Nhìn cử động Thất Thải Tiểu Xà, Tiêu Viêm khóe miệng nứt ra, trong lòng cười khổ: "Ta dám đánh cuộc nó tuyệt đối không phải là Mỹ Đỗ Toa nữ vương, lấy tính tình kiêu ngạo của nàng, khó có khả năng như vậy... Nàng bây giờ so với một con rắn nhỏ mới sinh tựa hồ không khác gì nhau, chỉ có linh tính là lớn hơn một chút mà thôi."
"Chẳng lẽ khi tiến hoá đã phá huỷ hết ký ức lúc trước?" Dược Lão đối với việc này cũng là một đầu mờ mịt.
"Ách..." Sửng sốt một hồi, Tiêu Viêm đôi mắt híp lại, một cỗ ý tứ thoáng xẹt qua, cười nói: "Nàng hình như cảm thấy hứng thú với vật gì đó trong giới chỉ của ta."
Vừa nói, ngón tay đeo giới chỉ của Tiêu Viễm khẽ búng, một ít đồ vật liền xuất hiện trên bàn tay. Thất Thải Tiểu Xà cũng tiếp cận, tầm mắt quét qua, vung vẩy đuôi rắn, không ngừng lắc lắc đầu, hiển nhiên, nơi này cũng không có đồ vật mà nó cần.
Đem đống đồ vậy thu vào giới chỉ, Tiêu Viêm cũng không nóng nảy, kiên nhẫn đem từng thứ trong giới chỉ lấy ra. Cho đến khi hắn lấy ra một cái bình ngọc nhỏ đựng chất lỏng màu tím, thì tiểu xà đang cuộn mình trên không trung nhất thời giống như thuấn di xuất hiện ở lòng bàn tay, đầu rắn thật nhỏ tiến vào bình ngọc dò xét, dùng lưỡi hung hăng liếm vài cái. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Đây là... Phối Hợp Tử Tinh Nguyên, không nghĩ tới nó lại muốn vật này." Nhìn Phối Hợp Tử Tinh Nguyên rất nhanh mất đi một phần mười, trên khuôn mặt Tiêu Viêm thoáng hiện một nét đau khổ, bất quá cũng may tiểu gia hỏa này cũng biết lợi hại của Tử Tinh Nguyên, không lập tức tham lam hấp thụ quá nhiều. Sau khi nuốt thêm vài ngụm liền rút đầu ra ngoài, xà nhãn trong suốt nhảy lên vài tia hưng phấn.
"Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng là dị thú thuộc tính hoả, với những vật tràn ngập năng lượng thuộc tính hoả tinh khiết như Tử Tinh Nguyên, tự nhiên là có hứng thú." Nhìn Thất Thải Tiểu Xà bộ dáng hưng phấn, Dược Lão cười nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút tiếc rẻ đêm Tử Tinh Nguyên đã ít đi một chút thu về.
Có lẽ duyên cớ bởi vì hấp thu Tử Tinh Nguyên, nhãn đồng của Thất Thải Tiểu Xà khi nhìn về phía Tiêu Viêm càng bớt đi đề phòng.
Nhận ra biến hoá trong ánh mắt tiểu xà, Tiêu Viêm trong lòng khẽ động, e dè vươn tay đến, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể xinh xắn.
Nhìn cử động của Tiêu Viêm, Thất Thải Tiểu Xà chỉ hơi xoay xoay, cũng không tránh né, chiếc đầu nhỏ lúc lắc, miễn cưỡng cọ cọ lên bàn tay Tiêu Viêm.
Nhìn thấy của động của tiểu xà không hề có chút địch ý, trong đôi mắt Tiêu Viêm, quang mang dị dạng đột nhiên phình lớn.
"Hắc hắc, tiểu tử, ngươi tính thu nhận vật nhỏ này theo người?" Dường như biết rõ suy nghĩ của Tiêu Viêm, thanh âm của Dược Lão đột nhiên vang lên trong lòng hắn.
"Hắc hắc." Cười khan hai tiếng, Tiêu Viêm liếm liếm môi, trong lòng thoáng có chút kích động: "Đây chính là một viễn cổ dị thú tiềm lực vô hạn a, nếu có thể thu nó sử dụng, so với lấy được một loại dị hoả cũng không kém a."
"Thất Thải Thôn Thiên Mãng đích xác rất cường hãn, bất quá nàng bây giờ rõ ràng chỉ là giai đoạn ấu sinh. Mặc dù trong cơ thể nàng ẩn chứa lực lượng khổng lồ, nhưng nếu muốn khai phát toàn bộ, không biết còn phải trải qua bao nhiêu thời gian ma luyện."
"Hơn nữa ngươi phải biết rằng, mặc kệ Thất Thải Thôn Thiên Mãng hiện tại ôn thuận như thế nào, nhưng bản thể của nàng, ta dám đánh cuộc, tuyệt đối là Mỹ Đỗ Toa nữ vương. Có lẽ hiện tại nàng bởi vì một ít duyên cớ mà biến thành bộ dáng này, bất quá không ai có thể cam đoan ngày sau nàng có thể hay không đột nhiên hồi phục trí nhớ, đến lúc đó..." Dược Lão trầm giọng nói:"Ngươi hẳn là biết rõ sự cao ngạo và tàn nhẫn của Mỹ Đỗ Toa nữ vương, đối với việc ngươi dám nhân cơ hội làm chủ nhân của nàng, coi tính tình của nàng, nói không chừng sẽ đương trường làm thịt ngươi."
"Ách..." Bàn tay vuốt ve Thất Thải Tiểu Xà cứng đờ, Tiêu Viêm nhíu chặt lông mày, trầm ngâm hồi lâu rồi thở nhẹ ra một hơi, thấp giọng nói: "Nhưng nếu nàng vẫn chưa phục hồi trí nhớ? Nàng hiện tại cũng giống như một tiểu thú mới sinh, ta chính là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy, mặc kệ như thế nào, ta nghĩ nàng đối với ta hẳn là không có địch ý quá lớn, nếu không cũng sẽ không vừa xuất hiện liền đến bên người ta tìm kiếm thức ăn... Đây là một cơ hội tuyệt hảo...Một viễn cổ dị thú ngày sau có thể chống cự với cường giả cấp bậc đấu thánh, chính là có hấp dẫn lực trí mạng a."
"Ngươi đây là muốn đánh bạc a..." Dược Lão bất đắc dĩ thở dài nói.
"Hắc hắc, vì một thuộc hạ siêu cấp sau này, đánh bạc một lần có hề gì, nếu như sau này thật sự xuất hiện tình huống đó, không phải còn có sư phụ sao? Đến lúc đó đánh không lại... chúng ta đây liền bỏ chạy." Tiêu Viêm hắc hắc cười nói.
"Ai, hy vọng ngươi lần này sẽ không đùa với lửa." Dược Lão cười khổ nói.
Tiêu Viêm cười khẽ cười, bàn tay cẩn thận nâng Thất Thải Tiểu Xà. Đối với cử động ôn nhu này, Thất Thải Tiểu Xà cũng không phản kháng, đuôi lắc lắc quấn trên cổ tay Tiêu Viêm, sau đó vung thân thể, tựa như đang chơi đánh đu vậy.
"Tiểu tử kia, theo ta đi được không?" Đem tiểu xà đặt ở trước mặt, Tiêu Viêm cười híp mắt thấp giọng nói, vẻ mặt giống như là đang lừa gạt một tiểu cô nương lạc đường.
Mở to đôi mắt màu tím, Thất Thải Tiểu Xà nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên phía trước, trong mắt mờ mịt hiện lên một nét nhân tính, thân thể dựng lên, cứ như vậy ngây ra nhìn chằm chằm Tiêu Viêm.
Nhìn cử động kì dị này của Thất Thải Tiểu Xà, Tiêu Viêm trong lòng nảy nhẹ, trên khuôn mặt tươi cười thoáng có chút xấu hổ. Hắn mơ hồ nhìn thấy được, ở bên trong thân thể của Thất Thải Tiểu Xà, một linh hồn thành thục mà cao ngạo đang lạnh lùng nhìn hắn.
Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Viêm con ngươi đảo một vòng, ngón tay đeo giới chỉ khẽ búng, một lọ Phối Hợp Tử Tinh Nguyên lại xuất hiện trong lòng bàn tay, lấy ra một chiếc đũa ngọc nhỏ còn dính vài giọt Tử Tinh Nguyên, sau đó nhẹ nhành ngoe nguẩy trước mặt Thất Thải Tiểu Xà.
Lúc Tử Tinh Nguyên xuất hiện, trong mắt Thất Thải Tiểu Xà quang mangg đại thịnh, tia nhân tính mờ mịt kia nhanh chóng biến mất, mở miệng thè lưỡi nhìn Tiêu Viêm giống như đòi hỏi.
"Hắc hắc..." Theo cử động của Thất Thải Tiểu Xà, linh hồn cao ngạo thành thục trong cơ thể tựa hồ cũng lặng lẽ lui đi, lập tức, khóe miệng Tiêu Viêm vung lên một nét cười. Mặc kệ linh hồn Mỹ Đỗ Toa nữ vương như thế nào đến tột cũng có tồn tại hay không, ít nhất Thất Thải Thôn Thiên Mãng hiện tại còn không có năng lực kháng cự lực hấp dẫn của Tử Tinh Nguyên.
Tử Tinh Nguyên tiến vào trong miệng, tiểu xà hài lòng nuốt xuống. Một lát sau, đuôi rắn quấn quýt cuốn lấy cổ tay Tiêu Viêm rồi trườn vào tay áo bào của hắn, từ từ ngủ say.
"Ha ha!" Nhìn cử động Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Tiêu Viêm khóe miệng nứt ra, nhất thời cười lớn một tiếng, dưới sự trợ giúp của Tử Tinh Nguyên, ít nhất quan hệ của hắn cũng đang nhanh chóng trở nên thân mật, dựa theo tình huống này, Tiêu Viêm tin tưởng, trước khi nàng thành thục đến mức có linh trí của loài người, nhất định có thể đem quan hệ hai người trở nên mật thiết.
Bàn tay ôn nhu vỗ vỗ tay áo bào, Tiêu Viêm trên khuôn mặt ý mừng khó có thể che dấu, liếm lấy một điểm Tử Tinh Nguyên còn dính trên đũa ngọc, tuỳ ý để luồng năng lượng nóng cháy chạy trong cơ thể. Tiêu Viêm nhếch miệng cười, bước tới vài bước, ngẩng đầu nhìn đoàn hoả diễm thanh sắc lơ lửng giữa không trung, mỉm cười, quanh co mấy lần, Thanh Liên Địa Tâm Hoả này rốt cục cũng về tới trước mặt mình.
Mặc dù trong lòng cực kì nôn nóng nhưng Tiêu Viêm cũng không dám coi thường mà vọng động. Cái thứ dị hoả này cũng giống như thuốc nổ vậy, không cẩn thận động đến một cái thì sẽ bộc phát ra lực lượng huỷ diệt giống như lúc trước. Hắn cũng không phải như Mỹ Đỗ Toa nữ vương có thể chống giữ một thời gian, đổi lại là hắn, chỉ sợ không tới mười giây thì đã hoá thành hư vô.
"Sư phụ... Hiện tại làm thế nào để thu nó?" Vẻ mặt thèm thuồng nhìn dị hoả giữa không trung, Tiêu Viêm vội vàng hỏi.
"Thu lấy dị hỏa cũng không dễ dàng a, nó đem tất cả những gì tới gần đốt cháy thành hư vô, bao gồm cả năng lượng. Trừ bỏ một ít ngoại vật đặc biệt, chỉ có thể dùng năng lượng cuồn cuộn không ngừng mạnh mẽ bao lấy rồi mang đi, ta nghĩ, lúc đầu Mỹ Đỗ Toa nữ vương hẳn là dùng biện pháp này." Dược Lão trầm ngâm: "Bất quá cách này tiêu hao năng lượng thật sự quá lớn, bằng vào ngươi hiện tại, sợ rằng cho dù có đem toàn bộ đấu khí trong đấu khí toàn xuất ra cũng không đủ để đưa nó ra khỏi tiểu đảo này."
"Ách... Vậy làm sao bây giờ?" Nghe vậy, Tiêu Viêm sắc mặt liền nhất suy sụp, cười khổ hỏi thăm.
"Aa, chúng ta tự nhiên khó có khả năng áp dụng biện pháp như của Mỹ Đỗ Toa nữ vương, tiêu hao như vậy chúng ta không chịu nổi." Dược Lão cười ha hả nói: "Mấy lời lúc trước chính là đối với người khác mà nói, còn ngươi thì lại bất đồng, ngươi có khí cụ có thể mang Thanh Liên Địa Tâm Hoả đi dễ dàng."
Sửng sốt một hồi, Tiêu Viêm chớp chớp mắt, một lát sau liền thốt lên: "Người nói chính là Thanh Liên Toạ?"
"Aa, đúng vậy, Thanh Liên Toạ cùng Thanh Liên Địa Tâm Hoả là cùng một mạch, dùng nó để đựng, không những có thể áp chế nhiệt độ của dị hoả, không để tràn ra ngoài, mà hệ số an toàn so với trực tiếp dùng năng lượng bao lấy còn cao hơn rất nhiều." Dược Lão cười nói.
Gật gật đầu, Tiêu Viêm ngón tay rất nhanh khẽ búng, thanh sắc quang mang từ trong giới chỉ liền chậm rãi bốc lên, cuối cùng trôi nổi ở trước người Tiêu Viêm. Bên trong thanh sắc quang mang, Thanh Liên Toạ giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ phóng ra, nhẹ nhàng xoay tròn, phóng thích năng lượng nhàn nhạt.
Bàn tay nâng Thanh Liên Toạ, Tiêu Viêm nhẹ nhàng ném tới chỗ dị hoả trên không trung. Sau khi Thanh Liên Toạ đến được phía dưới dị hoả, một vòng thanh sắc hào quang nhàn nhạt từ đó khuếch tán ra, cuối cùng lặng lẽ bọc lấy Thanh Liên Địa Tâm Hoả.
Thanh sắc hào quang chậm rãi thu nhỏ lại, dị hỏa cũng cũng không chút chống cự từ từ chìm vào trong tâm hoa, nhất thời, vị trí tâm hoa đang trống rỗng liền dâng lên thanh sắc hoả diễm yêu dị.
"Thành công..." Thu lấy dị hoả thuận lợi hơn so với dự tính của Tiêu Viêm, nhìn Thanh Liên Địa Tâm Hoả bị thu vào Thanh Liên Toạ, Tiêu Viêm vẻ mặt vui sướng, cẩn cẩn dực dực đưa tay đỡ dưới đáy Thanh Liên Toạ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám thanh sắc hoả diễm ở trung tâm, nhãn đồng đen kịt không nhịn được xẹt qua một tia kích động.
"Kế tiếp, nhanh chóng rời khỏi toà thành này, tìm một cái địa phương an tĩnh để thôn phệ dị hỏa! Nhớ kĩ, đoạn thời gian này, dị hỏa không thể thu vào trong giới chỉ, nói cách khác, nếu bên trong có thứ gì đều sẽ bị nó thiêu cháy thành hư vô." Dược Lão trầm giọng nhắc nhở.
"Ân!" Nặng nề gật đầu, Tiêu Viêm thân thể khẽ run lên, Tử Vân Dực bắn ra, bàn tay nắm một miếng hồi khí đan nhét vào trong miệng, sau đó vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn màn tử sắc hào quang sắp tiêu tán.
Tử sắc hào quang như ẩn như hiện, cho đến một khắc rốt cuộc thì cũng "thình thịch" một tiếng, biến thành quang điểm đầy trời.
Lúc tử sắc hào quang bạo liệt, bàn chân Tiêu Viêm hung hăng đạp mạnh lên mặt đất, thân thể bắn lên trời, mang theo Thanh Liên Toạ liều mạng chạy ra bên ngoài thành.