh không dám chịu trách nhiệm, anh đã rất giận! Bố mẹ anh… em cũng thấy rồi đấy, nếu không để một đứa con, thì mối quan hệ giữa hai ta chẳng có ràng buộc gì cả, anh không thuyết phục nổi họ!” Cô lặng lẽ thu chặt nắm tay, bây giờ anh ta nói gì mà chẳng được, chẳng khác nào người chết không thể đối chứng… Bức tường thành kiên cố trong đáy tim cô không thể bị anh ta dễ dàng công phá được!
“Tư Tư, đứa con ra đời rồi thì anh và em sẽ có mối quan hệ gắn bó máu thịt.” Anh cắn nhẹ lên vai trơn mịn của cô, cô nhắm mắt, “ừm” một tiếng.
Cơn ái ân đã làm anh tiêu hao quá nhiều sức lực, xong xuôi, anh ôm cô, chìm vào giấc ngủ say.
Giản Tư khẽ ngồi dậy, mặt không cảm xúc dựa vào thành giường, nhìn di động đã tắt nguồn nằm chỏng chơ trên nóc tủ, điện thoại bàn cũng bị rút dây, cô hơi kinh ngạc trước quyết tâm của Hề Thành Hạo, có điều Hề phu nhân lại thua thêm một ván, khiến cô vô cùng sung sướng. Nhưng đại sự vẫn chưa thành… Sau mỗi chiến thắng nhỏ, ngoài sự vui vẻ cô luôn có chút lo lắng, nói cho cùng thì cô chỉ là con thỏ học thành cáo, còn Hề phu nhân thì lại như cáo đã thành tinh.
Hơi thở của anh nhẹ nhàng đều đặn, làm cô cảm thấy vô cùng an tâm. Cô nhớ lại nụ cười dưới nắng thu của anh. Cảm giác ấm áp… không thể kéo dài mãi, dù cô rất yêu thích nó nhưng không đến nỗi vô cùng lưu luyến, nó chỉ là một thứ hoa lệ nhưng không có thật!