Đấu Phá Thương Khung

Chương 1542: Hóa Long ma trận


Ở U Minh địa mạch, đám người Yêu Minh nhìn hai người Tiêu Ảnh và Thải Lân đang xé rách hư vô không gian với vẻ mặt ngạc nhiên. Hiển nhiên, bọn họ có chút mù mờ không rõ tại sao hai người lại rời đi đột ngột như vậy…

"Hư vô không gian là địa bàn của Thái Hư Cổ Long nhất tộc. Nhìn hai huynh đệ khẩn trương như thế, chẳng lẽ ở đó lại xuất hiện tranh chấp?"

Yêu Minh cũng không ngốc, suy nghĩ một chút liền đoán được vài phần. Chẳng qua, nơi đây còn có một cục diện rối rắm nên hắn không cách nào bứt ra được. Hắn cũng chỉ biết cầu nguyện cho Tiêu Viêm cùng Thải Lân có thể dựa vào năng lực bản thân để giải quyết những phiền toái này.

"Hừ!!! Chờ các ngươi tranh đấu đến lưỡng bại câu thương, lúc đó tiện nghi cho Thiên Yêu hoàng tộc chúng ta."

Trên bầu trời, Hoàng Thiên nhìn chỗ hai người Tiêu Viêm biến mất, miệng cười lạnh, tiếp đó xoay người mạnh mẽ lướt đi… Những cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc nhìn hai người Tiêu Viêm bộ dạng vội vàng, trong lòng cũng xám xịt. Bọn họ biết rõ, nếu không phải Tiêu Viêm cùng Thải Lân đột nhiên rời đi, bọn họ muốn toàn thân trở lui quả thật không đơn giản như vậy.

Đối với chuyện Thiên Yêu Hoàng tộc thối lui, Cửu U Địa Minh Mãng tộc cũng không ngăn trở mà chỉ đành thở dài, đồng thời bắt đầu thu dọn chiến trường.

Không gian loạn lưu trong hư không như ác ma bóng tối yên lặng ẩn núp, lặng lẽ xé nát tất cả mọi thứ mà nó tiếp xúc.

"Vèo!"

Trong hư vô yên tĩnh không một tiếng động, hai chiếc cầu vồng lao vút qua như tia chớp, mang theo khí lưu cuồng mãnh làm cho phiến hư vô không gian vang dội rầm rầm không dứt.

Thi triển tốc độ đến mức tận cùng, sắc mặt Tiêu Viêm âm trầm. Kể từ sau khi đánh tan tam đại Long vương, tình thế của Thái Hư Cổ Long đối với Đông Long đảo mà nói, quả thật tương đối hài lòng. Theo cục diện này, muốn thống nhất hoàn toàn cũng không phải là không được. Tuy rằng Tam đại Long vương bị thương chạy thoát có thể tạo thành trở ngại cho việc thống nhất toàn tộc, bởi vì thực lực của bọn họ sẽ không tạo thành được phiền toái lớn nào.



Tiêu Viêm vốn cho là như vậy, nhưng hôm nay lại xuất hiện tình huống này làm cho hắn hiểu được tình hình sợ rằng còn phức tạp hơn nhiều.

"Long Ấn ngày càng nhạt, tình huống của Tử Nghiên ngày càng xấu đi. Chết tiệt! Nói cho cùng, Cổ Long nhất tộc đã phát sinh chuyện gì?"

"Phương hướng Long Ấn truyền đến cũng không phải là Đông Long đảo, xem ra Tử Nghiên không ở trên Đông Long đảo rồi!"

Tiêu Viêm nắm chặt tay từ từ đè nén tức giận trong lòng, Thanh Hồng Cốt Dực sau lưng rung lên, tốc độ lần nữa tăng lên, điên cuồng theo hướng cảm ứng với Long Ấn truyền đến mà vụt mạnh lao đi.

Phía sau Tiêu Viêm, Thải Lân nhìn thấy bộ dạng lo lắng của hắn như vậy cũng đành lắc đầu bất đắc dĩ, cố gắng giữ im lặng đi theo sau.

Một nơi nào đó trong hư vô không gian, huyết quang bắt đầu lan tỏa, cho dù cách xa ngàn dặm cũng ngửi rõ mùi tanh tưởi đó.

Nơi phát ra huyết quang là một tòa cự đảo trôi nổi lơ lững trong không gian hư vô, cự đảo đầy rẫy màu đỏ như được máu tươi nhuộm thẫm lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.

Xung quanh cự đảo, chi chít thân ảnh trên bầu trời bao vây lấy nó. Sắc mặt sợ hãi mà oán độc nhìn về phía Long đảo kia, bắt đầu hiện lên vẻ phẫn nộ.

"Hóa Long ma trận! Hóa Long ma trận! Bắc Long Vương khốn kiếp! Đây là Cổ Long nhất tộc cấm thuật, từ vài ngàn năm trước đã bị tiêu hủy, hắn làm sao có thể thi triển?"


Phía trên cự đảo, một lão giả râu trắng như cước đang tức giận gào thét…

Nghe được tiếng gầm của hắn, các trưởng lão Đông Long đảo cũng trầm mặc. Loại cấm thuật này cũng chưa từng nghe nói qua.

"Năm đó, người trông giữ bí thuật của Cổ Long nhất tộc tựa hồ là ông cố của Bắc Long Vương. Hóa Long ma trận cũng do hắn tiêu hủy, nhưng tột cùng có giấu diếm lưu lại hay không thì không ai rõ ràng lắm." Chúc Ly trưởng lão chần chờ một chút, mở miệng nói.

Hóa Long ma trận, cấm thuật của Thái Hư Cổ Long nhất tộc. Trận pháp này do một vị có thực lực bình thường trong tộc sáng chế. Khi hình thành trận pháp, trừ người làm trận nhãn, còn lại tất cả những người bị vây bên trong sẽ bị chấn nát thành máu, cuối cùng để cho người làm trận nhãn cắn nuốt hấp thu, giúp hắn tăng lên thực lực. Có điều, trận pháp này quá tàn nhẫn nên bị liệt vào cấm thuật, sau đó bị tiêu hủy. Không ai ngờ được hôm nay Bắc Long Vương lại có thể thi triển ra.

Hơn nữa, để cho mọi người ghê tởm chính là, kẻ điên này lại trực tiếp thi triển đại trận ngay trên Bắc Long đảo. Phải biết rằng, bởi vì ba đảo liên minh nên hiện tại có không ít cường giả tụ tập ở chỗ này. Như vậy, trừ số ít cường giả có thể thoát thì phần lớn còn lại sẽ hóa thành máu huyết bị Bắc Long Vương cắn nuốt.

Khi Bắc Long Vương cắn nuốt nhiều tộc nhân như vậy, thực lực của hắn đã đến một tầng thứ cực kỳ đáng sợ…

"Ha ha! Bé con chưa dứt sữa! Bổn vương vốn muốn cho ngươi sống thêm một thời gian ngắn. Không nghĩ tới ngươi lại đem người giết hết. Cũng tốt, Bổn vương đang ngại không đủ tế phẩm! Nếu cắn nuốt ngươi, huyết mạch của Bổn vương nhất định vượt qua tất cả tiền nhân của Thái Hư Cổ Long tộc. Đến lúc đó, ta chính là đệ nhất Tổ từ trước đến nay!"

Một vùng huyết quang nồng nặc máu tươi, bao phủ cả đảo lớn, từ bên trong truyền ra tiếng cười điên cuồng. Chợt một luồng năng lượng ba động kinh khủng càn quét ra, hai bóng người kịch liệt giao thủ làm cho huyết vụ bị đánh tan tác trước mắt đám người.

Một trong hai đạo thân ảnh đó là Tử Nghiên, chẳng qua tình huống bây giờ không tốt cho lắm. Gương mặt nàng tái nhợt, hơi thở nặng nề như hít phải chất dịch vậy. Đồ Long kiếm đã được gọi ra, nhưng hiển nhiên hiệu quả của nó đã không còn mạnh mẽ như trước.


Đối diện Tử Nghiên là một bóng mờ dường như không phải nhân loại. Thân hình nó to lớn, da thịt toàn thân như vật sống không ngừng ngọ nguậy. Trên thân thể có một dòng máu tươi không ngừng tràn ra từ lỗ chân lông, nhìn giống như huyết ảnh. Trên vai hắn có một cái đầu khổng lồ kỳ lạ bao gồm ba gương mặt người. Hiển nhiên chính là Tây Long Vương, Nam Long Vương và Bắc Long Vương!. - .

Ba khuôn mặt trên một cái đầu như vậy làm cho người xem cảm giác buồn nôn ghê tởm.

"Keng keng!!!"

Quái vật ba mặt luôn cười toe toét, máu tươi theo khóe miệng tràn ra, sáu con mắt đỏ quạch đầy cuồng bạo tựa như dã thú. Hơn nữa, quái vật còn nắm một thanh cự kiếm giống như được tạo bởi một chất lỏng màu vàng. Tuy trong màu vàng có pha lẫn màu máu nồng nặc, nhưng khi đụng vào Đồ Long kiếm trên tay Tử Nghiên lại phát ra thanh âm sắt thép va chạm, không chút nào thua kém. Ngược lại, thỉnh thoảng còn bức Tử Nghiên vào tình thế cực kỳ nguy hiểm trong từng đợt giao phong.

"Bắc Long Vương, Ngươi là một súc sinh! Tây Long Vương và Nam Long Vương là cùng ngươi liên minh. Ngay cả bọn họ ngươi cũng không buông tha, lại cắn nuốt linh hồn của họ, biến thành quái vật như vậy!!!" Ánh mắt bốc lửa nhìn quái vật đầm đìa máu tươi, Tử Nghiên nổi giận mắng.

"Khặc khặc… hai tên phế vật đã bị ngươi đánh cho trọng thương, coi như có khỏi hẳn cũng khó làm nên chuyện. Còn không bằng tiện nghi cho Bổn vương, tuy nói ta ăn thân thể bọn chúng nhưng đã đáp ứng giúp bọn hắn báo thù!" Khuôn mặt Bắc Long Vương trên đầu quái vật cười quái dị, liên tục khua nhanh cự kiếm bổ ra vô số kình phong đáng sợ, bức Tử Nghiên liên tiếp bại lui. Nhờ nuốt sống Tây Long Vương và Bắc Long Vương, hơn nữa dựa vào Hóa Long ma trận cắn nuốt thêm không ít cường giả, thực lực của Bắc Long Vương đã vượt xa Tử Nghiên. Nếu không phải kiêng kỵ Đồ Long kiếm trong tay của Tử Nghiên, thì nàng sớm táng thân ở trong tay Bắc Long Vương rồi.

Đối mặt với Bắc Long Vương đang điên cuồng tấn công, Tử Nghiên cắn chặt răng ngọc chống đỡ quyết liệt. Bởi vì có Hóa Long ma trận, cường giả Đông Long đảo không dám đặt chân vào trong đó. Nếu không, vừa vào trong lập tức biến thành máu huyết, trở thành thức ăn bổ dưỡng cho hắn ta.

"Bắc Long Vương! Thi triển Hóa Long ma trận, ngươi sớm muộn cũng bị sát lục làm cho lý trí mơ hồ, biến thành một con dã thú chỉ biết giết chóc!

"Khặc khặc… dã thú thì dã thú! Chỉ có Bổn vương mới thống nhất được Thái Hư Cổ Long nhất tộc, cũng chỉ có ta mới xứng làm Long Hoàng!"

Cười rộ lên quái dị, hai bàn tay Bắc Long Vương đột nhiên chụp mạnh về phía trước một trảo, chỉ thấy ba tên Cổ Long nhất tộc vẻ mặt thống khổ bị nắm lên. Sau đó bọn họ trở thành vũ khí, bị ném mạnh tới Tử Nghiên.



"Long Hoàng đại nhân! Ngài không phải là muốn cứu người sao? Khặc khặc… Bổn vương sẽ cho ngươi cứu đủ!"

Nhìn những bóng người bị bao quanh bởi huyết quang đang mạnh mẽ lao vút đến, Tử Nghiên cắn chặt răng lướt nhanh đến. Ngọc chưởng như tia chớp vỗ vào tầng kim quang bắt đầu khởi động trên cơ thể ba người, đánh tan những tia máu rồi lại đẩy ra một cổ ám kính, ném họ ra ngoài Hóa Long ma trận.

"Khặc khặc… thật là một Long Hoàng tốt nha! Bổn vương cũng có phần không nỡ…"

Tử Nghiên vừa ném ba người ra ngoài thì huyết quang chợt lóe lên trước mặt, thân hình Bắc Long Vương tựa như quỷ mị hiện ra. Khuôn mặt lạnh lẽo đầy dữ tợn, bàn tay to nhuốm máu đánh thẳng lên vai Tử Nghiên.

"Phụt!"

Kình lực kinh khủng từ bả vai tuôn mạnh vào trong cơ thể, còn mang theo tính chất ăn mòn mạnh mẽ lẫn với mùi máu tanh hôi, trong nháy mắt làm cho trong cơ thể Tử Nghiên đau như xé ruột. Khóe miệng nàng phụt ra một dòng máu tươi, thân thể cũng mềm mại lắc lư rồi bay ngược ra trước ánh mắt lo lắng của đám người.

"Hết thảy đã kết thúc! Vương giả của Thái Hư Cồ Long nhất tộc…!!!"

Bắc Long Vương điên cuồng nhìn Tử Nghiên đã hoàn toàn suy yếu, trong miệng vang lên tiếng cười đầy dữ tợn. Chỉ một bước đã tới trước mặt nàng, bàn tay hóa chưởng đánh thẳng thiên linh cái Tử Nghiên.

"Ha ha…!"

Cười quái dị không ngừng, tốc độ Bắc Long Vương không giảm nhưng đột nhiên khi bàn tay vừa chạm vào đỉnh đầu Từ Nghiên thì một ngọn lửa màu hồng phấn dâng lên trên đỉnh đầu của hắn. Nhiệt độ kinh khủng làm cho bàn tay của Bắc Long Vương đột nhiên dừng lại, thân hình vẫn trên không mà sắc mặt cũng trở nên âm trầm. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn về hư không, một âm thanh lạnh lẽo vang dội…

"Tiêu Viêm! Lăn ra đây cho Bổn vương!!!"





back top