Xa xa trên bầu trời, một đạo hào quang vô hình trôi nổi. Linh Hồn Lực lượng bàng bạc mênh mông như cơn thuỷ triều lấy nơi này làm trung tâm nhanh chóng từ bốn phương tám hướng thổi quét qua. Giờ phút này cả một mảng bên trong dãy núi, ngoại trừ một ít cao giai ma thú cực kỳ cường hãn ra, đám ma thú còn lại đều cảm nhận được mội loại uy áp cực kỳ mãnh liệt từ linh hồn. Uy áp bậc này làm cho thân thể bọn nó không nhịn được có chút run rẩy.
"Tiêu Viêm này thực lợi hại, thật sự có thể đột phá tới bát phẩm. Thật làm cho người ta khó có thể tin."
Hùng Chiến nhìn lên đạo hào quang vô hình trên bầu trời. Linh hồn lực mênh mông kia cho dù là bản thân hắn cũng có cảm giác kinh hãi. Về mặt thực lực hiện giờ hắn mạnh hơn, nhưng nếu so về linh hồn mà nói… hai Hùng Chiến chỉ sợ cũng không bằng được Tiêu Viêm lúc này.
Linh Hồn Lực lượng như thuỷ triều khuếch tán, kéo dài mấy phút đồng hồ sau mới từ từ dừng lại. Mà đoàn hào quang vô hình kia cũng dần dần hiện ra dưới ánh mắt soi mói của Hùng Chiến.
Hào quang tan đi, mơ hồ hiện ra một đạo thân ảnh. Cẩn thận quan sát, rõ ràng là Tiêu Viêm, chẳng qua lúc này bề ngoài thân thể Tiêu Viêm cực kỳ hư ảo. - .
"Đây là linh hồn?" Hùng Chiến nhìn Tiêu Viêm hư ảo trên bầu trời, trong lòng đột nhiên thất kinh, thấp giọng nói.
Linh hồn đối với thời đại này mà nói quả thực là quá mức mờ ảo. Linh Hồn Lực lượng cũng là vô sắc vô hình, rất khó phòng bị. Có thể đem linh hồn cô đọng thành hình người, hơn nữa rất lâu không tiêu tan thì cho dù là cường giả cấp bậc Đấu Tôn cũng khó có thể làm được.
Trên bầu trời, "Tiêu Viêm" dừng lại một chút sau đó đột nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn vào trong thạch thất, nơi đó có một đạo thân ảnh cao gầy đang chậm rãi bước trên hư không. Ánh mắt Hùng Chiến đảo qua, phát hiện đây chính là thân thể của Tiêu Viêm.
Tùy theo thân thể đạp không tiến về phía linh hồn, "Tiêu Viêm" do linh hồn cô đọng lại cũng chuyển động bước về phía thân thể. Mà cứ mỗi lần bước chân nó hạ xuống, kích thước cũng thu nhỏ lại một chút. Đến khi tiến vào thân thể thì đã biến thành một đốm sáng vô hình nhỏ bằng lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng dừng lại ở trên mi tâm của thân thể, chợt loé lên liền biến mất không thấy nữa.
Khi linh hồn lại một lần nữa tiến vào mi tâm thì thân thể Tiêu Viêm cũng khẽ run lên. Loại linh hồn áp lực tràn ngập xung quanh lúc này cũng tiêu tan.
Thân thể Tiêu Viêm trên bầu trời đứng ngây ra một lúc lâu, ánh mắt đen nhánh lần nữa khôi phục lại sự thanh tỉnh. Tiêu Viêm hít sâu một hơi, hai tay đột nhiên kết động thủ ấn. Linh Hồn lực lượng mênh mông từ vị trí mi tâm nhanh như chớp khuếch tán ra. Cuối cùng chỗ Tiêu Viêm biến ảo thủ ấn đã ngưng tụ thành một quyền ấn linh hồn vô hình.
"Hùng Chiến đại ca, thử tiếp một Hồn Thủ Ấn của ta xem!"
Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Tiêu Viêm truyền ra, ánh mắt chuyển hướng xuống Hùng Chiến phía dưới, sau đó cười lớn một tiếng. Thủ ấn lập tức ngưng tụ, quyền ấn ẩn chứa linh hồn uy áp mênh mông kia nhanh như chớp hướng về phía Hùng Chiến trên đỉnh núi.
"Ha ha, hay lắm!"
Nghe thấy tiếng cười của Tiêu Viêm, Hùng Chiến cũng hào sảng cười, bàn tay to lớn đột nhiên nắm chặt, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào lực lượng vô hình đang xẹt qua không gian kia.
"Bành!"
Linh hồn thủ ấn vô hình nháy mắt đã tới, sau đó cùng nắm tay như được làm bằng sắt của Hùng Chiến hung hăng va chạm vào nhau, tạo thành một âm thanh trầm thấp vang vọng tại vùng trời này.
Hai bên va chạm, năng lượng gợn sóng trong dự tính cũng không xuất hiện, Hùng Chiến sau khi đánh ra một quyền, sắc mặt cũng hơi thay đổi, lực đạo phía trên linh hồn thủ ấn kia cũng không phải là quá mạnh, nhưng khi hai người va chạm nhau hắn lại cảm giác được trong đầu của mình truyền ra một trận đau nhức. Hùng Chiến lảo đảo lui về phía sau hai bước mới đứng vững thân hình.
"Đây… Đây chính là linh hồn công kích sao?"
Thân hình vừa ổn định, sắc mặt Hùng Chiến liền ngưng trọng hẳn lên, tuy nói lúc trước vẫn chưa sử dụng toàn lực nhưng cái loại công kích kỳ dị kia của Tiêu Viêm không phải chỉ dựa vào lực lượng thân thể là có thể đón đỡ. Bởi vì hắn công kích không phải thân thể mà là linh hồn đối phương.
Tuy nói ở mức này rất khó tạo thành vết thương trí mạng cho đối thủ nhưng nếu như trong lúc chiến đấu, đột nhiên trúng phải công kích quỷ dị kia làm cho choáng váng một lát, cũng đủ để chuyển biến cục diện cuộc chiến trong nháy mắt!
"Nghe nói Luyện Dược Sư thời viễn cổ, mặc dù là một ít Đấu khí cường giả cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc. Loại công kích linh hồn này làm cho người khác khó lòng phòng thủ, chẳng qua Luyện Dược Sư hiện nay đã mất đi thủ đoạn tu luyện này, bởi vậy phần lớn khi cùng người khác đối chiến cũng là dựa vào Đấu khí."
Khuôn mặt Hùng Chiến lộ vẻ do dự, mặc dù hắn là ma thú đã sống qua một khoảng thời gian không ngắn. Năm đó, khi đan giới còn cường thịnh thì hắn đã từng may mắn gặp được một vị Luyện Dược Tông Sư, vì vậy đối với Luyện Dược Sư hắn cũng coi như có chút hiểu biết.
"Ha ha, Hùng Chiến đại ca, không sao chứ?" Khi Hùng Chiến còn đang chìm trong suy nghĩ, thân hình Tiêu Viêm cũng từ từ hạ xuống, cười nói.
Nghe vậy, Hùng Chiến cũng gác lại suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Viêm, trong lòng không khỏi nao nao. Không biết mình cảm giác đúng hay sai. Khi nhìn Tiêu Viêm bây giờ, hắn cảm thấy đối phương nhiều hơn một loại khí chất mờ mịt khó nắm bắt. Loại cảm giác này, giống như người đang đứng trước mặt hắn không phải Tiêu Viêm mà là linh hồn của hắn.
"Xem ra, đây chính là những thay đổi sau khi tiến vào bát phẩm luyện dược sư."
Đối với điểm này, Hùng Chiến cũng không tìm hiểu thêm, hào sảng cười với Tiêu Viêm, nói: "Tiêu Viêm huynh đệ, chiêu này quả nhiên không tệ. Nếu đổi lại là người có thực lực hơi thấp, chỉ sợ dưới công kích linh hồn bực này, thần trí đã bị trọng thương rồi."
Nói chuyện cùng với Tiêu Viêm, Hùng Chiến xưng hô cũng trở nên thân cận rất nhiều. Tuy hắn là cường giả Đấu Tôn nhưng hiện giờ Tiêu Viêm xem như đã bước vào bát phẩm Luyện Dược Tông Sư, ngày sau hắn nhất định sẽ có việc cần đối phương giúp đỡ.
Tiêu Viêm cười cười, biến hoá rất nhỏ của Hùng Chiến cũng không bị hắn bỏ qua, trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Thế giới của cường giả quả nhiên là thực lực vi tôn. Những lời này, đặt ở người có tình tình chân chất như Hùng Chiến là minh chứng tốt nhất.
"Ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi."
Một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên phía sau Tiêu Viêm, dĩ nhiên đó chính là Tử Nghiên chờ đợi lâu ngày đã sớm hết kiên nhẫn. Tiêu Viêm xoay người lại nhìn Tử Nghiên, cười cười nói: "Ta bế quan mấy ngày?"
"Gần 8 ngày." Tử Nghiên xoay người, trừng mắt nói: "Ngươi chỉ cần chậm thêm một chút nữa là đan giới sẽ đóng cửa. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ mất đi tư cách dự thi."
"Tám ngày sao? Như vậy chỉ còn một ngày?" Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thời gian tám ngày vẫn chưa vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Hơi trầm ngâm, từ trong nạp giới lấy ra bản đồ, phân biệt phương hướng một chút sau đó ánh mắt chuyển về phương bắc, nói: "Nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần đi tới cửa ra của đan giới là có thể ra ngoài, các ngươi thì sao?"
Nghe vậy, Tử Nghiên xua tay nói: "Trước tiên cứ đi theo ngươi đi, tuy nhiên ở lối ra sẽ có người của Đan Tháp canh giữ, khi đến đó sẽ để ngươi ra ngoài trước. Tự ta cũng có cách để đi ra ngoài."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, đối với bổn sự của Tử Nghiên hắn cũng biết một chút. Hơn nữa nàng có thể thần không biết quỷ không hay đi tới đan giới này thì tự nhiên cũng sẽ có biện pháp rời đi. "Một khi đã như vậy, chúng ta khởi hành thôi. Nơi này cách lối ra cũng khá xa, phải đi nhanh mới có thể tới được trước khi cửa đóng."
"Ân, mấy thứ này để ngươi bảo quản đó. Nhưng cũng không thể chiếm một mình đấy." Tử Nghiên đột nhiên xòe bàn tay nhỏ nhắn ra, một quả nạp giới màu xanh biếc xuất hiện trong tay. Mà khi nhìn thấy cái nạp giới này thì khuôn mặt của Hùng Chiến ở một bên cũng hiện lên vẻ đau khổ.
"Đây là?" Tiêu Viêm cũng có chút nghi hoặc.
"Khụ, đây là những dược liệu trân quý trong thạch điện." Hùng Chiến ho khan một tiếng, ngữ khí có chút khô khốc nói. Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng không nói gì, nhìn Tử Nghiên thúc giục bằng ánh mắt, không khỏi cười khổ lắc đầu. Cô trẻ này quả nhiên là muốn thu sạch gia sản của người khác a.
Thuận tay tiếp nhận nạp giới, sau đó đeo nó trên tay, đối với những dược liệu trân quý này, nói Tiêu Viêm không động tâm chỉ là giả dối. Có được kho dược liệu này sẽ giảm đi vô số tinh lực cùng thời gian tìm kiếm. Dù sao để gặp được những dược liệu trân quý như thế ở bên ngoài cũng là rất khó khăn.
"Hùng Chiến đại ca cũng muốn theo tới đó sao?" Đeo nạp giới trên tay, Tiêu Viêm ho nhẹ một tiếng, nói.
"Phải, ta muốn đi ra ngoài, cũng còn phải nhờ đến cô trẻ này. Hơn nữa cũng thuận tiện bảo vệ cho các ngươi. Bằng không, vạn nhất trên đường lại gặp phải lão già kia, chỉ mình ngươi cũng có chút không ổn." Lưu luyết rời mắt khỏi ngón tay Tiêu Viêm, Hùng Chiến nói.
"Ha ha, vậy phải làm phiền Hùng Chiến đại ca rồi."
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng không khỏi mỉm cười hướng về phía hắn ôm quyền cảm tạ, nói: "Một khi đã như vậy, vậy liền lập tức khởi hành thôi."
"Tự mình bay đi sẽ rất phiền."
Hùng Chiến cười hắc hắc, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng huýt sáo. Trong Vạn Dược sơn mạch đột nhiên vang lên một tiếng chim kêu. Lát sau, một thân ảnh khổng lồ từ trong sơn mạch bay tới, cuối cùng dừng lại trên đỉnh núi: "Đi thôi, đây là Huyền Điểu thú có tốc độ cực nhanh, hơn nữa bớt việc…"
Hùng Chiến vẫy vẫy tay với Tiêu Viêm, sau đó đạp mạnh chân lên mặt đất, thân thể chớp động, vững vàng dừng lại trên lưng Huyền Điểu thú đang dang rộng đôi cánh. Hai người Tiêu Viêm thấy vậy cũng theo sát mà lên.
"Kỷ!"
Huyền Điểu thú ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gáy sắc nhọn. Đôi cánh lớn vung lên mang theo cuồng phong dạt dào, hướng về phương bắc của Đan giới mà bay đi.