“Anh…”
Cửa vừa mở ra, Hề Kỉ Hằng đã nhìn thấy Hề Thành Hạo và Tưởng Chính Lương đứng giữa hành lang, anh hơi sững sờ, thì thầm gọi một tiếng. Anh quan sát sắc mặt khó coi của Hề Thành Hạo. Cửa khép hờ, không chắc có cách âm hay không, có thể Hề Thành Hạo không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của anh và Giản Tư.
“Anh quay lại lấy di động.” Hề Thành Hạo điềm đạm nói, đi lướt qua Hề Kỉ Hằng.
Lúc này Giản Tư đang ngồi dựa lưng vào thành giường, cô thẫn thờ nhìn chiếc di động đặt trên bàn trà, vừa rồi khi tiếng gọi “anh” của Hề Kỉ Hằng vang lên, phản ứng đầu tiên của cô là làm ra vẻ bình tĩnh, cô đã quen ngụy trang trước mặt Hề Thành Hạo. Cô nhìn Tưởng Chính Lương bước vào, cầm di động lên, nghiêng mặt nhìn về phía cô.
Những sự việc liên tiếp xảy ra đã làm tim cô hỗn loạn, tâm trạng lúc này hoàn toàn tê dại, lúc bắt gặp ánh mắt chồng, cô bất giác mỉm cười trong vô thức.
“Những lời Kỷ Hằng nói là thật sao?” Tưởng Chính Lương đột nhiên cất tiếng hỏi, sắc thái giọng nói đều đều, không nặng nề hơn bình thường.
Nụ cười khựng lại trên khuôn mặt Giản Tư, cô giống như một con búp bê bị hóa đá trong chớp mắt, xinh đẹp nhưng trống rỗng.
Hề Kỉ Hằng rời đi bằng những bước chân loạn nhịp và nặng nề, khiến cô dần dần tỉnh tảo lại. Cô chợt thấy ghen tị với Hề Kỉ Hằng, anh có thể phất tay bỏ đi, mặc kể tất cả, nhưng cô không có được cơ hội bỏ trốn.
Đã vô số lần cô thầm nghĩ mình thật may mắn, bởi vì những người biết rõ mọi chuyện đều tỏ ý không muốn vạch trần cô. Họ khiến cô dần có tham vọng, nếu như Hề Thành Hạo cũng không truy cứu nữa, thì có lẽ cô sẽ không phải đối mặt với lời tuyên án cuối cùng. Cô vẫn còn cơ hội bù đắp cho sự bao dung và tình yêu anh dành cho cô.
“Tư Tư, hãy nói thật một lần với anh.” Hề Thành Hạo đứng thẳng, quay mặt đối diện cô, ánh mắt bình tĩnh đến nỗi gần như lạnh lùng.
Cô rùng mình, lẽ nào anh đã biết cô nói dối rất nhiều từ lâu rồi ư?
Thấy cô không hề lên tiếng, Hề Thành Hạo nhếch khóe môi nói: “Những chuyện trước kia… anh không muốn hỏi đến, em chỉ cần nói cho anh biết, có phải vì muốn anh và mẹ đoạn tuyệt hoàn toàn nên em mới cố ý vu oan cho bà ấy?”
Lời anh nói “chuyện trước kia không muốn hỏi đến” làm cô gần như không thở được nữa. Quả nhiên anh đã biết cả. Lúc không tìm được chứng cớ chứng minh Trương Nhu có tội, Đông Chính Dịch thì không chịu ra mặt nói một câu thanh minh, ngược lại có vẻ rất hi vọng Trương Nhu bị buộc tội một cách hấp tấp, Hề Thành Hạo đại khái đã đoán được thủ phạm thật sự là ai rồi.
Giản Tư chậm rãi gật đầu, thì ra lời nói dối bị đối phương vạch trần trước mặt sẽ đem đến cảm giác khốn đốn như thế này đây… Đến nỗi cô chỉ muốn biến mất trước mặt anh, biến mất khỏi thế gian này, hoặc cô mong muốn cả thế giới này sẽ bị tiêu hủy trong chớp mắt.
Chẳng điều gì có thể biến mất cả, rút cục cô vẫn phải đối mặt với mọi thứ. Có điều cô không ngờ rằng, lời chất vấn của anh lại bình tĩnh như thế.
Sự bình tĩnh của Hề Thành Hạo càng khiến tim cô đau đớn, nhưng lúc này cô không còn hơi sức mà quan tâm đến cảm nhận của mình, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, chờ đợi từng câu nói của anh.
“Việc em bản kế hoạch cho Đông Chính Dịch, hay lúc bố anh sắp ra đi, em không chịu dành cho ông ấy sự an ủi cuối cùng… Tư Tư, những việc đó anh đều không trách em.” Anh cười nhạt: “Những lúc anh định oán hận em, anh đều tự bảo mình, ngày trước Hề gia cũng đã ép em lâm vào cảnh đường cùng, hại người thân duy nhất của em phải ra đi trong đau đớn. Anh trách gì ở em đây? Lúc anh cưới em, anh đã quyết tâm sẽ bao dung mọi hận thù của em. Vì thế… cho dù anh có mất đi người bố, Gia Thiên suýt nữa bị sụp đổ, anh cũng không trách em nửa câu.” Mặt cô trắng toát, bàn tay nắm chặt phần áo bệnh nhân trước ngực.
“Để đạt được mục đích của mình, em đã lợi dụng Kỷ Hằng, em biết rõ quan hệ bất chính của Trương Nhu và Đông Chính Dịch nhưng cũng ngậm tăm. Sau khi anh đi, Tưởng Chính Lương đã chăm sóc em mấy năm trời, không ngờ lại được em báo đáp như thế đấy.” Anh cười đau khổ, rất đồng cảm với Tưởng Chính Lương, bởi cô cũng báo đáp tình cảm của anh như thế.
“Trương Nhu đối với em…” Anh không nói tiếp, nhưng cô hiểu, hồi đầu Trương Nhu đã chăm sóc giúp đỡ cô, coi cô như em gái: “… nhưng em lại để mặc cô ấy phải gánh tội thay cho mình. Em và Đông Chính Dịch cũng như nhau, coi tình cảm là một loại công cụ. Được thôi, mấy thứ này anh đều có thể coi như không nhìn thấy, anh định cứ im lặng mà sống thế cả đời, bởi vì anh yêu em, cũng yêu đứa con trong bụng em.” Anh nhìn cô chằm chằm: “Chuyện gì anh cũng có thể tha thứ cho em, nhưng, không ngờ em lại cố tình làm sảy đứa con chỉ vì muốn vu oan cho mẹ anh, nếu như em yêu anh dù chỉ một chút… chỉ một chút thôi, em cũng không thể có một quyết định tàn nhẫn như thế.”
Cô đờ đẫn nghe anh tuyên án, lúc nghe đến câu cuối cùng, cổ họng khô khốc yếu ớt phát ra âm thanh rời rạc: “Không… không…” Những gì anh nói cô đều thừa nhận nhưng cô không cố tình làm sảy đứa con! Hề Thành Hạo điềm đạm nhìn cô, hình như câu nói nào của cô cũng không còn ý nghĩa với anh nữa.
“Thành Hạo… em không, không phải em cố ý…” Giản Tư hoảng loạn, nhưng lại tuyệt vọng nhận ra, cô không có bất cứ chứng cứ hay một người làm chứng nào cả! Lúc nãy Hề phu nhân bảo cô nói ra sự thật thì cô lại nói dối, bây giờ cô còn có thể nhờ Hề phu nhân làm chứng sao? Đúng lúc này nước mắt trào ra, khuôn mặt nhỏ bé bi ai của cô luôn khiến người ta mềm lòng, cô xinh đẹp như một đóa hoa lan thanh nhã mềm yếu cần được người ta hết lòng chăm sóc. Hề Thành Hạo thở dài nhìn nước mắt rưng rưng trên hàng mi Giản Tư, cô thật rất biết cách làm nũng, rất biết cách tỏ ra đáng thương… Anh thương xót bước đến giơ tay lau nước mắt cho cô.
Cô đờ người tiếp nhận cái vuốt ve của anh, trái tim đã không thể cảm thấy đau được nữa, nhưng nó vẫn cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp… Thì ra cô vẫn lưu luyến sự dịu dàng của anh. Từ trước tới giờ đối với cô, tình yêu của anh đã luôn giống như một chiếc áo lông thú xa xỉ, mặc dù có thể chống được lạnh, nhưng không cần thiết lắm, cô luôn cho rằng mình có thể vứt bỏ lúc nào cũng được, đằng nào thì bao năm qua cô đã quen một mình trải qua giá rét rồi.
Nhưng mà… đến giây phút phải buông tay, Giản Tư lại thấy mình không thể. Cô tham lam muốn níu giữ hơi ấm kia, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi khủng khiếp khi nghĩ đến những ngày tháng không có anh ở bên.
“Tư Tư này,” Anh buông tay ra, lãnh đạm nhìn cô: “Nếu em thật lòng yêu anh, thì chúng ta đã không có ngày hôm nay.”
Nước mắt cô tuôn trào dữ dội, nhưng nó đã không thể làm lung lạc trái tim anh nữa rồi.
Bởi vì quá tê dại, cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô rất muốn lớn tiếng phản bác rằng, cho dù cô hận người nhà họ Hề, nhưng cô vẫn thật lòng yêu anh, tình yêu cô dành cho anh vĩnh viễn khắc sâu trong tim… Nhưng mà, những lời nói này nghe hoang đường quá, đến cô còn thấy khó mà lọt tai được.
Anh cũng là một thành viên của Hề gia, nỗi hận của cô sớm đã lây cả sang anh, cô thậm chí đã thầm đắc ý khi thấy anh tiến thoái lưỡng nan. Tình yêu cô dành cho anh, một tình yêu như thế… rốt cục có thể thật lòng được bao nhiêu?
“Thành Hạo!” Vào lúc anh quay người chuẩn bị bỏ đi, cô không thể không gọi anh lại, lúc anh dừng bước quay người lạnh lùng nhìn cô, cô bỗng sững sờ nghẹn họng, cô có thể nói gì đây?
Giữ anh lại? Đến lúc này cô còn có lý do gì để giữ anh lại?
Cô nhìn anh. Tuy khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn rất anh tuấn. Vẻ đẹp của anh vẫn là nỗi khao khát của biết bao mỹ nữ. Sự tổn thương cô gây ra cho anh đã biến thành nét u ám lạnh lẽo luẩn quẩn trong đôi mắt đẹp đẽ, hơn thế, nó còn bao chứa cả một nỗi tuyệt vọng đến cùng cực.
Giải thoát… Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cô bỗng nghĩ tới từ này.
Giải thoát! Sau khi người bố qua đời, Giản Tư phải chăm sóc người mẹ bệnh tật, cô cảm thấy đau khổ nhưng lại không có cách nào giải thoát được. Lúc Triệu Trạch và Hề Kỉ Hằng lãnh đạm tuyên bố vứt bỏ tất thảy ân oán, thư thái bỏ đi, cô cũng oán hận tại sao mình lại không được giải thoát. Người đàn ông trước mặt vẫn nhạy cảm như ngày nào, nếu cô nói ra mấy lời bù đắp níu kéo hay cầu xin bắt đầu lại từ đầu, thì cho dù anh không chấp nhận, nhưng nó sẽ gây ra những cơn ác mộng mà từ nay về sau anh không cách nào trốn tránh được.
Cô hiểu, ngày đó cô là người đề nghị chia tay, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình bị anh bỏ rơi… Hôm nay cũng như vậy, cô hiểu rõ tình yêu của anh đáng để cô vứt bỏ tự trọng, thậm chí vứt bỏ mọi thứ để cầu xin cứu vãn, nhưng nếu cô làm như thế, cũng tức là nhốt chặt anh giữa yêu và hận. Anh sẽ bị giằng co không lối thoát.
Cô cụp mắt, có lẽ, vì cô thực sự yêu anh, cô nên giải thoát cho anh, để anh ra di. Với điều kiện của mình, anh hoàn toàn có thể tìm được hạnh phúc tốt đẹp hơn, không cần cố chấp giữ mãi mối tình đã nhuốm quá nhiều âm mưu và thù hận này.
“Đứa bé… thì sao?” Cô lắp bắp, nhìn đốt ngón tay trắng bệch của mình. Sau khi quyết tâm giải thoát cho anh, cô chợt thấy mù mịt, không phải là đau lòng, lúc này cô vẫn chưa cảm thấy đau lòng, chỉ là thật sự không biết nên làm gì tiếp theo.
Tia lửa cuối cùng thẳm sâu trong mắt anh đã tàn lụi, anh hơi nhếch môi, “Đứa bé mà em không cần thì anh cũng chẳng bận tâm đến nó, em muốn sao thì tùy.”
Giản Tư nhìn vào khoảng không u tối sau khi anh rời đi, có lẽ ít nhất cô cũng nên giải thích rõ ràng cô không cố ý muốn làm sảy đứa bé, cô cũng rất yêu đứa con chung của hai người, như thế anh sẽ cảm thấy bình yên hơn.
Cô ngã xuống, nằm trên giường bệnh vốn quá đỗi êm ái mà lại chẳng cảm thấy gì… Thôi bỏ đi, nếu cô có thể dứt áo đi thẳng, không còn lý do ngoảnh đầu lại, cũng xem như một sự may mắn.
Cô thở một hơi thật dài, cứ tưởng mình sẽ khóc, hóa ra lại không phải.
Cuối cùng cô đã đối mặt với tất cả hậu quả, mặc dù kết thúc không giống như tưởng tượng của cô. Trong tưởng tượng, cô đầy ắp thắng lợi và ngạo mạn, lạnh lùng giẫm bẹp tự tôn của người nhà họ Hề, cười nhạt quay lưng đi thẳng, để mặc bọn họ uất hận đến cuối đời.
Cô cười buồn… quả nhiên cô vẫn là một đứa vô dụng, không tài nào có được sự tàn khốc cần thiết để làm được những gì đã dự định.
Có điều, có vẻ cuối cùng mọi thứ cũng không tệ.
Rất nhiều tội phạm khi bị bắt đã nói, cuối cùng họ cũng được giải thoát khỏi sự nơm nớp lo sợ. Lúc này, Giản Tư cũng như bọn họ. Mặc dù cô đã đánh mất nhiều thứ… nhưng cuối cùng cô cũng đã có lý do để buông tay.
Coi như cô đã làm được gì đó cho bố mẹ. Còn đối với Hề Thành Hạo…
Tình yêu cô dành cho anh sẽ dồn cả vào đứa bé. Cũng còn may mắn, anh đã cho cô một bến đỗ nương tựa, vào lúc tất cả mọi người đều bỏ cô mà đi, cô không đến nỗi đơn độc trắng tay.