Những con đường của khu chung cư vẫn thân thuộc như xưa, chỉ là Giản Tư chưa từng một mình bước đi vào lúc đêm khuya. Đã từ lâu cô không còn là một thiếu nữ yếu đuối nhút nhát sợ bóng tối nữa, có điều… cảm giác bước đi trong cô đơn dù sao cũng khiến cô thấy chua xót.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân. Tim Giản Tư thắt lại, vừa hay bước đến trước ngã tư của khu chung cư, một chiếc xe về muộn chậm rãi lướt trên đường nhựa, ánh đèn càng chói mắt hơn. Giản Tư dừng chân đứng bên lề đường, bỗng nhiên ngộ ra cô chỉ đang lấy cớ để đi chậm lại. Tiếng bước chân sau lưng nhanh chóng tiến về phía cô… rồi vượt qua cô. Đó là một người đàn ông dáng vẻ hấp tấp, chắc đang có chuyện khẩn cấp gì đó. Giản Tư nhìn chiếc bóng dần dần xa khuất dưới đèn đường, khẽ cười buồn. Cô đang hi vọng Hề Thành Hạo đuổi theo mình sao? Cô có còn là một Giản Tư của ngày đầu tiên quen biết anh đâu.
Giản Tư khẽ xoa cánh tay. Đêm khuya ngày xuân vẫn rất lạnh. Giản Tư chợt nhận ra dù sao mình cũng vẫn chỉ là một người phụ nữ biết đớn đau như bao người phụ nữ khác. Hề Thành Hạo… bất luận với tư cách chồng cũ hay là bạn trai đầu đời của cô, anh đã để mặc cô bỏ đi, thoải mái ngồi lại bạn chuyện thành hôn với một cô gái khác. Trong tình cảnh như thế, làm sao cô có thể giữ được tâm trạng điềm tĩnh thanh thản?
Đầu lối ra của khu chung cư luôn có vài chiếc xe taxi chờ sẵn. Giản Tư cố bắt mình mỉm cười chui vào một chiếc taxi, sau đó nói địa điểm cần đến cho tài xế. Qua cửa kính, cô nhìn thấy khu vườn ngày xưa càng lúc càng xa dần, ánh đèn rực rỡ cũng không thể giúp cô nhìn rõ hơn đường phố trong màn đêm được nữa. Bởi vì nước mắt thánh thót tuôn rơi đã làm mờ đi khung cảnh ngoài cửa kính.
Cô và Hề Thành Hạo… đã chia tay bao nhiêu lần. Lần này không có bất cứ cãi vã nào, thậm chí anh và cô còn chưa nói trực tiếp với nhau được lấy một câu, nhưng nỗi đau chia tay lại dữ dội hơn tất cả những lần trước! Hồi trước còn có hận, có oán, còn có những lý do kể không hết… Nỗi cay đắng dường như nhạt hơn một chút. Nhưng lần này… là một niềm đau đơn thuần. Giản Tư nhẹ nhàng lau nước mắt. Ai có thể tin được rằng, việc cắt đứt sợi tơ vương lại đau đớn đến thế này?
Nước mắt ngừng rơi, đèn xe trên đường lại hắt lại làm mắt đau nhức, Giản Tư bèn nhắm mắt lại… Trước mắt cô hiện ra hình ảnh người yêu đầu đời tám năm trước. Nước mắt lại trào ra từ hàng mi. Hôm nay người đã im lặng để cô bước đi không phải là Chủ tịch tập đoàn quản trị Gia Thiên, cũng không phải là chồng của cô, mà chính là người thanh niên đã yêu đương quấn quýt bên cô ngày nào. Cuối cùng Giản Tư đau đớn nhận ra… người đàn ông tuấn tú đã bước vào đời cô năm cô mười bảy tuổi, lần này sẽ thật sự biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của mình.
Cô đã luôn mong mỏi sự giải thoát triệt để, đã luôn dặn bản thân không được hi vọng, không được quay đầu. Cô cũng đã âm thầm tự hào vì bản thân đã làm rất tốt. Những khi giờ khắc này thực sự xảy ra, cô lại cảm thấy trống rỗng và bất lực.
Từ hôm nay trở đi, anh là chồng của một người con gái khác, chỉ đơn thuần là bố của Hiểu Hiểu mà thôi. Thì ra…lúc anh vẫn chưa thuộc về người con gái khác, Giản Tư vẫn tự lừa bản thân, thầm sung sướng trong lòng. Sự hi vọng mong manh vào một phép màu có thể giúp cả anh và cô quên đi quá khứ đau buồn để trở trở lại bên nhau vốn luôn tồn tại trong cô. Nhưng nó ẩn nấp quá kĩ, đến mức chính Giản Tư cũng không nhận ra. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với sự thật phũ phàng, niềm hi vọng ấy không thể ẩn nấp được nữa. Nó khiến Giản Tư cảm nhận một cách sâu sắc và đau đớn sự mất mát đến tuyệt vọng này.
Cô đã luôn là người thích tự lừa gạt mình, luôn luôn là như thế.
Về khách sạn tắm táp xong, Giản Tư rất hài lòng với thân thể kiệt sức của mình. Như thế có nghĩa là cô sẽ không phải trằn trọc khó ngủ nữa. Nhưng Giản Tư đã sai rồi, cho dù đầu óc nặng trịch không hiện ra nổi một kí ức u phiền nào, cô vẫn không tài nào ngủ được, Giản Tư cố gắng nhắm mắt tự nhủ với bản thân, không phải ngày mai cũng chỉ là một ngày không có Hề Thành Hạo thôi sao. Cô đã sống những ngày tháng như thế ba năm rồi. Ngày mai cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Chuông cửa bỗng vang lên, Giản Tư ngẩn người một lát mới ý thức được có người đến tìm mình vào lúc muộn thế này.
Có lẽ là Hề Kỉ Hằng …Giản Tư đứng dậy, mặc một tấm áo khoác ngoài váy ngủ, chậm rãi bước ra mở cửa.
Cô chết sững, ngơ ngác nhìn Hề Thành Hạo đứng ngoài cửa. Hình như anh luôn có thể dễ dàng tìm ra cô, nhưng anh đã chẳng đến tìm cô bao giờ.
Hề Thành Hạo đứng đờ ngoài cửa, mặt không biểu cảm quan sát khuôn mặt trắng nhợt của Giản Tư. Cô vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Anh đã từng nhắc cô bao nhiêu lần, để tóc ướt đi ngủ rất không tốt cho cơ thể, nhưng cô luôn không chịu nghe lời, vì luôn biếng nhác không muốn sấy khô tóc. Nhìn bề ngoài Giản Tư yếu ớt mỏng manh nhưng thực chất tính khí lại rất bướng bỉnh! Nếu đã quyết định lựa chọn một con đường… thì cô sẽ bước một mạch đến cuối còn đường, nhất quyết không để bất kì ngoại cảnh nào cản trở bước đi của mình.
Cô nhìn Hề Thành Hạo một lúc. Cuối cùng cảm thấy ngượng ngùng, chậm rãi cụp mắt lại, không mở cửa rộng hơn để anh bước vào, cũng không thẳng thừng mời anh ra về.
Ánh mắt anh chợt lạnh lẽo. Đúng thế, cô và anh luôn nhập nhằng như thế này! Xương đã đứt rồi, nhưng gân vẫn nối liền nhau, chỉ một cử động sẽ sàng cũng làm tim gan đau buốt. Thế nhưng anh lại không đành lòng chém thêm một dao để đứt lìa.
Hề Thành Hạo đẩy mạnh cửa, ôm cô gái đang sợ hãi không nói được lời nào lên, đóng cửa đánh sầm, rồi thô bạo đè cô lên giường.
Hôm nay cuối cùng anh cũng đã hạ quyết tâm chém xuống nhát dao đó. Anh sẽ vứt bỏ cô gái anh yêu suốt tám năm trời ra khỏi tim…Nhưng mà anh cần làm bản thân tê dại, cần phải đối xử tốt với bản thân mình một chút! Ba năm nay, cô có biết rằng anh đã sống ra sao không?
“Anh làm gì thế?!” Giản Tư trấn tĩnh lại, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ đỏ bừng mặt, cô vừa ra sức giằng co vừa lên tiếng chất vấn, cô thực sự điên tiết! Cứ tưởng anh uống say, nhưng rõ ràng trên cơ thể nóng bừng của anh chẳng toát ra hơi rượu nào.
“Tư Tư…” Hề Thành Hạo đang đè trên người cô đột nhiên buông tay thả lỏng. Toàn bộ thể trọng nặng nề đổ ập lên người cô, đầu anh khẽ tựa vào cổ cô, âm thanh đè nén đó vang lên bên tai Giản Tư.
Cô khẽ rung động, hơi thở trở nên khó khăn, có lẽ tại sức nặng của anh. Hề Thành Hạo gọi cô như thế…làm cô mềm yếu đến nỗi không cách nào nghiêm giọng đáp trả anh được.
“Tư Tư,” anh nói: “Lần cuối cùng nhé.”
Giống như vào ngày tận thế, con người tuyệt vọng lại hi vọng có thể nhìn thấy pháo hoa rực rỡ, đột nhiên Giản Tư cảm thấy không muốn từ chối lời đề nghị này!
Cô nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm lệ nhòa.
Kì thực…cô rất yêu người đàn ông này, nhưng cô lại không có cách nào để có được anh. Oán hận triền miên không dứt. Tình yêu vốn dĩ thuần khiết không tì vết đã vỡ vụn thảm thương.
Đòi hỏi của Hề Thành Hạo rất thô bạo, hoàn toàn không có chút thi vị hay dịu dàng nào. Anh nheo mắt chiêm ngưỡng người con gái đang nằm bên dưới. Cuộc sống ngày mai sẽ vẫn cứ tiếp tục, nhưng anh và cô đã đi đến cuối con đường rồi.
Hề Thành Hạo ôm chặt Giản Tư, chặt đến nỗi mỗi cử động của anh đều khiến cơ thể nõn nà của cô chuyển động theo. Mỗi lần xâm nhập của anh đều chọc thẳng vào nơi sâu nhất của cô, làm Giản Tư khẽ co giật rên xiết… Đây chính là cảm giác rơi xuống địa ngục, nhất định là thế. Sau cơn sung sướng cùng cực là nỗi đau đớn tột độ. Mồ hôi anh chui vào mắt hơi đau rát, có gì đó trào ra… anh cố gắng không nghĩ gì cả. Cơ thể sung sướng như muốn bay lên chín tầng mây, nhưng trái tim lại đau xót… Dù anh có ôm chặt đến đâu, cuối cùng rồi cũng phải buông tay. Dù anh có xâm nhập sâu đến đâu, thì cuối cùng cũng chẳng thể nào chiếm lĩnh nổi người con gái này.
Giản Tư ôm chặt cổ Hề Thành Hạo, mê man hoảng loạn trong cơn chấn động mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên cô để mặc bản thân chìm đắm trong hoan lạc thể xác mà anh đem đến. Anh và cô đã có quá nhiều những giằng co và bó buộc, những lúc này, cô chỉ muốn xem anh đơn thuần như một người đàn ông mình đã từng yêu. Cô muốn cả bản thân và anh đều được thăng hoa cảm xúc.
Giống như cô đang dâng tặng cho anh lần đầu tiên của mình vậy.
Cô thiếu nữ Giản Tư ngày nào tưởng rằng sau khi đã kết giao cơ thể với người con trai mà mình yêu, thì số phận cả hai sẽ bện quấn vào nhau chẳng thể tách rời… Nhưng lúc này đây, sự dâng tặng và cuồng nhiệt cô dành cho anh lại chính là lời chia tay, vĩnh viễn. Riêng đêm nay, anh vẫn còn thuộc về một mình cô. Chỉ đêm nay mà thôi.
Sau vài cuộc giao hoan điên cuồng, toàn thân Giản Tư tê đại cứng đờ, những đợt cao trào dồn dập đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực và lý trí của cô, ánh mắt cô rời rạc mơ hồ, cảnh vật dường như đang chuyển động chậm rãi, cô không còn sức lực mở mắt, chỉ có thể nằm bệt trên chiếc giường lộn xộn.
Hề Thành Hạo tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề.
Giản Tư cảm thấy lồng ngực trào lên một sức nặng không tài nào chịu nổi. Ánh dương ngoài cửa sổ hắt lên rèm cửa thành những đốm chói lòa nhức mắt. Anh phải đi rồi. Cô cảm thấy, lần này mới là ly biệt thực sự, cuộc chia tay tám năm trước, lần này mới là ly biệt thực sự, cuộc chia ly tám năm trước, sự xa cách ba năm trước… dường như chẳng có ý nghĩa gì so với lần này.
Hề Thành Hạo chưa cất bước, anh lặng nhìn tấm lưng gầy yếu của Giản Tư dưới lớp chăn. Mái tóc cô mượt mà xõa bên thành gối, trông hấp dẫn mê hồn mà sao lại gợi cho anh nhiều xót xa đến thế?
Anh cứ đứng nhìn. Mồ hôi lại chui vào mắt nữa sao?
“Em có biết không…” Lúc khẽ giọng cất lời, Hề Thành Hạo mới nhận ra giọng nói của mình có chút nghẹn ngào. Một đêm điên cuồng đã khiến cô mê man chìm vào giấc ngủ, cô không nghe thấy lời anh nói, điều này làm anh cảm thấy uất ức và tiếc nuối, nhưng nếu như cô vẫn còn tỉnh táo, thì anh sẽ không thể nói ra thành lời được: “Lần này cũng là anh rời đi trước… nhưng, người bị bỏ lại ở chỗ cũ lại vẫn là anh!”
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tựa như không ảnh hưởng đến luồng suy nghĩ hỗn loạn của cô.
Người bị bỏ lại ở chỗ cũ… sao lại là anh cơ chứ?
Giản Tư muốn lớn tiếc phản bác, nhưng không hiểu tại sao lại bỗng nhiên nhớ đến ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ của hai người mà cô nhìn thấy đêm qua.
Cô nhìn những đốm sáng dày đặc lấp lánh trên những sợi rèm cửa. Từ nay về sau, ánh đèn đó không còn thuộc về cô và anh nữa…
Giản Tư lê bước chân vào nhà vệ sinh. Đứng dưới dòng nước ấm áp với tiếng nước chảy tí tách che phủ những âm thanh khác, cô như thể tồn tại trong một không gian biệt lập, Giản Tư nhắm mắt lại. Không có Hề Thành Hạo, liệu cuộc sống của cô có thể tiếp tục không?
Có thể.
Giản Tư mở mắt, bước ra khỏi cột nước. Chắc chắn là có thể, nhưng cô vẫn tiếc nuối khôn nguôi.
Vừa bước ra từ nhà vệ sinh, chuông cửa đột nhiên kêu liên hồi, Giản Tư hoảng loạn đáp lại. Rồi cô tự cảm thấy mình thật nực cười. Dựa vào thái độ bấm chuông, cô lập tức biết người đến là Hề Kỉ Hằng.
Cô luống cuống mặc áo khoác lên, tóc tai rối bời. Bị tiếng chuông giục giã, cô chạy ra mở cửa.
Không ngờ người đến lại là Nguyễn Đình Kiên.
Anh ta chẳng buồn nhìn Giản Tư, lập tức xồng xộc lôi cô ra ngoài như một con búp bê. Anh ta không nói nhiều, chỉ buông ra một câu lãnh đạm: “Tôi cũng không nhịn được nữa rồi.”
Nguyễn Đình Kiên thô bạo gạt phăng cô thư kí định ngăn cản bọn họ, lao thẳng vào một gian phòng, vị luật sư ngồi trước bàn làm việc kinh ngạc đứng lên. Hề Thành Hạo đang quay lưng về phía cửa vẫn ngồi im lìm tại chỗ, không có phản ứng gì.
Nguyễn Đình Kiên ấn Giản Tư ngồi xuống chiếc ghế xoay bên cạnh Hề Thành Hạo, hừ một tiếng nói: “Làm thủ tục ly hôn chẳng phải cần cả hai bên vợ chồng xuất hiện sao?” Nói đoạn bèn quay lưng đi thẳng, dường như không muốn ở thêm một giây nào.
Hề Thành Hạo lạnh lùng nheo mắt không nói gì, vị luật sư chẳng hiểu mô tê gì ngồi xuống ghế, ngẩn người nhìn tờ đơn ly hôn bên nữ đã ký tên trên bàn.
Ánh mắt Giản Tư cũng hướng về bộ giấy tờ đang trải ra. Phần dành cho chữ kí của Hề Thành Hạo nằm bên cạnh chữ kí của cô, tim Giản Tư bỏng rát chua xót. Sự lãnh đạm lúc cô kí tên mình lên đó đã biến sạch không còn dấu vết. Bây giờ, từng con chữ trong chữ kí của Giản Tư giống hệt những mũi kim nhọn sắc đâm vào trái tim cô nhói buốt. Ba năm liền cô cố gắng sống trong quên lãng và tự an ủi bản thân rằng mình đang sống rất vui vẻ. Nhưng giờ đây đối diện với chữ kí của mình, ba năm cố gắng ấy đã trở thành con số không. “Sự quên lãng” của Giản Tư thực chất chỉ là tác phẩm thất bại của sự lừa gạt bản thân.
Ngày kí… sao lại là hôm nay?!
Giản Tư trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm vào ngày tháng kí tên.
Một năm trước… anh đã không kí ư?
Rất nhiều những dấu vết Giản Tư cố tình không để tâm đột nhiên nhảy ra trong đầu: Ánh mắt anh nhìn cô lần đến thăm Hiểu Hiểu, sự tức giận lúc rời đi của anh, lời Thái Tâm nói, sự ám thị bí hiểm của Mai Thi…
Anh đã luôn chờ cô sao?
Không thể nào! Quyền lựa chọn đã luôn nằm trong tay Hề Thành Hạo. Chính anh muốn kết hôn, cũng chính anh muốn chia tay… Nếu như anh muốn cô trở về bên cạnh mình, thì tại sao anh cứ mãi im lặng không nói ra?
“Được rồi, không phải thủ tục đã làm xong rồi sao?” Hề Thành Hạo điềm đạm nói.
Giản Tư nhớ lại lúc anh nói, “đã luôn bị bỏ lại ở chỗ cũ”, buổi sáng nay, lúc anh tưởng cô đang say ngủ. Giọng nói của anh khi ấy nghẹn ngào trầm thấp như thế cố kiềm chế cơn nức nở. Rút cuộc thì đâu mới là sự thật? Phải chăng cô đang hoang tưởng?
Hề Thành Hạo đứng dậy, chẳng buồn nhìn Giản Tư lấy một cái, bước thẳng ra ngoài.
Chia tay năm năm, trở về từ Mỹ, anh vẫn nói yêu cô, muốn cưới cô. Khi Hiểu Hiểu ra đời, anh rất mực yêu thương con gái nhưng vẫn không nhẫn tâm cướp con bé khỏi bàn tay cô. Ba năm sau anh nói lời ly hôn… Nhưng mọi chuyện đã kéo dài cho đến tận hôm nay. Vì đâu?
Giản Tư đột nhiên hiểu ra, sự lãnh đạm và tuyệt tình mỗi lần Hề Thành Hạo rời đi… là bởi vì anh sợ làm khổ cô. Vì tình yêu của anh dành cho cô quá lớn!
Ngón tay ấn nút thang máy của Hề Thành Hạo hơi run run. Phòng luật sư và cửa thang máy chỉ cách nhau vài bước chân ngắn ngủi, nhưng Giản Tư vẫn không đuổi theo anh. Đối với Giản Tư, anh… có quá nhiều áy náy và day dứt, đến mức thậm chí không nỡ nhẫn tâm níu kéo cô! Nếu anh níu kéo, hai người có thể trở về sống bên nhau, nhưng chắc chắn Giản Tư cả đời sẽ phải giằng xé giữa tình yêu thật sự và thù hận. Đó đâu phải là tình yêu thật sự. Yêu, là làm sao để người mình yêu sống hạnh phúc, vui vẻ và thanh thản. Vì vậy anh chọn cách im lặng. Nhưng từ sâu trong đáy lòng… anh đã luôn hi vọng Giản Tư có thể vứt bỏ những khúc mắc trong lòng, trở về bên cạnh anh. Anh mong mỏi xiết bao có một lúc nào đó cô gọi anh lại, níu kéo anh – dù chỉ một lần.
Nhưng Giản Tư chưa từng làm thế!
Anh cũng không thể ích kỉ chỉ nghĩ tới cảm xúc của bản thân mà làm khổ cô thêm nữa.
Đưa tay mở cửa xe, đột nhiên Hề Thành Hạo cảm thấy trái tim mình như đang bị ai bóp nghẹt đến mức không thể thở nổi. Lần chia tay nào cũng thế, anh luôn là người rời đi trước, nhưng cuối cùng thì người bị bỏ lại ở chỗ cũ vẫn là anh…
Có tiếng bước chân loạn nhịp. Là Giản Tư!
Hề Thành Hạo chưa kịp quay đầu lại, đã bị Giản Tư ôm chặt eo từ phía sau.
Anh cứng đờ, bàn tay túm chặt tay cầm cửa xe.
“Chúng ta vẫn chưa ly hôn! Chúng ta vẫn là vợ chồng!” Giản Tư cuống quýt đến lạc giọng. Sắc thái giọng nói cương quyết, nhưng vẫn pha chút ương bướng, như một đứa trẻ con không đành lòng bỏ đi một vật mà nó vô cùng yêu mến: “Anh… đừng đi.”
Hề Thành Hạo bỗng thấy toàn thân mình run rẩy, không thể kiềm chế. Giản Tư… đang níu kéo anh sao?
Cô đã nghĩ kĩ rồi. Cô sẵn sàng chấp nhận một cuộc hôn nhân phức tạp. Cô không thể đánh mất anh!
“Em chỉ muốn hỏi, anh có còn yêu em nữa không?” Giản Tư ôm chặt eo anh.
Hề Thành Hạo im lặng một hồi: “Em trả lời anh trước đã. Em… có còn yêu anh không?” Thật là xảo quyệt! Anh vẫn xảo quyệt như ngày xưa! Giản Tư nhoẻn miệng cười trong nước mắt.
“Có!” Cô dụi trán vào lưng Hề Thành Hạo.
“Vậy thì được.” Hề Thành Hạo trấn tĩnh lại nhịp tim và hơi thở, dùng tay ôm chặt Giản Tư, kéo cô đến đầu bên kia xe, đẩy cô ngồi vào ghế phụ.
Giản Tư ngơ ngác nhìn anh vòng qua đầu xe. Tại sao anh không hôn cô, hoặc nói thêm một điều gì đó?
“Đơn ly hôn đâu rồi?” Anh nhìn đồng hồ, vẻ mặt trầm tĩnh.
“Ở đây.” Giản Tư cầm tờ giấy trên tay phe phẩy.
“Xé đi.” Anh nói bằng khẩu khí ra lệnh.
Chiếc xe lao vút trên đường. Giản Tư khó khăn nuốt nước bọt: “Đi… đâu vậy?”
Cuối cùng, Hề Thành Hạo cũng chịu nhướng khóe môi:
“Sân bay! Đi đón Hiểu Hiểu về”.
Chẳng cần buổi đêm với những ánh đèn lấp lánh, thành phố sớm mai vẫn lung linh lạ kì qua lăng kính vỡ òa của triệu triệu tinh thể nước mắt.
Dấu mộng không chỉ là một giấc mơ…