Đấu Phá Thương Khung

Chương 200: Lược Hữu Thu Hoạch



Nhìn Tiêu Viêm đối với Thanh liên, Dược lão bất đắc dĩ lắc đầu, Xem ra người này hôm nay bị đả kích không nhẹ, chẳng lẽ có thể trực tiếp chém đứt thanh liên sao?

Thở dài một hơi, Dược lão vỗ ra một chưởng, một cỗ hấp lực đem thân hình Tiêu viêm đang ở bên cạnh thanh liên lôi trở về bên người.

" Đồ đần " quay đầu nhìn Bộ dáng Tiêu Viêm đang mờ mịt nhìn mình, Dược lão không khỏi cười khổ một tiếng, bàn tay lấy một thanh cương kiếm trong giới chỉ, sau đó hướng vào thanh liên.

Lúc cương kiếm sắp đên chỗ của Thanh liên, thì một cỗ hỏa diễm màu xanh đột nhiên từ trong thanh liên phun ra, mà thanh cương kiếm kia trong nháy mắt, liền bị đốt cháy thành một mảng thiết nước.

Nhìn một màn này, Trên trán Tiêu Viêm tràn ra mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, hướng về Dược lão cười khổ.

" Thanh liên này chính là thiên địa kỳ vật, nếu muốn cắt ra thì phải dùng ngọc tinh thuần chất, mới có thể có công hiệu cắt nó " Dược lão thảnh nhiên nói, chợt từ nạp giới Tiêu Viêm lấy ra mười mấy bình ngọc thuần tính, lòng bàn tay xuất hiện hỏa diễm màu trắng, đem các bình ngọc hòa tan thành một đoàn chất lỏng màu xanh nhạt, chất lỏng quay cuồng một lúc, cuối cùng đọng lại một thanh thước ngọc thon dài.

Dược lão cẩn thận đem tạp chất trong ngọc thước loại bỏ, nhìn qua rát trong suốt long lanh, giống như một lá hoa của Thanh liên xinh đẹp.

" Dùng thước ngọc này cắt hoa sen cùng với các bộ phận rễ cây " Bởi vì công hiệu của cốt linh lãnh hỏa, Ngọc thước trong chốc lát đã bị làm lạnh xuống, Dược lão cầm đưa cho Tiêu Viêm.

Tiếp nhận thước ngọc vào tay, một mảnh ôn thuần, cực kỳ dễ chịu, nhịn không được chép chép miệng, trong lòng hâm mộ đối với Dị hỏa lại tăng thêm mấy phần, nắm chặt thước ngọc. Lúc này mới cẩn thận hướng thanh liên. những bộ phận thanh liên nhất thời hoàn mỹ giống như một Tác phẩm nghệ thuật từ từ bóc ra.

Nhìn thanh liên hạ xuống, Dược lão vỗ ra một chưởng, vội vã đem hấp qua, sau đó cho nó trôi nổi trước người, ánh mắt chậm rãi nhìn, vẻ mặt sợ hãi than.



Gỡ thanh liên xuống, Tiêu viêm nhìn đám rễ cây đang điên cuồng thôn phệ năng lượng nham thạch, liếm liếm môi, cười nói:" Sư phụ, rễ cây này có thể hấp thu năng lượng như vậy. Chắc cũng là một loại thiên tài dị bảo? Hay là chúng ta cũng mang nó đi?"

" Không " Ngoài dự tính của Tiêu Viêm, Dược lão lại lắc đầu.

" Ách? Như thế nào? " Nghe vậy. Tiêu Viêm ngạc nhiên hỏi.

" Đối với linh vật ngàn năm mới thành hình. Tốt nhất là lưu lại một đuờng sống. Xem như vì chính mình làm một chuyện tốt đi, ngươi lần này mặc dù lấy được thanh liên. Bất quá chỉ cần cho nó ngàn năm thời gian, liền có thể phát triển ra thanh liên mới, nếu ngươi cả rễ cây cũng lấy đi..Vậy thì Thanh liên địa Tâm hỏa sợ rằng sẽ rơi vào tuyệt chủng, muốn hình thành một lần nữa sợ rằng rất khó …"Ánh mắt Dược lão nhìn chằm chằm vào rễ cây đang đung đưa, cảm thán nói. Tại giới luyện dược, khi hái linh vật hoặc là linh dược, nếu hủy đi rễ cây, thì nhất định làm cho mọi người phận nộ. Dù sao Điều kiện sinh trưởng của Linh vật, thật sự quá mức hà khắc.

Nghe thấy Dược lão cảm thán, Tiêu viêm hơi sửng sốt, sau đó cũng gật đầu,cầm thước ngọc thu vào giới chỉ. Ánh mắt một lần nữa liếc mắt nhìn rễ cây dài, sau đó quay về chỗ dược lão, ánh mắt thèm thuồng nhìn Thanh liên.

" Nhất..Nhị..Tam… Trong này tổng cộng có mười một hạt Địa hỏa hạt sen. Aa. Vật khí thật không tồi a." Đếm huỳnh quang nhỏ trong thanh liên. Dược lão nhịn không được, cười nói.

" Thật kỳ lạ, Tại sao Mỹ đỗ toa nữ vương lúc đi tới lấy dị hỏa. Sao lại không lấy những bảo bối này. chẳng lẽ Nàng nhìn thấy chướng mắt sao?" Nhìn Thanh liên. Tiêu viêm nhịn không đươc, hỏi một câu.

" Ta nói rồi, Khi ngươi dùng thước ngọc lấy thanh liên xuống rất nhẹ nhàng, nhưng nếu muốn dùng vật khác mạnh mẽ chặt đứt nó, vậy thì tuyệt không có khả năng, mà loại khuyết điểm này, Nàng không phải là Luyện dược sư thì không thể biết được? tiếp tục nói. Lúc Nàng lấy đi Dị hỏa, khẳng định bị thương không nhẹ, hơn nữa bị dung nham xung quanh áp bức, Nàng cũng không có bao nhiêu thời gian ….." Dược lão dài nói, từ giới chỉ lấy mười một bình ngọc nhỏ, cẩn thận đem mười một hạt địa hỏa hạt sen cất vào trong bình ngọc.

" Những thứ này không được mang trước mặt người khác trừ bỏ lúc tu luyện, thì chỉ dùng một phần nhỏ, miễn cho rước lấy một ít phiền toái không cần thiết " Đem tất cả bình ngọc bỏ vào Giới chỉ, Dược lão nhắc nhở Tiêu Viêm.


" Ân." Đem giới chỉ che lại, Tiêu Viêm đảo qua xung quanh, phát hiện Thanh liên rời đi rễ cây, quang mang xung quang tựa hồ đang thu nhỏ lại.

" Chúng ta cũng đi thôi " Nhìn động tĩnh xung quanh, Hỏa diễm màu trắng bao trùm lấy Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói.

" Ân." Nhẹ gật đầu, Tiêu Viêm thở ra một hơi, Tầm mắt nhìn qua rễ cây, liếm liếm môi, dậm chân một cái, thân thể nhanh chóng rời khỏi quang mang, cấp tốc bơi đi.

Ra khỏi quang mang, Tiêu Viêm vẫy vẫy với Hỏa linh xà, sau đó bắt đầu lặn ra ngoài.

" Như thế nào còn chưa ra?" Ở chỗ thông đạo, Tiêu Đỉnh nhìn hồ dung nham đang yên lặng, trong lòng hiện lên vẻ lo âu, chau mày đi qua đi lại.

" Đoàn trưởng, không cần lo lắng, Ta nhận được tin, Thiếu gia đang trên đường trở về, cung không gặp phải chuyện không may nào cả " Thanh Lân một bên, con ngươi màu bích lục lóe lên, Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua Tiêu Đỉnh nhẹ giọng nói.

" Như vậy a.." Nghe vậy, Tiêu Đỉnh thở phào một hơi, đi tới cửa thông đạo, Ánh mắt liếc hồ dung nham đang nóng chảy, bọt khí bao trùm, không nhịn được cười khổ một tiếng, rất khó tưởng tượng, Tiêu Viêm di nhiên nhảy xuống.

" Ai, một tên kinh khủng …"

" Phù phù …" cảm thán còn chưa xong, thì đã nghe thanh âm từ huyệt động vọng lên, Tiêu Đỉnh vội vã đem ánh mắt nhìn xuống hồ nham thạch, chỉ thấy Tiêu Viêm bị Hỏa diễm màu trắng bao vây, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.


" Hô …"

Phá vỡ mặt ngoài sền sệt phía ngoài của dung nham, Tiêu Viêm thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Đỉnh, bàn chân bước một bước dưới nham thạch, thân thể bạo liệt lên không trung, giữa lưng run lên, Tử Vân dực hiện ra, thân hình phiêu phiêu bay tới thông đạo.

Bàn chân đạp tới mặt đất rắn chắc, màu trắng hỏa diễm trên thân thể Tiêu Viêm từ từ biến mất. Tử vân dực kêu lên một tiếng, hóa thành hình xăm áp lại trên lưng.

" Không việc gì chứ?" Nhìn thấy Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh vội vàng đi lại hỏi.

" Aa, Không có việc gì, Cười lắc đầu, Tiêu Viêm quay đầu về, nhìn hồ dung nham khổng lồ, không nhịn được khẽ thở ra một hơi.

" Đồ vật nó có tới tay không?" Ánh mắt đảo qua Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh cười hỏi: " không có …" Khóe miệng hơi co quắp, Tiêu Viêm cười khổ nói:" Bị người ta nhanh chân dành trước rồi "

" Ách?" Nghe vậy Tiêu Đỉnh sửng sốt, Trầm ngâm trong nháy mắt, nhẹ giọng nói:" Là chủ nhân hơi thở thần bí kia sao?"

" Ân, Có lẽ chính là Mỹ đỗ toa nữ vương " Tiêu Viêm lấy vảy rắn bảy màu từ giới chỉ đưa ra cho Tiêu Đỉnh, cười khổ nói.

" Ai, vảy rắn bảy màu, Quả nhiên là Nàng a…"

Nhìn lân phiến bảy màu, Khuôn mặt Tiêu Đỉnh cũng hiện ra nét cười khổ, thở dài nói.

Tiêu Viêm gật đầu, mím mím môi, Nhẹ giọng nói:" Tung tích dị hỏa Ta đã biết, kế hoạch tiép theo, ta sẽ trực tiếp chạy tới sâu trongTháp Qua Nhĩ sa mạc, Nếu có cơ hôi …Ta sẽ cố gắng đoạt lại Dị hỏa từ Mỹ đỗ toa nữ vương "



" Cái gì? Ngươi muốn đoạt lại dị hỏa từ trên tay Mỹ đỗ toa nữ vương?" Nghe vậy, Tiêu Đỉnh thất thanh kêu lên, sắc mặt đại biến nói. :

Xung quanh Tháp Nhĩ Qua sa mạc, Hung danh của Mỹ đỗ toa nữ vương. Tuyệt không kép so với sắc đẹp của Nàng. Thậm chí ở các thành thị phụ cận, vừa nghe tiếng của Mỹ đỗ toa nữ vương cơ hồ sợ đến vỡ mật, cho nên, Tiêu Đỉnh biết năng lực của Tiêu Viêm không nhỏ, mà nghe thấy hắn muốn đi khiêu khích Mỹ đỗ toa nữ vương, vẫn có cảm giác một chút hoang đường.

Dù sao so với La Bố Thạch Mạc thành bất đồng, Mỹ đỗ toa nữ vương chính là danh chấn Gia mã đế quốc,chính là siêu cấp cường giả a, Nghĩ đến năm đó, Đế quốc muốn xuất binh áp chế bộ lạc xà nhân, từng thỉnh ba gã Đấu vương cường giả, vẫn như cũ người thì bị giết, người bị trọng thương mà quay về, Bởi vậy có thể thấy được, Hung danh của Mỹ đỗ Toa nữ vương không phải chỉ dùng để khoe khoang. thổi phồng a.

" Đại ca yên tâm, Ta cũng chỉ muốn thử xem, nếu thất bại, ta cũng có thể tin tưởng chạy trốn được " Hướng về Tiêu đỉnh cười, Tiêu Viêm an ủi nói.

" Ngươi …Ai.." Nhìn bộ giáng kiên trì của Tiêu Viêm, Lông mày Tiêu Đỉnh nhíu lại, một hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu.

" Aa, Đi thôi, đi thôi, hôm nay về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai Ta muốn đi Tháp Nhĩ Qua sa mạc." Phất phất tay,Tiêu Viêm đi đến trong thông đạo, sau đó, Tiêu Đỉnh thở dài đi theo.

Nhìn hai người xoay đi, Thanh Lân vội vã nhìn hồ nham thạch huýt sao một tiếng, nhất thời,thanh quang từ cặp đầu của Hỏa linh xà đột nhiên phình to, thân thể trong nháy mắt nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó hóa thành quang mang bắn vào trong tay áo Thanh Lân.

Bàn tay nhỏ tò mò vỗ vào tay áo, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân hiện lên nét cười, nhẹ giọng nói:" Không cho phép quấy rối nga, Nếu không, Thiếu gia mà tức giận, Ta sẽ đem ngươi ra đánh"

" Hí " Một tiếng kêu rất nhỏ vang lên, Thanh âm có chút bất mãn, chắc là Hỏa linh xà đối với chủ nhân này có chút bất mãn.

" Hì hì.." che cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười, sau đó nhanh nhẹn đuổi theo hai người Tiêu Viêm, ba người từ từ biến mất trong thông đạo.

Theo cước bộ ba người từ từ đi xa, hồ nham thạch khổng lồ trong địa huyệt, cũng từ từ lâm vào trạng thái ngủ say vĩnh cửu …





back top