Ngay khi hai má đỏ bừng, một tiếng kêu sợ hãi cũng truyền ra từ trong miệng Vân Vận. Ngọc thủ nàng chợt vung mạnh lên, kình phong bay múa, chiếc chăn mềm mại trên giường tung bay, đem ngọc thể động lòng người kia bao bọc lại.
Thân thể giấu trong chăn, sắc mặt Vân Vận mới tốt hơn một chút. Nàng ngẩng mặt, nhìn về phía Tiêu Viêm, tức giận nói: "Ngươi còn nhìn?"
Tuy bây giờ đã có chăn che khuất, nhưng chiếc chăn này cũng khá mỏng. Khi choàng trên cơ thể Vân Vận, những đường cong quyến rũ kia vẫn hiện ra, lại thêm vẻ mặt đỏ bừng thẹn thùng. Một màn này, đủ để làm tất cả nam nhân phải chảy máu mũi.
"Khục…"
Tiêu Viêm ho khan một tiếng, cực kỳ trấn định thu hồi ánh mắt, nói: "Chuyện này không liên quan đến ta, là chính nàng phá vỡ…"
Nghe được lời này của hắn, dù lấy định lực của Vân Vận cũng không nhịn được mà tức giận trừng lớn mắt. Tên nhóc này, điển hình của việc đã chiếm tiện nghi mà còn luôn miệng kêu oan.
Thấy Vân Vận đã có dấu hiệu bùng nổ, Tiêu Viêm cũng không dám dây dưa quá nhiều ở vấn đề này, vội vàng chuyển chủ đề: "Bây giờ nàng cảm thấy thế nào?"
"Tạm ổn, ngươi tạo ra một vết nứt trên phong ấn, hiện giờ đang có không ít đấu khí liên tục trào ra từ đó. Mà nó cũng vừa vặn nằm trong phạm vi ta có thể hấp thu." Vân Vận không khách khí đáp, vẻ ngượng ngùng trên mặt từ từ rút đi.
"Ừ, vậy là tốt rồi." Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: "Đấu khí Hoa bà bà để lại quá kinh khủng, nếu nàng có thể hoàn toàn luyện hóa, không chừng có thể đạt tới cảnh giới khi bà ta còn sống. Vả lại, nàng còn trẻ, còn không gian phát triển rất lớn. Nếu sau này lại gặp được cơ duyên lớn nào đó, đạt tới Đấu Thánh cũng không phải chuyện không thể."
"Đấu Thánh…"
Nghe được cảnh giới trong truyền thuyết này, Vân Vận cũng hơi ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu. Vấn đề này quá xa xôi, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đạt tới Đấu Tôn, đây là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho nàng. Về phần Đấu Thánh kia, nàng còn chưa hề suy nghĩ tới.
"Ta có không ít kẻ thù ở Trung Châu này, mà ai trong số đó cũng không dễ trêu. Ha ha, nếu sau này nàng trở thành Đấu Thánh, vậy thì ta cũng có một cây đại thụ để dựa dẫm rồi." Tiêu Viêm cười trêu chọc.
Nghe được câu trêu chọc này của Tiêu Viêm, Vân Vận kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đang ấm áp cười kia. Nàng có chút không biết nói gì, trong lòng khẽ nhói đau, Ai cũng chỉ nhìn vào mặt ngoài phong quang và những thành tựu của hắn, nhưng lại quên, để đạt được những thứ này, hắn đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi và máu.
Năm đó, khi lần đầu gặp Tiêu Viêm, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt, nhưng rất quật cường cố chấp, nhưng chỉ vậy thôi mà đã dám vào Ma Thú sơn mạch để rèn luyện. Những năm này, nguy hiểm và sóng gió hắn trải qua còn lớn hơn vô số lần lúc ở Ma Thú sơn mạch.
"Ta sẽ nhanh chóng luyện hóa đấu khí của Hoa bà bà, ta cũng sẽ từ từ khống chế Hoa tông." Cả người Vân Vận đều rúc vào trong chăn, chỉ có giọng nói của nàng nhẹ nhàng truyền ra.
Đột nhiên nghe được câu nói có chút khó hiểu này của Vân Vận, Tiêu Viêm ngẩn người. Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia, hắn như hiểu ra điều gì đó, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, khó tiêu thụ nhất chính là mỹ nhân ân a.
Bầu không khí trong lòng đột nhiên trở nên kiều diễm mùi mẫn. Một lát sau, Tiêu Viêm ho khan một tiếng, phá tan sự trầm mặc, sau đó lấy ra một bình ngọc từ bên trong nạp giới. Trong bình ngọc chứa đầy những viên đan dược màu nâu tím, mơ hồ còn có những luồng năng lượng nóng rực truyền ra từ bên trong.
"Đây là Ly Hỏa đan do ta luyện chế, trong mỗi viên đều có một chút Dị Hỏa lực. Sau này, mỗi lần luyện hóa đấu khí trong phong ấn thì dùng một viên. Nó có thể giúp nàng tăng tốc độ luyện hóa, đồng thời rèn luyện đấu khí cho thêm phần tinh thuần." Tiêu Viêm đặt bình ngọc trên giường, cười nói với Vân Vận.
"Ừm." Cầm lấy bình ngọc, Vân Vận cười gật đầu.
"Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, nếu sau này gặp được rắc rối gì không thể giải quyết thì hãy đến Tinh Vẫn các tìm ta…"
"Ngày mai đã đi rồi sao?"
"Ta không thể ở lại đây quá lâu, nếu không chỉ sợ sẽ đưa tới cường giả của Hồn Điện. Đến lúc đó, sẽ làm liên lụy đến cả nàng và Hoa tông." Tiêu Viêm trịnh trọng nói.
Vân Vận cũng không phải người không biết suy nghĩ, tuy trong lòng nàng có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừm, vậy ngươi cẩn thận một chút…"
Tiêu Viêm gật đầu cười, dặn dò Vân Vận thêm vài câu rồi xoay người bước ra khỏi căn phòng thoang thoảng hương mai này.
Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm rời đi, Vân Vận khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói: "Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thoát được tiểu oan gia này. Nếu đã không thoát được, thì lần này sẽ vì ngươi mà tiếp tục cố gắng hết sức một lần."
Vốn Vân Vận cũng không có quá nhiều hứng thú với việc tăng lên thực lực của mình. Lúc đi đến Trung Châu, nàng chỉ muốn tìm một nơi an bình để sống cho yên ổn. Nhưng sao có thể đoán trước được, người vẫn luôn chôn sâu trong tâm trí lại xuất hiện trước mặt nàng thêm một lần nữa.
Khi gặp lại hắn, nàng mới nhận ra, cảm giác kia không thể phai mờ bởi năm tháng. Mà ngược lại, như một hũ rượu lâu năm vậy, càng ủ càng thơm.
Loại cảm giác này, nàng sẽ không nói ra khỏi miệng. Những gì nàng nghĩ chỉ là có thể ở phía sau trợ giúp hắn một chút, vì Vân Vận biết, trên lưng Tiêu Viêm phải gánh rất nhiều thứ, cũng rất mệt mỏi…
Nàng muốn giúp hắn chia sẻ cái gánh nặng kia, dù chỉ một chút!
Sau khi giúp Vân Vận giải quyết vấn đề phong ấn, Tiêu Viêm tiếp tục ở lại Hoa tông thêm một ngày, sau đó liền cáo từ mấy người Vân Vận, Đại trưởng lão, dẫn theo Thanh Lân rời đi.
Đối với việc Tiêu Viêm gấp gáp rời đi như vậy, Đại trưởng lão có vẻ rất tiếc hận, có lòng muốn giữ lại. Nhưng thấy Tiêu Viêm đã quyết tâm đi, bà cũng không ngăn cản thêm nữa, để hai người rời đi.
Mà sau khi cáo biệt, hai người Tiêu Viêm và Thanh Lân liền trực tiếp rời đi Hoa tông, sau đó triệu hồi ra Cửu U Địa Minh Mãng, tiến về hướng Tinh Vẫn các.
Trên bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, đột ngột có một bóng đen to lớn nhanh như chớp lướt qua bầu trời. Tiếng xé gió chói tai ầm ầm vang vọng không ngừng, đưa tới không ít những ánh mắt chú ý.
Bóng đen này tự nhiên chính là Tiêu Viêm và Thanh Lân đã rời khỏi Hoa tông chừng hai ngày. Trong hai ngày này, hai người họ gần như lúc nào cũng ở trong trạng thái di chuyển, dù có nghỉ ngơi thì cũng không dám dừng lại quá lâu. Tuy nói dùng Cửu U Địa Minh Mãng để bay có chút thu hút ánh mắt người khác, nhưng sẽ rất ít đưa tới rắc rối gì. Bởi vì ai cũng biết sự cường hãn của một trong ba bộ tộc ma thú này, nếu không có tình huống gì đặc biệt, sẽ chẳng có ai ngu tới mức trêu chọc chúng để tự rước lấy phiền phức. Bạn đang đọc truyện được tại
"Tiêu Viêm thiếu gia, bây giờ chúng ta đã rời khỏi phạm vi thế lực của Hoa tông. Chỉ cần mấy ngày nữa là tới Tinh Vẫn các rồi." Trên thân thể khổng lồ của Cửu U Địa Minh Mãng, Thanh Lân đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nghiêng đầu nói với Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng.
"Ừm…"
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ lên lớp vảy của Cửu U Địa Minh Mãng, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của Thất Thải Thôn Thiên Cự Mãng.
Nghĩ đến Thải Lân, trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua vẻ phức tạp. Không biết vị Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương bệ hạ đã từng đem hắn đuổi giết đến mức phải trốn chui trốn nhủi kia bây giờ thế nào rồi? Ở mảnh địa vực kia, chắc thực lực của nàng cũng là hiếm có địch thủ chứ?
"Tiêu Viêm thiếu gia…:"
Khi Tiêu Viêm đang chìm trong hồi ức, khuôn mặt Thanh Lân ngồi cạnh lại khẽ biến đổi, nhẹ giọng kêu lên.
"Sao cơ?" Bị tiếng gọi này kéo về thực tại, Tiêu Viêm ngẩn ra, hỏi.
"Hình như có gì đó không đúng a." Thanh Lân thấp giọng đáp.
Nghe vậy, Tiêu Viêm híp mắt lại đảo qua bốn phía. Lúc này bọn họ đã đi đến không trung của một sơn mạch không có dấu chân người. Nhưng điều quỷ dị là mảnh sơn mạch này lại không hề có tiếng thú rống nào, phảng phất như một vùng đất chết vậy.
Thân hình Tiêu Viêm từ từ đứng thẳng lên, ra hiệu cho Thanh Lân để Cửu U Địa Minh Mãng ngừng lại. Hắn nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Nếu đã đến thì cần gì phải dấu đầu lộ đuôi? Ngươi thấy đúng không, Yêu Hoa tà quân?"
"Tiểu tử, cảm giác cũng không tệ lắm."
Tiêu Viêm vừa dứt lời, vùng không gian cách đó không xa bỗng vặn vẹo. Vài đạo thân ảnh bỗng đột ngột xuất hiện, khí tức mênh mông cũng theo đó mà ùn ùn tràn ra.
Tổng cộng có bốn người xuất hiện. Một người trong đó đúng là Yêu Hoa tà quân, còn lại là ba lão giả mặc áo bào màu xám tro, khuôn mặt không hề có một chút biểu tình nào. Khí tức của ba người này không hề yếu hơn Yêu Hoa tà quân, xem huy chương trên ngực bọn họ, rõ ràng đều là người của Thiên Minh tông.
"Tiêu Viêm, ngươi làm hỏng đại sự của Thiên Minh tông ta, chẳng lẽ còn muốn an toàn trở về như vậy sao? Đừng tưởng rằng Dược Trần tiến vào cảnh giới Bán Thánh là Thiên Minh tông ta không làm gì nổi ngươi!" Yêu Hoa tà quân phe phẩy chiết phiến trong tay, khuôn mặt tuy mỉm cười, nhưng lại lộ ra một chút lãnh ý.
Tiêu Viêm đưa mắt nhìn người này một cái, bình thản nói: "Các ngươi có thể chờ ở đây lâu như vậy, hẳn là có người báo tin? Ví dụ như Hoa tông, Hoa Cầm?"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển về phía rừng rậm bên dưới. Nơi đó, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, đúng là Hoa Cầm của Hoa tông. Giờ phút này, trên mặt nàng ta tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, cười lạnh nói: "Ngươi làm hỏng đại sự của bổn tông, hôm nay dùng cái mạng kia để đền bù đi. Còn về phần Vân Vận, sớm hay muộn bản tông chủ cũng sẽ xử lý nàng!"
"Tiêu Viêm, thúc thủ chịu trói, đến Thiên Minh tông một chuyến cùng mấy người lão phu. Nể mặt Dược Trần, Thiên Minh tông sẽ tiếp đãi ngươi như khách quý, nếu không…"
Tên lão giả đầu lĩnh cũng mở miệng, khí nói đến cuối câu, sát ý trong giọng nói của lão đột nhiên tăng mạnh.
"Nếu không, đây chính là nơi chôn xác ngươi!"